Chuyện Hằng Ngày Của Nhà Mộc Tử
Chương 16: Những bức ảnh kỷ niệm
Kiều A Khô
21/08/2020
Trở về từ chuyến đi, Mộc Tử Quân tức tốc đi rửa ảnh, sau đó cùng Mặc Quân vừa xem vừa xếp ảnh vào album.
Đâu vào đấy rồi, Mặc Quân tiện tay lật lại mấy trang đầu. Bỗng y gào một tiếng long trời lở đất: "Trời, cậu vẫn còn giữ hả?!"
Mộc Tử Quân ngơ ngác: "Giữ cái gì cơ?"
Mặc Quân giơ quyển album lên, chỉ vào từng tấm ảnh Mộc Tử Quân chụp cùng các đời bạn trai cũ, nghiêm trọng nói: "Không sợ bị A Mộc phát hiện à?"
"A Mộc phát hiện thì đã sao?" Mộc Tử Quân trợn mắt: "Đó đều là những kỷ niệm của tôi, tôi không nỡ vứt."
Mặc Quân tặc lưỡi: "Gan cậu lớn thật á, nếu bạn gái tôi mà thấy tôi còn giữ ảnh ghệ cũ, thế nào cô ấy cũng lồng lộng lên đòi chia chân chia tay cho mà xem."
Mộc Tử Quân: "Thế cậu vứt ảnh đi chưa?"
"Vứt cái gì mà vứt!" Mặc Quân hùng hồn: "Đó cũng là những kỷ niệm của tôi chớ bộ!"
Mộc Tử Quân cười cười: "Thế thì đừng trách tại sao cậu vẫn ế dài dài nhé."
"Đừng nhắc nữa." Mặc Quân ỉu xìu, "Lợi dụng cho đã rồi vứt, tôi thật sự quá đáng thương mà..."
Mộc Tử Quân che mặt: "Anh bạn, cậu không cô đơn đâu."
Hai gã đàn ông mắt ngân ngấn lệ, nhìn nhau, cùng thở ra một tiếng dài thườn thượt.
Mặc Quân: "Khoan, cậu đâu phải bị lợi dụng đâu, cậu là tự nguyện dâng hiến mà?!"
Mộc Tử Quân đạp y một cái: "Thì kết quả cuối cùng vẫn là bị đá thôi, quan tâm đến quá trình làm gì!"
Mặc Quân lắc đầu ngao ngán, vỗ vỗ vai ra chiều an ủi ông bạn chí cốt của mình. Đột nhiên một ý nghĩ nảy ra trong đầu y, "Ê, cậu nói xem, nếu hai chúng ta thành một đôi, thì ai sẽ là người nằm dưới?"
Mộc Tử Quân tựa đầu vào vai Mặc Quân, cười: "Cậu nói xem, nếu hai chúng ta thành một đôi, thì ai sẽ là người nằm trên?"
Mặc Quân: "Tất nhiên là tôi rồi!"
Mộc Tử Quân ngẩng đầu trừng y, "Mắc gì tôi phải nằm dưới?!"
Mặc Quân nói như một chuyện đương nhiên: "Cậu chân yếu tay mềm như vậy, nằm dưới là đúng rồi, ý kiến gì nữa?"
"Chân yếu tay mềm?" Mộc Tử Quân hừ một tiếng, "Tôi dám vào nhà ma, cậu dám không?!"
Mặc Quân phản kích: "Tôi dám ngồi máy bay, cậu dám không?!"
Mộc Tử Quân: "Tôi dám ăn sầu riêng, cậu dám không?!"
Mặc Quân: "Tôi dám ăn gián, cậu dám không?!"
"Cậu được lắm! Đồ biến thái!" Mộc Tử Quân buồn nôn.
Mặc Quân vênh mặt: "Sao, cưng có dám thi ăn gián với anh không?"
Mộc Tử Quân á khẩu: "Tôi..."
Mặc Quân đắc ý run đùi: "Nếu không dá thì ngoan ngoãn để tôi đè đi, bảo bối."
Lúc này, chuông cửa vang lên.
Mộc Tử Quân đen mặt đi mở cửa. Thấy người tới là A Mộc Tử, một cái bóng đèn sáng choang chợt xuất hiện trên đầu anh.
Mộc Tử Quân quay lại nở nụ cười khiêu khích với Mặc Quân, đoạn kéo cổ áo A Mộc Mộc xuống, kiễng chân hôn lên môi cậu.
Nồng nhiệt một hồi, Mộc Tử Quân mới buông A Mộc Mộc đang bốc khói ra, hất cằm về phía Mặc Quân: "Tôi dám hôn đàn ông, cậu dám không?"
Mặc Quân run rẩy, hít sâu một hơi, nhắm mắt nhắm mũi đi về phía A Mộc Mộc, ôm chặt lấy cái mặt đỏ bừng của cậu, hôn cái chóc lên đó.
"Dám chứ sao không!"
Cả ba đều choáng váng, hoá đá tập thể đến gần một phút.
A Mộc Mộc che miệng rúc vào góc phòng, biến thành một quả cầu vừa đỏ vừa run, cộng thêm hiệu ứng khói bốc nghi ngút.
Mộc Tử Quân nổi sùng truy sát Mặc Quân: "Moá, sao mi dám chạm vào A Mộc của ta?!!!!"
Mặc Quân vọt vào toilet, nôn khan: "Moá, mình mình mình đã hôn đàn ông?!!!!"
A Mộc Mộc cảm thấy tay đang che cái môi vừa bị khi dễ của mình hơi ướt ướt, bèn xòe ra xem, thấy trên đó dính mấy vệt máu. Chắc là môi bị rách rồi.
A Mộc Mộc mặc kệ hai tên ngáo ngơ kia, lò dò vào phòng khách, rút khăn giấy lau máu. Chợt ánh mắt của cậu va vào một cuốn sách dày đang nằm trên ghế sô pha.
Đó là một cuốn album rất cũ, giấy đã ố vàng, bìa sách cũng sắp mục rồi. Bên trong chứa đầy hình của Mộc Tử hồi còn trẻ, nom mặt mũi có lẽ là thời còn đi học.
Trong hình, Mộc Tử ngồi giữa nền tuyết, cổ quấn khăn choàng đầu đội mũ len, lộ ra chóp mũi hồng hồng và nụ cười vương nét ngây ngô. Một thanh niên ngồi xổm phía sau Mộc Tử, cũng quấn một chiếc khăn y hệt anh, đang vòng tay ôm chặt lấy anh.
Cách ăn mặc không có một xíu xiu gu thẩm mỹ nào, có lẽ khi đó Mộc Tử vẫn chưa quá chú trọng hình tượng.
A Mộc Mộc ngẩng đầu nhìn, Mộc Tử Quân và Mặc Quân vẫn còn đại chiến ba trăm hiệp trong toilet. Cậu cúi xuống, chầm chậm giở từng tờ một.
Cứ cách vài tờ, người bên cạnh Mộc Tử lại đổi thành kẻ khác, mà người xuất hiện ở trang cuối không phải ai xa lạ: Là chính bản thân A Mộc - Là bức ảnh chụp cảnh cậu đẩy xe trượt cho anh mấy ngày trước.
A Mộc Mộc biết, những người xuất hiện trong album này đều là bạn trai của Mộc Tử, cả cũ lẫn mới.
Mộc Tử Quân và Mặc Quân ầm ĩ một hồi lâu mới chịu tách ra, Mộc Tử Quân ra phòng khách với A Mộc Mộc, Mặc Quân lại nhốt mình vào thư phòng.
Khi thấy rõ cuốn sách trên tay A Mộc Mộc, Mộc Tử Quân thoáng sửng sốt.
A Mộc Mộc giơ quyển album lên: "Tôi xem được chứ?"
"Ầy..." Mặc dù lúc nãy trả lời Mặc Quân rất hùng hồn, nhưng khi thật sự gặp chuyện, Mộc Tử Quân lại không khỏi lúng túng.
Mộc Tử Quân dè dặt ngồi xuống bên cạnh A Mộc Tử: "Xem cũng được, có điều... Cậu không được nổi quạu à nha!"
A Mộc Mộc gật đầu.
Mộc Tử Quân thoáng thở phào. Thấy A Mộc Mộc vẫn im lặng nhìn mình chằm chằm, anh thắc mắc: "Sao không xem đi, nhìn tôi làm gì?"
A Mộc Mộc mặt đơ: "Xem rồi."
Mộc Tử Quân nhào tới bóp cổ cậu, hai chân quặp lấy eo cậu, đeo toòng teeng trên người cậu như gấu Koala: "Hay cho một chiêu tiền trảm hậu tấu!"
Mặt mũi A Mộc Mộc đỏ bừng vì khó thở. Để bảo vệ mạng nhỏ, cậu đành ỷ vào thân hình cao lớn, đè Mộc Tử Quân xuống ghế sô pha.
Ngửi thấy mùi hương nam tính của A Mộc Mộc, Mộc Tử Quân không khỏi râm ran cả người, cười bỉ ổi: "Hoá ra cậu thích chơi trên sô pha."
A Mộc Mộc thoáng sửng sốt, hai tai lập tức đỏ bừng: "Không, không phải..."
Tay Mộc Tử Quân bắt đầu ngứa ngáy, muốn bóp bóp vành tai nom mềm ơi là mềm của A Mộc Mộc, có điều hai tay anh đều bị A Mộc Mộc cố định cả rồi. Mộc Tử Quân không bỏ cuộc, rướn đầu lên, hôn cái chụt lên môi A Mộc Mộc.
Khoảng khắc hai đôi môi chạm nhau, A Mộc Mộc như bị điện giật, run bắn lên, quay đầu sang chỗ khác.
Mộc Tử Quân kiên trì đuổi theo, chợt nghe A Mộc Mộc nói: "Tôi muốn hỏi anh một chuyện."
"Sao?" Đến rồi! Mộc Tử Quân lên tinh thần, chuẩn bị ngăn địch
A Mộc Mộc mím mím môi: "Anh với A Quân biết nhau bao lâu rồi?"
Mộc Tử Quân không ngờ A Mộc Mộc lại hỏi chuyện này, ngạc nhiên một chốc, anh cười đáp: "Còn tưởng cậu sẽ hỏi tôi những người trong quyển album đó chứ. Tôi với tên kia quen nhau từ khi cả hai vừa chui ra từ bụng mẹ kìa."
A Mộc Mộc "ồ" một tiếng.
Mộc Tử Quân cọ cọ gò má A Mộc Mộc, nói tiếp: "Ba mẹ chúng tôi vừa là đồng nghiệp, vừa là họ hàng xa, quan hệ giữa hai nhà rất tốt. Chúng tôi sinh cùng một ngày, nằm cùng một phòng, học ở cùng một vườn trẻ, một tiểu học, một sơ trung, một cao trung, tuy khác đại học nhưng vẫn chung một thành phố. Sau đó tôi ra nước ngoài một thời gian, khi về thì hùn vốn với cậu ấy để mua căn hộ này. Sao, cậu ghen hở?"
A Mộc Mộc sửng sốt, lắc đầu, sau đó lại gật đầu, lẩm bẩm: "Thật tốt."
Trong cuốn album kia, người bên cạnh Mộc Tử luôn thay đổi, nhưng A Mộc Mộc nhận ra, trừ những bức tự chụp, số ảnh còn lại đều được chụp từ cùng một người. Mặc dù người đó chưa bao giờ xuất hiện trong ảnh, nhưng tất cả những tấm hình đều chứng minh sự tồn tại của y.
... Đố kị ghê.
A Mộc Mộc thả Mộc Tử Quân ra, nép vào một góc sô pha, co chân lên, ôm lấy gối, ngẩng đầu nhìn trần nhà. Im lặng một lúc lâu, cậu mới chậm rãi nói: "Tôi có một người bạn..."
Ra đa bắt drama của Mộc Tử Quân kêu lên tít tít, anh hớn hở nhích lại gần, ôm chặt lấy eo A Mộc Mộc: "Cậu thích người đó hả?"
A Mộc Mộc: "..."
Mộc Tử Quân: "...?"
A Mộc Mộc: "..."
Mộc Tử Quân: "Cái miệng hư này! Tại tôi tại tôi, xin lỗi mà. Cậu mau nói gì đi chứ!"
A Mộc Mộc ngốc ngốc một lúc mới chịu nói: "Tôi thích người đó."
Mộc Tử Quân: "..." Bộ đùa tôi vui lắm sao?!!
Mộc Tử Quân nũng nịu: "Chuyện thế nào, kể cụ thể chút đi mà A Mộc bảo bối~~~"
Đâu vào đấy rồi, Mặc Quân tiện tay lật lại mấy trang đầu. Bỗng y gào một tiếng long trời lở đất: "Trời, cậu vẫn còn giữ hả?!"
Mộc Tử Quân ngơ ngác: "Giữ cái gì cơ?"
Mặc Quân giơ quyển album lên, chỉ vào từng tấm ảnh Mộc Tử Quân chụp cùng các đời bạn trai cũ, nghiêm trọng nói: "Không sợ bị A Mộc phát hiện à?"
"A Mộc phát hiện thì đã sao?" Mộc Tử Quân trợn mắt: "Đó đều là những kỷ niệm của tôi, tôi không nỡ vứt."
Mặc Quân tặc lưỡi: "Gan cậu lớn thật á, nếu bạn gái tôi mà thấy tôi còn giữ ảnh ghệ cũ, thế nào cô ấy cũng lồng lộng lên đòi chia chân chia tay cho mà xem."
Mộc Tử Quân: "Thế cậu vứt ảnh đi chưa?"
"Vứt cái gì mà vứt!" Mặc Quân hùng hồn: "Đó cũng là những kỷ niệm của tôi chớ bộ!"
Mộc Tử Quân cười cười: "Thế thì đừng trách tại sao cậu vẫn ế dài dài nhé."
"Đừng nhắc nữa." Mặc Quân ỉu xìu, "Lợi dụng cho đã rồi vứt, tôi thật sự quá đáng thương mà..."
Mộc Tử Quân che mặt: "Anh bạn, cậu không cô đơn đâu."
Hai gã đàn ông mắt ngân ngấn lệ, nhìn nhau, cùng thở ra một tiếng dài thườn thượt.
Mặc Quân: "Khoan, cậu đâu phải bị lợi dụng đâu, cậu là tự nguyện dâng hiến mà?!"
Mộc Tử Quân đạp y một cái: "Thì kết quả cuối cùng vẫn là bị đá thôi, quan tâm đến quá trình làm gì!"
Mặc Quân lắc đầu ngao ngán, vỗ vỗ vai ra chiều an ủi ông bạn chí cốt của mình. Đột nhiên một ý nghĩ nảy ra trong đầu y, "Ê, cậu nói xem, nếu hai chúng ta thành một đôi, thì ai sẽ là người nằm dưới?"
Mộc Tử Quân tựa đầu vào vai Mặc Quân, cười: "Cậu nói xem, nếu hai chúng ta thành một đôi, thì ai sẽ là người nằm trên?"
Mặc Quân: "Tất nhiên là tôi rồi!"
Mộc Tử Quân ngẩng đầu trừng y, "Mắc gì tôi phải nằm dưới?!"
Mặc Quân nói như một chuyện đương nhiên: "Cậu chân yếu tay mềm như vậy, nằm dưới là đúng rồi, ý kiến gì nữa?"
"Chân yếu tay mềm?" Mộc Tử Quân hừ một tiếng, "Tôi dám vào nhà ma, cậu dám không?!"
Mặc Quân phản kích: "Tôi dám ngồi máy bay, cậu dám không?!"
Mộc Tử Quân: "Tôi dám ăn sầu riêng, cậu dám không?!"
Mặc Quân: "Tôi dám ăn gián, cậu dám không?!"
"Cậu được lắm! Đồ biến thái!" Mộc Tử Quân buồn nôn.
Mặc Quân vênh mặt: "Sao, cưng có dám thi ăn gián với anh không?"
Mộc Tử Quân á khẩu: "Tôi..."
Mặc Quân đắc ý run đùi: "Nếu không dá thì ngoan ngoãn để tôi đè đi, bảo bối."
Lúc này, chuông cửa vang lên.
Mộc Tử Quân đen mặt đi mở cửa. Thấy người tới là A Mộc Tử, một cái bóng đèn sáng choang chợt xuất hiện trên đầu anh.
Mộc Tử Quân quay lại nở nụ cười khiêu khích với Mặc Quân, đoạn kéo cổ áo A Mộc Mộc xuống, kiễng chân hôn lên môi cậu.
Nồng nhiệt một hồi, Mộc Tử Quân mới buông A Mộc Mộc đang bốc khói ra, hất cằm về phía Mặc Quân: "Tôi dám hôn đàn ông, cậu dám không?"
Mặc Quân run rẩy, hít sâu một hơi, nhắm mắt nhắm mũi đi về phía A Mộc Mộc, ôm chặt lấy cái mặt đỏ bừng của cậu, hôn cái chóc lên đó.
"Dám chứ sao không!"
Cả ba đều choáng váng, hoá đá tập thể đến gần một phút.
A Mộc Mộc che miệng rúc vào góc phòng, biến thành một quả cầu vừa đỏ vừa run, cộng thêm hiệu ứng khói bốc nghi ngút.
Mộc Tử Quân nổi sùng truy sát Mặc Quân: "Moá, sao mi dám chạm vào A Mộc của ta?!!!!"
Mặc Quân vọt vào toilet, nôn khan: "Moá, mình mình mình đã hôn đàn ông?!!!!"
A Mộc Mộc cảm thấy tay đang che cái môi vừa bị khi dễ của mình hơi ướt ướt, bèn xòe ra xem, thấy trên đó dính mấy vệt máu. Chắc là môi bị rách rồi.
A Mộc Mộc mặc kệ hai tên ngáo ngơ kia, lò dò vào phòng khách, rút khăn giấy lau máu. Chợt ánh mắt của cậu va vào một cuốn sách dày đang nằm trên ghế sô pha.
Đó là một cuốn album rất cũ, giấy đã ố vàng, bìa sách cũng sắp mục rồi. Bên trong chứa đầy hình của Mộc Tử hồi còn trẻ, nom mặt mũi có lẽ là thời còn đi học.
Trong hình, Mộc Tử ngồi giữa nền tuyết, cổ quấn khăn choàng đầu đội mũ len, lộ ra chóp mũi hồng hồng và nụ cười vương nét ngây ngô. Một thanh niên ngồi xổm phía sau Mộc Tử, cũng quấn một chiếc khăn y hệt anh, đang vòng tay ôm chặt lấy anh.
Cách ăn mặc không có một xíu xiu gu thẩm mỹ nào, có lẽ khi đó Mộc Tử vẫn chưa quá chú trọng hình tượng.
A Mộc Mộc ngẩng đầu nhìn, Mộc Tử Quân và Mặc Quân vẫn còn đại chiến ba trăm hiệp trong toilet. Cậu cúi xuống, chầm chậm giở từng tờ một.
Cứ cách vài tờ, người bên cạnh Mộc Tử lại đổi thành kẻ khác, mà người xuất hiện ở trang cuối không phải ai xa lạ: Là chính bản thân A Mộc - Là bức ảnh chụp cảnh cậu đẩy xe trượt cho anh mấy ngày trước.
A Mộc Mộc biết, những người xuất hiện trong album này đều là bạn trai của Mộc Tử, cả cũ lẫn mới.
Mộc Tử Quân và Mặc Quân ầm ĩ một hồi lâu mới chịu tách ra, Mộc Tử Quân ra phòng khách với A Mộc Mộc, Mặc Quân lại nhốt mình vào thư phòng.
Khi thấy rõ cuốn sách trên tay A Mộc Mộc, Mộc Tử Quân thoáng sửng sốt.
A Mộc Mộc giơ quyển album lên: "Tôi xem được chứ?"
"Ầy..." Mặc dù lúc nãy trả lời Mặc Quân rất hùng hồn, nhưng khi thật sự gặp chuyện, Mộc Tử Quân lại không khỏi lúng túng.
Mộc Tử Quân dè dặt ngồi xuống bên cạnh A Mộc Tử: "Xem cũng được, có điều... Cậu không được nổi quạu à nha!"
A Mộc Mộc gật đầu.
Mộc Tử Quân thoáng thở phào. Thấy A Mộc Mộc vẫn im lặng nhìn mình chằm chằm, anh thắc mắc: "Sao không xem đi, nhìn tôi làm gì?"
A Mộc Mộc mặt đơ: "Xem rồi."
