Chuyên Gia Y Học Hàng Đầu Nổi Tiếng Xuyên Thành Tiểu Thư Đáng Thương
Chương 18:
Nhất Bôi Đậu Tương
06/06/2023
Biểu tình của thầy Vương nháy mắt hoá đá, nhưng giây tiếp theo hắn khôi phục bình thường, chỉ cười lạnh liên tục nói:
“Thầy Đào à, thầy thật là càng sống càng thụt lùi, tìm cái lý do thoái thác thật vô căn cứ.”
Hắn tạm dừng một lát lại tiếp tục nói:
“Bộ môn khác ta không biết nhưng là ta ra đề thi toán học,thậm chí đến ta đều không làm được hai câu điền vào chỗ trống. Hiện tại thầy còn dám thổi phồng các bộ môn đều đạt điểm tối đa sao?”
Thầy Đào vừa nghe lời nói này tròn lòng có chút nhút nhát. Thầy Vương có thể lên làm chủ nhiệm lớp cũng có chút tài năng, dù sao trình độ dạy học xuất sắc cùng danh tiếng quá trình dạy học đều không người có thể bằng. Ít nhất bản thân mình so ra kém.
Nhưng vào lúc này Hứa Phỉ nói chuyện, phía sau lưng hắn dựng thẳng tắp, thái độ khó được cường ngạnh, hắn duỗi tay chỉ màn hình máy tính:
“Nói không tin chính thầy tự xem.”
Tình huống như vậy nếu hắn còn túng quẫn, thật uổng phí làm giáo viên.
“Ta nói rồi, lấy thành tích học tập của Sở Nhược Du để nói em ấy gian lận là đang vũ nhục em ấy, hiện tại thầy Vương tin chưa?”
Đồng dạng một câu nói hiện ra hiệu quả hoàn toàn bất đồng.
Thầy Vương sắc mặt trận xanh trận trắng, còn tốt sau một lúc lâu nói không nên lời lời nói hắn may mắn không hoài nghi hệ thống bị lỗi, xác suất như vậy thật sự là quá thấp. Cuối cùng miệng hắn nhấp nhấp, không cam lòng mà đi đến bên cạnh một chồng bài thi bắt đầu tìm kiếm bài thi của Sở Nhược Du.
Suy nghĩ lui một vạn bước, như vậy mầm ưu tú Nhất Trung cùng với Thị Trung như nước với lửa làm sao có thể thả người đây? Trừ phi hiệu trưởng Nhất Trung đầu óc hỏng rồi.
Nhìn thấy hành động của thầy Vương, phần lớn giáo viên đều biết hắn muốn làm cái gì nên cũng không ngăn cản, chỉ có chờ kết quả.
Lửa đốt trái phải đều không đến trên người bọn họ cho nên cũng không chê sự tình càng lớn bắt đầu chờ xem náo nhiệt.
Thầy Vương xé ra phách niêm phong dễ như trở bàn tay mà từ trong tập bài thi tìm ra của Sở Nhược Du. Hắn không có đi xem tất cả các đề, chỉ nhìn hai câu hòi điền vào chỗ trống, phía trên viết đáp án chính xác, trong lúc nhất thời tay hắn giữ bài thi có chút phát run. Đề mục là hắn ra, tuyệt đối không có khả năng gian lận. Đến nỗi đáp án cũng không có tính ra trước. Chuyện này ý nghĩa hai câu hỏi điền vào chỗ trống là Sở Nhược Du tự mình giải ra.
Trong nháy mắt thầy Vương trong lòng cuốn lên sóng to gió lớn. Không ai so với hắn rõ ràng hơn thực lực Sở Nhược Du rốt cuộc mạnh như thế nào.
Trong văn phòng không khí quái dị lại lạnh lẽo, nhưng vào lúc này Triệu Kiến An bỗng nhiên xuất hiẹn.
“Hiệu trưởng Triệu.”
“Hiệu trưởng như thế nào tới?”
Triệu Kiến An là tới tìm Hứa Phỉ, ông hiền lành mà vẫy vẫy tay với Hứa Phỉ:
“Sở Nhược Du ở đâu? Kêu em ấy tới, ta muốn gặp em ấy.”
Một đoạn thời gian uống vào thuốc trung y, thật đúng là đừng nói, đốm đỏ trên mặt cơ bản đã biến mất, trong lòng phiền não đã giảm bớt không ít, quan trọng nhất là đi ngoài thông suốt. Cảm giác khỏe mạnh quá mức khiến người vui quá mà khóc cho nên ông đã gấp không chờ nổi mà muốn tìm Sở Nhược Du tái khám.
Triệu Kiến An vốn định kêu Sở Nhược Du đến văn phòng của ông nhưng cân nhắc tinh tế sau lại cảm thấy đối với người gọi là đến xua là đi thì vẫn là tự mình đi tới một chuyến có vẻ tương đối có thành ý.
Vừa đúng thời điểm có thành tích, Hứa Phỉ đương nhiên cho rằng hiệu trưởng là vì thành tích của Sở Nhược Du mà tới, hắn giọng nói thanh thanh, mặt mày hồng hào nói:
“Sở Nhược Du toàn bộ các môn điểm tối đa.”
Triệu Kiến An gật gật đầu. Cũng với những người khác bất đồng, ông quá rõ ràng thực lực Sở Nhược Du. Thi điểm tuyệt đối đối với Sở Nhược Du mà nói căn bản không hiếm lạ, thi không đạt tuyệt đối mới là hiếm lạ.
“Ta đã biết.”
“Thầy Đào à, thầy thật là càng sống càng thụt lùi, tìm cái lý do thoái thác thật vô căn cứ.”
Hắn tạm dừng một lát lại tiếp tục nói:
“Bộ môn khác ta không biết nhưng là ta ra đề thi toán học,thậm chí đến ta đều không làm được hai câu điền vào chỗ trống. Hiện tại thầy còn dám thổi phồng các bộ môn đều đạt điểm tối đa sao?”
Thầy Đào vừa nghe lời nói này tròn lòng có chút nhút nhát. Thầy Vương có thể lên làm chủ nhiệm lớp cũng có chút tài năng, dù sao trình độ dạy học xuất sắc cùng danh tiếng quá trình dạy học đều không người có thể bằng. Ít nhất bản thân mình so ra kém.
Nhưng vào lúc này Hứa Phỉ nói chuyện, phía sau lưng hắn dựng thẳng tắp, thái độ khó được cường ngạnh, hắn duỗi tay chỉ màn hình máy tính:
“Nói không tin chính thầy tự xem.”
Tình huống như vậy nếu hắn còn túng quẫn, thật uổng phí làm giáo viên.
“Ta nói rồi, lấy thành tích học tập của Sở Nhược Du để nói em ấy gian lận là đang vũ nhục em ấy, hiện tại thầy Vương tin chưa?”
Đồng dạng một câu nói hiện ra hiệu quả hoàn toàn bất đồng.
Thầy Vương sắc mặt trận xanh trận trắng, còn tốt sau một lúc lâu nói không nên lời lời nói hắn may mắn không hoài nghi hệ thống bị lỗi, xác suất như vậy thật sự là quá thấp. Cuối cùng miệng hắn nhấp nhấp, không cam lòng mà đi đến bên cạnh một chồng bài thi bắt đầu tìm kiếm bài thi của Sở Nhược Du.
Suy nghĩ lui một vạn bước, như vậy mầm ưu tú Nhất Trung cùng với Thị Trung như nước với lửa làm sao có thể thả người đây? Trừ phi hiệu trưởng Nhất Trung đầu óc hỏng rồi.
Nhìn thấy hành động của thầy Vương, phần lớn giáo viên đều biết hắn muốn làm cái gì nên cũng không ngăn cản, chỉ có chờ kết quả.
Lửa đốt trái phải đều không đến trên người bọn họ cho nên cũng không chê sự tình càng lớn bắt đầu chờ xem náo nhiệt.
Thầy Vương xé ra phách niêm phong dễ như trở bàn tay mà từ trong tập bài thi tìm ra của Sở Nhược Du. Hắn không có đi xem tất cả các đề, chỉ nhìn hai câu hòi điền vào chỗ trống, phía trên viết đáp án chính xác, trong lúc nhất thời tay hắn giữ bài thi có chút phát run. Đề mục là hắn ra, tuyệt đối không có khả năng gian lận. Đến nỗi đáp án cũng không có tính ra trước. Chuyện này ý nghĩa hai câu hỏi điền vào chỗ trống là Sở Nhược Du tự mình giải ra.
Trong nháy mắt thầy Vương trong lòng cuốn lên sóng to gió lớn. Không ai so với hắn rõ ràng hơn thực lực Sở Nhược Du rốt cuộc mạnh như thế nào.
Trong văn phòng không khí quái dị lại lạnh lẽo, nhưng vào lúc này Triệu Kiến An bỗng nhiên xuất hiẹn.
“Hiệu trưởng Triệu.”
“Hiệu trưởng như thế nào tới?”
Triệu Kiến An là tới tìm Hứa Phỉ, ông hiền lành mà vẫy vẫy tay với Hứa Phỉ:
“Sở Nhược Du ở đâu? Kêu em ấy tới, ta muốn gặp em ấy.”
Một đoạn thời gian uống vào thuốc trung y, thật đúng là đừng nói, đốm đỏ trên mặt cơ bản đã biến mất, trong lòng phiền não đã giảm bớt không ít, quan trọng nhất là đi ngoài thông suốt. Cảm giác khỏe mạnh quá mức khiến người vui quá mà khóc cho nên ông đã gấp không chờ nổi mà muốn tìm Sở Nhược Du tái khám.
Triệu Kiến An vốn định kêu Sở Nhược Du đến văn phòng của ông nhưng cân nhắc tinh tế sau lại cảm thấy đối với người gọi là đến xua là đi thì vẫn là tự mình đi tới một chuyến có vẻ tương đối có thành ý.
Vừa đúng thời điểm có thành tích, Hứa Phỉ đương nhiên cho rằng hiệu trưởng là vì thành tích của Sở Nhược Du mà tới, hắn giọng nói thanh thanh, mặt mày hồng hào nói:
“Sở Nhược Du toàn bộ các môn điểm tối đa.”
Triệu Kiến An gật gật đầu. Cũng với những người khác bất đồng, ông quá rõ ràng thực lực Sở Nhược Du. Thi điểm tuyệt đối đối với Sở Nhược Du mà nói căn bản không hiếm lạ, thi không đạt tuyệt đối mới là hiếm lạ.
“Ta đã biết.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.