Chương 21: Giận dữ
Tiểu Văn
09/12/2013
Sáng sớm, Nhã An mới vừa mở cửa thì đã thấy Khắc Vân bên ngoài, tay cầm theo một gà mên:
-Chào em!
-Vâng? Anh đến sớm vậy?
Cô hơi bối rối nhìn lại mình. Tóc tai có phần xộc xệch, dưới chân lại mang một đôi dép có hình nhân vật hoạt hình, trông khá buồn cười.
Khắc Vân không để ý đến chuyện đó. Anh đưa gà mên cháo cho cô:
-Cháo cá Mãn hoa lầu. Em ăn đi!
-Mãn hoa lầu ở Tây Cống sao?- Nhã An ngạc nhiên- Đâu có gần chỗ anh sống?
-Anh nghe cháo ở đó ngon nên mua về cho em. Ăn đi cho nóng rồi chúng ta đi làm.
Đêm qua Nhã An vẫn chưa nhận lời. Nhưng Khắc Vân đã quyết định. Anh không thể cứ yên lặng mà đợi Nhã An quên đi tình cảm với Tần Tường. Dù có thua cuộc cũng không có gì nuối tiếc, không như chú Viên đến cuối cuộc đời vẫn ôm mối tình thầm lặng với mẹ anh.
-Anh…
-Ăn đi em!
Với Khắc Vân, Nhã An luôn thấy việc từ chối là rất khó khăn. Cả hai không nói gì với nhau cho đến khi xe dừng lại tại tòa nhà lớn. Khắc Vân dịu dàng nhoài người mở cửa cho cô:
-Em lên trước đi! Anh đi đậu xe.
-Dạ...
Thang máy dừng lại. Nhã An định bấm nút thì có tín hiệu. Cô vội bấm nút dừng để cửa mở ra:
-Cảm ơn…Tôi…
Là Gia Mẫn. Không khí trở nên ngượng ngập. Nhã An thì bình thản, trong khi Gia Mẫn lạnh nhạt nhếch môi.
-Cô giỏi lắm!
Giọng nói được gằn từng tiếng không làm Nhã An bối rối. Cô nhanh chóng bước về vị trí của mình. Nhưng hôm nay không khí trong công ty đúng là khác lạ. Một vài người nhìn Nhã An bằng vẻ tò mò lẫn e ngại. Từ hôm cô từ Tần thị về công ty thì cũng có không ít lời bàn tán sau lưng song chưa bao giờ tỏ rõ vẻ công khai như thế. Nhã An ngồi xuống ghế, mở máy tính lên mà lòng vẫn còn thắc mắc – chuyện gì sắp diễn ra đây?.
-Cô Phương…Mời cô lên phòng tôi ngay.
Điện thoại nội bộ vừa được nhấc lên là Nhã An nhận ngay giọng của trưởng phòng Giang….Giọng điệu lại có vẻ gấp gáp. Nhã An đành đóng máy tính, cẩn thận lưu lại file tài liệu vừa mở, thu dọn rồi đến phòng cô ấy ngay.
-Trưởng phòng Giang…Không biết có chuyện gì?
Trong phòng còn có Đồng Thiên Trị. Anh ta cũng có vẻ căng thẳng. Thấy Nhã An, mọi ánh mắt đều hướng về cô:
-Phía luật sư Tần thị mới gửi thư qua kiện chúng ta phá hợp đồng, tùy tiện đổi người mà không thông qua đối tác.
Nhã An hơi bất ngờ với lá thư luật sư Đồng Thiên Trị vừa đưa. Cô không nghĩ là mình quan trọng với Tần Tường như thế. Khi Phan Tuấn đến đó, Nhã An đã bàn giao công việc, giải thích cặn kẽ với anh ta các tư liệu liên quan. Phan Tuấn là một người ưu tú ở Đồng thị, vấn đề hợp tác thiết nghĩ khó mà làm khó được anh ta.
-Theo thư luật sư thì chúng ta có hai phương án để chọn: một là bồi thường theo thỏa thuận, hai là để cô tiếp tục trở lại Đồng thị làm việc.
-Tôi đang tiếp nhận vụ hợp đồng với Bách hóa Thiên Trung, cùng làm với cô Giang. Hiện nay tôi vẫn chưa thu thập xong tài liệu cần thiết.
-Chuyện đó có thể bàn giao cho người khác. Cô…
Bình thường Nhã An đối với sắp xếp của công ty không có phản ứng gì đặc biệt. Làm ở đâu cũng vậy, đều phải nỗ lực hết sức. Nhưng bây giờ cô lại thấy tay mình run lên vì giận dữ. Bỗng nhiên Nhã An thấy mình chẳng khác nào một trái banh để cho người ta đá qua đá lại, đùa giỡn mặc tình.
-Tôi cũng đưa ra hai vấn đề để công ty lựa chọn –Nhã An khoanh tay, gằn từng tiếng- Một là…để tôi tiếp tục công việc với cô Giang. Hai là tôi sẽ nộp đơn nghỉ việc. Tôi không có cảm giác được công ty tôn trọng. Và tôi sẽ không làm việc với nơi chẳng biết tôn trọng nhân viên của mình.
Phản ứng của Nhã An làm Đồng Thiên Trị và Phan Tuấn đều không tránh khỏi cảm giác ngỡ ngàng. Cả hai chẳng kịp phản ứng khi Nhã An cúi chào và bước ra cửa. Ra đến chỗ mà chân cô vẫn còn run rẩy. Nhã An mím chặt môi…Có những lúc người ta bùng nổ lúc không thể chịu đựng được nữa rồi.
-Alo?
Vừa nghe tiếng Tần Tường, Nhã An đã cất giọng ngay:
-Anh Tần…Tôi muốn gặp anh ngay bây giờ. Anh làm phiền đến gặp tôi ngay.
Cô ngắt điện thoại, không để cho Tần Tường cơ hội nói gì thêm. Điện thoại của trưởng phòng Giang cũng nhận ngay được tin nhắn. Lần đầu tiên Nhã An không trao đổi trực tiếp mà nhắn tin công việc với cô:
-Tôi xin nghỉ hôm nay. Tôi sẽ bổ sung đơn qua email. Cảm ơn cô!
Người hiền lành khi giận dữ thật là đáng sợ. Trưởng phòng Giang chỉ biết nhìn Đồng Thiên Trị, thở dài.
-Anh đùa như thế đủ chưa ?
Lần nào gặp mặt cũng là thái độ này. Tần Tường cảm thấy nuối tiếc làm sao sự dịu dàng khi cô chăm sóc anh trên đảo Hải Nam :
-Nếu anh đùa, anh đã không cần đến đây gặp em để nghe em mắng. Nếu anh đùa thì anh...
-Thôi đi ! –Nhã An sợ nhất là ánh mắt bỗng trở nên thật dịu dàng của Tần Tường- Tôi sẽ không làm việc ở Tần thị của anh nữa. Tôi...
-Em đừng nghĩ anh lúc nào cũng là kẻ mượn việc công mà tính chuyện riêng chứ. Anh muốn làm việc với em vì em phù hợp và làm tốt công việc. Phan Tuấn giỏi nhưng không tỉ mỉ, chuyện thu thập và xử lý tư liệu cần một người tỉ mỉ, cẩn thận nhiệt tâm hơn là người giỏi, em nghĩ phải không ?
Nhã An im lặng. Cô không chối bỏ được lời Tần Tường nói là chính xác. Chỉ là....chỉ là con tim Nhã An sẽ không chịu nổi, nếu anh cứ xuất hiện trước mặt cô trong hình dáng và ánh mắt dịu dàng gợi nhớ đến ngày xưa.
-Em không dám làm việc chung với anh sao ?
Nhã An bối rối. Gò má ửng hồng. Chỉ là một thoáng thôi nhưng lại làm Tần Tường cảm thấy vô cùng thú vị. Vẻ lạnh nhạt chỉ là lớp vỏ. Nhã An vẫn là một cô gái, một cô gái đang cố cưỡng lại những rung động của trái tim.
-Chuyện làm việc với anh...không phải là chuyện tôi..tôi có thể quyết định. Tôi...
-Chỉ cần em không bài xích nó là được. Chuyện còn lại, tự anh sẽ thu xếp.
Đây không phải là lần đầu tiên Nhã An cảm thấy mình vô dụng. Nhưng đây là lần cô cảm thấy xấu hổ nhất. Đêm qua mới nghe lời cầu hôn của một người khác...Cô nhớ đến nụ hôn ngày nào với Thiệu Khắc Vân...Không tình cảm sao vẫn chấp nhận để anh hôn ? Không rung động sao lúc anh đau lòng cô lại không chịu nổi ? Còn bây giờ đứng trước Tần Tường thì tim lại loạn nhịp, bao nhiêu ý định, bao nỗi giận dữ bỗng biến tan chỉ bởi một ánh mắt dịu dàng đó của anh ta ?
Nhã An, thực sự mày đang nghĩ gì ? Thực sự mày đang muốn gì ?
-Anh Tường !
Có giọng người đang gọi. Tần Tường và Nhã An ngẩng đầu lên. Lâm Tuyết đang xăm xăm đi tới.Dáng vẻ cô ta như là đang tức giận, môi mím lại, mắt không kiềm được sự giận dữ khi nhìn thấy hai người.
-Anh thật là quá đáng. Chị Gia Mẫn hết lòng với anh như vậy, để bây giờ anh...anh lại cùng hồ li tinh tình tự. Anh nói sao với chị Gia Mẫn đây.
Buổi sáng nhà hàng không đông lắm nhưng bao nhiêu ánh mắt vẫn dồn về phía họ. Tần Tường thay đổi sắc mặt, định nói điều gì đó thì Nhã An bỗng lên tiếng :
-Thật sự tôi không biết, trên đời này cũng có chuyện ghen giùm người khác nữa sao ?
Lâm Tuyết đã giận đến tái mặt. Cô ta lạnh giọng, mắt như muốn đổ hung quang :
-Cô có biết xấu hổ không vậy ? Đã quyến rũ bạn trai của người ta, lại còn nhiều lời. Cô thật không có liêm sỉ. Chẳng biết ba mẹ cô đã dạy dỗ cô thế nào ? Cô...
-Bốp !
Cái tát vang lên thật đột ngột. Lâm Tuyết ôm mặt, sững sờ :
-Cô...cô dám đánh tôi. Tôi sẽ kiện cô tấn công người khác. Cô...
-Tôi sẵn sàng chờ thư luật sư của cô- Nhã An cười khẩy- Tôi rất tiết kiệm nhưng tôi có thể lấy hết tiền dành dụm thưa cô tội phỉ báng người khác. Cô lấy bằng chứng nào nói rằng tôi giành bạn trai của người khác ? Cô nhìn thấy tôi hôn anh ta hay là lên giường với anh ta sao ? –Ánh mắt Nhã An càng lúc càng dữ dội. Dường như mọi căm tức cô đã trút hết vào lần bùng nổ này- Mà dù có vậy thì Lâm tiểu thư cho tôi hỏi, pháp luật có điều khoản nào qui định, trai chưa vợ gái chưa chồng không thể có quan hệ ? Chị của cô đã kết hôn với anh ta chưa ?
Đây là lần thứ hai Lâm Tuyết bị Nhã An làm cho cứng miệng. Cô cứ nghĩ mình sẽ được đồng tình từ người khác, sao bây giờ mọi người lại nhìn cô bằng ánh mắt thương hại ? Con hồ li tinh đó, thay vì bị người ta khinh rẻ lại bước đi trong kiêu hãnh ? Trong mắt cô ta, Lâm Tuyết mãi là một người thất bại hay sao ?
-Á !
Đầu óc Lâm Tuyết mịt mờ....Cho đến lúc tiếng hét làm cô tỉnh lại...Xung quanh mọi người đang vây quanh hai người dưới đất....Tiếng còi xe vang lên gấp gáp. Khung cảnh cũng khác, không phải bên trong nhà hàng mà là bên ngoài đại sảnh tòa nhà lớn. Nhã An đang ôm lấy Tần Tường...Đầu anh đầy máu, thấm qua kẽ tay cô chảy xuống nền đường...
-Chào em!
-Vâng? Anh đến sớm vậy?
Cô hơi bối rối nhìn lại mình. Tóc tai có phần xộc xệch, dưới chân lại mang một đôi dép có hình nhân vật hoạt hình, trông khá buồn cười.
Khắc Vân không để ý đến chuyện đó. Anh đưa gà mên cháo cho cô:
-Cháo cá Mãn hoa lầu. Em ăn đi!
-Mãn hoa lầu ở Tây Cống sao?- Nhã An ngạc nhiên- Đâu có gần chỗ anh sống?
-Anh nghe cháo ở đó ngon nên mua về cho em. Ăn đi cho nóng rồi chúng ta đi làm.
Đêm qua Nhã An vẫn chưa nhận lời. Nhưng Khắc Vân đã quyết định. Anh không thể cứ yên lặng mà đợi Nhã An quên đi tình cảm với Tần Tường. Dù có thua cuộc cũng không có gì nuối tiếc, không như chú Viên đến cuối cuộc đời vẫn ôm mối tình thầm lặng với mẹ anh.
-Anh…
-Ăn đi em!
Với Khắc Vân, Nhã An luôn thấy việc từ chối là rất khó khăn. Cả hai không nói gì với nhau cho đến khi xe dừng lại tại tòa nhà lớn. Khắc Vân dịu dàng nhoài người mở cửa cho cô:
-Em lên trước đi! Anh đi đậu xe.
-Dạ...
Thang máy dừng lại. Nhã An định bấm nút thì có tín hiệu. Cô vội bấm nút dừng để cửa mở ra:
-Cảm ơn…Tôi…
Là Gia Mẫn. Không khí trở nên ngượng ngập. Nhã An thì bình thản, trong khi Gia Mẫn lạnh nhạt nhếch môi.
-Cô giỏi lắm!
Giọng nói được gằn từng tiếng không làm Nhã An bối rối. Cô nhanh chóng bước về vị trí của mình. Nhưng hôm nay không khí trong công ty đúng là khác lạ. Một vài người nhìn Nhã An bằng vẻ tò mò lẫn e ngại. Từ hôm cô từ Tần thị về công ty thì cũng có không ít lời bàn tán sau lưng song chưa bao giờ tỏ rõ vẻ công khai như thế. Nhã An ngồi xuống ghế, mở máy tính lên mà lòng vẫn còn thắc mắc – chuyện gì sắp diễn ra đây?.
-Cô Phương…Mời cô lên phòng tôi ngay.
Điện thoại nội bộ vừa được nhấc lên là Nhã An nhận ngay giọng của trưởng phòng Giang….Giọng điệu lại có vẻ gấp gáp. Nhã An đành đóng máy tính, cẩn thận lưu lại file tài liệu vừa mở, thu dọn rồi đến phòng cô ấy ngay.
-Trưởng phòng Giang…Không biết có chuyện gì?
Trong phòng còn có Đồng Thiên Trị. Anh ta cũng có vẻ căng thẳng. Thấy Nhã An, mọi ánh mắt đều hướng về cô:
-Phía luật sư Tần thị mới gửi thư qua kiện chúng ta phá hợp đồng, tùy tiện đổi người mà không thông qua đối tác.
Nhã An hơi bất ngờ với lá thư luật sư Đồng Thiên Trị vừa đưa. Cô không nghĩ là mình quan trọng với Tần Tường như thế. Khi Phan Tuấn đến đó, Nhã An đã bàn giao công việc, giải thích cặn kẽ với anh ta các tư liệu liên quan. Phan Tuấn là một người ưu tú ở Đồng thị, vấn đề hợp tác thiết nghĩ khó mà làm khó được anh ta.
-Theo thư luật sư thì chúng ta có hai phương án để chọn: một là bồi thường theo thỏa thuận, hai là để cô tiếp tục trở lại Đồng thị làm việc.
-Tôi đang tiếp nhận vụ hợp đồng với Bách hóa Thiên Trung, cùng làm với cô Giang. Hiện nay tôi vẫn chưa thu thập xong tài liệu cần thiết.
-Chuyện đó có thể bàn giao cho người khác. Cô…
Bình thường Nhã An đối với sắp xếp của công ty không có phản ứng gì đặc biệt. Làm ở đâu cũng vậy, đều phải nỗ lực hết sức. Nhưng bây giờ cô lại thấy tay mình run lên vì giận dữ. Bỗng nhiên Nhã An thấy mình chẳng khác nào một trái banh để cho người ta đá qua đá lại, đùa giỡn mặc tình.
-Tôi cũng đưa ra hai vấn đề để công ty lựa chọn –Nhã An khoanh tay, gằn từng tiếng- Một là…để tôi tiếp tục công việc với cô Giang. Hai là tôi sẽ nộp đơn nghỉ việc. Tôi không có cảm giác được công ty tôn trọng. Và tôi sẽ không làm việc với nơi chẳng biết tôn trọng nhân viên của mình.
Phản ứng của Nhã An làm Đồng Thiên Trị và Phan Tuấn đều không tránh khỏi cảm giác ngỡ ngàng. Cả hai chẳng kịp phản ứng khi Nhã An cúi chào và bước ra cửa. Ra đến chỗ mà chân cô vẫn còn run rẩy. Nhã An mím chặt môi…Có những lúc người ta bùng nổ lúc không thể chịu đựng được nữa rồi.
-Alo?
Vừa nghe tiếng Tần Tường, Nhã An đã cất giọng ngay:
-Anh Tần…Tôi muốn gặp anh ngay bây giờ. Anh làm phiền đến gặp tôi ngay.
Cô ngắt điện thoại, không để cho Tần Tường cơ hội nói gì thêm. Điện thoại của trưởng phòng Giang cũng nhận ngay được tin nhắn. Lần đầu tiên Nhã An không trao đổi trực tiếp mà nhắn tin công việc với cô:
-Tôi xin nghỉ hôm nay. Tôi sẽ bổ sung đơn qua email. Cảm ơn cô!
Người hiền lành khi giận dữ thật là đáng sợ. Trưởng phòng Giang chỉ biết nhìn Đồng Thiên Trị, thở dài.
-Anh đùa như thế đủ chưa ?
Lần nào gặp mặt cũng là thái độ này. Tần Tường cảm thấy nuối tiếc làm sao sự dịu dàng khi cô chăm sóc anh trên đảo Hải Nam :
-Nếu anh đùa, anh đã không cần đến đây gặp em để nghe em mắng. Nếu anh đùa thì anh...
-Thôi đi ! –Nhã An sợ nhất là ánh mắt bỗng trở nên thật dịu dàng của Tần Tường- Tôi sẽ không làm việc ở Tần thị của anh nữa. Tôi...
-Em đừng nghĩ anh lúc nào cũng là kẻ mượn việc công mà tính chuyện riêng chứ. Anh muốn làm việc với em vì em phù hợp và làm tốt công việc. Phan Tuấn giỏi nhưng không tỉ mỉ, chuyện thu thập và xử lý tư liệu cần một người tỉ mỉ, cẩn thận nhiệt tâm hơn là người giỏi, em nghĩ phải không ?
Nhã An im lặng. Cô không chối bỏ được lời Tần Tường nói là chính xác. Chỉ là....chỉ là con tim Nhã An sẽ không chịu nổi, nếu anh cứ xuất hiện trước mặt cô trong hình dáng và ánh mắt dịu dàng gợi nhớ đến ngày xưa.
-Em không dám làm việc chung với anh sao ?
Nhã An bối rối. Gò má ửng hồng. Chỉ là một thoáng thôi nhưng lại làm Tần Tường cảm thấy vô cùng thú vị. Vẻ lạnh nhạt chỉ là lớp vỏ. Nhã An vẫn là một cô gái, một cô gái đang cố cưỡng lại những rung động của trái tim.
-Chuyện làm việc với anh...không phải là chuyện tôi..tôi có thể quyết định. Tôi...
-Chỉ cần em không bài xích nó là được. Chuyện còn lại, tự anh sẽ thu xếp.
Đây không phải là lần đầu tiên Nhã An cảm thấy mình vô dụng. Nhưng đây là lần cô cảm thấy xấu hổ nhất. Đêm qua mới nghe lời cầu hôn của một người khác...Cô nhớ đến nụ hôn ngày nào với Thiệu Khắc Vân...Không tình cảm sao vẫn chấp nhận để anh hôn ? Không rung động sao lúc anh đau lòng cô lại không chịu nổi ? Còn bây giờ đứng trước Tần Tường thì tim lại loạn nhịp, bao nhiêu ý định, bao nỗi giận dữ bỗng biến tan chỉ bởi một ánh mắt dịu dàng đó của anh ta ?
Nhã An, thực sự mày đang nghĩ gì ? Thực sự mày đang muốn gì ?
-Anh Tường !
Có giọng người đang gọi. Tần Tường và Nhã An ngẩng đầu lên. Lâm Tuyết đang xăm xăm đi tới.Dáng vẻ cô ta như là đang tức giận, môi mím lại, mắt không kiềm được sự giận dữ khi nhìn thấy hai người.
-Anh thật là quá đáng. Chị Gia Mẫn hết lòng với anh như vậy, để bây giờ anh...anh lại cùng hồ li tinh tình tự. Anh nói sao với chị Gia Mẫn đây.
Buổi sáng nhà hàng không đông lắm nhưng bao nhiêu ánh mắt vẫn dồn về phía họ. Tần Tường thay đổi sắc mặt, định nói điều gì đó thì Nhã An bỗng lên tiếng :
-Thật sự tôi không biết, trên đời này cũng có chuyện ghen giùm người khác nữa sao ?
Lâm Tuyết đã giận đến tái mặt. Cô ta lạnh giọng, mắt như muốn đổ hung quang :
-Cô có biết xấu hổ không vậy ? Đã quyến rũ bạn trai của người ta, lại còn nhiều lời. Cô thật không có liêm sỉ. Chẳng biết ba mẹ cô đã dạy dỗ cô thế nào ? Cô...
-Bốp !
Cái tát vang lên thật đột ngột. Lâm Tuyết ôm mặt, sững sờ :
-Cô...cô dám đánh tôi. Tôi sẽ kiện cô tấn công người khác. Cô...
-Tôi sẵn sàng chờ thư luật sư của cô- Nhã An cười khẩy- Tôi rất tiết kiệm nhưng tôi có thể lấy hết tiền dành dụm thưa cô tội phỉ báng người khác. Cô lấy bằng chứng nào nói rằng tôi giành bạn trai của người khác ? Cô nhìn thấy tôi hôn anh ta hay là lên giường với anh ta sao ? –Ánh mắt Nhã An càng lúc càng dữ dội. Dường như mọi căm tức cô đã trút hết vào lần bùng nổ này- Mà dù có vậy thì Lâm tiểu thư cho tôi hỏi, pháp luật có điều khoản nào qui định, trai chưa vợ gái chưa chồng không thể có quan hệ ? Chị của cô đã kết hôn với anh ta chưa ?
Đây là lần thứ hai Lâm Tuyết bị Nhã An làm cho cứng miệng. Cô cứ nghĩ mình sẽ được đồng tình từ người khác, sao bây giờ mọi người lại nhìn cô bằng ánh mắt thương hại ? Con hồ li tinh đó, thay vì bị người ta khinh rẻ lại bước đi trong kiêu hãnh ? Trong mắt cô ta, Lâm Tuyết mãi là một người thất bại hay sao ?
-Á !
Đầu óc Lâm Tuyết mịt mờ....Cho đến lúc tiếng hét làm cô tỉnh lại...Xung quanh mọi người đang vây quanh hai người dưới đất....Tiếng còi xe vang lên gấp gáp. Khung cảnh cũng khác, không phải bên trong nhà hàng mà là bên ngoài đại sảnh tòa nhà lớn. Nhã An đang ôm lấy Tần Tường...Đầu anh đầy máu, thấm qua kẽ tay cô chảy xuống nền đường...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.