Chuyên Gia Y Học Hàng Đầu Nổi Tiếng Xuyên Thành Tiểu Thư Đáng Thương
Chương 22:
Nhất Bôi Đậu Tương
07/06/2023
Triệu Kiến An gấp không chờ nỗi mà đưa tay duỗi ra đến trước mặt Sở Nhược Du, mắt trông mong mà mở miệng:
“Giúp ta bắt mạch.”
Bộ dáng nóng lòng như lửa đốt này cùng tuần trước quả thực như hai người khác nhau.
Trung y bác đại tinh thâm, chính là có mị lực thuyết phục người như vậy, Sở Nhược Du thấy qua nhiều nên cũng không hề kinh ngạc.
Tĩnh tâm bắt mạch xong trong lòng cô càng rõ ràng:
“Mạch huyền tế (lưu loát), lưỡi hơi hồng có rêu mỏng màu trắng, đại bộ phận bệnh trạng của thầy đã được cải thiện rõ ràng, thuốc lần trước không cần lại uống, em một lần nữa viết kê cho thầy cái phương thuốc, lại uống thêm một đợt chắc hẳn là hết bệnh.”
Triệu Kiến An đã sớm nhận thấy biến hoá của thân thể mình nhưng lời nói bệnh trạng được cải thiện từ trong miệng Sở Nhược Du nói ra càng khiến hắn an tâm.
Trong lúc nhất thời hắn vui quá mà khóc:
“Em không biết, thầy bị tra tấn suốt mười mấy năm, không có trải qua một ngày nào được thoải mái. Cũng chỉ có mấy ngày hôm nay tinh thần trở nên khoan khoái một chút.”
“Thầy xin lỗi em vì thầy từng nói qua tay nghề trung y chữa bệnh đơn giản kém cỏi. Là do thầy ếch ngồi đáy giếng.”
Sở Nhược Du cũng không châm chọc mỉa mai, càng không có nhân cơ hội đề cao văn hoá trung y, cô nghiêm túc viết một cái phương thuốc mới sau đó mới tươi cười ôn nhu gằn từng chữ:
“Không có gì.”
Triệu Kiến An chỉ là một người theo lẽ thường tình.
Một ngày nào đó cô nỗ lực thông suốt cả quá trình làm toàn thế giới đều biết trung y đồng dạng là con đường chính thống.
Ánh mắt Triệu Kiến An chằm chằm không rời Sở Nhược Du, biết được xác thực trong lòng cô không có khúc mắc, nhất thời có chút khâm phục, lại có chút kính phục đức hạnh của cô.
Sau khi do dự thật lâu ông nhịn không được mở miệng nói:
“Vợ thầy có một người bạn cũ từ sau khi sinh liền bắt đầu đi tiểu tiện mất khống chế, trị liệu trung tây y nhiều mặt đều không có hiệu quả.”
Ông dừng một chút, hơi mang mong đợi mở miệng hỏi:
“Vợ thầy muốn mời em đi khám bệnh chữa trị.”
Ngay cả Triệu Kiến An cũng không phát hiện ông xưng hô với Sở Nhược Du bất tri bất giác sớm thay đổi thêm phần ngữ khí kính trọng.
Đây là từ trong tâm phát ra sự thừa nhận.
Sở Nhược Du nhìn thoáng qua đồng hồ treo trong văn phòng, không thèm để ý nói:
“Được, khi nào?”
Triệu Kiến An thở ra một hơi:
“Đêm nay được không?”
Chữa bệnh là đại sự, càng sớm càng tốt.
Sở Nhược Du gật gật đầu:
“Được.”
Cô đứng lên.
“Em về trước đi học.”
Sau khi đi học hai chữ vừa nói ra xong không khí khó tả nháy mắt toả khắp trong văn phòng. Triệu Kiến An bất giác ý thức được Sở Nhược Du còn chỉ là một học sinh thôi.
“Còn có quan trọng nhất là vì họ không gặp được em.”
Ngơ ngác nhìn theo bóng dáng Sở Nhược Du biến mất ở đáy mắt trong đầu Triệu Kiến An bỗng nhiên nhảy ra lời nói ngông cuồng kiêu ngạo cực điểm của Sở Nhược Du. Có một số người ngông cuồng vì có bản lĩnh và tư cách. Đạo lý hợp tình hợp lý.
Hứa Phỉ vẫn chờ ở ngoài cửa, nhìn thấy Sở Nhược Du hắn theo bản năng mà nhìn thoáng qua hướng về phía sau cô, thấy không có thân ảnh hiệu trưởng thần sắc mới nhẹ đi vài vần.
“Các môn đều đạt điểm tối đa, em đến tột cùng làm như thế nào mà được.”
Nhắc tới thành tích kỳ thi, Hứa Phủ mặt mày trở nên hớn hở một chút, tuy rằng lớp số 1 trung bình điểm khẳng định muốn cao hơn một đoạn so với lớp số 16 nhưng đây là sự thật mọi người đều biết, thua cũng không có gì quá mất mặt.
Hiện tại thành tích của Sở Nhược Du không ai có thể so sánh, hoàn toàn xứng đáng đứng đầu toàn khoá, việc này mang cho lớp số 16 một liều thuốc trợ tim.
“Giúp ta bắt mạch.”
Bộ dáng nóng lòng như lửa đốt này cùng tuần trước quả thực như hai người khác nhau.
Trung y bác đại tinh thâm, chính là có mị lực thuyết phục người như vậy, Sở Nhược Du thấy qua nhiều nên cũng không hề kinh ngạc.
Tĩnh tâm bắt mạch xong trong lòng cô càng rõ ràng:
“Mạch huyền tế (lưu loát), lưỡi hơi hồng có rêu mỏng màu trắng, đại bộ phận bệnh trạng của thầy đã được cải thiện rõ ràng, thuốc lần trước không cần lại uống, em một lần nữa viết kê cho thầy cái phương thuốc, lại uống thêm một đợt chắc hẳn là hết bệnh.”
Triệu Kiến An đã sớm nhận thấy biến hoá của thân thể mình nhưng lời nói bệnh trạng được cải thiện từ trong miệng Sở Nhược Du nói ra càng khiến hắn an tâm.
Trong lúc nhất thời hắn vui quá mà khóc:
“Em không biết, thầy bị tra tấn suốt mười mấy năm, không có trải qua một ngày nào được thoải mái. Cũng chỉ có mấy ngày hôm nay tinh thần trở nên khoan khoái một chút.”
“Thầy xin lỗi em vì thầy từng nói qua tay nghề trung y chữa bệnh đơn giản kém cỏi. Là do thầy ếch ngồi đáy giếng.”
Sở Nhược Du cũng không châm chọc mỉa mai, càng không có nhân cơ hội đề cao văn hoá trung y, cô nghiêm túc viết một cái phương thuốc mới sau đó mới tươi cười ôn nhu gằn từng chữ:
“Không có gì.”
Triệu Kiến An chỉ là một người theo lẽ thường tình.
Một ngày nào đó cô nỗ lực thông suốt cả quá trình làm toàn thế giới đều biết trung y đồng dạng là con đường chính thống.
Ánh mắt Triệu Kiến An chằm chằm không rời Sở Nhược Du, biết được xác thực trong lòng cô không có khúc mắc, nhất thời có chút khâm phục, lại có chút kính phục đức hạnh của cô.
Sau khi do dự thật lâu ông nhịn không được mở miệng nói:
“Vợ thầy có một người bạn cũ từ sau khi sinh liền bắt đầu đi tiểu tiện mất khống chế, trị liệu trung tây y nhiều mặt đều không có hiệu quả.”
Ông dừng một chút, hơi mang mong đợi mở miệng hỏi:
“Vợ thầy muốn mời em đi khám bệnh chữa trị.”
Ngay cả Triệu Kiến An cũng không phát hiện ông xưng hô với Sở Nhược Du bất tri bất giác sớm thay đổi thêm phần ngữ khí kính trọng.
Đây là từ trong tâm phát ra sự thừa nhận.
Sở Nhược Du nhìn thoáng qua đồng hồ treo trong văn phòng, không thèm để ý nói:
“Được, khi nào?”
Triệu Kiến An thở ra một hơi:
“Đêm nay được không?”
Chữa bệnh là đại sự, càng sớm càng tốt.
Sở Nhược Du gật gật đầu:
“Được.”
Cô đứng lên.
“Em về trước đi học.”
Sau khi đi học hai chữ vừa nói ra xong không khí khó tả nháy mắt toả khắp trong văn phòng. Triệu Kiến An bất giác ý thức được Sở Nhược Du còn chỉ là một học sinh thôi.
“Còn có quan trọng nhất là vì họ không gặp được em.”
Ngơ ngác nhìn theo bóng dáng Sở Nhược Du biến mất ở đáy mắt trong đầu Triệu Kiến An bỗng nhiên nhảy ra lời nói ngông cuồng kiêu ngạo cực điểm của Sở Nhược Du. Có một số người ngông cuồng vì có bản lĩnh và tư cách. Đạo lý hợp tình hợp lý.
Hứa Phỉ vẫn chờ ở ngoài cửa, nhìn thấy Sở Nhược Du hắn theo bản năng mà nhìn thoáng qua hướng về phía sau cô, thấy không có thân ảnh hiệu trưởng thần sắc mới nhẹ đi vài vần.
“Các môn đều đạt điểm tối đa, em đến tột cùng làm như thế nào mà được.”
Nhắc tới thành tích kỳ thi, Hứa Phủ mặt mày trở nên hớn hở một chút, tuy rằng lớp số 1 trung bình điểm khẳng định muốn cao hơn một đoạn so với lớp số 16 nhưng đây là sự thật mọi người đều biết, thua cũng không có gì quá mất mặt.
Hiện tại thành tích của Sở Nhược Du không ai có thể so sánh, hoàn toàn xứng đáng đứng đầu toàn khoá, việc này mang cho lớp số 16 một liều thuốc trợ tim.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.