Chương 27
Bố Đinh Quả Quả
25/10/2022
“Mau, nhanh tới hầm trú ẩn, chậm sẽ không kịp.” Không biết là ai hô một câu, mọi người phía sau đều vội vã chạy tới hầm trú ẩn. Hữu Thiên cùng Tuấn Tú còn đang sững sờ đã bị Duẫn Hạo kéo đi theo dòng người chạy tới hầm trú.
Ánh đèn mỏ mờ nhạt loạng choạng phía trên, chung quanh tràn ngập một mùi hôi thối. Hữu Thiên khó chịu hấp hấp cái mũi, nhỏ giọng hỏi Duẫn Hạo. “Chuyện này kéo dài bao lâu?”
Bốn người gắt gao chụm lại một chỗ, Duẫn Hạo một mặt lo lắng Xương Mân vẫn chưa trở về một mặt nói. “Mấy ngày nay mỗi ngày cơ hồ đều có, cũng không biết khi nào thì ngừng.”
Tuấn Tú lần đầu tiên trải qua tình huống này, bất an nắm chặt lấy tay Tại Trung, Tại Trung vỗ nhẹ lên vai nó, giúp nó bình tĩnh lại.
Khi cửa hầm chuẩn bị đóng lại,bất chợt ngoài cửa hầm mơ hồ truyền đến tiếng khóc mơ hồ của trẻ con. Tại Trung ngưng thần nghe xong một lúc, xác thực có người đang ở bên ngoài. “Khoan hãy đóng, bên ngoài còn có một đứa trẻ.”
Thính lực của y rất tốt mới nghe thấy được, những người khác đều không nghe thấy, cũng không ai chú ý tới lời y nói. Mắt thấy cửa hầm đang dần thu hẹp, y đem tay của Tuấn Tú đặt vào trong lòng Hữu Thiên, đứng lên muốn đi ra ngoài, mới phát hiện xung quanh tất cả đều là người, căn bản không có chỗ để đặt chân.
“Tôi nói bên ngoài còn có đứa nhỏ!” Y giữ lấy binh lính đang muốn đóng cửa, bên cạnh lập tức có người hướng y hô.
“Nếu không đóng cửa tất cả chúng ta sẽ phải chết, làm sao quản được chuyện có đứa nhỏ nào hay không!”
“Chúng ta sẽ phải chết vì một đứa nhỏ sao!”
“Đồ đầu óc có vấn đề!”
Thanh âm tức giận khinh thường điên cuồng truyền tới tai y, tiếng khóc của đứa nhỏ cũng càng lúc càng mãnh liệt. Tại Trung nhắm hai mắt lại, thúc dục ý niệm, tóc biến dài, trong mắt cũng ẩn ngân quang.
Khi y mở mắt ra, đã hoàn toàn biến thành yêu hồ động lòng người.
Xoay chân một chút, y hướng ngoài cửa bay ra. Tất cả mọi người đều sửng sốt, thẳng cho tới khi một ông lão hô lên.
“Hồ tiên nương nương! Là hồ tiên nương nương a!”
Cánh cửa cũng dần dần khép lại, ngăn cách ánh mắt của Duẫn Hạo hướng về Tại Trung.
Cảnh báo trên không càng lúc càng dồn dập, Tại Trung dựa vào thị lực đặc biệt nhìn xung quanh một vòng, liền phát hiện ở một gốc cây cách đó không xa, có một bé gái đang không ngừng khóc, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt non nớt.
“Mẹ ơi…ô ô, mẹ ơi, con sợ, con sợ lắm.”
Tại Trung vội vàng chạy qua, ôm lấy đứa nhỏ vào lòng, quay lại, phát hiện cửa hầm đã sớm đóng lại, hiện tại không thể đi vào được nữa.
Đạn pháo cùng ánh lửa càng lúc càng tiến gần.
Bé gái nhìn thấy Tại Trung nhất thời ngừng khóc, vươn tay sờ lên đuôi tóc màu bạc của y, ngây ngốc nhìn.
“Ngoan, từ từ nhắm hai mắt lại, không cần mở ra nha.” Hai tay Tại Trung xoa lên mắt cô bé, dùng ngôn ngữ mê hoặc làm cho bé nhắm mắt lại, dần chìm vào giấc ngủ.
Y một mặt đi, một mặt triển khai kết giới, cổ áo trắng không gió mà bay, bom đạn nổ xung quanh đều bị ngăn cách bên ngoài kết giới.
Duẫn Hạo hai hốc mắt đỏ ngầu, Tại Trung rời đi ngay trước mắt hắn. Mà hắn ngay cả cơ hội giữ lại cũng không có, mỗi lần luôn là y tự thân hành động.
Bên ngoài tiếng bom nổ không dứt bên tai, ánh đèn mỏ cũng bắt đầu chập chờn. Ở bên trong, những người từng chịu ân huệ của Tại Trung đều quỳ xuống đất cầu nguyện, khẩn cầu hồ tiên nương nương có thể bình an.
Bom không thể so với kiếm khí, cậu ấy có thể nào hóa nguy thành an?
Nhuyễn kiếm màu bạc giờ phút này vung lên không một kẽ hở, Tại Trung tựa vào một đoạn tường, che chở đứa nhỏ đang ngủ phía sau.
“A, không nghĩ tới thứ này thật phiền phức.” Y tay phải vung kiếm, tay trái đưa lên miệng dùng sức cắn một cái.Huyết châu đỏ tươi chảy ra, bay lên mi tâm, như yêu mị mỹ nhân huyết chí.
Ánh sáng màu vàng từ mi tâm dần lan ra, uốn lượn khắp toàn thân, Tại Trung bỏ qua nhuyễn kiếm,trực tiếp ôm lấy đứa nhỏ đi về phía trước.
Xung quanh y bom đạn vẫn không ngừng trút xuống, những mảnh vụn đều bị ánh sáng màu vàng đẩy ra xa, không mảy may đả thương y.
Y giống như Hỏa Phượng Hoàng đứng giữa biển lửa.
Sắp sửa niết bàn.
Không biết qua bao lâu, bụi đá trong hầm trú ấn đã ngừng rơi xuống. Mọi người giống như từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, còi báo hiệu an toàn vang lên, trận oanh tạc tàn khốc đã chấm dứt, một ngày cũng dần trôi qua.
“Mau mở cửa ra!” Duẫn Hạo đẩy một đám người, vọt tới trước cửa sắt vẫn còn đóng chặt vận sức mở ra, tạo ra tiếng ầm ầm rung động, đập vào trong lòng hắn.
Cánh cửa sắt nặng nề cũng chậm rãi mở ra, vô số cát bụi cùng mùi khét vọt vào trong động, Duẫn Hạo dùng tay áo che lại miệng mũi ho khan hai tiếng, hai mắt vẫn mở to tìm kiếm thân ảnh màu trắng kia.
Chỉ thấy người kia đang nằm trên một vách đá, bên cạnh còn có một đứa nhỏ.
Nhất thế đau khổ phân tranh, đều hóa thành nụ cười tái nhợt bên khóe môi.
—-
“Cậu ấy còn ngủ như vậy bao lâu?” Ngón tay Duẫn Hạo vuốt ve mái tóc màu bạc của Tại Trung, trong giọng nói tràn đầy mệt mỏi.
Bác sĩ đem tai nghe đặt trước ngực Tại Trung lấy ra, bất đắc dĩ nói. “Bệnh nhân có cơ thể đặc thù không giống người bình thường, cũng không rõ vì sao lại bất tỉnh.”
Bác sĩ đi rồi, Tuấn Tú kéo lấy tay trái Tại Trung, xúc cảm mềm mại mà vô lực, nó thở dài một hơi, run run nói. “Nghịch thế.”
“Tuấn Tú cậu vừa nói cái gì?”
“Huyết hồ ly điểm lên mi gian, kết giới màu vàng ẩn hiện, là chuyển đổi vòng quay của đất trời.” Từng câu nói ra đều ẩn chứa sự ức chế cùng bất lực. “Tại Trung ca thế nhưng mạo hiểm bản thân thi triển nghịch thế! Anh ấy tại sao lại hồ đồ như vậy!”
Cùng Tuấn Tú nói chuyện một hồi, Duẫn Hạo không sao hiểu được, đều là một đám từ ngữ Địa Ngục Thâm Uyên. Hắn liền như vậy không chút do dự khóa cửa đi vào.
Ngón tay xoa nhẹ lên mắt Tại Trung, giọng nói mang theo chút nức nở. “Tại Trung, anh tin tưởng em chỉ là đang mệt mỏi.”
Chính là quá mệt mỏi, muốn ngủ mà thôi.
Chỉ là giấc ngủ này có chút lâu.
—-
Tại Trung mộng rất nhiều,mộng khi y còn là một tiểu hồ ly, khi lần đầu tiên hóa thành hình người, hay khi lần đầu tiên đi dạo phố.Mỗi lần như vậy, chỉ có mình y đơn độc.
Từ cổ chí kim, y vẫn luôn chỉ có một mình.
Mơ mơ màng màng, Tại Trung phát hiện mình đến một nơi, thật xa lạ, lại rất quen thuộc.
“Các ngươi tại sao lại có thể khi dễ một nữ hài tử!”
Người nói là một đứa trẻ tầm tám tuổi, là một nam hài tử rất cao, một thân áo bông màu xám, tay để bên hông. Phía sau còn che chở một đứa nhỏ, áo dài màu trắng, tóc đen che khuất khuôn mặt, không thấy rõ được bộ dáng.
“Liên quan gì đến ngươi, ta coi nàng bộ dạng xinh đẹp, muốn trêu đùa nàng một chút thì đã làm sao?” Nam hài tử bên kia hai tay khoanh trước ngực, khí thể cường hãn, hiển nhiên không coi ai ra gì.
Nam hài tử cao cao triệt khởi tay áo, giơ giơ lên đầu. “Ta không cần biết, các ngươi cút nhanh cho ta, nếu không ta sẽ đánh các ngươi.” Dứt lời còn hướng nam hài kia vung nắm đấm.
Nam hài kia đang muốn xông lên, lại bị người hầu phía sau giữ lại, ghé vào tai nói thầm vài câu. Nam hài kia mặt biến sắc, cố gắng trấn định nói. “Hôm nay tâm trạng ta đang tốt, không chấp nhặt với ngươi, chúng ta đi!”
Tiểu hài tử phía sau thấy một màn như vậy, yên lặng nhếch khóe môi cười thầm, rồi lại lập tức bĩu môi, cúi đầu khóc lớn.
“Ôi chao ôi chao, ngươi đừng khóc a, bọn họ không phải đã đi rồi sao.” Nghe thấy tiếng khóc, hài tử cao cao vội quay đầu lại. Xem tiểu hài tử kia khóc đến lê hoa đái vũ, nhất thời không biết làm sao an ủi.
“Ô ô, bọn họ về sau còn có thể đến, đến lúc đó không có ngươi ta biết phải làm sao, ô ô ô.” Một mặt khóc, một mặt giữ lấy góc áo của nam hài tử cao cao, thập phần không muốn hắn rời đi.
Hài tử cao cao từ trong túi lấy ra một chiếc khăn tay đưa nàng lau nước mắt. “Không sợ, về sau cứ nói ngươi là bạn của ta, không ai dám trêu chọc ngươi nữa.”
“Ô ô, ngươi tên là gì a?”
Nam hài sờ sờ đầu cười hắc hắc, khóe miệng rụt rè nhếch lên. “Trịnh Duẫn Hạo, còn ngươi?”
Thân ảnh áo trắng ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn Duẫn Hạo ngượng ngùng cười, trong miệng thốt ra hai chữ.
Tại Trung vẫn đứng một bên nhìn, nước mắt không biết từ lúc nào chảy xuống, y cũng không lau đi, bên môi mang theo ý cười.
A, thì ra từ trước đây lâu như vậy, mình đã nhận biết người kia.
Ánh đèn mỏ mờ nhạt loạng choạng phía trên, chung quanh tràn ngập một mùi hôi thối. Hữu Thiên khó chịu hấp hấp cái mũi, nhỏ giọng hỏi Duẫn Hạo. “Chuyện này kéo dài bao lâu?”
Bốn người gắt gao chụm lại một chỗ, Duẫn Hạo một mặt lo lắng Xương Mân vẫn chưa trở về một mặt nói. “Mấy ngày nay mỗi ngày cơ hồ đều có, cũng không biết khi nào thì ngừng.”
Tuấn Tú lần đầu tiên trải qua tình huống này, bất an nắm chặt lấy tay Tại Trung, Tại Trung vỗ nhẹ lên vai nó, giúp nó bình tĩnh lại.
Khi cửa hầm chuẩn bị đóng lại,bất chợt ngoài cửa hầm mơ hồ truyền đến tiếng khóc mơ hồ của trẻ con. Tại Trung ngưng thần nghe xong một lúc, xác thực có người đang ở bên ngoài. “Khoan hãy đóng, bên ngoài còn có một đứa trẻ.”
Thính lực của y rất tốt mới nghe thấy được, những người khác đều không nghe thấy, cũng không ai chú ý tới lời y nói. Mắt thấy cửa hầm đang dần thu hẹp, y đem tay của Tuấn Tú đặt vào trong lòng Hữu Thiên, đứng lên muốn đi ra ngoài, mới phát hiện xung quanh tất cả đều là người, căn bản không có chỗ để đặt chân.
“Tôi nói bên ngoài còn có đứa nhỏ!” Y giữ lấy binh lính đang muốn đóng cửa, bên cạnh lập tức có người hướng y hô.
“Nếu không đóng cửa tất cả chúng ta sẽ phải chết, làm sao quản được chuyện có đứa nhỏ nào hay không!”
“Chúng ta sẽ phải chết vì một đứa nhỏ sao!”
“Đồ đầu óc có vấn đề!”
Thanh âm tức giận khinh thường điên cuồng truyền tới tai y, tiếng khóc của đứa nhỏ cũng càng lúc càng mãnh liệt. Tại Trung nhắm hai mắt lại, thúc dục ý niệm, tóc biến dài, trong mắt cũng ẩn ngân quang.
Khi y mở mắt ra, đã hoàn toàn biến thành yêu hồ động lòng người.
Xoay chân một chút, y hướng ngoài cửa bay ra. Tất cả mọi người đều sửng sốt, thẳng cho tới khi một ông lão hô lên.
“Hồ tiên nương nương! Là hồ tiên nương nương a!”
Cánh cửa cũng dần dần khép lại, ngăn cách ánh mắt của Duẫn Hạo hướng về Tại Trung.
Cảnh báo trên không càng lúc càng dồn dập, Tại Trung dựa vào thị lực đặc biệt nhìn xung quanh một vòng, liền phát hiện ở một gốc cây cách đó không xa, có một bé gái đang không ngừng khóc, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt non nớt.
“Mẹ ơi…ô ô, mẹ ơi, con sợ, con sợ lắm.”
Tại Trung vội vàng chạy qua, ôm lấy đứa nhỏ vào lòng, quay lại, phát hiện cửa hầm đã sớm đóng lại, hiện tại không thể đi vào được nữa.
Đạn pháo cùng ánh lửa càng lúc càng tiến gần.
Bé gái nhìn thấy Tại Trung nhất thời ngừng khóc, vươn tay sờ lên đuôi tóc màu bạc của y, ngây ngốc nhìn.
“Ngoan, từ từ nhắm hai mắt lại, không cần mở ra nha.” Hai tay Tại Trung xoa lên mắt cô bé, dùng ngôn ngữ mê hoặc làm cho bé nhắm mắt lại, dần chìm vào giấc ngủ.
