Chuyện Lạ Ở Bệnh Viện Hiệp Tế Đồng Hoa Trung
Chương 13
phamlong874
23/01/2022
Chuyện ma quái ở bệnh viện Đồng Hoa 1999-2002 (10)
"Sẽ không sao chứ?" Tôi kéo chị Quần Phương đứng cạnh.
Chị Quần Phương không nói gì.
Mã Ngọc vừa đi không lâu liền có tiếng nước chảy 'ào ào' truyền tới, tôi thấy kỳ quái mà nhìn về phía chị Quần Phương, chị ấy đã hoàn toàn hòa mình vào bóng tối, tôi không nhìn thấy biểu cảm khuôn mặt chị, nhưng bàn tay chị nắm lấy bàn tay tôi cho tôi cảm giác rằng chị vẫn rất bình tĩnh.
Tiếng nước vang lên từng đợt, từng đợt, nghe như tiếng nước chảy xuống sàn nhà.
Âm thanh này... không giống tiếng đi vệ sinh, càng giống tiếng... tắm rửa hơn.
Ngày xưa tôi cũng loại ký túc xá như vậy, một tầng có hơn mười phòng, cuối hành lang có một cái WC nữ, một cái WC nam, mỗi tuần đều có nước nóng, mọi người bưng chậu ra đó để tắm rửa.
"Chị Quần Phương?" Tôi nhịn không được hô lên.
Quá kỳ quái, rốt cuộc Mã Ngọc đang làm gì trong WC?
Âm thanh này kéo dài một lúc, cuối cùng cũng dừng lại.
Xung quanh không có một tia sáng, tối om không thấy đầu ngón tay, phảng phất như chúng tôi đang ở trong một cái hố đen khổng lồ.
Chỉ nghe thấy tiếng nước nhỏ tí tách.
Tí tách, tí tách.
Tiếng nước trở nên có tiết tấu, hơn nữa càng lúc càng lớn, chậm rãi áp sát chúng tôi.
Tôi không nhìn thấy gì cả, thầm oán giận Mã Ngọc đã mang đèn pin đi, hơn nữa đi ra cũng không thèm bật đèn.
Tí tách, tí tách.
Tựa như một người ướt đẫm, nước nhỏ giọt trên sàn đang bước về phía chúng tôi.
Rốt cuộc Mã Ngọc đang làm cái quỷ gì! Có phải cô ấy đang dọa chúng tôi không?
Tôi quả thực có thể cảm thấy một dòng nước chảy qua chân tôi, không có động tĩnh nào, tựa như âm thanh cô ấy bước đi vậy.
Chị Quần Phương cũng nắm chặt tay tôi.
Tiếng nước tí tách từ từ đi qua trước mặt chúng tôi, thổi qua như một làn sương mù mông lung mờ ảo.
Chúng tôi thế nhưng không cử động nổi, cứ như bị dọa sợ vậy, không biết thứ mang theo tiếng nước này là ai, là cái gì, ngay cả hơi thở cũng không có.
Chúng tôi im lặng, không dám hé một lời, từng sợi lông tơ đều dựng đứng lên.
Mã Ngọc? Có phải Mã Ngọc không?
Tôi muốn hỏi ra tiếng, nhưng âm thanh kỳ quái sau đó đã khiến tôi suýt nữa thì ngã ngồi trên mặt đất.
Tiếng trẻ con. Rất nhẹ. Nhưng chắc chắn là tôi không nghe lầm. Tôi cảm thấy mình sắp bật khóc vì sợ hãi. Tại sao nhà vệ sinh nữ tầng bốn lại có trẻ con?
Chuyện chị Quần Phương kể, thế nhưng lại là thật.
Tôi nắm chặt tay chị Quần Phương, cảm thấy chị ấy cũng đang run lên, làn da tôi chạm tới cũng là lạnh băng.
Trẻ con cười.
Trước mặt là bóng tối không nhìn rõ năm đầu ngón tay, tiếng nước tí tách, còn có tiếng cười khanh khách non nớt.
Thật đáng sợ, thật đáng sợ!
Mã Ngọc!! Mã Ngọc, có phải cô đang dọa chúng tôi không?
Tiếng cười kia như quanh quẩn trước mặt chúng tôi, tựa như tiếng cười vui vẻ của trẻ em.
Chúng tôi đã từng nghe tiếng cười tương tự vô số lần tại bệnh viện này, đôi khi những đứa trẻ đang nằm yên, không biết tại sao, đột nhiên trợn tròn mắt, cười rộ lên không rõ lý do, không biết nhìn cái gì mà cười khanh khách. Người lớn cũng theo đó mà nở nụ cười, phảng phất như đó là thời khắc ấm áp nhất.
Nhưng giây phút này, chỉ đơn thuần là sự dày vò, tôi cảm thấy thời gian đã vĩnh viễn dừng lại tại lúc đó.
Những đứa trẻ đang cười, có phải có thứ gì đó đang chơi với chúng không? Từ trước tới nay tôi luôn nghĩ như vậy.
Hiện tại, tôi càng sợ tiếng cười này hơn.
Nhưng cuối cùng, âm thanh này càng lúc càng nhỏ, tiếng nước tí tách cũng đi sâu vào trong hành lang, nhỏ dần rồi biến mất.
Cạch một tiếng. Tiếng mở cửa.
Cảm giác đầu tiên của tôi chính là: Khoa Đông Y.
"Chính là... chính là âm thanh này." Rất lâu sau, tôi mới nghe thấy tiếng chị Quần Phương bên cạnh.
Nghe thấy tiếng chị, tôi mới lấy lại được một chút sức lực, cảm thấy trên mặt lạnh lạnh mới phát hiện ra, mình thế nhưng lại khóc.
Hoàn toàn không biết mình vừa gặp phải chuyện gì trong vài giây vừa rồi. Do mình nghĩ quá nhiều, hay thật sự có cái gì đó, tôi cũng không biết.
Chị Quần Phương một lần nữa xác nhận, đó không phải ảo giác của tôi.
"Có phải có người ở đây không?" Tôi giật mình hỏi.
"Em... em cảm thấy hơi người sao? Ý chị là, tiếng thở, hoặc nhiệt độ cơ thể... vừa rồi dựa gần như vậy..."
"Không, không thấy... cũng, cũng có thể là em không để ý..." Tôi mau chóng lau khô nước mắt, thật sự là quá nhát gan.
"Chúng ta đi qua xem, hay là chờ Mã Ngọc?" Chị Quần Phương lại hỏi.
Thứ vừa rồi, có phải là Mã Ngọc không?
Tôi muốn hỏi, nhưng lời lại không ra khỏi miệng được.
Hơn nữa, vừa nghĩ như vậy, tôi mới phát hiện ra, Mã Ngọc đã vào WC rất lâu rồi nhưng vẫn chưa đi ra. Tiếng nước ào ào không phải do cô ấy, thì là ai? Người vừa đi qua, không phải cô ấy, thì là ai?
Nhưng trẻ con... tôi thật sự không dám nghĩ tiếp.
Đứng đợi ở cửa, nơm nớp lo sợ một lúc lâu, chúng tôi vẫn không thấy động tĩnh gì của Mã Ngọc.
"Đây là cái gì?" Chị Quần Phương đột nhiên hỏi rồi ngồi xổm xuống.
Tạch.
Xung quanh đột ngột sáng lên. Là chùm sáng đèn pin.
Chị Quần Phương nhặt đèn pin lên, sắc mặt tái nhợt.
Không biết từ khi nào, đèn pin của Mã Ngọc đã lăn từ WC ra đây, còn bị chị Quần Phương nhặt được.
"Mã, Mã Ngọc đâu?"
"Nghe đi!" Chị Quần Phương ra dấu 'suỵt', rồi chỉ tay về phía bên kia hành lang.
