Chuyên Gia Y Học Hàng Đầu Nổi Tiếng Xuyên Thành Tiểu Thư Đáng Thương
Chương 20:
Nhất Bôi Đậu Tương
07/06/2023
Thầy Đào cấp Hứa Phỉ ánh mắt thương mà không giúp được gì.
Trước tiên Triệu Kiến An không lập tức từ chối, ông châm chước một lúc lâu:
“Để Sở Nhược Du chính mình quyết định đi.”
Người hướng chỗ cao đi, nước hướng nơi thấp chảy, thầy Vương cảm thấy bản thân nắm chắc thắng lợi, trên mặt không cầm được mà lộ ra tươi cười đắc ý:
“Được.”
Giờ phút này hắn phảng phất đã thấy được tương lai sinh hoạt tốt đẹp vẫy tay với hắn. Hứa Phỉ thấy thế trầm mặc không lên tiếng mà trở lại lớp học. Một sớm địa ngục, một sớm thiên đường, hai bên chênh lệch quá lớn cho nên hắn có chút ủ rũ, âm thanh đều hữu khí vô lực:
“Hiệu trưởng tìm em.”
Sở Nhược Du mới đầu có chút không rõ nguyên do nhưng nghĩ lại liền đoán được nguyên nhân đơn giản là tìm cô tái khám. Bất quá khi cô đi vào văn phòng, đối diện với một đám giáo viên thần sắc khác nhau, tư thế ba đường hội thẩm làm cô hơi có chút hoà thượng quá cao sờ không tới đầu. (Không hiểu tình huống như thế nào).
Sở Nhược Du ngẫm nghĩ một lúc, xác nhận chính mình không có làm sai chuyện gì mới nhướng mày hỏi:
“Đây là có chuyện gì vậy ạ?”
Ánh mắt thầy Vương phá lệ nóng rát, hắn bước nhanh đến trước mặt Sở Nhược Du:
“Nghe hiệu trưởng nói em sở dĩ không có lựa chọn lớp số 1 là bởi vì sợ thầy có ý tưởng.”
Hắn cười đến trên mặt nếp gấp đều nhíu lại.
“Chiếu theo thầy nói em căn bản không cần băn khoăn như vậy. Lớp bình thường hoàn cảnh học tập tiến độ không thích hợp em, tới lớp số 1 đi, thế nào?”
Sở Nhược Du khoé mắt sáng lên liếc liếc qua Hứa Phỉ một cái, bất chợt ý thức được vì cái gì sắc mặt của hắn sẽ kém như vậy, cho dù ai bị thọc gậy bánh xe trong lòng đều sẽ không quá thoải mái. Cô không cần nghĩ ngợi cho thấy lập trường mà cự tuyệt:
“Không cần, lớp số 16 khá tốt.”
Hứa Phỉ làm người nhiệt tình, lại để tâm đối đãi với học sinh mà hắn phụ trách.
“Mặt khác, ta cũng rất quý thầy Hứa.”
Gương mặt trắng nõn của Hứa Phỉ kích động nháy mắt trương lên đỏ bừng. Giờ phút này hắn rốt cuộc minh bạch cảm xúc nóng cháy của câu thơ [báo quân Hoàng Kim đài thượng ý, đề huề Ngọc Long vi quân tử] là chân thật tồn tại. (Để báo đáp ơn vua qua ý nghĩa của đài Hoàng Kim, nguyện cầm kiếm Ngọc Long vì vua mà chiến đấu tới chết.)
Một câu đơn giản của Sở Nhược Du hắn hận không thể vứt đầu, vẩy nhiệt huyết, đem cái gì cũng đều cho cô.
Thầy Vương hoài nghi chính mình ảo giác:
“Em nói cái gì?”
Bao nhiêu học sinh tranh nhau vỡ đầu đều muốn đến lớp của hắn, thật không biết tốt xấu.
Hứa Phỉ dường như là bị tiêm máu gà, cả người đầy máu sống lại, Sở Nhược Du lời nói đều nói đến mức này hắn nếu còn hồ đồ thì thật không thể nào nói nổi:
“Em ấy nói muốn tiếp tục học ở lớp của ta, thầy Vương, cái này thầy nghe rõ sao?”
Triệu Kiến An càng có chuyện quan trọng muốn tìm Sở Nhược Du, đương nhiên không muốn vì việc nhỏ như chuyển lớp đi lãng phí thời gian, mày ông gắt gao nhăn lại, gọn gàng dứt khoát cho ra kết quả:
“Một khi đã như vậy, tiếp tục ở lớp số 16 đi.”
Ở trong hiệu sách ồn ào náo nhiệt Sở Nhược Du đều sẽ không chịu một cực nhỏ điểm ảnh hưởng chứ đừng nói ở phòng học. Quan trọng nhất chính là lấy trình độ của cô mặc kệ thầy Hứa hay là thầy Vương, đều không dạy được cô quá nhiều, còn không bằng để cô tuyển một nơi vừa lòng.
