Chuyện Chua Xót Của Nữ Bác Sĩ Khoa Tiết Niệu
Chương 13: Đánh rắm sau khi phẫu thuật
Thập Cửu Thúc
05/06/2024
Phẫu thuật nội soi cắt ruột thừa thường phải gây mê toàn thân, lúc Triệu Thanh Nhượng mở mắt ra lần nữa đã là hơn ba giờ sáng rồi.
Anh mượn ánh sáng của điện thoại nhìn người nằm trên giường gấp bên cạnh giường bệnh, Lâm Tất Tất vẫn chưa đi.
Triệu Thanh Nhượng rón ra rón rén đi nhà vệ sinh nhưng Lâm Tất Tất ngủ nông, động một chút đã mở mắt tỉnh rồi.
Lâm Tất Tất xoa xoa mắt: “Anh đi đâu thế?”
“Đi vệ sinh.”
Lâm Tất Tất lấy khăn giấy và khăn ướt cồn đưa cho anh: “Nhà vệ sinh không có đệm ngồi dùng một lần, anh dùng khăn ướt lau tạm nhé.”
“... Cảm ơn.”
Thực ra anh chỉ muốn đi tiểu thôi…
Sau khi giải quyết xong vấn đề sinh lý, Triệu Thanh Nhượng muốn ra ngoài đi lại, Lâm Tất Tất vẫn chưa ngủ.
“Sao vẫn chưa ngủ?”
Lâm Tất Tất đặt điện thoại xuống, chỉ giường bên cạnh: “Anh cảm thấy tôi có thể ngủ được với âm thanh này à?”
Giường bên cạnh là một ông chú ngủ ngáy vang trời.
Lâm Tất Tất nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sau này tôi tìm chồng thì phải thêm một điều kiện nữa, đó là không thể ngáy.”
Triệu Thanh Nhượng nghe thấy, trong lòng có chút vui sướng — Anh ngủ rất thành thật, không ngáy.
Khụ khụ… anh đang nghĩ cái gì vậy?
“Hay là cô về nhà nghỉ ngơi đi, tôi ở đây một mình cũng được. Chỉ là một cuộc phẫu thuật nhỏ thôi, không sao đâu.”
Lâm Tất Tất đứng dậy khỏi ghế cho người chăm bệnh: “Thế sao được? Anh ăn đồ tôi giới thiệu nên mới bị bệnh, sao tôi có thể phủi tay không quan tâm được? Anh nói với dì chưa? Dì ấy biết tối nay anh không về không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Nói rồi, bác sĩ thường xuyên làm việc liên tục, tôi nói ở bệnh viện có việc gấp nên không về nhà.”
Sau khi thuốc tê hết tác dụng thì cần phải vận động đi lại nhiều hơn để thúc đẩy nhu động của thành ruột, phục hồi chức năng của đường tiêu hoá.
Ba giờ sáng thì khu phòng bệnh đã tắt đèn rồi, chỉ còn lại ánh đèn hơi mờ ở ngoài hành lang.
Triệu Thanh Nhượng một tay vịn tường, một tay khác được Lâm Tất Tất đỡ, anh cảm thấy mình giống như người già hành động không tiện vậy.
“Thất Thất, tôi tự đi được.”
Lâm Tất Tất cảm thấy sự mất tự nhiên của anh nên buông lỏng tay, sau đó bắt đầu tìm chủ đề nói chuyện.
“Chút nữa anh nhớ tìm trưởng khoa của anh báo nghỉ nha, anh phải nằm ở đây ba ngày.” Nói đến đây, Lâm Tất Tất cười.
“Trưởng khoa của anh sẽ không nghĩ anh sắp chuyển khoa nên nhác việc đấy chứ?”
Triệu Thanh Nhượng thở dài một hơi: “Chỉ có thể cho ông ấy xem bệnh án, sau đó xin ông ấy giữ bí mật cho. Nếu không một đống bác sĩ chạy đến thăm tôi, tôi không chịu nổi. Đúng rồi, hôm nay cô có làm việc không? Ở cùng tôi lâu như vậy…”
“Tôi chỉ làm buổi sáng, buổi chiều tôi về ngủ bù.”
“Cảm ơn cô, ngày khác mời cô ăn cơm.”
“Được.” Lâm Tất Tất không từ chối: “Anh chọn nhà hàng nhé.”
Nói chuyện một chút, đã đi đến cuối hàng lang rồi.
