Chương 78: Sâu trong hồng trần (37)
Bồng Lai Khách
26/11/2020
Sáng sớm hôm sau, điện thoại trong phòng Will phu nhân vang lên, bà nghe điện thoại xong, vui vẻ nói với Chân Chu rằng Từ tiên sinh mới gọi điện tới, nói đã cho người kéo ô tô của bà đi sửa rồi, phải tốn thời gian mấy ngày, sợ bà không có xe đi nên nhờ một Vương sĩ quan phụ trách chuyện đưa đón hai người mấy ngày sau. Tuy bà cảm thấy rất áy náy, cũng từ chối rồi nhưng Từ tiên sinh lại cho rằng đây là sự hiếu khách của mình, cũng không có chuyện gì cả, với lại anh cũng đã đưa Vương sĩ quan tới đây, đang đứng ở sảnh lớn dưới lầu.
"Juliet, Từ tiên sinh quả thật là một người bạn khiến ai cũng thấy ngạc nhiên, sao lại có thể tỉ mỉ như vậy chứ! Chuyện này cũng khiến tôi nhớ tới vũ hội lần trước. Tôi còn tưởng cậu ta không thích khiêu vũ, bây giờ nghĩ lại, chắc là tôi trách lầm cậu ta, quả thực cậu ta không biết khiêu vũ thật. Sau khi về tôi sẽ nói với chồng mình chuyện này để anh ấy chuẩn bị một phần quà cho Từ tiên sinh..."
Will phu nhân mới nói xong, Chân Chu xuống sảnh lớn, quả nhiên thấy Vương sĩ quan đã tới đây, đang chờ ở đó, khi thấy cô và Will phu nhân, hắn vội đi tới, đầu tiên là chào một tiếng với Will phu nhân, sau đó nhìn về phía Chân Chu, gật đầu với cô.
Will phu nhân bảo Chân Chu phiên dịch cho mình, sau đó cũng cảm ơn Vương sĩ quan một lượt, tạm thời chấp nhận ý tốt của Từ Trí Thâm.
Mấy ngày hôm sau, sáng sớm Vương sĩ quan lại tới đây, ban ngày đi cùng hai người, buổi tối đưa cô và Will phu nhân về khách sạn rồi mới đi, vô cùng chu đáo. Hành trình kế tiếp rất thuận lợi, không xảy ra chuyện gì rắc rối, cũng vì Vương sĩ quan quen thuộc với Bắc Kinh, bên người lại có thêm một tấm bản đồ sống, tiện lợi vô cùng, thời gian thoáng một cái đã trôi qua, chuyến đi này cũng đã sắp kết thúc, ô tô cũng đã sửa xong, hai ngày cuối cùng không phải làm phiền Vương sĩ quan đưa đón nữa. Để cảm ơn Vương sĩ quan, Chân Chu mời anh ta ăn một bữa cơm.
Mấy hôm nay bề ngoài Chân Chu vẫn làm như không có gì, nhưng sau khi từ Hương Sơn về, nửa đường lại gặp anh, trong lòng cô cảm thấy có chút khó chịu, lúc vui lúc buồn, bất kể đi đâu cũng nghĩ tới anh nhiều hơn ngắm phong cảnh, trước mắt luôn hiện lên gương mặt của Từ Trí Thâm, lần này vốn là một chuyến đi vui vẻ, kết quả lại bị gương mặt Từ Trí Thâm hủy hoại.
Tối hôm nay, chờ Will phu nhân ăn cơm xong rồi nghỉ ngơi, Chân Chu quay lại phòng mình.
Du lịch là chuyện dễ dàng khiến người ta mệt mỏi nhất, đi du lịch nhiều ngày liên tiếp, tối hôm nay Chân Chu cũng cảm thấy mệt mỏi, nhưng khi nhìn dãy số dài ghi trên tờ giấy mình cầm trong tay, lăn qua lộn lại, do dự một lúc lâu, nhìn đồng hồ, đã tám giờ tối.
Rốt cục cô cũng cầm điện thoại lên, nhấn một dãy số.
Hai tiếng tút tút qua đi, điện thoại đã có người nghe, Chân Chu bỗng nhiên trở tay không kịp.
"Xin hỏi, Từ tiên sinh có đó không?"
Cô lấy lại bình tĩnh, khẽ hỏi.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu.
"Anh đây."
Tim Chân Chu đập loạn xạ, một lát sau, đầu dây bên kia cũng vang lên một giọng nói.
Thời gian vẫn còn sớm, vốn Chân Chu còn cho rằng anh đã xã giao hoặc là bận chuyện bên ngoài, gọi cú điện thoại này cũng không muốn anh nghe, đồng thời cảm thấy chắc là anh không nghe đâu. Ai ngờ gọi một lát đã nhấc máy.
Cô ngồi thẳng dậy. "Là em."
"Biết rồi." Giọng nói nhàn nhạt vang lên.
"Số anh là em hỏi Vương sĩ quan. Mấy hôm nay làm phiền anh ấy nhiều, gọi cho anh cũng muốn cảm ơn anh...."
"Đương nhiên em biết anh giúp đỡ Will phu nhân." Cô mở miệng cướp lời anh, nói. "Phu nhân cũng gọi điện thoại cảm ơn anh, nhưng em thấy mình cũng phải nói với anh một câu cảm ơn, hy vọng không quấy rầy tới anh."
Cô nói xong, không dám thở mạnh, lắng tai nghe âm thanh bên đầu dây kia.
"Không sao, chỉ là chuyện nhỏ thôi, anh không để ý."
