Chuyện Làm Dâu

Chương 28: Bí mật của Thịnh bị bại lộ

Diễm My

07/08/2020

… Mụ Tâm biến mất như chưa từng xuất hiện trong căn phòng này..

Tôi đi hết cả căn phòng vẫn không thấy bóng dáng mụ ấy đâu cả, tôi cất tiếng gọi:

- -Chị Tâm ơi, chị đâu rồi.?

Lạ thật, vừa mới vào lại đi đâu rồi, mà mụ ta đi đâu được, cửa thì đóng, chẳng lẽ mụ ta có phép biến hoá tàng hình ra khỏi nơi này hay sao?

Không được, tôi liền chạy qua phòng mụ Tâm gõ cửa liền mấy cái.

- -Chị Tâm ơi.. Chị có trong đấy không.?

Tôi phải gọi thêm mấy tiếng nữa thì cánh cửa mới được mở, mụ Tâm bộ dạng như đang ngủ, mặt mũi còn không mở nổi, cao có quát tôi:

- -Gọi cái gì mà gọi lắm thế, có biết người ta đang ngủ không?

- -Chị đang ngủ sao, chẳng phải chị vừa sang phòng tìm em sao?

- -Cô bị điên à, tôi đang ngủ, đang rất buồn ngủ. Ai rảnh mà đi tìm cô, bực mình.

Mụ Tâm đóng cánh cửa cái rầm.. Quái lạ nhỉ rõ ràng mụ Tâm đã vào phòng của tôi, và bằng cách nào đó, mụ ấy có thể rời khỏi và về đây nằm ngủ, không thể được, điều này hết sức vô lý, rất chi là vô lý.

____

Tôi nghe con Mận nó kể thì hầu như đêm nào anh Thịnh cũng sang ngủ với nó hết, có khi mụ Tâm làm quá thì anh sang đến khuya lại trở về ngủ với nó đến sáng, coi bộ anh Thịnh thương con Mận thật. Tôi cũng mong là như vậy, phận con gái lấy chồng cũng chỉ trông mong được một tấm chồng yêu thương mình thật lòng thật dạ thì phong ba bão táp nào cũng sẽ vượt qua.

Mà lúc này bụng của Con Mận cũng đã to ra, năm sáu tháng gì đấy, cái thai là một bé gái, còn của mụ Tâm là con trai, khỏi phải nói mụ Tâm bây giờ hống hách thế nào, ăn nói xấc xược lắm, mụ ta ỷ vào đứa nhỏ trong bụng mà trở nên ngang ngược không ai bằng, ai ai cũng thành người để mụ Tâm sai vặt, đến tôi cũng bị mụ ta réo tên suốt. Mấy lần như thế liền bị chồng tôi quát thì mụ ta chuyển sang khóc lóc kể lể là đứa nhỏ thèm ăn chứ không phải mụ ấy, trong nhà lúc nào cũng có tiếng cãi vã và bí bách.

Những lần như thế, anh Thịnh nhàn nhạt, không mặn mà với mụ Tâm lắm, ngược lại rất chiều con Mận, điều ấy khiến mụ Tâm tức điên đập tan nát bình hoa và cả bộ bình nước trên bàn.. Ai thấy cũng phải lắc đầu ngao ngán.

Vào một buổi tối, cũng đã hơn mười giờ, tôi đang loay hoay xem trên mạng cách chăm sóc vườn hoa của mình sao cho tốt nhất, chồng tôi thì ngồi xem doanh thu của những cửa hàng của anh, nghe anh nói sắp mở thêm một chi nhánh ở quận nhất nên mấy hôm nay anh toàn ngủ muộn, chuyện những cửa hàng này anh vẫn chưa nói cho ai biết cả, nhưng theo anh kể thì hoạt động khá tốt, trong năm nay anh dự định sẽ cố gắng để mở thêm một chi nhánh nữa ở Đồng Nai, ngoài đấy bây giờ cũng rất phát triển. Tôi nghe anh bàn tính thì thầm nghĩ chồng tôi rất giỏi đấy chứ, vừa làm ở công ty của ba chồng, vừa quản lý của anh thật sự là rất ngưỡng mộ.

Tôi đang xem đến phân đoạn người ta phân tích màu sắc của lá để theo dõi độ phát triển thì tôi bước xuống giường để hái thử lá vào nghiên cứu, chồng tôi hỏi:

- -Đi đâu vậy?