“Anh đánh rắm chưa?” Lâm Tất Tất hỏi rất tự nhiên.
Con ngươi Triệu Thanh Nhượng mở to, lộ rõ vẻ cứng ngắc.
“Hahaha…” Lâm Tất Tất rất muốn cười thật to.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cuối cùng!!! Không chỉ có một mình cô xấu hổ đến luống cuống tay chân nữa rồi!!!
Tuy nhiên vì thời gian và địa điểm, nên cô chỉ có thể cố gắng kìm nén tiếng cười của mình: “Anh đừng xấu hổ. Sau khi phẫu thuật ruột thừa thì phải đánh rắm thông khí mới có thể bắt đầu ăn uống, đây là kiến thức y học cơ bản.”
Triệu Thanh Nhượng: …
Anh đã nói anh ở một mình được rồi!
*
“Bác sĩ Lâm, tối qua không nghỉ ngơi tốt à?” Bác sĩ Tân thấy Lâm Tất Tất ngáp liên tục, hỏi một câu.
“Không, bởi vì chuyện đánh giá chức danh nên mệt thôi.” Lâm Tất Tất nhéo cánh tay để khiến cho mình tỉnh táo một chút.
“Này, cô đừng liều như vậy, cô mới ba mươi tuổi, sức khỏe mới là quan trọng nhất. Lúc tôi được đánh giá lên phó chủ nhiệm khoa cũng gần bốn mươi.” Bác sĩ Tân lắc đầu, không hiểu người trẻ bây giờ vì sao lại liều mạng như vậy.
“Chiều nay tôi sẽ ngủ bù.”
Lâm Tất Tất lật báo cáo khám bệnh của bệnh nhân, ghi chữ “Đi” lên cột bác sĩ ở trang cuối cùng, sau khi viết xong hai nét, Lâm Tất Tất buồn bực đỡ trán, xóa chữ “Đi” sửa thành chữ “Lâm”
Sáng sớm nay Triệu Thanh Nhượng sống chết không chịu nói anh có đánh rắm hay không. Lâm Tất Tất đoán là anh đánh rắm rồi, bởi vì đây là phản ứng rất bình thường sau khi phẫu thuật.
Nhưng không biết có phải là trai đẹp nên đến cả đánh rắm cũng nho nhã hơn người thường không? Lâm Tất Tất không chỉ không nghe thấy tiếng, còn không ngửi thấy mùi gì hết.
Anh mượn ánh sáng của điện thoại nhìn người nằm trên giường gấp bên cạnh giường bệnh, Lâm Tất Tất vẫn chưa đi.
Triệu Thanh Nhượng rón ra rón rén đi nhà vệ sinh nhưng Lâm Tất Tất ngủ nông, động một chút đã mở mắt tỉnh rồi.
Lâm Tất Tất xoa xoa mắt: “Anh đi đâu thế?”
“Đi vệ sinh.”
Lâm Tất Tất lấy khăn giấy và khăn ướt cồn đưa cho anh: “Nhà vệ sinh không có đệm ngồi dùng một lần, anh dùng khăn ướt lau tạm nhé.”
“... Cảm ơn.”
Thực ra anh chỉ muốn đi tiểu thôi…
Sau khi giải quyết xong vấn đề sinh lý, Triệu Thanh Nhượng muốn ra ngoài đi lại, Lâm Tất Tất vẫn chưa ngủ.
“Sao vẫn chưa ngủ?”
Lâm Tất Tất đặt điện thoại xuống, chỉ giường bên cạnh: “Anh cảm thấy tôi có thể ngủ được với âm thanh này à?”
Giường bên cạnh là một ông chú ngủ ngáy vang trời.
Lâm Tất Tất nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sau này tôi tìm chồng thì phải thêm một điều kiện nữa, đó là không thể ngáy.”
Triệu Thanh Nhượng nghe thấy, trong lòng có chút vui sướng — Anh ngủ rất thành thật, không ngáy.
Khụ khụ… anh đang nghĩ cái gì vậy?
“Hay là cô về nhà nghỉ ngơi đi, tôi ở đây một mình cũng được. Chỉ là một cuộc phẫu thuật nhỏ thôi, không sao đâu.”
Lâm Tất Tất đứng dậy khỏi ghế cho người chăm bệnh: “Thế sao được? Anh ăn đồ tôi giới thiệu nên mới bị bệnh, sao tôi có thể phủi tay không quan tâm được? Anh nói với dì chưa? Dì ấy biết tối nay anh không về không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Nói rồi, bác sĩ thường xuyên làm việc liên tục, tôi nói ở bệnh viện có việc gấp nên không về nhà.”
Sau khi thuốc tê hết tác dụng thì cần phải vận động đi lại nhiều hơn để thúc đẩy nhu động của thành ruột, phục hồi chức năng của đường tiêu hoá.
Ba giờ sáng thì khu phòng bệnh đã tắt đèn rồi, chỉ còn lại ánh đèn hơi mờ ở ngoài hành lang.
Triệu Thanh Nhượng một tay vịn tường, một tay khác được Lâm Tất Tất đỡ, anh cảm thấy mình giống như người già hành động không tiện vậy.
“Thất Thất, tôi tự đi được.”
Lâm Tất Tất cảm thấy sự mất tự nhiên của anh nên buông lỏng tay, sau đó bắt đầu tìm chủ đề nói chuyện.
“Chút nữa anh nhớ tìm trưởng khoa của anh báo nghỉ nha, anh phải nằm ở đây ba ngày.” Nói đến đây, Lâm Tất Tất cười.
“Trưởng khoa của anh sẽ không nghĩ anh sắp chuyển khoa nên nhác việc đấy chứ?”
Triệu Thanh Nhượng thở dài một hơi: “Chỉ có thể cho ông ấy xem bệnh án, sau đó xin ông ấy giữ bí mật cho. Nếu không một đống bác sĩ chạy đến thăm tôi, tôi không chịu nổi. Đúng rồi, hôm nay cô có làm việc không? Ở cùng tôi lâu như vậy…”
“Tôi chỉ làm buổi sáng, buổi chiều tôi về ngủ bù.”
“Cảm ơn cô, ngày khác mời cô ăn cơm.”
“Được.” Lâm Tất Tất không từ chối: “Anh chọn nhà hàng nhé.”
Nói chuyện một chút, đã đi đến cuối hàng lang rồi.
“Anh đánh rắm chưa?” Lâm Tất Tất hỏi rất tự nhiên.
Con ngươi Triệu Thanh Nhượng mở to, lộ rõ vẻ cứng ngắc.
“Hahaha…” Lâm Tất Tất rất muốn cười thật to.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cuối cùng!!! Không chỉ có một mình cô xấu hổ đến luống cuống tay chân nữa rồi!!!
Tuy nhiên vì thời gian và địa điểm, nên cô chỉ có thể cố gắng kìm nén tiếng cười của mình: “Anh đừng xấu hổ. Sau khi phẫu thuật ruột thừa thì phải đánh rắm thông khí mới có thể bắt đầu ăn uống, đây là kiến thức y học cơ bản.”
Triệu Thanh Nhượng: …
Anh đã nói anh ở một mình được rồi!
*
“Bác sĩ Lâm, tối qua không nghỉ ngơi tốt à?” Bác sĩ Tân thấy Lâm Tất Tất ngáp liên tục, hỏi một câu.
“Không, bởi vì chuyện đánh giá chức danh nên mệt thôi.” Lâm Tất Tất nhéo cánh tay để khiến cho mình tỉnh táo một chút.
“Này, cô đừng liều như vậy, cô mới ba mươi tuổi, sức khỏe mới là quan trọng nhất. Lúc tôi được đánh giá lên phó chủ nhiệm khoa cũng gần bốn mươi.” Bác sĩ Tân lắc đầu, không hiểu người trẻ bây giờ vì sao lại liều mạng như vậy.
“Chiều nay tôi sẽ ngủ bù.”
Lâm Tất Tất lật báo cáo khám bệnh của bệnh nhân, ghi chữ “Đi” lên cột bác sĩ ở trang cuối cùng, sau khi viết xong hai nét, Lâm Tất Tất buồn bực đỡ trán, xóa chữ “Đi” sửa thành chữ “Lâm”
Sáng sớm nay Triệu Thanh Nhượng sống chết không chịu nói anh có đánh rắm hay không. Lâm Tất Tất đoán là anh đánh rắm rồi, bởi vì đây là phản ứng rất bình thường sau khi phẫu thuật.
Nhưng không biết có phải là trai đẹp nên đến cả đánh rắm cũng nho nhã hơn người thường không? Lâm Tất Tất không chỉ không nghe thấy tiếng, còn không ngửi thấy mùi gì hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.