Chuyên Gia Y Học Hàng Đầu Nổi Tiếng Xuyên Thành Tiểu Thư Đáng Thương
Chương 47:
Nhất Bôi Đậu Tương
10/06/2023
Sở Nhược Du không có lựa chọn bản nhạc có yêu cầu kỹ xảo quá khó khăn, ở trước mặt Mã Tỉnh Trình bất luận kỹ xảo gì đều có thể trở thành múa rìu qua mắt thợ.
Âm nhạc đả động lòng người nhất vẫn là tình cảm cho nên cô chọn bản nhạc chính mình sáng tác.
Tiếng dương cầm dễ nghe vang lên, không khí khắp không gian nháy mắt trở nên yên tĩnh.
Bất quá còn không đến mười giây ông đem ly trong tay thả trên bàn trà, cắt ngang Sở Nhược Du:
“Bản nhạc này người từ đâu mà có?”
So với vừa rồi thái độ của ông trở nên lạnh như băng sương.
Trần Thông không rõ nguyên do, ánh mắt mờ mọt ở giữa hai người mà bồi hồi.
Sở Nhược Du bị cưỡng bách cắt ngang, mày đẹp gắt gao nhăn lại, lưng ưỡn thẳng tắp, hơi hơi nghiêng người, sau đó gằn từng chữ:
“Ta tự mình sáng tác”
Mã Tỉnh Trình đột nhiên cười lạnh một tiếng:
“Hai ngày trước ta đi hiệp hội quản lý dương cầm, đoán xem ta nghe được cái gì? Có một nữ sinh cũng đàn giống như đúc bản nhạc người vừa đàn.”
Hắn dừng một chút.
“Tất cả mọi người đều biết đó là hai năm trước cô ta viết ra.”
Lúc ấy ông còn cảm thấy có chút tiếc hận.
Tuy rằng nữ sinh ấy kỹ thuật dương cầm còn chưa tốt nhưng linh tính lại tuyệt đối không có ai bằng, thấy Trần Thông ngây ra như phỗng ông lạnh lùng nói:
“Nghiêm Chung mới thu học trò.”
Ông không có ấn tượng tên gọi là gì.
Sở Nhược Du chỉ hơi suy tư liền phỏng đoán được, khóe miệng cô cong nhẹ lên châm chọc sau đó không kiêu ngạo không siểm nịnh mà tiếp tục diễn tấu.
Đổi thành sự tình khác cô khả năng sẽ không để ý, cũng không đi giải thích nhưng bản nhạc này không thể nhượng bộ. Đây là “Sở Nhược Du” tâm huyết.
Mã Tỉnh Trình không nghĩ tới sau khi Sở Nhược Du bị phát hiện ăn cắp bản nhạc còn có thể có định lực mạnh mẽ như vậy. Ánh mắt ông thẳng tắp mà nhìn chằm chằm một bên mặt Sở Nhược Du, không biết như thế nào lại để ý nhìn kỹ thấy một cổ hương vị cô tịch và quật cường.
Sở Nhược Du hoàn toàn chìm đắm ở trong diễn tấu dương cầm.
Cũng may lúc Tống Hoan Hoan trộm bản nhạc cô đang có sự tình làm chậm trễ nên cũng không có viết xong.
Cho nên bản nhạc hoàn chỉnh chỉ tồn tại trong đầu của cô.
Mã Tỉnh Trình càng nghe càng cảm thấy ghê người. Đồng dạng một khúc đầu bản nhạc ở trong tay Sở Nhược Du đột nhiên phong cách biến hoá nghiêng trời lệch đất.
Lần đầu tiên ông biết một người kỹ xảo không có cao siêu cũng có thể diễn tấu ra âm nhạc chấn động tâm linh như vậy.
Linh tính và thiên phú này thật sự hiếm thấy.
Ba mươi giây qua đi thật mau, giai điệu bỗng nhiên trở nên lên xuống phập phồng, phía trước làn điệu vui sướng bao nhiêu thì mặt sau làn điệu liền áp lực bấy nhiêu, bức xúc thể hiện một người tâm trạng khó chịu.
Đây là “Sở Nhược Du” dùng âm nhạc tới biểu đạt bản thân bất mãn đối với sinh hoạt, bất mãn đối Lâm Sương.
Thậm chí về sau cô không thể đánh đàn.
Nghe đến cuối cùng Mã Tỉnh Trình cảm giác trái tim của mình bị một đôi tay to gắt gao bóp chặt không thở nổi, hít thở không thông.
Độ mẫn cảm đối với âm nhạc cực kỳ cao khiến ông càng khó chịu khi cảm xúc bực bội, bi thống.
m cuối cùng kết thúc Sở Nhược Du mặt không biểu tình đứng lên, thái độ kiêu ngạo không kiềm chế tuỳ ý thể hiện trên gương mặt cô:
“Cô ta cũng xứng sáng tác được bản nhạc như thế này? Cô ta có bản lĩnh thì đàn lên hoàn chỉnh bản nhạc đi.”
Thật sự buồn cười.
Trần Thông:
“!!!!”
Con mẹ nó, đột nhiên cảm thấy thật ngầu!
Âm nhạc đả động lòng người nhất vẫn là tình cảm cho nên cô chọn bản nhạc chính mình sáng tác.
Tiếng dương cầm dễ nghe vang lên, không khí khắp không gian nháy mắt trở nên yên tĩnh.
Bất quá còn không đến mười giây ông đem ly trong tay thả trên bàn trà, cắt ngang Sở Nhược Du:
“Bản nhạc này người từ đâu mà có?”
So với vừa rồi thái độ của ông trở nên lạnh như băng sương.
Trần Thông không rõ nguyên do, ánh mắt mờ mọt ở giữa hai người mà bồi hồi.
Sở Nhược Du bị cưỡng bách cắt ngang, mày đẹp gắt gao nhăn lại, lưng ưỡn thẳng tắp, hơi hơi nghiêng người, sau đó gằn từng chữ:
“Ta tự mình sáng tác”
Mã Tỉnh Trình đột nhiên cười lạnh một tiếng:
“Hai ngày trước ta đi hiệp hội quản lý dương cầm, đoán xem ta nghe được cái gì? Có một nữ sinh cũng đàn giống như đúc bản nhạc người vừa đàn.”
Hắn dừng một chút.
“Tất cả mọi người đều biết đó là hai năm trước cô ta viết ra.”
Lúc ấy ông còn cảm thấy có chút tiếc hận.
Tuy rằng nữ sinh ấy kỹ thuật dương cầm còn chưa tốt nhưng linh tính lại tuyệt đối không có ai bằng, thấy Trần Thông ngây ra như phỗng ông lạnh lùng nói:
“Nghiêm Chung mới thu học trò.”
Ông không có ấn tượng tên gọi là gì.
Sở Nhược Du chỉ hơi suy tư liền phỏng đoán được, khóe miệng cô cong nhẹ lên châm chọc sau đó không kiêu ngạo không siểm nịnh mà tiếp tục diễn tấu.
Đổi thành sự tình khác cô khả năng sẽ không để ý, cũng không đi giải thích nhưng bản nhạc này không thể nhượng bộ. Đây là “Sở Nhược Du” tâm huyết.
Mã Tỉnh Trình không nghĩ tới sau khi Sở Nhược Du bị phát hiện ăn cắp bản nhạc còn có thể có định lực mạnh mẽ như vậy. Ánh mắt ông thẳng tắp mà nhìn chằm chằm một bên mặt Sở Nhược Du, không biết như thế nào lại để ý nhìn kỹ thấy một cổ hương vị cô tịch và quật cường.
Sở Nhược Du hoàn toàn chìm đắm ở trong diễn tấu dương cầm.
Cũng may lúc Tống Hoan Hoan trộm bản nhạc cô đang có sự tình làm chậm trễ nên cũng không có viết xong.
Cho nên bản nhạc hoàn chỉnh chỉ tồn tại trong đầu của cô.
Mã Tỉnh Trình càng nghe càng cảm thấy ghê người. Đồng dạng một khúc đầu bản nhạc ở trong tay Sở Nhược Du đột nhiên phong cách biến hoá nghiêng trời lệch đất.
Lần đầu tiên ông biết một người kỹ xảo không có cao siêu cũng có thể diễn tấu ra âm nhạc chấn động tâm linh như vậy.
Linh tính và thiên phú này thật sự hiếm thấy.
Ba mươi giây qua đi thật mau, giai điệu bỗng nhiên trở nên lên xuống phập phồng, phía trước làn điệu vui sướng bao nhiêu thì mặt sau làn điệu liền áp lực bấy nhiêu, bức xúc thể hiện một người tâm trạng khó chịu.
Đây là “Sở Nhược Du” dùng âm nhạc tới biểu đạt bản thân bất mãn đối với sinh hoạt, bất mãn đối Lâm Sương.
Thậm chí về sau cô không thể đánh đàn.
Nghe đến cuối cùng Mã Tỉnh Trình cảm giác trái tim của mình bị một đôi tay to gắt gao bóp chặt không thở nổi, hít thở không thông.
Độ mẫn cảm đối với âm nhạc cực kỳ cao khiến ông càng khó chịu khi cảm xúc bực bội, bi thống.
m cuối cùng kết thúc Sở Nhược Du mặt không biểu tình đứng lên, thái độ kiêu ngạo không kiềm chế tuỳ ý thể hiện trên gương mặt cô:
“Cô ta cũng xứng sáng tác được bản nhạc như thế này? Cô ta có bản lĩnh thì đàn lên hoàn chỉnh bản nhạc đi.”
Thật sự buồn cười.
Trần Thông:
“!!!!”
Con mẹ nó, đột nhiên cảm thấy thật ngầu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.