Chương 12: Tình yêu đơn giản
Tiểu Văn
03/09/2013
Nhã Ankhóc…Cô đang khóc. Lớp vỏ bọc bỗng nhiên tan nát. Vòng tay của
Thiệu Khắc Vânvòng qua vai cô…Nụ hôn nhẹ bên tai, giọng anh chuyển sang
thầm thì, nhẹ như hơithở:
-Cứ sống nhưthế, em mệt lắm phải không?
Nhã An nhìnanh…Đôi mắt ngơ ngác. Cô không còn là cô gái cứng cỏi và kiên cường đối diện vớiTần Tường nữa. Trước mắt Khắc Vân, mọi che giấu đều không qua được mắt anh. NhãAn sợ Thiệu Khắc Vân cũng vì điều ấy. Có ai tự nhiên được trước một người quáhiểu mình đâu:
- Em không cầnphải suy tính nhiều như vậy. Cuộc đời ngắn ngủi, cứ đơn giản mà sống không phảitốt sao?
Anh lại cười,nụ cười bao dung, đầy yêu thương, chiều chuộng. Khắc Vân chẳng thích người phứctạp, nhưng người tính đúng là không bằng trời tính, cuối cùng người làm anhrung động lại là một cô gái chẳng đơn giản chút nào.
-Ăn cơmkhông? Anh nấu cơm cho em ăn nhé?
-Em ăn rồi…-Nhã An ngẩng lên- Giờ em chỉ muốn về nhà ngủ một giấc. Em mệt…
-Vậy thì cứ ởlại đây đi –Thiệu Khắc Vân nhẹ nhàng –Về nhà một mình lại suy nghĩ lung tung.Em ở lại đây, ngủ một giấc rồi sáng mai anh đưa em đi làm.
Nhã An lạinhìn anh…Đôi mắt chứa đầy vẻ đề phòng. Trông cô lúc này như một con thỏ nhỏngoan ngoãn. Vẻ ngây thơ ấy làm Khắc Vân không kềm được, bật cười:
-Đừng nhìnanh như vậy. Anh không phải là sói, không có ý định ăn thịt em đâu.
-Em khôngcó…
-Phòng tắmthì chắc em biết rồi, cứ đi thẳng…Nhà anh không có bồn tắm nhưng có máy nướcnóng, em cứ dùng thoải mái. Anh ra ngoài mua thêm cho em ít đồ đạc.
-Thôi –NhãAn ngại ngùng níu tay Khắc Vân- Em về nhà thôi…Không cần phiền phức vậy. Anh…
-Về rồi lạisuy nghĩ lung tung, ngày mai lại tiếp tục cuộc sống như trước. Ngủ ở đây mộtđêm để bình tâm lại. Có người bên cạnh sẽ tốt cho em hơn mà.
Anh đã từngtrải qua cảm giác đó…Anh hiểu được, nếu có người bên cạnh chắc chắn em sẽ khônglâm vào ngõ cụt. Em sẽ tìm thấy một con đường tươi sáng hơn. Cuộc đời ngắn lắm,nếu cứ phải đề phòng như vậy, mệt mỏi lắm, đau đớn lắm nhóc con à.
Thiệu KhắcVân và Nhã An đều không biết, cũng vào lúc đó, dưới chân chung cư nơi cô đang sốngcó một người ngồi trong xe lặng lẽ nhìn lên tầng cao ốc…Khói thuốc mịt mờ, khitan đi để lộ gương mặt đầy nét trầm tư của Tần Tường.
Những lờinói của Nhã An cứ quanh quẩn bên tai anh…Tình cảm ban đầu chỉ là phút giây cảm thấy hứng thú bởisự mới lạ nhưng không biết từ bao giờ đã thay đổi…Hình bóng Nhã An đã từ từ vâykín, chiếm trọn tâm trí của Tần Tường rồi.
Nắm lấy tayem…Có một cuộc sống mới. Có nên không?
Tay Tần Tườngnắm chặt…Chiếc xe lao đi trên đường tấp nập. Đồng thị…Khoảng cách giữa cả haingười vốn xa vời vợi, nhưng nếu có kẻ can đảm bước đến tin rằng nó có thể gầnhơn.
…Mọi chuyệnkhông phức tạp như Nhã An đã nghĩ. Tắm rửa xong cô e dè bước ra. Căn hộ của ThiệuKhắc Vân không rộng lắm. Ngoài phòng khách, phòng bếp chỉ có một phòng ngủ nhỏ,đủ chỗ kê bàn làm việc, giá sách cùng một chiếc giường nhỏ.
Cửa mở. KhắcVân quay về. Trên tay anh là túi xách, bên trong có một bộ đồ ngủ mới…Khắc Vâncòn chu đáo mua thêm nội y nữa…Mặt Nhã An đỏ bừng lên.
-Emkhông ăn thêm à?
-Dạ…emkhông…không đói.
-Vậythay đồ xong thì em đi ngủ đi !
-Cònanh…đêm nay anh…anh ngủ đâu ?
Thiệu KhắcVân ngừng lại một chút. Rồi anh mỉm cười.
-Anh phảilàm việc. Khi xong thì anh ngủ trong phòng khách. Không sao đâu !
Hai ngườikhông nói chuyện thêm nữa nhưng Khắc Vân lại cảm thấy ấm áp. Mẹ nói đúng. Khi yêu một người nào đó, ởbên họ dù chỉ trong giây phút cũng thật vui vẻ. Đến bây giờ Khắc Vân có thể khẳngđịnh…Anh yêu rồi, thực sự đã yêu rồi.
Tình yêunên đơn giản một chút mới tốt. Càng đơngiản thì lại càng khó gìn giữ. Khắc Vân chạm nhẹ vào má cô, dịu dàng :
-Đi ngủsớm một chút. Đừng suy nghĩ nữa. Chuyện ngày mai để ngày mai tính, có đượckhông ?
-Cứ sống nhưthế, em mệt lắm phải không?
Nhã An nhìnanh…Đôi mắt ngơ ngác. Cô không còn là cô gái cứng cỏi và kiên cường đối diện vớiTần Tường nữa. Trước mắt Khắc Vân, mọi che giấu đều không qua được mắt anh. NhãAn sợ Thiệu Khắc Vân cũng vì điều ấy. Có ai tự nhiên được trước một người quáhiểu mình đâu:
- Em không cầnphải suy tính nhiều như vậy. Cuộc đời ngắn ngủi, cứ đơn giản mà sống không phảitốt sao?
Anh lại cười,nụ cười bao dung, đầy yêu thương, chiều chuộng. Khắc Vân chẳng thích người phứctạp, nhưng người tính đúng là không bằng trời tính, cuối cùng người làm anhrung động lại là một cô gái chẳng đơn giản chút nào.
-Ăn cơmkhông? Anh nấu cơm cho em ăn nhé?
-Em ăn rồi…-Nhã An ngẩng lên- Giờ em chỉ muốn về nhà ngủ một giấc. Em mệt…
-Vậy thì cứ ởlại đây đi –Thiệu Khắc Vân nhẹ nhàng –Về nhà một mình lại suy nghĩ lung tung.Em ở lại đây, ngủ một giấc rồi sáng mai anh đưa em đi làm.
Nhã An lạinhìn anh…Đôi mắt chứa đầy vẻ đề phòng. Trông cô lúc này như một con thỏ nhỏngoan ngoãn. Vẻ ngây thơ ấy làm Khắc Vân không kềm được, bật cười:
-Đừng nhìnanh như vậy. Anh không phải là sói, không có ý định ăn thịt em đâu.
-Em khôngcó…
-Phòng tắmthì chắc em biết rồi, cứ đi thẳng…Nhà anh không có bồn tắm nhưng có máy nướcnóng, em cứ dùng thoải mái. Anh ra ngoài mua thêm cho em ít đồ đạc.
-Thôi –NhãAn ngại ngùng níu tay Khắc Vân- Em về nhà thôi…Không cần phiền phức vậy. Anh…
-Về rồi lạisuy nghĩ lung tung, ngày mai lại tiếp tục cuộc sống như trước. Ngủ ở đây mộtđêm để bình tâm lại. Có người bên cạnh sẽ tốt cho em hơn mà.
Anh đã từngtrải qua cảm giác đó…Anh hiểu được, nếu có người bên cạnh chắc chắn em sẽ khônglâm vào ngõ cụt. Em sẽ tìm thấy một con đường tươi sáng hơn. Cuộc đời ngắn lắm,nếu cứ phải đề phòng như vậy, mệt mỏi lắm, đau đớn lắm nhóc con à.
Thiệu KhắcVân và Nhã An đều không biết, cũng vào lúc đó, dưới chân chung cư nơi cô đang sốngcó một người ngồi trong xe lặng lẽ nhìn lên tầng cao ốc…Khói thuốc mịt mờ, khitan đi để lộ gương mặt đầy nét trầm tư của Tần Tường.
Những lờinói của Nhã An cứ quanh quẩn bên tai anh…Tình cảm ban đầu chỉ là phút giây cảm thấy hứng thú bởisự mới lạ nhưng không biết từ bao giờ đã thay đổi…Hình bóng Nhã An đã từ từ vâykín, chiếm trọn tâm trí của Tần Tường rồi.
Nắm lấy tayem…Có một cuộc sống mới. Có nên không?
Tay Tần Tườngnắm chặt…Chiếc xe lao đi trên đường tấp nập. Đồng thị…Khoảng cách giữa cả haingười vốn xa vời vợi, nhưng nếu có kẻ can đảm bước đến tin rằng nó có thể gầnhơn.
…Mọi chuyệnkhông phức tạp như Nhã An đã nghĩ. Tắm rửa xong cô e dè bước ra. Căn hộ của ThiệuKhắc Vân không rộng lắm. Ngoài phòng khách, phòng bếp chỉ có một phòng ngủ nhỏ,đủ chỗ kê bàn làm việc, giá sách cùng một chiếc giường nhỏ.
Cửa mở. KhắcVân quay về. Trên tay anh là túi xách, bên trong có một bộ đồ ngủ mới…Khắc Vâncòn chu đáo mua thêm nội y nữa…Mặt Nhã An đỏ bừng lên.
-Emkhông ăn thêm à?
-Dạ…emkhông…không đói.
-Vậythay đồ xong thì em đi ngủ đi !
-Cònanh…đêm nay anh…anh ngủ đâu ?
Thiệu KhắcVân ngừng lại một chút. Rồi anh mỉm cười.
-Anh phảilàm việc. Khi xong thì anh ngủ trong phòng khách. Không sao đâu !
Hai ngườikhông nói chuyện thêm nữa nhưng Khắc Vân lại cảm thấy ấm áp. Mẹ nói đúng. Khi yêu một người nào đó, ởbên họ dù chỉ trong giây phút cũng thật vui vẻ. Đến bây giờ Khắc Vân có thể khẳngđịnh…Anh yêu rồi, thực sự đã yêu rồi.
Tình yêunên đơn giản một chút mới tốt. Càng đơngiản thì lại càng khó gìn giữ. Khắc Vân chạm nhẹ vào má cô, dịu dàng :
-Đi ngủsớm một chút. Đừng suy nghĩ nữa. Chuyện ngày mai để ngày mai tính, có đượckhông ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.