Chuyên Gia Giải Mã Giấc Mơ Giới Giải Trí (Bản Dịch)
Chương 20:
Khương Chi Ngư
24/04/2022
QUYỂN I: BA GIẤC MƠ
Editor: Hye Jin
Cơ Thập Nhất nói không giải mộng là giả, cô cần linh lực mới có thể giải mộng.
Sau khi nghe Phạm Dương giải thích, cô rốt cuộc cũng hiểu đoạn đầu tiên của giấc mơ, nhưng bây giờ hết thảy đều rõ ràng.
Liên Diệc dời tầm mắt về cô, đối với cô càng thêm tò mò.
Cơ Thập Nhất đem mọi chuyện sắp xếp lại, xác định kết quả mới tự tin nói: “Thật ra Diệp Minh đi chợ mua thức ăn đồng nghĩa với việc đi thi.”
Cơ Thập Nhất từng xem một số sách nói về giải mộng ở thế giới này, cũng từng so sánh nó với những thứ ở Cảnh Mộng lục địa, khác biệt tương đối ít. Ví như người giải mộng ở thế giới này phải dò hỏi chi tiết giấc mộng của người nằm mộng, mà ở Cảnh Mộng đại lục thì không cần. Bởi vì Giải mộng sư có thể dùng linh lực để trực tiếp xem ký ức của người nằm mộng, không cần dò hỏi.
Mà hiện giờ, linh lực thiếu thốn nên Cơ Thập Nhất chỉ có thể dựa vào tư duy để giải mộng, yêu cầu người nằm mộng phải chủ động cung cấp đầy đủ thông tin.
Đây là lý do cô đợi Phạm Dương nói xong mới mở miệng.
“Anh trước sau luôn nhớ phải đi chợ mua đồ ăn, tương đương với với việc đi thi. Anh không nhìn thấy được đồ ăn tức là không viết ra được đáp án. Anh xem giỏ đồ của người khác không được tức là không thể nhìn trộm bài của bạn bè. Cuối cùng đành nhặt rau ở dưới đất, thuyết minh thành tích cực kỳ kém.”
Kí ức đôi khi vô tri vô giác biến mất, chỉ có thể ở trong mơ nhớ lại với một hình thức khác.
Diệp Minh thành tích tốt là một sự việc có thật, dù anh ấy không nhớ, nhưng khi người khác nhắc đến, tự nhiên sẽ có một ấn tượng mơ hồ.
“Cho nên tôi chạy đi thì vô tình gặp hung thủ?” Diệp Minh đã quen gọi quái vật là hung thủ, “Nhưng tôi một chút cũng đều không nhớ rõ.”
Cơ Thập Nhất khẽ nhăn mày, giọng nói càng linh hoạt: “Anh không nhớ nhưng ký ức vẫn còn ở đó.”
Liên Diệc vẫn luôn không xen vào, đôi tay thon dài không ngừng chuyển bút.
Cơ Thập Nhất nhìn Liên Diệc, trùng hợp chạm phải ánh mắt anh ta, không một gợn sóng, bĩu môi tiếp tục nói: “Trong tiềm thức, anh vô thức xem quái vật kia là ảo giác, cho nên nó mới xuất hiện trong gương, nhưng trên thực tế hiện trường không có gương đúng không?”
Tuy là câu nghi vấn nhưng giọng điệu đang khẳng định.
Phạm Dương khẳng định “Nơi đó thật đúng là không có gương.” Năm 2006, không ai sẽ treo gương ở bên ngoài, cho dù là bây giờ cũng không có.
Cơ Thập Nhất nói: “Chính mắt nhìn thấy là chân thật, hình ảnh trong gương thuyết minh cho việc anh xem nó là ảo giác, nhưng bản năng vẫn luôn nhớ đoạn ký ức đó, chôn dấu sâu trong mộng.”
Diệp Minh có thể mơ những thứ xa xăm cách đây mười mấy năm trước như vậy là bởi vì những giấc mộng trước đã mơ hồ nói tới, hơn nữa tin tức từ phía cảnh sát, làm cho phần ký ức này trở về, truyền tải thông qua giấc mơ.
Anh ấy vẫn nhớ hung thủ, nhưng lại không muốn đối mặt hiện thực, vậy nên mới biểu hiện thành quái vật xuất hiện thông qua tấm gương, quái vật có tất cả đặc điểm của hung thủ ngoài đời.
Nếu cô không nhầm thì đây là giấc mơ cuối cùng.
Cơ Thập Nhất vô thức xoay ngón tay.
Từ lúc bắt đầu mơ về Cơ Thập Nhất ở thế giới hiện đại, cô vô cùng tò mò, bây giờ cô đã xuyên đến đây mới thấy, thực sự rất tiện lợi.
Trước kia lúc giải mộng cô cũng dùng từ “đại não” này nhưng lại không có thuật ngữ chuyên nghiệp để định nghĩa từ này.
“Diệp Minh.” Liên Diệc mở miệng: “Diệp Minh, cậu cẩn thận nhớ kỹ lại diện mạo của người kia.”
Diệp Minh nằm trên giường cố gắng nhớ lại, đứt quãng đáp: “… Dáng người thấp hơn tôi một chút… Tuy mặc tây trang nhưng hơi xộc xệch, nhìn qua rất sạch sẽ…”
Trừ mấy chi tiết đó ra hắn không thể nhớ được gì nữa.
Mặc tây trang, mang mắt kính, sau cổ có bớt hoặc hình xăm, thân cao 1m75 đến 1m80, sạch sẽ, sạch sẽ…
Liên Diệc ghi lại tất cả, tuy trước khi đến bệnh viện hắn đã đoán được chút ít, nhưng chân chính nghe xong mới có cảm giác nút thắt kia cũng có thể mở ra,
nghe Cơ Thập Nhất giải mộng xong mới cảm thấy nút thắt rốt cuộc cũng được cởi ra, hình ảnh trong mơ đi chợ mua thức ăn không hề liên quan gì lại là sự kiện mà Diệp Kiến Hưởng nói qua.
Ảnh chụp của những tình nghi năm đó vẫn còn, hắn tin tưởng trở về đối chiếu, có lẽ vụ án Vương San San có thể biến mất khỏi danh sách án treo.
Ánh mắt Liên Diệc dừng ngay người bên cạnh, ngay cả hắn cũng không ý thức ra được cảm xúc khác thường của chính bản thân mình.
Một lát sau, Cơ Thập Nhất cảm thấy tia ấm áp trên theo miếng cổ ngọc đeo ở cổ chui vào trong cơ thể cô thì cô biết mình đã giải mộng đúng rồi.
Phụ thân từng nói, ngọc cổ của gia tộc là bảo vật lọc linh lực, linh lực không còn tạp chất mới có thể tiến vào cơ thể cô.
Hiện giờ cô đã giải bốn giấc mộng, bốn giấc mộng này không quá phức tạp, linh lực hấp thu cũng không quá nhiều thế nhưng có thể tiến hành cải tạo thân thể cô.
Thân thể này không giống thân thể thật của cô ở Mộng Cảnh lục địa, có thể tự động hấp thu linh lực. Bây giờ phải cải tạo thân thể, loại bỏ tạp chất mới tiến hành tu luyện được. Nếu trực tiếp tu luyện thì sau này chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề.
Nghĩ đến đây, tâm tình cô tốt hơn không ít, nói: “Có gì nghi vấn hiện tại tôi có thể giải thích.” Chờ cô đi rồi là không có cơ hội này đâu.
Trừ bỏ Phạm Dương đang vô cùng phấn khích kia, tất cả mọi người đều đã hiểu.
…
Rời khỏi bệnh viện, cô lập tức trở về đoàn phim.
