Chương 43: Kỳ Yêu Nhiếp Hồn (2)
Đinh Đinh Đông
08/05/2021
Edit: Linqq
Hiểu Hạ nhìn anh: “Tôi biết yêu cầu này rất quá đáng, nhưng tôi nhìn giờ thì đã là mười hai giờ rồi, anh đưa tôi về nhà có được không? Chị Hồng sẽ lo lắng.”
Địch Dã lùi lại phía sau: “Đại Mao đã nhắn Wechat cho cô ấy rồi, đêm nay em cứ yên tâm ở đây đi.”
Hiểu Hạ lắc đầu, Địch Dã xụ mặt: “Hồn phách Tịch Thư Văn vẫn còn phiêu đãng ở phố sau, em dám ra ngoài sao?”
Cô run run một chút, Địch Dã vỗ tay lên vai cô: “Tối hôm nay nghe tôi, ngoan ngoãn ngủ ở đây đi, mai là chủ nhật nên không cần đi làm, ngủ xong rồi về.”
Hiểu Hạ thở dài: “Vậy còn anh?”
“Tôi ở bên ngoài.” Địch Dã đứng lên, Hiểu Hạ vẫn siết chặt tay anh, ngẩng đầu nhìn anh, không nói lời nào cũng không buông tay.
Địch Dã rút tay ra, Hiểu Hạ nắm càng chặt hơn, xụt xịt mũi nói: “Anh không phải người bình thường, những chuyện đã nói, có phải thỉnh thoảng sẽ quên mất hay không?”
Địch Dã lắc đầu: “Trí nhớ của tôi cực kỳ tốt.”
Hiểu Hạ nhìn anh có chút tuyệt vọng, muốn tìm một lý do cho anh cũng không được, anh thổ lộ với cô xong lại hối hận, cô nên ghét anh hay là hận anh, thế nhưng cô lại không kìm được mà càng ngày càng thích anh.
Rốt cuộc Địch Dã rút tay ra nói: “Ngủ đi.”
Hiểu Hạ lắc đầu: “Không ngủ được.”
Nếu có anh ở bên, ngửi mùi hương cỏ xanh trên người anh, nhất định cô có thể ngủ được, Hiểu Hạ nghĩ thầm.
Cô trông thật đáng thương, nếu như anh ngồi cạnh cô, cô sẽ không sợ sệt nữa.
Địch Dã nhếch môi một chút nhìn Hiểu Hạ, quay người ra khỏi phòng ngủ.
Hiểu Hạ lật qua lật lại thật lâu mới ngủ được, nhưng không nghĩ tới Tịch Thư Văn bị quỷ thắt cổ, cũng không nằm mơ, ngủ rất ngon.
Khi tỉnh lại liền nghe thấy dưới lầu truyền đến âm thanh chào khách của Đại Mao, nhìn đồng hồ thì đã mười giờ hơn, vuốt mắt đứng lên, gốc cây lau sậy trụi lủi đứng ở bên giường, Hiểu Hạ vỗ tay một chút cười nói: “Mày thật đáng yêu, bởi vì mày nên tao mới không nằm mơ, cũng không hề sợ hãi sao?”
Lau sậy yên tĩnh, không khác gì những cây cỏ khác, Hiểu Hạ chăm chú xem xét nửa ngày: “Tao biết rồi, chỉ buổi tối mày mới có thể nói thôi, đúng không?”
Lay sậy vẫn không có động tĩnh, Hiểu Hạ đứng lên ngáp một cái, nghe thấy một tiếng tạch, hóa ra là lau sậy uốn cong một cành nhỏ, bẻ thành một chữ đúng, Hiểu Hạ vuốt ve cái cây cười nói: “Thật thông minh.” Cây lau rung động nhè nhẹ, dường như đang cười đắc ý.
Hiểu Hạ cười trong chốc lát, vươn vai đi vào toilet, trên kệ có quần áo để thay, áo trong áo ngoài, ngay cả nội y cũng có, có thể nhìn ra tất cả đều là mới. Hiểu Hạ đỏ mặt tắm rửa thay quần áo, bất ngờ là tất cả đều mặc vừa người, nghiêng đầu, Đại Mao đi mua, Đại Mao thật là cẩn thận.
Nhìn về phía mái nhà, nghĩ đến Tịch Thư Văn nằm ở đó, cả người co rúm lại chậm rãi xuống lầu, sợ gặp phải Địch Dã lại mong muốn được gặp Địch Dã, ngẩng đầu nhìn Đại Mao mỉm cười xuất hiện trước mặt: “Cô khỏe không?”
Hiểu Hạ định hỏi Địch Dã đâu, lời đến khóe miệng liền đổi thành: “Quần áo này…”
Đại Mao cười nhìn cô: “Nhìn rất đẹp, bố tôi mua đó.”
“Anh ấy đâu rồi?” Hiểu Hạ hít một hơi, cố gắng giả vờ thuận miệng hỏi.
Đại Mao thở dài: “Vừa đi rồi, lên máy bay, đến núi Nga Mi.”
Lại đi mời đạo sĩ kia sao? Để chiêu hồn của Tịch Thư Văn? Hiểu Hạ tưởng tượng lại tình cảnh trong mộng đến sững sờ, Đại Mao xua xua tay trước mặt cô: “Có đói bụng không?”
Tiểu Nhung đưa đến một phần sandwich và một ly cà phê, Hiểu Hạ tìm chỗ ngồi, vừa ăn được mấy miếng thì liền thấy Từ Phán Đệ bước vào, vừa vào cửa liền hỏi: “Địch Dã đâu?” Đại Mao cười nói: “Đi thăm họ hàng xa rồi.”
Từ Phán Đệ thở dài ngồi xuống: “Đêm qua Thư Văn nhất định đòi đi đến tiệm sách, nói là cần tìm một quyển sách, chị bảo anh ấy ban ngày thì đi, anh ấy nói anh ấy đi cùng Địch Dã, thế nhưng đợi đến sáng cũng không thấy anh ấy về, di động thì tắt máy, vừa vào trong tiệm sách tìm cũng không thấy người. Kỳ lạ thật, chỉ qua một đêm mà trên giá sách phủ một tầng bụi dày, giống như mấy tháng không có người ở. Trong lòng chị rất lo lắng, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Đại Mao cười nói: “Không sao đâu, có chuyện gì được chứ? Không phải chị Phán Phán muốn kết hôn cùng ông chủ Tịch sao? Cũng đã quyết định ngày rồi, có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
Tiểu Nhung liếc mắt tới, Đại Mao a một tiếng che miệng lại, Từ Phán Đệ cười: “Sao em biết? Chị chưa nói với ai đâu, vẫn còn đang giữ bí mật mà.”
Đại Mao không biết nói gì, Hiểu Hạ ở bên cạnh cười nói: “Là ông chủ Tịch nói, sáng nay anh ấy vui vẻ tuyên bố tin tốt, anh ấy nói muốn ra ngoài mấy hôm, mấy ngày nữa mới trở về, có vẻ là muốn gây bất ngờ cho chị Phán Phán.”
Từ Phán Đệ cười đến mức không ngậm mồm lại được, bầu không khí nhẹ nhàng hơn, Tiểu Nhung thở dài một hơi, nhìn chằm chằm Hiểu Hạ suy nghĩ, cô ấy đâu có ngốc? Hay là trong lòng có tâm lý cực tốt? Những người khác nhìn thấy yêu quái đều sẽ kinh hoảng muốn chạy đi, nhưng cô ấy lại giống như không có việc gì.Từ Phán Đệ và Đàm Kỳ có chút xấu hổ, Hiểu Hạ bưng đĩa đứng dậy: “Tôi lên lầu ăn.”
Đàm Kỳ nhìn bóng lưng Hiểu Hạ, sắc mặt trầm xuống, Từ Phán Đệ nghe
thấy tiếng bước chân vang lên: “Lên trên tầng ba sao.”
Tiểu Nhung trở về quầy bar, khẽ nói với Đại Mao: “Với tính cách này của Từ Phán Đệ, thật sự không muốn quản chuyện của Tịch Thư Văn nữa.” Đại Mao lắc đầu: “Bên cạnh bố chỉ xuất hiện mỗi một người phụ nữ mà chị ấy đã ghen ghét đến nổi điên, nhiều năm cũng thành tật xấu, nhưng chị ấy không phải người xấu, chị cũng đừng ghét chị ấy.” Tiểu Nhung hừ một tiếng: “Tịch Thư Văn thật đáng thương, kết quả là vì cô ta mà phải lùi lại công việc.”
Đại Mao lắc đầu: “Haizz, nốt ruồi đỏ cùng ánh trăng sáng, bố là ánh trăng sáng của chị Phán Phán, chị Phán Phán lại là ánh trăng sáng của ông chủ Tịch, ông chủ Tịch nguyện ý.” Tiểu Nhung đập cậu ta một cái: “Lại xem Trương Ái Linh hả?” Đại Mao vò đầu: “Em thích đọc ngôn tình, thích các nhà văn nữ đó, thì sao?”
Tiểu Nhung cười cười: “Cũng được, con gái đều thích mày.” Đại Mao vui vẻ cười, Tiểu Nhung còn nói: “Đều coi mày là bạn thân khác giới.” Vẻ mặt Đại Mao đau khổ: “Em không cần làm bạn thân khác giới, em chỉ muốn làm bạch mã hoàng tử.” Tiểu Nhung chỉ vào Đàm Kỳ: “Đừng nói nữa, nghe xem anh ta nói gì.”
Hai người im lặng lắng nghe, tiếng nói chuyện của Đàm Kỳ và Từ Phán Đệ truyền tới, Đàm Kỳ nói: “Không thể nào, Thư Văn muốn rời khỏi Bắc Kinh, nhất định sẽ nói cho tôi biết, gọi điện thoại cho cậu ấy chưa?” Từ Phán Đệ lắc đầu: “Gọi rồi nhưng tắt máy, không biết anh ấy bị cái gì mê hoặc đây.”
Nói xong liền cười: “Là thế này, hai chúng tôi dự định tết này sẽ về nhà kết hôn, Thư Văn cũng không nói cho ai, có vẻ là anh ấy muốn cho tôi một niềm vui bất ngờ.” Đàm Kỳ liếc cô ta một cái: “Với tính cách của Thư Văn, cậu ấy sẽ sợ cô lo lắng, sẽ không vụng trộm rời đi để tạo niềm vui đâu. Cô không gặp cậu ấy sao? Sao cô lại biết cậu ấy rời khỏi nhà? Nói kỹ cho tôi biết.”
Nghe Từ Phán Đệ nói là Hiểu Hạ nói, Đàm Kỳ im lặng, rõ ràng là cô đang giải nguy cho Đại Mao. Như vậy, cô biết nhiều bao nhiêu?
Đàm Kỳ suy nghĩ một lúc, hỏi Từ Phán Đệ: “Ông chủ tiệm này đâu?” Từ Phán Đệ cười nói: “Đúng lúc cũng không có ở đây.”
Bởi vì khúc mắc của bà ngoại, Đàm Kỳ vẫn luôn chú ý đến quán cà phê, Ruth chết, Quan Lâm chết, bà chủ của cửa hàng thư pháp mất tích, anh ta càng ngày càng hoài nghi, luôn cảm thấy tiệm này giấu giếm một bí mật nào đó, mà Địch Dã, so với tưởng tượng của anh ta thì phức tạp hơn nhiều.
Nghĩ vậy liền nhìn lên lầu, lên gác ăn sáng, giống như nhà mình vậy?
Hiểu Hạ lên lầu chậm rãi ăn xong bữa sáng, đứng dậy đi về phía gốc cây lau sậy, nghiêng đầu nhìn nó: “Bây giờ rất ấm áp, tao cảm thấy mày nên được phơi nắng.”
Nói xong liền dời chậu cây lên tầng cao nhất, thả nó lại vào nhà kính, nhìn trộm về phía thi thể của Tịch Thư Văn, sắc mặt anh ta dần trở nên hồng nhuận, mắt hơi lim dim, nằm lẳng lặng, ngủ thiếp đi, vây quanh anh ta vẫn là những bát nước thanh tịnh trong suốt, ánh mặt trời chiếu xuống, một giọt cũng không thiếu, tràn đầy giống như không bao giờ cạn.
Hiểu Hạ đánh vào cây lau sậy: “Hóa ra nước thần này là do mày sản xuất.”
Cây lau sậy khẽ run, hoa lau lại gãy một cành nữa, Hiểu Hạ cười nói: “Lại bẻ nữa, mày muốn tàn phế hả, hay là dưới đất đầy cành cây điểm xuyết hoa lau mới đẹp mắt.”
Hoa lau dùng sức trồi ra, nở ra một đóa hoa lau sậy nhỏ, Hiểu Hạ nhẹ vỗ về hoa lau: “Tao thích Địch Dã, cực kỳ cực kỳ thích, cho dù anh ấy là ma hay quỷ thì tao vẫn thích. Sau khi anh ấy thổ lộ với tao liền hối hận, tao ghét anh ấy, ít nhất cũng phải xa lánh anh ấy, nhưng tao vẫn rất thích. Đêm qua tao giả vờ ngủ, lời anh ấy nói tao đều nghe được, tình thế hiện tại của anh ấy cực kỳ nghiêm trọng, tao quyết định quên chuyện không vui, cố gắng hỗ trợ cho anh ấy, nếu không giúp được gì thì liền quan tâm đến anh ấy.”
Hiểu Hạ nói xong thì híp mắt cười: “Đêm qua sau khi anh ấy mang mày vào, tao cực kỳ buồn ngủ, nhưng tao không ngừng xoay người, cố gắng không để cho bản thân ngủ, vì quyết định này mà những quyết định về sau liền thoải mái hơn rất nhiều.”
Thở dài một hơi, cúi xuống hôn hoa lau sậy nhỏ, hoa nhỏ trong tay run lên một tiếng, cánh hoa mềm mại bay lượn, như bị điện giật nổ tung thành những sợi lông hình tròn, sau đó vang lên tiếng lách tách, hoa lau nho nhỏ nở ra khỏi đầu cành.
Hiểu Hạ a một tiếng vui vẻ nhìn nó: “Nhanh như vậy mà hoa lau đã mọc rồi, mày thật giỏi.”
Hoa lau hết sức nhướn mình lên, những đóa hoa lại gần Hiểu Hạ, dường như đang nói, hôn nữa đi, hôn tôi nữa đi, hôn tôi thì hoa lau sẽ lớn thêm nữa.
Hiểu Hạ nhìn anh: “Tôi biết yêu cầu này rất quá đáng, nhưng tôi nhìn giờ thì đã là mười hai giờ rồi, anh đưa tôi về nhà có được không? Chị Hồng sẽ lo lắng.”
Địch Dã lùi lại phía sau: “Đại Mao đã nhắn Wechat cho cô ấy rồi, đêm nay em cứ yên tâm ở đây đi.”
Hiểu Hạ lắc đầu, Địch Dã xụ mặt: “Hồn phách Tịch Thư Văn vẫn còn phiêu đãng ở phố sau, em dám ra ngoài sao?”
Cô run run một chút, Địch Dã vỗ tay lên vai cô: “Tối hôm nay nghe tôi, ngoan ngoãn ngủ ở đây đi, mai là chủ nhật nên không cần đi làm, ngủ xong rồi về.”
Hiểu Hạ thở dài: “Vậy còn anh?”
“Tôi ở bên ngoài.” Địch Dã đứng lên, Hiểu Hạ vẫn siết chặt tay anh, ngẩng đầu nhìn anh, không nói lời nào cũng không buông tay.
Địch Dã rút tay ra, Hiểu Hạ nắm càng chặt hơn, xụt xịt mũi nói: “Anh không phải người bình thường, những chuyện đã nói, có phải thỉnh thoảng sẽ quên mất hay không?”
Địch Dã lắc đầu: “Trí nhớ của tôi cực kỳ tốt.”
Hiểu Hạ nhìn anh có chút tuyệt vọng, muốn tìm một lý do cho anh cũng không được, anh thổ lộ với cô xong lại hối hận, cô nên ghét anh hay là hận anh, thế nhưng cô lại không kìm được mà càng ngày càng thích anh.
Rốt cuộc Địch Dã rút tay ra nói: “Ngủ đi.”
Hiểu Hạ lắc đầu: “Không ngủ được.”
Nếu có anh ở bên, ngửi mùi hương cỏ xanh trên người anh, nhất định cô có thể ngủ được, Hiểu Hạ nghĩ thầm.
Cô trông thật đáng thương, nếu như anh ngồi cạnh cô, cô sẽ không sợ sệt nữa.
Địch Dã nhếch môi một chút nhìn Hiểu Hạ, quay người ra khỏi phòng ngủ.
Hiểu Hạ lật qua lật lại thật lâu mới ngủ được, nhưng không nghĩ tới Tịch Thư Văn bị quỷ thắt cổ, cũng không nằm mơ, ngủ rất ngon.
Khi tỉnh lại liền nghe thấy dưới lầu truyền đến âm thanh chào khách của Đại Mao, nhìn đồng hồ thì đã mười giờ hơn, vuốt mắt đứng lên, gốc cây lau sậy trụi lủi đứng ở bên giường, Hiểu Hạ vỗ tay một chút cười nói: “Mày thật đáng yêu, bởi vì mày nên tao mới không nằm mơ, cũng không hề sợ hãi sao?”
Lau sậy yên tĩnh, không khác gì những cây cỏ khác, Hiểu Hạ chăm chú xem xét nửa ngày: “Tao biết rồi, chỉ buổi tối mày mới có thể nói thôi, đúng không?”
Lay sậy vẫn không có động tĩnh, Hiểu Hạ đứng lên ngáp một cái, nghe thấy một tiếng tạch, hóa ra là lau sậy uốn cong một cành nhỏ, bẻ thành một chữ đúng, Hiểu Hạ vuốt ve cái cây cười nói: “Thật thông minh.” Cây lau rung động nhè nhẹ, dường như đang cười đắc ý.
Hiểu Hạ cười trong chốc lát, vươn vai đi vào toilet, trên kệ có quần áo để thay, áo trong áo ngoài, ngay cả nội y cũng có, có thể nhìn ra tất cả đều là mới. Hiểu Hạ đỏ mặt tắm rửa thay quần áo, bất ngờ là tất cả đều mặc vừa người, nghiêng đầu, Đại Mao đi mua, Đại Mao thật là cẩn thận.
Nhìn về phía mái nhà, nghĩ đến Tịch Thư Văn nằm ở đó, cả người co rúm lại chậm rãi xuống lầu, sợ gặp phải Địch Dã lại mong muốn được gặp Địch Dã, ngẩng đầu nhìn Đại Mao mỉm cười xuất hiện trước mặt: “Cô khỏe không?”
Hiểu Hạ định hỏi Địch Dã đâu, lời đến khóe miệng liền đổi thành: “Quần áo này…”
Đại Mao cười nhìn cô: “Nhìn rất đẹp, bố tôi mua đó.”
“Anh ấy đâu rồi?” Hiểu Hạ hít một hơi, cố gắng giả vờ thuận miệng hỏi.
Đại Mao thở dài: “Vừa đi rồi, lên máy bay, đến núi Nga Mi.”
Lại đi mời đạo sĩ kia sao? Để chiêu hồn của Tịch Thư Văn? Hiểu Hạ tưởng tượng lại tình cảnh trong mộng đến sững sờ, Đại Mao xua xua tay trước mặt cô: “Có đói bụng không?”
Tiểu Nhung đưa đến một phần sandwich và một ly cà phê, Hiểu Hạ tìm chỗ ngồi, vừa ăn được mấy miếng thì liền thấy Từ Phán Đệ bước vào, vừa vào cửa liền hỏi: “Địch Dã đâu?” Đại Mao cười nói: “Đi thăm họ hàng xa rồi.”
Từ Phán Đệ thở dài ngồi xuống: “Đêm qua Thư Văn nhất định đòi đi đến tiệm sách, nói là cần tìm một quyển sách, chị bảo anh ấy ban ngày thì đi, anh ấy nói anh ấy đi cùng Địch Dã, thế nhưng đợi đến sáng cũng không thấy anh ấy về, di động thì tắt máy, vừa vào trong tiệm sách tìm cũng không thấy người. Kỳ lạ thật, chỉ qua một đêm mà trên giá sách phủ một tầng bụi dày, giống như mấy tháng không có người ở. Trong lòng chị rất lo lắng, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Đại Mao cười nói: “Không sao đâu, có chuyện gì được chứ? Không phải chị Phán Phán muốn kết hôn cùng ông chủ Tịch sao? Cũng đã quyết định ngày rồi, có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
Tiểu Nhung liếc mắt tới, Đại Mao a một tiếng che miệng lại, Từ Phán Đệ cười: “Sao em biết? Chị chưa nói với ai đâu, vẫn còn đang giữ bí mật mà.”
Đại Mao không biết nói gì, Hiểu Hạ ở bên cạnh cười nói: “Là ông chủ Tịch nói, sáng nay anh ấy vui vẻ tuyên bố tin tốt, anh ấy nói muốn ra ngoài mấy hôm, mấy ngày nữa mới trở về, có vẻ là muốn gây bất ngờ cho chị Phán Phán.”
Từ Phán Đệ cười đến mức không ngậm mồm lại được, bầu không khí nhẹ nhàng hơn, Tiểu Nhung thở dài một hơi, nhìn chằm chằm Hiểu Hạ suy nghĩ, cô ấy đâu có ngốc? Hay là trong lòng có tâm lý cực tốt? Những người khác nhìn thấy yêu quái đều sẽ kinh hoảng muốn chạy đi, nhưng cô ấy lại giống như không có việc gì.Từ Phán Đệ và Đàm Kỳ có chút xấu hổ, Hiểu Hạ bưng đĩa đứng dậy: “Tôi lên lầu ăn.”
Đàm Kỳ nhìn bóng lưng Hiểu Hạ, sắc mặt trầm xuống, Từ Phán Đệ nghe
thấy tiếng bước chân vang lên: “Lên trên tầng ba sao.”
Tiểu Nhung trở về quầy bar, khẽ nói với Đại Mao: “Với tính cách này của Từ Phán Đệ, thật sự không muốn quản chuyện của Tịch Thư Văn nữa.” Đại Mao lắc đầu: “Bên cạnh bố chỉ xuất hiện mỗi một người phụ nữ mà chị ấy đã ghen ghét đến nổi điên, nhiều năm cũng thành tật xấu, nhưng chị ấy không phải người xấu, chị cũng đừng ghét chị ấy.” Tiểu Nhung hừ một tiếng: “Tịch Thư Văn thật đáng thương, kết quả là vì cô ta mà phải lùi lại công việc.”
Đại Mao lắc đầu: “Haizz, nốt ruồi đỏ cùng ánh trăng sáng, bố là ánh trăng sáng của chị Phán Phán, chị Phán Phán lại là ánh trăng sáng của ông chủ Tịch, ông chủ Tịch nguyện ý.” Tiểu Nhung đập cậu ta một cái: “Lại xem Trương Ái Linh hả?” Đại Mao vò đầu: “Em thích đọc ngôn tình, thích các nhà văn nữ đó, thì sao?”
Tiểu Nhung cười cười: “Cũng được, con gái đều thích mày.” Đại Mao vui vẻ cười, Tiểu Nhung còn nói: “Đều coi mày là bạn thân khác giới.” Vẻ mặt Đại Mao đau khổ: “Em không cần làm bạn thân khác giới, em chỉ muốn làm bạch mã hoàng tử.” Tiểu Nhung chỉ vào Đàm Kỳ: “Đừng nói nữa, nghe xem anh ta nói gì.”
Hai người im lặng lắng nghe, tiếng nói chuyện của Đàm Kỳ và Từ Phán Đệ truyền tới, Đàm Kỳ nói: “Không thể nào, Thư Văn muốn rời khỏi Bắc Kinh, nhất định sẽ nói cho tôi biết, gọi điện thoại cho cậu ấy chưa?” Từ Phán Đệ lắc đầu: “Gọi rồi nhưng tắt máy, không biết anh ấy bị cái gì mê hoặc đây.”
Nói xong liền cười: “Là thế này, hai chúng tôi dự định tết này sẽ về nhà kết hôn, Thư Văn cũng không nói cho ai, có vẻ là anh ấy muốn cho tôi một niềm vui bất ngờ.” Đàm Kỳ liếc cô ta một cái: “Với tính cách của Thư Văn, cậu ấy sẽ sợ cô lo lắng, sẽ không vụng trộm rời đi để tạo niềm vui đâu. Cô không gặp cậu ấy sao? Sao cô lại biết cậu ấy rời khỏi nhà? Nói kỹ cho tôi biết.”
Nghe Từ Phán Đệ nói là Hiểu Hạ nói, Đàm Kỳ im lặng, rõ ràng là cô đang giải nguy cho Đại Mao. Như vậy, cô biết nhiều bao nhiêu?
Đàm Kỳ suy nghĩ một lúc, hỏi Từ Phán Đệ: “Ông chủ tiệm này đâu?” Từ Phán Đệ cười nói: “Đúng lúc cũng không có ở đây.”
Bởi vì khúc mắc của bà ngoại, Đàm Kỳ vẫn luôn chú ý đến quán cà phê, Ruth chết, Quan Lâm chết, bà chủ của cửa hàng thư pháp mất tích, anh ta càng ngày càng hoài nghi, luôn cảm thấy tiệm này giấu giếm một bí mật nào đó, mà Địch Dã, so với tưởng tượng của anh ta thì phức tạp hơn nhiều.
Nghĩ vậy liền nhìn lên lầu, lên gác ăn sáng, giống như nhà mình vậy?
Hiểu Hạ lên lầu chậm rãi ăn xong bữa sáng, đứng dậy đi về phía gốc cây lau sậy, nghiêng đầu nhìn nó: “Bây giờ rất ấm áp, tao cảm thấy mày nên được phơi nắng.”
Nói xong liền dời chậu cây lên tầng cao nhất, thả nó lại vào nhà kính, nhìn trộm về phía thi thể của Tịch Thư Văn, sắc mặt anh ta dần trở nên hồng nhuận, mắt hơi lim dim, nằm lẳng lặng, ngủ thiếp đi, vây quanh anh ta vẫn là những bát nước thanh tịnh trong suốt, ánh mặt trời chiếu xuống, một giọt cũng không thiếu, tràn đầy giống như không bao giờ cạn.
Hiểu Hạ đánh vào cây lau sậy: “Hóa ra nước thần này là do mày sản xuất.”
Cây lau sậy khẽ run, hoa lau lại gãy một cành nữa, Hiểu Hạ cười nói: “Lại bẻ nữa, mày muốn tàn phế hả, hay là dưới đất đầy cành cây điểm xuyết hoa lau mới đẹp mắt.”
Hoa lau dùng sức trồi ra, nở ra một đóa hoa lau sậy nhỏ, Hiểu Hạ nhẹ vỗ về hoa lau: “Tao thích Địch Dã, cực kỳ cực kỳ thích, cho dù anh ấy là ma hay quỷ thì tao vẫn thích. Sau khi anh ấy thổ lộ với tao liền hối hận, tao ghét anh ấy, ít nhất cũng phải xa lánh anh ấy, nhưng tao vẫn rất thích. Đêm qua tao giả vờ ngủ, lời anh ấy nói tao đều nghe được, tình thế hiện tại của anh ấy cực kỳ nghiêm trọng, tao quyết định quên chuyện không vui, cố gắng hỗ trợ cho anh ấy, nếu không giúp được gì thì liền quan tâm đến anh ấy.”
Hiểu Hạ nói xong thì híp mắt cười: “Đêm qua sau khi anh ấy mang mày vào, tao cực kỳ buồn ngủ, nhưng tao không ngừng xoay người, cố gắng không để cho bản thân ngủ, vì quyết định này mà những quyết định về sau liền thoải mái hơn rất nhiều.”
Thở dài một hơi, cúi xuống hôn hoa lau sậy nhỏ, hoa nhỏ trong tay run lên một tiếng, cánh hoa mềm mại bay lượn, như bị điện giật nổ tung thành những sợi lông hình tròn, sau đó vang lên tiếng lách tách, hoa lau nho nhỏ nở ra khỏi đầu cành.
Hiểu Hạ a một tiếng vui vẻ nhìn nó: “Nhanh như vậy mà hoa lau đã mọc rồi, mày thật giỏi.”
Hoa lau hết sức nhướn mình lên, những đóa hoa lại gần Hiểu Hạ, dường như đang nói, hôn nữa đi, hôn tôi nữa đi, hôn tôi thì hoa lau sẽ lớn thêm nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.