Chương 4: Thân phận
Su Cam
22/11/2024
Dư Noãn Tâm không nói gì, ánh mắt nàng lạnh lùng quét qua Hồ Trữ Tuyên, rồi lại nhìn A Man. A Man hiểu ý, nhanh chóng tiến đến bên cạnh Hồ Trữ Tuyên, cúi người, nhặt lên chiếc roi da đã rơi xuống nền nhà, vận dụng nội lực, quất mạnh lên người Hồ Trữ Tuyên đang run lên lẩy bẩy.
"Á... Quận chúa tha mạng..." Hồ Trữ Tuyên kêu la thảm thiết, gương mặt nhăn nhó vì đau đớn. Tiếng roi quất vào da thịt vang lên giòn tan trong trà lâu, những người có mặt ở đây gần như đều nín thở. Có người hả hê, có người sợ hãi, nhưng tất cả đều im lặng chứng kiến màn trừng phạt này.
Trong phòng nhỏ của trà lâu, Dư Noãn Tâm sau khi được A Man thoa thuốc. Nàng chỉnh lại y phục, bước ra khỏi màn che. Ánh mắt nàng dừng lại trên người Thẩm Trọng Cẩn, giọng nói dịu dàng, khẽ gọi:
"Thẩm công tử."
Thẩm Trọng Cẩn từ tốn đứng dậy, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng. Hắn cúi đầu, trầm giọng, cung kính nói:
"Hôm đó đã mạo phạm quận chúa."
Dư Noãn Tâm nhíu mày nhìn Thẩm Trọng Cẩn, nàng biết ngay khi nam nhân trước mặt biết được thân phận nàng, hắn sẽ như thế này mà. Trong lòng Dư Noãn Tâm đột nhiên cảm thấy khó chịu Nàng bước tới gần Thẩm Trọng Cẩn một bước, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn:
"Đừng dùng thái độ khách sáo như thế... Ta không thích huynh như thế."
Không khí trong phòng bỗng trở nên ngột ngạt, Thẩm Trọng Cẩn nâng mắt nhìn nàng, ánh mắt cả hai giao nhau. Hắn lùi ra sau thêm một bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người, lại cúi đầu, thấp giọng nói:
"Người thân phận tôn quý... Tiểu nhân không dám."
Dư Noãn Tâm vừa buồn vừa tức, nàng cũng không ăn thịt hắn, Thẩm Trọng Cẩn thái độ như này với nàng là có ý gì?
"Vậy thì thuốc này huynh giữ lại mà dùng..." Dư Noãn Tâm đặt lọ cao dược Thẩm Trọng Cẩn đã đưa cho mình để bôi vết thương vào tay hắn. Trong lòng tràn ngập sự thất vọng và tức giận. Nàng không muốn nhìn thấy hắn thêm một giây phút nào nữa.
"A Man... Chúng ta đi..."
Thẩm Trọng Cẩn nhìn lọ thuốc trong tay, tâm tư phức tạp. Đến khi Dư Noãn Tâm sắp bước ra đến cửa, hắn mới lên tiếng:
"Quận chúa..."
Dư Noãn Tâm dừng lại, nhưng không quay đầu nhìn hắn, nàng muốn nghe xem tên này định nói gì, không ngờ Thẩm Trọng Cân đã bước đến sau lưng nàng, thấp giọng nói:
"Là người lừa ta trước..." Thẩm Trọng Cẩn nói ra câu đó giọng điệu có mấy phần oán trách.
Lúc này, Dư Noãn Tâm mới giật mình nhận ra, trong câu chuyện này nàng mới là người sai trước. Mặt nàng đỏ lên, xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất. Nàng quay đầu nhìn Thẩm Trọng Cẩn, giọng nói đã dịu đi, áy náy hỏi:
"Vậy... hôm nay, ta chính thức giới thiệu huynh đuợc không?"
