Chương 3: Cảm giác của thiếu nữ…
Tiểu Văn
17/08/2013
Sau nụ hôn đó, quan hệ của hai người bước theo một hướngkhác. Nhã An lẩn tránh còn Khắc Vân thì đuổi theo sau.
Dù có trốn thế nào thì cũng không né người ta mãi được. NhânMỹ nhìn vẻ thấp thỏm, nhìn trước ngó sau của bạn mà bật cười:
-Mày không thích người ta thì cứ nói thẳng. Làm gì mà phảilén lút vậy?
Nhã An không đáp. Nói thẳng thì cô cũng đã nói mấy hôm saukhi xảy ra chuyện. Người ta rất bình thản lắng nghe, chỉ hỏi lại một câu ngắnngủi:
-Vậy sao lại để anh hôn?
Mặt Nhã An đỏ bừng sau câu hỏi đó. Trả lời sao cũng không ổn.Rõ ràng hôm đó cô hoàn toàn không chống cự. Nhà chỉ có hai người bọn họ, nếu…nếuThiệu Khắc Vân có ý khác, có lẽ không chỉ dừng lại ở một nụ hôn.
-Sao vậy?
Nhã An nhớ mình đã cúi gầm mặt lâu lắm rồi mới lí nhí trả lời:
-Tôi…hôm đó tôi…
Ngại mãi rồi cũng nói được. Đó là do phụ nữ yếu lòng.
-Anh nghĩ, phụ nữ sẽ không yếu lòng trước người mình khôngthích đâu.
Như Đào Tuấn Hiền đã nói, phụ nữ hiền dịu như mẹ anh đãkhông còn nhiều trên cõi đời này nữa. Một khi đã phát hiện, làm sao có thểbuông tay?
Thiệu Khắc Vân không buông tay, còn Nhã An thì cứ trốntránh, giống như trò chơi trẻ con rượt bắt. Thấy anh là cô vội vã đi như chạy,để mặc Khắc Vân lặng lẽ theo sau.
Cùng một chuyến xe buýt, nhưng từ khi có anh, cô không phảimấy khi lo sợ nữa. Trước đây có vài lần lên xuống xe buýt nhân lúc đông người mấytên đàn ông lợi dụng chạm vào người các cô gái trẻ. Nhã An cũng là một cô gáixinh đẹp, có vài lần gặp phải tình huống này. Khi cô quay lại, bọn họ cười hô hốcòn ra vẻ đắc chí trong khi xe buýt từ tốn rời đi….Có Thiệu Khắc Vân bên cạnh,thân người dong dỏng của anh luôn che trước Nhã An, cho cô một cảm giác thậtyên tâm.
Hôm nay anh không đến…Chỉ có Nhã An và Nhân Mỹ phía dưới đạisảnh. Tự nhiên trong lòng cô có chút cảm giác mất mát lạ thường.
Phía trên lầu, Đào Tuấn Hiền hể hả bấm điện thoại. Phía bênkia là giọng của Khắc Vân:
-Nàng trông ngóng gì đó. Tuy là đi rồi nhưng lúc nãy cònnhìn quanh quẩn xung quanh. Có dấu hiệu tìm mày…
Thiệu Khắc Vân phì cười bởi lời của bạn. Tuấn Hiền bảo vớianh cứ chơi trò mất tích một thời gian. Nếu thấy nàng bồn chồn tìm kiếm, tức làcó cảm tình với mình, còn nếu không thì chẳng cần đeo đuổi nữa, chỉ phí thờigian.
Nếu mọi việc dễ dàng buông xuôi như vậy, người ta vô tìnhkhông quan tâm thì mình âm thầm rút lui và nuối tiếc thì trên đời này sẽ khôngtồn tại những kẻ si tình.
-Anh Thiệu. Phía công trình bên này tương đối ổn –Một cộng sựchạy đến –Chỉ có móng bên kia móng chưa đạt yêu cầu, anh qua xem đi!
-Ừ…
Phía bên này, Nhân Mỹ nắm tay Nhã An kéo đi. Cô cũng khôngkhó khăn gì nhận ra vẻ mặt có hơi thẫn thờ của bạn. Cái gì quen thuộc, đột ngộtbiến mất đương nhiên người ta có cảm giác không quen rồi.
Vấn đề là…thời đại này mà còn người chơi trò chơi “mất tích”đó để dò lòng con gái hay sao?
Hôm sau rồi hôm sau và gần cả tuần nữa…Thiệu Khắc Vân vẫnkhông xuất hiện. Nhân Mỹ cười nhẹ, khoác tay Nhã An:
-Hôm nay về nhà tao chơi đi!- Tối tao lấy xe chị tao chở màyvề.
-Thôi đi…Phiền lắm. Để hôm nào…
-Phiền gì mà phiền. Lâu rồi tao với mày không đi chơi chungmà. Qua nhà tao, tao tuyển cho mày mấy bộ váy hồi tháng trước lúc đi du lịch,qua thử đi!
-Nhưng mà…
Một giọng nói trầm ấm bỗng cất lên:
-Xin lỗi nếu có xen vào câu chuyện- Cái dáng dong dỏng lại đứngtrước mặt Nhã An. Vai anh đeo ba lô, gương mặt có phần rám đi vì nắng gió. Duycó nụ cười vẫn nhẹ nhàng điểm trên môi – Em cứ đi đi! Anh sẽ đón…Khi nào về, anhsẽ đợi em…
Dù có trốn thế nào thì cũng không né người ta mãi được. NhânMỹ nhìn vẻ thấp thỏm, nhìn trước ngó sau của bạn mà bật cười:
-Mày không thích người ta thì cứ nói thẳng. Làm gì mà phảilén lút vậy?
Nhã An không đáp. Nói thẳng thì cô cũng đã nói mấy hôm saukhi xảy ra chuyện. Người ta rất bình thản lắng nghe, chỉ hỏi lại một câu ngắnngủi:
-Vậy sao lại để anh hôn?
Mặt Nhã An đỏ bừng sau câu hỏi đó. Trả lời sao cũng không ổn.Rõ ràng hôm đó cô hoàn toàn không chống cự. Nhà chỉ có hai người bọn họ, nếu…nếuThiệu Khắc Vân có ý khác, có lẽ không chỉ dừng lại ở một nụ hôn.
-Sao vậy?
Nhã An nhớ mình đã cúi gầm mặt lâu lắm rồi mới lí nhí trả lời:
-Tôi…hôm đó tôi…
Ngại mãi rồi cũng nói được. Đó là do phụ nữ yếu lòng.
-Anh nghĩ, phụ nữ sẽ không yếu lòng trước người mình khôngthích đâu.
Như Đào Tuấn Hiền đã nói, phụ nữ hiền dịu như mẹ anh đãkhông còn nhiều trên cõi đời này nữa. Một khi đã phát hiện, làm sao có thểbuông tay?
Thiệu Khắc Vân không buông tay, còn Nhã An thì cứ trốntránh, giống như trò chơi trẻ con rượt bắt. Thấy anh là cô vội vã đi như chạy,để mặc Khắc Vân lặng lẽ theo sau.
Cùng một chuyến xe buýt, nhưng từ khi có anh, cô không phảimấy khi lo sợ nữa. Trước đây có vài lần lên xuống xe buýt nhân lúc đông người mấytên đàn ông lợi dụng chạm vào người các cô gái trẻ. Nhã An cũng là một cô gáixinh đẹp, có vài lần gặp phải tình huống này. Khi cô quay lại, bọn họ cười hô hốcòn ra vẻ đắc chí trong khi xe buýt từ tốn rời đi….Có Thiệu Khắc Vân bên cạnh,thân người dong dỏng của anh luôn che trước Nhã An, cho cô một cảm giác thậtyên tâm.
Hôm nay anh không đến…Chỉ có Nhã An và Nhân Mỹ phía dưới đạisảnh. Tự nhiên trong lòng cô có chút cảm giác mất mát lạ thường.
Phía trên lầu, Đào Tuấn Hiền hể hả bấm điện thoại. Phía bênkia là giọng của Khắc Vân:
-Nàng trông ngóng gì đó. Tuy là đi rồi nhưng lúc nãy cònnhìn quanh quẩn xung quanh. Có dấu hiệu tìm mày…
Thiệu Khắc Vân phì cười bởi lời của bạn. Tuấn Hiền bảo vớianh cứ chơi trò mất tích một thời gian. Nếu thấy nàng bồn chồn tìm kiếm, tức làcó cảm tình với mình, còn nếu không thì chẳng cần đeo đuổi nữa, chỉ phí thờigian.
Nếu mọi việc dễ dàng buông xuôi như vậy, người ta vô tìnhkhông quan tâm thì mình âm thầm rút lui và nuối tiếc thì trên đời này sẽ khôngtồn tại những kẻ si tình.
-Anh Thiệu. Phía công trình bên này tương đối ổn –Một cộng sựchạy đến –Chỉ có móng bên kia móng chưa đạt yêu cầu, anh qua xem đi!
-Ừ…
Phía bên này, Nhân Mỹ nắm tay Nhã An kéo đi. Cô cũng khôngkhó khăn gì nhận ra vẻ mặt có hơi thẫn thờ của bạn. Cái gì quen thuộc, đột ngộtbiến mất đương nhiên người ta có cảm giác không quen rồi.
Vấn đề là…thời đại này mà còn người chơi trò chơi “mất tích”đó để dò lòng con gái hay sao?
Hôm sau rồi hôm sau và gần cả tuần nữa…Thiệu Khắc Vân vẫnkhông xuất hiện. Nhân Mỹ cười nhẹ, khoác tay Nhã An:
-Hôm nay về nhà tao chơi đi!- Tối tao lấy xe chị tao chở màyvề.
-Thôi đi…Phiền lắm. Để hôm nào…
-Phiền gì mà phiền. Lâu rồi tao với mày không đi chơi chungmà. Qua nhà tao, tao tuyển cho mày mấy bộ váy hồi tháng trước lúc đi du lịch,qua thử đi!
-Nhưng mà…
Một giọng nói trầm ấm bỗng cất lên:
-Xin lỗi nếu có xen vào câu chuyện- Cái dáng dong dỏng lại đứngtrước mặt Nhã An. Vai anh đeo ba lô, gương mặt có phần rám đi vì nắng gió. Duycó nụ cười vẫn nhẹ nhàng điểm trên môi – Em cứ đi đi! Anh sẽ đón…Khi nào về, anhsẽ đợi em…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.