Chủ đề câu chuyện bị anh cắt đứt.
Chân Chu ngừng một lát, không biết nên nói gì tiếp theo, chần chờ một chút, nói. "Hôm kia em và Will phu nhân sẽ đi."
"Will phu nhân nói với anh rồi. Lên đường bình an."
Chủ đề câu chuyện lại bị chặt đứt.
Chân Chu hít sâu một hơi.
"Được rồi, không còn chuyện gì nữa, em cúp đây."
Bên kia không nói gì.
Chân Chu cắn môi, chậm rãi cúp điện thoại rồi ngẩn người.
Cô cảm thấy buồn phiền, cảm thấy hối hận vì bản thân gọi cú điện thoại này cho anh, trong lòng cũng cảm thấy mờ mịt, có một số chuyện đang thoát khỏi tầm kiểm soát, khiến cô lo lắng.
Chẳng lẽ chuyện "Cầu hôn" lần trước bị cô từ chối, còn bị cô bỏ lại ven đường nên anh ghi hận trong lòng sao?
..
Sáng hôm sau là ngày cuối cùng trong chuyến du lịch, bạn của Will phu nhân mở một bữa tiệc, Chân Chu cũng định đi, nhưng sau khi rời giường lại cảm thấy cơ thể không thoải mái, hoa mắt chóng mặt, không có sức lực.
Thời tiết gần đây hay thay đổi, nhiệt độ buổi sáng và buổi tối chênh lệch rất lớn, có thể là do không mặc đủ quần áo, hôm qua nhiễm lạnh nên sáng nay mới bị sốt. Cô không muốn để Will phu nhân lo, buổi trưa đi ra ngoài, nói mình hơi mệt nên muốn nghỉ ngơi, hôm nay không thể đi cùng, xin lỗi bà.
Will phu nhân không biết cô sốt, thấy sắc mặt cô không được tốt, cho là cô mệt mỏi nên cũng không ép cô, căn dặn cô nghỉ ngơi tốt, tối mình sẽ về.
Sau khi Will phu nhân lên xe, Chân Chu tới chỗ quản lý khách sạn xin hai viên thuốc hạ sốt, uống thuốc xong, cô kéo rèm cửa sổ lại, nằm xuống giường đi ngủ.
Cả người cô thực sự rất khó chịu, uống thuốc xong đầu óc lại càng thêm mơ mơ màng màng, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, không biết đã bao lâu, bên tai vang lên âm thanh chói tai, cô tỉnh dậy.
Khi cô mới tới đây, khách sạn Pháp Hoa bị nổ, tổi hôm đó cô từng nghe qua âm thanh giống như vậy, tuy ở khoảng cách hơi xa nhưng vẫn nghe rõ.
Là tiếng súng!
Cơn buồn ngủ của cô biến mất, vội vàng bò xuống giường, kéo rèm cửa sổ ra, nhìn bên ngoài, không khỏi sợ hãi.
Bây giờ là 4 giờ chiều, phòng của cô ở lầu bốn, từ phòng cô nhìn xuống bên dưới có thể bao quát được những khách sạn bên cạnh và khu đại sứ quán, chỉ là nửa ngày sau đã thay đổi, không còn là người đi đường và ô tô qua lại, thay vào đó là những người đi bộ. Số người đi bộ phải có ít nhất 5, 6 nghìn người, khoảng cách có hơi xa nên cô nhìn không rõ, những vẫn có thể thấy đại bộ phận hình như là sinh viên, giơ cao biểu ngữ, hô khẩu hiệu, đang tiến về phía đại sứ quán, tiếng súng vừa rồi vang lên là cảnh sát bắng lên trời để khiến những học sinh đó sợ hãi, ai ngờ lại khiến mọi chuyện càng thêm rối rắm, hai bên bắt đầu xảy ra mâu thuẫn, khung cảnh rối loạn không tả nổi.
Chân Chu hết hồn, vội vàng gọi điện thoại xuống sảnh lớn muốn hỏi tình hình hiện tại, thế nhưng đường dây vẫn báo bận, có thể là có nhiều người vẫn đang thắc mắc giống như cô bây giờ.
Cô vội vã mặc quần áo, xuống dưới sảnh lớn, thấy khách sạn đã đóng cửa, cảnh sát đang đứng ngoài cửa, chạy lại phía quản lý hỏi thăm chuyện, quản lý nói cho cô biết, hai hôm trước có một võ sĩ Nhật Bản hiếp rồi giết chết một cô gái, cô ấy chết rất thảm khiến những sinh viên tức giận, vài trường đại học hợp tác với nhau, yêu cầu chính phủ trừng phạt hung thủ nghiêm khắc, nhưng chính phủ vẫn chưa có phản hồi, có người nói võ sĩ kia phủ nhận hành vi phạm tội, còn dùng danh nghĩa ngoại giao để trốn vào đại sứ quán Nhật Bản, khiến mọi người tức giận. Bắt đầu từ trưa hôm nay, các sinh viên liên tục tới phủ Tổng thống. Đại diện tổng thống đứng ra hòa giải nhưng không khiến sinh viên hài lòng, sau đó những sinh viên tới quốc hội, yêu cầu Trương Hiệu Niên đứng ra bảo vệ lẽ phải, những người tham gia biểu tình càng ngày càng nhiều, không những là học sinh, còn có cả công nhân, người dân, cảnh sát bắt đầu ngăn cản dòng người, định giải tán nhưng lại khiến những người kia càng thêm giận dữ, hai bên xảy ra mâu thuẫn. Đội ngũ biểu tình vây quanh bốn phương tám hướng, càng ngày càng nhiều, tràn vào cả đại sứ quan, xung quanh đại sứ quán có một hàng rào bảo vệ, người bên trong không ra được, người bên ngoài cũng không vào được, hai bên vào thế giằng co.
Khách sạn cạnh khu đại sứ quán, vẻ mặt quản lý vẫn còn khá bình tĩnh, thoải mái nói chuyện với Chân Chu, những chuyện như vậy trước đây cũng từng xảy ra vài lần, qua rồi thì thôi, khách sạn này đặc biệt, nhận được sự bảo vệ của bộ ngoại giao, cảnh sát đã tới đây bảo vệ cửa trước cửa sau, rất an toàn. Hơn nữa chuyện này cũng không liên quan tới khách sạn, quản lý bảo cô yên tâm về phòng, đợi mọi chuyện đi qua là được.
Chân Chu thấy những người nước ngoài vội vã đi vào cửa chính, vẻ mặt lo lắng, thoạt nhìn hình như là người ở bên ngoài chạy vào đây, cô ngẫm nghĩ một lát, quyết định nghe theo lời của quản lý, về phòng đóng cửa lại.
Bên ngoài rối loạn, xem ra cảnh sát cũng không cầm cự nổi, nếu bây giờ cô đi ra ngoài, phần trăm nguy hiểm cũng cao hơn, ở trong khách sạn sẽ an toàn hơn.
Chân Chu về phòng, một lát sau nhận được điện thoại của Will phu nhân, Will phu nhân nói ở chỗ bà cũng loạn, ban đầu bà muốn về nhưng không có đường, xe không di chuyển được, thế nên phải tới nhà của bạn, dặn dò Chân Chu khóa chặt cửa, không được đi đâu cả.
Nghe điện thoại xong, Chân Chu khóa trái cửa rồi ghé vào cửa sổ nhìn mọi chuyện bên ngoài.
Trời đã dần tối, đoàn người biểu tình cũng đã sắp giải tán, tiếng ồn ào xung quanh cũng không còn nữa.
Khi Chân Chu cho rằng mọi chuyện đã bình thường, bỗng nhiên phía xa xuất hiện lửa cháy hừng hực, không biết là bắt nguồn từ đâu, sau đó, trong bóng đêm lại vang lên tiếng súng khiến người ta rợn tóc gáy, hình như là hướng về đoàn người biểu tình để nổ súng.
Mọi chuyện không khống chế được nữa.
Chân Chu bồn chồn lo lắng, cơ thể càng thêm khó chịu, chỉ có thể nằm trên giường, không dám cởi quần áo, nhắm chặt mắt rúc đầu vào trong chăn không động đậy, mong sao chuyện này qua nhanh một chút.
Nhưng mọi chuyện không như ý nguyện.
Tới đêm khuya, khoảng hơn 11 giờ, tiếng ầm ĩ xung quanh không những không dừng lại mà còn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Một đám côn đồ phải tầm mấy trăm người, súng đạn đầy đủ, không biết xông ra từ nơi nào, đầu tiên là cướp của phóng hỏa, tới mấy khách sạn, nhà hàng xung quanh nổ súng bắng giết, đánh ngã mấy cảnh sát đứng bên ngoài khách sạn, sau đó xông vào khách sạn đập phá đồ đạc, quản lý đi vào ngăn cản bị một tên côn đồ đánh ngã nằm trên đất, ngất đi tại chỗ, nhân viên khách sạn thừa dịp chạy trốn. Mấy tên côn đồ bắt đầu đi từ lầu một lên, không buông tha bất kỳ gian phòng nào, hoặc là lấy súng phá khóa, hoặc phá của đi vào, khiến khách hàng giao tiền bạc và đồ dùng có giá trị, người nào dám phản kháng, nhẹ thì đầu rơi máu chảy, nặng thì nguy hiểm tính mạng, thậm chí có người còn chết tại chỗ.
Khách sạn danh tiếng lẫy lừng, từng được xưng là khách sạn xa hoa nhất Bắc Kinh tối nay lại biến thành địa ngục.
Chân Chu ở phòng trong, cách hai lớp cửa, ban đầu cũng nghe được âm thanh bên dưới tầng, ban đầu cô vẫn giữ được bình tĩnh, chỉ thấy hơi hoảng sợ, mãi tới khi có một khách trong phòng giắt súng vào lưng quần, bị tên côn đồ đe dọa nên nổ súng tự vệ, cuối cùng bị tên côn đồ bắn chết, hét lên thảm thiết, cô mới biết mọi chuyện nguy hiểm nhường nào, vội vàng chạy vào phòng ngủ, sau đó lại tới phòng khách kéo một cái bàn cố gắng chặn cửa.
Cái bàn được làm bằng gỗ hồ đào, nặng vô cùng, góc bàn lại ma sát với thảm trải sản, một người bình thường đã không có sức lực như cô, hôm nay lại còn bị bệnh, tay chân yếu ớt, dùng hết sức kéo cái bàn về phía cửa, chưa chặn được cửa đã nghe tiếng gõ cửa vang lên.
Tim Chân Chu đập thình thịch, cô biết nếu như cửa bị phá, mình sẽ lành ít dữ nhiều, đành cắn chặt răng ra sức kéo bàn, vì quá lo lắng, dưới chân bị trượt, cả người cô ngã ngồi trên mặt đất.
Tiếng gõ cửa vẫn còn vang lên, giống như lưỡi hái tử thần đến đòi mạng, cô cắn răng đứng dậy tiếp tục đẩy bàn, chợt nghe được một giọng nói quen thuộc vang lên. "Mở cửa ra! Là anh đây!"
Từ Trí Thâm tới!
Giống như chiếc đèn pha chiếu trong biển sương mù, như sợi dây thừng thả xuống để cứu mạng, giây phút nghe được giọng nói của anh, Chân Chu mừng như điên, cơ thể đang trong trạng thái lo lắng cũng dần thả lỏng, chậm rãi bò dậy, chạy nhanh như bay tới cửa, mở khóa rồi kéo cửa ra.
Từ Trí Thâm đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt lo lắng, vừa nhìn thấy cô xuất hiện, sắc mặt cũng thoải mái hơn.
Chân Chu nhìn anh, chưa kịp mở miệng cổ tay đã bị anh nắm chặt. Anh kéo cô xuyên qua hành lang, bước về phía trước, men theo cầu thang nhân viên chật hẹp để đi xuống tầng 3, ở cửa cầu thang có hai người đi lên, thấy Từ Trí Thâm đi xuống lầu, sửng sốt một lát mới phản ứng lại, một tên cầm côn, một tên giơ súng trong tay lên. Ánh mắt Từ Trí Thâm nham hiểm, rút súng ra không chút do dự bóp còi, hai tiếng súng vang lên, hai tên côn đồ ngã xuống mặt đất, chồng chất lên nhau.
Tiếng súng hấp dẫn sự chú ý của mấy tên côn đồ dưới lầu, tiếng bước chân vang lên bên tai, một đầu của hành lang cũng đã xuất hiện mười mấy tên côn đồ.
Từ Trí Thâm kéo Chân Chu chạy về tầng bốn, chạy thẳng lên sân thượng, sau đó khóa cửa lại, mấy tên côn đồ chạy theo hai người dùng búa nện xuống cửa phát ra âm thanh bịch bịch, anh và cô chạy tới lan can sân thượng.
Bên cạnh là khách sạn mới xây, thấp hơn khách sạn này một tầng, hai tòa nhà cách nhau khoảng ba thước, dưới chân hai người đen kịt.
Cửa sân thượng sắp bị phá, một khi những tên côn đồ kia xông vào đây, nếu như một mình anh, anh có thể đánh một trận với chúng, nhưng bây giờ còn có cả cô.
Chân Chu lập tức hiểu ra.
Anh chuẩn bị nhảy từ tầng bốn này, băng qua khe hở kia nhảy qua sân thượng của tòa nhà bên kia, sau đó thoát thân.
Chiều rộng khe hở đó đối với anh không có vấn đề gì, nhưng có thêm cô lại xảy ra chuyện lớn, dù cho thế nào cô cũng không thể tự mình nhảy qua đó.
Chân Chu đổ mồ hôi lạnh, khớp hàm run lên.
Anh quay đầu, vội nhìn cô một cái rồi nói. "Lại đây, ôm chặt anh, anh cõng em nhảy qua."
Anh kéo Chân Chu về phía sau vài chục bước, hơi cúi người xuống chờ cô leo lên lưng anh.
Giây phút ấy, trong đầu Chân Chu bỗng nhiên nhớ tới hình ảnh Hướng Tinh Bắc khom lưng xuống chờ cô leo lên lưng anh, cõng cô đi một quãng đường dài.
Hốc mắt của cô chực trào nước mắt.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Chờ chết sao? Nhanh lên."
Anh đột nhiên quay đầu, giọng nói hung dữ.
Chân Chu không do dự nữa, lập tức leo lên lưng anh, hai chân kẹp chặt lấy hông anh, cánh tay ôm lấy bờ vai anh, nhắm mắt lại.
Giây phút này, muốn sống thì cùng sống, muốn chết thì ngã xuống cùng nhau, thịt nát xương tan, trong anh có em, trong em có anh.
Cô cảm giác được anh cõng mình trên lưng, chạy nhanh về phía trước, nhảy tới sân thượng kế bên. Cánh cửa phía sau vang lên âm thanh rồi rơi xuống đất, còn anh cũng đã nhảy được qua bên cạnh. Chân Chu chỉ cảm thấy tiếng gió thổi vù vù bên tai và cảm giác bụng dưới quặn đau, trong giây lát anh đã nhảy xuống sân thượng của khách sạn kế bên, ôm cô lộn mèo, sau đó kéo cô lên, chạy như bay tới cửa sân thượng, đá văng cửa ra rồi chạy xuống.
..
Khách sạn này vẫn đang sửa chữa, chưa được khai trương, cho nên côn đồ không tới đây đập phá, Chân Chu bị anh ôm chặt, nhanh chóng chạy xuống tầng một, đi ra khỏi cửa khách sạn, sau đó chạy tới một đầu ngõ,ở đó có một chiếc xe hơi đã đậu sẵn.
Vương sĩ quan lo lắng đứng ở đó, thấy Từ Trí Thâm và Chân Chu xuất hiện, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng, vội vàng mở cửa xe.
Từ Trí Thâm để Chân Chu ngồi vào ghế sau, đóng cửa xe lại rồi bảo Vương sĩ quan khóa cửa xe, dặn dò một tiếng. "Đi theo tuyến đường tôi đã nói, đưa cô ấy về nghỉ ngơi đi."
Vương sĩ quan gật đầu, ngồi vào ghế lái.
Từ Trí Thâm xoay người đi, Chân Chu bỗng nhiên kéo cửa sổ xe xuống, nắm lấy tay anh.
Bước chân anh hơi ngừng lại, quay đầu.
Chân Chu thò đầu ra ngoài cửa xe, hôn lên cằm của anh, dịu dàng nói. "Anh cẩn thận!"
Cô nói xong, rụt đầu về, kéo cửa sổ xe lên.
Vương sĩ quan làm như không thấy, đạp chân ga, nhanh chóng lái xe đi.
Từ Trí Thâm đứng ở chỗ đó, sững sờ một lát, nhìn về hướng ô tô rồi xoay người vội vã đi.
"Juliet, Từ tiên sinh quả thật là một người bạn khiến ai cũng thấy ngạc nhiên, sao lại có thể tỉ mỉ như vậy chứ! Chuyện này cũng khiến tôi nhớ tới vũ hội lần trước. Tôi còn tưởng cậu ta không thích khiêu vũ, bây giờ nghĩ lại, chắc là tôi trách lầm cậu ta, quả thực cậu ta không biết khiêu vũ thật. Sau khi về tôi sẽ nói với chồng mình chuyện này để anh ấy chuẩn bị một phần quà cho Từ tiên sinh..."
Will phu nhân mới nói xong, Chân Chu xuống sảnh lớn, quả nhiên thấy Vương sĩ quan đã tới đây, đang chờ ở đó, khi thấy cô và Will phu nhân, hắn vội đi tới, đầu tiên là chào một tiếng với Will phu nhân, sau đó nhìn về phía Chân Chu, gật đầu với cô.
Will phu nhân bảo Chân Chu phiên dịch cho mình, sau đó cũng cảm ơn Vương sĩ quan một lượt, tạm thời chấp nhận ý tốt của Từ Trí Thâm.
Mấy ngày hôm sau, sáng sớm Vương sĩ quan lại tới đây, ban ngày đi cùng hai người, buổi tối đưa cô và Will phu nhân về khách sạn rồi mới đi, vô cùng chu đáo. Hành trình kế tiếp rất thuận lợi, không xảy ra chuyện gì rắc rối, cũng vì Vương sĩ quan quen thuộc với Bắc Kinh, bên người lại có thêm một tấm bản đồ sống, tiện lợi vô cùng, thời gian thoáng một cái đã trôi qua, chuyến đi này cũng đã sắp kết thúc, ô tô cũng đã sửa xong, hai ngày cuối cùng không phải làm phiền Vương sĩ quan đưa đón nữa. Để cảm ơn Vương sĩ quan, Chân Chu mời anh ta ăn một bữa cơm.
Mấy hôm nay bề ngoài Chân Chu vẫn làm như không có gì, nhưng sau khi từ Hương Sơn về, nửa đường lại gặp anh, trong lòng cô cảm thấy có chút khó chịu, lúc vui lúc buồn, bất kể đi đâu cũng nghĩ tới anh nhiều hơn ngắm phong cảnh, trước mắt luôn hiện lên gương mặt của Từ Trí Thâm, lần này vốn là một chuyến đi vui vẻ, kết quả lại bị gương mặt Từ Trí Thâm hủy hoại.
Tối hôm nay, chờ Will phu nhân ăn cơm xong rồi nghỉ ngơi, Chân Chu quay lại phòng mình.
Du lịch là chuyện dễ dàng khiến người ta mệt mỏi nhất, đi du lịch nhiều ngày liên tiếp, tối hôm nay Chân Chu cũng cảm thấy mệt mỏi, nhưng khi nhìn dãy số dài ghi trên tờ giấy mình cầm trong tay, lăn qua lộn lại, do dự một lúc lâu, nhìn đồng hồ, đã tám giờ tối.
Rốt cục cô cũng cầm điện thoại lên, nhấn một dãy số.
Hai tiếng tút tút qua đi, điện thoại đã có người nghe, Chân Chu bỗng nhiên trở tay không kịp.
"Xin hỏi, Từ tiên sinh có đó không?"
Cô lấy lại bình tĩnh, khẽ hỏi.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu.
"Anh đây."
Tim Chân Chu đập loạn xạ, một lát sau, đầu dây bên kia cũng vang lên một giọng nói.
Thời gian vẫn còn sớm, vốn Chân Chu còn cho rằng anh đã xã giao hoặc là bận chuyện bên ngoài, gọi cú điện thoại này cũng không muốn anh nghe, đồng thời cảm thấy chắc là anh không nghe đâu. Ai ngờ gọi một lát đã nhấc máy.
Cô ngồi thẳng dậy. "Là em."
"Biết rồi." Giọng nói nhàn nhạt vang lên.
"Số anh là em hỏi Vương sĩ quan. Mấy hôm nay làm phiền anh ấy nhiều, gọi cho anh cũng muốn cảm ơn anh...."
"Đương nhiên em biết anh giúp đỡ Will phu nhân." Cô mở miệng cướp lời anh, nói. "Phu nhân cũng gọi điện thoại cảm ơn anh, nhưng em thấy mình cũng phải nói với anh một câu cảm ơn, hy vọng không quấy rầy tới anh."
Cô nói xong, không dám thở mạnh, lắng tai nghe âm thanh bên đầu dây kia.
"Không sao, chỉ là chuyện nhỏ thôi, anh không để ý."
Chủ đề câu chuyện bị anh cắt đứt.
Chân Chu ngừng một lát, không biết nên nói gì tiếp theo, chần chờ một chút, nói. "Hôm kia em và Will phu nhân sẽ đi."
"Will phu nhân nói với anh rồi. Lên đường bình an."
Chủ đề câu chuyện lại bị chặt đứt.
Chân Chu hít sâu một hơi.
"Được rồi, không còn chuyện gì nữa, em cúp đây."
Bên kia không nói gì.
Chân Chu cắn môi, chậm rãi cúp điện thoại rồi ngẩn người.
Cô cảm thấy buồn phiền, cảm thấy hối hận vì bản thân gọi cú điện thoại này cho anh, trong lòng cũng cảm thấy mờ mịt, có một số chuyện đang thoát khỏi tầm kiểm soát, khiến cô lo lắng.
Chẳng lẽ chuyện "Cầu hôn" lần trước bị cô từ chối, còn bị cô bỏ lại ven đường nên anh ghi hận trong lòng sao?
..
Sáng hôm sau là ngày cuối cùng trong chuyến du lịch, bạn của Will phu nhân mở một bữa tiệc, Chân Chu cũng định đi, nhưng sau khi rời giường lại cảm thấy cơ thể không thoải mái, hoa mắt chóng mặt, không có sức lực.
Thời tiết gần đây hay thay đổi, nhiệt độ buổi sáng và buổi tối chênh lệch rất lớn, có thể là do không mặc đủ quần áo, hôm qua nhiễm lạnh nên sáng nay mới bị sốt. Cô không muốn để Will phu nhân lo, buổi trưa đi ra ngoài, nói mình hơi mệt nên muốn nghỉ ngơi, hôm nay không thể đi cùng, xin lỗi bà.
Will phu nhân không biết cô sốt, thấy sắc mặt cô không được tốt, cho là cô mệt mỏi nên cũng không ép cô, căn dặn cô nghỉ ngơi tốt, tối mình sẽ về.
Sau khi Will phu nhân lên xe, Chân Chu tới chỗ quản lý khách sạn xin hai viên thuốc hạ sốt, uống thuốc xong, cô kéo rèm cửa sổ lại, nằm xuống giường đi ngủ.
Cả người cô thực sự rất khó chịu, uống thuốc xong đầu óc lại càng thêm mơ mơ màng màng, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, không biết đã bao lâu, bên tai vang lên âm thanh chói tai, cô tỉnh dậy.
Khi cô mới tới đây, khách sạn Pháp Hoa bị nổ, tổi hôm đó cô từng nghe qua âm thanh giống như vậy, tuy ở khoảng cách hơi xa nhưng vẫn nghe rõ.
Là tiếng súng!
Cơn buồn ngủ của cô biến mất, vội vàng bò xuống giường, kéo rèm cửa sổ ra, nhìn bên ngoài, không khỏi sợ hãi.
Bây giờ là 4 giờ chiều, phòng của cô ở lầu bốn, từ phòng cô nhìn xuống bên dưới có thể bao quát được những khách sạn bên cạnh và khu đại sứ quán, chỉ là nửa ngày sau đã thay đổi, không còn là người đi đường và ô tô qua lại, thay vào đó là những người đi bộ. Số người đi bộ phải có ít nhất 5, 6 nghìn người, khoảng cách có hơi xa nên cô nhìn không rõ, những vẫn có thể thấy đại bộ phận hình như là sinh viên, giơ cao biểu ngữ, hô khẩu hiệu, đang tiến về phía đại sứ quán, tiếng súng vừa rồi vang lên là cảnh sát bắng lên trời để khiến những học sinh đó sợ hãi, ai ngờ lại khiến mọi chuyện càng thêm rối rắm, hai bên bắt đầu xảy ra mâu thuẫn, khung cảnh rối loạn không tả nổi.
Chân Chu hết hồn, vội vàng gọi điện thoại xuống sảnh lớn muốn hỏi tình hình hiện tại, thế nhưng đường dây vẫn báo bận, có thể là có nhiều người vẫn đang thắc mắc giống như cô bây giờ.
Cô vội vã mặc quần áo, xuống dưới sảnh lớn, thấy khách sạn đã đóng cửa, cảnh sát đang đứng ngoài cửa, chạy lại phía quản lý hỏi thăm chuyện, quản lý nói cho cô biết, hai hôm trước có một võ sĩ Nhật Bản hiếp rồi giết chết một cô gái, cô ấy chết rất thảm khiến những sinh viên tức giận, vài trường đại học hợp tác với nhau, yêu cầu chính phủ trừng phạt hung thủ nghiêm khắc, nhưng chính phủ vẫn chưa có phản hồi, có người nói võ sĩ kia phủ nhận hành vi phạm tội, còn dùng danh nghĩa ngoại giao để trốn vào đại sứ quán Nhật Bản, khiến mọi người tức giận. Bắt đầu từ trưa hôm nay, các sinh viên liên tục tới phủ Tổng thống. Đại diện tổng thống đứng ra hòa giải nhưng không khiến sinh viên hài lòng, sau đó những sinh viên tới quốc hội, yêu cầu Trương Hiệu Niên đứng ra bảo vệ lẽ phải, những người tham gia biểu tình càng ngày càng nhiều, không những là học sinh, còn có cả công nhân, người dân, cảnh sát bắt đầu ngăn cản dòng người, định giải tán nhưng lại khiến những người kia càng thêm giận dữ, hai bên xảy ra mâu thuẫn. Đội ngũ biểu tình vây quanh bốn phương tám hướng, càng ngày càng nhiều, tràn vào cả đại sứ quan, xung quanh đại sứ quán có một hàng rào bảo vệ, người bên trong không ra được, người bên ngoài cũng không vào được, hai bên vào thế giằng co.
Khách sạn cạnh khu đại sứ quán, vẻ mặt quản lý vẫn còn khá bình tĩnh, thoải mái nói chuyện với Chân Chu, những chuyện như vậy trước đây cũng từng xảy ra vài lần, qua rồi thì thôi, khách sạn này đặc biệt, nhận được sự bảo vệ của bộ ngoại giao, cảnh sát đã tới đây bảo vệ cửa trước cửa sau, rất an toàn. Hơn nữa chuyện này cũng không liên quan tới khách sạn, quản lý bảo cô yên tâm về phòng, đợi mọi chuyện đi qua là được.
Chân Chu thấy những người nước ngoài vội vã đi vào cửa chính, vẻ mặt lo lắng, thoạt nhìn hình như là người ở bên ngoài chạy vào đây, cô ngẫm nghĩ một lát, quyết định nghe theo lời của quản lý, về phòng đóng cửa lại.
Bên ngoài rối loạn, xem ra cảnh sát cũng không cầm cự nổi, nếu bây giờ cô đi ra ngoài, phần trăm nguy hiểm cũng cao hơn, ở trong khách sạn sẽ an toàn hơn.
Chân Chu về phòng, một lát sau nhận được điện thoại của Will phu nhân, Will phu nhân nói ở chỗ bà cũng loạn, ban đầu bà muốn về nhưng không có đường, xe không di chuyển được, thế nên phải tới nhà của bạn, dặn dò Chân Chu khóa chặt cửa, không được đi đâu cả.
Nghe điện thoại xong, Chân Chu khóa trái cửa rồi ghé vào cửa sổ nhìn mọi chuyện bên ngoài.
Trời đã dần tối, đoàn người biểu tình cũng đã sắp giải tán, tiếng ồn ào xung quanh cũng không còn nữa.
Khi Chân Chu cho rằng mọi chuyện đã bình thường, bỗng nhiên phía xa xuất hiện lửa cháy hừng hực, không biết là bắt nguồn từ đâu, sau đó, trong bóng đêm lại vang lên tiếng súng khiến người ta rợn tóc gáy, hình như là hướng về đoàn người biểu tình để nổ súng.
Mọi chuyện không khống chế được nữa.
Chân Chu bồn chồn lo lắng, cơ thể càng thêm khó chịu, chỉ có thể nằm trên giường, không dám cởi quần áo, nhắm chặt mắt rúc đầu vào trong chăn không động đậy, mong sao chuyện này qua nhanh một chút.
Nhưng mọi chuyện không như ý nguyện.
Tới đêm khuya, khoảng hơn 11 giờ, tiếng ầm ĩ xung quanh không những không dừng lại mà còn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Một đám côn đồ phải tầm mấy trăm người, súng đạn đầy đủ, không biết xông ra từ nơi nào, đầu tiên là cướp của phóng hỏa, tới mấy khách sạn, nhà hàng xung quanh nổ súng bắng giết, đánh ngã mấy cảnh sát đứng bên ngoài khách sạn, sau đó xông vào khách sạn đập phá đồ đạc, quản lý đi vào ngăn cản bị một tên côn đồ đánh ngã nằm trên đất, ngất đi tại chỗ, nhân viên khách sạn thừa dịp chạy trốn. Mấy tên côn đồ bắt đầu đi từ lầu một lên, không buông tha bất kỳ gian phòng nào, hoặc là lấy súng phá khóa, hoặc phá của đi vào, khiến khách hàng giao tiền bạc và đồ dùng có giá trị, người nào dám phản kháng, nhẹ thì đầu rơi máu chảy, nặng thì nguy hiểm tính mạng, thậm chí có người còn chết tại chỗ.
Khách sạn danh tiếng lẫy lừng, từng được xưng là khách sạn xa hoa nhất Bắc Kinh tối nay lại biến thành địa ngục.
Chân Chu ở phòng trong, cách hai lớp cửa, ban đầu cũng nghe được âm thanh bên dưới tầng, ban đầu cô vẫn giữ được bình tĩnh, chỉ thấy hơi hoảng sợ, mãi tới khi có một khách trong phòng giắt súng vào lưng quần, bị tên côn đồ đe dọa nên nổ súng tự vệ, cuối cùng bị tên côn đồ bắn chết, hét lên thảm thiết, cô mới biết mọi chuyện nguy hiểm nhường nào, vội vàng chạy vào phòng ngủ, sau đó lại tới phòng khách kéo một cái bàn cố gắng chặn cửa.
Cái bàn được làm bằng gỗ hồ đào, nặng vô cùng, góc bàn lại ma sát với thảm trải sản, một người bình thường đã không có sức lực như cô, hôm nay lại còn bị bệnh, tay chân yếu ớt, dùng hết sức kéo cái bàn về phía cửa, chưa chặn được cửa đã nghe tiếng gõ cửa vang lên.
Tim Chân Chu đập thình thịch, cô biết nếu như cửa bị phá, mình sẽ lành ít dữ nhiều, đành cắn chặt răng ra sức kéo bàn, vì quá lo lắng, dưới chân bị trượt, cả người cô ngã ngồi trên mặt đất.
Tiếng gõ cửa vẫn còn vang lên, giống như lưỡi hái tử thần đến đòi mạng, cô cắn răng đứng dậy tiếp tục đẩy bàn, chợt nghe được một giọng nói quen thuộc vang lên. "Mở cửa ra! Là anh đây!"
Từ Trí Thâm tới!
Giống như chiếc đèn pha chiếu trong biển sương mù, như sợi dây thừng thả xuống để cứu mạng, giây phút nghe được giọng nói của anh, Chân Chu mừng như điên, cơ thể đang trong trạng thái lo lắng cũng dần thả lỏng, chậm rãi bò dậy, chạy nhanh như bay tới cửa, mở khóa rồi kéo cửa ra.
Từ Trí Thâm đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt lo lắng, vừa nhìn thấy cô xuất hiện, sắc mặt cũng thoải mái hơn.
Chân Chu nhìn anh, chưa kịp mở miệng cổ tay đã bị anh nắm chặt. Anh kéo cô xuyên qua hành lang, bước về phía trước, men theo cầu thang nhân viên chật hẹp để đi xuống tầng 3, ở cửa cầu thang có hai người đi lên, thấy Từ Trí Thâm đi xuống lầu, sửng sốt một lát mới phản ứng lại, một tên cầm côn, một tên giơ súng trong tay lên. Ánh mắt Từ Trí Thâm nham hiểm, rút súng ra không chút do dự bóp còi, hai tiếng súng vang lên, hai tên côn đồ ngã xuống mặt đất, chồng chất lên nhau.
Tiếng súng hấp dẫn sự chú ý của mấy tên côn đồ dưới lầu, tiếng bước chân vang lên bên tai, một đầu của hành lang cũng đã xuất hiện mười mấy tên côn đồ.
Từ Trí Thâm kéo Chân Chu chạy về tầng bốn, chạy thẳng lên sân thượng, sau đó khóa cửa lại, mấy tên côn đồ chạy theo hai người dùng búa nện xuống cửa phát ra âm thanh bịch bịch, anh và cô chạy tới lan can sân thượng.
Bên cạnh là khách sạn mới xây, thấp hơn khách sạn này một tầng, hai tòa nhà cách nhau khoảng ba thước, dưới chân hai người đen kịt.
Cửa sân thượng sắp bị phá, một khi những tên côn đồ kia xông vào đây, nếu như một mình anh, anh có thể đánh một trận với chúng, nhưng bây giờ còn có cả cô.
Chân Chu lập tức hiểu ra.
Anh chuẩn bị nhảy từ tầng bốn này, băng qua khe hở kia nhảy qua sân thượng của tòa nhà bên kia, sau đó thoát thân.
Chiều rộng khe hở đó đối với anh không có vấn đề gì, nhưng có thêm cô lại xảy ra chuyện lớn, dù cho thế nào cô cũng không thể tự mình nhảy qua đó.
Chân Chu đổ mồ hôi lạnh, khớp hàm run lên.
Anh quay đầu, vội nhìn cô một cái rồi nói. "Lại đây, ôm chặt anh, anh cõng em nhảy qua."
Anh kéo Chân Chu về phía sau vài chục bước, hơi cúi người xuống chờ cô leo lên lưng anh.
Giây phút ấy, trong đầu Chân Chu bỗng nhiên nhớ tới hình ảnh Hướng Tinh Bắc khom lưng xuống chờ cô leo lên lưng anh, cõng cô đi một quãng đường dài.
Hốc mắt của cô chực trào nước mắt.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Chờ chết sao? Nhanh lên."
Anh đột nhiên quay đầu, giọng nói hung dữ.
Chân Chu không do dự nữa, lập tức leo lên lưng anh, hai chân kẹp chặt lấy hông anh, cánh tay ôm lấy bờ vai anh, nhắm mắt lại.
Giây phút này, muốn sống thì cùng sống, muốn chết thì ngã xuống cùng nhau, thịt nát xương tan, trong anh có em, trong em có anh.
Cô cảm giác được anh cõng mình trên lưng, chạy nhanh về phía trước, nhảy tới sân thượng kế bên. Cánh cửa phía sau vang lên âm thanh rồi rơi xuống đất, còn anh cũng đã nhảy được qua bên cạnh. Chân Chu chỉ cảm thấy tiếng gió thổi vù vù bên tai và cảm giác bụng dưới quặn đau, trong giây lát anh đã nhảy xuống sân thượng của khách sạn kế bên, ôm cô lộn mèo, sau đó kéo cô lên, chạy như bay tới cửa sân thượng, đá văng cửa ra rồi chạy xuống.
..
Khách sạn này vẫn đang sửa chữa, chưa được khai trương, cho nên côn đồ không tới đây đập phá, Chân Chu bị anh ôm chặt, nhanh chóng chạy xuống tầng một, đi ra khỏi cửa khách sạn, sau đó chạy tới một đầu ngõ,ở đó có một chiếc xe hơi đã đậu sẵn.
Vương sĩ quan lo lắng đứng ở đó, thấy Từ Trí Thâm và Chân Chu xuất hiện, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng, vội vàng mở cửa xe.
Từ Trí Thâm để Chân Chu ngồi vào ghế sau, đóng cửa xe lại rồi bảo Vương sĩ quan khóa cửa xe, dặn dò một tiếng. "Đi theo tuyến đường tôi đã nói, đưa cô ấy về nghỉ ngơi đi."
Vương sĩ quan gật đầu, ngồi vào ghế lái.
Từ Trí Thâm xoay người đi, Chân Chu bỗng nhiên kéo cửa sổ xe xuống, nắm lấy tay anh.
Bước chân anh hơi ngừng lại, quay đầu.
Chân Chu thò đầu ra ngoài cửa xe, hôn lên cằm của anh, dịu dàng nói. "Anh cẩn thận!"
Cô nói xong, rụt đầu về, kéo cửa sổ xe lên.
Vương sĩ quan làm như không thấy, đạp chân ga, nhanh chóng lái xe đi.
Từ Trí Thâm đứng ở chỗ đó, sững sờ một lát, nhìn về hướng ô tô rồi xoay người vội vã đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.