Chuyên Gia Y Học Hàng Đầu Nổi Tiếng Xuyên Thành Tiểu Thư Đáng Thương
Chương 37:
Nhất Bôi Đậu Tương
09/06/2023
Tống Minh Thành uống ngụm trà thấm thấm giọng, nồng đậm tươi cười nói:
“Thiên phú dương cầm của Hoan Hoan là không thể nghi ngờ. Người xem thu con bé làm học trò thì thế nào? Ta đảm bảo nhất định sẽ không làm tên tuổi người rơi xuống.”
Trần Thông còn ở tính toán quan hệ của Sở Nhược Du cùng Tống Minh Thành. Nghe được lời này ông không có đồng ý cũng không cự tuyệt, chỉ là thuận miệng đem tên bản nhạc Sở Nhược Du diễn tấu báo ra sau đó vẻ mặt ôn hoà nói:
“Hoan Hoan, em đàn thử xem.”
Tống Hoan Hoan trước khi đến cũng đã khắc khổ luyện tập qua, cũng không chút nào rụt rè sợ hãi khi nghe đến tên bản nhạc dương cầm yêu cầu kỹ xảo rất cao.
Cô thanh trừ tạp niệm, âm thanh dương cầm du dương thật mau vang lên.
Chỉ một khúc nhạc dạo trong mắt Trần Thông liền tràn ngập thần sắc thất vọng, đằng trước có Sở Nhược Du châu ngọc so ra Tống Hoan Hoan diễn tấu thật là kém cỏi quá nhiều.
Trình độ hai người là cách biệt một trời một vực.
Cáo già Tống Minh Thành chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra cảm xúc Trần Thông, tuy rằng hắn có chút thất vọng nhưng cũng không nói rõ, chỉ an an tĩnh tĩnh mà chờ.
Bản nhạc đàn về sau càng thể hiện trình độ một người.
Khi Tống Hoan Hoan diễn tấu hoàn toàn không có cảm xúc no đủ cùng trạng thái dâng trào như Sở Nhược Du, như là một cái người máy không cảm tình, buồn tẻ nhạt nhẽo.
Trần Thông cầm lòng không được mà nghĩ Tống Hoan Hoan thực sự có linh tính như lời bên ngoài nói sao?
Bản nhạc đàn kết thúc, Tống Hoan Hoan đầy mặt tươi cười trở về chỗ ngồi.
Cô cảm giác mình đã phát huy trình độ cao nhất, trạng thái so với ngày thường còn muốn tốt hơn vài phần.
“Thầy Trần thấy thế nào?”
Trần Thông thấy hai cha con đều chằm chằm nhìn chính mình, cuối cùng trong lòng thở dài một tiếng.
Thế nào chả lẽ trong lòng mình còn không rõ sao.
“Cũng được.”
Trần Thông khen thưởng một câu trái lương tâm.
Một bên mắt Khương Tuyết cầm lòng không đậu trợn trắng, Tống Hoan Hoan này ở trong các bạn cùng lứa tuổi coi như xuất sắc nhưng so sánh cùng thiên tài chân chính liền hoàn toàn không đáng giá nhắc tới.
Cũng không biết lời đồn ầm ĩ như thế nào lại có vẻ mặt kiêu ngạo này.
Trần Thông có chút xấu hổ, ông vội vàng nói sáng chuyện khác:
“Các người quan hệ cùng Sở Nhược Du thật thân cận sao?”
Tuy rằng Sở Nhược Du phủ nhận nhưng nội tâm Trần Thông là không tin.
Tống Minh Thành hơi híp mắt, là một người tâm tư nhanh nhẹn, bất luận cảm xúc rất nhỏ biến hoá đều không trốn qua được mắt hắn, đương nhiên hắn cảm giác được Trần Thông thân cận đối với Sở Nhược Du, lập tức sang sang cười:
“Đương nhiên, con bé là con riêng của vợ ta.”
Hắn dừng một chút vờ như vô tình hỏi:
“Sao con bé lại tới đây?”
Trần Thông có chút kinh ngạc.
Phải biết rằng mới vừa nãy Sở Nhược Du nói qua trong nhà nghèo quá không học nổi dương cầm, nếu thật là Tống Minh Thành con riêng của vợ thì lý do này cũng quá hoang đường.
Tống Minh Thành đi làm từ thiện đều đủ bồi dưỡng trên trăm cái người học dương cầm.
Tâm tư Trần Thông xoay chuyển bắt được mấu chốt, nguyên nhân duy nhất là quan hệ Sở Nhược Du và nhà họ Tống cũng không phải phi thường thân cận. Cho nên cô thà rằng từ bỏ dương cầm cũng không muốn cúi đầu.
Trần Thông cười khanh khách, nếu người nhà họ Tống không biết chi tiết về Sở Nhược Du thì ông cũng sẽ không cùng vợ ba hoa khua môi múa méo:
“Đứa nhỏ này đàn dương cầm cực kỳ tốt.”
Trên mặt Tống Hoan Hoan ý cười tươi đẹp nháy mắt dừng lại. Nháy mắt này cô tựa hồ lại quay về tới bầu không khí khiến người hít thở không thông kia.
Bình thường người tồn tại cùng Sở Nhược Du dưới một mái hiên thì hầu như không có chỗ để ở.
“Ai? Khí chất hay là bất luận là vẻ bề ngoài Sở Nhược Du đều càng giống mỹ nữ nhà danh giá hơn so với Tống Hoan Hoan.”
“Trời, Sở Nhược Du đàn dương cầm cũng ưu tú quá, cô ấy ngồi bên dương cầm chẳng cần làm cái gì cũng tự như một tiên nữ sáng rực rỡ, thực sự ái mộ.”
“Thành tích học tập của Sở Nhược Du thật tốt, mẹ của ta kêu ta học tập cô ấy. Cười chết ta, học cái rắm nha, căn bản học không được.”
….
Tống Hoan Hoan không biết Trần Thông hiểu biết bao nhiêu đối với Sở Nhược Du, cũng không dám phán định mù quáng, một bên phỏng đoán một bên thử:
“Đúng vậy, bất quá cô ấy có hai năm không đàn dương cầm, cô ấy không có gì hứng thú với đàn dương cầm.”
Nếu là Trần Thông còn không cảm thụ đến ác ý của Tống Hoan Hoan thì nhiều năm qua ông ăn cơm thật phí tiền. Theo tính cách của ông, đàn có thể không tốt nhưng nhân phẩm nhất định không được xấu.
Lập tức sắc mặt của ông liền lãnh đạm xuống.
Không khí trở nên tẻ nhạt.
“Thiên phú dương cầm của Hoan Hoan là không thể nghi ngờ. Người xem thu con bé làm học trò thì thế nào? Ta đảm bảo nhất định sẽ không làm tên tuổi người rơi xuống.”
Trần Thông còn ở tính toán quan hệ của Sở Nhược Du cùng Tống Minh Thành. Nghe được lời này ông không có đồng ý cũng không cự tuyệt, chỉ là thuận miệng đem tên bản nhạc Sở Nhược Du diễn tấu báo ra sau đó vẻ mặt ôn hoà nói:
“Hoan Hoan, em đàn thử xem.”
Tống Hoan Hoan trước khi đến cũng đã khắc khổ luyện tập qua, cũng không chút nào rụt rè sợ hãi khi nghe đến tên bản nhạc dương cầm yêu cầu kỹ xảo rất cao.
Cô thanh trừ tạp niệm, âm thanh dương cầm du dương thật mau vang lên.
Chỉ một khúc nhạc dạo trong mắt Trần Thông liền tràn ngập thần sắc thất vọng, đằng trước có Sở Nhược Du châu ngọc so ra Tống Hoan Hoan diễn tấu thật là kém cỏi quá nhiều.
Trình độ hai người là cách biệt một trời một vực.
Cáo già Tống Minh Thành chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra cảm xúc Trần Thông, tuy rằng hắn có chút thất vọng nhưng cũng không nói rõ, chỉ an an tĩnh tĩnh mà chờ.
Bản nhạc đàn về sau càng thể hiện trình độ một người.
Khi Tống Hoan Hoan diễn tấu hoàn toàn không có cảm xúc no đủ cùng trạng thái dâng trào như Sở Nhược Du, như là một cái người máy không cảm tình, buồn tẻ nhạt nhẽo.
Trần Thông cầm lòng không được mà nghĩ Tống Hoan Hoan thực sự có linh tính như lời bên ngoài nói sao?
Bản nhạc đàn kết thúc, Tống Hoan Hoan đầy mặt tươi cười trở về chỗ ngồi.
Cô cảm giác mình đã phát huy trình độ cao nhất, trạng thái so với ngày thường còn muốn tốt hơn vài phần.
“Thầy Trần thấy thế nào?”
Trần Thông thấy hai cha con đều chằm chằm nhìn chính mình, cuối cùng trong lòng thở dài một tiếng.
Thế nào chả lẽ trong lòng mình còn không rõ sao.
“Cũng được.”
Trần Thông khen thưởng một câu trái lương tâm.
Một bên mắt Khương Tuyết cầm lòng không đậu trợn trắng, Tống Hoan Hoan này ở trong các bạn cùng lứa tuổi coi như xuất sắc nhưng so sánh cùng thiên tài chân chính liền hoàn toàn không đáng giá nhắc tới.
Cũng không biết lời đồn ầm ĩ như thế nào lại có vẻ mặt kiêu ngạo này.
Trần Thông có chút xấu hổ, ông vội vàng nói sáng chuyện khác:
“Các người quan hệ cùng Sở Nhược Du thật thân cận sao?”
Tuy rằng Sở Nhược Du phủ nhận nhưng nội tâm Trần Thông là không tin.
Tống Minh Thành hơi híp mắt, là một người tâm tư nhanh nhẹn, bất luận cảm xúc rất nhỏ biến hoá đều không trốn qua được mắt hắn, đương nhiên hắn cảm giác được Trần Thông thân cận đối với Sở Nhược Du, lập tức sang sang cười:
“Đương nhiên, con bé là con riêng của vợ ta.”
Hắn dừng một chút vờ như vô tình hỏi:
“Sao con bé lại tới đây?”
Trần Thông có chút kinh ngạc.
Phải biết rằng mới vừa nãy Sở Nhược Du nói qua trong nhà nghèo quá không học nổi dương cầm, nếu thật là Tống Minh Thành con riêng của vợ thì lý do này cũng quá hoang đường.
Tống Minh Thành đi làm từ thiện đều đủ bồi dưỡng trên trăm cái người học dương cầm.
Tâm tư Trần Thông xoay chuyển bắt được mấu chốt, nguyên nhân duy nhất là quan hệ Sở Nhược Du và nhà họ Tống cũng không phải phi thường thân cận. Cho nên cô thà rằng từ bỏ dương cầm cũng không muốn cúi đầu.
Trần Thông cười khanh khách, nếu người nhà họ Tống không biết chi tiết về Sở Nhược Du thì ông cũng sẽ không cùng vợ ba hoa khua môi múa méo:
“Đứa nhỏ này đàn dương cầm cực kỳ tốt.”
Trên mặt Tống Hoan Hoan ý cười tươi đẹp nháy mắt dừng lại. Nháy mắt này cô tựa hồ lại quay về tới bầu không khí khiến người hít thở không thông kia.
Bình thường người tồn tại cùng Sở Nhược Du dưới một mái hiên thì hầu như không có chỗ để ở.
“Ai? Khí chất hay là bất luận là vẻ bề ngoài Sở Nhược Du đều càng giống mỹ nữ nhà danh giá hơn so với Tống Hoan Hoan.”
“Trời, Sở Nhược Du đàn dương cầm cũng ưu tú quá, cô ấy ngồi bên dương cầm chẳng cần làm cái gì cũng tự như một tiên nữ sáng rực rỡ, thực sự ái mộ.”
“Thành tích học tập của Sở Nhược Du thật tốt, mẹ của ta kêu ta học tập cô ấy. Cười chết ta, học cái rắm nha, căn bản học không được.”
….
Tống Hoan Hoan không biết Trần Thông hiểu biết bao nhiêu đối với Sở Nhược Du, cũng không dám phán định mù quáng, một bên phỏng đoán một bên thử:
“Đúng vậy, bất quá cô ấy có hai năm không đàn dương cầm, cô ấy không có gì hứng thú với đàn dương cầm.”
Nếu là Trần Thông còn không cảm thụ đến ác ý của Tống Hoan Hoan thì nhiều năm qua ông ăn cơm thật phí tiền. Theo tính cách của ông, đàn có thể không tốt nhưng nhân phẩm nhất định không được xấu.
Lập tức sắc mặt của ông liền lãnh đạm xuống.
Không khí trở nên tẻ nhạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.