Hình như có người đang đi lên từ phía bên kia hàng lang, lộp cộp.
Có phải y tá dưới tầng lên tìm chúng tôi hay không? Hay là người trực ban?
May quá, bọn họ tới đây rồi, có thể cùng nhau vào xem Mã Ngọc đang làm chuyện quỷ gì.
Tôi lập tức thở phào.
Tiếng bước chân lên cầu thang càng lúc càng lớn, đã sắp tới tầng bốn.
"Là Trần Quyên!" Chị Quần Phương lập tức kêu lên.
Trần Quyên? Là ai?
Tôi không kịp phản ứng lại, hình như hôm nay không có ai tên Trần Quyên trong những người trực ban...
Trần Quyên?
Tôi giật mình: "Chị Quần Phương, không phải là Trần Quyên kia chứ?" Tôi cười với chị, cho rằng chị đang nói đùa.
Chị Quần Phương lại không trả lời tôi, mà lập tức cầm đèn pin đi về phía bên kia.
"Đợi chút! Có phải chị nghe nhầm không! Sao vừa nghe tiếng đã biết là cô ấy được? Còn nữa, Mã Ngọc..." Tôi không dám ở một mình, đành phải đuổi theo chị.
Tim đập càng lúc càng nhanh.
Dự cảm bất an luôn nhen nhóm trong lòng tôi. Chẳng lẽ có chuyện còn tồi tệ hơn vừa rồi sao?
Tôi muốn quay người, lập tức chạy trốn, nhưng không có đèn pin, không có chị Quần Phương, chỉ có một mình, tôi không dám đi xuyên qua hành lang này, lại còn dưới tình trạng xung quanh đều là bóng tối mà đi bộ xuống tầng một... còn phải đi ngang qua nhà vệ sinh nữ kia...
Ánh sáng đèn pin ảm đạm, mỗi bước đi đều khiến lòng tôi run sợ.
Tôi cảm thấy vô thanh vô tức, có thứ gì đó đang di chuyển trong bóng đêm.
Tôi chưa từng hối hận như vậy, ước gì mình chưa từng đưa ra quyết định lúc sáng nay. Nếu bị nhốt ở đây, không ra được thì phải làm gì bây giờ? Tôi quả thực không dám nghĩ tới.
Tiếp tục đi vài bước là tới khoa Đông Y.
Căn phòng bị hỏa hoạn, nơi xui xẻo của bệnh viện.
Ánh sáng đèn pin di động trên góc tường bên cạnh... mau đi qua đi, đi qua đi...
Tôi muốn nghiêng mặt đi, chạy qua cửa khoa Đông Y thì chị Quần Phương lại dừng ngay tại cánh cửa đó.
"Cô ấy ở đây." Chị Quần Phương nói, nhấn mạnh từng câu từng chữ.
"Gì cơ?" Tôi thất thần, sau đó mới kịp phản ứng lại, "Chị Quần Phương, chị sao vậy? Trần Quyên kia, cô ấy, cô ấy đã mất tích rồi!"
"Cô ấy đang khóc, cô ấy đang khóc..." Chị Quần Phương cầm đèn pin, bắt đầu lẩm bẩm độc thoại.
'Chị Quần Phương... chị Quần Phương... Đừng làm em sợ..." Tôi bắt đầu cảm thấy nước mắt mình trào ra, bóng tối xung quanh bắt đầu nuốt lấy chúng tôi, khiến tôi không thở nổi.
Đột nhiên, chị ấy nhấc tay lên, ánh sáng đèn pin liền chiếu lên tấm kính trên cửa.
"A a a a!!"
Tôi không biết tại sao mình lại có thể phát ra tiếng hét kinh khủng như vậy.
Trong nháy mắt ánh đèn chiếu lên cửa kính, một khuôn mặt đang áp trên đó, một khuôn mặt trẻ con, miệng há to, không có răng, toàn bộ đều bị cháy đen, tròng mắt đen thui, bàn tay nhỏ cháy đen bò trên cửa kính, nháy mắt ánh đèn chiếu tới, nó như đang nhìn tôi...
Tôi mất đi khả năng suy nghĩ.
Tôi không biết đó là thứ gì... Tôi lập tức ngã ngồi xuống đất.
"Cô ấy ở đây! Cô ấy ở đây!" Chị Quần Phương lại kêu lên kích động, "Cô ấy đang khóc, cô ấy đang khóc..."
Tôi không nghe thấy gì cả, chỉ có khuôn mặt đột ngột xuất hiện trên cửa kính không ngừng ẩn hiện trước mắt tôi.
"Chị Quần Phương..." Tôi duỗi tay, muốn chị Quần Phương kéo tôi lên.
Nhưng chị không để ý tới tôi, chị ấy như kẻ điên lên cơn, bắt đầu đập cửa.
"Là cô ấy, nhất định là cô ấy, tôi biết cô ấy là cái gì, tôi biết!" Ý thức mơ hồ nói cho tôi rằng, "cô ấy" mà chị Quần Phương gọi chính là Trần Quyên, tôi không biết tại sao chị ấy lại chấp nhất như vậy, tại sao chị ấy nhất định phải tới xem vào hôm nay...
"Mẹ, hay là con?" Chị Quần Phương đột nhiên ném đèn pin xuống, "Trần Quyên, Trần Quyên..."
Cửa đột nhiên bị chị ấy đẩy ra, một luồng khí nóng ập tới từ sau cánh cửa.
Lửa?
Tôi mơ hồ nhìn thấy chị Quần Phương vọt vào cửa.
Sau đó tầm mắt tôi liền biến thành màu đen, tôi mất ý thức.
Ghi chú: Sau đó, Lý Đình bị hôn mê do sợ hãi quá độ. Cô ấy được người trực đêm phát hiện và mang về sau khi nghe thấy tiếng hét. Nhà vệ sinh nữ và khoa Đông Y đã được kiểm tra, không phát hiện ra bất cứ chuyện gì bất thường.
"Sẽ không sao chứ?" Tôi kéo chị Quần Phương đứng cạnh.
Chị Quần Phương không nói gì.
Mã Ngọc vừa đi không lâu liền có tiếng nước chảy 'ào ào' truyền tới, tôi thấy kỳ quái mà nhìn về phía chị Quần Phương, chị ấy đã hoàn toàn hòa mình vào bóng tối, tôi không nhìn thấy biểu cảm khuôn mặt chị, nhưng bàn tay chị nắm lấy bàn tay tôi cho tôi cảm giác rằng chị vẫn rất bình tĩnh.
Tiếng nước vang lên từng đợt, từng đợt, nghe như tiếng nước chảy xuống sàn nhà.
Âm thanh này... không giống tiếng đi vệ sinh, càng giống tiếng... tắm rửa hơn.
Ngày xưa tôi cũng loại ký túc xá như vậy, một tầng có hơn mười phòng, cuối hành lang có một cái WC nữ, một cái WC nam, mỗi tuần đều có nước nóng, mọi người bưng chậu ra đó để tắm rửa.
"Chị Quần Phương?" Tôi nhịn không được hô lên.
Quá kỳ quái, rốt cuộc Mã Ngọc đang làm gì trong WC?
Âm thanh này kéo dài một lúc, cuối cùng cũng dừng lại.
Xung quanh không có một tia sáng, tối om không thấy đầu ngón tay, phảng phất như chúng tôi đang ở trong một cái hố đen khổng lồ.
Chỉ nghe thấy tiếng nước nhỏ tí tách.
Tí tách, tí tách.
Tiếng nước trở nên có tiết tấu, hơn nữa càng lúc càng lớn, chậm rãi áp sát chúng tôi.
Tôi không nhìn thấy gì cả, thầm oán giận Mã Ngọc đã mang đèn pin đi, hơn nữa đi ra cũng không thèm bật đèn.
Tí tách, tí tách.
Tựa như một người ướt đẫm, nước nhỏ giọt trên sàn đang bước về phía chúng tôi.
Rốt cuộc Mã Ngọc đang làm cái quỷ gì! Có phải cô ấy đang dọa chúng tôi không?
Tôi quả thực có thể cảm thấy một dòng nước chảy qua chân tôi, không có động tĩnh nào, tựa như âm thanh cô ấy bước đi vậy.
Chị Quần Phương cũng nắm chặt tay tôi.
Tiếng nước tí tách từ từ đi qua trước mặt chúng tôi, thổi qua như một làn sương mù mông lung mờ ảo.
Chúng tôi thế nhưng không cử động nổi, cứ như bị dọa sợ vậy, không biết thứ mang theo tiếng nước này là ai, là cái gì, ngay cả hơi thở cũng không có.
Chúng tôi im lặng, không dám hé một lời, từng sợi lông tơ đều dựng đứng lên.
Mã Ngọc? Có phải Mã Ngọc không?
Tôi muốn hỏi ra tiếng, nhưng âm thanh kỳ quái sau đó đã khiến tôi suýt nữa thì ngã ngồi trên mặt đất.
Tiếng trẻ con. Rất nhẹ. Nhưng chắc chắn là tôi không nghe lầm. Tôi cảm thấy mình sắp bật khóc vì sợ hãi. Tại sao nhà vệ sinh nữ tầng bốn lại có trẻ con?
Chuyện chị Quần Phương kể, thế nhưng lại là thật.
Tôi nắm chặt tay chị Quần Phương, cảm thấy chị ấy cũng đang run lên, làn da tôi chạm tới cũng là lạnh băng.
Trẻ con cười.
Trước mặt là bóng tối không nhìn rõ năm đầu ngón tay, tiếng nước tí tách, còn có tiếng cười khanh khách non nớt.
Thật đáng sợ, thật đáng sợ!
Mã Ngọc!! Mã Ngọc, có phải cô đang dọa chúng tôi không?
Tiếng cười kia như quanh quẩn trước mặt chúng tôi, tựa như tiếng cười vui vẻ của trẻ em.
Chúng tôi đã từng nghe tiếng cười tương tự vô số lần tại bệnh viện này, đôi khi những đứa trẻ đang nằm yên, không biết tại sao, đột nhiên trợn tròn mắt, cười rộ lên không rõ lý do, không biết nhìn cái gì mà cười khanh khách. Người lớn cũng theo đó mà nở nụ cười, phảng phất như đó là thời khắc ấm áp nhất.
Nhưng giây phút này, chỉ đơn thuần là sự dày vò, tôi cảm thấy thời gian đã vĩnh viễn dừng lại tại lúc đó.
Những đứa trẻ đang cười, có phải có thứ gì đó đang chơi với chúng không? Từ trước tới nay tôi luôn nghĩ như vậy.
Hiện tại, tôi càng sợ tiếng cười này hơn.
Nhưng cuối cùng, âm thanh này càng lúc càng nhỏ, tiếng nước tí tách cũng đi sâu vào trong hành lang, nhỏ dần rồi biến mất.
Cạch một tiếng. Tiếng mở cửa.
Cảm giác đầu tiên của tôi chính là: Khoa Đông Y.
"Chính là... chính là âm thanh này." Rất lâu sau, tôi mới nghe thấy tiếng chị Quần Phương bên cạnh.
Nghe thấy tiếng chị, tôi mới lấy lại được một chút sức lực, cảm thấy trên mặt lạnh lạnh mới phát hiện ra, mình thế nhưng lại khóc.
Hoàn toàn không biết mình vừa gặp phải chuyện gì trong vài giây vừa rồi. Do mình nghĩ quá nhiều, hay thật sự có cái gì đó, tôi cũng không biết.
Chị Quần Phương một lần nữa xác nhận, đó không phải ảo giác của tôi.
"Có phải có người ở đây không?" Tôi giật mình hỏi.
"Em... em cảm thấy hơi người sao? Ý chị là, tiếng thở, hoặc nhiệt độ cơ thể... vừa rồi dựa gần như vậy..."
"Không, không thấy... cũng, cũng có thể là em không để ý..." Tôi mau chóng lau khô nước mắt, thật sự là quá nhát gan.
"Chúng ta đi qua xem, hay là chờ Mã Ngọc?" Chị Quần Phương lại hỏi.
Thứ vừa rồi, có phải là Mã Ngọc không?
Tôi muốn hỏi, nhưng lời lại không ra khỏi miệng được.
Hơn nữa, vừa nghĩ như vậy, tôi mới phát hiện ra, Mã Ngọc đã vào WC rất lâu rồi nhưng vẫn chưa đi ra. Tiếng nước ào ào không phải do cô ấy, thì là ai? Người vừa đi qua, không phải cô ấy, thì là ai?
Nhưng trẻ con... tôi thật sự không dám nghĩ tiếp.
Đứng đợi ở cửa, nơm nớp lo sợ một lúc lâu, chúng tôi vẫn không thấy động tĩnh gì của Mã Ngọc.
"Đây là cái gì?" Chị Quần Phương đột nhiên hỏi rồi ngồi xổm xuống.
Tạch.
Xung quanh đột ngột sáng lên. Là chùm sáng đèn pin.
Chị Quần Phương nhặt đèn pin lên, sắc mặt tái nhợt.
Không biết từ khi nào, đèn pin của Mã Ngọc đã lăn từ WC ra đây, còn bị chị Quần Phương nhặt được.
"Mã, Mã Ngọc đâu?"
"Nghe đi!" Chị Quần Phương ra dấu 'suỵt', rồi chỉ tay về phía bên kia hành lang.
Hình như có người đang đi lên từ phía bên kia hàng lang, lộp cộp.
Có phải y tá dưới tầng lên tìm chúng tôi hay không? Hay là người trực ban?
May quá, bọn họ tới đây rồi, có thể cùng nhau vào xem Mã Ngọc đang làm chuyện quỷ gì.
Tôi lập tức thở phào.
Tiếng bước chân lên cầu thang càng lúc càng lớn, đã sắp tới tầng bốn.
"Là Trần Quyên!" Chị Quần Phương lập tức kêu lên.
Trần Quyên? Là ai?
Tôi không kịp phản ứng lại, hình như hôm nay không có ai tên Trần Quyên trong những người trực ban...
Trần Quyên?
Tôi giật mình: "Chị Quần Phương, không phải là Trần Quyên kia chứ?" Tôi cười với chị, cho rằng chị đang nói đùa.
Chị Quần Phương lại không trả lời tôi, mà lập tức cầm đèn pin đi về phía bên kia.
"Đợi chút! Có phải chị nghe nhầm không! Sao vừa nghe tiếng đã biết là cô ấy được? Còn nữa, Mã Ngọc..." Tôi không dám ở một mình, đành phải đuổi theo chị.
Tim đập càng lúc càng nhanh.
Dự cảm bất an luôn nhen nhóm trong lòng tôi. Chẳng lẽ có chuyện còn tồi tệ hơn vừa rồi sao?
Tôi muốn quay người, lập tức chạy trốn, nhưng không có đèn pin, không có chị Quần Phương, chỉ có một mình, tôi không dám đi xuyên qua hành lang này, lại còn dưới tình trạng xung quanh đều là bóng tối mà đi bộ xuống tầng một... còn phải đi ngang qua nhà vệ sinh nữ kia...
Ánh sáng đèn pin ảm đạm, mỗi bước đi đều khiến lòng tôi run sợ.
Tôi cảm thấy vô thanh vô tức, có thứ gì đó đang di chuyển trong bóng đêm.
