Chuyện Của Ba Người

Chương 9: Tị hiềm

Tiểu Văn

03/09/2013

Đầu giờ chiều, Nhã An quay lại công ty thì Phan Gia Mẫnđã ra ngoài. Mãi cho đến giờ tan sở cũng chưa thấy cô ta trở lại. Nhã An lẳng lặnglàm cho xong việc. Cô linh cảm, con đường trước mắt sẽ không suôn sẻ một chútnào.

Sáng hôm sau, Gia Mẫn đến trước chỗ Nhã An ngồi, ánh mắtlạnh như băng:

-Cô tìm cho tôi tài liệu của các công ty từng cộng tácquay quảng cáo. Trước buổi trưa nay nhớ chuyển hết cho tôi.

-Giám đốc à – Trưởng phòng Giang đứng đó nghe xong vộixen vào –Chúng ta hợp tác với không ít công ty, chỉ trong một buổi làm sao màNhã An có thể thống kê kịp. Cô…

-Nhiệm vụ cô ấy không phải chỉ có vậy thôi sao? Côngty không bỏ tiền ra để trả cho người làm không được việc. Tôi đang cần…Cô Nhã An,cô làm được không?

-Vâng!

-Còn chị…- Gia Mẫn quay sang trưởng phòng Giang, giọngkhông hề có thiện chí- Bản kế hoạch hôm trước có nhiều vấn đề lắm, chị xem lạirồi sau đó đến gặp tôi.

Tiếng giày cao gót kêu lên trong không khí bỗng nhiêntĩnh lặng khác thường của phòng làm việc. Các nhân viên đều rời vị trí. Sắc mặttrưởng phòng Giang xám xịt. Bản kế hoạch đó cô đã dồn biết bao tâm huyết, vậymà cô ta…

-Không có gì đâu, mọi người đi làm việc đi!

Nhã An thản nhiên mở máy tính. Một đồng nghiệp của côlo lắng thốt lên:

-An An à…Có cần bọn mình giúp không? Chỉ có 4 tiếngthì sao mà…

-Việc của tôi mà – Nhã An nhẹ giọng- Tôi sẽ tự lo.

Cô quay sang trưởng phòng Giang, động viên:

-Chị đừng lo! Bản kế hoạch đó hôm trước nghe chị trìnhbày em thấy rất tốt. Em nghĩ chắc không có vấn đề gì đâu.

-Ừ. –Trưởng phòng Giang cũng đã bình tĩnh lại –Công việcmà giám đốc giao cho em không nhẹ. Em có cần…

-Không sao đâu ạ! –Nhã An lại cười – Cô ấy nói đúng,lương của em 1 tháng là hơn 10 ngàn, nếu em không làm được việc thì không phảilà lãng phí lắm sao?

Trong mắt mọi người, Nhã An xưa nay luôn là một cô gáihiền lành, có phần trầm lặng. Vẻ bình thản của cô hôm nay khiến trưởng phòngGiang như thấy được một khía cạnh khác trong tính cách của cô gái nhỏ này. Ánhmắt của cô không hề tỏ ra bất an, bàn tay nhỏ nhắn lặng lẽ lướt trên phím máytính. Trưởng phòng Giang nhớ lại…Hồ sơ khi Nhã An tham gia phỏng vấn không cógì đặc biệt, bằng cấp cũng không phải tốt nghiệp từ trường danh tiếng, nhưng saucuộc phỏng vấn cùng giám đốc nhân sự Hà, Nhã An đã loại nhiều ứng viên có đủ lợithế khác, trở thành nhân viên duy nhất được tuyển dụng trong đợt phỏng vấn đượcxem là hết sức khó khăn kia.

….-Cốc…cốc…

Có người gõ cửa phòng khiến Gia Mẫn tạm gác đi nỗi bựcdọc. Mọi thứ xảy ra hôm qua lại rành rành trước mắt. Đêm qua cô đã hỏi Tần Tườngvề mối quan hệ của hai người họ…Gia Mẫn đã mong mọi thứ chỉ là một chuyện tìnhcờ nào đó. Có thể, có thể họ tình cờ gặp mặt, tình cờ sau đó mà va chạm…Nụ hônkia…Nhưng làm sao lý giải được nụ hôn kia? Lý do của nó là gì?

-Vào đi!

Cửa bật mở…Nhã An bước vào:



-Chào giám đốc.

-Cô…cô đã làm xong việc rồi à?

-Tôi vốn thấy việc giám đốc giao cho tôi thực sự khôngcần thiết. Chúng ta hiện nay chỉ mới triển khai dự án, vẫn chưa hoàn thiện ý tưởngsản phẩm mới, quảng cáo vốn chưa cần thiết trong lúc này.

-Tôi làm việc không cần cô dạy –Gia Mẫn nhíu mày- Cô đảmnhận việc lưu trữ tài liệu, không lẽ khi tôi cần tìm tài liệu lại phải trìnhbày lý do với cô sao?

-Xin lỗi giám đốc. Vì tôi cũng đang tìm thêm tài liệucho trưởng phòng Giang để hoàn thiện kế hoạch cho chị ấy, việc giám đốc giaokhiến tiến độ bị chậm lại, một số tài liệu của chị Giang cần vẫn chưa có đủ.

-Cô…

Biểu hiện trên mặt Nhã An là lạnh nhạt song trong mắtGia Mẫn lại thật đáng ghét. Như là đang ám chỉ cô mượn việc công để trả thùriêng vậy.

-Phòng lưu trữ vốn không chỉ có mình cô. Chị Giang cóthể nhờ người khác.

-Đúng là không chỉ có mình tôi. Vậy sao giám đốc lạikhông nhờ họ? Tôi đang tìm và tra cứu thêm tài liệu cho chị Giang là chuyện aicũng biết, giám đốc phải chăng đã đánh giá và tin tưởng vào năng lực của tôiquá mức, phòng lưu trữ vẫn còn nhiều người giỏi, hiện nay vẫn chưa bắt tay vàoviệc mới cơ mà?

Từ trước đến nay Gia Mẫn đã quen vớiviệc người khác phải cúi đầu nhận lỗi. Hiện giờ lại có một nhân viên dưới quyềnbày tỏ rõ ‘thái độ chống đối”, mà nhân viên đó lại là người Gia Mẫn đang cămghét, là kẻ xen vào mối quan hệ của cô ta cùng với Tần Tường.

Tuy nhiên Gia Mẫn cũng không phải làcon ngựa non háu đá. Cô thừa biết ở Đồng thị, những chuyện như lấy việc công trảthù riêng luôn bị ông ngoại mình bài xích. Muốn trả đũa hay gạt bỏ đi cái gaitrong mắt luôn phải lấy công việc và hiệu quả mà làm.

-Chuyện của tôi làm đương nhiên làcó mục đích của tôi. Hiện nay tôi là cấp trên của cô, tôi muốn cô giúp tôi làmviệc. Không lẽ cô với vị trí đang làm lại không thể tìm cho tôi số tài liệu cầnthiết đó sao?

Như trưởng phòng Giang đã nói, khôngchỉ có một vài công ty quảng cáo cộng tác với Đồng thị. Trong vòng chưa đầy mộtbuổi làm việc, thống kê đầy đủ tên tuổi và nội dung hợp tác giữa hai bên thôiđã khó, nói gì là trình bày lại tất cả các tư liệu liên quan. Vậy mà…

-Tôi đã gửi qua mail cho cô tất cảtài liệu cô cần. Tất cả hồ sơ bao gồm lịch sử công ty, thành tích nổi bật, chitiết các hợp đồng quảng cáo lớn của họ tôi cũng đã sắp xếp bên phòng làm việc nếucô muốn tra cứu cụ thể trên giấy tờ. Nhưng tôi e giám đốc Phan sẽ mất nhiều thờigian để đọc cho xong những tư liệu đó. Nếu cô nói sơ về dự án cô đang cần tư liệu,tôi sẽ khoanh vùng thông tin để tìm ra tài liệu phù hợp, cần thiết cho công việccủa cô hơn.

-Cô…cô đã làm xong hết? Cô…

Ngoài sự tưởng tượng của Gia Mẫn, mọithứ đều đã hoàn thành một cách hoàn hảo. Tất cả tư liệu đều sắp xếp vào từngthư mục, rõ ràng, chi tiết, dễ tìm.Không thể tin được là chỉ trong một buổi màđã làm được bao nhiêu việc. Gia Mẫn bàng hoàng nhìn Nhã An mỉm cười kiêu hãnh,cúi đầu chào cô ta trước lúc ra ngoài.

-Xin phép giám đốc Phan. Nếu khôngcó gì thì tôi ra ngoài làm việc tiếp đây.

Gia Mẫn có cảm giác nụ cười đó như mộtsự chế nhạo. Ánh mắt của Nhã An cũng vậy, như thể đang nói với mình: “:Lần saukhông có chuyện gì cô đừng làm phiền tôi nữa, Phan tiểu thư à!”.

Cánh cửa phòng cũng mở ra vừa đúnglúc có ai đó vừa mới bước vào:

-Giám đốc Đồng.

Người mới vào là Đồng Thiên Trị, làanh họ của Gia Mẫn, một trong những đứa cháu rất được Đồng lão gia coi trọng.Anh đảm nhận vị trí giám đốc truyền thông, là chủ nhân của những kế hoạch tuyêntruyền hiệu quả của công ty.



-Nhã An. Sao hôm nay cô lại ở đây?

-Giám đốc Phan có việc giao chotôi. Tôi mang tài liệu đến cho cô ấy.

-À…

Thiên Trị ngạc nhiên nhìn theo bóngNhã An. Cô không phải đang cùng trưởng phòng Giang chuẩn bị cho một kế hoạchkhá lớn của công ty đầu tư ra nước ngoài sao?

-Em có chuyện gì mà lại lấy tư liệuphía Nhã An? Bộ phận của em chủ yếu là làm việc với Kitty mà?

-Em nhờ cô ta tìm giùm tài liệu chokế hoạch sắp triển khai thôi.

Vẻ vùng vằng, khó chịu của Gia Mẫnlàm Thiên Trị nhíu mày. Anh chợt liên tưởng đến một chuyện và bất giác mỉm cười.

-Nếu anh không lầm thì em định làmkhó Nhã An hả?

-Anh nói gì chứ? –Gia Mẫn chột dạ,quay đi- Em có làm gì cô ta đâu!

-Tuy là không biết là em định làm gìnhưng anh cũng thử đoán xem. Em biết chuyện gì đó của Tần Tường và Nhã An, tứcgiận nên định chơi cô ấy một cú cho bỏ ghét. Anh nói có phải không?

Gia Mẫn im lặng. Thái độ của cô làmThiên Trị càng thêm tin vào nhận định của mình.

-Thật ra Nhã An là một ổ kiến lửa màem không nên đụng. Trước đây anh, Tần Tường và Nhã An học chung trường. Cô ấylà đàn em, học sau bọn anh.

Gia Mẫn vẫn im lặng. Nhưng thái độ rấtchăm chú, chờ đợi nghe chuyện tiếp theo:

-Cô bé ấy học giỏi lắm, được học bổngtoàn phần và nhiều ưu đãi. Nhưng sau đó lại nghỉ học. Trước đó thì cô ấy đã tỏtình với Tần Tường và bị hắn từ chối. Sau đó thì…

-Thì sao ạ?

-Cô ấy chuyển trường. Người thì bảocô ấy xấu hổ vì bị mọi người trêu chọc nhưng anh thấy sự thật không phải thế. Tường sau đó lại đặc biệt để ý đến Nhã An, dòhỏi khắp nơi nhưng chẳng ai biết nơi ở chính xác của cô ấy. Mãi khi Nhã An đếnđây xin việc anh mới biết nơi cô ấy đangsống.

-Vậy…

Gia Mẫn ngừng ngay câu nóidù cô rất muốn biết, tình cảm với Tần Tường với Nhã An ngày đó là gì?

-Sao?

-Không có gì –Gia Mẫn bối rối khỏa lấp-Anh còn biết gì về họ, kể cho em đi!

Thiên Trị đã phần nào hình dung đượctâm trạng cô em họ. Muốn hỏi nhưng không dám, muốn dùng việc công trả thù riêngcũng không được, nếu là anh có thể cũng tức chết rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chuyện Của Ba Người

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook