Chuyến Hành Trình Cuối Cùng

Quyển 1 - Chương 17: Chuẩn bị (phần 3)

Gil

02/12/2016

____________

[Vương quốc Vahalla]

[Khu rừng phía nam vương quốc]

Ngày 5 tháng 10 năm 98RC (Bốn ngày trước cuộc họp)

23:09 pm

“Có vẻ ngươi đã thất bại rồi nhỉ nhóc?” – ???

“Ngài không có việc gì làm sao mà lại đến đây hôm nay?” – Cái bóng trả lời.

“Haha!! Thôi nào, không cần phải nổi nóng với ta nhóc à. Dù sao thì ta chỉ tiện đường nên ghé qua hỏi thăm ngươi chút ấy mà. [Vương Kiện], có lấy được thông tin gì thú vị không, chia sẻ chút đi.” – ???

“Huh!? Cả ngài cũng quan tâm đến [Vương Kiện] sao? Tôi bất ngờ đấy.”

“Haha! Không phải ta không quan tâm mà chỉ là… là sao nhỉ?” – ???

“Lười tìm thông tin?”

“Hahaha! Chính xác.” – ???

(Sao một kẻ thế này lại có thể ở trong liên minh kia chứ? Mà lại còn ở vị trí quan trọng nhất chứ). Cái bóng thở dài lần nữa rồi nhìn sang người đối diện mình:

“Mọi thứ diễn ra như dự đoán của thủ lĩnh, tên Hikari hay Akari gì gì đó đã có được [Vương Kiện] thông qua Gaim, tiếp theo đó tên thợ học việc của Stefan dạy dỗ hắn một chút đồng thời khiến cho người giám hộ Irina bị tổ chức Aros triệt hạ. Quả nhiên sau khi Irina chết đám người của Tháp lập tức giở trò và giờ thằng nhóc đó đang được người của Aros bảo vệ. Chúng ta chỉ cần đợi đến bốn ngày nữa khi cuộc họp diễn ra và tước đoạt vương miện từ Tứ Đấng rồi lấy lại chìa khoá từ thằng nhóc đó là xong. Cửa địa ngục sẽ được mở và chúng ta có thể đòi lại tất cả những gì đã mất trong cuộc chiến trước.”

“Hừm… Suy cho cùng thì loài người cũng chỉ là loài sinh vật hạ đẳng tự cho mình là độc nhất thôi. Mà ngươi thấy ổn với kế hoạch đó sao?” – ???

“Ý ngài là sao tôi chưa hiểu lắm?”

“Hô… Làm vậy ngươi không thấy buồn sao? Dù sao thì ngươi là bạn hắn mà?” – ???

“Bạn? Ta mà lại đi làm bạn với thức ăn sao, ngài đừng đùa thế chứ.”

“Ha~ Quả không hổ danh thủ lĩnh thứ 7 của liên minh bóng tối, Jenkin D Vlad” – ???

Cái bóng cười, một nụ cười kéo dài đến tận mang tai như một điềm báo chết chóc: “Hẹn gặp lại ngài…”

Nói xong cái bóng biến mất để lại người đàn ông một mình giữa khu rừng vắng lặng. Cười nhạt, gã ngồi xuống một gốc cây gần đó và gọi ra một bầy quái thú từ chính cái bóng của gã. Bầu trời đêm ở Vahalla thật đẹp, ánh trăng chiếu sáng toàn bộ cánh rừng và gã không thể nào rời mắt khỏi nó.

“Đêm nay trăng đẹp thật. Hmm! Đã bao lâu rồi ta chưa đọ kiếm với hắn nhỉ? Từ sau cuộc chiến với đám rồng? Hừm…”

Với một cái hít sâu, gã ra lệnh với cho đám quái thú của mình: “… Tìm đến các ngôi làng, thị trấn gần đây và giết sạch đám loài người. Nếu có binh lính của hoàng gia xuất hiện thì tiêu diệt tất cả hoặc tước bỏ toàn bộ khả năng chiến đấu của chúng rồi mang về cho ta. Ta cần phải tạo ra thêm nhiều quái vật hơn nữa trước khi cho tên đó vào chiến trường.”

“Dù sao thì …” Gã cười nhẹ: “…Cả thánh thần cũng đứng về phía bóng tối trong cuộc chiến này.”

____________

[Thành phố cảng Anc Gazetta]

Ngày 6 tháng 10 năm 98RC (Ba ngày cuối cùng)

07:00 am

(Hmmm! Bầu trời trông xấu quá) Airlan nói trong khi mở cửa sổ phòng mình. 7 giờ sáng nhưng chẳng hề có mặt trời, mây đen kéo đến bao phủ toàn bộ bầu tời thành phố cảng, từng đợt sóng dữ đánh vào mỏm đá cuối con đường dẫn ra cảng nơi những người thương buôn neo tàu, tiếng sóng biển cuồn cuộn đập vào đá phát lên thứ âm thanh quái dị khác hẳn thường ngày, loài mòng biển thường cất tiếng kêu vào sáng sớm hôm nay cũng bặt tăm mất.

*Leng keng*

Cánh cửa mở ra, từng cơn gió lùa vào mang theo âm hưởng hỗn loạn để lộ người đàn ông trong tấm áo choàng đen chậm rãi bước vào, sau cái mũ trùm đó không phải ai xa lạ mà chính là Ainsworth Achiban, người xuất hiện ở quán này hai hôm trước. Không chú ý đến vẻ mặt ngơ ngác của Airlan, ông ta chọn lấy một bàn gần đó và ngồi xuống. Airlan ngay lập tức nhận ra lý do tại sao người đàn ông đó lại đến đây, anh thận trọng quan sát trong khi cố gắng không làm gì kích động đến ông ta.

“Này chủ quán, có phải chính anh đã sắp xếp cho thằng nhóc đó không? Lẽ ra anh không nên làm thế.” – Người đàn ông nói với giọng đầy đe doạ.



Airlan giật mình, anh quay sang phía Ainsworth (Sao ông ta lại…Mình bỏ sót gì ư!?). Với thái độ dè chừng, anh hỏi: “T-ôi không hiểu cậu đang nói gì cả, Ainsworth. Ai kia chứ?”

Ainsworth vẫn ngồi yên, gã lấy ra một tờ báo từ áo choàng của mình và bắt đầu đọc trong khi tiếp tục nói:

“Thôi nào! Đừng nói dối tôi làm gì, phép thuật nguỵ trang của anh đâu thể qua được mắt tôi, hai hôm trước khi đến đây tôi đã biết ngay kẻ đang đứng cạnh tư tế Farishta chính là kẻ đang bị truy nã, Akari Hiro.

Nói thẳng ra thì hôm đó nếu không phải có sự xuất hiện của Sue và Lily thì tôi đã phá nát cái quán này để tóm thằng nhóc đó về Tháp rồi. Và hơn nữa tôi biết thừa nếu lúc này mà đại diện của Tháp lại đi gây chuyện ở nơi này thì kiểu gì cũng không tránh được tiếng xấu và tôi cũng không muốn hoàng gia Vahalla hay Giáo hội biết tới chuyện này cho nên… Bây giờ anh có thể giao nó ra trong hoà bình được không?”