Ngũ Tinh bộ phim “Thám tử tình yêu” không quan trọng, nhưng mà cô vẫn muốn quay cho xong. Mặc kệ là vì hợp đồng hay là vì lý do gì khác, hơn nữa đạo diễn Vương là người tốt.
Đoàn phim hết thảy đã đi vào quỹ đạo, tiến độ cũng rất nhanh, qua mấy ngày, cảnh diễn của cô cũng đã quay xong gần hơn một nửa, chỉ còn lại đoạn kết thúc.
Còn lại đều là cảnh của Diệp Minh, với cả còn một cảnh quay ngoại cảnh cuối cùng, là một thôn trang nhỏ, đây là cảnh được thống nhất sẽ quay cuối cùng.
Quay phim liên tục làm cô đã làm quen với ống kính, càng diễn càng thuần thục, cho nên thời gian còn lại cô đều dùng để nghiên cứu kihcj bản.
Cô mới ở nhà được một ngày thì Ngũ Tinh đã gọi đến. Vừa nghe máy thì chị Tinh đã đi thẳng vào chủ đề: “Chị đã nhận cho em vai nữ số 3 trong một bộ phim cổ trang, tên “Cẩm Tú Sơn Hà ”.
Phim cổ trang? Cô biết người nơi này đều nói thời đại của cô là cổ đại, đại lục Mộng Cảnh của cô chính là cổ đại.
Như thế cũng tốt, đối với cô tương đối quen thuộc.
“Bộ phim cổ trang này cải biên từ tiểu thuyết cùng tên, nữ số 3 tuy đất diễn không nhiều nhưng địa vị trong lòng người đọc rất cao, không thua gì với nữ chính.”
Ngũ Tinh cẩn thận nói: “Tuy rằng đạo diễn Văn Thanh nhìn ảnh của em thì đạo diễn rất ưng ý, nhưng em vẫn phải đến thử vai.”
Nếu không phải vừa xem hot search thì cô cũng quên bộ phim này. Quả nhiên đưa ảnh của Cơ Thập Nhất đến thì đạo diễn Văn Thanh rất hài lòng, thế là chuyện xem như đã xong một nửa.
Editor: Hye Jin
Cơ Thập Nhất nói không giải mộng là giả, cô cần linh lực mới có thể giải mộng.
Sau khi nghe Phạm Dương giải thích, cô rốt cuộc cũng hiểu đoạn đầu tiên của giấc mơ, nhưng bây giờ hết thảy đều rõ ràng.
Liên Diệc dời tầm mắt về cô, đối với cô càng thêm tò mò.
Cơ Thập Nhất đem mọi chuyện sắp xếp lại, xác định kết quả mới tự tin nói: “Thật ra Diệp Minh đi chợ mua thức ăn đồng nghĩa với việc đi thi.”
Cơ Thập Nhất từng xem một số sách nói về giải mộng ở thế giới này, cũng từng so sánh nó với những thứ ở Cảnh Mộng lục địa, khác biệt tương đối ít. Ví như người giải mộng ở thế giới này phải dò hỏi chi tiết giấc mộng của người nằm mộng, mà ở Cảnh Mộng đại lục thì không cần. Bởi vì Giải mộng sư có thể dùng linh lực để trực tiếp xem ký ức của người nằm mộng, không cần dò hỏi.
Mà hiện giờ, linh lực thiếu thốn nên Cơ Thập Nhất chỉ có thể dựa vào tư duy để giải mộng, yêu cầu người nằm mộng phải chủ động cung cấp đầy đủ thông tin.
Đây là lý do cô đợi Phạm Dương nói xong mới mở miệng.
“Anh trước sau luôn nhớ phải đi chợ mua đồ ăn, tương đương với với việc đi thi. Anh không nhìn thấy được đồ ăn tức là không viết ra được đáp án. Anh xem giỏ đồ của người khác không được tức là không thể nhìn trộm bài của bạn bè. Cuối cùng đành nhặt rau ở dưới đất, thuyết minh thành tích cực kỳ kém.”
Kí ức đôi khi vô tri vô giác biến mất, chỉ có thể ở trong mơ nhớ lại với một hình thức khác.
Diệp Minh thành tích tốt là một sự việc có thật, dù anh ấy không nhớ, nhưng khi người khác nhắc đến, tự nhiên sẽ có một ấn tượng mơ hồ.
“Cho nên tôi chạy đi thì vô tình gặp hung thủ?” Diệp Minh đã quen gọi quái vật là hung thủ, “Nhưng tôi một chút cũng đều không nhớ rõ.”
Cơ Thập Nhất khẽ nhăn mày, giọng nói càng linh hoạt: “Anh không nhớ nhưng ký ức vẫn còn ở đó.”
Liên Diệc vẫn luôn không xen vào, đôi tay thon dài không ngừng chuyển bút.
Cơ Thập Nhất nhìn Liên Diệc, trùng hợp chạm phải ánh mắt anh ta, không một gợn sóng, bĩu môi tiếp tục nói: “Trong tiềm thức, anh vô thức xem quái vật kia là ảo giác, cho nên nó mới xuất hiện trong gương, nhưng trên thực tế hiện trường không có gương đúng không?”
Tuy là câu nghi vấn nhưng giọng điệu đang khẳng định.
Phạm Dương khẳng định “Nơi đó thật đúng là không có gương.” Năm 2006, không ai sẽ treo gương ở bên ngoài, cho dù là bây giờ cũng không có.
Cơ Thập Nhất nói: “Chính mắt nhìn thấy là chân thật, hình ảnh trong gương thuyết minh cho việc anh xem nó là ảo giác, nhưng bản năng vẫn luôn nhớ đoạn ký ức đó, chôn dấu sâu trong mộng.”
Diệp Minh có thể mơ những thứ xa xăm cách đây mười mấy năm trước như vậy là bởi vì những giấc mộng trước đã mơ hồ nói tới, hơn nữa tin tức từ phía cảnh sát, làm cho phần ký ức này trở về, truyền tải thông qua giấc mơ.
Anh ấy vẫn nhớ hung thủ, nhưng lại không muốn đối mặt hiện thực, vậy nên mới biểu hiện thành quái vật xuất hiện thông qua tấm gương, quái vật có tất cả đặc điểm của hung thủ ngoài đời.
Nếu cô không nhầm thì đây là giấc mơ cuối cùng.
Cơ Thập Nhất vô thức xoay ngón tay.
Từ lúc bắt đầu mơ về Cơ Thập Nhất ở thế giới hiện đại, cô vô cùng tò mò, bây giờ cô đã xuyên đến đây mới thấy, thực sự rất tiện lợi.
Trước kia lúc giải mộng cô cũng dùng từ “đại não” này nhưng lại không có thuật ngữ chuyên nghiệp để định nghĩa từ này.
“Diệp Minh.” Liên Diệc mở miệng: “Diệp Minh, cậu cẩn thận nhớ kỹ lại diện mạo của người kia.”
Diệp Minh nằm trên giường cố gắng nhớ lại, đứt quãng đáp: “… Dáng người thấp hơn tôi một chút… Tuy mặc tây trang nhưng hơi xộc xệch, nhìn qua rất sạch sẽ…”
Trừ mấy chi tiết đó ra hắn không thể nhớ được gì nữa.
Mặc tây trang, mang mắt kính, sau cổ có bớt hoặc hình xăm, thân cao 1m75 đến 1m80, sạch sẽ, sạch sẽ…
Liên Diệc ghi lại tất cả, tuy trước khi đến bệnh viện hắn đã đoán được chút ít, nhưng chân chính nghe xong mới có cảm giác nút thắt kia cũng có thể mở ra,
nghe Cơ Thập Nhất giải mộng xong mới cảm thấy nút thắt rốt cuộc cũng được cởi ra, hình ảnh trong mơ đi chợ mua thức ăn không hề liên quan gì lại là sự kiện mà Diệp Kiến Hưởng nói qua.
Ảnh chụp của những tình nghi năm đó vẫn còn, hắn tin tưởng trở về đối chiếu, có lẽ vụ án Vương San San có thể biến mất khỏi danh sách án treo.
Ánh mắt Liên Diệc dừng ngay người bên cạnh, ngay cả hắn cũng không ý thức ra được cảm xúc khác thường của chính bản thân mình.
Một lát sau, Cơ Thập Nhất cảm thấy tia ấm áp trên theo miếng cổ ngọc đeo ở cổ chui vào trong cơ thể cô thì cô biết mình đã giải mộng đúng rồi.
Phụ thân từng nói, ngọc cổ của gia tộc là bảo vật lọc linh lực, linh lực không còn tạp chất mới có thể tiến vào cơ thể cô.
Hiện giờ cô đã giải bốn giấc mộng, bốn giấc mộng này không quá phức tạp, linh lực hấp thu cũng không quá nhiều thế nhưng có thể tiến hành cải tạo thân thể cô.
Thân thể này không giống thân thể thật của cô ở Mộng Cảnh lục địa, có thể tự động hấp thu linh lực. Bây giờ phải cải tạo thân thể, loại bỏ tạp chất mới tiến hành tu luyện được. Nếu trực tiếp tu luyện thì sau này chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề.
Nghĩ đến đây, tâm tình cô tốt hơn không ít, nói: “Có gì nghi vấn hiện tại tôi có thể giải thích.” Chờ cô đi rồi là không có cơ hội này đâu.
Trừ bỏ Phạm Dương đang vô cùng phấn khích kia, tất cả mọi người đều đã hiểu.
…
Rời khỏi bệnh viện, cô lập tức trở về đoàn phim.
Ngũ Tinh bộ phim “Thám tử tình yêu” không quan trọng, nhưng mà cô vẫn muốn quay cho xong. Mặc kệ là vì hợp đồng hay là vì lý do gì khác, hơn nữa đạo diễn Vương là người tốt.
Đoàn phim hết thảy đã đi vào quỹ đạo, tiến độ cũng rất nhanh, qua mấy ngày, cảnh diễn của cô cũng đã quay xong gần hơn một nửa, chỉ còn lại đoạn kết thúc.
Còn lại đều là cảnh của Diệp Minh, với cả còn một cảnh quay ngoại cảnh cuối cùng, là một thôn trang nhỏ, đây là cảnh được thống nhất sẽ quay cuối cùng.
Quay phim liên tục làm cô đã làm quen với ống kính, càng diễn càng thuần thục, cho nên thời gian còn lại cô đều dùng để nghiên cứu kihcj bản.
Cô mới ở nhà được một ngày thì Ngũ Tinh đã gọi đến. Vừa nghe máy thì chị Tinh đã đi thẳng vào chủ đề: “Chị đã nhận cho em vai nữ số 3 trong một bộ phim cổ trang, tên “Cẩm Tú Sơn Hà ”.
Phim cổ trang? Cô biết người nơi này đều nói thời đại của cô là cổ đại, đại lục Mộng Cảnh của cô chính là cổ đại.
Như thế cũng tốt, đối với cô tương đối quen thuộc.
“Bộ phim cổ trang này cải biên từ tiểu thuyết cùng tên, nữ số 3 tuy đất diễn không nhiều nhưng địa vị trong lòng người đọc rất cao, không thua gì với nữ chính.”
Ngũ Tinh cẩn thận nói: “Tuy rằng đạo diễn Văn Thanh nhìn ảnh của em thì đạo diễn rất ưng ý, nhưng em vẫn phải đến thử vai.”
Nếu không phải vừa xem hot search thì cô cũng quên bộ phim này. Quả nhiên đưa ảnh của Cơ Thập Nhất đến thì đạo diễn Văn Thanh rất hài lòng, thế là chuyện xem như đã xong một nửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.