Chương 42
Ngải Tiểu Đồ
05/03/2016
Thời điểm nhận được điện thoại của Tần Tiền lo lắng không yên, Lục Viễn đang nấu sủi cảo đông lạnh, chuẩn bị bữa ăn tối.
Từ phòng bếp đi ra, xoa xoa tay nhận điện thoại, chưa kịp lên tiếng, Tần Tiền ở bên kia đã om sòm rống lên: "Người anh em, cậu đang ở đâu thế!"
Lục Viễn bị Tần Tiền hỏi nên hiểu lầm, nói đùa: "Tớ đang ở trên sao Hỏa nghiên cứu, xem có thích hợp cho loài người sinh sống hay không."
"Đến lúc nào rồi còn nói đùa hả. Bây giờ cậu có nhà không? Có thể đi một chuyến đến nhà Văn Thố không?"
Khi nghe thấy tên Văn Thố, trong lòng Lục Viễn tự nhiên run lên. Lần đó ở khách sạn đã xảy ra chuyện không vui, hai người đều không có cơ hội gặp mặt. Ngày ấy, vẻ mặt của cô đầy vẻ bi thương còn trực tiếp chiếu thẳng vào lòng Lục Viễn.
"Sao thế?"
"Cậu nhanh tới đây đi, haiz, có chuyện xảy ra."
Tần Tiền khó có thể nghiêm túc được, điều này khiến cho Lục Viễn nhớ lại hành động trước kia của Văn Thố. Nhớ tới trước kia Tần Tiền đã hình dung một cách khoa trương rằng Văn Thố nhảy lầu cứ như ngày ba bữa.
Đáy lòng liền tối sầm lại, tay cũng không tự chủ mà run lên: "Cô ấy làm sao?"
Tần Tiền đang ở đó xoay sở đến sứt đầu mẻ trán, "Bây giờ tớ và đồng nghiệp chuẩn bị đến rồi, cậu nhanh đến đi, Văn Thố trong nhà bị người ta đánh!"
"Cô ấy không sao chứ?" Vừa nghe thấy không phải những điều anh nghĩ, anh liền thở phào nhẹ nhõm.
"Còn chưa tới hiện trường nên không rõ lắm, không rảnh nói với cậu nữa, cậu có định chính mắt nhìn hay không thì tùy." Tần Tiền cúp điện thoại trước nói: "Lần này tớ không nhẫn nhịn được nữa liền thông báo cho cậu, cũng nửa năm rồi, nam chưa cưới nữ chưa gả, có phải đang hiểu lầm gì đó không, gặp mặt nói cho rõ ràng, chết cũng phải cho rõ ràng. Tớ xem ra cậu không thích cô gái họ Tô đó. Cô Văn thì mặc dù có chút quấy rối, chẳng phải cậu cũng thích người ta đấy hả?"
"...."
Lục Viễn không yên lòng đi vào bếp, sủi cảo còn chưa đun sôi, Lục Viễn liền tắt bếp. Vừa rời khỏi bếp, anh lại quay lại bật bếp lên... Cứ như vậy, lặp đi lặp lại chừng mấy lần. Rốt cuộc Lục Viễn cũng quyết định.
Tắt bếp đi, sau đó cầm áo khoác trực tiếp lao ra cửa.
Không thể quên được cũng không cần quên, cô đang ở trong lòng anh, anh không thể cứ lừa gạt mình mãi được.
******
Văn Thố hỏi xong, cũng không nhận được câu trả lời.
Cô ta chỉ lạnh lùng đáp lại "Tôi là ai thì có gì quan trọng chứ? Dù sao các người họ Văn cũng chưa từng xem như chúng tôi còn tồn tại."
Văn Thố bị câu nói của cô ta làm cho không nói nên lời.
Cho dù không cần phải giới thiệu. Văn Thố cũng có thể đoán được cô ta chính là con gái của người đàn bà kia.
Cô đứng đó rất lâu, nhưng khi cô đi tới, Văn Thố nhìn thấy vết sẹo trên trán qua tóc cô ta.
Cũng không cần nói thêm nữa, Văn Thố đã hiểu hai mẹ con nhà này đến là không có ý tốt. Màn kịch này rất nhiều năm trước cũng đã từng xảy ra.
Năm đó nếu không phải người đàn bà kia đến náo loạn, mẹ cô cũng sẽ không biết được tất cả chân tướng.
Đứng giang hai tay ra che chở cho mẹ. Ánh mắt Văn Thố nghiêm túc, nhìn chằm chằm hai mẹ con nhà kia, giờ phút này, cô không thể nào đối xử tử tế với đám người này.
Cô ta đỡ mẹ mình, nói khẽ với bà ta gì đó, người đàn bà vênh váo tự đắc dừng lại chốc lát, ngay sau đó lớn tiếng kêu lên: "Không được, mẹ không đi, chuyện này mẹ đã nhẫn nhịn mấy chục năm rồi, bất kể như thế nào thì mẹ cũng không nhịn nổi nữa."
Cô gái kia vẫn tiếp tục lớn tiếng: "Năm đó nếu không phải là tại mẹ con bọn họ, nhà chúng ta đã không ly tán! Năm đó mẹ làm tiểu tam thì thôi, hôm nay con thành tiểu tam, mẹ con chúng tôi có phải thiếu nợ các người hay không!"
"...."
Cô ta càng ngày càng không có giới hạn, chửi rủa rồi chỉ trích khiến mọi người xung quanh xem với ánh mắt ngày càng kì lạ, tiếng xôn xao bàn tán cũng nổi lên bốn phía. Rõ ràng hai mẹ con Văn Thố là người bị hại, nhưng mọi người thấy bộ dạng của họ giống như đã làm chuyện gì đó thương thiên hại lý.
Mẹ Văn Thố đứng sau lưng cô vẫn không nói gì, tay bà đỡ lưng Văn Thố, Văn Thố có thể cảm thấy toàn thân bà đang run lên.
Mẹ cô vốn là một người phụ nữ kiên cường như vậy, vì nuôi lớn con gái mình, nhiều năm rồi bà luôn phấn đấu khổ cực trong sự nghiệp. Thế nhưng lúc này, bởi vì khó chịu mà toàn thân bà đang phát run. Qua mấy chục năm rồi, chuyện này vẫn còn ảnh hưởng tới bà sâu sắc.
Cô cũng rất hổ thẹn, cho dù không phải là xuất phát từ ý định ban đầu của cô, nhưng cô cũng cảm thấy sự tồn tại của cô đã làm phá hỏng nhà người ta.
Cô có thể mạnh mẽ đối diện với những người lừa gạt cô, nhưng từ đầu đến cuối cô không thể đối mặt với vợ của ông ta.
Nói cô tự bênh vực mình cũng tốt, mù quáng cũng được. Từ đầu chí cuối, Văn Thố thấy mẹ cô không cần phải thừa nhận tất cả mọi chuyện. Khi nhìn thấy bà như vậy, Văn Thố cảm thấy rất đau lòng.
"...."
"Làm tiểu tam cũng nên khiêm tốn một chút, còn mua chung cư ở đây, để làm gì, sợ người khác không biết mẹ con các người là ngủ với người ta để lấy tiền hay sao?"
"Đời này không tìm được người đàn ông nào như thế, sao lại cứ thích nhìn chằm chằm đàn ông người khác còn qua đây sống hả?"
"Tiểu tam đúng là loại người đạo đức kém, dạy con không tốt, cho nên cả nhà đều là tiểu tam."
"...."
"Rầm-----"
Một tiếng vang lớn do đồ thủy tinh đập vỡ tan tành cắt đứt lời nói chửi bới lảm nhảm của bà ta.
Văn Thố cầm một mảnh chai rượu vỡ trên tay. Một cảm giác đau đớn truyền đến từng cơn, chắc là do thủy tinh bắn vào người.
Cô lấy một chai rượu đỏ trong tủ trực tiếp đập vỡ. Màu rượu đỏ tím cùng với máu đỏ tươi trộn vào nhau, nhìn thấy mà giật mình.
Văn Thố không suy nghĩ gì liền đập vỡ chai rượu, ánh mắt hung dữ như một con báo săn.
Vốn là một chai rượu bây giờ trở thành hung khí sắc nhọn. Cô đi từng bước về phía trước, khiến hai mẹ con kia cũng lui về phía sau một bước.
"Xin lỗi đi." Giọng nói Văn Thố rất tỉnh táo, nhưng sự tỉnh táo ấy ẩn chứa sự tức giận đang bùng nổ.
"Nói xin lỗi với mẹ tôi." Văn Thố lạnh lùng nói: "Sau đó cút hết đi."
"Văn Thố, con làm gì thế? Mau tới đây cho mẹ." Mẹ cô nhìn cô ngày càng mất khống chế, lo lắng.
Miếng thủy tinh sắc nhọn nhìn rất đáng sợ, Văn Thố đến gần, ánh mắt cô đầy vẻ khát máu.
Mới vừa rồi người đàn bà kia vẫn còn hùng hùng hổ hổ, bà ta liền nấp sau lưng con gái nói nhỏ: "Mày dám đụng đến tao, mày chờ để ngồi tù mục gông đi. Coi chừng cảnh sát sẽ bắt mày!"
"A." Văn Thố cười lạnh: "Trong mắt bà còn có cảnh sát ư? Vừa rồi không phải bà nói như vậy sao."
"Tốt nhất là mày bỏ cái đó xuống, bà hãy khuyên cô ta đi, cô đừng có làm chuyện gì mấy lý trí nữa." Cô gái kia vốn đang yên lặng không nói gì mặc cho tình thế đang xảy ra đột nhiên mở miệng khuyên Văn Thố.
"Vừa rồi sao cô không nói như vậy?" Văn Thố nói: "Là ai không muốn dàn xếp ổn thỏa?"
Tô Linh Uẩn trầm mặc nhìn Văn Thố: "Có câu nào nói sai hả? Chẳng lẽ mẹ cô không đoạt lấy bố tôi, chẳng lẽ cô không cướp bạn trai tôi sao?"
"Đúng là chuyện cười, chuyện thế hệ trước cũng đã xảy ra rồi." Văn Thố đối phó nhưng máu vẫn chảy ra, vẻ mặt cô rất bình tĩnh: "Khi tôi quen Lục Viễn, cô còn không biết từ đâu chui ra đấy."
"Cô và Lục Viễn có quan hệ thế nào? Tôi và Lục Viễn chính thức xác nhận quan hệ người yêu rồi. Cô thì sao?"
Văn Thố đăm chiêu nhìn cô ta, giọng nói ngày càng lạnh: "Tôi không biết cô là ai, nhưng cô lại biết được tôi. Cho nên từ đầu đến cuối cô đã biết tôi là ai, còn cố ý đến gần Lục Viễn, cô làm như vậy để báo thù, không phải sao?"
Tô Linh Uẩn cười: "Cô biết Lục Viễn lâu như vậy cũng chưa từng nói thích Lục Viễn, vừa phát hiện ra anh ấy là bạn trai tôi, liền khóc sướt mướt rồi cứ liên lạc với anh ấy, vậy cô có ý gì?"
"Tại sao cô không chính diện trả lời câu hỏi của tôi?"
"Vậy còn cô, bị tôi nói trúng, thẹn quá hóa giận rồi?"
Văn Thố hoàn toàn nổi giận, cô gằn từng chữ nói: "Cô đang nói xằng bậy mà không có bằng chứng gì, cho nên cô mới có thể trắng trợn như thế?"
Văn Thố nghĩ tới chuyện đó, lập tức trước mắt cô ta xù lông nhím lên.
"Tôi cho cô biết, Lục Viễn không phải là người cho cô tùy tiện đùa giỡn." Văn Thố nói: "Có gì cô cứ nhắm vào tôi, đừng có làm tổn thương mẹ tôi, cũng không được làm tổn thương Lục Viễn."
Tô Linh Uẩn cười lạnh, vẻ mặt cô ta âm u hồi lâu, giọng nói như từ địa ngục truyền tới, chợt hướng về phía Văn Thố, hạ thấp giọng nói: "Thì ra cô thích tên mọt sách đó thật sao?" Cô ta cười cười, nói: "Đáng tiếc, tôi không thể để lại cho cô, đùa giỡn với tên ngốc đó vẫn rất thú vị."
"Cô -----" Văn Thố bị kích động, lập tức giơ mảnh vỡ sắc nhọn lên sắp đâm vào động mạch cổ cô ta.
"Văn Thố! Cô làm cái gì thế hả! Có phải cô điên rồi không!"
Khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, một giọng nói quen thuộc lo lắng vang lên. Văn Thố theo bản năng quay đầu lại, thấy Lục Viễn nhanh chóng đẩy đám người ra đi đến gần cô.
"Lục Viễn....Cứu em....." Cô ta yếu ớt kêu lên.
Một lời này khiến Văn Thố hoàn toàn rơi vào trạng thái bị động.
"Không phải như thế..." Văn Thố cơ hồ là do bản năng giải thích, giọng nhỏ nhỏ. Phút chốc ấy, vẻ trách móc của Lục Viễn đã khiến Văn Thố hoàn toàn mất lòng tin.
Cần giải thích sao? Anh sẽ tin những gì anh thấy mà thôi.
"Anh đừng tới đây." Văn Thố nói: "Đây là chuyện giữa tôi và cô ta."
Mẹ cô khẩn trương đến mức nhíu chặt mày lại, thấy tình thế ngày càng nghiêm trọng, giọng nói cũng nghẹn ngào: "Văn Thố, con bỏ thứ đó xuống đi, con đang làm gì thế hả?"
Văn Thố lạnh lùng quay đầu lại, cô nhìn chằm chằm vào khóe mắt ửng đỏ của Tô Linh Uẩn, gằn từng chữ nói: "Loại người như cô đối phó với người khác thì có thể được, nhưng tôi là người chết còn không sợ thì không được đâu."
Trên tay dùng sức, đưa mảnh vỡ sâu hơn, lần này trực tiếp cắm vào cổ Tô Linh Uẩn.
"Nếu anh không tin tưởng tôi, cứ trách tôi bất lực, trách sự tin tưởng giữa chúng ta không đủ lớn thôi."
Văn Thố buông lỏng tay ra, mảnh vỡ rơi xuống đất, vỡ tan tành, cô nói: "Tôi không muốn vì cô ta mà phải ngồi tù, cô ta không xứng đáng."
