Chuyên Gia Y Học Hàng Đầu Nổi Tiếng Xuyên Thành Tiểu Thư Đáng Thương
Chương 5:
Nhất Bôi Đậu Tương
04/06/2023
Trong chớp nhoáng ông bất chợt ý thức được cái gì, âm lượng của giọng nói cũng có chút cất cao:
“Phương thuốc kia là dùng được?”
Hách Bỉnh Nghiêm cảm thấy không thể hiểu được:
“Đương nhiên.”
Triệu Kiến An: “....”
Đáng tin cậy liền đáng tin cậy, không đáng tin cậy liền không đáng tin cậy, nói cái gì mà chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy, thể hiện nho nhã cái gì thật muốn mạng người. Đương nhiên ông cũng chỉ dám âm thầm chửi thầm.
Chần chừ một lát, Triệu Kiến An mở miệng thử hỏi:
“Cô ta rất lợi hại?”
Hách Bỉnh Nghiêm không chút do dự trả lời khẳng định đáp án, đồng thời lại bổ sung nói:
“Còn là một người rất cao thượng.”
Mỗi thầy thuốc trung y độc lập lành nghề đều có sở trường riêng cùng đặc sắc riêng, ngoài kinh nghiệm chẩn đoán bệnh cùng bí quyết thì phương thuốc cũng là như thế. Phương thuốc xuất sắc có thể trở thành kinh điển lưu truyền hậu thế. Cho nên rất nhiều thầy thuốc trung y đều sẽ ở trong phương thuốc thêm vào nhiều hơn một hai vị có tác dụng còn không rõ trong vị thuốc, hoặc là ở trong phương thuốc bớt đi một vị trong vị thuốc, thay đổi thành người bệnh sao khô riêng hoặc khi uống thuốc mới thêm vào, làm như thế để lẫn lộn tránh việc biết được phương thuốc. Chỉ cần là trên phương thuốc mười lăm vị thuốc kê phân lượng không rõ ràng lắm thì Hách Bỉnh Nghiêm căn bản không có khả năng kết luận nhanh chóng như vậy.
Triệu Kiến An bỗng nhiên nghẹn lời. Nguyên lai chính ông lại là vai hề. Đây đâu phải là thiếu nữ mới lớn kiêu ngạo, rõ ràng đại bảo bối đáng yêu của nhân gian. Trong lòng ông tự giễu cợt chính mình sau đó ứng phó nói:
“ Ta sẽ giúp ngài chuyển lời, chẳng qua cô ấy mới vừa chuyển trường còn cần thời gian thích ứng hoàn cảnh mới, không nhất định có thời gian rảnh. Đương nhiên ý kiến cá nhân của cô làm quyết định hết thảy mọi chuyện.”
Mặt Hách Bỉnh Nghiêm mất đi nụ cười cố gắng làm ra.
Chuyển trường? Thích ứng hoàn cảnh mới?
Đây đều là cách nói chuyện khiến người sợ hãi gì?
Phải là ẩn sĩ cao nhân tiên phong đạo cốt mới đúng chứ, như thế nào liền còn đi học?
Thật khó tưởng tượng.
Ông hơi thở đều có chút khó khăn, nghẹn ngào hỏi:
“Vị này….hạnh lâm bao nhiêu tuổi rồi?”
Nếu là cái bảo vệ tiến sĩ thật cũng không phải không tiếp thu được, luôn có người thiên phú trời sinh.
Triệu Kiến An ăn ngay nói thật:
“Cao nhất,vị thành niên” ( lớp 10)
Nghe được vị thành niên ba chữ Hách Bỉnh Nghiêm ngạc nhiên ngẩng đầu, sau khi xác nhận không phải Triệu Kiến An nói hươu nói vượn ông ta bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả, cười đến nước mắt sắp chảy ra.
“Mười năm rồi rốt cuộc ta có hy vọng trở về kinh.”
Sở Nhược Du với những chuyện này hoàn toàn không biết gì cả. Đương nhiên liền tính là đã biết thì cảm xúc của cô cũng không có gì thay đổi.
Vất vả chen chúc trên hai chuyến xe công cộng, lại đi bộ hai mươi phút, giờ phút này cô đang đứng trước cửa một chung cư cũ kỹ.
Còn chưa nghĩ ra nên nói cái gì thì cửa kêu lên một tiếng “kẽo kẹt” rồi chậm rãi mở ra. Sở Hòa Sinh đang muốn đi ra ngoài thì trước cửa bị chặn lại, theo bản năng lùi lại phía sau một bước. Nhưng chờ khi hắn thấy rõ là ai sau, tâm tình trở nên kích động bộc lộ ra ngoài:
“Nhược Nhược, sao con lại đến đây?”
Từ sau khi Lâm Sương mang theo Nhược Nhược đi lấy chồng mới hắn liền mất đi cơ hội thăm con gái, chỉ lúc nhớ thật sự không chịu được mới bất đắc dĩ lén lút đến cửa Nhất Trung đứng xa xa chua xót nhìn một cái.
Ngực Sở Nhược Du ẩn ẩn cảm thấy chua xót.
Sở Hòa Sinh là cha ruột “Sở Nhược Du”, tính cách ngay thẳng thành thật, nhưng vì không biết cách nói chuyện nên hai cha con quan hệ rất xa cách. Do dự một lát ngắn ngủi cô cam tâm tình nguyện mà gọi :
“Ba ba”
Bối cảnh gia đình của Sở Hoà Sinh không hề tầm thường, nếu không người thích sĩ diện như Lâm Sương cũng không cùng hắn kết hôn sinh con, chỉ là bên cạnh nhiều năm cũng không kiếm được bất cứ chỗ tốt nào nên lúc này mới đi theo Tống Minh Thành.Sau khi “Sở Nhược Du” bị ức hiếp đến chết chỉ có Sở Hoà Sinh đi khắp nơi đòi lại công đạo cho cô, chẳng qua đến cuối cùng bị kẻ xấu lợi dụng, kết cục đồng dạng thảm thiết.
Đơn giản hai chữ lại làm Sở Hoà Sinh hai hốc mắt đỏ lên, liền nói chuyện đều trở nên nói năng lộn xộn:
“Đói bụng chưa? Bên ngoài có lạnh không? Tìm ba ba có chuyện gì?”
“Phương thuốc kia là dùng được?”
Hách Bỉnh Nghiêm cảm thấy không thể hiểu được:
“Đương nhiên.”
Triệu Kiến An: “....”
Đáng tin cậy liền đáng tin cậy, không đáng tin cậy liền không đáng tin cậy, nói cái gì mà chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy, thể hiện nho nhã cái gì thật muốn mạng người. Đương nhiên ông cũng chỉ dám âm thầm chửi thầm.
Chần chừ một lát, Triệu Kiến An mở miệng thử hỏi:
“Cô ta rất lợi hại?”
Hách Bỉnh Nghiêm không chút do dự trả lời khẳng định đáp án, đồng thời lại bổ sung nói:
“Còn là một người rất cao thượng.”
Mỗi thầy thuốc trung y độc lập lành nghề đều có sở trường riêng cùng đặc sắc riêng, ngoài kinh nghiệm chẩn đoán bệnh cùng bí quyết thì phương thuốc cũng là như thế. Phương thuốc xuất sắc có thể trở thành kinh điển lưu truyền hậu thế. Cho nên rất nhiều thầy thuốc trung y đều sẽ ở trong phương thuốc thêm vào nhiều hơn một hai vị có tác dụng còn không rõ trong vị thuốc, hoặc là ở trong phương thuốc bớt đi một vị trong vị thuốc, thay đổi thành người bệnh sao khô riêng hoặc khi uống thuốc mới thêm vào, làm như thế để lẫn lộn tránh việc biết được phương thuốc. Chỉ cần là trên phương thuốc mười lăm vị thuốc kê phân lượng không rõ ràng lắm thì Hách Bỉnh Nghiêm căn bản không có khả năng kết luận nhanh chóng như vậy.
Triệu Kiến An bỗng nhiên nghẹn lời. Nguyên lai chính ông lại là vai hề. Đây đâu phải là thiếu nữ mới lớn kiêu ngạo, rõ ràng đại bảo bối đáng yêu của nhân gian. Trong lòng ông tự giễu cợt chính mình sau đó ứng phó nói:
“ Ta sẽ giúp ngài chuyển lời, chẳng qua cô ấy mới vừa chuyển trường còn cần thời gian thích ứng hoàn cảnh mới, không nhất định có thời gian rảnh. Đương nhiên ý kiến cá nhân của cô làm quyết định hết thảy mọi chuyện.”
Mặt Hách Bỉnh Nghiêm mất đi nụ cười cố gắng làm ra.
Chuyển trường? Thích ứng hoàn cảnh mới?
Đây đều là cách nói chuyện khiến người sợ hãi gì?
Phải là ẩn sĩ cao nhân tiên phong đạo cốt mới đúng chứ, như thế nào liền còn đi học?
Thật khó tưởng tượng.
Ông hơi thở đều có chút khó khăn, nghẹn ngào hỏi:
“Vị này….hạnh lâm bao nhiêu tuổi rồi?”
Nếu là cái bảo vệ tiến sĩ thật cũng không phải không tiếp thu được, luôn có người thiên phú trời sinh.
Triệu Kiến An ăn ngay nói thật:
“Cao nhất,vị thành niên” ( lớp 10)
Nghe được vị thành niên ba chữ Hách Bỉnh Nghiêm ngạc nhiên ngẩng đầu, sau khi xác nhận không phải Triệu Kiến An nói hươu nói vượn ông ta bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả, cười đến nước mắt sắp chảy ra.
“Mười năm rồi rốt cuộc ta có hy vọng trở về kinh.”
Sở Nhược Du với những chuyện này hoàn toàn không biết gì cả. Đương nhiên liền tính là đã biết thì cảm xúc của cô cũng không có gì thay đổi.
Vất vả chen chúc trên hai chuyến xe công cộng, lại đi bộ hai mươi phút, giờ phút này cô đang đứng trước cửa một chung cư cũ kỹ.
Còn chưa nghĩ ra nên nói cái gì thì cửa kêu lên một tiếng “kẽo kẹt” rồi chậm rãi mở ra. Sở Hòa Sinh đang muốn đi ra ngoài thì trước cửa bị chặn lại, theo bản năng lùi lại phía sau một bước. Nhưng chờ khi hắn thấy rõ là ai sau, tâm tình trở nên kích động bộc lộ ra ngoài:
“Nhược Nhược, sao con lại đến đây?”
Từ sau khi Lâm Sương mang theo Nhược Nhược đi lấy chồng mới hắn liền mất đi cơ hội thăm con gái, chỉ lúc nhớ thật sự không chịu được mới bất đắc dĩ lén lút đến cửa Nhất Trung đứng xa xa chua xót nhìn một cái.
Ngực Sở Nhược Du ẩn ẩn cảm thấy chua xót.
Sở Hòa Sinh là cha ruột “Sở Nhược Du”, tính cách ngay thẳng thành thật, nhưng vì không biết cách nói chuyện nên hai cha con quan hệ rất xa cách. Do dự một lát ngắn ngủi cô cam tâm tình nguyện mà gọi :
“Ba ba”
Bối cảnh gia đình của Sở Hoà Sinh không hề tầm thường, nếu không người thích sĩ diện như Lâm Sương cũng không cùng hắn kết hôn sinh con, chỉ là bên cạnh nhiều năm cũng không kiếm được bất cứ chỗ tốt nào nên lúc này mới đi theo Tống Minh Thành.Sau khi “Sở Nhược Du” bị ức hiếp đến chết chỉ có Sở Hoà Sinh đi khắp nơi đòi lại công đạo cho cô, chẳng qua đến cuối cùng bị kẻ xấu lợi dụng, kết cục đồng dạng thảm thiết.
Đơn giản hai chữ lại làm Sở Hoà Sinh hai hốc mắt đỏ lên, liền nói chuyện đều trở nên nói năng lộn xộn:
“Đói bụng chưa? Bên ngoài có lạnh không? Tìm ba ba có chuyện gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.