Chuyện Chua Xót Của Nữ Bác Sĩ Khoa Tiết Niệu
Chương 60: Chim của ba
Thập Cửu Thúc
18/09/2024
Môn học mà Triệu Tuyên thích nhất dĩ nhiên là môn khoa học, mỗi lần
đến giờ học này giáo viên sẽ mở thế giới động vật bé thích nhất ra xem.
Hôm nay, lúc giáo viên mở video về đủ các loài chim, nào là chim thiên đường*, chim hồng hạc, chim sả ngực hoa cà**…
“Các con cảm thấy loài chim nào đẹp nhất trên thế giới?”
Các bạn nhỏ sôi nổi nói ra ý kiến của mình, chỉ có Triệu Tuyên đưa ra đáp án không giống bọn họ: “Chim của ba con là con chim đẹp nhất trên thế giới!”
Giáo viên còn cho rằng cô bé nói đến con chim mà ba của cô bé nuôi, thế là giáo viên hỏi cô bé: “Thế, ba con nuôi chim gì?”
“Con không biết.”
“Vậy… dáng vẻ của con chim đó như thế nào?”
Triệu Tuyên mếu máo: “Con cũng không biết.”
Giáo viên cảm thấy rất kỳ lạ: “Con không biết dáng vẻ con chim của ba con như thế nào à?”
Triệu Tuyên sắp khóc đến nơi rồi. Cô bé cũng rất tò mò nhưng mẹ rất ích kỷ, trước giờ không cho bé xem chim của ba.
Cô bé lắc đầu: “Không biết, nhưng mẹ con nói đó là con chim đẹp nhất.”
Giáo viên: ...
Cô ta hoài nghi mẹ của bạn nhỏ Triệu Tuyên này ngoại tình hơn nữa còn có chứng cứ rành rành.
Tan học, rất nhiều bạn học đều tò mò về chim của ba Triệu Tuyên: “Cậu thật sự chưa từng nhìn thấy con chim của nhà cậu hả?”
“Chưa…” Triệu Tuyên nghĩ ra một cách, nếu các bạn học của bé đều muốn xem vậy thì mẹ bé sẽ không thể tiếp tục che giấu được nữa nhỉ?
“Hay là các cậu đến nhà tớ xem đi?” Hôm nay bà ngoại đón bé, bà ngoại rất thích trẻ con, chắc chắn sẽ mời các bạn học của bé về nhà ăn cơm.
Vì thế mà lúc Triệu Thanh Nhượng tan làm về nhà thì trong nhà có thêm năm sáu bạn nhỏ nữa.
“Tiểu Triệu về rồi à? Hôm nay Thất Thất ra ngoài ăn cơm với người mà con bé hướng dẫn, chắc đến tối mới về. Mẹ nấu cơm tối xong rồi, bọn trẻ cũng ăn sắp xong, con mau rửa tay rồi vào ăn cơm đi.” Sau khi Lâm Mộng dặn dò Triệu Thanh Nhượng mấy câu thì lái xe điện nhỏ của bà về vườn thành Bắc.
Triệu Thanh Nhượng vừa ngồi xuống bàn cơm thì bị một đám bạn nhỏ vây quanh.
“Các con có chuyện gì à?” Mẹ vợ anh nấu cơm rất ngon, chắc là không phải vấn đề về cơm nhỉ?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Các bạn nhỏ đều nhìn chằm chằm vào anh: “Chú ơi, con muốn xem chim của chú!”
Triệu Thanh Nhượng: ...
Cuộc sống đúng là có rất nhiều điều bất ngờ.
Buổi tối, Lâm Tất Tất nghe Triệu Thanh Nhượng kể lại thì cười đến đau cả ruột.
“Hahaha, cuối cùng anh nói sao?”
“Anh nói con chim đó đã chết rồi, Tuyên Tuyên còn buồn rất lâu đó.”
“Phụt –” Lâm Tất Tất túm lấy thứ giữa hai chân Triệu Thanh Nhượng, còn bóp bóp: “Chết rồi?”
Chim của Triệu Thanh Nhượng nhanh chóng ngẩng đầu.
Lâm Tất Tất nhịn cười: “Không, nó vẫn còn sống rất tốt đó chứ?”
Triệu Thanh Nhượng liếc nhìn con gái đang ở trong phòng chơi ghép hình, bóp eo của Lâm Tất Tất một cái: “Đợi con gái ngủ anh sẽ xử lý em.”