Tôi chưa từng hối hận như vậy, ước gì mình chưa từng đưa ra quyết định lúc sáng nay. Nếu bị nhốt ở đây, không ra được thì phải làm gì bây giờ? Tôi quả thực không dám nghĩ tới.
Tiếp tục đi vài bước là tới khoa Đông Y.
Căn phòng bị hỏa hoạn, nơi xui xẻo của bệnh viện.
Ánh sáng đèn pin di động trên góc tường bên cạnh... mau đi qua đi, đi qua đi...
Tôi muốn nghiêng mặt đi, chạy qua cửa khoa Đông Y thì chị Quần Phương lại dừng ngay tại cánh cửa đó.
"Cô ấy ở đây." Chị Quần Phương nói, nhấn mạnh từng câu từng chữ.
"Gì cơ?" Tôi thất thần, sau đó mới kịp phản ứng lại, "Chị Quần Phương, chị sao vậy? Trần Quyên kia, cô ấy, cô ấy đã mất tích rồi!"
"Cô ấy đang khóc, cô ấy đang khóc..." Chị Quần Phương cầm đèn pin, bắt đầu lẩm bẩm độc thoại.
'Chị Quần Phương... chị Quần Phương... Đừng làm em sợ..." Tôi bắt đầu cảm thấy nước mắt mình trào ra, bóng tối xung quanh bắt đầu nuốt lấy chúng tôi, khiến tôi không thở nổi.
Đột nhiên, chị ấy nhấc tay lên, ánh sáng đèn pin liền chiếu lên tấm kính trên cửa.
"A a a a!!"
Tôi không biết tại sao mình lại có thể phát ra tiếng hét kinh khủng như vậy.
Trong nháy mắt ánh đèn chiếu lên cửa kính, một khuôn mặt đang áp trên đó, một khuôn mặt trẻ con, miệng há to, không có răng, toàn bộ đều bị cháy đen, tròng mắt đen thui, bàn tay nhỏ cháy đen bò trên cửa kính, nháy mắt ánh đèn chiếu tới, nó như đang nhìn tôi...
Tôi mất đi khả năng suy nghĩ.
Tôi không biết đó là thứ gì... Tôi lập tức ngã ngồi xuống đất.
"Cô ấy ở đây! Cô ấy ở đây!" Chị Quần Phương lại kêu lên kích động, "Cô ấy đang khóc, cô ấy đang khóc..."
Tôi không nghe thấy gì cả, chỉ có khuôn mặt đột ngột xuất hiện trên cửa kính không ngừng ẩn hiện trước mắt tôi.
"Chị Quần Phương..." Tôi duỗi tay, muốn chị Quần Phương kéo tôi lên.
Nhưng chị không để ý tới tôi, chị ấy như kẻ điên lên cơn, bắt đầu đập cửa.
"Là cô ấy, nhất định là cô ấy, tôi biết cô ấy là cái gì, tôi biết!" Ý thức mơ hồ nói cho tôi rằng, "cô ấy" mà chị Quần Phương gọi chính là Trần Quyên, tôi không biết tại sao chị ấy lại chấp nhất như vậy, tại sao chị ấy nhất định phải tới xem vào hôm nay...
"Mẹ, hay là con?" Chị Quần Phương đột nhiên ném đèn pin xuống, "Trần Quyên, Trần Quyên..."
Cửa đột nhiên bị chị ấy đẩy ra, một luồng khí nóng ập tới từ sau cánh cửa.
Lửa?
Tôi mơ hồ nhìn thấy chị Quần Phương vọt vào cửa.
Sau đó tầm mắt tôi liền biến thành màu đen, tôi mất ý thức.
Ghi chú: Sau đó, Lý Đình bị hôn mê do sợ hãi quá độ. Cô ấy được người trực đêm phát hiện và mang về sau khi nghe thấy tiếng hét. Nhà vệ sinh nữ và khoa Đông Y đã được kiểm tra, không phát hiện ra bất cứ chuyện gì bất thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.