Chuyên Gia Y Học Hàng Đầu Nổi Tiếng Xuyên Thành Tiểu Thư Đáng Thương
Chương 25:
Nhất Bôi Đậu Tương
07/06/2023
Lâm Văn lải nhải một hồi lại không nghe được bất cứ cái gì đáp lại, cô tiến đến trước mặt Sở Nhược Du:
“Này, người nghe ta nói chuyện sao?”
Sở Nhược Du xoa xoa giữa mày:
“Nghe xong rồi.”
Theo như lời Lâm Văn cô đứng đầu toàn khoá kỳ thì, sinh hoạt của Lý Dung tiếp theo chắc khẳng định khổ sở, nếu đối phương gieo gió gặt bão cô cần gì phải lãng phí thời gian trên người của người không liên quan. Lâm Văn thấy Sở Nhược Du đối với Lý Dung thực sự không để bụng, dứt khoát bỏ qua người xấu này không đề cập tới nữa, cô khụ một tiếng sau đó thanh thanh giọng nói:
“Nhược Nhược, ta có chuyện thương lượng cùng người.”
Sở Nhược Du lần đầu thấy Lâm Văn ngượng ngùng như vậy, cô uống một miếng nước không nhanh không chậm mở miệng:
“Người nói đi.”
Lâm Văn liếm liếm môi, đáy lòng bỗng thay đổi chủ ý định tìm lý do thoái thác, nhưng cuối cùng cô mặt hơi thẹn thùng nói:
“Mẹ ta muốn gặp mặt người.”
So với ngày thứ sáu hôm nay trạng thái bộ mặt lại có biến hoá rõ ràng sáng loáng, cô quả thực không thể tin được, bản thân có được một làn da sạch sẽ tha thiết ước mơ.
“Mặt khác còn muốn cùng người nói chuyện hợp tác.”
“Mấy năm nay tuy bà không nói nhưng ta biết mặt ta đã thành tâm bệnh của bà. Bây giờ có thể tốt lên nhanh như vậy, một phương diện bà ấy cảm thấy không thể tưởng tượng, về phương diện khác là xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, muốn cùng người đi sâu nói chuyện có hay không bí phương có thể sản xuất hàng loạt không?”
“Nhược Nhược, ta chính là cho mẹ ta chuyển lời nói mà thôi, ngàn vạn lần người không cần có ý tưởng khác. Nếu không muốn trực tiếp cự tuyệt qua ta là được. Người yên tâm, ta thật sự sẽ không có bất luận ý kiến gì.”
“Ta chính là không lay chuyển được mẹ ta.”
Nói xong lời cuối cùng Lâm Văn như là trẻ con làm sai sự tình, ủ rũ cụp đuôi.
Sở Nhược Du nghe thấy lời nói trái ngược như thế, tâm tư khẽ nhích. Làm chuyên gia y học nổi tiếng hàng đầu Trung Quốc cô chưa bao giờ thiếu tiền tài, tất cả đều là tối cao tiêu chuẩn ăn, mặc, ở, đi lại. Mà hiện tại trong túi trống trơn, kể cả gọi xe đều mãi luôn phải do dự. Nếu nói không nghẹn khuất chút nào là không có khả năng.
Sau khi hiểu rõ mẹ Lâm Văn đề cập chính là ngành sản xuất đồ trang điểm cô không cần nghĩ ngợi mà viết ra một phương thuốc làm trắng da.
“Kiên trì bôi sáng tối trong vòng nửa tháng, làn da sẽ trắng lên một tông.”
Trong khi nói chuyện cô viết xong phương thuốc, nghiêm túc suy xét dứt khoát thêm vào mấy vị dược liệu râu ria vào.
“Đem phương thuốc này cho mẹ người, mẹ người sẽ có thể minh bạch.”
Biểu tình Lâm Văn có chút dại ra. Cô ngây ngốc mà tiếp nhận phương thuốc, rõ ràng một tờ giấy hơi mỏng lại hình như có trọng lượng ngàn cân.
Một hồi lâu muốn nói rồi lại thôi cô vẫn không nhịn được hỏi:
“Người liền tuỳ tiện như vậy cho ta? Người không cùng mẹ ta nói chuyện phân phối lợi nhuận? Người sẽ không sợ bà ta cầm đồ vật rồi trở mặt không nhận người?”
Cô chưa từng hoài nghi tính chân thật của phương thuốc trắng da. Trong lòng Lâm Văn do dự thật nhiều, trong suy nghĩ của cô, Sở Nhược Du không có lý do nào làm như vậy ngoại trừ bởi vì tin tưởng chính mình.
Trong lòng cô nháy mắt hạ quyết định quyết không thể khiến cho Sở Nhược Du thiệt thòi.
Sở Nhược Du căn bản không nghĩ tới Lâm Văn sẽ có hoạt động tâm lý nhiều như vậy. Cô nếu có thể tuỳ ý mà đem phương thuốc trắng da đưa ra ngoài, vậy đại biểu cô không có sợ hãi.
Đã gọi là bí phương, chính là những người khác đều không biết phối phương mới kêu là bí phương. Bình thường nếu mẹ Lâm Văn không phải là người ngốc đều sẽ không làm ra hành vi ngu xuẩn trở mặt không biết người này. Nếu không cô đem bí phương lộ ra bên ngoài chắc chắn sẽ chơi xong. Sở Nhược Du duỗi tay sờ sờ sợi tóc mềm mại của Lâm Văn:
“Không sợ.”
Ánh mắt Lâm Văn nháy mắt trở nên sáng lấp lánh, cô khác thường trịnh trọng thu hồi phương thuốc.
“Được.”
Cả một tiết học tâm thần Lâm Văn đều có hoảng hốt, cô thỉnh thoảng dùng ánh mắt kín đáo nhìn lén Sở Nhược Du, thỉnh thoảng lại ngây ngô cười vài cái. Cô có thể tới học tập ở Thị Trung, có thể gặp được Sở Nhất Du thật là sự may mắn nhất của cô.
Sau khi tan học Sở Nhược Du phát hiện trong phòng học xuất hiện nhiều âm thanh khe khẽ nói nhỏ, thỉnh thoảng còn nghe thấy tên của mình ở giữa.
“Này, người nghe ta nói chuyện sao?”
Sở Nhược Du xoa xoa giữa mày:
“Nghe xong rồi.”
Theo như lời Lâm Văn cô đứng đầu toàn khoá kỳ thì, sinh hoạt của Lý Dung tiếp theo chắc khẳng định khổ sở, nếu đối phương gieo gió gặt bão cô cần gì phải lãng phí thời gian trên người của người không liên quan. Lâm Văn thấy Sở Nhược Du đối với Lý Dung thực sự không để bụng, dứt khoát bỏ qua người xấu này không đề cập tới nữa, cô khụ một tiếng sau đó thanh thanh giọng nói:
“Nhược Nhược, ta có chuyện thương lượng cùng người.”
Sở Nhược Du lần đầu thấy Lâm Văn ngượng ngùng như vậy, cô uống một miếng nước không nhanh không chậm mở miệng:
“Người nói đi.”
Lâm Văn liếm liếm môi, đáy lòng bỗng thay đổi chủ ý định tìm lý do thoái thác, nhưng cuối cùng cô mặt hơi thẹn thùng nói:
“Mẹ ta muốn gặp mặt người.”
So với ngày thứ sáu hôm nay trạng thái bộ mặt lại có biến hoá rõ ràng sáng loáng, cô quả thực không thể tin được, bản thân có được một làn da sạch sẽ tha thiết ước mơ.
“Mặt khác còn muốn cùng người nói chuyện hợp tác.”
“Mấy năm nay tuy bà không nói nhưng ta biết mặt ta đã thành tâm bệnh của bà. Bây giờ có thể tốt lên nhanh như vậy, một phương diện bà ấy cảm thấy không thể tưởng tượng, về phương diện khác là xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, muốn cùng người đi sâu nói chuyện có hay không bí phương có thể sản xuất hàng loạt không?”
“Nhược Nhược, ta chính là cho mẹ ta chuyển lời nói mà thôi, ngàn vạn lần người không cần có ý tưởng khác. Nếu không muốn trực tiếp cự tuyệt qua ta là được. Người yên tâm, ta thật sự sẽ không có bất luận ý kiến gì.”
“Ta chính là không lay chuyển được mẹ ta.”
Nói xong lời cuối cùng Lâm Văn như là trẻ con làm sai sự tình, ủ rũ cụp đuôi.
Sở Nhược Du nghe thấy lời nói trái ngược như thế, tâm tư khẽ nhích. Làm chuyên gia y học nổi tiếng hàng đầu Trung Quốc cô chưa bao giờ thiếu tiền tài, tất cả đều là tối cao tiêu chuẩn ăn, mặc, ở, đi lại. Mà hiện tại trong túi trống trơn, kể cả gọi xe đều mãi luôn phải do dự. Nếu nói không nghẹn khuất chút nào là không có khả năng.
Sau khi hiểu rõ mẹ Lâm Văn đề cập chính là ngành sản xuất đồ trang điểm cô không cần nghĩ ngợi mà viết ra một phương thuốc làm trắng da.
“Kiên trì bôi sáng tối trong vòng nửa tháng, làn da sẽ trắng lên một tông.”
Trong khi nói chuyện cô viết xong phương thuốc, nghiêm túc suy xét dứt khoát thêm vào mấy vị dược liệu râu ria vào.
“Đem phương thuốc này cho mẹ người, mẹ người sẽ có thể minh bạch.”
Biểu tình Lâm Văn có chút dại ra. Cô ngây ngốc mà tiếp nhận phương thuốc, rõ ràng một tờ giấy hơi mỏng lại hình như có trọng lượng ngàn cân.
Một hồi lâu muốn nói rồi lại thôi cô vẫn không nhịn được hỏi:
“Người liền tuỳ tiện như vậy cho ta? Người không cùng mẹ ta nói chuyện phân phối lợi nhuận? Người sẽ không sợ bà ta cầm đồ vật rồi trở mặt không nhận người?”
Cô chưa từng hoài nghi tính chân thật của phương thuốc trắng da. Trong lòng Lâm Văn do dự thật nhiều, trong suy nghĩ của cô, Sở Nhược Du không có lý do nào làm như vậy ngoại trừ bởi vì tin tưởng chính mình.
Trong lòng cô nháy mắt hạ quyết định quyết không thể khiến cho Sở Nhược Du thiệt thòi.
Sở Nhược Du căn bản không nghĩ tới Lâm Văn sẽ có hoạt động tâm lý nhiều như vậy. Cô nếu có thể tuỳ ý mà đem phương thuốc trắng da đưa ra ngoài, vậy đại biểu cô không có sợ hãi.
Đã gọi là bí phương, chính là những người khác đều không biết phối phương mới kêu là bí phương. Bình thường nếu mẹ Lâm Văn không phải là người ngốc đều sẽ không làm ra hành vi ngu xuẩn trở mặt không biết người này. Nếu không cô đem bí phương lộ ra bên ngoài chắc chắn sẽ chơi xong. Sở Nhược Du duỗi tay sờ sờ sợi tóc mềm mại của Lâm Văn:
“Không sợ.”
Ánh mắt Lâm Văn nháy mắt trở nên sáng lấp lánh, cô khác thường trịnh trọng thu hồi phương thuốc.
“Được.”
Cả một tiết học tâm thần Lâm Văn đều có hoảng hốt, cô thỉnh thoảng dùng ánh mắt kín đáo nhìn lén Sở Nhược Du, thỉnh thoảng lại ngây ngô cười vài cái. Cô có thể tới học tập ở Thị Trung, có thể gặp được Sở Nhất Du thật là sự may mắn nhất của cô.
Sau khi tan học Sở Nhược Du phát hiện trong phòng học xuất hiện nhiều âm thanh khe khẽ nói nhỏ, thỉnh thoảng còn nghe thấy tên của mình ở giữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.