Chương 34
Giang Đình
03/10/2022
Cậu cũng chỉ im lặng được một ngày. Hôm sau tỉnh lại, Akaj nói mình muốn ăn xúc xích ngựa, quản gia cảm thấy khó xử. Khwaja hỏi ý kiến bác sĩ, cuối cùng để cậu ăn ít thịt ngựa băm nhuyễn, nấu với canh bí đỏ cho cậu uống. Quản gia bưng bữa tôi svafo, Akaj cuộn mình trong chăn y như con mèo, đầu tựa vào đùi Khwaja, mái tóc mềm mại bị gã làm rối tung lên, cậu dùng răng nhây thịt đùi Khwaja, để lại dấu răng đỏ, cậu thỏa mán ngậm nước miếng, hôn vào nó.
Quản gia cúi đầu không dám nhìn xuống. Khwaja nhận bát và vỗ đầu cậu, “Được rồi, dậy ăn đi.” Akaj nằm thẳng mở miệng, chỉ vào cổ họng đen ngòm của mình, “Anh đút em ăn.”
Quản gia vội vàng đi ra ngoài. Khwaja lấy tờ báo đến đệm cho cậu, đút cậu ăn từng miếng một. Akaj chộp lấy tờ báo nghịch ngợm, nhưng sắc mặt không khỏe lắm, hơi buồn nôn, che miệng muốn nôn. Khwaja đặt bát xuống, cầm khăn tay bảo cauaj nôn ra, chỉ nôn ra hai ngụm, đút vào rồi lại nôn ra, không ăn được thì nôn tới rơi nước mắt, vô cùng đáng thương chớp mắt nói, “Em đói.”
Khwaja sờ sờ bụng nhỏ của cậu, “Tôi gọi bác sĩ đến khám cho em.”
Bác sĩ đến khám, ghi lại tình hình, “Cậu vẫn còn rất yếu và có thể có phản ứng bài xích. Nhưng phải ăn, nếu không ăn được thức ăn lỏng thì tạm thời hãy uống súng. Hai ngày tới thì xem lại sau.”
Akaj ăn kiêng một khoảng thời gian cho ca phẫu thuật, duỗi chân đạp người “Tôi muốn ăn! Tôi không quan tâm!” Cậu làm ầm lên khiến mọi người bó tay, Khwaja đuổi người xuống dỗ cậu cả nửa ngày, sau đó bảo người nấu canh gạo đút cậu uống, sắc mặt mới tốt hơn chút.
“Em cảm thấy hình như anh đã thay đổi.” Akaj nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ dần chìm xuống, chim hót lứu lo, trong phòng càng thêm tĩnh lãng. Ánh mắt cậu trống rỗng, hơi thất thần, “Trước kia anh sẽ không đối xử tốt với em như vậy/”
Khwaja vuốt lưng cậu, “Vậy không tốt sao?”
Akaj không trả lời gã nữa. Ánh mắt cậu dời về phía tờ báo, đọc lướt hai đoạn, sắc mặt biến đổi, “Ai viết cái này?”
Khwaja đưa tay ra, “Hoa Tulip đen. Tác giả: Euler Kuvshnikov.”
“Không thể nào, cục cưng nhỏ của Oleg sao có thể viết thứ này?” Cậu dùng ngón tay nhấc tờ báo lên, đọc một câu cực kỳ buồn nôn, “Thắt lưng của nữ thần đã được nhuộm đỏ bởi máu của các liệt sĩ, đó là màu của sắc cờ tổ quốc.’ Cậu ta không biết đó là báo chân lý à? Không phải cậu ta toàn viết tiểu thuyết thôi sao?”
Khwaja thích thú đọc tiếp, ” Sự tàn khốc của chiến tranh không được thể hiện bằng số lượng lớn người chết, mà được thuật lại bằng sự kết thúc cuộc đời của mỗi người. Tôi nhìn thấy Evpova nằm trên mặt đất cháy đen,, dưới thân cô ấy là một đống thỉ thể của những người lính. Tôi chỉ có thể vuốt mắt cô ấy. Hai mơi phút trước, cô ấy còn phàn nàn với tôi rằng mình không nên bị lừa tới đây. Vậy mà những gì tôi thấy ở đây là sự sống và cái chết là vô cùng tùy tiện.”
“Đâu có được phép thảo luận chuyện này đâu? Ai to gan dám đăng một bài viết dài như vậy?” Akaj hỏi.
Khwaja lật tờ báo, cuốn hồi ký này được đăng lên trang đầu tiên của tờ báo tuyên truyền nội bộ Liên Xô, chiếm trọn một trang và dài hơn ba nghìn từ. Ngày xuất bản là hôm nay.
“Em nên lo cho người viết bài báo này thì hơn, tôi nghĩ cậu ta đã bị lợi dụng rồi.” Khwaja bình tĩnh nói.
Nhưng Puli Khmuri không phải lời nơi tin tức linh hoạt, sự yên tĩnh của nó đến từ bên trong, đặc biệt là sau khi tuyết rôi, nó mang hương vị ẩn sĩ lạnh lùng tự kiêu.
” Đây là một trong những thị trấn đầu tiên bị người Liên Xô chiếm đóng sau năm 79, và hiện tại dân số thường trú chỉ khoảng 2.000 người hoặc hơn. phụ nữ và người già chiếm phần lới, hầu như không nhìn thấy thanh niên. Hầu hết họ sống dựa vào nghề thủ công truyền thống và kinh doanh xưởng nhỏ để kiếm sống. Không chỉ Puli Khmuri, tất cả các ngôi làng gần đó cũng giống vậy, hai phần ba dân số đã biến mất trong hai năm từ năm 80 đến 82.”
Người đăng ký duy nhất trong trấn tên là Abramovich, ông là một người rất thấp, vàng và gầy, trên người nổi mề đay dày đặc, khuôn mặt của ông khô và nứt nẻ, lỗ chân lông to, cằm được bao quanh bởi một bộ râu mỏng và xoăn, mọc như gai cháy ở rìa của một vũng khô cạn, và miệng của ông, như cái ao vậy, cũng gần khô nứt ra. Vậy mà khi ông vừa mở miệng, ai ai cũng tin lời ông, thay vì nó đây là sức hút cá nhân, thì không bằng nói giọng của ông trời sinh mang theo sự thân thiết và kiên định.
Ông lôi một bọc sách từ trên bàn làm việc của mình, vộ vàng cầm bút theo, “Xin lỗi, tôi có lớp dạy cho mấy đứa trẻ.” Ông xoa mũi, cười xấu hổ, “Tôi cũng chỉ mới có trình độ trung học thôi, nhưng ở đây không ai dạy cả, hồi thâp niên 60 còn có cơ sở giáo dục hoàn chỉnh. Sau này trình độ học vấn của thế hệ này không bằng thế hệ kia, người già mới là người hiểu biết nhất. Nhưng họ đã đi rất nhiều thời gian để tìm một người sẽ dạy. Họ đã cố gắng tìm người sẵn sàng dạy học. Tôi thì khá rảnh mà cũng thích trẻ con nữa.”
Tuyên truyền viên mới cầm sách giúp ông, “Lớp học ở đâu vậy?”
“Ồ, không xa, nó ở trong sân của bác sĩ Blick. Tôi có thể tự đi được.” Bọn họ băng qua sân nhỏ của tòa nhà thư ký, nhìn thấy quân đội mới đóng từ xa, “Đây là quân đội của các anh à?”
“Đúng vậy.”
Abramovich gật gật đầu, ông chợt nhớ vài chuyện, “Tài liệu khẩn cấp sẽ được gửi qua fax, nhớ kiểm tra máy fax mỗi ngày, thứ đó cũng cũ như tôi vậy. Nếu cậu không tới thăm nó mỗi ngày thì nó sẽ đình công đấy. Mỗi tuần đến bưu điện một lần, thư bưu kiện báo chí có sẵn, đến phòng truyền thông lấy là được.”
Tuyên truyền viên ghi lại, “Được. Tôi hiểu rồi.”
Một tuần sau, Euler nhận được tờ báo. Segrei nói cậu rằng bài báo đã được xuất bản. Tiêu đề là “Phản ánh về cuộc bạo loạn của người tị nạn ở Kabul”, và “Hoa Tulip đen”, in trên giấy là bài báo mà cậu viết trước khi biết đến âm mưu của Viktor. Hơn nữa, đó là một bản nháp chưa hoàn thành, ba trăm chữ cuối cùng với những câu bình luận là do ban tuyên truyên bắt chước ngữ điệu của cậu thêm vào.
Điều này cấu thành tội trộm cắp, và nếu ở Moscow, Euler hoàn toàn có thể bắt người đàn ông này giao cho cảnh sát, sau đó kết tội hắn vì tội đạo văn.
Cậu cầm tờ báo đi tìm Sergei, khuôn mặt Segrei biến sắc ngay, lập tức xin lỗi cậu, “Xin lỗi Euler, tôi gửi nhầm bản nào. Thật sự tôi không cố ý đâu, lúc tôi sửa lại thì nó quá lộn xộn, nên không viết rõ ra. Tôi không ngờ họ sẽ cho xuất bản nó.”
“Nhưng nửa sau là bọn họ viết thêm vào, thậm chí còn không hỏi ý tôi! Chẳng lẽ tự ý sửa bài viết của người khác không cần hói ý của tác giả à?” Euler không hề dao động, cậu cảm thấy mình bị lừa, “Tôi xem cậu như bạn nên mới đưa bản thảo cho cậu. Tôi rất thất vọng, Sergei.”
Sự việc này đã khiến tình bạn của họ rạn nứt. Oleg lại không kịp hả hê khi người gặp họa, trong lòng hắn sinh ra lo lắng giống như Khwaja, “Hắn đang lợi dụng em, Euler. Em lại bị lừa rồi.”
“Cậu ta bảo cậu ta không cố ý, “
“Đương nhiện cậu ta nói mình không cố ý rồi!” Oleg ném tờ báo trước mặt cậu và chỉ vào bài báo, “Vậy đây là gì? Họ sẽ không nhgi ngờ về một bản thảo chưa hoàn thành à? Ai lại gửi một bài viết chưa hoàn thành cho một tờ báo được? Em có làm thế không? Hắn ta không cố ý à? Hắn đang lợi dụng em, dùng ngòi bút và giọng văn của em để quảng bá. Mẹ kiếp, mấy người này không bao giờ thay đổi cách làm việc hèn hạ của mình.”
“Nhưng tại sao?”
“Không biết,” Oleg hít sâu một hơi, “Có thể vfi một số người nghĩ rằng đánh không nổi, cũng có thể chỉ dùng tới báo chí tác động. Anh nói cho em hay, nếu chuyện này trong nước biết tới, thì tòa soạn của các em sẽ bị hủy trong tay em đấy. Anh không muốn dọa em sợ, nhưng nó rất nghiêm trọng. Em nên cầu nguyện hắn không phải gián điêp đi, nếu không sự nghiệp báo chí của em coi như tong.”
Hắn gọi hai người lính gác cửa vào, “Hãy bắt Sergei trong phòng lưu trữ đó cho tôi, ngay bây giờ!” Ngay lập tức! Ngay lúc này!”
Euler lo lắng đi lại trong phòng, “Bài viết này không thể được truyền về nước, càng không thể để cho các phương tiện truyền thông nước ngoài biết. Em không nên giữ lại nó, em định sửa lại nó khi có thời gian, dù sao thì nó cũng là bài đầu tiên khi em tới Afghanistan, nhưung không có thời gian,”
Oleg hơi bực mình, “Tốt nhất là hắn có thể giải thích tại sao hắn làm thế, hoặc em sẽ phải tìm cách giải thích!”
Sắc mặt Euler trắng bệch, cậu biết lần này mình đã phạm sai lầm lớn, mím chặt môi, cố nén vẻ mặt đau lòng không dám động đậy. Chỉ chốc lát sau hai người lính chạy trở lại, “Báo cáo! Bắt được Segrei rồi!”
Sergei bị trói trong một căn phòng nhỏ tối tăm trong tình trạng chật vật. Khi Oleg đẩy cửa vào, ánh mắt của hắn bị kích thích bởi ánh sáng mạnh đột ngột chiếu vào khiến hắn kêu quái dị. Euler thấy tay chân đang bò trên mặt đất bị trói lại, y như một con giun đang quằn lại. Cậu không nỡ nên dời mắt sang bên cạnh.
Sự nhân từ của Oleg thì đã bị ném lên chín tầng mây, hắn không nói chẳng rằng đạp một phát lên lưng Segrei, thân thể phạm nhân bị ghim chặt bởi giày quân đội. Bàn chân Oleg có thể đạp tới trăm cân, cái eo nhỏ đáng thưa kia đang phản kháng, nội tạng bên trong bị đè ép đau đớn. Sergei chảy nước mắt xin tha, “Không —— xin anh ——”
“Cậu xin chuyện thực tế hơn đi..” Oleg nói, “Ai yêu cầu cậu gửi nó cho ban tuyên truyền?”
Sergei khóc, “Là tôi gửi nhầm, tôi thực sự không cố ý! Tôi không biết họ sẽ xuất bản nó!”
“Ừm hửm?” Oleg xoay mũi chân nghiền qua cột sống thắt lưng của hắn, “Nói lại lần nữa?”
Sergei hét thảm thiết, “Tôi thực sự không cố ý! Làm ơn! Đau quá!”
“Tôi không có nhiều kiên nhẫn, Segrei, tôi có thể đạp gãy lưng cậu ở đây, cậu tin không? Năm 83, chúng tôi bắt được gián điệp, tra tấn hai ngày, cuối cùng tôi đã đạp cột sống hắn bằng cái búa lớn chừng này.” Oleg cười độc ác, khoa tay múa chân, “Sau khi hắn khai xong hết tất cả mọi chuyện, tôi sai người khai báo xong tất cả mọi chuyện, ta sai người phang hắn hai mươi lần, hộc máu chết. Cậu muốn thử không?”
Sergei trợn to mắt, đồng tử mất tiêu điểm, khóc rống lên, “Tôi không phải gián điệp, thật sự, hãy tin tôi, tôi thật sự không phải gián điệp. Tôi… Tôi gia nhập quân đội vào Afghanistan vào năm 82, hồ sơ của tôi không có bất kỳ điểm xấu nào! Tôi không biết bản thào kia sẽ có ảnh hưởng lớn như vậy, cầu xin anh…” Cậu khóc đến mức cổ họng khô quắt, cố gắng cuộn mình, “Cầu xin anh, làm ơn, tôi không lừa gạt ai cả.”
Euler nhìn không nổi nữa, đi tới kéo Oleg ra, “Cứ thế này, anh sẽ giẫm chết hắn mất, hắn cũng không khai đâu. Để em thử xem.”
“Đây không phải việc mà em phải làm.”
Euler cao giọng, “Oleg!” Điều đó khiến Oleg quay mắt lại, cậu nói, “Hãy cho em một cơ hội.”
Oleg miễn cưỡng thu chân lại.
Euler ngồi xổm xuống, Sergei ôm bụng mình run rẩy như cái sàng, miệng hắn dính đầy nước mũi, hơi buồn nôn. Euler đặt tay lên vai hắn, thở dài, “Tôi xin lỗi, Sergei.”
Sergei ngẩng đầu lên nhìn cậu và cầu xin một cách khổ sở, “Xin hãy tin tôi.”
“Tôi rất muốn, nhưng tôi không thể.” Euler nói, “Vì vậy, tôi xin lỗi, lần này tôi phải phản bội cậu thôi. Tôi phải làm điều đó, nếu tôi không khai ra cậu, tôi sẽ gặp rắc rối lớn. Đó là cách duy nhất để tôi tự bảo vệ mình.”
Vẻ mặt của Sergei trở nên khó tin
“Tôi chỉ nói điều này một lần, tôi nghĩ cậu phải suy nghĩ tiếp theo mình nên chọn như thế nào.” Euler bình tĩnh nói, “Cho dù cậu có phải gián điệp hay không, chúng tôi vẫn sẽ nói cậu là gián điệp, bởi vì chuyện này đã xảy ra, vì tôi có thể thoát khỏi trách nhiệp. Tôi sẽ báo cáo cậu với bộ chính trị, nói cho bọn họ biết tất cả những lời bình luận của thứ này đều do cậu thêm vào, tôi chỉ lấy thân phận đương sự để đi tả lại thôi. Cậu đã ăn cắp bản thảo của tôi, viết thêm vào và giấm gửi cho ban tuyên truyền, sau đó in ra.”
“Tiếp theo tôi sẽ hợp tác với ủy ban tuyên truyền để định hình cậu như một gián điệp quân sự. Ủy ban tuyên truyền sẽ hắt nước bẩn lên đầu cậu, thậm chí họ có thể nói cậu đã mua chuộc các biên tập viên để xuất bản bài viết này. Tôi đoán điều này sẽ xảy ra, đó là cách làm phổ biến của các phương tiện truyền thông. Sau đó, họ sẽ xuất bản một bài viết để làm rõ và xin lỗi, đính kèm hình ảnh của cậu và yêu cầu cậu viết một bức thư xin lỗi. Cũng giống như mỗi gián điệp và tù nhân chính trị đã ăn năn trên truyền hình vào thời Stalin.” Euler nắm lấy tay hắn, “Cậu có thể chọn hợp tác hoặc không, tự cậu suy nghĩ kĩ đi. Nếu cậu không hợp tác, khối lượng công việc của chúng tôi sẽ lơn hơn chút, để giả mạo mọi thứ. Sau đó cậu sẽ biến mất không dấu vết khỏi thế giới này, có thể là trong căn phòng tối này, cũng có thể trong giếng khô ở Puli Khmuri, có thể trong thung lũng lạnh giá của Hindu Kush, tôi không đảm bảo đâu.”
“Không,” Sergei lắc đầu nguầy nguậy, “Tôi không cố ý làm chuyện này! Cậu không thể làm thế với tôi!”
Oleg đứng sau lưng cậu, ánh mắt mơ hồ lộ ra tia cổ vũ và tán thưởng.
“Tôi có thể.” Euler cười rộ lên, lộ ra nụ cười tà ác đầu tiên sau khi đến Afghanistan, “Bây giờ cậu chỉ là một con sâu đáng thương không ai thèm để ý. Nếu Oleg có thể giẫm chết cậu bây giờ, vậy kịch bản này của tôi sẽ hoàn chỉnh hơn.”
“Cậu sẽ không làm vậy …” Sergei rơi nước mắt, “Cậu không phải là một người như vậy.”
Euler bình tĩnh nhìn hắn, thật lâu sau, cậu thở dài thườn thượt, “Tôi tin rằng, trước kia cậu cũng không phải là người dễ dàng đẩy bạn bè xuống vực sâu.”
Sergei giật mình, nước mắt vô tội rơi đầm đìa.
“Được rồi, tôi đã nói xong.” Euler đứng lên vỗ vỗ quần, “Tự cầu phúc đi, Sergei.”
Cậu trở lại bên cạnh Oleg, “Tùy anh xử lý”
“Không thành vấn đề,” Oleg liếm đôi môi đói khát, trông giống như một con thú khát máu.
Euler vẫy tay với Sergei, “Anh bạn, chúc cậu may mắn.”
Quản gia cúi đầu không dám nhìn xuống. Khwaja nhận bát và vỗ đầu cậu, “Được rồi, dậy ăn đi.” Akaj nằm thẳng mở miệng, chỉ vào cổ họng đen ngòm của mình, “Anh đút em ăn.”
Quản gia vội vàng đi ra ngoài. Khwaja lấy tờ báo đến đệm cho cậu, đút cậu ăn từng miếng một. Akaj chộp lấy tờ báo nghịch ngợm, nhưng sắc mặt không khỏe lắm, hơi buồn nôn, che miệng muốn nôn. Khwaja đặt bát xuống, cầm khăn tay bảo cauaj nôn ra, chỉ nôn ra hai ngụm, đút vào rồi lại nôn ra, không ăn được thì nôn tới rơi nước mắt, vô cùng đáng thương chớp mắt nói, “Em đói.”
Khwaja sờ sờ bụng nhỏ của cậu, “Tôi gọi bác sĩ đến khám cho em.”
Bác sĩ đến khám, ghi lại tình hình, “Cậu vẫn còn rất yếu và có thể có phản ứng bài xích. Nhưng phải ăn, nếu không ăn được thức ăn lỏng thì tạm thời hãy uống súng. Hai ngày tới thì xem lại sau.”
Akaj ăn kiêng một khoảng thời gian cho ca phẫu thuật, duỗi chân đạp người “Tôi muốn ăn! Tôi không quan tâm!” Cậu làm ầm lên khiến mọi người bó tay, Khwaja đuổi người xuống dỗ cậu cả nửa ngày, sau đó bảo người nấu canh gạo đút cậu uống, sắc mặt mới tốt hơn chút.
“Em cảm thấy hình như anh đã thay đổi.” Akaj nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ dần chìm xuống, chim hót lứu lo, trong phòng càng thêm tĩnh lãng. Ánh mắt cậu trống rỗng, hơi thất thần, “Trước kia anh sẽ không đối xử tốt với em như vậy/”
Khwaja vuốt lưng cậu, “Vậy không tốt sao?”
Akaj không trả lời gã nữa. Ánh mắt cậu dời về phía tờ báo, đọc lướt hai đoạn, sắc mặt biến đổi, “Ai viết cái này?”
Khwaja đưa tay ra, “Hoa Tulip đen. Tác giả: Euler Kuvshnikov.”
“Không thể nào, cục cưng nhỏ của Oleg sao có thể viết thứ này?” Cậu dùng ngón tay nhấc tờ báo lên, đọc một câu cực kỳ buồn nôn, “Thắt lưng của nữ thần đã được nhuộm đỏ bởi máu của các liệt sĩ, đó là màu của sắc cờ tổ quốc.’ Cậu ta không biết đó là báo chân lý à? Không phải cậu ta toàn viết tiểu thuyết thôi sao?”
Khwaja thích thú đọc tiếp, ” Sự tàn khốc của chiến tranh không được thể hiện bằng số lượng lớn người chết, mà được thuật lại bằng sự kết thúc cuộc đời của mỗi người. Tôi nhìn thấy Evpova nằm trên mặt đất cháy đen,, dưới thân cô ấy là một đống thỉ thể của những người lính. Tôi chỉ có thể vuốt mắt cô ấy. Hai mơi phút trước, cô ấy còn phàn nàn với tôi rằng mình không nên bị lừa tới đây. Vậy mà những gì tôi thấy ở đây là sự sống và cái chết là vô cùng tùy tiện.”
“Đâu có được phép thảo luận chuyện này đâu? Ai to gan dám đăng một bài viết dài như vậy?” Akaj hỏi.
Khwaja lật tờ báo, cuốn hồi ký này được đăng lên trang đầu tiên của tờ báo tuyên truyền nội bộ Liên Xô, chiếm trọn một trang và dài hơn ba nghìn từ. Ngày xuất bản là hôm nay.
“Em nên lo cho người viết bài báo này thì hơn, tôi nghĩ cậu ta đã bị lợi dụng rồi.” Khwaja bình tĩnh nói.
Nhưng Puli Khmuri không phải lời nơi tin tức linh hoạt, sự yên tĩnh của nó đến từ bên trong, đặc biệt là sau khi tuyết rôi, nó mang hương vị ẩn sĩ lạnh lùng tự kiêu.
” Đây là một trong những thị trấn đầu tiên bị người Liên Xô chiếm đóng sau năm 79, và hiện tại dân số thường trú chỉ khoảng 2.000 người hoặc hơn. phụ nữ và người già chiếm phần lới, hầu như không nhìn thấy thanh niên. Hầu hết họ sống dựa vào nghề thủ công truyền thống và kinh doanh xưởng nhỏ để kiếm sống. Không chỉ Puli Khmuri, tất cả các ngôi làng gần đó cũng giống vậy, hai phần ba dân số đã biến mất trong hai năm từ năm 80 đến 82.”
Người đăng ký duy nhất trong trấn tên là Abramovich, ông là một người rất thấp, vàng và gầy, trên người nổi mề đay dày đặc, khuôn mặt của ông khô và nứt nẻ, lỗ chân lông to, cằm được bao quanh bởi một bộ râu mỏng và xoăn, mọc như gai cháy ở rìa của một vũng khô cạn, và miệng của ông, như cái ao vậy, cũng gần khô nứt ra. Vậy mà khi ông vừa mở miệng, ai ai cũng tin lời ông, thay vì nó đây là sức hút cá nhân, thì không bằng nói giọng của ông trời sinh mang theo sự thân thiết và kiên định.
Ông lôi một bọc sách từ trên bàn làm việc của mình, vộ vàng cầm bút theo, “Xin lỗi, tôi có lớp dạy cho mấy đứa trẻ.” Ông xoa mũi, cười xấu hổ, “Tôi cũng chỉ mới có trình độ trung học thôi, nhưng ở đây không ai dạy cả, hồi thâp niên 60 còn có cơ sở giáo dục hoàn chỉnh. Sau này trình độ học vấn của thế hệ này không bằng thế hệ kia, người già mới là người hiểu biết nhất. Nhưng họ đã đi rất nhiều thời gian để tìm một người sẽ dạy. Họ đã cố gắng tìm người sẵn sàng dạy học. Tôi thì khá rảnh mà cũng thích trẻ con nữa.”
Tuyên truyền viên mới cầm sách giúp ông, “Lớp học ở đâu vậy?”
“Ồ, không xa, nó ở trong sân của bác sĩ Blick. Tôi có thể tự đi được.” Bọn họ băng qua sân nhỏ của tòa nhà thư ký, nhìn thấy quân đội mới đóng từ xa, “Đây là quân đội của các anh à?”
“Đúng vậy.”
Abramovich gật gật đầu, ông chợt nhớ vài chuyện, “Tài liệu khẩn cấp sẽ được gửi qua fax, nhớ kiểm tra máy fax mỗi ngày, thứ đó cũng cũ như tôi vậy. Nếu cậu không tới thăm nó mỗi ngày thì nó sẽ đình công đấy. Mỗi tuần đến bưu điện một lần, thư bưu kiện báo chí có sẵn, đến phòng truyền thông lấy là được.”
Tuyên truyền viên ghi lại, “Được. Tôi hiểu rồi.”
Một tuần sau, Euler nhận được tờ báo. Segrei nói cậu rằng bài báo đã được xuất bản. Tiêu đề là “Phản ánh về cuộc bạo loạn của người tị nạn ở Kabul”, và “Hoa Tulip đen”, in trên giấy là bài báo mà cậu viết trước khi biết đến âm mưu của Viktor. Hơn nữa, đó là một bản nháp chưa hoàn thành, ba trăm chữ cuối cùng với những câu bình luận là do ban tuyên truyên bắt chước ngữ điệu của cậu thêm vào.
Điều này cấu thành tội trộm cắp, và nếu ở Moscow, Euler hoàn toàn có thể bắt người đàn ông này giao cho cảnh sát, sau đó kết tội hắn vì tội đạo văn.
Cậu cầm tờ báo đi tìm Sergei, khuôn mặt Segrei biến sắc ngay, lập tức xin lỗi cậu, “Xin lỗi Euler, tôi gửi nhầm bản nào. Thật sự tôi không cố ý đâu, lúc tôi sửa lại thì nó quá lộn xộn, nên không viết rõ ra. Tôi không ngờ họ sẽ cho xuất bản nó.”
“Nhưng nửa sau là bọn họ viết thêm vào, thậm chí còn không hỏi ý tôi! Chẳng lẽ tự ý sửa bài viết của người khác không cần hói ý của tác giả à?” Euler không hề dao động, cậu cảm thấy mình bị lừa, “Tôi xem cậu như bạn nên mới đưa bản thảo cho cậu. Tôi rất thất vọng, Sergei.”
Sự việc này đã khiến tình bạn của họ rạn nứt. Oleg lại không kịp hả hê khi người gặp họa, trong lòng hắn sinh ra lo lắng giống như Khwaja, “Hắn đang lợi dụng em, Euler. Em lại bị lừa rồi.”
“Cậu ta bảo cậu ta không cố ý, “
“Đương nhiện cậu ta nói mình không cố ý rồi!” Oleg ném tờ báo trước mặt cậu và chỉ vào bài báo, “Vậy đây là gì? Họ sẽ không nhgi ngờ về một bản thảo chưa hoàn thành à? Ai lại gửi một bài viết chưa hoàn thành cho một tờ báo được? Em có làm thế không? Hắn ta không cố ý à? Hắn đang lợi dụng em, dùng ngòi bút và giọng văn của em để quảng bá. Mẹ kiếp, mấy người này không bao giờ thay đổi cách làm việc hèn hạ của mình.”
“Nhưng tại sao?”
“Không biết,” Oleg hít sâu một hơi, “Có thể vfi một số người nghĩ rằng đánh không nổi, cũng có thể chỉ dùng tới báo chí tác động. Anh nói cho em hay, nếu chuyện này trong nước biết tới, thì tòa soạn của các em sẽ bị hủy trong tay em đấy. Anh không muốn dọa em sợ, nhưng nó rất nghiêm trọng. Em nên cầu nguyện hắn không phải gián điêp đi, nếu không sự nghiệp báo chí của em coi như tong.”
Hắn gọi hai người lính gác cửa vào, “Hãy bắt Sergei trong phòng lưu trữ đó cho tôi, ngay bây giờ!” Ngay lập tức! Ngay lúc này!”
Euler lo lắng đi lại trong phòng, “Bài viết này không thể được truyền về nước, càng không thể để cho các phương tiện truyền thông nước ngoài biết. Em không nên giữ lại nó, em định sửa lại nó khi có thời gian, dù sao thì nó cũng là bài đầu tiên khi em tới Afghanistan, nhưung không có thời gian,”
Oleg hơi bực mình, “Tốt nhất là hắn có thể giải thích tại sao hắn làm thế, hoặc em sẽ phải tìm cách giải thích!”
Sắc mặt Euler trắng bệch, cậu biết lần này mình đã phạm sai lầm lớn, mím chặt môi, cố nén vẻ mặt đau lòng không dám động đậy. Chỉ chốc lát sau hai người lính chạy trở lại, “Báo cáo! Bắt được Segrei rồi!”
Sergei bị trói trong một căn phòng nhỏ tối tăm trong tình trạng chật vật. Khi Oleg đẩy cửa vào, ánh mắt của hắn bị kích thích bởi ánh sáng mạnh đột ngột chiếu vào khiến hắn kêu quái dị. Euler thấy tay chân đang bò trên mặt đất bị trói lại, y như một con giun đang quằn lại. Cậu không nỡ nên dời mắt sang bên cạnh.
Sự nhân từ của Oleg thì đã bị ném lên chín tầng mây, hắn không nói chẳng rằng đạp một phát lên lưng Segrei, thân thể phạm nhân bị ghim chặt bởi giày quân đội. Bàn chân Oleg có thể đạp tới trăm cân, cái eo nhỏ đáng thưa kia đang phản kháng, nội tạng bên trong bị đè ép đau đớn. Sergei chảy nước mắt xin tha, “Không —— xin anh ——”
“Cậu xin chuyện thực tế hơn đi..” Oleg nói, “Ai yêu cầu cậu gửi nó cho ban tuyên truyền?”
Sergei khóc, “Là tôi gửi nhầm, tôi thực sự không cố ý! Tôi không biết họ sẽ xuất bản nó!”
“Ừm hửm?” Oleg xoay mũi chân nghiền qua cột sống thắt lưng của hắn, “Nói lại lần nữa?”
Sergei hét thảm thiết, “Tôi thực sự không cố ý! Làm ơn! Đau quá!”
“Tôi không có nhiều kiên nhẫn, Segrei, tôi có thể đạp gãy lưng cậu ở đây, cậu tin không? Năm 83, chúng tôi bắt được gián điệp, tra tấn hai ngày, cuối cùng tôi đã đạp cột sống hắn bằng cái búa lớn chừng này.” Oleg cười độc ác, khoa tay múa chân, “Sau khi hắn khai xong hết tất cả mọi chuyện, tôi sai người khai báo xong tất cả mọi chuyện, ta sai người phang hắn hai mươi lần, hộc máu chết. Cậu muốn thử không?”
Sergei trợn to mắt, đồng tử mất tiêu điểm, khóc rống lên, “Tôi không phải gián điệp, thật sự, hãy tin tôi, tôi thật sự không phải gián điệp. Tôi… Tôi gia nhập quân đội vào Afghanistan vào năm 82, hồ sơ của tôi không có bất kỳ điểm xấu nào! Tôi không biết bản thào kia sẽ có ảnh hưởng lớn như vậy, cầu xin anh…” Cậu khóc đến mức cổ họng khô quắt, cố gắng cuộn mình, “Cầu xin anh, làm ơn, tôi không lừa gạt ai cả.”
Euler nhìn không nổi nữa, đi tới kéo Oleg ra, “Cứ thế này, anh sẽ giẫm chết hắn mất, hắn cũng không khai đâu. Để em thử xem.”
“Đây không phải việc mà em phải làm.”
Euler cao giọng, “Oleg!” Điều đó khiến Oleg quay mắt lại, cậu nói, “Hãy cho em một cơ hội.”
Oleg miễn cưỡng thu chân lại.
Euler ngồi xổm xuống, Sergei ôm bụng mình run rẩy như cái sàng, miệng hắn dính đầy nước mũi, hơi buồn nôn. Euler đặt tay lên vai hắn, thở dài, “Tôi xin lỗi, Sergei.”
Sergei ngẩng đầu lên nhìn cậu và cầu xin một cách khổ sở, “Xin hãy tin tôi.”
“Tôi rất muốn, nhưng tôi không thể.” Euler nói, “Vì vậy, tôi xin lỗi, lần này tôi phải phản bội cậu thôi. Tôi phải làm điều đó, nếu tôi không khai ra cậu, tôi sẽ gặp rắc rối lớn. Đó là cách duy nhất để tôi tự bảo vệ mình.”
Vẻ mặt của Sergei trở nên khó tin
“Tôi chỉ nói điều này một lần, tôi nghĩ cậu phải suy nghĩ tiếp theo mình nên chọn như thế nào.” Euler bình tĩnh nói, “Cho dù cậu có phải gián điệp hay không, chúng tôi vẫn sẽ nói cậu là gián điệp, bởi vì chuyện này đã xảy ra, vì tôi có thể thoát khỏi trách nhiệp. Tôi sẽ báo cáo cậu với bộ chính trị, nói cho bọn họ biết tất cả những lời bình luận của thứ này đều do cậu thêm vào, tôi chỉ lấy thân phận đương sự để đi tả lại thôi. Cậu đã ăn cắp bản thảo của tôi, viết thêm vào và giấm gửi cho ban tuyên truyền, sau đó in ra.”
“Tiếp theo tôi sẽ hợp tác với ủy ban tuyên truyền để định hình cậu như một gián điệp quân sự. Ủy ban tuyên truyền sẽ hắt nước bẩn lên đầu cậu, thậm chí họ có thể nói cậu đã mua chuộc các biên tập viên để xuất bản bài viết này. Tôi đoán điều này sẽ xảy ra, đó là cách làm phổ biến của các phương tiện truyền thông. Sau đó, họ sẽ xuất bản một bài viết để làm rõ và xin lỗi, đính kèm hình ảnh của cậu và yêu cầu cậu viết một bức thư xin lỗi. Cũng giống như mỗi gián điệp và tù nhân chính trị đã ăn năn trên truyền hình vào thời Stalin.” Euler nắm lấy tay hắn, “Cậu có thể chọn hợp tác hoặc không, tự cậu suy nghĩ kĩ đi. Nếu cậu không hợp tác, khối lượng công việc của chúng tôi sẽ lơn hơn chút, để giả mạo mọi thứ. Sau đó cậu sẽ biến mất không dấu vết khỏi thế giới này, có thể là trong căn phòng tối này, cũng có thể trong giếng khô ở Puli Khmuri, có thể trong thung lũng lạnh giá của Hindu Kush, tôi không đảm bảo đâu.”
“Không,” Sergei lắc đầu nguầy nguậy, “Tôi không cố ý làm chuyện này! Cậu không thể làm thế với tôi!”
Oleg đứng sau lưng cậu, ánh mắt mơ hồ lộ ra tia cổ vũ và tán thưởng.
“Tôi có thể.” Euler cười rộ lên, lộ ra nụ cười tà ác đầu tiên sau khi đến Afghanistan, “Bây giờ cậu chỉ là một con sâu đáng thương không ai thèm để ý. Nếu Oleg có thể giẫm chết cậu bây giờ, vậy kịch bản này của tôi sẽ hoàn chỉnh hơn.”
“Cậu sẽ không làm vậy …” Sergei rơi nước mắt, “Cậu không phải là một người như vậy.”
Euler bình tĩnh nhìn hắn, thật lâu sau, cậu thở dài thườn thượt, “Tôi tin rằng, trước kia cậu cũng không phải là người dễ dàng đẩy bạn bè xuống vực sâu.”
Sergei giật mình, nước mắt vô tội rơi đầm đìa.
“Được rồi, tôi đã nói xong.” Euler đứng lên vỗ vỗ quần, “Tự cầu phúc đi, Sergei.”
Cậu trở lại bên cạnh Oleg, “Tùy anh xử lý”
“Không thành vấn đề,” Oleg liếm đôi môi đói khát, trông giống như một con thú khát máu.
Euler vẫy tay với Sergei, “Anh bạn, chúc cậu may mắn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.