Khi Tô Linh Uẩn đang dần dịu đi sự uất ức, Văn Thố đột nhiên tát "bốp" vào mặt cô ta một cái.
"Nhưng tôi sẽ không tha thứ cho loại người làm hại mẹ tôi, cũng không tha thứ cho cô đã làm tổn thương Lục Viễn."
"Yêu không phải là vũ khí để đối phó người khác, mà là làm cho người ta có thêm dưỡng khí sống. Nhưng người như cô vĩnh viễn cũng không hiểu được."
Mẹ con Tô Linh Uẩn chưa kịp phản ứng với những hành động liên tiếp của Văn Thố.
Văn Thố quay đầu lại, từng bước đi về bên cạnh mẹ. Đứng phía sau mẹ cô có rất nhiều cảnh sát, trong đó cũng có cả Tần Tiền. Gần đó là Lục Viễn đang nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc.
Văn Thố đi lướt qua anh, ngẩng đầu lên không nhìn anh lấy một cái.
Cô tiện tay cầm một tờ báo trên bàn, xoa xoa vết máu trên tay.
Văn Thố giống như một con nhím, khi cô cảm thấy tất cả mọi người đều không tin tưởng mình, cô luôn mạnh mẽ đến khó tin mà không gì có thể sánh nổi.
Cô dùng cánh tay không chảy máu giữ tay mẹ cô, giọng điệu vô cùng bình tĩnh nói: "Nhiều cảnh sát đến đây, là muốn bắt tôi sao?" Văn Thố cười: "Ngài cảnh sát, xin ngài điều tra lại cho, là hai mẹ con bà ta đến đập phá nhà tôi trước, tôi chỉ tự vệ mà thôi."
Văn Thố thờ ơ nói chuyện, tay cô vẫn cứ chảy từng giọt xuống. Mẹ cô không để ý những thứ khác nữa, kéo tay cô đi băng bó lại, nhưng Văn Thố rút lại.
"Không có gì đâu mẹ, chỉ bị thương một chút thôi."
"Cái con nha đầu này, sao con lại luôn kích động như vậy." Mẹ cô thấy con gái bị thương, cuối cùng mất bình tĩnh.
Bà cúi đầu nhìn vết thương trên tay Văn Thố. Một người phụ nữ yêu cái đẹp như vậy mà trên tóc bà đã có một vài sợi tóc trắng. Một vài sợi tóc trắng ấy so với cả đầu bạc trắng còn khiến Văn Thố thấy sợ hơn.
Văn Thố nắm lấy áo mẹ, nhiều năm như vậy, cô chưa từng nói với mẹ một câu ấm lòng.
Thế nhưng lúc này, rốt cuộc cô không nhịn được mà đưa tay ra ôm bà.
"Sau này con sẽ luôn bảo vệ mẹ, con đã trưởng thành rồi." Văn Thố ôm chặt mẹ, nói nặng nề: "Cảm ơn mẹ năm đó đã không rời bỏ con, cảm ơn mẹ đã nuôi con khôn lớn, để cho con cảm nhận vẻ đẹp của thế giới này."
Mẹ cô vẫn không khóc, sau khi nghe Văn Thố nói mấy lời đó, bà lặng lẽ rơi nước mắt.
Mẹ luôn nói Văn Thố là con mèo khó nuôi. Ngày trước trong thế giới của cô chỉ biết có mình, sự đau khổ của cô còn quan trọng hơn việc thế giới bị diệt vong. Nhưng hôm nay cô mới hiểu được, trong cuộc sống yêu có rất nhiều cách, mất đi một thứ, nhất định sẽ nhận lại được thứ khác.
Ví dụ như cô chưa bao giờ biết quý trọng tình yêu thương của mẹ.
Cảnh sát đến cũng đã ổn định lại hiện trường ầm ĩ. Tần Tiền điều tra được nguyên nhân xảy ra, nhanh chóng giải quyết vấn đề. Người xung quanh dần dần tản đi. Lục Viễn không quấy rầy Văn Thố. Anh đi thẳng vào trong nhà, dẫn Tô Linh Uẩn và mẹ cô ta ra ngoài.
Văn Thố nhìn bộ dạng ấy của anh, thấy vô cùng chướng mắt. Có vẻ như là đang giúp cô ta, thực tế là muốn giúp hai mẹ con cô thoát thân.
Tần Tiền thấy Tô Linh Uẩn đi ra, hạ thấp giọng nói: "Người ta nói hồng nhan họa thủy, không ngờ lam nhan cũng họa thủy. Thật không nghĩ rằng người này lại có sức hấp dẫn đến thế, hai người phụ nữ vì cậu mà đánh nhau thành như vậy."
Lục Viễn lén nghiêng mắt nhìn Văn Thố, thấy có lẽ cô không nghe được, quay đầu lại trừng mắt nhìn Tần Tiền trách mắng: "Bớt lời đi sẽ không chết đâu."
Tần Tiền cũng lén nhìn Văn Thố, nói: "Cậu định xử lý thế nào? Rốt cuộc cậu có định chia tay với Tô Linh Uẩn hay không? Cứ lằng nhằng mãi như thế. Hai cô ấy đều là chị em đấy, cậu có biết chuyện này không?"
Lục Viễn không biết đến quan hệ giữa Văn Thố và Tô Linh Uẩn. Rất sững sờ.
Tần Tiền nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lục Viễn, rất đỗi ngạc nhiên nói: "Cậu không biết hả?" Anh ta chậc chậc, cảm khái nói: "Sao thấy cứ như trong phim truyền hình ấy. Cậu mà cũng có thể dính vào."
Văn Thố đi theo cảnh sát ra ngoài, hình như cô rất tức giận, không để ý tới Lục Viễn. Lục Viễn thấy Văn Thố đi lướt qua mình, theo bản năng kéo áo Văn Thố.
Văn Thố cúi đầu nhìn tay anh nắm lấy áo cô, ngẩng đầu lên thấy khuôn mặt quen thuộc của anh. Cô cũng không hất tay anh ra.
Tất cả mọi người để lại bãi chiến trường cho hai người.
Lục Viễn không biết đã lấy băng gạc ở đâu, không nói gì, cũng không giải thích, trực tiếp nắm lấy tay Văn Thố bắt đầu băng bó.
Trước đó cô không cảm thấy đau đớn chút nào, thế nhưng khi Lục Viễn cẩn thận như vậy, cô cảm giác vết thương trở nên đau nhói.
Lục Viễn đi vào lòng cô rồi sau đó lại phủi mông rời đi. Ấm nước sôi hút lên, vừa bắt đầu chẳng nóng cũng chẳng lạnh, khiến tất cả mọi chuyện đều tự nhiên tốt đẹp như trời sinh ra đã là như vậy, cô không sợ hãi, nghĩ rằng anh vĩnh viễn sẽ không rời đi.
Nhưng khi cô phát hiện ra mình đã chìm sâu trong đó, anh lại trở thành bạn trai của người khác.
Văn Thố tức giận rút tay lại, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Anh lại muốn dạy dỗ tôi nữa hả? Thế nào? Tôi đánh bạn gái anh, anh định đánh lại phải không?"
Dáng vẻ thở hồng hộc của Văn Thố lại chọc cười Lục Viễn, nếu như Văn Thố không nói chuyện với anh, đến cả trách mắng anh cũng không, anh cũng không biết phải làm thế nào.
Giờ phút này cô đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, anh thấy rất ấm lòng và yên tâm hơn rất nhiều.
Anh nắm lấy tay bị thương của Văn Thố, băng bó lại cho cô, Văn Thố cố cắn răng chịu đau.
"Trái lại tôi thấy rất đau lòng, tôi còn tưởng rằng em đã cứng đầu rồi."
Văn Thố quay đầu ra chỗ khác, tức giận nói: "Không liên quan đến anh, không phải anh quan tâm bạn gái và mẹ vợ tương lai lắm sao, còn để ý tới người xấu như tôi làm gì?"
"Đúng là rất xấu." Lục Viễn xé đứt băng gạc: "Ai càng đối tốt với em, em càng ác độc với người đó."
"Anh nói ai hả?"
"Em đoán xem."
Văn Thố rút tay mình lại, không để ý tới anh. Xoay người đi.
"Tôi và cô ấy đã chia tay rồi, lần trước gặp em cũng đã giải quyết xong rồi, tôi chỉ đồng ý đến dự hôn lễ cùng cô ấy mà thôi."
Bước chân Văn Thố dừng lại, rõ ràng trong lòng có cảm giác rất vui, nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Chuyện này có liên quan gì tới tôi?"
Lục Viễn không để ý đến lời nói lạnh nhạt của Văn Thố, vẫn nói tiếp: "Khi trở về từ Hãn Văn, tôi nghĩ, có lẽ cả đời cũng không thể, dù sao em cũng yêu Vạn Lý, Vạn Lý còn sống, tôi không muốn làm khó em." Lục Viễn cười, nói: "Sau đó ngẫm lại, ý nghĩ của tôi quá vĩ đại rồi, không làm khó em thì tôi sẽ khiến mình khó khăn hơn, suy nghĩ lại có lẽ nên làm khó em thôi."
"Tôi không hề bị khó dễ." Văn Thố nhếch khóe miệng nói.
"Bác gái đã từng nói với tôi, bà ấy nuôi một con mèo khó nuôi, bà ấy đã chăm sóc nó hai mươi mấy năm rồi, nó vẫn luôn giương nanh múa vuốt. Bác còn nói, muốn dưỡng thục con mèo này, phải kiên nhẫn cả đời. Không có quyết tâm thì phải thách đấu thôi." Lục Viễn trịnh trọng hỏi cô: "Xin hỏi cô Văn khó nuôi, kẻ hèn này có thể thách đấu không?"
"Tôi..." Văn Thố chuẩn bị nói liền bị cắt ngang.
"Lục Viễn ----" Tần Tiền lớn giọng lo lắng, tựa như sắp bị lửa thiêu cháy. Chưa nhìn mặt đã nói chuyện, kéo Lục Viễn đi: "Cậu nhanh đi ra ngoài đi, chuyện của cậu mà để tớ phải đi theo giải quyết là sao hả." Anh ta thấp giọng nói: "Cảm giác của tớ không sai, cô gái họ Tô này còn khó trị hơn Văn Thố nữa."
Lục Viễn quay đầu lại nhìn Văn Thố. Văn Thố nghe thấy lời Tần Tiền, nhất thời không có hứng thú nói tiếp nữa. Đi thẳng ra ngoài.
Lục Viễn thấy công lao đổ sông đổ biển, bất đắc dĩ nhìn Tần Tiền, Tần Tiền lộ vẻ mặt vô tội.
"Sao đây?"
Lục Viễn thở dài: "Nếu cả đời này tớ cô đơn, cậu phải chịu trách nhiệm."
Tần Tiền sợ hãi vội vàng ôm chặt vai mình: "Không ngờ đã nhiều năm như vậy, cậu thật sự có suy nghĩ này với tớ sao, đừng đừng, tớ là thẳng đấy."
Lục Viễn trừng mắt nhìn anh ta một cái, trực tiếp đi ra ngoài.
Vừa đi xuống lầu, nhìn thấy Tô Linh Uẩn vẫn đang đứng chờ bên cạnh xe cảnh sát. Nhìn qua có vẻ như cô ta đã mệt mỏi rồi, nhưng vẫn cố gắng đứng đợi.
"Lục Viễn." Nét mặt cô ta vẫn ôn hòa, "Xin lỗi, em cũng vừa mới biết quan hệ giữa em và cô ấy. Mẹ em đi thẳng tới đây, em thật sự không ngăn bà được."
Lục Viễn nhìn cô ta, rồi lại vô tình hay cố ý nhìn Văn Thố đứng đằng xa. Nhẹ nhàng nói: "Em đừng làm tổn thương cô ấy nữa, mấy năm nay cô ấy đã quá đau khổ rồi."
Tô Linh Uẩn chờ đợi anh rất lâu, không ngờ lại nghe những lời như vậy, chốc lát liền tức giận, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế: "Anh nói câu này là có ý gì? Anh cảm thấy là em làm tổn thương cô ấy sao?" Tô Linh Uẩn nói: "Anh biết cô ấy bao lâu, cô ấy không hề quan tâm tới anh, vừa nhận ra anh là bạn trai của em, sao anh không biết rằng cô ấy đang muốn trả thù em chứ?"
"Lục Viễn, nếu cô ấy thực sự yêu anh, sao có thể để anh đi như vậy, còn để cho anh gặp được em chứ?"
Khi Tô Linh Uẩn không nở nụ cười nhìn rất giống Văn Thố, hai người đều có vẻ đẹp lạnh lùng, nhưng Tô Linh Uẩn còn ẩn giấu một vẻ mặt khác.
"Cô ấy rất xấu, nhưng cô ấy chưa bao giờ lấy tình cảm để làm tổn thương người khác. Nói thật, anh thật sự hy vọng cô ấy muốn trả thù em mà đến tìm anh, đáng tiếc là cô ấy không làm như vậy." Lục Viễn nở nụ cười: "Chỉ cần cô ấy đến bên cạnh anh, bằng cách nào, nguyên nhân gì, anh thật sự không quan tâm."
"Lục Viễn, anh có biết rằng em rất hận anh làm như vậy hay không?" Tô Linh Uẩn nói: "Mỗi lần thành thật đều rất đáng hận, khiến em trách anh cũng cảm thấy có tội. Anh không thích em hẳn là đáng đời em mới đúng."
"Tô Linh Uẩn..."
"Lục Viễn, thế giới này không đơn giản như anh nghĩ, không phải anh nói muốn tới là tới, muốn đi là đi, khi tạo ra những quy tắc là hai người, khi áp dụng cũng là hai người, như vậy, khi phá vỡ nó cũng phải là hai người." Tô Linh Uẩn lạnh lùng nhìn Lục Viễn, thù hận nói: "Anh nói chia tay, em không đồng ý, một câu không thích mà có thể dễ dàng bỏ đi thế sao? Như anh nói, anh có thích em hay không cũng được, em thích anh là đủ rồi."
Lục Viễn nhìn chằm chằm Tô Linh Uẩn, cảm thấy có phần xa lạ: "Anh biết là Tô Linh Uẩn không phải người như vậy."
"Thế giới này thật sự quá nhỏ bé." Tô Linh Uẩn nói ẩn ý: "Tại sao người trong lòng anh lại là cô ta? Tại sao toàn thế giới đều thích cô ta chứ?"
Từ phòng bếp đi ra, xoa xoa tay nhận điện thoại, chưa kịp lên tiếng, Tần Tiền ở bên kia đã om sòm rống lên: "Người anh em, cậu đang ở đâu thế!"
Lục Viễn bị Tần Tiền hỏi nên hiểu lầm, nói đùa: "Tớ đang ở trên sao Hỏa nghiên cứu, xem có thích hợp cho loài người sinh sống hay không."
"Đến lúc nào rồi còn nói đùa hả. Bây giờ cậu có nhà không? Có thể đi một chuyến đến nhà Văn Thố không?"
Khi nghe thấy tên Văn Thố, trong lòng Lục Viễn tự nhiên run lên. Lần đó ở khách sạn đã xảy ra chuyện không vui, hai người đều không có cơ hội gặp mặt. Ngày ấy, vẻ mặt của cô đầy vẻ bi thương còn trực tiếp chiếu thẳng vào lòng Lục Viễn.
"Sao thế?"
"Cậu nhanh tới đây đi, haiz, có chuyện xảy ra."
Tần Tiền khó có thể nghiêm túc được, điều này khiến cho Lục Viễn nhớ lại hành động trước kia của Văn Thố. Nhớ tới trước kia Tần Tiền đã hình dung một cách khoa trương rằng Văn Thố nhảy lầu cứ như ngày ba bữa.
Đáy lòng liền tối sầm lại, tay cũng không tự chủ mà run lên: "Cô ấy làm sao?"
Tần Tiền đang ở đó xoay sở đến sứt đầu mẻ trán, "Bây giờ tớ và đồng nghiệp chuẩn bị đến rồi, cậu nhanh đến đi, Văn Thố trong nhà bị người ta đánh!"
"Cô ấy không sao chứ?" Vừa nghe thấy không phải những điều anh nghĩ, anh liền thở phào nhẹ nhõm.
"Còn chưa tới hiện trường nên không rõ lắm, không rảnh nói với cậu nữa, cậu có định chính mắt nhìn hay không thì tùy." Tần Tiền cúp điện thoại trước nói: "Lần này tớ không nhẫn nhịn được nữa liền thông báo cho cậu, cũng nửa năm rồi, nam chưa cưới nữ chưa gả, có phải đang hiểu lầm gì đó không, gặp mặt nói cho rõ ràng, chết cũng phải cho rõ ràng. Tớ xem ra cậu không thích cô gái họ Tô đó. Cô Văn thì mặc dù có chút quấy rối, chẳng phải cậu cũng thích người ta đấy hả?"
"...."
Lục Viễn không yên lòng đi vào bếp, sủi cảo còn chưa đun sôi, Lục Viễn liền tắt bếp. Vừa rời khỏi bếp, anh lại quay lại bật bếp lên... Cứ như vậy, lặp đi lặp lại chừng mấy lần. Rốt cuộc Lục Viễn cũng quyết định.
Tắt bếp đi, sau đó cầm áo khoác trực tiếp lao ra cửa.
Không thể quên được cũng không cần quên, cô đang ở trong lòng anh, anh không thể cứ lừa gạt mình mãi được.
******
Văn Thố hỏi xong, cũng không nhận được câu trả lời.
Cô ta chỉ lạnh lùng đáp lại "Tôi là ai thì có gì quan trọng chứ? Dù sao các người họ Văn cũng chưa từng xem như chúng tôi còn tồn tại."
Văn Thố bị câu nói của cô ta làm cho không nói nên lời.
Cho dù không cần phải giới thiệu. Văn Thố cũng có thể đoán được cô ta chính là con gái của người đàn bà kia.
Cô đứng đó rất lâu, nhưng khi cô đi tới, Văn Thố nhìn thấy vết sẹo trên trán qua tóc cô ta.
Cũng không cần nói thêm nữa, Văn Thố đã hiểu hai mẹ con nhà này đến là không có ý tốt. Màn kịch này rất nhiều năm trước cũng đã từng xảy ra.
Năm đó nếu không phải người đàn bà kia đến náo loạn, mẹ cô cũng sẽ không biết được tất cả chân tướng.
Đứng giang hai tay ra che chở cho mẹ. Ánh mắt Văn Thố nghiêm túc, nhìn chằm chằm hai mẹ con nhà kia, giờ phút này, cô không thể nào đối xử tử tế với đám người này.
Cô ta đỡ mẹ mình, nói khẽ với bà ta gì đó, người đàn bà vênh váo tự đắc dừng lại chốc lát, ngay sau đó lớn tiếng kêu lên: "Không được, mẹ không đi, chuyện này mẹ đã nhẫn nhịn mấy chục năm rồi, bất kể như thế nào thì mẹ cũng không nhịn nổi nữa."
Cô gái kia vẫn tiếp tục lớn tiếng: "Năm đó nếu không phải là tại mẹ con bọn họ, nhà chúng ta đã không ly tán! Năm đó mẹ làm tiểu tam thì thôi, hôm nay con thành tiểu tam, mẹ con chúng tôi có phải thiếu nợ các người hay không!"
"...."
Cô ta càng ngày càng không có giới hạn, chửi rủa rồi chỉ trích khiến mọi người xung quanh xem với ánh mắt ngày càng kì lạ, tiếng xôn xao bàn tán cũng nổi lên bốn phía. Rõ ràng hai mẹ con Văn Thố là người bị hại, nhưng mọi người thấy bộ dạng của họ giống như đã làm chuyện gì đó thương thiên hại lý.
Mẹ Văn Thố đứng sau lưng cô vẫn không nói gì, tay bà đỡ lưng Văn Thố, Văn Thố có thể cảm thấy toàn thân bà đang run lên.
Mẹ cô vốn là một người phụ nữ kiên cường như vậy, vì nuôi lớn con gái mình, nhiều năm rồi bà luôn phấn đấu khổ cực trong sự nghiệp. Thế nhưng lúc này, bởi vì khó chịu mà toàn thân bà đang phát run. Qua mấy chục năm rồi, chuyện này vẫn còn ảnh hưởng tới bà sâu sắc.
Cô cũng rất hổ thẹn, cho dù không phải là xuất phát từ ý định ban đầu của cô, nhưng cô cũng cảm thấy sự tồn tại của cô đã làm phá hỏng nhà người ta.
Cô có thể mạnh mẽ đối diện với những người lừa gạt cô, nhưng từ đầu đến cuối cô không thể đối mặt với vợ của ông ta.
Nói cô tự bênh vực mình cũng tốt, mù quáng cũng được. Từ đầu chí cuối, Văn Thố thấy mẹ cô không cần phải thừa nhận tất cả mọi chuyện. Khi nhìn thấy bà như vậy, Văn Thố cảm thấy rất đau lòng.
"...."
"Làm tiểu tam cũng nên khiêm tốn một chút, còn mua chung cư ở đây, để làm gì, sợ người khác không biết mẹ con các người là ngủ với người ta để lấy tiền hay sao?"
"Đời này không tìm được người đàn ông nào như thế, sao lại cứ thích nhìn chằm chằm đàn ông người khác còn qua đây sống hả?"
"Tiểu tam đúng là loại người đạo đức kém, dạy con không tốt, cho nên cả nhà đều là tiểu tam."
"...."
"Rầm-----"
Một tiếng vang lớn do đồ thủy tinh đập vỡ tan tành cắt đứt lời nói chửi bới lảm nhảm của bà ta.
Văn Thố cầm một mảnh chai rượu vỡ trên tay. Một cảm giác đau đớn truyền đến từng cơn, chắc là do thủy tinh bắn vào người.
Cô lấy một chai rượu đỏ trong tủ trực tiếp đập vỡ. Màu rượu đỏ tím cùng với máu đỏ tươi trộn vào nhau, nhìn thấy mà giật mình.
Văn Thố không suy nghĩ gì liền đập vỡ chai rượu, ánh mắt hung dữ như một con báo săn.
Vốn là một chai rượu bây giờ trở thành hung khí sắc nhọn. Cô đi từng bước về phía trước, khiến hai mẹ con kia cũng lui về phía sau một bước.
"Xin lỗi đi." Giọng nói Văn Thố rất tỉnh táo, nhưng sự tỉnh táo ấy ẩn chứa sự tức giận đang bùng nổ.
"Nói xin lỗi với mẹ tôi." Văn Thố lạnh lùng nói: "Sau đó cút hết đi."
"Văn Thố, con làm gì thế? Mau tới đây cho mẹ." Mẹ cô nhìn cô ngày càng mất khống chế, lo lắng.
Miếng thủy tinh sắc nhọn nhìn rất đáng sợ, Văn Thố đến gần, ánh mắt cô đầy vẻ khát máu.
Mới vừa rồi người đàn bà kia vẫn còn hùng hùng hổ hổ, bà ta liền nấp sau lưng con gái nói nhỏ: "Mày dám đụng đến tao, mày chờ để ngồi tù mục gông đi. Coi chừng cảnh sát sẽ bắt mày!"
"A." Văn Thố cười lạnh: "Trong mắt bà còn có cảnh sát ư? Vừa rồi không phải bà nói như vậy sao."
"Tốt nhất là mày bỏ cái đó xuống, bà hãy khuyên cô ta đi, cô đừng có làm chuyện gì mấy lý trí nữa." Cô gái kia vốn đang yên lặng không nói gì mặc cho tình thế đang xảy ra đột nhiên mở miệng khuyên Văn Thố.
"Vừa rồi sao cô không nói như vậy?" Văn Thố nói: "Là ai không muốn dàn xếp ổn thỏa?"
Tô Linh Uẩn trầm mặc nhìn Văn Thố: "Có câu nào nói sai hả? Chẳng lẽ mẹ cô không đoạt lấy bố tôi, chẳng lẽ cô không cướp bạn trai tôi sao?"
"Đúng là chuyện cười, chuyện thế hệ trước cũng đã xảy ra rồi." Văn Thố đối phó nhưng máu vẫn chảy ra, vẻ mặt cô rất bình tĩnh: "Khi tôi quen Lục Viễn, cô còn không biết từ đâu chui ra đấy."
"Cô và Lục Viễn có quan hệ thế nào? Tôi và Lục Viễn chính thức xác nhận quan hệ người yêu rồi. Cô thì sao?"
Văn Thố đăm chiêu nhìn cô ta, giọng nói ngày càng lạnh: "Tôi không biết cô là ai, nhưng cô lại biết được tôi. Cho nên từ đầu đến cuối cô đã biết tôi là ai, còn cố ý đến gần Lục Viễn, cô làm như vậy để báo thù, không phải sao?"
Tô Linh Uẩn cười: "Cô biết Lục Viễn lâu như vậy cũng chưa từng nói thích Lục Viễn, vừa phát hiện ra anh ấy là bạn trai tôi, liền khóc sướt mướt rồi cứ liên lạc với anh ấy, vậy cô có ý gì?"
"Tại sao cô không chính diện trả lời câu hỏi của tôi?"
"Vậy còn cô, bị tôi nói trúng, thẹn quá hóa giận rồi?"
Văn Thố hoàn toàn nổi giận, cô gằn từng chữ nói: "Cô đang nói xằng bậy mà không có bằng chứng gì, cho nên cô mới có thể trắng trợn như thế?"
Văn Thố nghĩ tới chuyện đó, lập tức trước mắt cô ta xù lông nhím lên.
"Tôi cho cô biết, Lục Viễn không phải là người cho cô tùy tiện đùa giỡn." Văn Thố nói: "Có gì cô cứ nhắm vào tôi, đừng có làm tổn thương mẹ tôi, cũng không được làm tổn thương Lục Viễn."
Tô Linh Uẩn cười lạnh, vẻ mặt cô ta âm u hồi lâu, giọng nói như từ địa ngục truyền tới, chợt hướng về phía Văn Thố, hạ thấp giọng nói: "Thì ra cô thích tên mọt sách đó thật sao?" Cô ta cười cười, nói: "Đáng tiếc, tôi không thể để lại cho cô, đùa giỡn với tên ngốc đó vẫn rất thú vị."
"Cô -----" Văn Thố bị kích động, lập tức giơ mảnh vỡ sắc nhọn lên sắp đâm vào động mạch cổ cô ta.
"Văn Thố! Cô làm cái gì thế hả! Có phải cô điên rồi không!"
Khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, một giọng nói quen thuộc lo lắng vang lên. Văn Thố theo bản năng quay đầu lại, thấy Lục Viễn nhanh chóng đẩy đám người ra đi đến gần cô.
"Lục Viễn....Cứu em....." Cô ta yếu ớt kêu lên.
Một lời này khiến Văn Thố hoàn toàn rơi vào trạng thái bị động.
"Không phải như thế..." Văn Thố cơ hồ là do bản năng giải thích, giọng nhỏ nhỏ. Phút chốc ấy, vẻ trách móc của Lục Viễn đã khiến Văn Thố hoàn toàn mất lòng tin.
Cần giải thích sao? Anh sẽ tin những gì anh thấy mà thôi.
"Anh đừng tới đây." Văn Thố nói: "Đây là chuyện giữa tôi và cô ta."
Mẹ cô khẩn trương đến mức nhíu chặt mày lại, thấy tình thế ngày càng nghiêm trọng, giọng nói cũng nghẹn ngào: "Văn Thố, con bỏ thứ đó xuống đi, con đang làm gì thế hả?"
Văn Thố lạnh lùng quay đầu lại, cô nhìn chằm chằm vào khóe mắt ửng đỏ của Tô Linh Uẩn, gằn từng chữ nói: "Loại người như cô đối phó với người khác thì có thể được, nhưng tôi là người chết còn không sợ thì không được đâu."
Trên tay dùng sức, đưa mảnh vỡ sâu hơn, lần này trực tiếp cắm vào cổ Tô Linh Uẩn.
"Nếu anh không tin tưởng tôi, cứ trách tôi bất lực, trách sự tin tưởng giữa chúng ta không đủ lớn thôi."
Văn Thố buông lỏng tay ra, mảnh vỡ rơi xuống đất, vỡ tan tành, cô nói: "Tôi không muốn vì cô ta mà phải ngồi tù, cô ta không xứng đáng."
Khi Tô Linh Uẩn đang dần dịu đi sự uất ức, Văn Thố đột nhiên tát "bốp" vào mặt cô ta một cái.