“Chờ đã nào, tôi thật sự-“

Không chờ Airlan nói hết câu, Ainsworth để tờ báo xuống bàn và đứng dậy, Airlan có thể thấy rõ trong hai mắt hắn ta ánh lên sát khí cao ngút. Gã nhìn thẳng vào Airlan và nói:

“Tôi không quan tâm lắm đến cuộc sống hiện tại của anh, Norlin Airlan hay bất cứ cái tên nào mà anh chọn từ sau khi rời khỏi Hội đồng. Sir William Walford, The Great Demon Slayer. Nhìn lại anh của hiện tại mà xem, người được xem là pháp sư diệt quỷ hùng mạnh nhất lại đi cấu kết với quỷ dữ để rồi bị trục xuất khỏi Tháp, giờ thì là chủ của một quán café mà chẳng ai thèm chú ý đến. William, ngày xưa nếu không phải nhờ tôi và ngài Incal cứu mạng thì giờ anh có thể ở đây để cản đường tôi à? Mau giao nó ra đây đi, và tôi sẽ nói với hội đồng cho anh một cơ hội khác.”

“Ainsworth, tôi biết ơn cậu nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ bán rẻ lương tâm mình vì nó. Akari, cậu ta bị truy nã vì giết bạn bè và các giáo sư ở học viện, điều đó là dối trá tôi cam đoan như vậy, hơn nữa cậu ta không liên quan đến cuộc chiến và cả cuộc thanh trừng 8 năm trước nên phiền cậu trở về thông báo với Tháp rằng để cậu ấy yên. Và tôi sẽ không giao cậu ta ra dù có chuyện gì đi nữa.” – Anh lùi lại một chút để đề phòng Ainsworth.

Không có chút gì tỏ vẽ bất mãn, Ainsworth nhắm mắt lại rồi khẽ thở dài:

“Thứ mà Tháp và tôi quan tâm là [Vương Kiện] trong tay tên nhóc đó, việc tên nhóc bị truy nã thế nào tôi không biết rõ và cũng không mấy quan tâm nhưng nếu anh muốn. Tôi có thể lấy danh dự của mình ra để đảm bảo cho sự an toàn của nó.

Sao nào, một cơ hội để vừa có thể trở lại hội đồng vừa bảo vệ được tên nhóc đó, tôi thấy anh đâu có lý do gì để từ chối điều kiện này.”

“Chuyện này….” – Airlan ngập ngừng một chút, anh bắt đầu suy nghĩ, mỉm cười, anh nói: “Tiếc quá nhưng cho phép tôi được nói từ chối vậy.”

“!!!? Từ chối!? Anh bị lú rồi à William? Cơ hội---” Ngay lập tức Ainsworth nhận ra ý đồ đằng sau nụ cười đó của Airlan:

“Chết tiệt! Đây là trò lừa, anh cố gắng câu kéo càng nhiều thời gian càng tốt để tên nhóc đó rời khỏi bến cảng đúng không?”

“Cậu nhận ra thì quá trễ rồi! Ngay lúc này Akari đã được các thành viên của tổ chức Aros đưa đi quá nửa biên giới vương quốc rồi”

“Aros!? Không lẽ anh!? Chết tiệt, William. Anh còn định sa ngã đến mức nào kia chứ?”

“Tôi, sa ngã? Kẻ đang trên bờ vực để sa ngã chính là cậu đấy Ainsworth.” – Đôi mắt anh nheo lại.

Lập tức từ trong không trung xuất hiện hai thanh kiếm bằng vàng như lúc anh gặp Kai. Nắm chặt hai thanh kiếm trong tay, anh hướng mũi kiếm về phía Ainsworth. Trong một nhịp thở, lập tức anh cúi người lao về phía đối thủ của mình: “Chuẩn bị chết đi.”

Lẽ dĩ nhiên Ainsworth không phải là một tay mơ chỉ biết đứng yên chịu chết, ngay lúc lưỡi kiếm sắt bén chỉ còn cách cổ gã vài cm. Một cánh cổng dịch chuyển bất ngờ được mở ra và cả hai người đều bị cuốn vào. Trong lúc Airlan còn đang không hiểu chuyện gì thì Ainsworth cười nhẹ rồi quẳng anh xuống một cánh đồng gần đó. Bị dịch chuyển đến một nơi hoàn toàn xa lạ, anh thủ thế để chuẩn bị đối mặt với người được mệnh danh là Thánh Ma Thuật Sư.

Một cánh cổng mở ra và Ainsworth từ từ bước ra từ đó. Từ xung quanh Ainsworth xuất hiện vô số các cánh cổng lớn nhỏ, bên trong là một chiều không gian khác chứa vô số các loại vũ khí từ đá ma pháp đến các dụng cụ pháp thuật.

*Cạnh*

Ghép chuôi của hai thanh kiếm lại với nhau thành một cây cung. Airlan hét lên: “Thức tỉnh đi, Enki”. Cây cung toả ra ánh sáng màu hoàng kim tuyệt đẹp. Như để đáp lại lời của Airlan, cây cung trong tay anh run lên và phát sáng hơn nữa. Dù nơi đây là đồng bằng vào buổi sáng nhưng chắc chắn một điều ai đi ngang qua nơi này cũng đều có thể thấy được ánh sáng phát ra từ cây cung này.

Xem cuộc thảo luận ấy kết thúc cùng một nụ cười cay đắng, Airlan quay sang nhìn về phía nam, nơi anh cho là thành phố Gazetta đang ngụ bắt đầu mờ nhạt hiện lên xa xa.

—Tim anh đập nhanh rõ rệt.

Run rẩy liên hồi vì hào hứng, Airlan cố gắng hết sức để giữ khoé môi không lộ ra nụ cười đầy hoang dại.

“Không có cách nào khác để giải quyết vấn đề này sao?”

Sự run rẩy lẫn nụ cười nhất loạt tan biến. Airlan im lặng quay sang nhìn Ainsworth đối diện.

“Không, tôi cho là chẳng có cách nào đâu khi mà cậu đã chọn con đường đó Ainsworth. Quan trọng hơn, Ainsworth. Nếu cậu chết, chắc chắn mọi thứ sẽ trở nên thuận lợi hơn nhiều.”

“Tất nhiên.” – Nghe Airlan bình tĩnh đáp, gã gật đầu đồng ý, liền thở dài “—Dù anh có ý định quyết tử tại chiến trường, nhưng tôi thật không hiểu điều này. Sao anh lại phản bội Tháp, nói đơn giản thì, anh đang ở vị trí chắc chắn không nên có mặt trên chiến trường. Tại sao anh lại phải mạo hiểm mạng sống để chiến đấu?”

Chính bởi từng là bạn bè nên Ainsworth hiểu rõ sức mạnh của Airlan. Gã biết anh sẽ chẳng chịu gục ngã trước bất cứ ai—dù không biết sẽ thế nào nếu phải đối đầu một pháp sư như gã.

Ainsworth thật sự muốn biết động cơ của Airlan và nghĩ rằng anh sẽ rút lại quyết định nếu cứ tiếp tục khuyên ngăn. Nhưng nhìn quyết tâm không chùn bước ấy đến phút cuối, gã chẳng thể làm gì khác ngoài hỏi xem tại sao anh lại cư xử một cách liều lĩnh đến vậy.



Airlan có chút do dự, nhưng tự dằn mình lại, anh trầm lặng trả lời.

“Nếu kế hoạch này chống lại Thánh thần dù chỉ đôi chút, thì tôi hẳn sẽ gục ngã trên chiến trường. Tôi có thể không may tử trận khi chiến đấu với cậu, hoặc có thể mất cảnh giác và chết trong tay lũ Demon hoặc Chaotic Evil, cũng có thể phải vong mạng trong một vụ nổ Bảo Khí nào đó.”

Mấy việc kiểu như người tốt dính phải chuyện vô lý để rồi gặp kết cục bi thảm là chuyện quá đỗi bình thường

Nếu phạm sai lầm, anh sẽ đối mặt với cái kết của mình như vậy.

“—Nếu chuyện đó xảy ra, tôi sẽ đường hoàng chấp nhận cái chết. Thánh thần không thể tha thứ cho tôi. Đó là thứ tôi không thể chống lại. Nhưng nếu—nếu mọi việc suôn sẻ.”

Ainsworth khẽ hoang mang: “William!?”

Không phải do Airlan làm gì cả. Anh chỉ ngừng nụ cười như mọi khi để đối diện đối thủ mình.

Trong đôi mắt anh chẳng mang chút tai ương, điên tiết, tức giận hoặc thù hận nào. Thay vào đó, chúng tĩnh lặng như mặt hồ. Tĩnh lặng đến mức không ai nhìn vào đó lại nghĩ anh chuẩn bị ra chiến trường—anh hoàn toàn bình tĩnh.

“…Thì có nghĩa họ đã chấp thuận hành động của tôi. Tôi sẽ biết được sự đáng giá của việc phản bội ngay cả những thứ không bao giờ nên phản bội.”

Airlan cương quyết.

Anh phản bội Tháp, gia nhập Aros, tiến ra chiến trường để xác nhận liệu mục đích của mình là đúng hay sai. Đối với Ainsworth, điều đó chẳng khác gì liều lĩnh và dại dột.

Nhưng—nhiều khả năng, có gì đó mà anh phải thực hiện. Một sự ám ảnh bất thường gì đấy mà không ai hiểu được.

Đó là một loại nghi thức mà anh nhất định phải tiến hành, để củng cố vững chắc niềm tin.

“—Hmph, thực tình thì tôi chẳng hiểu gì cả. Và chúng có liên quan gì đến tên nhóc đó?”

“Tôi cũng nghĩ cậu sẽ nói như vậy. Còn Akari, tôi phải bảo vệ cậu ta, không phải vì Aros ra lệnh mà vì chính bản thân tôi.” – Anh mỉm cười cay đắng.

Ainsworth hiểu ra vấn đề. Những người khác không hiểu được ý nghĩa của việc tiến ra nơi cái chết nhan nhản như chiến trường, để quyết định rằng điều mình đang làm là đúng hay không. Gã liền tuyên bố:

“Nếu không làm vậy, anh sẽ chẳng thể tiến lên phía trước. Giờ có nói gì cũng vô dụng. Tôi sẽ thuận theo ý anh. Cứ tùy ý chiến đấu cho thoả mãn cái mong ước điên rồ đó của anh đi.

Instant Gate!!”

“Cám ơn!” Airlan đáp.

Airlan ghì chặt cây cung Enki. Mục tiêu của anh chỉ cách anh khoảng 30-40m chưa kể hắn đang lơ lửng trên không.

Một cơn cuồng phong ập tới.

Đã tới lúc.

“Với cây cung và bảy mũi tên này. Xin người hãy dẫn lối cho chúng, hỡi Thần Enki vĩ đại.”

Lập tức bầu trời tối sầm lại, một vòng tròn chứa đầy các ký tự cổ đại xuất hiện bao bọc lấy cây cung. Mũi tên bắt đầu tỏa ra ánh sáng vàng tuyệt đẹp.

[Sword of the End, Enki], một thánh tích giả tưởng đã xuất hiện từ những ngày đầu tiên của thế giới.

“Xin thỉnh cầu người tai ương này – ENKI

Mũi tên lao vút đi, xuyên thủng các tầng mây rồi khuất khỏi tầm mắt, chỉ để lại một vệt sáng lung linh phía sau. Đây chính là tín hiệu cho trận chiến.

Behold! (Nhìn xem!)

The inferno of destruction fills the heavens! (Sự huỷ diệt đến từ thiên đường!)

Come forth! (Đến đây!)

The Surge of Utnapishtim! (Cơn thịnh nộ dâng trào của Utnapishtim!)

This is what it means to destroy the World! (Đã đến giờ phán xét thế giới)˩

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chuyến Hành Trình Cuối Cùng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook