Chuyện Hằng Ngày Của Nhà Mộc Tử
Chương 1: Đi xem mắt
Kiều A Khô
21/08/2020
Mộc Tử Quân come out từ năm anh 26 tuổi, mãi đến tận năm anh 29 tuổi, anh mới nhận được sự chấp thuận của gia đình.
Thực lòng mà nói, dù ba mẹ có chấp nhận sự thật con trai mình là gay hay không, cuộc sống của Mộc Tử Quân cũng chẳng mấy thay đổi: Vẫn ăn, vẫn ngủ, và đặc biệt là vẫn phải đi xem mắt.
Có điều, đối tượng xem mắt của anh từ phụ nữ nay đã biến thành đàn ông.
Đang ngồi trước mặt Mộc Tử Quân đây là anh chàng thứ tư trong ngày.
So với ba ứng cử viên kia, cậu trai này trông đáng tin hơn hẳn: Ít nhất cậu ta không là ông già năm mươi tuổi, cũng không phải là cậu ấm mới ba mươi mà đã trải qua tận sáu đời vợ, cũng không phải là anh nông dân vừa chân ướt chân ráo lên thành phố. Cậu ấy là con trai của bà chủ quán mạt chược dưới lầu nhà chị dâu của chị họ của hàng xóm của bạn học thời cao trung của mẹ Mộc Tử Quân.
Hừm, nom cũng sạch sẽ, ngoan ngoãn đấy, tuy có hơi ít nói với hơi ngốc, nhưng cũng chấp nhận được.
Mộc Tử Quân uống một hớp nước, mở lời: "Xin chào, tôi là Lý Lâm, bạn bè hay gọi tôi là Mộc Tử. Năm nay 29 tuổi, là một họa sĩ tự do."
Cậu trai kia mím mím môi: "A Mộc Mộc, 24 tuổi, sinh viên năm hai."
Nói xong, người kia lại bật chế độ câm như hến, nhìn chằm chằm Mộc Tử Quân một phút có thừa, nhìn đến mức khiến sống lưng anh lạnh toát.
A Mộc Mộc: "Tiến tới luôn không?"
"Hả?" Mộc Tử Quân ngạc nhiên.
"Tôi nói", A Mộc Mộc nghiêng đầu, lặp lại: "Chúng ta có tiến tới luôn không?"
Mộc Tử Quân: "Ầy, chuyện này..."
Ngoại hình cũng được đó, giọng nói khá êm tai... Có điều cậu ta nhỏ hơn mình những năm tuổi! Hơn nữa cậu ấy vẫn còn đi học mà! Điều cực kỳ cực kỳ quan trọng là hai chúng ta vẫn chưa biết gì về nhau hết đó bạn trẻ à! Đến làm bạn giường thì cũng phải biết đối phương nằm trên hay nằm dưới chớ! Với lại cậu nghiêng đầu làm cái khỉ gì, bán manh chắc?!
"Để tôi suy nghĩ một lát." Mộc Tử Quân chống cằm, nở một nụ cười mà anh gọi là kinh tâm động phách.
Đầu A Mộc Mộc lại nghiêng sang bên kia: "Được, anh cứ từ từ mà suy nghĩ, suy nghĩ xong thì hãy gọi món."
Mộc Tử Quân hoá đá: Cậu không biết thương cậu thì cậu cũng phải biết thương tui chứ, nếu không thì thương anh phục vụ cũng được, anh ấy đứng đợi chúng ta gọi món đến mức nước mắt ròng ròng rồi kìa!
"Are you sure?" Mộc Tử Quân không nhịn được xác nhận lại lần nữa.
A Mộc Mộc gật gật.
Mộc Tử Quân hừ một tiếng: "Nói thật đừng buồn, cậu ngây thơ quá."
A Mộc Mộc mặt trơ như đá.
"Rồi rồi, tôi đồng ý." Mộc Tử Quân thở dài, "Giờ thì mau gọi món đi."
Từ ba đối tượng xem mắt đầu tiên kia, Mộc Tử Quân đã mất niềm tin vào tác phong hành nghề bà mối của mẹ mình rồi. Thay vì bỏ qua lần này rồi lại phải đi gặp những thành phần trời ơi đất hỡi, anh thà chọn luôn cậu nhóc này, chí ít nhan sắc của cậu ta khá hợp gu anh.
A Mộc Mộc lại gật đầu, rốt cuộc cũng chịu nở nụ cười đầu tiên kể từ khi hai người gặp mặt.
Í, lúm đồng tiền kìa, đáng yêu ghê... Mộc Tử Quân vừa cảm thán vừa liên tiếp gọi những món đắt tiền nhất trong menu.
Mộc Tử Quân: "Cậu đã nói chầu này cậu bao đó nha, không được nuốt lời."
A Mộc Mộc: "Ừm."
Thức ăn được dọn lên, Mộc Tử Quân vừa ăn vừa trò chuyện với A Mộc Mộc.
"Nhắc mới nhớ, tấm hình kia đúng là lừa tình quá đi mất."
A Mộc Mộc tròn mắt: "Hở?"
Mộc Tử Quân cười cười: "Là tấm hình của cậu mà mẹ cậu đưa cho mẹ tôi á. Trông chẳng giống cậu gì hết trơn."
A Mộc Mộc lại ngẩn người mất một chốc, sau đó móc thẻ căn cước ra: "Ý anh là tấm này sao?"
Mộc Tử Quân nhìn khuôn mặt xấu đau xấu đớn trên thẻ, nhịn cười muốn nội thương: "Đúng, đúng! Chính nó!"
A Mộc Mộc nhìn nhìn tấm ảnh thẻ trên thẻ căn cước, lại nhìn nhìn khoé môi run run của Mộc Tử Quân, "Khác nhau lắm hả?"
Trừ hai mắt đờ đẫn, tóc hớt kiểu đầu đinh, góc chụp cực kỳ tệ, thì trông người trong ảnh giống y chang cậu mà?
"Nhìn như hai người hoàn toàn chẳng có dây mơ rễ má gì với nhau hết á." Mộc Tử Quân đập bàn, sau đó an ủi: "Nhưng không sao, ảnh thẻ không khó coi thì không phải là ảnh thẻ."
"Anh thì sao?" A Mộc Mộc hỏi.
Mộc Tử Quân không theo kịp lối suy nghĩ của cậu: "Sao là sao?"
A Mộc Mộc: "Thẻ căn cước của anh thì sao?"
Mộc Tử Quân cười tươi như hoa, tự tin móc thẻ căn cước của mình quăng cho A Mộc Mộc.
A Mộc Mộc nhìn thẻ căn cước của Mộc Tử Quân, lại nhìn thẻ căn cước của mình, tủi thân: "Sao của anh đẹp dữ vậy?"
Một Tử Quân hất tóc, "Trời sinh đã vậy rồi, tôi không thể làm gì khác." Không đẹp mới lạ, ông đây phải làm đi làm lại những tám lần mới ra được tấm thẻ ưng ý đó!
Ăn xong, ra tới cửa, Mộc Tử Quân chỉnh lại khăn choàng, "Cậu về bằng gì?"
A Mộc Mộc: "Xe đạp."
"Vậy là tôi phải đi xe buýt một mình sao?" Mộc Tử Quân cố ý nhấn mạnh hai chữ "một mình".
"Ừ." A Mộc Mộc vẫy tay, "Hẹn gặp lại."
Mộc Tử Quân: "..." Cậu không định đi tiễn tôi hả? Không định đi tiễn sao? Không định đi tiễn thật à?
Tuy quán ăn cách nhà Mộc Tử Quân không xa, nhưng vì con đường ngắn nhất đang sửa chửa, anh phải ngồi xe buýt để đi đường vòng, giữa đường còn phải đổi trạm. Đang lúc đứng chờ xe buýt, Mộc Tử Quân thấy A Mộc Mộc đạp xe đạp chậm rì rì chạy ngang qua mình.
Mộc Tử Quân lại ba chấm lần nữa: Về cùng đường mà cũng chẳng chịu tiễn tôi? Cậu được lắm!
Vài giây sau, A Mộc Mộc chạy lùi lại, dừng trước mặt Mộc Tử Quân: "Anh phải đổi xe hả?"
Mộc Tử Quân hếch cằm, cao ngạo gật đầu, thầm nghĩ: Nếu cậu xin tôi thì tôi còn cân nhắc để cậu đèo tấm thân vàng ngọc này về đấy.
A Mộc Mộc "Ồ" một tiếng, "Tôi thì không cần." Sau đó cười đắc ý, vừa nghêu ngao hát vừa đạp xe đi mất hút.
Mộc Tử Quân lại ba chấm lần nữa: Bạn nhỏ à, trở lại đây đi, anh hứa sẽ không đấm chết cậu đâu mà~
[Nhật ký chồng chồng]
Nhật ký của Mộc Tử Quân:
Hôm nay đi xem mắt một cậu nhóc, ngoại hình được đấy, nhưng đầu óc có hơi tàng tàng...
Có lẽ vì mình quá soái quá khốc quá đẹp trai nên chỉ số IQ của cậu ta mới tuột xuống âm chăng? Chắc chắn là như vậy rồi!
Lúc cậu ta đi WC mình có nhìn lén một chút, ấy chà, hàng họ trông ngon nghẻ đấy~
Nhật ký của A Mộc Mộc:
Mình có vợ rồi.
Thực lòng mà nói, dù ba mẹ có chấp nhận sự thật con trai mình là gay hay không, cuộc sống của Mộc Tử Quân cũng chẳng mấy thay đổi: Vẫn ăn, vẫn ngủ, và đặc biệt là vẫn phải đi xem mắt.
Có điều, đối tượng xem mắt của anh từ phụ nữ nay đã biến thành đàn ông.
Đang ngồi trước mặt Mộc Tử Quân đây là anh chàng thứ tư trong ngày.
So với ba ứng cử viên kia, cậu trai này trông đáng tin hơn hẳn: Ít nhất cậu ta không là ông già năm mươi tuổi, cũng không phải là cậu ấm mới ba mươi mà đã trải qua tận sáu đời vợ, cũng không phải là anh nông dân vừa chân ướt chân ráo lên thành phố. Cậu ấy là con trai của bà chủ quán mạt chược dưới lầu nhà chị dâu của chị họ của hàng xóm của bạn học thời cao trung của mẹ Mộc Tử Quân.
Hừm, nom cũng sạch sẽ, ngoan ngoãn đấy, tuy có hơi ít nói với hơi ngốc, nhưng cũng chấp nhận được.
Mộc Tử Quân uống một hớp nước, mở lời: "Xin chào, tôi là Lý Lâm, bạn bè hay gọi tôi là Mộc Tử. Năm nay 29 tuổi, là một họa sĩ tự do."
Cậu trai kia mím mím môi: "A Mộc Mộc, 24 tuổi, sinh viên năm hai."
Nói xong, người kia lại bật chế độ câm như hến, nhìn chằm chằm Mộc Tử Quân một phút có thừa, nhìn đến mức khiến sống lưng anh lạnh toát.
A Mộc Mộc: "Tiến tới luôn không?"
"Hả?" Mộc Tử Quân ngạc nhiên.
"Tôi nói", A Mộc Mộc nghiêng đầu, lặp lại: "Chúng ta có tiến tới luôn không?"
Mộc Tử Quân: "Ầy, chuyện này..."
Ngoại hình cũng được đó, giọng nói khá êm tai... Có điều cậu ta nhỏ hơn mình những năm tuổi! Hơn nữa cậu ấy vẫn còn đi học mà! Điều cực kỳ cực kỳ quan trọng là hai chúng ta vẫn chưa biết gì về nhau hết đó bạn trẻ à! Đến làm bạn giường thì cũng phải biết đối phương nằm trên hay nằm dưới chớ! Với lại cậu nghiêng đầu làm cái khỉ gì, bán manh chắc?!
"Để tôi suy nghĩ một lát." Mộc Tử Quân chống cằm, nở một nụ cười mà anh gọi là kinh tâm động phách.
Đầu A Mộc Mộc lại nghiêng sang bên kia: "Được, anh cứ từ từ mà suy nghĩ, suy nghĩ xong thì hãy gọi món."
Mộc Tử Quân hoá đá: Cậu không biết thương cậu thì cậu cũng phải biết thương tui chứ, nếu không thì thương anh phục vụ cũng được, anh ấy đứng đợi chúng ta gọi món đến mức nước mắt ròng ròng rồi kìa!
"Are you sure?" Mộc Tử Quân không nhịn được xác nhận lại lần nữa.
A Mộc Mộc gật gật.
Mộc Tử Quân hừ một tiếng: "Nói thật đừng buồn, cậu ngây thơ quá."
A Mộc Mộc mặt trơ như đá.
"Rồi rồi, tôi đồng ý." Mộc Tử Quân thở dài, "Giờ thì mau gọi món đi."
Từ ba đối tượng xem mắt đầu tiên kia, Mộc Tử Quân đã mất niềm tin vào tác phong hành nghề bà mối của mẹ mình rồi. Thay vì bỏ qua lần này rồi lại phải đi gặp những thành phần trời ơi đất hỡi, anh thà chọn luôn cậu nhóc này, chí ít nhan sắc của cậu ta khá hợp gu anh.
A Mộc Mộc lại gật đầu, rốt cuộc cũng chịu nở nụ cười đầu tiên kể từ khi hai người gặp mặt.
Í, lúm đồng tiền kìa, đáng yêu ghê... Mộc Tử Quân vừa cảm thán vừa liên tiếp gọi những món đắt tiền nhất trong menu.
Mộc Tử Quân: "Cậu đã nói chầu này cậu bao đó nha, không được nuốt lời."
A Mộc Mộc: "Ừm."
Thức ăn được dọn lên, Mộc Tử Quân vừa ăn vừa trò chuyện với A Mộc Mộc.
"Nhắc mới nhớ, tấm hình kia đúng là lừa tình quá đi mất."
A Mộc Mộc tròn mắt: "Hở?"
Mộc Tử Quân cười cười: "Là tấm hình của cậu mà mẹ cậu đưa cho mẹ tôi á. Trông chẳng giống cậu gì hết trơn."
A Mộc Mộc lại ngẩn người mất một chốc, sau đó móc thẻ căn cước ra: "Ý anh là tấm này sao?"
Mộc Tử Quân nhìn khuôn mặt xấu đau xấu đớn trên thẻ, nhịn cười muốn nội thương: "Đúng, đúng! Chính nó!"
A Mộc Mộc nhìn nhìn tấm ảnh thẻ trên thẻ căn cước, lại nhìn nhìn khoé môi run run của Mộc Tử Quân, "Khác nhau lắm hả?"
Trừ hai mắt đờ đẫn, tóc hớt kiểu đầu đinh, góc chụp cực kỳ tệ, thì trông người trong ảnh giống y chang cậu mà?
"Nhìn như hai người hoàn toàn chẳng có dây mơ rễ má gì với nhau hết á." Mộc Tử Quân đập bàn, sau đó an ủi: "Nhưng không sao, ảnh thẻ không khó coi thì không phải là ảnh thẻ."
"Anh thì sao?" A Mộc Mộc hỏi.
Mộc Tử Quân không theo kịp lối suy nghĩ của cậu: "Sao là sao?"
A Mộc Mộc: "Thẻ căn cước của anh thì sao?"
Mộc Tử Quân cười tươi như hoa, tự tin móc thẻ căn cước của mình quăng cho A Mộc Mộc.
A Mộc Mộc nhìn thẻ căn cước của Mộc Tử Quân, lại nhìn thẻ căn cước của mình, tủi thân: "Sao của anh đẹp dữ vậy?"
Một Tử Quân hất tóc, "Trời sinh đã vậy rồi, tôi không thể làm gì khác." Không đẹp mới lạ, ông đây phải làm đi làm lại những tám lần mới ra được tấm thẻ ưng ý đó!
Ăn xong, ra tới cửa, Mộc Tử Quân chỉnh lại khăn choàng, "Cậu về bằng gì?"
A Mộc Mộc: "Xe đạp."
"Vậy là tôi phải đi xe buýt một mình sao?" Mộc Tử Quân cố ý nhấn mạnh hai chữ "một mình".
"Ừ." A Mộc Mộc vẫy tay, "Hẹn gặp lại."
Mộc Tử Quân: "..." Cậu không định đi tiễn tôi hả? Không định đi tiễn sao? Không định đi tiễn thật à?
Tuy quán ăn cách nhà Mộc Tử Quân không xa, nhưng vì con đường ngắn nhất đang sửa chửa, anh phải ngồi xe buýt để đi đường vòng, giữa đường còn phải đổi trạm. Đang lúc đứng chờ xe buýt, Mộc Tử Quân thấy A Mộc Mộc đạp xe đạp chậm rì rì chạy ngang qua mình.
Mộc Tử Quân lại ba chấm lần nữa: Về cùng đường mà cũng chẳng chịu tiễn tôi? Cậu được lắm!
Vài giây sau, A Mộc Mộc chạy lùi lại, dừng trước mặt Mộc Tử Quân: "Anh phải đổi xe hả?"
Mộc Tử Quân hếch cằm, cao ngạo gật đầu, thầm nghĩ: Nếu cậu xin tôi thì tôi còn cân nhắc để cậu đèo tấm thân vàng ngọc này về đấy.
A Mộc Mộc "Ồ" một tiếng, "Tôi thì không cần." Sau đó cười đắc ý, vừa nghêu ngao hát vừa đạp xe đi mất hút.
Mộc Tử Quân lại ba chấm lần nữa: Bạn nhỏ à, trở lại đây đi, anh hứa sẽ không đấm chết cậu đâu mà~
[Nhật ký chồng chồng]
Nhật ký của Mộc Tử Quân:
Hôm nay đi xem mắt một cậu nhóc, ngoại hình được đấy, nhưng đầu óc có hơi tàng tàng...
Có lẽ vì mình quá soái quá khốc quá đẹp trai nên chỉ số IQ của cậu ta mới tuột xuống âm chăng? Chắc chắn là như vậy rồi!
Lúc cậu ta đi WC mình có nhìn lén một chút, ấy chà, hàng họ trông ngon nghẻ đấy~
Nhật ký của A Mộc Mộc:
Mình có vợ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.