Thầy Vương lập tức nóng nảy:
“Hiệu trưởng, em ấy không rõ ràng lắm lớp số 1 với lớp số 16 có cái gì ý nghĩa, chả lẽ ngài còn không rõ ràng lắm sao?”
Trước tiên Triệu Kiến An không lập tức từ chối, ông châm chước một lúc lâu:
“Để Sở Nhược Du chính mình quyết định đi.”
Người hướng chỗ cao đi, nước hướng nơi thấp chảy, thầy Vương cảm thấy bản thân nắm chắc thắng lợi, trên mặt không cầm được mà lộ ra tươi cười đắc ý:
“Được.”
Giờ phút này hắn phảng phất đã thấy được tương lai sinh hoạt tốt đẹp vẫy tay với hắn. Hứa Phỉ thấy thế trầm mặc không lên tiếng mà trở lại lớp học. Một sớm địa ngục, một sớm thiên đường, hai bên chênh lệch quá lớn cho nên hắn có chút ủ rũ, âm thanh đều hữu khí vô lực:
“Hiệu trưởng tìm em.”
Sở Nhược Du mới đầu có chút không rõ nguyên do nhưng nghĩ lại liền đoán được nguyên nhân đơn giản là tìm cô tái khám. Bất quá khi cô đi vào văn phòng, đối diện với một đám giáo viên thần sắc khác nhau, tư thế ba đường hội thẩm làm cô hơi có chút hoà thượng quá cao sờ không tới đầu. (Không hiểu tình huống như thế nào).
Sở Nhược Du ngẫm nghĩ một lúc, xác nhận chính mình không có làm sai chuyện gì mới nhướng mày hỏi:
“Đây là có chuyện gì vậy ạ?”
Ánh mắt thầy Vương phá lệ nóng rát, hắn bước nhanh đến trước mặt Sở Nhược Du:
“Nghe hiệu trưởng nói em sở dĩ không có lựa chọn lớp số 1 là bởi vì sợ thầy có ý tưởng.”
Hắn cười đến trên mặt nếp gấp đều nhíu lại.
“Chiếu theo thầy nói em căn bản không cần băn khoăn như vậy. Lớp bình thường hoàn cảnh học tập tiến độ không thích hợp em, tới lớp số 1 đi, thế nào?”
Sở Nhược Du khoé mắt sáng lên liếc liếc qua Hứa Phỉ một cái, bất chợt ý thức được vì cái gì sắc mặt của hắn sẽ kém như vậy, cho dù ai bị thọc gậy bánh xe trong lòng đều sẽ không quá thoải mái. Cô không cần nghĩ ngợi cho thấy lập trường mà cự tuyệt:
“Không cần, lớp số 16 khá tốt.”
Hứa Phỉ làm người nhiệt tình, lại để tâm đối đãi với học sinh mà hắn phụ trách.
“Mặt khác, ta cũng rất quý thầy Hứa.”
Gương mặt trắng nõn của Hứa Phỉ kích động nháy mắt trương lên đỏ bừng. Giờ phút này hắn rốt cuộc minh bạch cảm xúc nóng cháy của câu thơ [báo quân Hoàng Kim đài thượng ý, đề huề Ngọc Long vi quân tử] là chân thật tồn tại. (Để báo đáp ơn vua qua ý nghĩa của đài Hoàng Kim, nguyện cầm kiếm Ngọc Long vì vua mà chiến đấu tới chết.)
Một câu đơn giản của Sở Nhược Du hắn hận không thể vứt đầu, vẩy nhiệt huyết, đem cái gì cũng đều cho cô.
Thầy Vương hoài nghi chính mình ảo giác:
“Em nói cái gì?”
Bao nhiêu học sinh tranh nhau vỡ đầu đều muốn đến lớp của hắn, thật không biết tốt xấu.
Hứa Phỉ dường như là bị tiêm máu gà, cả người đầy máu sống lại, Sở Nhược Du lời nói đều nói đến mức này hắn nếu còn hồ đồ thì thật không thể nào nói nổi:
“Em ấy nói muốn tiếp tục học ở lớp của ta, thầy Vương, cái này thầy nghe rõ sao?”
Triệu Kiến An càng có chuyện quan trọng muốn tìm Sở Nhược Du, đương nhiên không muốn vì việc nhỏ như chuyển lớp đi lãng phí thời gian, mày ông gắt gao nhăn lại, gọn gàng dứt khoát cho ra kết quả:
“Một khi đã như vậy, tiếp tục ở lớp số 16 đi.”
Ở trong hiệu sách ồn ào náo nhiệt Sở Nhược Du đều sẽ không chịu một cực nhỏ điểm ảnh hưởng chứ đừng nói ở phòng học. Quan trọng nhất chính là lấy trình độ của cô mặc kệ thầy Hứa hay là thầy Vương, đều không dạy được cô quá nhiều, còn không bằng để cô tuyển một nơi vừa lòng.
Thầy Vương lập tức nóng nảy:
“Hiệu trưởng, em ấy không rõ ràng lắm lớp số 1 với lớp số 16 có cái gì ý nghĩa, chả lẽ ngài còn không rõ ràng lắm sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.