Mộc Tử Quân nhào tới bóp cổ cậu, hai chân quặp lấy eo cậu, đeo toòng teeng trên người cậu như gấu Koala: "Hay cho một chiêu tiền trảm hậu tấu!"
Mặt mũi A Mộc Mộc đỏ bừng vì khó thở. Để bảo vệ mạng nhỏ, cậu đành ỷ vào thân hình cao lớn, đè Mộc Tử Quân xuống ghế sô pha.
Ngửi thấy mùi hương nam tính của A Mộc Mộc, Mộc Tử Quân không khỏi râm ran cả người, cười bỉ ổi: "Hoá ra cậu thích chơi trên sô pha."
A Mộc Mộc thoáng sửng sốt, hai tai lập tức đỏ bừng: "Không, không phải..."
Tay Mộc Tử Quân bắt đầu ngứa ngáy, muốn bóp bóp vành tai nom mềm ơi là mềm của A Mộc Mộc, có điều hai tay anh đều bị A Mộc Mộc cố định cả rồi. Mộc Tử Quân không bỏ cuộc, rướn đầu lên, hôn cái chụt lên môi A Mộc Mộc.
Khoảng khắc hai đôi môi chạm nhau, A Mộc Mộc như bị điện giật, run bắn lên, quay đầu sang chỗ khác.
Mộc Tử Quân kiên trì đuổi theo, chợt nghe A Mộc Mộc nói: "Tôi muốn hỏi anh một chuyện."
"Sao?" Đến rồi! Mộc Tử Quân lên tinh thần, chuẩn bị ngăn địch
A Mộc Mộc mím mím môi: "Anh với A Quân biết nhau bao lâu rồi?"
Mộc Tử Quân không ngờ A Mộc Mộc lại hỏi chuyện này, ngạc nhiên một chốc, anh cười đáp: "Còn tưởng cậu sẽ hỏi tôi những người trong quyển album đó chứ. Tôi với tên kia quen nhau từ khi cả hai vừa chui ra từ bụng mẹ kìa."
A Mộc Mộc "ồ" một tiếng.
Mộc Tử Quân cọ cọ gò má A Mộc Mộc, nói tiếp: "Ba mẹ chúng tôi vừa là đồng nghiệp, vừa là họ hàng xa, quan hệ giữa hai nhà rất tốt. Chúng tôi sinh cùng một ngày, nằm cùng một phòng, học ở cùng một vườn trẻ, một tiểu học, một sơ trung, một cao trung, tuy khác đại học nhưng vẫn chung một thành phố. Sau đó tôi ra nước ngoài một thời gian, khi về thì hùn vốn với cậu ấy để mua căn hộ này. Sao, cậu ghen hở?"
A Mộc Mộc sửng sốt, lắc đầu, sau đó lại gật đầu, lẩm bẩm: "Thật tốt."
Trong cuốn album kia, người bên cạnh Mộc Tử luôn thay đổi, nhưng A Mộc Mộc nhận ra, trừ những bức tự chụp, số ảnh còn lại đều được chụp từ cùng một người. Mặc dù người đó chưa bao giờ xuất hiện trong ảnh, nhưng tất cả những tấm hình đều chứng minh sự tồn tại của y.
... Đố kị ghê.
A Mộc Mộc thả Mộc Tử Quân ra, nép vào một góc sô pha, co chân lên, ôm lấy gối, ngẩng đầu nhìn trần nhà. Im lặng một lúc lâu, cậu mới chậm rãi nói: "Tôi có một người bạn..."
Ra đa bắt drama của Mộc Tử Quân kêu lên tít tít, anh hớn hở nhích lại gần, ôm chặt lấy eo A Mộc Mộc: "Cậu thích người đó hả?"
A Mộc Mộc: "..."
Mộc Tử Quân: "...?"
A Mộc Mộc: "..."
Mộc Tử Quân: "Cái miệng hư này! Tại tôi tại tôi, xin lỗi mà. Cậu mau nói gì đi chứ!"
A Mộc Mộc ngốc ngốc một lúc mới chịu nói: "Tôi thích người đó."
Mộc Tử Quân: "..." Bộ đùa tôi vui lắm sao?!!
Mộc Tử Quân nũng nịu: "Chuyện thế nào, kể cụ thể chút đi mà A Mộc bảo bối~~~"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.