Y một mặt đi, một mặt triển khai kết giới, cổ áo trắng không gió mà bay, bom đạn nổ xung quanh đều bị ngăn cách bên ngoài kết giới.
Duẫn Hạo hai hốc mắt đỏ ngầu, Tại Trung rời đi ngay trước mắt hắn. Mà hắn ngay cả cơ hội giữ lại cũng không có, mỗi lần luôn là y tự thân hành động.
Bên ngoài tiếng bom nổ không dứt bên tai, ánh đèn mỏ cũng bắt đầu chập chờn. Ở bên trong, những người từng chịu ân huệ của Tại Trung đều quỳ xuống đất cầu nguyện, khẩn cầu hồ tiên nương nương có thể bình an.
Bom không thể so với kiếm khí, cậu ấy có thể nào hóa nguy thành an?
Nhuyễn kiếm màu bạc giờ phút này vung lên không một kẽ hở, Tại Trung tựa vào một đoạn tường, che chở đứa nhỏ đang ngủ phía sau.
“A, không nghĩ tới thứ này thật phiền phức.” Y tay phải vung kiếm, tay trái đưa lên miệng dùng sức cắn một cái.Huyết châu đỏ tươi chảy ra, bay lên mi tâm, như yêu mị mỹ nhân huyết chí.
Ánh sáng màu vàng từ mi tâm dần lan ra, uốn lượn khắp toàn thân, Tại Trung bỏ qua nhuyễn kiếm,trực tiếp ôm lấy đứa nhỏ đi về phía trước.
Xung quanh y bom đạn vẫn không ngừng trút xuống, những mảnh vụn đều bị ánh sáng màu vàng đẩy ra xa, không mảy may đả thương y.
Y giống như Hỏa Phượng Hoàng đứng giữa biển lửa.
Sắp sửa niết bàn.
Không biết qua bao lâu, bụi đá trong hầm trú ấn đã ngừng rơi xuống. Mọi người giống như từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, còi báo hiệu an toàn vang lên, trận oanh tạc tàn khốc đã chấm dứt, một ngày cũng dần trôi qua.
“Mau mở cửa ra!” Duẫn Hạo đẩy một đám người, vọt tới trước cửa sắt vẫn còn đóng chặt vận sức mở ra, tạo ra tiếng ầm ầm rung động, đập vào trong lòng hắn.
Cánh cửa sắt nặng nề cũng chậm rãi mở ra, vô số cát bụi cùng mùi khét vọt vào trong động, Duẫn Hạo dùng tay áo che lại miệng mũi ho khan hai tiếng, hai mắt vẫn mở to tìm kiếm thân ảnh màu trắng kia.
Chỉ thấy người kia đang nằm trên một vách đá, bên cạnh còn có một đứa nhỏ.
Nhất thế đau khổ phân tranh, đều hóa thành nụ cười tái nhợt bên khóe môi.
—-
“Cậu ấy còn ngủ như vậy bao lâu?” Ngón tay Duẫn Hạo vuốt ve mái tóc màu bạc của Tại Trung, trong giọng nói tràn đầy mệt mỏi.
Bác sĩ đem tai nghe đặt trước ngực Tại Trung lấy ra, bất đắc dĩ nói. “Bệnh nhân có cơ thể đặc thù không giống người bình thường, cũng không rõ vì sao lại bất tỉnh.”
Bác sĩ đi rồi, Tuấn Tú kéo lấy tay trái Tại Trung, xúc cảm mềm mại mà vô lực, nó thở dài một hơi, run run nói. “Nghịch thế.”
“Tuấn Tú cậu vừa nói cái gì?”
“Huyết hồ ly điểm lên mi gian, kết giới màu vàng ẩn hiện, là chuyển đổi vòng quay của đất trời.” Từng câu nói ra đều ẩn chứa sự ức chế cùng bất lực. “Tại Trung ca thế nhưng mạo hiểm bản thân thi triển nghịch thế! Anh ấy tại sao lại hồ đồ như vậy!”
Cùng Tuấn Tú nói chuyện một hồi, Duẫn Hạo không sao hiểu được, đều là một đám từ ngữ Địa Ngục Thâm Uyên. Hắn liền như vậy không chút do dự khóa cửa đi vào.
Ngón tay xoa nhẹ lên mắt Tại Trung, giọng nói mang theo chút nức nở. “Tại Trung, anh tin tưởng em chỉ là đang mệt mỏi.”
Chính là quá mệt mỏi, muốn ngủ mà thôi.
Chỉ là giấc ngủ này có chút lâu.
—-
Tại Trung mộng rất nhiều,mộng khi y còn là một tiểu hồ ly, khi lần đầu tiên hóa thành hình người, hay khi lần đầu tiên đi dạo phố.Mỗi lần như vậy, chỉ có mình y đơn độc.
Từ cổ chí kim, y vẫn luôn chỉ có một mình.
Mơ mơ màng màng, Tại Trung phát hiện mình đến một nơi, thật xa lạ, lại rất quen thuộc.
“Các ngươi tại sao lại có thể khi dễ một nữ hài tử!”
Người nói là một đứa trẻ tầm tám tuổi, là một nam hài tử rất cao, một thân áo bông màu xám, tay để bên hông. Phía sau còn che chở một đứa nhỏ, áo dài màu trắng, tóc đen che khuất khuôn mặt, không thấy rõ được bộ dáng.
“Liên quan gì đến ngươi, ta coi nàng bộ dạng xinh đẹp, muốn trêu đùa nàng một chút thì đã làm sao?” Nam hài tử bên kia hai tay khoanh trước ngực, khí thể cường hãn, hiển nhiên không coi ai ra gì.
Nam hài tử cao cao triệt khởi tay áo, giơ giơ lên đầu. “Ta không cần biết, các ngươi cút nhanh cho ta, nếu không ta sẽ đánh các ngươi.” Dứt lời còn hướng nam hài kia vung nắm đấm.
Nam hài kia đang muốn xông lên, lại bị người hầu phía sau giữ lại, ghé vào tai nói thầm vài câu. Nam hài kia mặt biến sắc, cố gắng trấn định nói. “Hôm nay tâm trạng ta đang tốt, không chấp nhặt với ngươi, chúng ta đi!”
Tiểu hài tử phía sau thấy một màn như vậy, yên lặng nhếch khóe môi cười thầm, rồi lại lập tức bĩu môi, cúi đầu khóc lớn.
“Ôi chao ôi chao, ngươi đừng khóc a, bọn họ không phải đã đi rồi sao.” Nghe thấy tiếng khóc, hài tử cao cao vội quay đầu lại. Xem tiểu hài tử kia khóc đến lê hoa đái vũ, nhất thời không biết làm sao an ủi.
“Ô ô, bọn họ về sau còn có thể đến, đến lúc đó không có ngươi ta biết phải làm sao, ô ô ô.” Một mặt khóc, một mặt giữ lấy góc áo của nam hài tử cao cao, thập phần không muốn hắn rời đi.
Hài tử cao cao từ trong túi lấy ra một chiếc khăn tay đưa nàng lau nước mắt. “Không sợ, về sau cứ nói ngươi là bạn của ta, không ai dám trêu chọc ngươi nữa.”
“Ô ô, ngươi tên là gì a?”
Nam hài sờ sờ đầu cười hắc hắc, khóe miệng rụt rè nhếch lên. “Trịnh Duẫn Hạo, còn ngươi?”
Thân ảnh áo trắng ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn Duẫn Hạo ngượng ngùng cười, trong miệng thốt ra hai chữ.
Tại Trung vẫn đứng một bên nhìn, nước mắt không biết từ lúc nào chảy xuống, y cũng không lau đi, bên môi mang theo ý cười.
A, thì ra từ trước đây lâu như vậy, mình đã nhận biết người kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.