"Nhưng tôi sẽ không tha thứ cho loại người làm hại mẹ tôi, cũng không tha thứ cho cô đã làm tổn thương Lục Viễn."
"Yêu không phải là vũ khí để đối phó người khác, mà là làm cho người ta có thêm dưỡng khí sống. Nhưng người như cô vĩnh viễn cũng không hiểu được."
Mẹ con Tô Linh Uẩn chưa kịp phản ứng với những hành động liên tiếp của Văn Thố.
Văn Thố quay đầu lại, từng bước đi về bên cạnh mẹ. Đứng phía sau mẹ cô có rất nhiều cảnh sát, trong đó cũng có cả Tần Tiền. Gần đó là Lục Viễn đang nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc.
Văn Thố đi lướt qua anh, ngẩng đầu lên không nhìn anh lấy một cái.
Cô tiện tay cầm một tờ báo trên bàn, xoa xoa vết máu trên tay.
Văn Thố giống như một con nhím, khi cô cảm thấy tất cả mọi người đều không tin tưởng mình, cô luôn mạnh mẽ đến khó tin mà không gì có thể sánh nổi.
Cô dùng cánh tay không chảy máu giữ tay mẹ cô, giọng điệu vô cùng bình tĩnh nói: "Nhiều cảnh sát đến đây, là muốn bắt tôi sao?" Văn Thố cười: "Ngài cảnh sát, xin ngài điều tra lại cho, là hai mẹ con bà ta đến đập phá nhà tôi trước, tôi chỉ tự vệ mà thôi."
Văn Thố thờ ơ nói chuyện, tay cô vẫn cứ chảy từng giọt xuống. Mẹ cô không để ý những thứ khác nữa, kéo tay cô đi băng bó lại, nhưng Văn Thố rút lại.
"Không có gì đâu mẹ, chỉ bị thương một chút thôi."
"Cái con nha đầu này, sao con lại luôn kích động như vậy." Mẹ cô thấy con gái bị thương, cuối cùng mất bình tĩnh.
Bà cúi đầu nhìn vết thương trên tay Văn Thố. Một người phụ nữ yêu cái đẹp như vậy mà trên tóc bà đã có một vài sợi tóc trắng. Một vài sợi tóc trắng ấy so với cả đầu bạc trắng còn khiến Văn Thố thấy sợ hơn.
Văn Thố nắm lấy áo mẹ, nhiều năm như vậy, cô chưa từng nói với mẹ một câu ấm lòng.
Thế nhưng lúc này, rốt cuộc cô không nhịn được mà đưa tay ra ôm bà.
"Sau này con sẽ luôn bảo vệ mẹ, con đã trưởng thành rồi." Văn Thố ôm chặt mẹ, nói nặng nề: "Cảm ơn mẹ năm đó đã không rời bỏ con, cảm ơn mẹ đã nuôi con khôn lớn, để cho con cảm nhận vẻ đẹp của thế giới này."
Mẹ cô vẫn không khóc, sau khi nghe Văn Thố nói mấy lời đó, bà lặng lẽ rơi nước mắt.
Mẹ luôn nói Văn Thố là con mèo khó nuôi. Ngày trước trong thế giới của cô chỉ biết có mình, sự đau khổ của cô còn quan trọng hơn việc thế giới bị diệt vong. Nhưng hôm nay cô mới hiểu được, trong cuộc sống yêu có rất nhiều cách, mất đi một thứ, nhất định sẽ nhận lại được thứ khác.
Ví dụ như cô chưa bao giờ biết quý trọng tình yêu thương của mẹ.
Cảnh sát đến cũng đã ổn định lại hiện trường ầm ĩ. Tần Tiền điều tra được nguyên nhân xảy ra, nhanh chóng giải quyết vấn đề. Người xung quanh dần dần tản đi. Lục Viễn không quấy rầy Văn Thố. Anh đi thẳng vào trong nhà, dẫn Tô Linh Uẩn và mẹ cô ta ra ngoài.
Văn Thố nhìn bộ dạng ấy của anh, thấy vô cùng chướng mắt. Có vẻ như là đang giúp cô ta, thực tế là muốn giúp hai mẹ con cô thoát thân.
Tần Tiền thấy Tô Linh Uẩn đi ra, hạ thấp giọng nói: "Người ta nói hồng nhan họa thủy, không ngờ lam nhan cũng họa thủy. Thật không nghĩ rằng người này lại có sức hấp dẫn đến thế, hai người phụ nữ vì cậu mà đánh nhau thành như vậy."
Lục Viễn lén nghiêng mắt nhìn Văn Thố, thấy có lẽ cô không nghe được, quay đầu lại trừng mắt nhìn Tần Tiền trách mắng: "Bớt lời đi sẽ không chết đâu."
Tần Tiền cũng lén nhìn Văn Thố, nói: "Cậu định xử lý thế nào? Rốt cuộc cậu có định chia tay với Tô Linh Uẩn hay không? Cứ lằng nhằng mãi như thế. Hai cô ấy đều là chị em đấy, cậu có biết chuyện này không?"
Lục Viễn không biết đến quan hệ giữa Văn Thố và Tô Linh Uẩn. Rất sững sờ.
Tần Tiền nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lục Viễn, rất đỗi ngạc nhiên nói: "Cậu không biết hả?" Anh ta chậc chậc, cảm khái nói: "Sao thấy cứ như trong phim truyền hình ấy. Cậu mà cũng có thể dính vào."
Văn Thố đi theo cảnh sát ra ngoài, hình như cô rất tức giận, không để ý tới Lục Viễn. Lục Viễn thấy Văn Thố đi lướt qua mình, theo bản năng kéo áo Văn Thố.
Văn Thố cúi đầu nhìn tay anh nắm lấy áo cô, ngẩng đầu lên thấy khuôn mặt quen thuộc của anh. Cô cũng không hất tay anh ra.
Tất cả mọi người để lại bãi chiến trường cho hai người.
Lục Viễn không biết đã lấy băng gạc ở đâu, không nói gì, cũng không giải thích, trực tiếp nắm lấy tay Văn Thố bắt đầu băng bó.
Trước đó cô không cảm thấy đau đớn chút nào, thế nhưng khi Lục Viễn cẩn thận như vậy, cô cảm giác vết thương trở nên đau nhói.
Lục Viễn đi vào lòng cô rồi sau đó lại phủi mông rời đi. Ấm nước sôi hút lên, vừa bắt đầu chẳng nóng cũng chẳng lạnh, khiến tất cả mọi chuyện đều tự nhiên tốt đẹp như trời sinh ra đã là như vậy, cô không sợ hãi, nghĩ rằng anh vĩnh viễn sẽ không rời đi.
Nhưng khi cô phát hiện ra mình đã chìm sâu trong đó, anh lại trở thành bạn trai của người khác.
Văn Thố tức giận rút tay lại, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Anh lại muốn dạy dỗ tôi nữa hả? Thế nào? Tôi đánh bạn gái anh, anh định đánh lại phải không?"
Dáng vẻ thở hồng hộc của Văn Thố lại chọc cười Lục Viễn, nếu như Văn Thố không nói chuyện với anh, đến cả trách mắng anh cũng không, anh cũng không biết phải làm thế nào.
Giờ phút này cô đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, anh thấy rất ấm lòng và yên tâm hơn rất nhiều.
Anh nắm lấy tay bị thương của Văn Thố, băng bó lại cho cô, Văn Thố cố cắn răng chịu đau.
"Trái lại tôi thấy rất đau lòng, tôi còn tưởng rằng em đã cứng đầu rồi."
Văn Thố quay đầu ra chỗ khác, tức giận nói: "Không liên quan đến anh, không phải anh quan tâm bạn gái và mẹ vợ tương lai lắm sao, còn để ý tới người xấu như tôi làm gì?"
"Đúng là rất xấu." Lục Viễn xé đứt băng gạc: "Ai càng đối tốt với em, em càng ác độc với người đó."
"Anh nói ai hả?"
"Em đoán xem."
Văn Thố rút tay mình lại, không để ý tới anh. Xoay người đi.
"Tôi và cô ấy đã chia tay rồi, lần trước gặp em cũng đã giải quyết xong rồi, tôi chỉ đồng ý đến dự hôn lễ cùng cô ấy mà thôi."
Bước chân Văn Thố dừng lại, rõ ràng trong lòng có cảm giác rất vui, nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Chuyện này có liên quan gì tới tôi?"
Lục Viễn không để ý đến lời nói lạnh nhạt của Văn Thố, vẫn nói tiếp: "Khi trở về từ Hãn Văn, tôi nghĩ, có lẽ cả đời cũng không thể, dù sao em cũng yêu Vạn Lý, Vạn Lý còn sống, tôi không muốn làm khó em." Lục Viễn cười, nói: "Sau đó ngẫm lại, ý nghĩ của tôi quá vĩ đại rồi, không làm khó em thì tôi sẽ khiến mình khó khăn hơn, suy nghĩ lại có lẽ nên làm khó em thôi."
"Tôi không hề bị khó dễ." Văn Thố nhếch khóe miệng nói.
"Bác gái đã từng nói với tôi, bà ấy nuôi một con mèo khó nuôi, bà ấy đã chăm sóc nó hai mươi mấy năm rồi, nó vẫn luôn giương nanh múa vuốt. Bác còn nói, muốn dưỡng thục con mèo này, phải kiên nhẫn cả đời. Không có quyết tâm thì phải thách đấu thôi." Lục Viễn trịnh trọng hỏi cô: "Xin hỏi cô Văn khó nuôi, kẻ hèn này có thể thách đấu không?"
"Tôi..." Văn Thố chuẩn bị nói liền bị cắt ngang.
"Lục Viễn ----" Tần Tiền lớn giọng lo lắng, tựa như sắp bị lửa thiêu cháy. Chưa nhìn mặt đã nói chuyện, kéo Lục Viễn đi: "Cậu nhanh đi ra ngoài đi, chuyện của cậu mà để tớ phải đi theo giải quyết là sao hả." Anh ta thấp giọng nói: "Cảm giác của tớ không sai, cô gái họ Tô này còn khó trị hơn Văn Thố nữa."
Lục Viễn quay đầu lại nhìn Văn Thố. Văn Thố nghe thấy lời Tần Tiền, nhất thời không có hứng thú nói tiếp nữa. Đi thẳng ra ngoài.
Lục Viễn thấy công lao đổ sông đổ biển, bất đắc dĩ nhìn Tần Tiền, Tần Tiền lộ vẻ mặt vô tội.
"Sao đây?"
Lục Viễn thở dài: "Nếu cả đời này tớ cô đơn, cậu phải chịu trách nhiệm."
Tần Tiền sợ hãi vội vàng ôm chặt vai mình: "Không ngờ đã nhiều năm như vậy, cậu thật sự có suy nghĩ này với tớ sao, đừng đừng, tớ là thẳng đấy."
Lục Viễn trừng mắt nhìn anh ta một cái, trực tiếp đi ra ngoài.
Vừa đi xuống lầu, nhìn thấy Tô Linh Uẩn vẫn đang đứng chờ bên cạnh xe cảnh sát. Nhìn qua có vẻ như cô ta đã mệt mỏi rồi, nhưng vẫn cố gắng đứng đợi.
"Lục Viễn." Nét mặt cô ta vẫn ôn hòa, "Xin lỗi, em cũng vừa mới biết quan hệ giữa em và cô ấy. Mẹ em đi thẳng tới đây, em thật sự không ngăn bà được."
Lục Viễn nhìn cô ta, rồi lại vô tình hay cố ý nhìn Văn Thố đứng đằng xa. Nhẹ nhàng nói: "Em đừng làm tổn thương cô ấy nữa, mấy năm nay cô ấy đã quá đau khổ rồi."
Tô Linh Uẩn chờ đợi anh rất lâu, không ngờ lại nghe những lời như vậy, chốc lát liền tức giận, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế: "Anh nói câu này là có ý gì? Anh cảm thấy là em làm tổn thương cô ấy sao?" Tô Linh Uẩn nói: "Anh biết cô ấy bao lâu, cô ấy không hề quan tâm tới anh, vừa nhận ra anh là bạn trai của em, sao anh không biết rằng cô ấy đang muốn trả thù em chứ?"
"Lục Viễn, nếu cô ấy thực sự yêu anh, sao có thể để anh đi như vậy, còn để cho anh gặp được em chứ?"
Khi Tô Linh Uẩn không nở nụ cười nhìn rất giống Văn Thố, hai người đều có vẻ đẹp lạnh lùng, nhưng Tô Linh Uẩn còn ẩn giấu một vẻ mặt khác.
"Cô ấy rất xấu, nhưng cô ấy chưa bao giờ lấy tình cảm để làm tổn thương người khác. Nói thật, anh thật sự hy vọng cô ấy muốn trả thù em mà đến tìm anh, đáng tiếc là cô ấy không làm như vậy." Lục Viễn nở nụ cười: "Chỉ cần cô ấy đến bên cạnh anh, bằng cách nào, nguyên nhân gì, anh thật sự không quan tâm."
"Lục Viễn, anh có biết rằng em rất hận anh làm như vậy hay không?" Tô Linh Uẩn nói: "Mỗi lần thành thật đều rất đáng hận, khiến em trách anh cũng cảm thấy có tội. Anh không thích em hẳn là đáng đời em mới đúng."
"Tô Linh Uẩn..."
"Lục Viễn, thế giới này không đơn giản như anh nghĩ, không phải anh nói muốn tới là tới, muốn đi là đi, khi tạo ra những quy tắc là hai người, khi áp dụng cũng là hai người, như vậy, khi phá vỡ nó cũng phải là hai người." Tô Linh Uẩn lạnh lùng nhìn Lục Viễn, thù hận nói: "Anh nói chia tay, em không đồng ý, một câu không thích mà có thể dễ dàng bỏ đi thế sao? Như anh nói, anh có thích em hay không cũng được, em thích anh là đủ rồi."
Lục Viễn nhìn chằm chằm Tô Linh Uẩn, cảm thấy có phần xa lạ: "Anh biết là Tô Linh Uẩn không phải người như vậy."
"Thế giới này thật sự quá nhỏ bé." Tô Linh Uẩn nói ẩn ý: "Tại sao người trong lòng anh lại là cô ta? Tại sao toàn thế giới đều thích cô ta chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.