- -Em đi hái lá vào xem thử, sao thấy người ta nói giống những biểu hiện mà em đang gặp phải. Em vào ngay.

- -Ừ.. Nhanh vào.. Khuya rồi..

Tôi đi nhanh xuống nhà và ra vườn hoa của mình, giờ này những đèn lớn đã tắt hết, chỉ còn tiếng vàng kiểu như đèn ngoài lộ hơi mờ một tý, tôi cúi người hái những chiếc lá gần gốc nhất để vào quan sát cho kỹ, thì nghe tiếng cãi vã ở ngoài nhà mát, hình như là giọng của anh Thịnh, tôi vội đi ra thử xem là chuyện gì.

Chưa đến nơi, tôi đã nghe tiếng anh Thịnh quát:

- -Giờ cô muốn như nào, muốn làm loạn đúng không? Đừng có mà quá đáng.

Tôi nép vào bụi cây nghe thử. Dõi mắt nhìn xem, tôi thấy mụ Tâm đang ngồi trên ghế, bộ dạng nhàn nhã lắm, ngoài này đèn có sáng hơn một chút. Mụ Tâm đưa tay lấy những quả óc chó ăn ngon lành, sau đó mới nói:

- -Tôi thấy chẳng quá đáng gì cả. Đó là trách nhiệm một người chồng người cha nên làm, anh đừng để tôi không vui, tôi đi nói ra cái bí mật của anh, lúc đó.. Chắc sẽ rất vui nhỉ?

Anh Thịnh có vẻ rất giận, nhưng không làm được gì mụ Tâm cả. Kìm nén cơn giận bằng một câu hỏi:

- -Nói.. Cô muốn cái gì thì mới buông tha cho tôi đây? Cứ nói huỵch toẹt ra đi.

Mụ Tâm phủi nhẹ hai bàn tay vào nhau sau đó đứng lên, đi đến gần anh Thịnh, rất là gần, đưa một bàn tay lên lả lướt khuôn mặt của anh Thịnh.

- -Diễn hoài cũng chán.. Bây giờ tôi với anh sẽ trao đổi một chút..

- -Nói nhanh.

- -Tôi biết anh không yêu tôi, mà tôi thì cũng chẳng yêu anh nữa, chúng ta có lý tưởng sống, có mục đích khác nhau, nhưng có điểm chung là đứa bé này. Tôi muốn anh làm sao để ba mẹ anh làm di chúc sang tên tất cả tài sản cho anh, chúng ta chia đều rồi bái bai đường ai nấy đi. OK.

Anh Thịnh cười nhếch mép:

- -Chia đôi.. Cô đang đùa tôi?

- -Anh nghĩ tôi đùa sao. No.. no.. Tôi đang thương lượng với anh đấy. Anh cứ suy nghĩ đi, mà nói trước, tôi không có kiên nhẫn đâu đó.. Mà anh cũng đừng nghĩ cách để hại tôi, tôi đang mang thai con trai anh đó..nhớ cho kỹ nha chồng yêu.. Con trai đấy.

Tôi thấy yết hầu anh Thịnh lên xuống, ánh mắt như thể muốn giết mụ Tâm ngay lập tức.

- - Tôi 8, cô 2.

- - Haha, đừng như thế chứ chồng.. Tôi thích ăn đồng chia đủ.. 5/5. Một đồng cũng không được thiếu.

- -Cô tham vừa thôi. Với 2 phần tài sản cô thừa sức ăn sung mặc sướng. Đừng tham lam quá không tốt đâu..

Mụ Tâm che miệng cười:

- - Tôi chỉ học theo anh thôi.. Cũng phải tính cho mình một đường lui an toàn chứ.

Anh Thịnh phủi tay mụ Tâm ra, đứng dậy xoay lưng về phía mụ Tâm, nhìn ra xa, và nói:

- - Tôi nói rồi, tôi 8 cô 2, sau khi sinh con, tôi sẽ trực tiếp nuôi nó, với 2 phần tài sản cô sẽ an nhàn không lo túng thiếu. Còn không, một cắc cũng đừng mong có được, cô biết tôi rồi đó. Không thích nhiều lời.

- -Vậy sao.. Vậy để tôi đi gặp mẹ anh nói cho bà ta biết đứa con mà bà ta thương yêu và tin tưởng nhất đã biết chuyện mình không phải con ruột mà chính là con của người năm xưa bị bà ta sát hại thê thảm, và bây giờ đang đem lòng trả thù lại bà ấy thì như nào nhỉ,, lúc đó số tài sản của bà ta đang nắm giữ chắc sẽ không có tên anh đâu nhỉ, và vị thế của anh trong nhà này sẽ ra sao, cậu Hai ư, (cười nhếch mép) tôi e là anh ngồi không vững với mẹ con thằng Thắng đâu đấy chồng yêu ạ.. Anh nghĩ đi, anh chỉ là con của một bà giúp việc đã chết, vậy dựa vào cái gì mà đi đấu với Thắng, nên yên lặng lấy tiền hay để tôi phanh phui ra cho thiên hạ biết.. Anh hiểu rõ hơn tôi mà đúng không? Hửm..

Cái gì, anh Thịnh không phải con bà lớn, mà là con người bà ta đã sát hại,trời, chẳng lẽ anh Thịnh là con của cô Sen. Không thể tin nổi được, cái nhà này quá ư rắc rối.

Anh Thịnh đột ngột xoay lại đi nhanh đến bóp cổ mụ Tâm khiến mặt mũi mụ Tâm đỏ ké lên, hai tay cố đẩy anh Thịnh ra nhưng hoàn toàn vô vọng.

- -Mày muốn chết đúng không? Có tin tao cho mày biến mất trên đời này không?

Mụ Tâm hổn hển:

- -Giết đi.. Tao đang mang thai con mày đấy.. Giết tao đi.. Giết con của mày đi.. Tao làm ma cũng sẽ tìm mày trả thù..

Vậy mà tay anh Thịnh vẫn không có dấu hiệu bỏ ra, tôi thấy mụ Tâm gần như không trụ nổi nữa, mắt gần như trợn lên thì anh Thịnh mới chịu nương tay một chút chứ vẫn không chịu thả tay ra,anh ta gằn mạnh từng chữ:

- -Tao nói cho mày biết, con thì tao cần đấy nhưng không có đứa này thì có đứa khác, nên đừng đem ra hù tao, tao nhịn mày lâu rồi nhé con khốn, tao định để cho mày sống thêm mấy tháng nữa, nhưng cái miệng của mày hại mày rồi, kiếp sau đầu thai nhớ giữ mồm miệng một chút..vĩnh biệt…



Anh Thịnh dùng hết sức bóp chặt vào cổ mụ Tâm, Tôi thấy mắt mụ Tâm trợn trắng, hai tay đang bấu vào tay anh Thịnh liền buông xuống lỏng thỏng,ú ớ:

- -mày.. Mày. Giết tao..

tiếp là một nụ cười của anh Thịnh:

- - Là mày ép tao thôi, đừng có trách tao ác. Trách mày ngu thôi. Con mày là do mày hại chết, có một người mẹ như mày không có càng tốt.

Không được...không thể đứng yên như vậy được tôi vội đi ra, cố gắng diễn giống như không có chuyện gì:

- -ủa, anh chị đang làm cái gì vậy?

Anh Thịnh thấy tôi mới bỏ tay ra khỏi cổ mụ Tâm, nhíu mày:

- -Em dâu chưa ngủ sao?

- -Dạ chưa.. Em đang có chút việc muốn hỏi chị Tâm, em nói chuyện riêng với chị ấy một chút được không?

Tôi hỏi nhưng tim đang đập thình thịch, tôi sợ anh ta điên lên giết luôn cả tôi đấy chứ.

- -Có chuyện gì mai hãng nói, vợ anh mệt rồi, anh đưa cô ấy vào nghỉ trước. Đúng không em?

Tôi thấy mặt mũi mụ Tâm chuyển sang trắng bệch, gật gật đầu:

- -Đúng.. đúng.. chị.. chị mệt..!!

Bộ dạng này của mụ Tâm không hề bình thường, rất là gượng gạo.

Anh Thịnh:

- -Chào em..

Anh Thịnh ôm eo mụ Tâm lướt qua tôi, lúc lướt qua, tôi bắt gặp ánh mắt cầu xin của mụ Tâm dành cho mình, tôi mới nhìn xuống eo mụ ta thì thấy có một vật gì đó sắc nhọn đang nằm dưới eo của mụ Tâm, hình như là con dao, chính xác là mũi dao, thì ra là mụ Tâm đang bị anh Thịnh khống chế, tôi phải chạy vào báo cho chồng mình biết mới được, nếu không sợ rằng sẽ có án mạng.

- -anh ơi, có chuyện rồi.

Tôi vội vàng kể sơ lược cho anh nghe, anh cũng như tôi, bàng hoàng mấy giây mới tức tốc chạy sang phòng mụ Tâm đập cửa:

- -Anh Thịnh ơi. Anh Thịnh..

Tiếng anh Thịnh vọng ra:

- -Có chuyện gì vậy?

- -Có việc, anh mở cửa tôi có việc muốn bàn với anh. Gấp lắm.

- -Có chuyện gì mai nói, vợ tôi không được khỏe, cần yên tĩnh.

Tôi nói nhỏ với anh:

- -Làm sao đây anh, anh ta không chịu mở cửa, em sợ chị Tâm gặp chuyện quá.

- -Em chạy lại bấm báo cháy đi. Nhanh lên.

- -Dạ..

Tôi ba chân bốn cẳng chạy xuống nhà bấm nút báo cháy.. Tiếng hú hú vang nhà khiến mọi người hoảng hốt chạy ra, cả anh Thịnh và mụ Tâm cũng chạy xuống, bên cạnh anh Thịnh là cánh tay của Con Mận.

- -Cháy.. Cháy ở đâu…

Mọi người nháo nhào hoảng loạn thì chồng tôi mới nói lớn:

- -Mọi người mọi người bình tỉnh, con bấm nhầm, bấm nhầm thôi ạ, không có gì đâu.

Anh Thịnh nhíu mày, khó chịu ra mặt:

- -Chú bị dở người à? Đêm hôm còn đùa kiểu đó.. Bực cả mình.

Anh Thịnh rất ít khi thể hiện cảm xúc của mình ra ngoài, nhưng lần này thì bực thật sự, cả giọng nói cũng khó chịu hẳn ra. Lúc này mụ Tâm liền chạy đến nép sau lưng ba chồng tôi kêu cứu:

- -Ba ơi cứu con, cứu con với..

Anh Thịnh hoảng hốt sải chân định bước đến để kéo mụ Tâm về phía mình thì đã bị chồng tôi cản bước.

- -làm gì mà khẩn trương vậy anh hai?

- -Tránh ra không phải việc của chú.

- -Sao lại không, việc của gia đình em phải can dự chứ. Chị dâu nói đi, chị làm sao.

Không phí một giây nào, mụ Tâm nhanh miệng tố cáo anh Thịnh:

- -Ba ơi anh Thịnh muốn giết con, ba cứu con với.

- -Im mồm… CoCô nói điên khùng gì vậy đi lên phòng ngay.

- -không.. Tôi không đi theo anh, ba ơi dì ơi mọi người ơi cứu con với..

Anh Thịnh càng muốn đi tới thì càng bị chồng tôi ngăn lại, anh ta tức tối lắm nhưng không làm được gì bèn nói:

- -Mọi người đừng nghe cô ta nói bậy khkng hiểu sao từ chiều giờ cô ta như bị ảo tưởng, toàn bảo có người muốn giết cô ấy, đến con cô ấy cũng không nghe, bảo con giết cô ấy, con sợ quá nên mới canh chừng để sáng mai đi viện..

Ba chồng tôi hồ nghi:

- -Thật sao?

- -Dạ thật ba ạ, cái này hình như là hội chứng của các bà mẹ mà hiếm muộn hay gặp phải, kiểu như mừng quá lo lắng quá nên sinh ảo giác có người sẽ hại mình và con mình, trường hợp này đã xảy ra rất nhiều trên thế giới và Việt Nam cũng có một số ca như vậy.. Ba đừng lo. Mai con đưa cô ấy đi khám sớm để bác sĩ họ can thiệp.

Mụ Tâm lắc đầu nguầy nguậy:

- -không đâu ba anh ta nói dối đó anh ta muốn giết con để bịt đầu mối, bởi vì anh ta không phải con của mẹ Ngân đâu ạ..!!



- -Cái gì??

Cả ba mẹ chồng tôi đều không tin nổi, nhất là ba chồng tôi ông lắp bắp:

- - Tâm vừa nói cái gì.. Nói lại xem.

- -Anh Thịnh là con của cô Sen mà năm xưa bị mẹ Ngân mổ bụng bắt ra đó ạ, anh ta không phải con mẹ Ngân, không phải cháu ngoại của Dương Gia đâu ạ. @

( Dương Gia là nhà của bà lớn, bà ấy tên là Dương Thùy Ngân, dưới bà Ngân còn có 1 em trai nhưng sinh ra hai cô con gái, vì thế Thịnh là cháu trai duy nhất bên đó, và khả năng được chia gia sản rất nhiều).

Hai chân ba chồng tôi run rẩy.. Ông hỏi lại:"

- -Đúng không Thịnh? Có thật như vậy không?

Thịnh vẫn ngoan cố chối cãi":

Không phải đâu ba,đừng nghe cô ta nói linh tinh, cô ta bây giờ không được bình thường đâu. Mau theo tôi lên phòng. Mai đi viện khám.

Mụ Tâm sợ hãi nép sau lưng ba chồng tôi rồi chạy đến chỗ mẹ chồng tôi mà nói tiếp:

- -Con không có bị gì HẾT á dì, là anh ta muốn giết con thật, mọi người không tin có thể bảo anh ta xét nghiệm, anh ta đang đợi ba với ông ngoại anh ta tuyên bố bản di chúc để trả thù đấy ạ.. Anh ấy hận ba không tin tưởng nên mẹ anh ta mới chết, hận mẹ Ngân đến mức muốn lột da mẹ Ngân ra, anh ta còn muốn giết cả chú Thắng nữa, anh ta muốn độc chiếm cái gia tài này, chuyện hình nhân của dì cũng do anh ta bảo con làm để hại Thanh Nhi, kể cả con không có thai cũng do anh ta ép con uống thuốc tránh thai hàng ngày, anh ta hoàn toàn không bị gì cả, tất cả đều là mưu mô của anh ta dựng ra thôi ạ.. Xin mọi người hãy tin và cứu con thoát khỏi con sói đó, cứu con với..

Nghe xong chúng tôi đều không thể rời mắt khỏi anh Thịnh, anh ta thật kinh khủng.

- -Phải không Thịnh, sự thật là vậy sao?

Anh Thịnh chưa kịp trả lời thì mụ Tâm liền nói tiếp:

- -Còn nữa.. Thanh Nhi không có thai là vì anh ta cho Nhi uống thuốc tránh thai hàng ngày đó.. Cả dì nữa.. Tất cả chúng ta đều sẽ không có thai được, nhưng may mắn là đợt đó anh ta bận việc không quan sát được nên con quên uống hai viên, và mới có đứa bé này.

Tôi biết ba chồng kỳ vọng vào anh Thịnh nhiều hơn chồng tôi, một con người giỏi giang lại điềm đạm trong mắt ông như vậy nên khi nghe mụ Tâm nói ông bất ngờ đến muốn nghe chính miệng anh ta thừa nhận.

- -Tất cả những lời con Tâm nói là thật sao Thịnh?

Anh Thịnh không còn giữ được vẻ bình tĩnh, không còn giữ được nét điềm đạm thường ngày, lập tức quát lên như con thú bị thương:

- -Đúng.. Tôi không phải con bà Ngân, tôi là con của người giúp việc năm đó ông đã không tin tưởng để mẹ tôi bị vợ ông sát hại một cách dã man, chết không toàn thây. Tôi hận ông, tôi hận các người.

Ba chồng tôi ngồi xuống ghế một cách vô thức trước sự thật này..

Nhưng không, chồng tôi đã lao đến túm lấy cổ áo anh Thịnh:

- -Thằng khốn, mày cho mẹ và vợ tao uống cái gì? Hả?

Thịnh bật cười:

- -ha ha, một chút thuốc thôi mà, sẽ làm bọn mày mãi mãi không bao giờ được làm cha mẹ, cảm giác đó thích lắm!!

Một cú đấm từ tay chồng tôi đấm thẳng vào mặt Thịnh, mạnh lắm mạnh đến mức hắn ta chúi người xuống sàn nhà, mép môi đã rỉ máu đỏ. Không ngừng lại, chồng tôi tiếp tục lôi cổ Thịnh lên hỏi tiel:

- -Tao hỏi mày đã cho vợ tao uống cái gì, mày không nói hôm nay tao cho mày đi đầu thai đấy thằng chó?

- -Ha ha.. Nói mày biết cũng được.. Là thuốc triệt thai của người dân tộc, chỉ cần uống đúng liều lượng thì mãi mãi không bao giờ có thai được, ha ha, em dâu, uống mật ong nghệ buổi sáng có ngon không, anh thấy da em đẹp lên nhiều lắm đấy… HaHa ha ha…

Mật ống nghệ, là thức uống hàng sáng con Mận đều đem vào cho vợ chồng tôi uống.. Vậy con Mận, nó có biết không?

Tôi đảo mắt nhìn Con Mận cũng đã nước mắt ướt nhẹp cả bầu má, nó lắc đầu quỳ dưới chân tôi ":

- -Mợ Ba, con không biết là trong cái đó có thuốc hại mợ, con không biết, hu hu, Cậu hai, sao cậu lại làm như vậy, những gì cậu nói với con đều là giả dối hay sao.. Cậu có yêu con thật không, sao cậu lại làm ra những việc tán tận lương tâm như vậy, cậu không nghĩ đến con chúng ta hay sao hu hu.. Thất Đức quá cậu ơi hu hu.

Con Mận khóc ròng, thấy nó bụng mang dạ chửa nên tôi đỡ nó ngồi dậy, còn chuyện tin nó.. Tôi không chắc lắm.. Nó cũng nằm trong dạng tình nghi vì Thịnh yêu nó, chắc hẳn nó phải biết rõ nhất, chỉ là nó đang che dấu mà thôi. Tôi nghĩ vậy.

Trong lúc mọi người đều rối bời suy nghĩ thì đột nhiên Thịnh nhanh như chớp lao đến chỗ mụ Tâm, tôi chỉ kịp nghe mụ Tâm kêu lên cái "Á"..rồi trợn trừng đôi mắt trước khi tên Thịnh cho thêm một nhát dao vào bụng.

Máu.. Máu từ trong chảy ra, loang màu chiếc váy trắng mụ Tâm đang mặc..

- -Mày chết đi con chó, dám làm hỏng chuyện của tao..

Thịnh liền vứt mụ Tâm xuống đất, dí còn dao vào cổ mẹ chồng tôi làm con tin:

- không ai được qua đây, nếu không tao sẽ giết bà ta..

Ba chồng:

- -Thịnh.. Bình tĩnh bỏ dao xuống chúng ta từ từ nói chuyện. Đừng manh động.

- -Không. Đừng lừa tôi giống như cách mà ông đã lừa mẹ tôi.. Cuối cùng ông cũng chọn lấy vợ giàu có rồi ruồng rẫy bà ấy.. Tôi hận ông..

- -Không có. Bà không có.. Ba đã rất yêu mẹ con.. Bây giờ dù con có là con ai thì con vẫn là con của ba, ba sẽ không bao giờ bỏ rơi con cả,, nào..để dao xuống..

Ba chồng tôi thuyết phục Thịnh, còn chồng tôi đã bắt đầu để ý rồi nhanh như lốc xoáy bay vào đá bay con dao trên tay Thịnh xuống đất, nhưng tên Thịnh thân thủ cũng không phải tệ, nhanh chóng đánh lại chồng tôi bằng những cú đấm và đường quyền của kẻ biết võ, nhưng chỉ sau mấy phút đã bị chồng tôi đánh bại, lúc này tôi liền chạy đến xem mụ Tâm, mụ Tâm vẫn còn thở, dù hơi thở đã rất yếu ớt, chúng tôi tức tốc gọi cấp cứu đưa tâm vào bệnh viện. Đúng một tiếng đồng hồ bác sĩ mới đi ra lắc đầu:

- -Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng nạn nhân mất máu quá nhiều, vết thương toàn ngay chỗ hiểm nên không thể cứu chữa… xin Chia buồn cùng gia đình.

D

Dẫu rằng tôi với mụ Tâm không thân thiết, mụ ta luôn tìm cách hại tôi nhưng khi nghe tin tôi cũng không thể kìm chế được những giọt nước mắt đang chảy xuống.

- -Vậy còn cái thai trong bụng thì sao bác sĩ, có thể mổ ra và đem nuôi lồng kính được k?

Bác sĩ nghe mẹ chồng tôi hỏi thì nhíu trank"

- -Cái thai nào, làm gì có cái thai nào, người nhà có nhầm lẫn gì chăng?

- - Bác sĩ.. Cô gái ấy đang có thai mà.. Bụng cũng đã nhô ra..

Bác sĩ khẳng định:

- -Không có.. Tôi khẳng định lại là nạn nhân nữ, bị hai vết đâm vào phổi không hề có thai, nếu không tin chúng tôi sẽ in giấy siêu âm cho người nhà zem lại một lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chuyện Làm Dâu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook