Chương 65: Thần Nông Giá Đoạt Mệnh (4)
Đinh Đinh Đông
08/05/2021
Editor: Linqq
Làm xong việc thì cũng đã đêm khuya, Đàm Kỳ rời khỏi công ty, xuống lầu, trực tiếp đến phố sau.
Sau khi giải phẫu xong u não, anh ta xuất viện, mỗi ngày đều làm việc không biết ngày đêm, chỉ có bận rộn mới có thể khiến anh ta quên đau khổ vì bị mất mẹ. Sau khi làm việc, liền tới quán cà phê phố sau, mỗi lần lại thất vọng, cửa luôn khóa chặt, tro bụi trên cửa sổ càng ngày càng dày, rèm cửa màu trắng bên trong đã trở thành màu xám nhạt.
Anh ta đến tiệm sách Bác Văn, nhìn qua chiếc kính viễn vọng, trong vòng một đêm, quán cà phê liền biến mất, mọi thứ vô cùng rõ ràng, tất cả đều mở cửa buôn bán giống như nhau, xem ra bọn họ đi rất vội vàng.
Bố mẹ Hiểu Hạ đã rời khỏi Bắc Kinh về Cố Thành trước khi kỳ nghỉ đông của Triệu Hiểu Đông kết thúc, lúc rời đi, Đàm Kỳ cố gắng đến sân bay tiễn sau khi vừa giải phẫu, liên quan tới Hiểu Hạ, mẹ Triệu nói lý do thoái thác cùng Ngô Hồng: “Một người thân của Địch Dã bị bệnh nặng, Hiểu Hạ cùng anh ấy đến thăm viếng.”
Anh ta hỏi Ngô Hồng, Hiểu Hạ tới nơi nào, Ngô Hồng cười vô tội: “Tôi cũng không biết, Đại Mao nói, rất vắng vẻ, điện thoại cũng không có tín hiệu, tôi gọi thử rồi, đúng là không có, không tin anh cứ thử xem.”
Thậm chí anh ta còn mặt dày mày dạn tới tìm La Hổ, La Hổ vỗ bàn mắng anh ta: “Ông đây mất đi một pháp y ưu tú như vậy, vẫn đang nén giận đây. Anh không đến, tôi cũng sẽ đi tìm anh, trong đêm mùng bốn tháng giêng, anh xuất hiện trên mái nhà quán cà phê, nửa tiếng sau, bốn người bọn họ xông ra khỏi quán cà phê, lên xe Địch Dã, rời khỏi Bắc Kinh trong đêm. Anh hãy trả lời thành thật đi, rốt cuộc anh đã làm gì bọn họ?”
Mắt Đàm Kỳ sáng lên, cũng không thèm để ý đến khí thế hùng hổ của La Hổ, mỉm cười hỏi: “Trên đường cao tốc có camera không? Cảnh sát La tra được bọn họ đi những đâu?”
La Hổ hừ một tiếng: “Không tra được, cho dù ông đây có tra ra thì cũng không nói cho anh biết, có năng lực thì tìm cục trưởng Trương tố cáo đi.”
Gọi điện thoại cho Tịch Thư Văn, nói có lời muốn hỏi Từ Phán Đệ, Tịch Thư Văn vui mừng phấn khởi trong điện thoại: “Phán Phán mang thai, điện thoại có phóng xạ, có gì tôi chuyển lời cho.”
Đàm Kỳ nói Địch Dã mất tích, Tịch Thư Văn ồ lên một tiếng: “Anh ấy là bậc thầy bắt yêu, nhất định là đang bắt yêu rồi.”
Đàm Kỳ nhẫn nại: “Anh hỏi chị dâu Phán Phán một chút, nếu như Địch Dã muốn trốn, thì có thể trốn đến nơi nào nhất?”
Đầu điện thoại bên kia vang lên một hồi trầm mặc, âm thanh Từ Phán Đệ vang lên: “Sao Địch Dã phải trốn đi? Anh ấy gặp nguy hiểm sao?”
Đàm Kỳ vội nói: “Nếu, chỉ là nếu thôi.”
Từ Phán Đệ trái ngược với sự tha thiết ngày xưa, giọng nói trong điện thoại lạnh như băng: “Anh mong anh ấy không may thật sao?”
Anh ta đành phải cúp điện thoại.
Lại gọi cho Hiểu Hạ, cho tới bây giờ máy đều tắt.
Về phần Mặc Mặc, nó lưu luyến tại chốn tình yêu, thường xuyên không thấy bóng, đến khi Đàm Kỳ nghĩ là nó rời đi rồi, nó lại lơ đãng xuất hiện, Đàm Kỳ hỏi nhóm Địch Dã đi đâu, Mặc Mặc dương dương đắc ý nói cho anh ta biết: “Còn có thể đi đâu nữa? Cây cỏ kia bị tôi ăn mất, Địch Dã chết rồi, Triệu Hiểu Hạ thương tâm gần chết, đi theo Đại Mao và Tiểu Nhung đi đưa tang. Về việc tại sao không trở về, còn phải hỏi sao? Đương nhiên là bởi vì tôi hại, chỉ sợ hai tiểu yêu tránh bên ngoài không kịp. Triệu Hiểu Hạ chắc đoán được là anh làm, hận anh thấu xương, cô ta sẽ không trở về đâu.”
Bên ngoài Đàm Kỳ bình tĩnh: “Cô ấy đau khổ cũng được, hận tôi cũng được, cho dù là không trở về Bắc Kinh nữa, cũng nên quay về nhà bố mẹ, tôi hỏi bên phía Cổ Thành, cô ấy cũng không trở về. Anh đừng quên khế ước của chúng ta đấy.”
Mặc Mặc khoát tay nói: “Được, chờ tôi sống đủ rồi, sẽ giúp anh đi tìm.”
Mặc dù lòng nóng như lửa đốt, anh ta cũng không như một con ruồi không đầu đi tìm, anh ta lựa chọn kiên nhẫn chờ đợi ở công ty.
Lần đầu tiên Tiêu Nam đồng ý giữ lại chức vị của Hiểu Hạ, điều kiện là việc của cô Đàm Kỳ phải làm, Đàm Kỳ vùi đầu cố gắng làm việc, tiến độ của hạng mục đột nhiên tăng mạnh, Hiểu Hạ rất thích công việc của cô, cô đã bỏ rất nhiều công sức vào hạng mục này, Đàm Kỳ tin rằng cô nhất định sẽ trở lại.
Phía trước chính là phố sau, anh ta nhìn ánh đèn bên trong quán cà phê, âm thầm thở dài một hơi, anh đã không chờ được nữa rồi, anh muốn đi tìm em, dù là tìm cả thế giới.
Đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh đèn, trong quán cà phê có ánh đèn sao?
Chạy tới dùng sức gõ cửa, Tiểu Nhung còn buồn ngủ đi ra, trông thấy anh ta liền trừng mắt lên trách móc: “Đã trễ như thế này rồi, có để cho người khác ngủ không? Muốn uống cà phê thì sáng mai lại đến.” Đàm Kỳ dùng sức đẩy cửa, không cho cô ấy đóng lại, chờ mong nhìn cô ấy: “Hiểu Hạ đâu?”
“Làm sao tôi biết được, đương nhiên là ngủ ở nhà cô ấy.” Tiểu Nhung trợn mắt một cái.
“Trong khoảng thời gian này mọi người đi đâu?” Đàm Kỳ truy hỏi.
“Chẳng đi đâu cả, quán cà phê vẫn buôn bán tốt, càng ngày càng nhiều khách.” Tiểu Nhung rất không kiên nhẫn.
Nhìn Đàm Kỳ không chịu bỏ qua, cong đầu gối dùng sức đạp, Đàm Kỳ kêu lên một tiếng đau đớn, buông lỏng tay chống cửa ra.
Loảng xoảng một tiếng, cửa đóng lại, Đàm Kỳ xoay người chậm rãi trong chốc lát, muốn gọi điện cho Hiểu Hạ, lại nhịn xuống, chậm rãi đi về nhà, ngồi trong hoa viên dưới lầu đến tận bình minh.
Sáng hôm sau đến công ty, ngồi trong văn phòng, nhìn vị trí của Hiểu Hạ qua cửa sổ, tám giờ năm mươi cô đến, nhìn về phía phòng làm việc của anh ta, đột nhiên Đàm Kỳ cúi thấp đầu, tránh ánh mắt của cô.
Hơn hai tháng không thấy, cô gầy đi, sắc mặt hơi tái nhợt, tóc ngắn ngang vai đã chuyển thành tóc dài.
Nhịp tim đập nhanh hơn, có chút không biết làm sao.
Cô lễ phép đến gõ cửa, Đàm Kỳ hít sâu một hơi, đứng dậy mở cửa, mỉm cười nhìn cô: “Cuối cũng đã trở về, mời vào.”
Hiểu Hạ nhìn anh ta che miệng cười: “Sếp, tóc mới của anh rất có tinh thần.”
Đàm Kỳ tự giễu cười: “Lúc u đầu sứt trán bị cạo sạch tóc, về sau kiểm tra định kỳ, để như vậy cũng thuận tiện
hơn.”
Hiểu Hạ lo lắng hỏi: “Xem ra sếp khôi phục rất tốt, dì Cốc vẫn khỏe chứ?”
Đàm Kỳ im lặng, quay lại bàn làm việc ngồi xuống, ra hiệu cho cô ngồi theo, thấp giọng nói: “Mẹ tôi qua đời rồi, đêm tháng giêng đầu năm, trong lúc tôi đang ngủ, mắt cũng không mở, ngay cả một lời từ biệt cũng không có.”
Hiểu Hạ bất an nói: “Sếp, thật xin lỗi…”
Đàm Kỳ xoa mặt, ngẩng đầu nhìn cô: “Không sao, người chết không thể sống lại, phải bớt đau buồn đi, những lời này tôi nghe nhiều rồi, cô không cần nói lại với tôi. Bây giờ tôi vẫn sống tốt, sớm đã quen ở một mình. Chỉ là trong đêm đầu năm, tôi quá thương tâm nên có chút hoa mắt ù tai, không biết có làm chuyện gì sai không.”
Vừa nói liền dừng lại, có lẽ Địch Dã không còn tồn tại nữa, Hiểu Hạ đã quên anh. Như vậy, sự việc anh ta ăn cắp hoa lau khiến Địch Dã biến mất, không cần thiết để cho cô biết.
Đàm Kỳ mỉm cười thăm dò: “Trong khoảng thời gian này, cô đi đâu? Bận chuyện gì thế?”
Hiểu Hạ đứng dậy đưa tới một phòng bì: “Đột nhiên ở quê Địch Dã có xảy ra chút chuyện, tôi đến đó xử lý với anh ấy, phải đi rất gấp, đến lúc đó mới nhớ tới việc xin nghỉ phép, trên núi không có tín hiệu, xin lỗi, sếp, đây là thư từ chức của tôi.”
Nói đúng hơn là, Địch Dã còn sống? Trong lòng nổi lên sự phức tạp, không biết là may mắn hay là nuối tiếc?
Đàm Kỳ trầm mặc: “Từ chức? Sao cô biết tôi sẽ không giữ lại chức vị của cô? Sao cô biết vì cô xin nghỉ phép mà tôi sẽ trách cô? Ai cho cô từ chức?”
Hiểu Hạ ngây ngẩn cả người: “Sếp để tôi tiếp tục làm việc sao?”
Cửa mở, Tiêu Nam đi đến, tùy ý ngồi trên ghế salon: “Hạng mục tin tức trong khoảng thời gian này tiến triển rất nhanh, nằm ngoài dự đoán của tôi, không thể bỏ qua công lao của Đàm Kỳ, thế nhưng anh ấy cũng vô cùng vất vả, mỗi ngày đều làm việc đến 11 12 giờ đêm, Chủ nhật cũng ở lại văn phòng, Hiểu Hạ trở về là tốt rồi, có cô giúp đỡ, có thể thả lỏng một chút, chú ý đến sức khỏe nhiều hơn.”
Đàm Kỳ nhìn về phía Tiêu Nam, cô ta quá khác thường, dựa theo tính cách của cô ta, đừng nói là chuyện xin nghỉ, dù cho là bệnh nặng, qua hai tuần mà không đi làm, cô ta nhất định sẽ yêu cầu bộ phận nhân sự giải quyết trong phạm vi hợp pháp.
Vì sao cô ta lại đối với Hiểu Hạ rộng lượng như vậy? Tiêu Nam liếc anh ta một cái: “Sao? Ngoài ý muốn à? Tết này tôi đã vô tình gặp mẹ Hiểu Hạ, bà ấy chính là tổng thanh tra của công ty đầu tiên tôi làm sau khi tốt nghiệp đại học, tôi rất sùng bái bà ấy, cũng rất cảm kích, đương nhiên muốn đối tốt với Hiểu Hạ.”
Hiểu Hạ gọi một tiếng sếp, Tiêu Nam khoát khoát tay: “Đương nhiên, chủ yếu là do cô làm việc xuất sắc, tôi vẫn có thể tha thứ với chuyện xin nghỉ của cô, làm tốt, đừng khiến chị Vương Oánh mất mặt.”
Hiểu Hạ vội vàng nói: “Sếp yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt.”
Tiêu Nam đứng dậy rời đi, Đàm Kỳ kinh ngạc nhìn Hiểu Hạ: “Bà chủ vậy mà từng làm tổng thanh tra ở một công ty sao?”
“Sau khi được làm tổng giám đốc, đột nhiên mẹ tôi từ chức, đưa cả nhà rời khỏi Bắc Kinh.” Hiểu Hạ cười nói, “Mẹ là người sinh ra ở làng quê, người trong thôn toàn bộ đều sùng bái mẹ tôi, bà rất kiêu ngạo, mỗi lần cùng mẹ về quê, tôi đều nghĩ, nếu không thể khiến nhiều người sùng bái mình như vậy, ít nhất cũng phải để bố mẹ và em trai kiêu ngạo vì mình, cho nên mới muốn đến Bắc Kinh.”
“Chỉ đơn giản như vậy?” Đàm Kỳ nhìn cô cười.
“Chỉ đơn giản như vậy, phức tạp nhất chính là lời nói, nhất định phải khiến mình hài lòng về bản thân.” Hiểu Hạ cười tự tin, tinh thần phấn chấn.
Đàm Kỳ giơ ngón tay cái lên: “Tốt lắm.” Lại giả vờ tùy ý hỏi: “Địch Dã đâu? Có cùng quay về không?”
Hiểu Hạ lắc đầu: “Ở quê còn cần anh ấy, anh ấy xong việc sẽ trở lại. Sếp, không nói chuyện nữa, giao việc cho tôi làm đi.”
Tiêu Nam đứng trước cửa sổ ở văn phòng, nhìn Đàm Kỳ và Hiểu Hạ bàn luận chuyện công việc, lọn tóc của Hiểu Hạ trong lúc vô tình phất qua mặt Đàm Kỳ, Đàm Kỳ đỏ mặt, nhìn một bên mặt Hiểu Hạ, rất lâu không rời nổi mắt.
Tiêu Nam cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn xấp ảnh chụp trên bàn làm việc, Triệu Hiểu Hạ và ông chủ quán cà phê kia là người yêu của nhau, mà Đàm Kỳ lại thầm mến Triệu Hiểu Hạ đến mức phát cuồng.
Vương Oánh, hãy để con gái bà cũng nếm thử tư vị bị phản bội đi.
Giao phó xong công việc, Hiểu Hạ ra khỏi phòng bận rộn, Đàm Kỳ bấm số điện thoại của Mặc Mặc, trong điện thoại Mặc Mặc rất không kiên nhẫn, Đàm Kỳ lạnh giọng nói: “Địch Dã còn sống, ở quê anh ta, muốn biết quê anh ta ở đâu thì tới quán cà phê chờ.”
Ra khỏi văn phòng, trực tiếp đến chỗ La Hổ, La Hổ vừa giải quyết xong một vụ án, trong con ngươi đầy tia máu, râu ria xồm xoàm, nhìn thấy anh ta thì nhíu mày: “Thiếu gia Đàm lại có chỉ thị gì?”
Đàm Kỳ cười cười: “Hôm nay quán cà phê mở cửa buôn bán đó.”
Mắt La Hổ sáng lên, Đàm Kỳ lại cười: “Tiểu Nhung cũng quay về rồi.”
La Hổ muốn chạy ra ngoài, Đàm Kỳ theo sau lưng, La Hổ quay đầu nhíu mày, nhìn anh ta: “Theo dõi tôi sao?”
Đàm Kỳ cười cười: “Tôi đi uống cà phê.”
Trong quán cà phê, Mặc Mặc ngồi trên chân ghế cao ở quầy bar, hướng về phía Tiểu Nhung cười: “Mỹ nữ, cô mời tôi uống cà phê, buổi tối tôi mời cô uống rượu. Có được không?”
Làm xong việc thì cũng đã đêm khuya, Đàm Kỳ rời khỏi công ty, xuống lầu, trực tiếp đến phố sau.
Sau khi giải phẫu xong u não, anh ta xuất viện, mỗi ngày đều làm việc không biết ngày đêm, chỉ có bận rộn mới có thể khiến anh ta quên đau khổ vì bị mất mẹ. Sau khi làm việc, liền tới quán cà phê phố sau, mỗi lần lại thất vọng, cửa luôn khóa chặt, tro bụi trên cửa sổ càng ngày càng dày, rèm cửa màu trắng bên trong đã trở thành màu xám nhạt.
Anh ta đến tiệm sách Bác Văn, nhìn qua chiếc kính viễn vọng, trong vòng một đêm, quán cà phê liền biến mất, mọi thứ vô cùng rõ ràng, tất cả đều mở cửa buôn bán giống như nhau, xem ra bọn họ đi rất vội vàng.
Bố mẹ Hiểu Hạ đã rời khỏi Bắc Kinh về Cố Thành trước khi kỳ nghỉ đông của Triệu Hiểu Đông kết thúc, lúc rời đi, Đàm Kỳ cố gắng đến sân bay tiễn sau khi vừa giải phẫu, liên quan tới Hiểu Hạ, mẹ Triệu nói lý do thoái thác cùng Ngô Hồng: “Một người thân của Địch Dã bị bệnh nặng, Hiểu Hạ cùng anh ấy đến thăm viếng.”
Anh ta hỏi Ngô Hồng, Hiểu Hạ tới nơi nào, Ngô Hồng cười vô tội: “Tôi cũng không biết, Đại Mao nói, rất vắng vẻ, điện thoại cũng không có tín hiệu, tôi gọi thử rồi, đúng là không có, không tin anh cứ thử xem.”
Thậm chí anh ta còn mặt dày mày dạn tới tìm La Hổ, La Hổ vỗ bàn mắng anh ta: “Ông đây mất đi một pháp y ưu tú như vậy, vẫn đang nén giận đây. Anh không đến, tôi cũng sẽ đi tìm anh, trong đêm mùng bốn tháng giêng, anh xuất hiện trên mái nhà quán cà phê, nửa tiếng sau, bốn người bọn họ xông ra khỏi quán cà phê, lên xe Địch Dã, rời khỏi Bắc Kinh trong đêm. Anh hãy trả lời thành thật đi, rốt cuộc anh đã làm gì bọn họ?”
Mắt Đàm Kỳ sáng lên, cũng không thèm để ý đến khí thế hùng hổ của La Hổ, mỉm cười hỏi: “Trên đường cao tốc có camera không? Cảnh sát La tra được bọn họ đi những đâu?”
La Hổ hừ một tiếng: “Không tra được, cho dù ông đây có tra ra thì cũng không nói cho anh biết, có năng lực thì tìm cục trưởng Trương tố cáo đi.”
Gọi điện thoại cho Tịch Thư Văn, nói có lời muốn hỏi Từ Phán Đệ, Tịch Thư Văn vui mừng phấn khởi trong điện thoại: “Phán Phán mang thai, điện thoại có phóng xạ, có gì tôi chuyển lời cho.”
Đàm Kỳ nói Địch Dã mất tích, Tịch Thư Văn ồ lên một tiếng: “Anh ấy là bậc thầy bắt yêu, nhất định là đang bắt yêu rồi.”
Đàm Kỳ nhẫn nại: “Anh hỏi chị dâu Phán Phán một chút, nếu như Địch Dã muốn trốn, thì có thể trốn đến nơi nào nhất?”
Đầu điện thoại bên kia vang lên một hồi trầm mặc, âm thanh Từ Phán Đệ vang lên: “Sao Địch Dã phải trốn đi? Anh ấy gặp nguy hiểm sao?”
Đàm Kỳ vội nói: “Nếu, chỉ là nếu thôi.”
Từ Phán Đệ trái ngược với sự tha thiết ngày xưa, giọng nói trong điện thoại lạnh như băng: “Anh mong anh ấy không may thật sao?”
Anh ta đành phải cúp điện thoại.
Lại gọi cho Hiểu Hạ, cho tới bây giờ máy đều tắt.
Về phần Mặc Mặc, nó lưu luyến tại chốn tình yêu, thường xuyên không thấy bóng, đến khi Đàm Kỳ nghĩ là nó rời đi rồi, nó lại lơ đãng xuất hiện, Đàm Kỳ hỏi nhóm Địch Dã đi đâu, Mặc Mặc dương dương đắc ý nói cho anh ta biết: “Còn có thể đi đâu nữa? Cây cỏ kia bị tôi ăn mất, Địch Dã chết rồi, Triệu Hiểu Hạ thương tâm gần chết, đi theo Đại Mao và Tiểu Nhung đi đưa tang. Về việc tại sao không trở về, còn phải hỏi sao? Đương nhiên là bởi vì tôi hại, chỉ sợ hai tiểu yêu tránh bên ngoài không kịp. Triệu Hiểu Hạ chắc đoán được là anh làm, hận anh thấu xương, cô ta sẽ không trở về đâu.”
Bên ngoài Đàm Kỳ bình tĩnh: “Cô ấy đau khổ cũng được, hận tôi cũng được, cho dù là không trở về Bắc Kinh nữa, cũng nên quay về nhà bố mẹ, tôi hỏi bên phía Cổ Thành, cô ấy cũng không trở về. Anh đừng quên khế ước của chúng ta đấy.”
Mặc Mặc khoát tay nói: “Được, chờ tôi sống đủ rồi, sẽ giúp anh đi tìm.”
Mặc dù lòng nóng như lửa đốt, anh ta cũng không như một con ruồi không đầu đi tìm, anh ta lựa chọn kiên nhẫn chờ đợi ở công ty.
Lần đầu tiên Tiêu Nam đồng ý giữ lại chức vị của Hiểu Hạ, điều kiện là việc của cô Đàm Kỳ phải làm, Đàm Kỳ vùi đầu cố gắng làm việc, tiến độ của hạng mục đột nhiên tăng mạnh, Hiểu Hạ rất thích công việc của cô, cô đã bỏ rất nhiều công sức vào hạng mục này, Đàm Kỳ tin rằng cô nhất định sẽ trở lại.
Phía trước chính là phố sau, anh ta nhìn ánh đèn bên trong quán cà phê, âm thầm thở dài một hơi, anh đã không chờ được nữa rồi, anh muốn đi tìm em, dù là tìm cả thế giới.
Đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh đèn, trong quán cà phê có ánh đèn sao?
Chạy tới dùng sức gõ cửa, Tiểu Nhung còn buồn ngủ đi ra, trông thấy anh ta liền trừng mắt lên trách móc: “Đã trễ như thế này rồi, có để cho người khác ngủ không? Muốn uống cà phê thì sáng mai lại đến.” Đàm Kỳ dùng sức đẩy cửa, không cho cô ấy đóng lại, chờ mong nhìn cô ấy: “Hiểu Hạ đâu?”
“Làm sao tôi biết được, đương nhiên là ngủ ở nhà cô ấy.” Tiểu Nhung trợn mắt một cái.
“Trong khoảng thời gian này mọi người đi đâu?” Đàm Kỳ truy hỏi.
“Chẳng đi đâu cả, quán cà phê vẫn buôn bán tốt, càng ngày càng nhiều khách.” Tiểu Nhung rất không kiên nhẫn.
Nhìn Đàm Kỳ không chịu bỏ qua, cong đầu gối dùng sức đạp, Đàm Kỳ kêu lên một tiếng đau đớn, buông lỏng tay chống cửa ra.
Loảng xoảng một tiếng, cửa đóng lại, Đàm Kỳ xoay người chậm rãi trong chốc lát, muốn gọi điện cho Hiểu Hạ, lại nhịn xuống, chậm rãi đi về nhà, ngồi trong hoa viên dưới lầu đến tận bình minh.
Sáng hôm sau đến công ty, ngồi trong văn phòng, nhìn vị trí của Hiểu Hạ qua cửa sổ, tám giờ năm mươi cô đến, nhìn về phía phòng làm việc của anh ta, đột nhiên Đàm Kỳ cúi thấp đầu, tránh ánh mắt của cô.
Hơn hai tháng không thấy, cô gầy đi, sắc mặt hơi tái nhợt, tóc ngắn ngang vai đã chuyển thành tóc dài.
Nhịp tim đập nhanh hơn, có chút không biết làm sao.
Cô lễ phép đến gõ cửa, Đàm Kỳ hít sâu một hơi, đứng dậy mở cửa, mỉm cười nhìn cô: “Cuối cũng đã trở về, mời vào.”
Hiểu Hạ nhìn anh ta che miệng cười: “Sếp, tóc mới của anh rất có tinh thần.”
Đàm Kỳ tự giễu cười: “Lúc u đầu sứt trán bị cạo sạch tóc, về sau kiểm tra định kỳ, để như vậy cũng thuận tiện
hơn.”
Hiểu Hạ lo lắng hỏi: “Xem ra sếp khôi phục rất tốt, dì Cốc vẫn khỏe chứ?”
Đàm Kỳ im lặng, quay lại bàn làm việc ngồi xuống, ra hiệu cho cô ngồi theo, thấp giọng nói: “Mẹ tôi qua đời rồi, đêm tháng giêng đầu năm, trong lúc tôi đang ngủ, mắt cũng không mở, ngay cả một lời từ biệt cũng không có.”
Hiểu Hạ bất an nói: “Sếp, thật xin lỗi…”
Đàm Kỳ xoa mặt, ngẩng đầu nhìn cô: “Không sao, người chết không thể sống lại, phải bớt đau buồn đi, những lời này tôi nghe nhiều rồi, cô không cần nói lại với tôi. Bây giờ tôi vẫn sống tốt, sớm đã quen ở một mình. Chỉ là trong đêm đầu năm, tôi quá thương tâm nên có chút hoa mắt ù tai, không biết có làm chuyện gì sai không.”
Vừa nói liền dừng lại, có lẽ Địch Dã không còn tồn tại nữa, Hiểu Hạ đã quên anh. Như vậy, sự việc anh ta ăn cắp hoa lau khiến Địch Dã biến mất, không cần thiết để cho cô biết.
Đàm Kỳ mỉm cười thăm dò: “Trong khoảng thời gian này, cô đi đâu? Bận chuyện gì thế?”
Hiểu Hạ đứng dậy đưa tới một phòng bì: “Đột nhiên ở quê Địch Dã có xảy ra chút chuyện, tôi đến đó xử lý với anh ấy, phải đi rất gấp, đến lúc đó mới nhớ tới việc xin nghỉ phép, trên núi không có tín hiệu, xin lỗi, sếp, đây là thư từ chức của tôi.”
Nói đúng hơn là, Địch Dã còn sống? Trong lòng nổi lên sự phức tạp, không biết là may mắn hay là nuối tiếc?
Đàm Kỳ trầm mặc: “Từ chức? Sao cô biết tôi sẽ không giữ lại chức vị của cô? Sao cô biết vì cô xin nghỉ phép mà tôi sẽ trách cô? Ai cho cô từ chức?”
Hiểu Hạ ngây ngẩn cả người: “Sếp để tôi tiếp tục làm việc sao?”
Cửa mở, Tiêu Nam đi đến, tùy ý ngồi trên ghế salon: “Hạng mục tin tức trong khoảng thời gian này tiến triển rất nhanh, nằm ngoài dự đoán của tôi, không thể bỏ qua công lao của Đàm Kỳ, thế nhưng anh ấy cũng vô cùng vất vả, mỗi ngày đều làm việc đến 11 12 giờ đêm, Chủ nhật cũng ở lại văn phòng, Hiểu Hạ trở về là tốt rồi, có cô giúp đỡ, có thể thả lỏng một chút, chú ý đến sức khỏe nhiều hơn.”
Đàm Kỳ nhìn về phía Tiêu Nam, cô ta quá khác thường, dựa theo tính cách của cô ta, đừng nói là chuyện xin nghỉ, dù cho là bệnh nặng, qua hai tuần mà không đi làm, cô ta nhất định sẽ yêu cầu bộ phận nhân sự giải quyết trong phạm vi hợp pháp.
Vì sao cô ta lại đối với Hiểu Hạ rộng lượng như vậy? Tiêu Nam liếc anh ta một cái: “Sao? Ngoài ý muốn à? Tết này tôi đã vô tình gặp mẹ Hiểu Hạ, bà ấy chính là tổng thanh tra của công ty đầu tiên tôi làm sau khi tốt nghiệp đại học, tôi rất sùng bái bà ấy, cũng rất cảm kích, đương nhiên muốn đối tốt với Hiểu Hạ.”
Hiểu Hạ gọi một tiếng sếp, Tiêu Nam khoát khoát tay: “Đương nhiên, chủ yếu là do cô làm việc xuất sắc, tôi vẫn có thể tha thứ với chuyện xin nghỉ của cô, làm tốt, đừng khiến chị Vương Oánh mất mặt.”
Hiểu Hạ vội vàng nói: “Sếp yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt.”
Tiêu Nam đứng dậy rời đi, Đàm Kỳ kinh ngạc nhìn Hiểu Hạ: “Bà chủ vậy mà từng làm tổng thanh tra ở một công ty sao?”
“Sau khi được làm tổng giám đốc, đột nhiên mẹ tôi từ chức, đưa cả nhà rời khỏi Bắc Kinh.” Hiểu Hạ cười nói, “Mẹ là người sinh ra ở làng quê, người trong thôn toàn bộ đều sùng bái mẹ tôi, bà rất kiêu ngạo, mỗi lần cùng mẹ về quê, tôi đều nghĩ, nếu không thể khiến nhiều người sùng bái mình như vậy, ít nhất cũng phải để bố mẹ và em trai kiêu ngạo vì mình, cho nên mới muốn đến Bắc Kinh.”
“Chỉ đơn giản như vậy?” Đàm Kỳ nhìn cô cười.
“Chỉ đơn giản như vậy, phức tạp nhất chính là lời nói, nhất định phải khiến mình hài lòng về bản thân.” Hiểu Hạ cười tự tin, tinh thần phấn chấn.
Đàm Kỳ giơ ngón tay cái lên: “Tốt lắm.” Lại giả vờ tùy ý hỏi: “Địch Dã đâu? Có cùng quay về không?”
Hiểu Hạ lắc đầu: “Ở quê còn cần anh ấy, anh ấy xong việc sẽ trở lại. Sếp, không nói chuyện nữa, giao việc cho tôi làm đi.”
Tiêu Nam đứng trước cửa sổ ở văn phòng, nhìn Đàm Kỳ và Hiểu Hạ bàn luận chuyện công việc, lọn tóc của Hiểu Hạ trong lúc vô tình phất qua mặt Đàm Kỳ, Đàm Kỳ đỏ mặt, nhìn một bên mặt Hiểu Hạ, rất lâu không rời nổi mắt.
Tiêu Nam cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn xấp ảnh chụp trên bàn làm việc, Triệu Hiểu Hạ và ông chủ quán cà phê kia là người yêu của nhau, mà Đàm Kỳ lại thầm mến Triệu Hiểu Hạ đến mức phát cuồng.
Vương Oánh, hãy để con gái bà cũng nếm thử tư vị bị phản bội đi.
Giao phó xong công việc, Hiểu Hạ ra khỏi phòng bận rộn, Đàm Kỳ bấm số điện thoại của Mặc Mặc, trong điện thoại Mặc Mặc rất không kiên nhẫn, Đàm Kỳ lạnh giọng nói: “Địch Dã còn sống, ở quê anh ta, muốn biết quê anh ta ở đâu thì tới quán cà phê chờ.”
Ra khỏi văn phòng, trực tiếp đến chỗ La Hổ, La Hổ vừa giải quyết xong một vụ án, trong con ngươi đầy tia máu, râu ria xồm xoàm, nhìn thấy anh ta thì nhíu mày: “Thiếu gia Đàm lại có chỉ thị gì?”
Đàm Kỳ cười cười: “Hôm nay quán cà phê mở cửa buôn bán đó.”
Mắt La Hổ sáng lên, Đàm Kỳ lại cười: “Tiểu Nhung cũng quay về rồi.”
La Hổ muốn chạy ra ngoài, Đàm Kỳ theo sau lưng, La Hổ quay đầu nhíu mày, nhìn anh ta: “Theo dõi tôi sao?”
Đàm Kỳ cười cười: “Tôi đi uống cà phê.”
Trong quán cà phê, Mặc Mặc ngồi trên chân ghế cao ở quầy bar, hướng về phía Tiểu Nhung cười: “Mỹ nữ, cô mời tôi uống cà phê, buổi tối tôi mời cô uống rượu. Có được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.