Nhìn nàng e ấp, xấu hổ, một cảm xúc kỳ lạ trỗi dậy trong lòng Thẩm Trọng Cẩn. Ánh mắt lướt qua gương mặt nàng, dừng lại ở đôi môi đỏ mọng. Tim hắn đập thình thịch một nhịp rồi lại trở về bình thường, nhanh đến mức chính hắn cũng không nhận ra cảm xúc của mình đã dao động.
Nhìn thấy Thẩm Trọng Cẩn đã gật đầu, Dư Noãn Tâm cười rạng rỡ, đôi mắt sáng lên, nhắc đến gia thế của mình, không nhịn được mà có chút đắc ý, kiêu ngạo nói:
"Phụ thân ta là Thụy Thân Vương của Đại Yến, cháu trai của đương kim thánh thượng, mẫu thân ta là nhi nữ của tể tướng đương triều, tổ phụ ta là Trấn quốc đại tướng quân, tổ mẫu ta là Định An đại Trưởng công chúa."
"Còn ta, mọi người đều gọi ta là Triều Dương quận chúa." Nàng vỗ nhẹ lên ngực, giọng nói vang vọng, thể hiện rõ ràng thân phận cao quý.
Dư Noãn Tâm không hề hay biết, bàn tay nắm chặt của Thẩm Trọng Cẩn đã để lại những vết lõm sâu vào lòng bàn tay. Hắn nhìn nàng, ánh mắt như những mũi tên sắc nhọn. Nàng chỉ thấy hắn im lặng, tưởng rằng hắn đang dè chừng thân phận của mình nên giọng điệu cũng hạ xuống, khẽ cười, dịu giọng nói:
"Nhưng huynh có thể gọi ta là Noãn Noãn... Đó mới là tên của ta."
Giọng nói nàng như một giọt nước rơi vào lòng hồ tĩnh lặng, phá vỡ sự im lặng căng thẳng. Đáy mắt Thẩm Trọng Cẩn đã dao động, khẽ ngước nhìn nàng, môi hắn mấp máy muốn nói gì đó thì tiếng bước chân dồn dập của đoàn người, nhưng rất có quy củ đã vang lên ngay bên ngoài căn phòng. Một giọng nói lạnh lùng, cắt ngang không gian yên tĩnh:
"Bao vây chỗ này lại cho ta!"
"Á... Quận chúa tha mạng..." Hồ Trữ Tuyên kêu la thảm thiết, gương mặt nhăn nhó vì đau đớn. Tiếng roi quất vào da thịt vang lên giòn tan trong trà lâu, những người có mặt ở đây gần như đều nín thở. Có người hả hê, có người sợ hãi, nhưng tất cả đều im lặng chứng kiến màn trừng phạt này.
Trong phòng nhỏ của trà lâu, Dư Noãn Tâm sau khi được A Man thoa thuốc. Nàng chỉnh lại y phục, bước ra khỏi màn che. Ánh mắt nàng dừng lại trên người Thẩm Trọng Cẩn, giọng nói dịu dàng, khẽ gọi:
"Thẩm công tử."
Thẩm Trọng Cẩn từ tốn đứng dậy, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng. Hắn cúi đầu, trầm giọng, cung kính nói:
"Hôm đó đã mạo phạm quận chúa."
Dư Noãn Tâm nhíu mày nhìn Thẩm Trọng Cẩn, nàng biết ngay khi nam nhân trước mặt biết được thân phận nàng, hắn sẽ như thế này mà. Trong lòng Dư Noãn Tâm đột nhiên cảm thấy khó chịu Nàng bước tới gần Thẩm Trọng Cẩn một bước, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn:
"Đừng dùng thái độ khách sáo như thế... Ta không thích huynh như thế."
Không khí trong phòng bỗng trở nên ngột ngạt, Thẩm Trọng Cẩn nâng mắt nhìn nàng, ánh mắt cả hai giao nhau. Hắn lùi ra sau thêm một bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người, lại cúi đầu, thấp giọng nói:
"Người thân phận tôn quý... Tiểu nhân không dám."
Dư Noãn Tâm vừa buồn vừa tức, nàng cũng không ăn thịt hắn, Thẩm Trọng Cẩn thái độ như này với nàng là có ý gì?
"Vậy thì thuốc này huynh giữ lại mà dùng..." Dư Noãn Tâm đặt lọ cao dược Thẩm Trọng Cẩn đã đưa cho mình để bôi vết thương vào tay hắn. Trong lòng tràn ngập sự thất vọng và tức giận. Nàng không muốn nhìn thấy hắn thêm một giây phút nào nữa.
"A Man... Chúng ta đi..."
Thẩm Trọng Cẩn nhìn lọ thuốc trong tay, tâm tư phức tạp. Đến khi Dư Noãn Tâm sắp bước ra đến cửa, hắn mới lên tiếng:
"Quận chúa..."
Dư Noãn Tâm dừng lại, nhưng không quay đầu nhìn hắn, nàng muốn nghe xem tên này định nói gì, không ngờ Thẩm Trọng Cân đã bước đến sau lưng nàng, thấp giọng nói:
"Là người lừa ta trước..." Thẩm Trọng Cẩn nói ra câu đó giọng điệu có mấy phần oán trách.
Lúc này, Dư Noãn Tâm mới giật mình nhận ra, trong câu chuyện này nàng mới là người sai trước. Mặt nàng đỏ lên, xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất. Nàng quay đầu nhìn Thẩm Trọng Cẩn, giọng nói đã dịu đi, áy náy hỏi:
"Vậy... hôm nay, ta chính thức giới thiệu huynh đuợc không?"
Nhìn nàng e ấp, xấu hổ, một cảm xúc kỳ lạ trỗi dậy trong lòng Thẩm Trọng Cẩn. Ánh mắt lướt qua gương mặt nàng, dừng lại ở đôi môi đỏ mọng. Tim hắn đập thình thịch một nhịp rồi lại trở về bình thường, nhanh đến mức chính hắn cũng không nhận ra cảm xúc của mình đã dao động.
Nhìn thấy Thẩm Trọng Cẩn đã gật đầu, Dư Noãn Tâm cười rạng rỡ, đôi mắt sáng lên, nhắc đến gia thế của mình, không nhịn được mà có chút đắc ý, kiêu ngạo nói:
"Phụ thân ta là Thụy Thân Vương của Đại Yến, cháu trai của đương kim thánh thượng, mẫu thân ta là nhi nữ của tể tướng đương triều, tổ phụ ta là Trấn quốc đại tướng quân, tổ mẫu ta là Định An đại Trưởng công chúa."
"Còn ta, mọi người đều gọi ta là Triều Dương quận chúa." Nàng vỗ nhẹ lên ngực, giọng nói vang vọng, thể hiện rõ ràng thân phận cao quý.
Dư Noãn Tâm không hề hay biết, bàn tay nắm chặt của Thẩm Trọng Cẩn đã để lại những vết lõm sâu vào lòng bàn tay. Hắn nhìn nàng, ánh mắt như những mũi tên sắc nhọn. Nàng chỉ thấy hắn im lặng, tưởng rằng hắn đang dè chừng thân phận của mình nên giọng điệu cũng hạ xuống, khẽ cười, dịu giọng nói:
"Nhưng huynh có thể gọi ta là Noãn Noãn... Đó mới là tên của ta."
Giọng nói nàng như một giọt nước rơi vào lòng hồ tĩnh lặng, phá vỡ sự im lặng căng thẳng. Đáy mắt Thẩm Trọng Cẩn đã dao động, khẽ ngước nhìn nàng, môi hắn mấp máy muốn nói gì đó thì tiếng bước chân dồn dập của đoàn người, nhưng rất có quy củ đã vang lên ngay bên ngoài căn phòng. Một giọng nói lạnh lùng, cắt ngang không gian yên tĩnh:
"Bao vây chỗ này lại cho ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.