Chút Chuyện Của Thặng Nữ

Chương 22

Lạc Khuynh

06/10/2016

Ta vẫn luôn hâm mộ mấy ẩn sĩ thời xưa, đời sống của bọn họ như bức tranh thủy mặc tuyệt đẹp, không khác gì so với thần tiên. Khi ta và Tô Vãn ngồi trên thuyền vịt giữa hồ Huyền Vũ, cảm giác đó bỗng nhiên nảy sinh, quan trọng nhất là người trong lòng ngồi bên cạnh mình, ta thầm ước ao phải chi thời gian dừng lại ngay thời khắc này thì thật tốt biết mấy.

Mỗi lần có những khoảnh khắc đẹp với Tô Vãn, ta luôn hi vọng thời gian có thể dừng lại, còn nếu như không đình được thời gian, ta liền dốc hết sức ghi nhớ thật kỹ, thậm chí ta còn có suy nghĩ ngây ngô trong đầu, đặc biệt hâm mộ bản thân mình hiện tại có thể ở bên cạnh Tô Vãn.

Tô Vãn nằm trên đầu gối ta, than nhẹ:

“Dương Thần, mỗi lần mình và cậu ở bên cạnh nhau, thời gian trôi qua nhanh quá.”

Ta đồng ý với nàng, đồng thời giơ tay nhìn đồng hồ, mới đó đã một giờ, ta hỏi Tô Vãn có đói bụng hay không.

Tô Vãn kêu đói.

Ta lại hỏi nàng muốn ăn gì.

Đột nhiên Tô Vãn ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm ta, khóe miệng mỉm cười, nửa đùa nửa thật nói:

“Mình muốn ăn cậu.”

Mặt của ta nháy mắt trở nên nóng như lửa đốt, tim cũng đập bịch bịch, chẳng qua ta biết Tô Vãn nói thật hay là nói giỡn. Đừng nói đến vấn đề không gian lẫn thời gian lúc này không phù hợp, dù cho ở nhà, Tô Vãn cũng luôn tỏ ra mình là chính nhân quân tử, đương nhiên ta cũng thừa nhận, ta hết sức hận cái kiểu ngụy quân tử của nàng.

Tô Vãn lại giống như con rắn quấn lấy, tiến đến bên tai ta, dùng thanh âm mê hoặc nói:

“Mình nói thật.”



Dứt lời còn vươn đầu lưỡi quét lên vành tai của ta.

Ta ngay lập tức nổi da gà, nơi này là hồ Huyền Vũ, không phải Hồ Tây, chẳng lẽ Tô Vãn bị Tiểu Thanh nhập? Bộ dáng hiện tại của Tô Vãn vô cùng quyến rũ, cực kỳ giống Thanh Xà do Trương Mạn Ngọc thủ vai.

Cuối cùng chúng ta đến một quán cơm, nơi đó có món đầu cá kho tiêu tương đối ngon mà Tô Vãn rất thích ăn. Bởi vì đã qua giờ ăn cơm nên thực khách không nhiều lắm, Tô Vãn đặc biệt thích không gian như thế này. Chúng ta ngồi đối diện nhau, Tô Vãn ăn rất nhiều, vô cùng hưởng thụ, quả nhiên là hợp khẩu vị, ta nhìn nàng ăn thôi cũng cảm thấy no rồi.

Sau khi ăn xong món tráng miệng, hai chúng ta trốn ở ghế lô ôm hôn nhau, so với khi ở trong nhà đúng là có điểm kích thích hơn vì sợ có người bất ngờ đi vào. Dĩ nhiên chỉ có mình ta lo lắng, Tô Vãn hoàn toàn không quan tâm, nàng nói không có ai biết chúng ta, muốn nhìn thì cứ nhìn. Ta thực hâm mộ nàng, một chút đều không sợ thái độ của người khác đối với mình.

Hôm nay là lần đầu tiên ta cùng Tô Vãn lấy danh phận người yêu đi hẹn hò, cho nên ta bí mật mua quà tặng cho nàng. Ta sớm đã nghĩ ra cái cần mua, trên cổ Tô Vãn trống không, mua dây chuyền là thích hợp nhất. Thật ra tay nàng cũng trống, đáng tiếc ta không có tư cách đó.

Ta không ngừng tìm cơ hội để chạy đi mua quà, dây chuyền ta đã chọn trước trên mạng, của cửa hàng Chow Tai Fook làm bằng vàng trắng, mặt dây chuyền hình trái tim, Tô Vãn mà đeo nhất định rất đẹp.

Cuối cùng đợi cho Tô Vãn đi lòng vòng xem quần áo, sau đó vào Starbuck ngồi, ta mới lấy cớ đi toilet để chạy ra trung tâm thương mại. Vòng trang sức thì không cần thử size, ta cũng lười đeo thử, trực tiếp kêu đóng gói luôn. Ngoại trừ đồ điện tử ra, ta rất ít khi mua cái gì đắt tiền, mua cho mình thì tiếc, nhưng cái này là mua cho Tô Vãn, thành thử ta đều không thấy đau lòng gì. Trong lúc nhân viên bán hàng còn huyên thuyên giới thiệu mời ta mua thêm hoa tai, ta cầm chiếc hộp bằng nhung, nóng lòng muốn đưa cho Tô Vãn ngay lập tức. Mặc dù hơi tầm thường, nhưng tiền bạc ở một mức độ nào đó có khả năng thể hiện thành ý rất tốt, trước kia sinh nhật Tô Vãn ta cũng tặng quà cho nàng, nhưng chỉ là vài bộ quần áo mấy trăm ngàn, hiện tại khác rồi, ta hận không thể đào luôn trái tim tặng cho nàng.

Ta đi ra ngoài hơi lâu, Tô Vãn phàn nàn còn tưởng ta ngủ quên trong WC, ta cười không đáp, hiện tại chưa phải lúc thích hợp để đưa quà, ta phải chờ tới buổi tối, có ánh nến, có rượu vang, sau đó tự mình đeo cho nàng. Đề phòng Tô Vãn sợ phiền hà mà đòi ăn cơm bên ngoài, ta liền đề nghị với nàng, ta muốn đích thân xuống bếp.

Không ngờ Tô Vãn cùng ta tâm tư tương thông, nàng cũng muốn trở về, nàng nói muốn có một buổi tối lãng mạn của riêng hai người, tô điểm thêm cho bức tranh hẹn hò hoàn mỹ ngày hôm nay.

Về phần phim ảnh, bất kể là phim bom tấn Hollywood hay phim tình cảm nam nữ đều không thích hợp với tâm tình chúng ta lúc này.

Trước khi về nhà, chúng ta đến một cửa hàng sách nằm sâu trong ngõ nhỏ, Tô Vãn là khách quen chỗ đó, Tô Vãn nói nàng cũng được người khác giới thiệu nên mới biết chỗ này, ở trong này thường thường luôn tìm được một vài cuốn sách và đĩa phim hiếm có trên thị trường, không cần hiểu lầm, không phải là cái gì bậy bạ cả, chỉ là vài thứ đã lâu bị người đời quên lãng. Chủ tiệm là một nữ nhân chừng ba mươi tuổi, thanh nhã nhẹ nhàng, cùng với nơi chốn mang đầy tri thức này vô cùng xứng, khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Tô Vãn hàn huyên vài câu liền hỏi chủ tiệm món đồ nàng dặn đã có hàng hay chưa.

Chủ tiệm nhìn ta đang đứng cạnh Tô Vãn, sau đó hỏi:



“Là cô ấy sao?”

Tô Vãn liếc nhìn ta một cái, gật gật đầu.

Chủ tiệm lộ ra nụ cười vui mừng, nói:

“Tốt quá.”

Sau đó đi đến một cái tủ tìm kiếm, lôi ra một túi nhỏ đưa cho Tô Vãn.

“Lấy về lâu rồi, vẫn chờ cô đến nhận.”

Tô Vãn nói:

“Cám ơn.”

Từ trong túi lôi ra cái đĩa, vì không thấy được bìa đĩa nên ta không biết tên nó là gì, nhưng chắc chắn rất quan trọng đối với Tô Vãn, bằng không nàng cũng sẽ không đặt hàng, nghe qua hình như còn có liên quan tới ta.

Bước ra khỏi cửa hàng sách, ta mới hỏi Tô Vãn đó là cái gì.

Tô Vãn nói, là một bộ phim tình cảm.

Ta lập tức đoán được, là hai nữ nhân yêu nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chút Chuyện Của Thặng Nữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook