Chương 32
Biến Thân Gia Tử
05/01/2017
Bộ dạng buồn bã của Đường Văn Minh ngay lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người, có vài tiểu thụ độc thân đều nhìn hắn chằm chằm, rục rịch.
Có kẻ đứng gần đó bắt đầu nhích lại gần hắn, thế nhưng bọn họ chưa kịp tới gần, Đường Văn Minh liền bị một người đeo mặt nạ trắng kéo lại.
Người nọ thân hình cao lớn cường tráng, so với Đường Văn Minh vốn đã dong dỏng cao còn cao hơn non nửa cái đầu. Người đàn ông này mang mặt nạ bao trùm cả khuôn mặt, chỉ lộ ra mắt, miệng cùng hai lỗ mũi, toàn bộ mặt nạ đều là màu tuyết trắng, dưới ánh đèn hôn ám thoạt nhìn thập phần ghê rợn.
Người nọ mỗi lần ghé sát vào Đường Văn Minh lại dùng sức bóp cánh tay hắn. Cánh tay truyền đến cảm giác đau đớn là biết đối phương tức giận cỡ nào.
Nhìn người đối diện ánh mắt đen nhánh, Đường Văn Minh run run hỏi: “Là anh à?”
Người nọ hừ lạnh một tiếng, mặc dù trong không gian ầm ĩ nghe không rõ lắm nhưng Đường Văn Minh vẫn khẳng định suy đoán của mình là chính xác.
Thời điểm bị đối phương lôi đi, Đường Văn Minh không hề có phản kháng, trong lòng hắn còn đang vang dội sấm sét, cảm giác có khi ngày mai mình sẽ lên báo trang nhất.
Tống Kiến Quốc nhảy nhót cả người nhễ nhại mồ hôi, bị người sờ sờ nắn nắn biến thành quần áo rối loạn, khi y lấy lại tinh thần mới phát giác mình lạc vào ổ sói. Bấy giờ Tống Kiến Quốc mới nhớ tới Đường Văn Minh, nhưng y lại tìm không thấy Đường Văn Minh, nhìn quanh bốn phía cảm giác mình như con dê đứng giữa bầy sói, lúc nào cũng có thể bị nuốt vào bụng. Dưới đủ loại ánh mắt như hổ rình mồi, Tống Kiến Quốc cô độc đứng thẳng lưng, không thể làm nhóm thẳng nam mất mặt !
Y ngẩng đầu thật cao, bộ dáng không coi ai ra gì nhưng thân thể lại từ từ di chuyển về phía cửa ra vào.
Trong khi Tống Kiến Quốc đi về, Đường Văn Minh lại đang bị người ấn xuống giường nắm mông làm. Hắn “ai nha ai nha” kêu, thân thể nương theo động tác của người phía sau không ngừng nhún nhún đong đưa.
Hắn giật giật đầu ngón chân, cho rằng phải trao đổi với người phía sau một chút, quay đầu lại đập vào mắt là chiếc mặt nạ trắng bệch, nhất thời sợ tới mức tràng nhục co chặt, thít cho người phía sau thở dài một tiếng.
Hắn buồn bực nói: “Đừng đeo mặt nạ nữa, nhìn mà hoảng !”
Người nọ không trả lời, nắm chặt eo Đường Văn Minh nâng mông hắn lên cao, ra sức đẩy vào.
Đường Văn Minh hai tay chống trước người, tựa đầu lên gối, người phía sau chỉ xỏ xuyên chứ không đáp lời. Trên đường trở về đối phương vẫn luôn trầm mặc, Đường Văn Minh biết anh thật sự tức giận, ngay cả hôn cũng không cho hắn hôn, vừa vào nhà liền lột đồ, bôi trơn cũng không được kiên nhẫn như bình thường, nhưng động tác lại không biểu hiện sự thô lỗ.
Rốt cuộc người này vẫn không nỡ, Đường Văn Minh híp mắt cười rộ lên.
Người nọ dừng động tác, cúi xuống sờ mặt hắn, rốt cuộc mở miệng nói câu đầu tiên trong đêm nay.
“Cười cái gì?”
Đường Văn Minh mở mắt lườm anh, thò tay tháo mặt nạ đối phương ra, “Hắc hắc” cười, nói: “Cười anh yêu tôi a.”
Người nọ thân thể tựa hồ cứng ngắc, thứ gì đó chôn trong cơ thể hắn run lên một chút. Đường Văn Minh vụng về co rút hậu môn, trước sau di động, mặc dù động tác của hắn có hơi trúc trắc nhưng một động tác nhỏ như thế hàm chứa ý lấy lòng cực độ.
Nếu là bình thường đối phương khẳng định sẽ càng thêm hưng phấn, nhưng lúc này trong lòng anh lại là kinh đào hãi lãng, dục niệm dần lui.
Anh nắm bả vai Đường Văn Minh, có chút chần chờ nói: “Em… Có ý tứ gì?”
Đường Văn Minh ánh mắt như phủ đầy sương mù, hiển nhiên là đang đắm chìm trong khoái cảm. Người nọ bình tĩnh nhìn hắn, chậm rãi rút tính khí ra.
Anh xuống giường nhanh chóng mặc quần, áo cũng chưa mặc, chỉ khoác qua loa áo khoác ra ngoài, khuôn mặt như sương lạnh, nói với Đường Văn Minh vẫn còn mờ mịt: “Tôi không phải gậy mát xa, nếu em chỉ muốn quan hệ thế này vậy chúng ta kết thúc ở đây thôi.”
Anh nói xong không đợi Đường Văn Minh phản ứng, xoay người bước nhanh ra cửa.
Đường Văn Minh bối rối.
Phương Dịch đứng ở cổng chậm rãi sửa sang lại quần áo, không mặc áo sơ mi trực tiếp mặc áo khoác thật sự rất không thoải mái, nhưng anh không thèm để ý. Anh từ bên kia gấp gáp trở về chính vì biết Đường Văn Minh người này không chịu an phận, may mà lúc trước ‘động tay chân’ lên di động của hắn, bằng không sẽ không bắt được người nhanh như vậy.
Phần mềm định vị này dùng rất tốt, tuy chỉ có thể khoanh vùng định vị cho di động nhưng như vậy là đủ rồi, Phương Dịch cũng không phải là muốn theo dõi mấy chuyện cá nhân của Đường Văn Minh.
Mặc dù làm như vậy là vì chuyện của Long Quân Diệp lúc trước, nhưng không thể phủ nhận một phần là do Phương Dịch không có cảm giác an toàn.
Phương Dịch tự giễu cười cười, vừa rồi không phải anh hiểu lầm lời nói của Đường Văn Minh, chỉ là mượn cớ để nói chuyện của mình, lấy lùi làm tiến khiến Đường Văn Minh ý thức được tầm quan trọng của mình với hắn mà thôi.
Phương Dịch đối với kế sách này thập phần vừa lòng, trước nay người chủ động luôn là anh, làm cho Đường Văn Minh có loại cảm giác không sợ hãi, cho nên anh phải để Đường Văn Minh tự ngẫm nghĩ lại, để hắn biết Phương Dịch tuy mê luyến hắn nhưng chỉ trong một mức độ nhất định, vượt qua anh cũng sẽ rời đi.
Mặc đồ xong Phương Dịch đứng yên tại cổng thật lâu, mà có lẽ cũng không quá lâu, có thể người chờ đợi là anh nên cảm giác thời gian trôi đi lâu hơn mà thôi.
Thời điểm chân bắt đầu lạnh cũng là lúc Phương Dịch đợi không nổi nữa, Đường Văn Minh cư nhiên không đuổi theo ! Anh thậm chí hoài nghi Đường Văn Minh đã ngủ ! Loại chuyện này cái tên vô lương tâm kia tuyệt đối làm được.
Phương Dịch do dự tại chỗ một lát sau rốt cuộc nhịn không được mở cửa quay về phòng. Anh đi vào phòng ngủ liền thấy Đường Văn Minh đang ngồi trên giường ngẩn người, ngược lại là không ngủ.
Anh lạnh lùng nhìn Đường Văn Minh, Đường Văn Minh thấy Phương Dịch quay về thì mắt sáng lên, lại bị ánh mắt băng lãnh của Phương Dịch nhìn cho chùn bước.
“Đây là nhà tôi, em về đi.”
Đường Văn Minh khựng lại, nói: “Còn chưa làm xong mà, cứ như vậy đuổi tôi về rất không có đạo đức.”
Phương Dịch mặt lạnh rốt cuộc duy trì không nổi nữa, trong lòng anh bốc lửa, giận dữ cười gằn, âm thanh lạnh lùng nói: “Em trừ cơ thể tôi ra không có nhu cầu khác sao? Nếu vậy cũng nên trả tôi tiền công chứ nhỉ.”
Đường Văn Minh há miệng thở dốc, chớp chớp mắt nhìn Phương Dịch, nửa ngày không nói nên lời.
Phương Dịch lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt ẩn ẩn có ngọn lửa bốc lên, tựa hồ Đường Văn Minh mà có hành động gì kỳ cục là anh đốt chết.
Đường Văn Minh bỗng nhiên quấn chăn một cục, lật người nằm xuống nhắm hai mắt lại.
Phương Dịch ngây ngẩn cả người, không biết phản ứng này là thế nào, nửa ngày không thấy hắn nhúc nhích, chắc hắn ngủ rồi. Phương Dịch thật sự là bị hắn chọc cho tức quá hóa cười.
“Khốn kiếp.”
Người này thật sự là không biết nên làm thế nào mới tốt.
Phương Dịch thoát quần áo trèo lên giường nằm bên cạnh hắn, chậm rãi nhắm hai mắt lại, anh bỗng thấy hơi mệt.
Bỗng nhiên bên tai có trận gió thổi qua, lập tức có người áp lên, Phương Dịch mở mắt, bắt gặp Đường Văn Minh đang nằm sấp trên người mình, ánh mắt tỏa sáng nhìn anh.
“Anh yêu tôi.”
Phương Dịch nhìn hắn không nói lời nào.
“Anh yêu tôi.” Đường Văn Minh lặp lại một lần, vẻ mặt cố chấp chờ anh trả lời.
“Ừ.” Phương Dịch thở dài.
Đường Văn Minh cười, hàm răng trắng lấp lóe.
“Nếu anh tiếp tục yêu tôi, nói không chừng tôi cũng sẽ yêu anh.”
“Nói không chừng?” Phương Dịch nhướn mày.
Đường Văn Minh thấy thế lập tức sửa miệng: “Nhất định.”
Phương Dịch theo dõi hắn hồi lâu, tựa hồ cảm nhận được thành ý của Đường Văn Minh mới thò tay qua ôm lấy hắn, nói: “Nói chuyện giữ lời.”
“Đương nhiên !” Đường Văn Minh cười cắn Phương Dịch một ngụm, nói: “Vấn đề được giải quyết, chúng ta tiếp tục đi.”
Phương Dịch nổi giận, lửa đều nhanh đốt tới cổ họng rồi, anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, chúng ta tiếp tục !”
Ngày hôm sau Đường Văn Minh không thể bò dậy, Phương Dịch được dịp thể nghiệm sự bất mãn của mình với Đường Văn Minh. Đường Văn Minh sâu sắc cảm nhận nếu Phương Dịch xuất toàn lực không phải cái dạng hắn có thể chịu đựng được.
Nhưng hắn thực sự thích tối hôm qua, có điều hơi mệt một chút thôi, đúng kiểu đau mà khoái hoạt.
Có kẻ đứng gần đó bắt đầu nhích lại gần hắn, thế nhưng bọn họ chưa kịp tới gần, Đường Văn Minh liền bị một người đeo mặt nạ trắng kéo lại.
Người nọ thân hình cao lớn cường tráng, so với Đường Văn Minh vốn đã dong dỏng cao còn cao hơn non nửa cái đầu. Người đàn ông này mang mặt nạ bao trùm cả khuôn mặt, chỉ lộ ra mắt, miệng cùng hai lỗ mũi, toàn bộ mặt nạ đều là màu tuyết trắng, dưới ánh đèn hôn ám thoạt nhìn thập phần ghê rợn.
Người nọ mỗi lần ghé sát vào Đường Văn Minh lại dùng sức bóp cánh tay hắn. Cánh tay truyền đến cảm giác đau đớn là biết đối phương tức giận cỡ nào.
Nhìn người đối diện ánh mắt đen nhánh, Đường Văn Minh run run hỏi: “Là anh à?”
Người nọ hừ lạnh một tiếng, mặc dù trong không gian ầm ĩ nghe không rõ lắm nhưng Đường Văn Minh vẫn khẳng định suy đoán của mình là chính xác.
Thời điểm bị đối phương lôi đi, Đường Văn Minh không hề có phản kháng, trong lòng hắn còn đang vang dội sấm sét, cảm giác có khi ngày mai mình sẽ lên báo trang nhất.
Tống Kiến Quốc nhảy nhót cả người nhễ nhại mồ hôi, bị người sờ sờ nắn nắn biến thành quần áo rối loạn, khi y lấy lại tinh thần mới phát giác mình lạc vào ổ sói. Bấy giờ Tống Kiến Quốc mới nhớ tới Đường Văn Minh, nhưng y lại tìm không thấy Đường Văn Minh, nhìn quanh bốn phía cảm giác mình như con dê đứng giữa bầy sói, lúc nào cũng có thể bị nuốt vào bụng. Dưới đủ loại ánh mắt như hổ rình mồi, Tống Kiến Quốc cô độc đứng thẳng lưng, không thể làm nhóm thẳng nam mất mặt !
Y ngẩng đầu thật cao, bộ dáng không coi ai ra gì nhưng thân thể lại từ từ di chuyển về phía cửa ra vào.
Trong khi Tống Kiến Quốc đi về, Đường Văn Minh lại đang bị người ấn xuống giường nắm mông làm. Hắn “ai nha ai nha” kêu, thân thể nương theo động tác của người phía sau không ngừng nhún nhún đong đưa.
Hắn giật giật đầu ngón chân, cho rằng phải trao đổi với người phía sau một chút, quay đầu lại đập vào mắt là chiếc mặt nạ trắng bệch, nhất thời sợ tới mức tràng nhục co chặt, thít cho người phía sau thở dài một tiếng.
Hắn buồn bực nói: “Đừng đeo mặt nạ nữa, nhìn mà hoảng !”
Người nọ không trả lời, nắm chặt eo Đường Văn Minh nâng mông hắn lên cao, ra sức đẩy vào.
Đường Văn Minh hai tay chống trước người, tựa đầu lên gối, người phía sau chỉ xỏ xuyên chứ không đáp lời. Trên đường trở về đối phương vẫn luôn trầm mặc, Đường Văn Minh biết anh thật sự tức giận, ngay cả hôn cũng không cho hắn hôn, vừa vào nhà liền lột đồ, bôi trơn cũng không được kiên nhẫn như bình thường, nhưng động tác lại không biểu hiện sự thô lỗ.
Rốt cuộc người này vẫn không nỡ, Đường Văn Minh híp mắt cười rộ lên.
Người nọ dừng động tác, cúi xuống sờ mặt hắn, rốt cuộc mở miệng nói câu đầu tiên trong đêm nay.
“Cười cái gì?”
Đường Văn Minh mở mắt lườm anh, thò tay tháo mặt nạ đối phương ra, “Hắc hắc” cười, nói: “Cười anh yêu tôi a.”
Người nọ thân thể tựa hồ cứng ngắc, thứ gì đó chôn trong cơ thể hắn run lên một chút. Đường Văn Minh vụng về co rút hậu môn, trước sau di động, mặc dù động tác của hắn có hơi trúc trắc nhưng một động tác nhỏ như thế hàm chứa ý lấy lòng cực độ.
Nếu là bình thường đối phương khẳng định sẽ càng thêm hưng phấn, nhưng lúc này trong lòng anh lại là kinh đào hãi lãng, dục niệm dần lui.
Anh nắm bả vai Đường Văn Minh, có chút chần chờ nói: “Em… Có ý tứ gì?”
Đường Văn Minh ánh mắt như phủ đầy sương mù, hiển nhiên là đang đắm chìm trong khoái cảm. Người nọ bình tĩnh nhìn hắn, chậm rãi rút tính khí ra.
Anh xuống giường nhanh chóng mặc quần, áo cũng chưa mặc, chỉ khoác qua loa áo khoác ra ngoài, khuôn mặt như sương lạnh, nói với Đường Văn Minh vẫn còn mờ mịt: “Tôi không phải gậy mát xa, nếu em chỉ muốn quan hệ thế này vậy chúng ta kết thúc ở đây thôi.”
Anh nói xong không đợi Đường Văn Minh phản ứng, xoay người bước nhanh ra cửa.
Đường Văn Minh bối rối.
Phương Dịch đứng ở cổng chậm rãi sửa sang lại quần áo, không mặc áo sơ mi trực tiếp mặc áo khoác thật sự rất không thoải mái, nhưng anh không thèm để ý. Anh từ bên kia gấp gáp trở về chính vì biết Đường Văn Minh người này không chịu an phận, may mà lúc trước ‘động tay chân’ lên di động của hắn, bằng không sẽ không bắt được người nhanh như vậy.
Phần mềm định vị này dùng rất tốt, tuy chỉ có thể khoanh vùng định vị cho di động nhưng như vậy là đủ rồi, Phương Dịch cũng không phải là muốn theo dõi mấy chuyện cá nhân của Đường Văn Minh.
Mặc dù làm như vậy là vì chuyện của Long Quân Diệp lúc trước, nhưng không thể phủ nhận một phần là do Phương Dịch không có cảm giác an toàn.
Phương Dịch tự giễu cười cười, vừa rồi không phải anh hiểu lầm lời nói của Đường Văn Minh, chỉ là mượn cớ để nói chuyện của mình, lấy lùi làm tiến khiến Đường Văn Minh ý thức được tầm quan trọng của mình với hắn mà thôi.
Phương Dịch đối với kế sách này thập phần vừa lòng, trước nay người chủ động luôn là anh, làm cho Đường Văn Minh có loại cảm giác không sợ hãi, cho nên anh phải để Đường Văn Minh tự ngẫm nghĩ lại, để hắn biết Phương Dịch tuy mê luyến hắn nhưng chỉ trong một mức độ nhất định, vượt qua anh cũng sẽ rời đi.
Mặc đồ xong Phương Dịch đứng yên tại cổng thật lâu, mà có lẽ cũng không quá lâu, có thể người chờ đợi là anh nên cảm giác thời gian trôi đi lâu hơn mà thôi.
Thời điểm chân bắt đầu lạnh cũng là lúc Phương Dịch đợi không nổi nữa, Đường Văn Minh cư nhiên không đuổi theo ! Anh thậm chí hoài nghi Đường Văn Minh đã ngủ ! Loại chuyện này cái tên vô lương tâm kia tuyệt đối làm được.
Phương Dịch do dự tại chỗ một lát sau rốt cuộc nhịn không được mở cửa quay về phòng. Anh đi vào phòng ngủ liền thấy Đường Văn Minh đang ngồi trên giường ngẩn người, ngược lại là không ngủ.
Anh lạnh lùng nhìn Đường Văn Minh, Đường Văn Minh thấy Phương Dịch quay về thì mắt sáng lên, lại bị ánh mắt băng lãnh của Phương Dịch nhìn cho chùn bước.
“Đây là nhà tôi, em về đi.”
Đường Văn Minh khựng lại, nói: “Còn chưa làm xong mà, cứ như vậy đuổi tôi về rất không có đạo đức.”
Phương Dịch mặt lạnh rốt cuộc duy trì không nổi nữa, trong lòng anh bốc lửa, giận dữ cười gằn, âm thanh lạnh lùng nói: “Em trừ cơ thể tôi ra không có nhu cầu khác sao? Nếu vậy cũng nên trả tôi tiền công chứ nhỉ.”
Đường Văn Minh há miệng thở dốc, chớp chớp mắt nhìn Phương Dịch, nửa ngày không nói nên lời.
Phương Dịch lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt ẩn ẩn có ngọn lửa bốc lên, tựa hồ Đường Văn Minh mà có hành động gì kỳ cục là anh đốt chết.
Đường Văn Minh bỗng nhiên quấn chăn một cục, lật người nằm xuống nhắm hai mắt lại.
Phương Dịch ngây ngẩn cả người, không biết phản ứng này là thế nào, nửa ngày không thấy hắn nhúc nhích, chắc hắn ngủ rồi. Phương Dịch thật sự là bị hắn chọc cho tức quá hóa cười.
“Khốn kiếp.”
Người này thật sự là không biết nên làm thế nào mới tốt.
Phương Dịch thoát quần áo trèo lên giường nằm bên cạnh hắn, chậm rãi nhắm hai mắt lại, anh bỗng thấy hơi mệt.
Bỗng nhiên bên tai có trận gió thổi qua, lập tức có người áp lên, Phương Dịch mở mắt, bắt gặp Đường Văn Minh đang nằm sấp trên người mình, ánh mắt tỏa sáng nhìn anh.
“Anh yêu tôi.”
Phương Dịch nhìn hắn không nói lời nào.
“Anh yêu tôi.” Đường Văn Minh lặp lại một lần, vẻ mặt cố chấp chờ anh trả lời.
“Ừ.” Phương Dịch thở dài.
Đường Văn Minh cười, hàm răng trắng lấp lóe.
“Nếu anh tiếp tục yêu tôi, nói không chừng tôi cũng sẽ yêu anh.”
“Nói không chừng?” Phương Dịch nhướn mày.
Đường Văn Minh thấy thế lập tức sửa miệng: “Nhất định.”
Phương Dịch theo dõi hắn hồi lâu, tựa hồ cảm nhận được thành ý của Đường Văn Minh mới thò tay qua ôm lấy hắn, nói: “Nói chuyện giữ lời.”
“Đương nhiên !” Đường Văn Minh cười cắn Phương Dịch một ngụm, nói: “Vấn đề được giải quyết, chúng ta tiếp tục đi.”
Phương Dịch nổi giận, lửa đều nhanh đốt tới cổ họng rồi, anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, chúng ta tiếp tục !”
Ngày hôm sau Đường Văn Minh không thể bò dậy, Phương Dịch được dịp thể nghiệm sự bất mãn của mình với Đường Văn Minh. Đường Văn Minh sâu sắc cảm nhận nếu Phương Dịch xuất toàn lực không phải cái dạng hắn có thể chịu đựng được.
Nhưng hắn thực sự thích tối hôm qua, có điều hơi mệt một chút thôi, đúng kiểu đau mà khoái hoạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.