Chuyện Lạ Ở Bệnh Viện Hiệp Tế Đồng Hoa Trung
Chương 9
phamlong874
23/01/2022
Chuyện ma quái ở bệnh viện Đồng Hoa 1999-2002 (2)
Người ghi chép: Lưu Quần Phương (nhân viên trực ban từ 1999-2002)
Hiểu Tuệ nói với tôi rằng nhà vệ sinh nữ tầng bốn có vấn đề, đương nhiên là tôi không tin.
Có vấn đề gì chứ? Tôi làm việc tại bệnh viện này lâu như vậy, truyền thuyết quỷ ảnh ban đêm trong nhà xác gì đó, tôi nghe cả rồi, nhưng một cái cũng chưa từng tận mắt thấy. Đều là chuyện ma hù dọa.
Những chuyện này, càng truyền càng quái đản, một truyền mười, mười truyền trăm, ví dụ như thứ tôi đang viết chẳng hạn, tôi cảm thấy chuyện không ma quái như vậy, nhưng bọn họ nói rằng không viết là không được, lại còn phải ghi mọi cuộc đối thoại, mọi chi tiết sự việc, không phải muốn người ta cố tình nghi thần nghi quỷ sao?
Đám y tá mấy cô Hiểu Tuệ, chuyện đứng đắn thì không làm, suốt ngày đàn đúm tán phét mấy chuyện quần áo, trang điểm, không chuyện đó thì lại nói chuyện ma quỷ, đã nói lại còn nói như chuyện thật. Có mấy cô ở nông thôn lên, tin sái cổ mấy chuyện ma đó.
Như Trần Quyên, là cô dọn vệ sinh được người quen giới thiệu vào làm. Nghe nói cô ấy ở sâu sâu trong núi, phải cách thành phố này dăm ba ngày đi đường, cô ta đặc biệt mê tín.
Thế nhưng, bản thân Trần Quyên chưa bao giờ để tâm tới chuyện nhà mình, cô ta đại khái là người khá để ý chuyện mặt mũi. Lúc mới tới, cô ấy mặc áo sơ mi rách te tua, quần ngắn cũn lộ hẳn một đoạn chân, chân không đi tất, xung quanh giầy trắng dính đầy bùn. Nhìn thấy thang máy còn bị dọa sợ, chưa bao giờ dám đi, nhìn thấy là sợ đến hoảng loạn. Mấy cô y tá rất thích trêu Trần Quyên, nói rằng cô ta quê mùa, thậm chí khi gặp cô ta trên hành lang, họ còn cố ý phẩy phẩy tay, nói, ai da, thối thế, ai nửa tháng không tắm vậy!
Suốt ngày bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, đương nhiên cô ta sẽ khó chịu, ngay cả mở miệng nói cũng bị trêu chuyện khẩu âm. Hiểu Tuệ từng kể, Trần Quyên kia quả thực không sống trên cùng một hành tinh với chúng ta, nói cách khác chính là người ngoài hành tinh, ăn mặc giống người ngoài hành tinh, bộ dáng kia cũng không giống người sinh ra trên Trái Đất.
Đàn bà luôn hư vinh, chưa tới một năm, cô ta đã kịp đú theo bọn Tây rồi: Tóc luôn chạy theo xu thế, quần áo thường xuyên thay đổi, có lúc còn đi giày cao gót chủ động tới nói chuyện cùng mấy y tá, thấy cái gì hot là lập tức phải đua đòi, bằng mọi cách phải học theo người thành phố. Có lẽ do cảm thấy mất mặt, cô ta không bao giờ đề cập tới chuyện quê quán, người không biết hỏi chuyện, cô ta còn khẳng định như đinh đóng cột rằng mình là người thành phố, cha mẹ đều là giáo viên. Chúng tôi cũng không vạch trần lời nói dối của cô ta, chỉ trộm cười sau lưng.
Nhưng một khi nói tới chuyện quỷ quái, cô ta liền lòi đuôi, sau khi xong chuyện cô ta luôn tổng kết một câu: "Ầy, chuyện này thì nên tin, ai kia cũng xảy ra chuyện lúc cắt lúa mạch năm ngoái đó." Giọng điệu này đâu phải 'con nhà gia giáo*' gì!
*Bản gốc là 书香门第: thư hương môn đệ, tức là dòng dõi có học vấn.
Hôm trước, tôi bắt gặp các cô ấy đang bàn tán chuyện nhà vệ sinh nữ tầng bốn.
"Các cậu biết không? Buổi tối có tiếng trẻ con khóc trên WC tầng bốn." Hiểu Tuệ nói, cố ý thần thần bí bí. "Tôi trực ban tối hôm đó. Do vệ sinh nữ tầng hai bị hỏng, tôi nhịn không nổi đành phải lên tầng bốn. Vừa tới cửa thang tầng bốn, tôi liền thấy rét lạnh căm căm, cửa WC nữ thì nửa mở, tôi đang định đẩy cửa đi vào thì nghe thấy tiếng nước ào ào từ trong truyền ra —"
Mấy cô y tá vừa tò mò lại vừa nhát gan, co rúm người lại bên nhau, nhưng vẫn vểnh tai lên hóng chuyện. Ban mày ban mặt, sợ cái gì!
"Lúc đó đã là 12 giờ đêm, tôi nghĩ, bất thường rồi, làm gì còn ai trên tầng bốn! Tôi vừa sợ vừa hoảng, không dám đi vào, đột nhiên lại nghe thấy tiếng trẻ con khóc từ bên WC nữ truyền tới, âm thanh càng lúc càng lớn. Làm gì còn thời gian mà sợ hãi, tôi chạy thục mạng, tiếng trẻ con kia chưa từng ngừng lại, như vẫn đang đuổi theo tôi, tôi sợ đến mức tối ngủ còn nghe thấy tiếng trẻ con khóc bên mép giường..."
Hiểu Tuệ kể chuyện rất sống động, ngay cả mặt cũng xanh mét.
Lưu Hân bị dọa nặng nhất, trong mắt đã rớm hơi nước, run rẩy hồi lâu mới cẩn thận hỏi: "Có phải là đứa con của sản phụ giường 31 không?"
Suy nghĩ này khiến tất cả mọi người sợ hãi, lập tức có người che miệng cô ấy lại: "Đừng nói, đừng nói."
Hiểu Tuệ cũng xua tay: "Làm việc thôi, làm việc thôi."
Mặt ai ai cũng tái mét, mọi người mau chóng tản ra. Tôi thấy Trần Quyên cũng bị dọa sợ, một tay cầm cần lau nhà, một tay kia không ngừng lau mồ hôi, ngay cả câu cô ta thích nói nhất cũng không nói, miệng dính chặt như keo 502.
Sản phụ giường 31, đương nhiên là tôi biết.
Lúc đó Lưu Hân phụ trách sản phụ ấy. Đó là một cô gái rất trẻ, mới 20 tuổi. Cô ấy hết sức đáng thương, ngoại trừ người đàn bà nổi giận đùng đùng hôm cô ấy nhập viện (có lẽ là mẹ cô ấy), thì không còn ai tới viện thăm cô ấy nữa, ngay cả cha của đứa bé cũng không.
Chúng tôi thông cảm cho cô ấy, cũng cố ý giúp đỡ nhiều một chút, nhưng lại bàn tán sau lưng, trẻ tuổi, xinh xắn, thế mà chửa hoang, chẳng biết thằng đàn ông kia chạy đâu mất rồi.
Cô ấy chẳng chia sẻ, cũng không thích ăn món gì, không như các sản phụ khác: cố gắng ăn nhiều, càng lúc càng béo, còn cô ấy thì càng lúc càng tiều tụy, sắc mặt nhợt nhạt, tóc rũ rượi, nhiều lúc còn trông nửa người nửa quỷ.
Sau đó Lưu Hân lại nghe tiếng gió, mọi người đồn rằng sản phụ kia có thai khi học quân sự ở đại học, nam sinh và nữ sinh chỉ cách nhau một bức tường, nhìn nhau thuận mắt thì bụng cũng to ra...
Nhưng khó hiểu chính là, vào một tuần trước ngày sinh, cô ấy lại mất tích. Chuyện này vô cùng kỳ lạ.
Người nằm giường bên cạnh nói, tối muộn ngày hôm đó, sản phụ kia bị đau bụng tiêu chảy, cứ dấm dứt khóc sướt mướt, kêu muốn đi WC. Vác bụng to tự đi, tiến vào WC nữ, sau đó không thấy cô ấy đi ra nữa.
Lưu Hân là người bị ảnh hưởng nặng nhất. Lúc đó cô ấy cũng đi tìm khắp nơi, cho rằng sản phụ kia nhảy lầu, nhưng không tìm thấy thi thể nên mọi người cho rằng sản phụ đã được người nhà đón đi rồi, nhưng quần áo, đồ dùng lại vẫn còn đó.
Sau khi trải qua chuyện đó, mỗi lần nhắc tới nhà vệ sinh tầng bốn, Lưu Hân lại nghĩ đông nghĩ tây, cho dù đó là tầng bốn khu nằm viện, còn đây là tầng bốn tòa nhà chính.
Qua vài ngày, đến lượt tôi trực ca đêm, mấy y tá còn đang sơn móng tay, nói chuyện phiếm trong phòng, Trần Quyên cũng ở lại dọn vệ sinh.
Có lẽ do buổi tối uống hơi nhiều nước, tôi đột nhiên buồn đi vệ sinh, vừa đi được vài bước, y tá trưởng liền nói: "Ống dẫn nước trong WC tầng hai hỏng rồi, lên tầng bốn đi."
Nghĩ đến tầng bốn tôi liền chần chừ: "Sao lại hỏng vậy? Tạm không được à, tôi chỉ đi tiểu một chút, không có gì to tát cả..."
"Không được, không được, cửa đã bị chặn từ sáng rồi, sợ có người vào nhầm." Thái độ y tá trưởng rất kiên quyết.
Tôi ngẫm nghĩ, tầng bốn thì tầng bốn, tôi cũng chẳng có cái gì để sợ. Trần Quyên thấy tôi khó xử liền chỉ vào đồng hồ treo tường, nói: "Chị Quần Phương, sắp 12 giờ rồi, chị nhịn một chút rồi về nhà đi vậy, đừng lên tầng bốn."
Vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng đồng hồ điểm 12 giờ.
Tôi phải trực tới 12 rưỡi, sao nhịn được lâu như vậy? Nghĩ vậy, tôi liền xua tay với cô ấy, rồi vội vã leo lên cầu thang.
Tôi leo lên một tầng rồi lại một tầng, tiếng đồng hồ tích tắc ngày càng xa, cuối cùng, còn lại trong đêm tối chỉ có ánh sáng đèn pin và tiếng giày cao gót bước trên cầu thang .
Yên tĩnh rợn người.
Tốt nhất là bệnh viện này nên xây thêm WC, hai, bốn, sáu là WC nữ, một, ba, năm là WC nam, quá phiền!
Ban đêm yên tĩnh, không gian rộng rãi khiến tiếng giày cao gót được phóng đại thêm vài lần, có lẽ là tiếng vang, nhưng nghe qua lại giống tiếng người đi theo tôi.
Tôi chiếu đèn pin xuống góc quẹo đen tuyền như hố đen phía sau lưng, ánh sáng nhoáng lên, không chiếu được tới tầng một mà chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng dáng cầu thang.
Lòng tôi đột nhiên căng thẳng.
Nếu chiếu đèn thấy bóng người nào đó thì sao? Nó là cái gì?
Ha, tôi cũng bắt đầu suy nghĩ miên man.
Nhưng chuyện tiếp đó, không biết có phải do tôi nghĩ nhiều quá hay không.
Lúc tới tầng bốn, tôi nghe thấy tiếng động rất nhỏ.
Truyền tới từ phía đầu cầu thang, không biết là âm thanh gì, nghe qua thì như tiếng giày lê trên mặt đất. Quét trên sàn nhà, lại giống như váy dài quá chân, kéo lê trên mặt đất, sàn sạt, sàn sạt.
Người ghi chép: Lưu Quần Phương (nhân viên trực ban từ 1999-2002)
Hiểu Tuệ nói với tôi rằng nhà vệ sinh nữ tầng bốn có vấn đề, đương nhiên là tôi không tin.
Có vấn đề gì chứ? Tôi làm việc tại bệnh viện này lâu như vậy, truyền thuyết quỷ ảnh ban đêm trong nhà xác gì đó, tôi nghe cả rồi, nhưng một cái cũng chưa từng tận mắt thấy. Đều là chuyện ma hù dọa.
Những chuyện này, càng truyền càng quái đản, một truyền mười, mười truyền trăm, ví dụ như thứ tôi đang viết chẳng hạn, tôi cảm thấy chuyện không ma quái như vậy, nhưng bọn họ nói rằng không viết là không được, lại còn phải ghi mọi cuộc đối thoại, mọi chi tiết sự việc, không phải muốn người ta cố tình nghi thần nghi quỷ sao?
Đám y tá mấy cô Hiểu Tuệ, chuyện đứng đắn thì không làm, suốt ngày đàn đúm tán phét mấy chuyện quần áo, trang điểm, không chuyện đó thì lại nói chuyện ma quỷ, đã nói lại còn nói như chuyện thật. Có mấy cô ở nông thôn lên, tin sái cổ mấy chuyện ma đó.
Như Trần Quyên, là cô dọn vệ sinh được người quen giới thiệu vào làm. Nghe nói cô ấy ở sâu sâu trong núi, phải cách thành phố này dăm ba ngày đi đường, cô ta đặc biệt mê tín.
Thế nhưng, bản thân Trần Quyên chưa bao giờ để tâm tới chuyện nhà mình, cô ta đại khái là người khá để ý chuyện mặt mũi. Lúc mới tới, cô ấy mặc áo sơ mi rách te tua, quần ngắn cũn lộ hẳn một đoạn chân, chân không đi tất, xung quanh giầy trắng dính đầy bùn. Nhìn thấy thang máy còn bị dọa sợ, chưa bao giờ dám đi, nhìn thấy là sợ đến hoảng loạn. Mấy cô y tá rất thích trêu Trần Quyên, nói rằng cô ta quê mùa, thậm chí khi gặp cô ta trên hành lang, họ còn cố ý phẩy phẩy tay, nói, ai da, thối thế, ai nửa tháng không tắm vậy!
Suốt ngày bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, đương nhiên cô ta sẽ khó chịu, ngay cả mở miệng nói cũng bị trêu chuyện khẩu âm. Hiểu Tuệ từng kể, Trần Quyên kia quả thực không sống trên cùng một hành tinh với chúng ta, nói cách khác chính là người ngoài hành tinh, ăn mặc giống người ngoài hành tinh, bộ dáng kia cũng không giống người sinh ra trên Trái Đất.
Đàn bà luôn hư vinh, chưa tới một năm, cô ta đã kịp đú theo bọn Tây rồi: Tóc luôn chạy theo xu thế, quần áo thường xuyên thay đổi, có lúc còn đi giày cao gót chủ động tới nói chuyện cùng mấy y tá, thấy cái gì hot là lập tức phải đua đòi, bằng mọi cách phải học theo người thành phố. Có lẽ do cảm thấy mất mặt, cô ta không bao giờ đề cập tới chuyện quê quán, người không biết hỏi chuyện, cô ta còn khẳng định như đinh đóng cột rằng mình là người thành phố, cha mẹ đều là giáo viên. Chúng tôi cũng không vạch trần lời nói dối của cô ta, chỉ trộm cười sau lưng.
Nhưng một khi nói tới chuyện quỷ quái, cô ta liền lòi đuôi, sau khi xong chuyện cô ta luôn tổng kết một câu: "Ầy, chuyện này thì nên tin, ai kia cũng xảy ra chuyện lúc cắt lúa mạch năm ngoái đó." Giọng điệu này đâu phải 'con nhà gia giáo*' gì!
*Bản gốc là 书香门第: thư hương môn đệ, tức là dòng dõi có học vấn.
Hôm trước, tôi bắt gặp các cô ấy đang bàn tán chuyện nhà vệ sinh nữ tầng bốn.
"Các cậu biết không? Buổi tối có tiếng trẻ con khóc trên WC tầng bốn." Hiểu Tuệ nói, cố ý thần thần bí bí. "Tôi trực ban tối hôm đó. Do vệ sinh nữ tầng hai bị hỏng, tôi nhịn không nổi đành phải lên tầng bốn. Vừa tới cửa thang tầng bốn, tôi liền thấy rét lạnh căm căm, cửa WC nữ thì nửa mở, tôi đang định đẩy cửa đi vào thì nghe thấy tiếng nước ào ào từ trong truyền ra —"
Mấy cô y tá vừa tò mò lại vừa nhát gan, co rúm người lại bên nhau, nhưng vẫn vểnh tai lên hóng chuyện. Ban mày ban mặt, sợ cái gì!
"Lúc đó đã là 12 giờ đêm, tôi nghĩ, bất thường rồi, làm gì còn ai trên tầng bốn! Tôi vừa sợ vừa hoảng, không dám đi vào, đột nhiên lại nghe thấy tiếng trẻ con khóc từ bên WC nữ truyền tới, âm thanh càng lúc càng lớn. Làm gì còn thời gian mà sợ hãi, tôi chạy thục mạng, tiếng trẻ con kia chưa từng ngừng lại, như vẫn đang đuổi theo tôi, tôi sợ đến mức tối ngủ còn nghe thấy tiếng trẻ con khóc bên mép giường..."
Hiểu Tuệ kể chuyện rất sống động, ngay cả mặt cũng xanh mét.
Lưu Hân bị dọa nặng nhất, trong mắt đã rớm hơi nước, run rẩy hồi lâu mới cẩn thận hỏi: "Có phải là đứa con của sản phụ giường 31 không?"
Suy nghĩ này khiến tất cả mọi người sợ hãi, lập tức có người che miệng cô ấy lại: "Đừng nói, đừng nói."
Hiểu Tuệ cũng xua tay: "Làm việc thôi, làm việc thôi."
Mặt ai ai cũng tái mét, mọi người mau chóng tản ra. Tôi thấy Trần Quyên cũng bị dọa sợ, một tay cầm cần lau nhà, một tay kia không ngừng lau mồ hôi, ngay cả câu cô ta thích nói nhất cũng không nói, miệng dính chặt như keo 502.
Sản phụ giường 31, đương nhiên là tôi biết.
Lúc đó Lưu Hân phụ trách sản phụ ấy. Đó là một cô gái rất trẻ, mới 20 tuổi. Cô ấy hết sức đáng thương, ngoại trừ người đàn bà nổi giận đùng đùng hôm cô ấy nhập viện (có lẽ là mẹ cô ấy), thì không còn ai tới viện thăm cô ấy nữa, ngay cả cha của đứa bé cũng không.
Chúng tôi thông cảm cho cô ấy, cũng cố ý giúp đỡ nhiều một chút, nhưng lại bàn tán sau lưng, trẻ tuổi, xinh xắn, thế mà chửa hoang, chẳng biết thằng đàn ông kia chạy đâu mất rồi.
Cô ấy chẳng chia sẻ, cũng không thích ăn món gì, không như các sản phụ khác: cố gắng ăn nhiều, càng lúc càng béo, còn cô ấy thì càng lúc càng tiều tụy, sắc mặt nhợt nhạt, tóc rũ rượi, nhiều lúc còn trông nửa người nửa quỷ.
Sau đó Lưu Hân lại nghe tiếng gió, mọi người đồn rằng sản phụ kia có thai khi học quân sự ở đại học, nam sinh và nữ sinh chỉ cách nhau một bức tường, nhìn nhau thuận mắt thì bụng cũng to ra...
Nhưng khó hiểu chính là, vào một tuần trước ngày sinh, cô ấy lại mất tích. Chuyện này vô cùng kỳ lạ.
Người nằm giường bên cạnh nói, tối muộn ngày hôm đó, sản phụ kia bị đau bụng tiêu chảy, cứ dấm dứt khóc sướt mướt, kêu muốn đi WC. Vác bụng to tự đi, tiến vào WC nữ, sau đó không thấy cô ấy đi ra nữa.
Lưu Hân là người bị ảnh hưởng nặng nhất. Lúc đó cô ấy cũng đi tìm khắp nơi, cho rằng sản phụ kia nhảy lầu, nhưng không tìm thấy thi thể nên mọi người cho rằng sản phụ đã được người nhà đón đi rồi, nhưng quần áo, đồ dùng lại vẫn còn đó.
Sau khi trải qua chuyện đó, mỗi lần nhắc tới nhà vệ sinh tầng bốn, Lưu Hân lại nghĩ đông nghĩ tây, cho dù đó là tầng bốn khu nằm viện, còn đây là tầng bốn tòa nhà chính.
Qua vài ngày, đến lượt tôi trực ca đêm, mấy y tá còn đang sơn móng tay, nói chuyện phiếm trong phòng, Trần Quyên cũng ở lại dọn vệ sinh.
Có lẽ do buổi tối uống hơi nhiều nước, tôi đột nhiên buồn đi vệ sinh, vừa đi được vài bước, y tá trưởng liền nói: "Ống dẫn nước trong WC tầng hai hỏng rồi, lên tầng bốn đi."
Nghĩ đến tầng bốn tôi liền chần chừ: "Sao lại hỏng vậy? Tạm không được à, tôi chỉ đi tiểu một chút, không có gì to tát cả..."
"Không được, không được, cửa đã bị chặn từ sáng rồi, sợ có người vào nhầm." Thái độ y tá trưởng rất kiên quyết.
Tôi ngẫm nghĩ, tầng bốn thì tầng bốn, tôi cũng chẳng có cái gì để sợ. Trần Quyên thấy tôi khó xử liền chỉ vào đồng hồ treo tường, nói: "Chị Quần Phương, sắp 12 giờ rồi, chị nhịn một chút rồi về nhà đi vậy, đừng lên tầng bốn."
Vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng đồng hồ điểm 12 giờ.
Tôi phải trực tới 12 rưỡi, sao nhịn được lâu như vậy? Nghĩ vậy, tôi liền xua tay với cô ấy, rồi vội vã leo lên cầu thang.
Tôi leo lên một tầng rồi lại một tầng, tiếng đồng hồ tích tắc ngày càng xa, cuối cùng, còn lại trong đêm tối chỉ có ánh sáng đèn pin và tiếng giày cao gót bước trên cầu thang .
Yên tĩnh rợn người.
Tốt nhất là bệnh viện này nên xây thêm WC, hai, bốn, sáu là WC nữ, một, ba, năm là WC nam, quá phiền!
Ban đêm yên tĩnh, không gian rộng rãi khiến tiếng giày cao gót được phóng đại thêm vài lần, có lẽ là tiếng vang, nhưng nghe qua lại giống tiếng người đi theo tôi.
Tôi chiếu đèn pin xuống góc quẹo đen tuyền như hố đen phía sau lưng, ánh sáng nhoáng lên, không chiếu được tới tầng một mà chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng dáng cầu thang.
Lòng tôi đột nhiên căng thẳng.
Nếu chiếu đèn thấy bóng người nào đó thì sao? Nó là cái gì?
Ha, tôi cũng bắt đầu suy nghĩ miên man.
Nhưng chuyện tiếp đó, không biết có phải do tôi nghĩ nhiều quá hay không.
Lúc tới tầng bốn, tôi nghe thấy tiếng động rất nhỏ.
Truyền tới từ phía đầu cầu thang, không biết là âm thanh gì, nghe qua thì như tiếng giày lê trên mặt đất. Quét trên sàn nhà, lại giống như váy dài quá chân, kéo lê trên mặt đất, sàn sạt, sàn sạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.