Chương 4: Lần đầu tiếp xúc với nhau
Diễm My
07/08/2020
Tôi bị câu hỏi của anh ta làm run rẩy, đừng nói.. đừng nói anh ta muốn.. muốn cái chuyện kia nha.. Dẫu biết không thể tránh khỏi, nhưng sao tôi run quá, dù gì tôi vẫn chưa từng yêu ai, chuyện kia vẫn chưa thực hiện lần nào. Khuôn mặt bỗng nhận thấy luồng không khí nóng bức từ đâu đó kéo đến,tựa hồ mình đang đứng cận kề ngọn lửa.
Càng lúc chồng tôi càng áp mặt đến gần, đến mức hơi thở anh ta phả vào mặt tôi, tôi còn ngửi được hương thơm thoang thoảng từ miệng anh ta phát ra nữa:
- -Mặt đỏ.. Tim đập nhanh, mắt không chớp.. Cô bị vẻ đẹp trai của tôi làm hút hồn rồi à.. Vợ?
Tôi nhanh chóng định thần trí lại, giọng nói cũng vững chắc hơn:
- -Anh tự cao quá rồi đó, anh không phải gu của tôi.
- -Vậy sao.. Sao tôi lại thấy không phải như vậy.. Hai má cô đỏ ửng, hơi thở dồn dập, chỉ có thể là cô đang thích tôi thôi.. (anh ta nhún vai) mà cũng bình thường, tại tôi đẹp quá mà..
Trời đất, tôi muốn nôn ngay một bãi, tôi chưa từng thấy ai mà tự tin như anh ta, tự nhận mình đẹp..tôi liền nở một nụ cười trên vành môi, cơ miệng hoạt động:
- -Vâng, anh rất đẹp ạ. Đẹp như diễn viên "Khung Thằng" vậy đó.
Chồng tôi nhăn mặt lại:
- -"Khung Thằng" sao tôi chưa từng nghe qua tên đó, hắn ta có đẹp như tôi không?
Tôi gật đầu lia lịa:
- -Giống y như anh luôn..
Anh ta lẩm bẩm:
- -Khung Thằng.. Khung Thằng.. Thằng khùng.. Cô… cô nói tôi khùng..?
Nhưng khi anh ta nhận ra được thì tôi đã kịp thời chui khỏi cánh tay của anh ta mà chạy về chiếc giường, chui tọt người trốn trong đấy.
Chồng tôi có vẻ giận, đi đến gầm lên:
- -Cô ra đây.
Ra ư, tôi đâu có ngu.
- -Không đời nào.
Tôi cuộn tròn người lại, quấn mép chăn vào người thật chặt, anh ta sẽ không mở ra được đâu. Hehe.
- -Tôi lặp lại, cô mau ra đây cho tôi, đừng để tôi phải ra tay.
- - Èo.. Anh định làm gì tôi.. Tôi không ra đâu, có chết tôi cũng không ra. Lêu lêu Khung Thằng.. Lêu lêu..
- -Được. Là cô nói đó nhé, đừng có trách tôi ác.
Tôi không biết anh ta định làm gì chỉ lập tức nhận thấy thân thể bị nhấc bổng lên cao, hình như anh ta đưa tôi đi đâu đó. Tôi hoảng loạn khi nghe tiếng gió thổi ù ù:
- -Nè. Anh làm gì vậy, anh đem tôi đi đâu đó? Bỏ tôi xuống nhanh lên.
- -Đi vứt cô từ trên cao xuống dưới dưới đất, xem cô còn mở miệng ra nói tôi khùng nữa không.
- -Nè nè.. Anh.. Anh đừng manh động nhé.. Tôi đùa đấy..
- -Đùa.. Tôi không thích đùa. Thế nào, có thấy mát không? Có muốn thử cảm giác bay bổng không cô gái?
Tôi sợ, thật sự sợ, trống ngực đập mạnh:
- -Anh đưa tôi đi đâu mà gió quá vậy?
- -Sân thượng.. Cô nghĩ xem, nếu thả tự do thì mất mấy phút để cô tiếp đất nhỉ?
- -Cái gì? sân.. sân thượng.. (tôi nghe mà muốn xỉu) Nè.. Anh đừng đùa chứ.. Mau đưa tôi vào trong!
- -Tại sao.. Tôi bị khùng mà.. Tôi không làm chủ được việc mình làm đâu.. Chuẩn bị nhé, tôi đếm đến 3 cô sẽ được bay.
- -Khoan.. Này anh đẹp trai.. Anh Thắng đẹp trai ơi.. Lúc nãy tôi chỉ đùa cho vui thôi, chứ tôi vừa gặp là đã nhận ra vẻ đẹp của anh rồi.. Tôi.. Tôi hâm mộ anh lắm đấy, mặt đẹp, dáng cũng đẹp luôn, y như diễn viên Hàn Quốc ý.. Vậy cho nên anh mau đưa tôi vào phòng tôi còn phải tắm cho anh nữa mà.. Tôi tắm giỏi lắm, con chó nhà tôi toàn một tay tôi tắm.. Chết cha..
Tôi không biết khuôn mặt anh ta giờ như thế nào, chỉ nghe tiếng anh ta nói:
- -Cô.. Cô dám ví tôi như con chó nhà cô à, xem ra cô chán sống rồi đừng trách sao nước biển lại mặn.
Tôi la toáng lên:
- -Không.. Không phải như vậy.. Ý tôi là tôi rất thuần thục trong việc tắm rửa, mà anh đi từ hôm qua đến giờ, người đã bẩn rồi, để tôi giúp anh thoải mái.
- - Cô đừng có mồm mép,tôi sẽ không thay đổi quyết định đâu..
Tôi sợ anh ta làm thật, vì bé Mận nói anh ta rất ngang ngược nên lại tiếp tục năn nỉ:
- -Tôi xin anh đấy, anh đẹp trai chấp chi mấy lời tôi nói. Kẻ quân tử phải rộng lượng mới làm được việc đại sự chứ.
- -Ha ha.. Nhưng rất tiếc, tôi không muốn làm quân tử, tôi muốn làm tiểu nhân..
Tôi nói nhanh, vì tôi sợ anh ta làm thật, tôi chưa muốn chết đâu.
:
- -Anh nghe tôi nói này, mẹ anh nói tuổi chúng ta rất hợp, sẽ sinh con đàn cháu đống,sinh cho anh mấy thằng con trai đẹp như anh vậy đó.. Rồi tôi còn giúp được anh trong sự nghiệp nữa đấy, vậy cho nên anh phải suy nghĩ kỹ, anh mà quăng tôi là không được đâu.. Nè, anh có nghe tôi nói không, sao anh không trả lời..
"phịch "
Anh ta ném tôi xuống sàn sân thượng rồi bỏ đi lúc nào không rõ, khi tôi mở chăn ra thì anh ta đã đi vào nhà mất rồi. Hú hồn hú vía, cũng may số tôi còn chứ không là đi chầu ông bà rồi.
Sợ thật..
Tôi lồm cồm ngồi dậy rồi di chuyển vào trong, trong nhà tắm phát ra tiếng nước chảy, chắc anh ta đang tắm, mà chẳng hiểu anh ta tắm kiểu gì mà gần cả tiếng rồi không thấy anh ta ra,cũng không nghe tiếng nước chảy nữa.. Tôi có chút lo lắng, nghĩ ngợi mấy phút rồi đi đến gõ cửa, gọi thử:
- -Nè.. Anh tắm xong chưa?
Không trả lời. Tôi gọi lớn hơn:
- -Anh Thắng.. Anh đã tắm xong chưa vậy, trả lời tôi biết đi..
Im lặng.. Không một lời được phát ra.. Mọi thứ im lặng đến tôi thấy sợ.
Anh ta làm gì trong đấy mà không trả lời tôi chứ.
- -Nè.. Anh mà không trả lời là tôi vào đấy nhé.. Tôi vào thật đó.. Tôi không đùa đâu.. Tôi vào nhé…
Sự im lìm làm tôi run người lên.. Anh ta mà có chuyện gì mẹ chồng sẽ giết tôi mất. Không dám để lâu, tôi vặn tay nắm cửa, đẩy từ từ vào trong, đôi mắt dáo dác nhìn để tìm "chồng".. Chết tiệt, Thắng, anh ta đang nhắm mắt trong bồn tắm, người nổi lềnh bềnh như cái xác chết.. Tôi xông vào, kéo anh ta vào thành bồn tắm, hoảng sợ gọi tên:
- -Anh Thắng, anh làm sao thế, làm sao thế này. Mau trả lời tôi đi..
Anh ta hoàn toàn bất động.. Người như không còn sinh khí, đôi mắt nhắm nghiền không chịu mở.. Tôi xanh mặt, không lẽ anh ta trúng nước mà chết, tôi run rẩy đưa tay lên mũi anh ta sờ thử, vẫn còn thở nhưng rất yếu.. Không nói nhiều, tôi lôi anh ta ra, nhưng anh ta nặng quá, tôi phải vất vả để kéo được con trâu này ra khỏi cái bồn tắm khổng lồ này, mẹ kiếp, tại sao lại xây cái bồn tắm to như cái hồ bơi thế này chứ.
Tôi từng được học qua việc sơ cứu người đuối nước, không để lâu, tôi một tay bóp mũi anh ta lại, sau đó gập người xuống phủ môi mình lên môi anh ta, truyền không khí vào hai đợt mới rút ra, cứ lặp đi lặp lại như thế đến khi lồng ngực anh ta nhô rồi lại xẹp vẫn kiên trì hô hấp nhân tạo, tôi sợ, tôi run hơn cầy sấy, mếu máo gọi tên anh ta:
- -Anh Thắng, anh mau tỉnh lại đi anh làm tôi sợ quá, tôi không muốn mang tiếng sát phu đâu.. Anh mau tỉnh lại đi.. Hu hu..
Tôi định cúi xuống tiếp tục hô hấp thì anh ta bật cười ha hả, ngồi dậy như chưa có chuyện gì xảy ra:
- -Ha ha.. Đồ ngốc..
- -Anh.. Anh lừa tôi?
Anh ta nhướng mày, khuôn mặt cực kì đáng ghét:
- -Chứ cô tưởng tôi đuối nước trong cái bồn tắm chỉ thấp bằng một nửa chiều cao tôi à, động não tí đi. Ngu ngốc.
Tôi đỏ mặt, tức đến mức xông lên tát vào mặt anh ta một cái thật mạnh, và hét lên:
- -Anh quá đáng lắm, có biết người khác đã lo sợ thế nào không?
Cái tát bất ngờ anh ta chẳng lường trước, má trái tiếp nhận năm ngón tay của tôi in lên đấy, đồng thời gương mặt bị lệch sang một bên. Phút chốc, Ánh mắt đã loé lên đốm lửa nhỏ, anh ta gằng mạnh từng chữ:
- -Cô dám đánh tôi?
Chết tôi rồi.! khi bình tĩnh lại thì tôi mới biết mình vừa làm một việc hết sức nguy hiểm, tôi đang chọc giận con sư tử, chúa tể rừng xanh..bàn tay phải có chút ướt do mồ hôi đang túa, nhưng vẫn cố gắng bình thản mà nói:
- -Ai bảo anh lừa tôi! Coi như chúng ta huề.
Tôi toang bỏ chạy trước cơn bão kéo đến thì ông bà ơi, chân vừa co lên chạy đã bị những bọt xà phòng dưới chân làm trượt chân, chuẩn bị vồ con ếch,tôi nhắm mắt chờ đợi cơn đau … Nhưng không có, không hề đau, cả thân người tôi đang đè lên cái vật gì đó mềm mại lắm, lại còn thơm nữa. Tôi từ từ mở mắt, và cảm thấy có gì đó sai sai ở đây, môi của tôi, nó, nó đang tiếp xúc trực tiếp với môi của Thắng, cái mà mềm mềm, thực chất là cơ thể của anh ta. Chúng tôi bốn con mắt nhìn nhau không chớp, tứ chi tôi bị tê liệt hoàn toàn, lý trí muốn rời ra nhưng thân thể không nghe thấy. Tôi còn cảm nhận rõ một vật dưới phần bụng một gang tay đang phập phồng lên lên xuống xuống, đâm vào người tôi từng cái, nó như chiếc lò xo, nhô rồi lại lặn. Mẹ cha ơi, cứu tôi.. Cứu tôi với, cái lưỡi chết tiệt của anh ta vừa quét vào trong khoang miệng của tôi một đường, còn khuấy đảo trong đấy nữa chứ. Không được.. Tôi lập tức dứt cánh môi ra, ngồi dậy chạy ra ngoài, quýnh quáng đến té lên té xuống mới chạy ra đến giường,tay vẫn ôm ngực thở phì phò.
________
Chiều, tôi đi xuống bếp phụ dì Hồng với bé Mận nấu cơm, nhà chồng tôi ăn nhiều món lắm, một bữa ăn phải năm sáu món, tôi nhìn trước nhìn sau vẫn không thấy chị Tím nên có hỏi:
- -Ủa Mận, chị Tím đâu sao mợ không thấy?
- -Dạ chị Tím đi theo lên nhà mợ Tâm á mợ. Ngày mai nhà của mợ Tâm có giỗ nên hôm nay mợ ấy đi từ sáng đến giờ, đêm nay cũng không có về.
- -Chị Tâm cũng là người ở đây luôn hả Mận?
- -Dạ không, nhà mợ Tâm ở Củ Chi, mà nhà bên mợ ấy nhiều đám lắm, một năm tận mấy cái đám, nhưng làm nhỏ, đến tháng 6 mới làm lớn, ông bà chủ cũng đi xuống dự. Mà chị Tím đâu có nói chuyện được đâu mợ, chị ấy bị bệnh, nghe được, nhưng không nói được, nhưng mợ nói gì chị ấy cũng hiểu hết á. Với lại mợ cũng đừng có tiếp xúc nhiều với chị Tím làm cái gì, chủ nào tớ nấy đó mợ ơi.
Dì Hồng nghe liền bật cười, quay sang cốc lên đầu con Mận một cái.
- -Mày nhiều chuyện quá rồi đó Mận, con gái gì mà buôn dưa quá chừng hà.
- - Có đâu vú, con là người của mợ Ba, nên phải nói cho mợ biết đường cảnh giác chứ. Mà sẵn hôm nay không có mợ Hai ở nhà, đêm nay vú cho con đi ra ngoài chơi nha. Lâu lắm rồi con có được đi đâu đâu, đi đâu cũng toàn bị mợ Hai cản mũi.
Dì Hồng hỏi:
- -Mày đi đâu, đi với ai?
- -Thì con đi chơi, uống trà sữa với bạn.. Nha vú, cho con đi nha.
- -Tao không biết, mày muốn đi thì hỏi bà chủ, tao đâu phải chủ nhà này mà dám quyết.
- -Nhưng mà vú nói với bà chủ là được.. Chứ con xin đời nào bà chủ cho con đi..(Mận nó đột nhiên nhìn tôi) ý, mà quên, bây giờ con đã là người của mợ Ba rồi, con đi đâu con sẽ xin phép mợ, không xin bà chủ nữa..
Mận nó chạy tót lại kế bên tôi, cầm lấy cánh tôi, cái giọng ngọt ơi là ngọt:
- -Mợ.. Tối nay làm công chuyện xong rồi mợ cho con đi chơi nha, con đi uống nước gần đây, chút xíu con về liền hà mợ.
Tôi cũng khó quyết, dù sao tôi cũng mới về, để quyết định chuyện gì cũng phải suy nghĩ thấu đáo, tôi thấy mẹ chồng hình như không ưa tôi là mấy thêm chị dâu chưa chi đã hại tôi ăn chửi, còn chồng thì đòi quăng tôi từ sân thượng xuống đất, để an yên trong cái nhà này, xem ra tôi phải hết sức cẩn thận.
- -Mợ.. Mợ nghe con hỏi không mợ?
- -À. Mợ có nghe..
- -vậy mợ cho con đi nha mợ.! Nha mợ Ba!
Nghĩ ngợi vài giây tôi liền gật đầu:
- -Ừ.. Đi sớm về sớm kẻo bà mắng.
Mận nó nhảy cẫng lên sung sướng:
- -Yeah… Mợ Ba tuyệt nhất.. Con yêu mợ quá..
Nó sung sướng đến mức còn hôn tôi nữa, con bé này,thật là vô tư đến đáng yêu.
Quay vào bếp, tôi được dì Hồng chỉ cách bài trí từng món ăn cho hợp lý, dì còn nói tôi nghe khẩu vị của từng thành viên trong gia đình:
- -Ông chủ có bệnh hay tăng huyết áp nên thức ăn đặc biệt không được mặn nha mợ, còn bà lớn thì luôn yêu cầu tất cả món ăn đều phải trang trí cho thật đẹp mắt, ngoài ra phải ngon miệng, nếu hôm nào có lỡ nêm không vừa miệng thì phải đổ bỏ và nấu lại, còn bà nhỏ, mợ lưu ý kỹ là bụng của bà nhỏ rất yếu, thức ăn phải chế biến thật kỹ, bà nhỏ luôn ăn chín uống sôi, bà nhỏ không ăn những món tái hay những món có mùi như cá khô, các loại mắm, cả sầu riêng bà nhỏ cũng không ăn được. Cậu Hai Thịnh là dễ nhất, cái gì cậu cũng ăn được, mợ Tâm thì mợ ấy chuộng những món tây hơn món ta, có con Tím nó nấu cho mợ ấy ăn, chứ tui thì không rành các món đó..
- -Còn anh Thắng thì sao hả dì?
Dì Hồng thở dài:
- -Cậu Ba hả, tui cũng không biết nói cậu Ba sao nữa.. Cậu ấy có lúc, có lúc nấu gì cũng ăn, có lúc thì món nào cũng chê. Nói chung là khó chiều lắm mợ ạ. Tuy nhiên bà lớn cưng cậu Ba nhất, nên dù con mèo mà cậu nói con chuột cũng không được cãi. Mợ mà được cậu thương là khỏe.
Xem ra chồng tôi đúng kiểu công tử coi trời bằng vung nhưng lại là cục vàng của mẹ chồng, vậy muốn sống an ổn trong nhà này tôi phải được lòng chồng mình rồi. Hazz..
Tôi với bé Mận dọn thức ăn ra bàn, sắp xếp cho đẹp mắt nhất có thể, sau đó mới đi mời ba mẹ chồng ra ăn. Tất nhiên, phải "thỉnh" cả chồng mình nữa. Anh ta nằm trên giường, bấm điện thoại.
Tôi phát ra cái giọng dễ chịu nhất:
- -Cơm chín rồi.. Mời anh ra dùng cơm.
Ấy thế mà anh ta làm ngơ như thể tôi là một người vô hình. Không hề quan tâm đến.
Tôi nhắc lại:
- -Mời anh ra dùng cơm. Ba mẹ đang đợi dưới nhà. (vẫn im lặng, tôi bực quá giọng nói có phần hơi lớn) này, anh có nghe tôi nói không vậy? Sao không trả lời.
Chồng tôi bỏ điện thoại xuống, trân mắt quát lại tôi:
- -Cô lớn tiếng với ai đấy? (chỉ tay ra cửa)Ra ngoài..
Bình thường tôi không phải là người ưa xu nịnh, tôi thẳng tính nhưng cũng có lúc mưu mô với người cần thiết,nhớ hồi còn nhỏ, vì nhà nghèo nên tôi chỉ có cái áo trắng mặc thay đổi để đến lớp trong hai năm liền, thế là bọn nhà giàu nó cứ trêu tôi, còn lấy viết vẽ lên áo tôi nữa, tôi khóc vì tiếc cái áo, nhưng tôi hỉu nước mắt không thể giải quyết được vấn đề, thế là tôi hôm sau tôi hái trái mắt mèo rồi vào sớm trét lên chỗ ngồi của bọn nó, làm hôm đó bọn nó gãi như khỉ đột.
- -Cô bị điếc à.. Tôi bảo cô ra ngoài sao cô đứng đó cười.
Tôi nuốt chút nước bọt, gương mặt nhu mì, lời lẽ mềm mỏng:
- -Thôi, anh ra ăn chút cơm đi, từ trưa đến giờ anh đã ăn gì đâu.
Chồng tôi cười khinh khỉnh:
- - Cô không cần diễn kịch, tôi ghét nhất mấy người giả tạo, cút ra ngoài cho tôi yên.
Mẹ cha cái trẻ tên Thắng khó ưa, không ăn cho chết đói luôn cũng được người ta đã có lòng mà cứ nạt nộ. Đáng ghét.
Tôi bỏ đi ra ngoài, đóng cửa lại.. Vừa đi vừa chửi:
- - Cái đồ kênh kiệu, ngạo mạn, không ăn coi ai đói biết liền…á..
Vừa đi vừa lẩm bẩm nên tôi không để ý, nên đã va vào ai đó.. Là anh hai Thịnh!
- -Anh Hai.. Em xin lỗi.. Em vô ý quá.
Anh Thịnh cười hiền:
- -Không có gì đâu em dâu, em có làm sao không, có đau ở đâu không?
Tôi xua tay:
- -Dạ không ạ.. Em không có sao.. Mà anh ở nhà ạ, em tưởng anh đi với chị Tâm rồi chứ?
- -Ngày mai công ty có cuộc họp thường niên nên anh không thể vắng mặt.
Tôi à lên, sau đó đi với anh Thịnh xuống nhà ăn luôn.
Mẹ chồng thấy chỉ hai chúng tôi thì liền hỏi:
- -Thắng Đâu Nhi?
- -Dạ anh Thắng nói chưa đói, anh nói ba mẹ cứ ăn trước, khi nào đói anh ấy sẽ ăn sau ạ.
Mẹ chồng tôi lại không vui, nói lớn:
- -Sao lại không đói, từ lúc nó về đến giờ cô có nấu cái gì cho nó ăn không?
- -Dạ không ạ..
Mẹ chồng tôi thở mạnh, quát tôi:
- -Tôi chẳng hiểu nổi cô nữa, chồng đi đâu cũng không quan tâm, không gọi điện hỏi han, đến khi chồng về cũng không chăm sóc, rốt cuộc ba mẹ cô có dạy cô cách làm dâu làm vợ không hả?
Tôi nghe nói động đến mẹ mình thì luồn máu nóng liền chảy mạnh khắp thân thể, tôi ghét nhất là ai xúc phạm hay nhục mạ mẹ mình. Với tôi, mẹ tôi là người phụ nữ vĩ đại nhất trên đời này. Và không có ai được nói mẹ tôi như thế.
- -Mẹ.. Tại anh Thắng không đói nên anh ấy chưa ăn.. Có liên quan gì đến mẹ con đâu ạ, sao mẹ lại lôi mẹ con vào chuyện này.
Bà nhỏ ngồi bên ghế thì cười khúc khích:
- - Wao.. Được đấy con dâu.. Mẹ thích con rồi đó.
Mẹ chồng tôi quay sang quát vào mặt bà nhỏ:
- -Cô im đi.. Đừng xía miệng vào chuyện của tôi, tôi đang dạy con dâu của mình, cô muốn thì sinh ra mà cưới dâu về dạy dỗ.. (Quay sang tôi) còn cô nữa, có con dâu nào mẹ chồng nói một câu mà cãi lại một câu như cô không?
Ơ hay, nói sai đúng gì cũng bắt người ta im à, mẹ chồng tôi vô lý thế nhỉ.?
Ba chồng tôi nghiêm giọng:
- -Bà Thôi đi.. Nó không ăn thì thôi, bà làm gì nghiêm trọng vấn đề lên như vậy.. Cũng tại bà mà ra đấy, chiều quá hoá hư. Gần ba mươi tuổi đầu không làm cái gì nên hồn chỉ tổ phá của là giỏi, bà nói cho nó biết, cứ cái đà này thì một đồng tôi cũng không chia cho nó chứ ở đấy mà cổ phần công ty. Ngồi đấy mà chờ sung rụng.
- -ông. Ông nói gì kì vậy?
- - Kỳ hay không bà tự hiểu, tôi nói rồi, nó mà cứ chơi bời lêu lổng là tôi giao hết cho thằng Thịnh nó quản lý thì đừng có trách. Nhi,Ngồi xuống ăn đi,mặc kệ nó,khi nào nó đói tự khắc nó ăn.
- -Dạ.. Con mời ba, mời hai mẹ, mời anh Hai dùng bữa ạ.
Trong lúc đó.. Tôi có lướt mắt nhìn tắt cả mọi người, bà nhỏ thì điềm nhiên ăn uống, anh Thịnh cũng bình thường, chỉ có mẹ chồng tôi, ánh mắt bà rất lạ, nó không hề buồn, nhưng tôi không đọc hết được.
Ăn cơm xong, tôi với dì Hồng dọn dẹp rửa bát, đáng ra rửa bát là việc của con Mận nhưng lúc ăn xong là mẹ chồng tôi kêu nó đi làm chuyện gì rồi.
- -Mợ lên nghĩ đi, để Tôi rửa.
- -Có mấy cái bát, con làm được mà.
Dì Hồng ngó lên nhà, thấy không có ai rồi mới nói với tôi bằng cái giọng nhỏ xíu:
- -Mợ nhanh nhanh mà lấy lòng cậu Ba đi, sẽ không bị bà lớn làm khó dễ..
Tôi cười:
- -Anh ta khó chịu như vậy thì lấy lòng kiểu gì hả dì?
- -Ong nào mà không thích mật. Đàn ông nào mà không ưa ngọt ngào, mợ thấy bà nhỏ không, tuy bà ấy không có con được nhưng ông chủ rất cưng chiều, số đêm ông ngủ với bà nhỏ còn nhiều hơn với bà lớn nữa.
Dì Hồng nói đến đó thì có bước chân truyền tới tôi ngước lên nhìn, là bà nhỏ. Tôi gật đầu nhẹ, khẽ hỏi bà nhỏ:
- -Mẹ.
- -Ừm. Con làm xong chưa pha cho mẹ một ly nước với, lúc nãy ăn trứng, bây giờ mẹ thấy hơi khó tiêu.
- -Dạ để con làm ngay.
- -Làm xong đem lên phòng cho mẹ nhé.
- -Dạ.
Tôi rửa tay, được dì Hồng chỉ túi trà hoa cúc nên làm một ly đem lên phòng của bà nhỏ, phòng bà nhỏ cách phòng vợ chồng tôi một phòng quần áo, khi tôi gõ cửa, bên trong vọng ra giọng nói:
- -Vào đi.
Tôi đi vào đặt ly trà lên bàn:
- -Mẹ uống trà đi, con có cho ít lát gừng vào, sẽ dễ tiêu lắm đó mẹ.
Bà nhỏ nhìn ly trà, sau đó đưa lên miệng uống một ngụm:
- -Ngon lắm..Nhi này, mẹ biết là chuyện riêng tư của hai đứa nhưng bắt buộc mẹ phải nói, hôm nay hai đứa tuyệt đối không được động phòng.
Tôi nghe mà mắt mở hết cỡ.. Là sao, sao lại không được động phòng.. Lúc trưa tôi nghe mẹ lớn nói hôm nay chúng tôi động phòng sẽ rất tốt mà, sao mẹ nhỏ lại không cho chúng tôi làm chuyện ấy, hay là bà không muốn chúng tôi có con trai..
- -Con đừng nhìn mẹ như thế.
- -Nhưng mẹ có thể giải thích tại sao không ạ?
- -Hôm nay là một ngày rất xấu.. Tuổi hai đứa cũng xấu, hổ mà gặp lợn thì làm sao mà tốt cho được chứ. Con không nghe ông bà mình có câu Dần Thân Tỵ Hợi tứ hành xung à. Mẹ xem thầy, tuổi hai đứa không những kỵ mà đến cung mệnh cũng kỵ nốt. Tương lai sẽ còn nhiều vất vả lắm. (bà nhỏ đột ngột cầm lấy tay tôi) Nhi, cố lên.
Bà nhỏ càng nói tôi càng không hiểu cái gì hết, sao bà lớn thì bảo tốt, bà nhỏ lại bảo xấu, tôi nên tin ai. Mà bà lớn là mẹ ruột của chồng tôi, chắc chắn bà sẽ làm những gì tốt nhất cho con mình, hay chăng bà nhỏ ganh ghét nên mới đặt điều nhỉ.?
Càng lúc chồng tôi càng áp mặt đến gần, đến mức hơi thở anh ta phả vào mặt tôi, tôi còn ngửi được hương thơm thoang thoảng từ miệng anh ta phát ra nữa:
- -Mặt đỏ.. Tim đập nhanh, mắt không chớp.. Cô bị vẻ đẹp trai của tôi làm hút hồn rồi à.. Vợ?
Tôi nhanh chóng định thần trí lại, giọng nói cũng vững chắc hơn:
- -Anh tự cao quá rồi đó, anh không phải gu của tôi.
- -Vậy sao.. Sao tôi lại thấy không phải như vậy.. Hai má cô đỏ ửng, hơi thở dồn dập, chỉ có thể là cô đang thích tôi thôi.. (anh ta nhún vai) mà cũng bình thường, tại tôi đẹp quá mà..
Trời đất, tôi muốn nôn ngay một bãi, tôi chưa từng thấy ai mà tự tin như anh ta, tự nhận mình đẹp..tôi liền nở một nụ cười trên vành môi, cơ miệng hoạt động:
- -Vâng, anh rất đẹp ạ. Đẹp như diễn viên "Khung Thằng" vậy đó.
Chồng tôi nhăn mặt lại:
- -"Khung Thằng" sao tôi chưa từng nghe qua tên đó, hắn ta có đẹp như tôi không?
Tôi gật đầu lia lịa:
- -Giống y như anh luôn..
Anh ta lẩm bẩm:
- -Khung Thằng.. Khung Thằng.. Thằng khùng.. Cô… cô nói tôi khùng..?
Nhưng khi anh ta nhận ra được thì tôi đã kịp thời chui khỏi cánh tay của anh ta mà chạy về chiếc giường, chui tọt người trốn trong đấy.
Chồng tôi có vẻ giận, đi đến gầm lên:
- -Cô ra đây.
Ra ư, tôi đâu có ngu.
- -Không đời nào.
Tôi cuộn tròn người lại, quấn mép chăn vào người thật chặt, anh ta sẽ không mở ra được đâu. Hehe.
- -Tôi lặp lại, cô mau ra đây cho tôi, đừng để tôi phải ra tay.
- - Èo.. Anh định làm gì tôi.. Tôi không ra đâu, có chết tôi cũng không ra. Lêu lêu Khung Thằng.. Lêu lêu..
- -Được. Là cô nói đó nhé, đừng có trách tôi ác.
Tôi không biết anh ta định làm gì chỉ lập tức nhận thấy thân thể bị nhấc bổng lên cao, hình như anh ta đưa tôi đi đâu đó. Tôi hoảng loạn khi nghe tiếng gió thổi ù ù:
- -Nè. Anh làm gì vậy, anh đem tôi đi đâu đó? Bỏ tôi xuống nhanh lên.
- -Đi vứt cô từ trên cao xuống dưới dưới đất, xem cô còn mở miệng ra nói tôi khùng nữa không.
- -Nè nè.. Anh.. Anh đừng manh động nhé.. Tôi đùa đấy..
- -Đùa.. Tôi không thích đùa. Thế nào, có thấy mát không? Có muốn thử cảm giác bay bổng không cô gái?
Tôi sợ, thật sự sợ, trống ngực đập mạnh:
- -Anh đưa tôi đi đâu mà gió quá vậy?
- -Sân thượng.. Cô nghĩ xem, nếu thả tự do thì mất mấy phút để cô tiếp đất nhỉ?
- -Cái gì? sân.. sân thượng.. (tôi nghe mà muốn xỉu) Nè.. Anh đừng đùa chứ.. Mau đưa tôi vào trong!
- -Tại sao.. Tôi bị khùng mà.. Tôi không làm chủ được việc mình làm đâu.. Chuẩn bị nhé, tôi đếm đến 3 cô sẽ được bay.
- -Khoan.. Này anh đẹp trai.. Anh Thắng đẹp trai ơi.. Lúc nãy tôi chỉ đùa cho vui thôi, chứ tôi vừa gặp là đã nhận ra vẻ đẹp của anh rồi.. Tôi.. Tôi hâm mộ anh lắm đấy, mặt đẹp, dáng cũng đẹp luôn, y như diễn viên Hàn Quốc ý.. Vậy cho nên anh mau đưa tôi vào phòng tôi còn phải tắm cho anh nữa mà.. Tôi tắm giỏi lắm, con chó nhà tôi toàn một tay tôi tắm.. Chết cha..
Tôi không biết khuôn mặt anh ta giờ như thế nào, chỉ nghe tiếng anh ta nói:
- -Cô.. Cô dám ví tôi như con chó nhà cô à, xem ra cô chán sống rồi đừng trách sao nước biển lại mặn.
Tôi la toáng lên:
- -Không.. Không phải như vậy.. Ý tôi là tôi rất thuần thục trong việc tắm rửa, mà anh đi từ hôm qua đến giờ, người đã bẩn rồi, để tôi giúp anh thoải mái.
- - Cô đừng có mồm mép,tôi sẽ không thay đổi quyết định đâu..
Tôi sợ anh ta làm thật, vì bé Mận nói anh ta rất ngang ngược nên lại tiếp tục năn nỉ:
- -Tôi xin anh đấy, anh đẹp trai chấp chi mấy lời tôi nói. Kẻ quân tử phải rộng lượng mới làm được việc đại sự chứ.
- -Ha ha.. Nhưng rất tiếc, tôi không muốn làm quân tử, tôi muốn làm tiểu nhân..
Tôi nói nhanh, vì tôi sợ anh ta làm thật, tôi chưa muốn chết đâu.
:
- -Anh nghe tôi nói này, mẹ anh nói tuổi chúng ta rất hợp, sẽ sinh con đàn cháu đống,sinh cho anh mấy thằng con trai đẹp như anh vậy đó.. Rồi tôi còn giúp được anh trong sự nghiệp nữa đấy, vậy cho nên anh phải suy nghĩ kỹ, anh mà quăng tôi là không được đâu.. Nè, anh có nghe tôi nói không, sao anh không trả lời..
"phịch "
Anh ta ném tôi xuống sàn sân thượng rồi bỏ đi lúc nào không rõ, khi tôi mở chăn ra thì anh ta đã đi vào nhà mất rồi. Hú hồn hú vía, cũng may số tôi còn chứ không là đi chầu ông bà rồi.
Sợ thật..
Tôi lồm cồm ngồi dậy rồi di chuyển vào trong, trong nhà tắm phát ra tiếng nước chảy, chắc anh ta đang tắm, mà chẳng hiểu anh ta tắm kiểu gì mà gần cả tiếng rồi không thấy anh ta ra,cũng không nghe tiếng nước chảy nữa.. Tôi có chút lo lắng, nghĩ ngợi mấy phút rồi đi đến gõ cửa, gọi thử:
- -Nè.. Anh tắm xong chưa?
Không trả lời. Tôi gọi lớn hơn:
- -Anh Thắng.. Anh đã tắm xong chưa vậy, trả lời tôi biết đi..
Im lặng.. Không một lời được phát ra.. Mọi thứ im lặng đến tôi thấy sợ.
Anh ta làm gì trong đấy mà không trả lời tôi chứ.
- -Nè.. Anh mà không trả lời là tôi vào đấy nhé.. Tôi vào thật đó.. Tôi không đùa đâu.. Tôi vào nhé…
Sự im lìm làm tôi run người lên.. Anh ta mà có chuyện gì mẹ chồng sẽ giết tôi mất. Không dám để lâu, tôi vặn tay nắm cửa, đẩy từ từ vào trong, đôi mắt dáo dác nhìn để tìm "chồng".. Chết tiệt, Thắng, anh ta đang nhắm mắt trong bồn tắm, người nổi lềnh bềnh như cái xác chết.. Tôi xông vào, kéo anh ta vào thành bồn tắm, hoảng sợ gọi tên:
- -Anh Thắng, anh làm sao thế, làm sao thế này. Mau trả lời tôi đi..
Anh ta hoàn toàn bất động.. Người như không còn sinh khí, đôi mắt nhắm nghiền không chịu mở.. Tôi xanh mặt, không lẽ anh ta trúng nước mà chết, tôi run rẩy đưa tay lên mũi anh ta sờ thử, vẫn còn thở nhưng rất yếu.. Không nói nhiều, tôi lôi anh ta ra, nhưng anh ta nặng quá, tôi phải vất vả để kéo được con trâu này ra khỏi cái bồn tắm khổng lồ này, mẹ kiếp, tại sao lại xây cái bồn tắm to như cái hồ bơi thế này chứ.
Tôi từng được học qua việc sơ cứu người đuối nước, không để lâu, tôi một tay bóp mũi anh ta lại, sau đó gập người xuống phủ môi mình lên môi anh ta, truyền không khí vào hai đợt mới rút ra, cứ lặp đi lặp lại như thế đến khi lồng ngực anh ta nhô rồi lại xẹp vẫn kiên trì hô hấp nhân tạo, tôi sợ, tôi run hơn cầy sấy, mếu máo gọi tên anh ta:
- -Anh Thắng, anh mau tỉnh lại đi anh làm tôi sợ quá, tôi không muốn mang tiếng sát phu đâu.. Anh mau tỉnh lại đi.. Hu hu..
Tôi định cúi xuống tiếp tục hô hấp thì anh ta bật cười ha hả, ngồi dậy như chưa có chuyện gì xảy ra:
- -Ha ha.. Đồ ngốc..
- -Anh.. Anh lừa tôi?
Anh ta nhướng mày, khuôn mặt cực kì đáng ghét:
- -Chứ cô tưởng tôi đuối nước trong cái bồn tắm chỉ thấp bằng một nửa chiều cao tôi à, động não tí đi. Ngu ngốc.
Tôi đỏ mặt, tức đến mức xông lên tát vào mặt anh ta một cái thật mạnh, và hét lên:
- -Anh quá đáng lắm, có biết người khác đã lo sợ thế nào không?
Cái tát bất ngờ anh ta chẳng lường trước, má trái tiếp nhận năm ngón tay của tôi in lên đấy, đồng thời gương mặt bị lệch sang một bên. Phút chốc, Ánh mắt đã loé lên đốm lửa nhỏ, anh ta gằng mạnh từng chữ:
- -Cô dám đánh tôi?
Chết tôi rồi.! khi bình tĩnh lại thì tôi mới biết mình vừa làm một việc hết sức nguy hiểm, tôi đang chọc giận con sư tử, chúa tể rừng xanh..bàn tay phải có chút ướt do mồ hôi đang túa, nhưng vẫn cố gắng bình thản mà nói:
- -Ai bảo anh lừa tôi! Coi như chúng ta huề.
Tôi toang bỏ chạy trước cơn bão kéo đến thì ông bà ơi, chân vừa co lên chạy đã bị những bọt xà phòng dưới chân làm trượt chân, chuẩn bị vồ con ếch,tôi nhắm mắt chờ đợi cơn đau … Nhưng không có, không hề đau, cả thân người tôi đang đè lên cái vật gì đó mềm mại lắm, lại còn thơm nữa. Tôi từ từ mở mắt, và cảm thấy có gì đó sai sai ở đây, môi của tôi, nó, nó đang tiếp xúc trực tiếp với môi của Thắng, cái mà mềm mềm, thực chất là cơ thể của anh ta. Chúng tôi bốn con mắt nhìn nhau không chớp, tứ chi tôi bị tê liệt hoàn toàn, lý trí muốn rời ra nhưng thân thể không nghe thấy. Tôi còn cảm nhận rõ một vật dưới phần bụng một gang tay đang phập phồng lên lên xuống xuống, đâm vào người tôi từng cái, nó như chiếc lò xo, nhô rồi lại lặn. Mẹ cha ơi, cứu tôi.. Cứu tôi với, cái lưỡi chết tiệt của anh ta vừa quét vào trong khoang miệng của tôi một đường, còn khuấy đảo trong đấy nữa chứ. Không được.. Tôi lập tức dứt cánh môi ra, ngồi dậy chạy ra ngoài, quýnh quáng đến té lên té xuống mới chạy ra đến giường,tay vẫn ôm ngực thở phì phò.
________
Chiều, tôi đi xuống bếp phụ dì Hồng với bé Mận nấu cơm, nhà chồng tôi ăn nhiều món lắm, một bữa ăn phải năm sáu món, tôi nhìn trước nhìn sau vẫn không thấy chị Tím nên có hỏi:
- -Ủa Mận, chị Tím đâu sao mợ không thấy?
- -Dạ chị Tím đi theo lên nhà mợ Tâm á mợ. Ngày mai nhà của mợ Tâm có giỗ nên hôm nay mợ ấy đi từ sáng đến giờ, đêm nay cũng không có về.
- -Chị Tâm cũng là người ở đây luôn hả Mận?
- -Dạ không, nhà mợ Tâm ở Củ Chi, mà nhà bên mợ ấy nhiều đám lắm, một năm tận mấy cái đám, nhưng làm nhỏ, đến tháng 6 mới làm lớn, ông bà chủ cũng đi xuống dự. Mà chị Tím đâu có nói chuyện được đâu mợ, chị ấy bị bệnh, nghe được, nhưng không nói được, nhưng mợ nói gì chị ấy cũng hiểu hết á. Với lại mợ cũng đừng có tiếp xúc nhiều với chị Tím làm cái gì, chủ nào tớ nấy đó mợ ơi.
Dì Hồng nghe liền bật cười, quay sang cốc lên đầu con Mận một cái.
- -Mày nhiều chuyện quá rồi đó Mận, con gái gì mà buôn dưa quá chừng hà.
- - Có đâu vú, con là người của mợ Ba, nên phải nói cho mợ biết đường cảnh giác chứ. Mà sẵn hôm nay không có mợ Hai ở nhà, đêm nay vú cho con đi ra ngoài chơi nha. Lâu lắm rồi con có được đi đâu đâu, đi đâu cũng toàn bị mợ Hai cản mũi.
Dì Hồng hỏi:
- -Mày đi đâu, đi với ai?
- -Thì con đi chơi, uống trà sữa với bạn.. Nha vú, cho con đi nha.
- -Tao không biết, mày muốn đi thì hỏi bà chủ, tao đâu phải chủ nhà này mà dám quyết.
- -Nhưng mà vú nói với bà chủ là được.. Chứ con xin đời nào bà chủ cho con đi..(Mận nó đột nhiên nhìn tôi) ý, mà quên, bây giờ con đã là người của mợ Ba rồi, con đi đâu con sẽ xin phép mợ, không xin bà chủ nữa..
Mận nó chạy tót lại kế bên tôi, cầm lấy cánh tôi, cái giọng ngọt ơi là ngọt:
- -Mợ.. Tối nay làm công chuyện xong rồi mợ cho con đi chơi nha, con đi uống nước gần đây, chút xíu con về liền hà mợ.
Tôi cũng khó quyết, dù sao tôi cũng mới về, để quyết định chuyện gì cũng phải suy nghĩ thấu đáo, tôi thấy mẹ chồng hình như không ưa tôi là mấy thêm chị dâu chưa chi đã hại tôi ăn chửi, còn chồng thì đòi quăng tôi từ sân thượng xuống đất, để an yên trong cái nhà này, xem ra tôi phải hết sức cẩn thận.
- -Mợ.. Mợ nghe con hỏi không mợ?
- -À. Mợ có nghe..
- -vậy mợ cho con đi nha mợ.! Nha mợ Ba!
Nghĩ ngợi vài giây tôi liền gật đầu:
- -Ừ.. Đi sớm về sớm kẻo bà mắng.
Mận nó nhảy cẫng lên sung sướng:
- -Yeah… Mợ Ba tuyệt nhất.. Con yêu mợ quá..
Nó sung sướng đến mức còn hôn tôi nữa, con bé này,thật là vô tư đến đáng yêu.
Quay vào bếp, tôi được dì Hồng chỉ cách bài trí từng món ăn cho hợp lý, dì còn nói tôi nghe khẩu vị của từng thành viên trong gia đình:
- -Ông chủ có bệnh hay tăng huyết áp nên thức ăn đặc biệt không được mặn nha mợ, còn bà lớn thì luôn yêu cầu tất cả món ăn đều phải trang trí cho thật đẹp mắt, ngoài ra phải ngon miệng, nếu hôm nào có lỡ nêm không vừa miệng thì phải đổ bỏ và nấu lại, còn bà nhỏ, mợ lưu ý kỹ là bụng của bà nhỏ rất yếu, thức ăn phải chế biến thật kỹ, bà nhỏ luôn ăn chín uống sôi, bà nhỏ không ăn những món tái hay những món có mùi như cá khô, các loại mắm, cả sầu riêng bà nhỏ cũng không ăn được. Cậu Hai Thịnh là dễ nhất, cái gì cậu cũng ăn được, mợ Tâm thì mợ ấy chuộng những món tây hơn món ta, có con Tím nó nấu cho mợ ấy ăn, chứ tui thì không rành các món đó..
- -Còn anh Thắng thì sao hả dì?
Dì Hồng thở dài:
- -Cậu Ba hả, tui cũng không biết nói cậu Ba sao nữa.. Cậu ấy có lúc, có lúc nấu gì cũng ăn, có lúc thì món nào cũng chê. Nói chung là khó chiều lắm mợ ạ. Tuy nhiên bà lớn cưng cậu Ba nhất, nên dù con mèo mà cậu nói con chuột cũng không được cãi. Mợ mà được cậu thương là khỏe.
Xem ra chồng tôi đúng kiểu công tử coi trời bằng vung nhưng lại là cục vàng của mẹ chồng, vậy muốn sống an ổn trong nhà này tôi phải được lòng chồng mình rồi. Hazz..
Tôi với bé Mận dọn thức ăn ra bàn, sắp xếp cho đẹp mắt nhất có thể, sau đó mới đi mời ba mẹ chồng ra ăn. Tất nhiên, phải "thỉnh" cả chồng mình nữa. Anh ta nằm trên giường, bấm điện thoại.
Tôi phát ra cái giọng dễ chịu nhất:
- -Cơm chín rồi.. Mời anh ra dùng cơm.
Ấy thế mà anh ta làm ngơ như thể tôi là một người vô hình. Không hề quan tâm đến.
Tôi nhắc lại:
- -Mời anh ra dùng cơm. Ba mẹ đang đợi dưới nhà. (vẫn im lặng, tôi bực quá giọng nói có phần hơi lớn) này, anh có nghe tôi nói không vậy? Sao không trả lời.
Chồng tôi bỏ điện thoại xuống, trân mắt quát lại tôi:
- -Cô lớn tiếng với ai đấy? (chỉ tay ra cửa)Ra ngoài..
Bình thường tôi không phải là người ưa xu nịnh, tôi thẳng tính nhưng cũng có lúc mưu mô với người cần thiết,nhớ hồi còn nhỏ, vì nhà nghèo nên tôi chỉ có cái áo trắng mặc thay đổi để đến lớp trong hai năm liền, thế là bọn nhà giàu nó cứ trêu tôi, còn lấy viết vẽ lên áo tôi nữa, tôi khóc vì tiếc cái áo, nhưng tôi hỉu nước mắt không thể giải quyết được vấn đề, thế là tôi hôm sau tôi hái trái mắt mèo rồi vào sớm trét lên chỗ ngồi của bọn nó, làm hôm đó bọn nó gãi như khỉ đột.
- -Cô bị điếc à.. Tôi bảo cô ra ngoài sao cô đứng đó cười.
Tôi nuốt chút nước bọt, gương mặt nhu mì, lời lẽ mềm mỏng:
- -Thôi, anh ra ăn chút cơm đi, từ trưa đến giờ anh đã ăn gì đâu.
Chồng tôi cười khinh khỉnh:
- - Cô không cần diễn kịch, tôi ghét nhất mấy người giả tạo, cút ra ngoài cho tôi yên.
Mẹ cha cái trẻ tên Thắng khó ưa, không ăn cho chết đói luôn cũng được người ta đã có lòng mà cứ nạt nộ. Đáng ghét.
Tôi bỏ đi ra ngoài, đóng cửa lại.. Vừa đi vừa chửi:
- - Cái đồ kênh kiệu, ngạo mạn, không ăn coi ai đói biết liền…á..
Vừa đi vừa lẩm bẩm nên tôi không để ý, nên đã va vào ai đó.. Là anh hai Thịnh!
- -Anh Hai.. Em xin lỗi.. Em vô ý quá.
Anh Thịnh cười hiền:
- -Không có gì đâu em dâu, em có làm sao không, có đau ở đâu không?
Tôi xua tay:
- -Dạ không ạ.. Em không có sao.. Mà anh ở nhà ạ, em tưởng anh đi với chị Tâm rồi chứ?
- -Ngày mai công ty có cuộc họp thường niên nên anh không thể vắng mặt.
Tôi à lên, sau đó đi với anh Thịnh xuống nhà ăn luôn.
Mẹ chồng thấy chỉ hai chúng tôi thì liền hỏi:
- -Thắng Đâu Nhi?
- -Dạ anh Thắng nói chưa đói, anh nói ba mẹ cứ ăn trước, khi nào đói anh ấy sẽ ăn sau ạ.
Mẹ chồng tôi lại không vui, nói lớn:
- -Sao lại không đói, từ lúc nó về đến giờ cô có nấu cái gì cho nó ăn không?
- -Dạ không ạ..
Mẹ chồng tôi thở mạnh, quát tôi:
- -Tôi chẳng hiểu nổi cô nữa, chồng đi đâu cũng không quan tâm, không gọi điện hỏi han, đến khi chồng về cũng không chăm sóc, rốt cuộc ba mẹ cô có dạy cô cách làm dâu làm vợ không hả?
Tôi nghe nói động đến mẹ mình thì luồn máu nóng liền chảy mạnh khắp thân thể, tôi ghét nhất là ai xúc phạm hay nhục mạ mẹ mình. Với tôi, mẹ tôi là người phụ nữ vĩ đại nhất trên đời này. Và không có ai được nói mẹ tôi như thế.
- -Mẹ.. Tại anh Thắng không đói nên anh ấy chưa ăn.. Có liên quan gì đến mẹ con đâu ạ, sao mẹ lại lôi mẹ con vào chuyện này.
Bà nhỏ ngồi bên ghế thì cười khúc khích:
- - Wao.. Được đấy con dâu.. Mẹ thích con rồi đó.
Mẹ chồng tôi quay sang quát vào mặt bà nhỏ:
- -Cô im đi.. Đừng xía miệng vào chuyện của tôi, tôi đang dạy con dâu của mình, cô muốn thì sinh ra mà cưới dâu về dạy dỗ.. (Quay sang tôi) còn cô nữa, có con dâu nào mẹ chồng nói một câu mà cãi lại một câu như cô không?
Ơ hay, nói sai đúng gì cũng bắt người ta im à, mẹ chồng tôi vô lý thế nhỉ.?
Ba chồng tôi nghiêm giọng:
- -Bà Thôi đi.. Nó không ăn thì thôi, bà làm gì nghiêm trọng vấn đề lên như vậy.. Cũng tại bà mà ra đấy, chiều quá hoá hư. Gần ba mươi tuổi đầu không làm cái gì nên hồn chỉ tổ phá của là giỏi, bà nói cho nó biết, cứ cái đà này thì một đồng tôi cũng không chia cho nó chứ ở đấy mà cổ phần công ty. Ngồi đấy mà chờ sung rụng.
- -ông. Ông nói gì kì vậy?
- - Kỳ hay không bà tự hiểu, tôi nói rồi, nó mà cứ chơi bời lêu lổng là tôi giao hết cho thằng Thịnh nó quản lý thì đừng có trách. Nhi,Ngồi xuống ăn đi,mặc kệ nó,khi nào nó đói tự khắc nó ăn.
- -Dạ.. Con mời ba, mời hai mẹ, mời anh Hai dùng bữa ạ.
Trong lúc đó.. Tôi có lướt mắt nhìn tắt cả mọi người, bà nhỏ thì điềm nhiên ăn uống, anh Thịnh cũng bình thường, chỉ có mẹ chồng tôi, ánh mắt bà rất lạ, nó không hề buồn, nhưng tôi không đọc hết được.
Ăn cơm xong, tôi với dì Hồng dọn dẹp rửa bát, đáng ra rửa bát là việc của con Mận nhưng lúc ăn xong là mẹ chồng tôi kêu nó đi làm chuyện gì rồi.
- -Mợ lên nghĩ đi, để Tôi rửa.
- -Có mấy cái bát, con làm được mà.
Dì Hồng ngó lên nhà, thấy không có ai rồi mới nói với tôi bằng cái giọng nhỏ xíu:
- -Mợ nhanh nhanh mà lấy lòng cậu Ba đi, sẽ không bị bà lớn làm khó dễ..
Tôi cười:
- -Anh ta khó chịu như vậy thì lấy lòng kiểu gì hả dì?
- -Ong nào mà không thích mật. Đàn ông nào mà không ưa ngọt ngào, mợ thấy bà nhỏ không, tuy bà ấy không có con được nhưng ông chủ rất cưng chiều, số đêm ông ngủ với bà nhỏ còn nhiều hơn với bà lớn nữa.
Dì Hồng nói đến đó thì có bước chân truyền tới tôi ngước lên nhìn, là bà nhỏ. Tôi gật đầu nhẹ, khẽ hỏi bà nhỏ:
- -Mẹ.
- -Ừm. Con làm xong chưa pha cho mẹ một ly nước với, lúc nãy ăn trứng, bây giờ mẹ thấy hơi khó tiêu.
- -Dạ để con làm ngay.
- -Làm xong đem lên phòng cho mẹ nhé.
- -Dạ.
Tôi rửa tay, được dì Hồng chỉ túi trà hoa cúc nên làm một ly đem lên phòng của bà nhỏ, phòng bà nhỏ cách phòng vợ chồng tôi một phòng quần áo, khi tôi gõ cửa, bên trong vọng ra giọng nói:
- -Vào đi.
Tôi đi vào đặt ly trà lên bàn:
- -Mẹ uống trà đi, con có cho ít lát gừng vào, sẽ dễ tiêu lắm đó mẹ.
Bà nhỏ nhìn ly trà, sau đó đưa lên miệng uống một ngụm:
- -Ngon lắm..Nhi này, mẹ biết là chuyện riêng tư của hai đứa nhưng bắt buộc mẹ phải nói, hôm nay hai đứa tuyệt đối không được động phòng.
Tôi nghe mà mắt mở hết cỡ.. Là sao, sao lại không được động phòng.. Lúc trưa tôi nghe mẹ lớn nói hôm nay chúng tôi động phòng sẽ rất tốt mà, sao mẹ nhỏ lại không cho chúng tôi làm chuyện ấy, hay là bà không muốn chúng tôi có con trai..
- -Con đừng nhìn mẹ như thế.
- -Nhưng mẹ có thể giải thích tại sao không ạ?
- -Hôm nay là một ngày rất xấu.. Tuổi hai đứa cũng xấu, hổ mà gặp lợn thì làm sao mà tốt cho được chứ. Con không nghe ông bà mình có câu Dần Thân Tỵ Hợi tứ hành xung à. Mẹ xem thầy, tuổi hai đứa không những kỵ mà đến cung mệnh cũng kỵ nốt. Tương lai sẽ còn nhiều vất vả lắm. (bà nhỏ đột ngột cầm lấy tay tôi) Nhi, cố lên.
Bà nhỏ càng nói tôi càng không hiểu cái gì hết, sao bà lớn thì bảo tốt, bà nhỏ lại bảo xấu, tôi nên tin ai. Mà bà lớn là mẹ ruột của chồng tôi, chắc chắn bà sẽ làm những gì tốt nhất cho con mình, hay chăng bà nhỏ ganh ghét nên mới đặt điều nhỉ.?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.