Sau khi sinh Triệu Tuyên, Lâm Tất Tất không dự định sinh thêm nữa, dù đứa bé này rất ngoan và rất được người ta yêu thích nhưng mang thai thật sự rất vất vả, nuôi con càng vất vả hơn, đẻ con thì đừng nhắc, đau muốn chết.
Triệu Thanh Nhượng cảm thấy một đứa là đủ rồi, thế nên sau khi Triệu Tuyên được tròn một tuổi anh đã đi buộc ga-rô*, còn là Lâm Tất Tất phẫu thuật cho anh.
* Buộc ga -rô là thắt ống dẫn tinh chỉ một phương pháp nhằm ngăn chặn sự di chuyển của tinh trùng khiến cho tinh trùng không có trong tinh dịch khi nam giới xuất tinh. Tinh trùng sẽ tồn tại ở mào tinh, ống sinh tinh. Sau một thời gian, tinh trùng sẽ tự “chết”. Vì thế, đây là phương pháp ngừa thai cho hiệu quả lên đến 99 %.
Năng lực chuyên môn của Lâm Tất Tất thì không cần phải bàn cãi, anh hoàn toàn không có bất kỳ hậu di chứng gì, ngay cả vết mổ cũng chỉ có một vết sẹo nhỏ, nhìn kỹ cũng không thấy rõ.
Cuộc sống tình dục bây giờ của bọn họ đều bắt đầu vào buổi tối. Bọn họ đợi sau khi Triệu Tuyên ngủ mới thân mật bởi vì lần trước bọn họ tranh thủ lúc con gái ngủ trưa mà làm một lần, kết quả Triệu Tuyên tỉnh dậy trước giờ trưa.
Sau khi cô bé tỉnh dậy không tìm thấy ba mẹ thì rất sợ hãi, lần lượt gõ cửa từng phòng, may mà Triệu Thanh Nhượng khoá cửa rồi.
Con gái ở bên ngoài khóc nên hai người không còn tâm trạng gì để làm tiếp vì thế vội vàng kết thúc chuyện đó rồi ra ngoài dỗ bé con.
Có con rất không tiện điểm này, làm tình phải chọn thời gian.
Lâm Tất Tất nháy mắt với Triệu Thanh Nhượng: “Đợi anh đó~”
*
Bạn nhỏ Triệu Tuyên thích đi cắm trại hoang dã hơn là đi công viên giải trí nên hầu như mỗi tháng Triệu Thanh Nhượng và Lâm Tất Tất sẽ dẫn bé đi một lần.
Triệu Tuyên thích bắt côn trùng bỏ vào trong hộp tre sau đó hỏi Triệu Thanh Nhượng đây là con gì.
Mỗi lần vào lúc này, Lâm Tất Tất đều rúc vào trong lều nghịch điện thoại, để Triệu Thanh Nhượng đi bắt côn trùng với con bé, nếu không ham muốn ăn uống của cô sẽ bị phá huỷ bởi những con vật nhiều chân đó.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bọn họ thường đi chơi cùng người trong câu lạc bộ, người trong đó đều dẫn theo con đi dã ngoại vì như thế nên Triệu Tuyên cũng có thể giao lưu với bạn bè cùng tuổi, nhưng phụ huynh trong câu lạc bộ thường là mẹ, ba thì chẳng có mấy người.
Lần trước Lâm Tất Tất nấu cơm và trò chuyện với nhóm phụ huynh đi cùng, trong đó có một bà mẹ đơn thân sau khi biết Triệu Thanh Nhượng mới ba mươi ba tuổi mà đã là bác sĩ trưởng khoa thì hai mắt nhìn anh đều phát sáng.
Cô ta cũng không làm chuyện gì quá đáng nhưng cứ nhìn chằm chằm vào Triệu Thanh Nhượng, cuối cùng Triệu Thanh Nhượng ôm Lâm Tất Tất suốt cả hành trình thì ánh mắt của cô ta mới giảm đi.
Lâm Tất Tất cảm thấy chán ghét cô ta nên đổi sang một câu lạc bộ khác sau khi về.
[Tuyên Tuyên bắt được một con cá chạch.]
[Ảnh]
[Video]
[Con bé hỏi không thể nuôi rắn thì có thể nuôi cá chạch không?]
Lâm Tất Tất thấy cái thứ lúc nhúc trong video thì khóe miệng giật giật: [Để con bé nuôi đi.]
Dù gì cũng là thịt.
“Cảm ơn mẹ~”
Nghe thấy giọng điệu mềm mại của con gái, Lâm Tất Tất hơi choáng váng, cảm thấy con bé muốn nuôi một ổ cũng được.
Buổi tối, Triệu Tuyên muốn ngủ cùng các bạn nhỏ, Lâm Tất Tất thấy bên đó có người lớn ở cùng nên cũng yên tâm, quay về lều của mình sắp xếp thảm.
“Có cần túi ngủ không?”
“Trời nóng như vậy không cần đâu, cất đi.”
Triệu Thanh Nhượng cuộn túi ngủ lại.
“Chồng ơi, anh nói xem chúng ta có nên đăng ký một lớp học ngoại khóa gì đó cho Tuyên Tuyên không. Em thấy mẹ Nỉ Nỉ đã đăng ký cho con người ta lớp học mỹ thuật, piano gì đó rồi.”
“Xem con thích cái gì, bây giờ con gái chúng ta thích xem thế giới động vật, em để con bé đi học vẽ gì đó thì thà để con bé đi xem đàn kiến chuyển nhà còn hơn.”
“Hay là cho con bé đi học nhiếp ảnh, để con bé chụp thế giới trong mắt nó.”
Lâm Tất Tất nhắc đến con gái thì nói không ngừng, nói xong kế hoạch cho giai đoạn tiểu học thì bắt đầu kế hoạch cho trung học cơ sở: “Hay là lại mua một căn nhà bên chỗ anh? Trường trung học thực nghiệm bên đó rất tốt…”
Triệu Thanh Nhượng ôm Lâm Tất Tất vào lòng: “Sao cứ nói mãi về con gái thế, khó khăn lắm mới có thế giới của hai người, sao em không nói về anh?”
“Anh có gì mà nói.”
Triệu Thanh Nhượng tủi thân: “Bảy năm ngứa ngáy đã đến rồi à?”
“Anh đừng nghịch~” Anh thổi vào tai Lâm Tất Tất, khiến cả người cô mềm nhũn.
Lâm Tất Tất lườm anh: “Đang ở bên ngoài đó.”
Bên cạnh là lều của nhà khác, tuy nói khoảng cách xa, nhưng cũng ba bốn bước là đến nơi.
“Tắt đèn thì không thấy gì đâu. Chúng ta nhỏ tiếng một chút là được.”
Hôm nay, lúc giáo viên mở video về đủ các loài chim, nào là chim thiên đường*, chim hồng hạc, chim sả ngực hoa cà**…
“Các con cảm thấy loài chim nào đẹp nhất trên thế giới?”
Các bạn nhỏ sôi nổi nói ra ý kiến của mình, chỉ có Triệu Tuyên đưa ra đáp án không giống bọn họ: “Chim của ba con là con chim đẹp nhất trên thế giới!”
Giáo viên còn cho rằng cô bé nói đến con chim mà ba của cô bé nuôi, thế là giáo viên hỏi cô bé: “Thế, ba con nuôi chim gì?”
“Con không biết.”
“Vậy… dáng vẻ của con chim đó như thế nào?”
Triệu Tuyên mếu máo: “Con cũng không biết.”
Giáo viên cảm thấy rất kỳ lạ: “Con không biết dáng vẻ con chim của ba con như thế nào à?”
Triệu Tuyên sắp khóc đến nơi rồi. Cô bé cũng rất tò mò nhưng mẹ rất ích kỷ, trước giờ không cho bé xem chim của ba.
Cô bé lắc đầu: “Không biết, nhưng mẹ con nói đó là con chim đẹp nhất.”
Giáo viên: ...
Cô ta hoài nghi mẹ của bạn nhỏ Triệu Tuyên này ngoại tình hơn nữa còn có chứng cứ rành rành.
Tan học, rất nhiều bạn học đều tò mò về chim của ba Triệu Tuyên: “Cậu thật sự chưa từng nhìn thấy con chim của nhà cậu hả?”
“Chưa…” Triệu Tuyên nghĩ ra một cách, nếu các bạn học của bé đều muốn xem vậy thì mẹ bé sẽ không thể tiếp tục che giấu được nữa nhỉ?
“Hay là các cậu đến nhà tớ xem đi?” Hôm nay bà ngoại đón bé, bà ngoại rất thích trẻ con, chắc chắn sẽ mời các bạn học của bé về nhà ăn cơm.
Vì thế mà lúc Triệu Thanh Nhượng tan làm về nhà thì trong nhà có thêm năm sáu bạn nhỏ nữa.
“Tiểu Triệu về rồi à? Hôm nay Thất Thất ra ngoài ăn cơm với người mà con bé hướng dẫn, chắc đến tối mới về. Mẹ nấu cơm tối xong rồi, bọn trẻ cũng ăn sắp xong, con mau rửa tay rồi vào ăn cơm đi.” Sau khi Lâm Mộng dặn dò Triệu Thanh Nhượng mấy câu thì lái xe điện nhỏ của bà về vườn thành Bắc.
Triệu Thanh Nhượng vừa ngồi xuống bàn cơm thì bị một đám bạn nhỏ vây quanh.
“Các con có chuyện gì à?” Mẹ vợ anh nấu cơm rất ngon, chắc là không phải vấn đề về cơm nhỉ?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Các bạn nhỏ đều nhìn chằm chằm vào anh: “Chú ơi, con muốn xem chim của chú!”
Triệu Thanh Nhượng: ...
Cuộc sống đúng là có rất nhiều điều bất ngờ.
Buổi tối, Lâm Tất Tất nghe Triệu Thanh Nhượng kể lại thì cười đến đau cả ruột.
“Hahaha, cuối cùng anh nói sao?”
“Anh nói con chim đó đã chết rồi, Tuyên Tuyên còn buồn rất lâu đó.”
“Phụt –” Lâm Tất Tất túm lấy thứ giữa hai chân Triệu Thanh Nhượng, còn bóp bóp: “Chết rồi?”
Chim của Triệu Thanh Nhượng nhanh chóng ngẩng đầu.
Lâm Tất Tất nhịn cười: “Không, nó vẫn còn sống rất tốt đó chứ?”
Triệu Thanh Nhượng liếc nhìn con gái đang ở trong phòng chơi ghép hình, bóp eo của Lâm Tất Tất một cái: “Đợi con gái ngủ anh sẽ xử lý em.”
Sau khi sinh Triệu Tuyên, Lâm Tất Tất không dự định sinh thêm nữa, dù đứa bé này rất ngoan và rất được người ta yêu thích nhưng mang thai thật sự rất vất vả, nuôi con càng vất vả hơn, đẻ con thì đừng nhắc, đau muốn chết.
Triệu Thanh Nhượng cảm thấy một đứa là đủ rồi, thế nên sau khi Triệu Tuyên được tròn một tuổi anh đã đi buộc ga-rô*, còn là Lâm Tất Tất phẫu thuật cho anh.
* Buộc ga -rô là thắt ống dẫn tinh chỉ một phương pháp nhằm ngăn chặn sự di chuyển của tinh trùng khiến cho tinh trùng không có trong tinh dịch khi nam giới xuất tinh. Tinh trùng sẽ tồn tại ở mào tinh, ống sinh tinh. Sau một thời gian, tinh trùng sẽ tự “chết”. Vì thế, đây là phương pháp ngừa thai cho hiệu quả lên đến 99 %.
Năng lực chuyên môn của Lâm Tất Tất thì không cần phải bàn cãi, anh hoàn toàn không có bất kỳ hậu di chứng gì, ngay cả vết mổ cũng chỉ có một vết sẹo nhỏ, nhìn kỹ cũng không thấy rõ.
Cuộc sống tình dục bây giờ của bọn họ đều bắt đầu vào buổi tối. Bọn họ đợi sau khi Triệu Tuyên ngủ mới thân mật bởi vì lần trước bọn họ tranh thủ lúc con gái ngủ trưa mà làm một lần, kết quả Triệu Tuyên tỉnh dậy trước giờ trưa.
Sau khi cô bé tỉnh dậy không tìm thấy ba mẹ thì rất sợ hãi, lần lượt gõ cửa từng phòng, may mà Triệu Thanh Nhượng khoá cửa rồi.
Con gái ở bên ngoài khóc nên hai người không còn tâm trạng gì để làm tiếp vì thế vội vàng kết thúc chuyện đó rồi ra ngoài dỗ bé con.
Có con rất không tiện điểm này, làm tình phải chọn thời gian.
Lâm Tất Tất nháy mắt với Triệu Thanh Nhượng: “Đợi anh đó~”
*
Bạn nhỏ Triệu Tuyên thích đi cắm trại hoang dã hơn là đi công viên giải trí nên hầu như mỗi tháng Triệu Thanh Nhượng và Lâm Tất Tất sẽ dẫn bé đi một lần.
Triệu Tuyên thích bắt côn trùng bỏ vào trong hộp tre sau đó hỏi Triệu Thanh Nhượng đây là con gì.
Mỗi lần vào lúc này, Lâm Tất Tất đều rúc vào trong lều nghịch điện thoại, để Triệu Thanh Nhượng đi bắt côn trùng với con bé, nếu không ham muốn ăn uống của cô sẽ bị phá huỷ bởi những con vật nhiều chân đó.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bọn họ thường đi chơi cùng người trong câu lạc bộ, người trong đó đều dẫn theo con đi dã ngoại vì như thế nên Triệu Tuyên cũng có thể giao lưu với bạn bè cùng tuổi, nhưng phụ huynh trong câu lạc bộ thường là mẹ, ba thì chẳng có mấy người.
Lần trước Lâm Tất Tất nấu cơm và trò chuyện với nhóm phụ huynh đi cùng, trong đó có một bà mẹ đơn thân sau khi biết Triệu Thanh Nhượng mới ba mươi ba tuổi mà đã là bác sĩ trưởng khoa thì hai mắt nhìn anh đều phát sáng.
Cô ta cũng không làm chuyện gì quá đáng nhưng cứ nhìn chằm chằm vào Triệu Thanh Nhượng, cuối cùng Triệu Thanh Nhượng ôm Lâm Tất Tất suốt cả hành trình thì ánh mắt của cô ta mới giảm đi.
Lâm Tất Tất cảm thấy chán ghét cô ta nên đổi sang một câu lạc bộ khác sau khi về.
[Tuyên Tuyên bắt được một con cá chạch.]
[Ảnh]
[Video]
[Con bé hỏi không thể nuôi rắn thì có thể nuôi cá chạch không?]
Lâm Tất Tất thấy cái thứ lúc nhúc trong video thì khóe miệng giật giật: [Để con bé nuôi đi.]
Dù gì cũng là thịt.
“Cảm ơn mẹ~”
Nghe thấy giọng điệu mềm mại của con gái, Lâm Tất Tất hơi choáng váng, cảm thấy con bé muốn nuôi một ổ cũng được.
Buổi tối, Triệu Tuyên muốn ngủ cùng các bạn nhỏ, Lâm Tất Tất thấy bên đó có người lớn ở cùng nên cũng yên tâm, quay về lều của mình sắp xếp thảm.
“Có cần túi ngủ không?”
“Trời nóng như vậy không cần đâu, cất đi.”
Triệu Thanh Nhượng cuộn túi ngủ lại.
“Chồng ơi, anh nói xem chúng ta có nên đăng ký một lớp học ngoại khóa gì đó cho Tuyên Tuyên không. Em thấy mẹ Nỉ Nỉ đã đăng ký cho con người ta lớp học mỹ thuật, piano gì đó rồi.”
“Xem con thích cái gì, bây giờ con gái chúng ta thích xem thế giới động vật, em để con bé đi học vẽ gì đó thì thà để con bé đi xem đàn kiến chuyển nhà còn hơn.”
“Hay là cho con bé đi học nhiếp ảnh, để con bé chụp thế giới trong mắt nó.”
Lâm Tất Tất nhắc đến con gái thì nói không ngừng, nói xong kế hoạch cho giai đoạn tiểu học thì bắt đầu kế hoạch cho trung học cơ sở: “Hay là lại mua một căn nhà bên chỗ anh? Trường trung học thực nghiệm bên đó rất tốt…”
Triệu Thanh Nhượng ôm Lâm Tất Tất vào lòng: “Sao cứ nói mãi về con gái thế, khó khăn lắm mới có thế giới của hai người, sao em không nói về anh?”
“Anh có gì mà nói.”
Triệu Thanh Nhượng tủi thân: “Bảy năm ngứa ngáy đã đến rồi à?”
“Anh đừng nghịch~” Anh thổi vào tai Lâm Tất Tất, khiến cả người cô mềm nhũn.
Lâm Tất Tất lườm anh: “Đang ở bên ngoài đó.”
Bên cạnh là lều của nhà khác, tuy nói khoảng cách xa, nhưng cũng ba bốn bước là đến nơi.
“Tắt đèn thì không thấy gì đâu. Chúng ta nhỏ tiếng một chút là được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.