Chương 22: Sự thật được phơi bày
Diễm My
07/08/2020
Bà nhỏ hùng hổ lắm, đôi mắt và giọng nói chắc nịch không giống một người đang nói dối, mà từ trước đến giờ tôi cũng nghĩ bà là một người tốt, tuy chúng tôi không có nhiều thời gian nói chuyện với nhau, nhưng trực giác của tôi bà nhỏ không phải loại người xấu.
Mà nếu như bà nhỏ đã khẳng định chồng tôi là con ba Tường, vậy thì nên chốt hạ mọi chuyện cho chuyện rõ ràng thôi. Nhưng để chắc chắn tôi vẫn phải nhắn cho chồng tôi một tin, đại khái là tôi bảo đã nói chuyện với bà nhỏ, và bà nhỏ bảo đảm chồng tôi là con của ba.. Không biết anh có đọc không nhưng mãi không thấy anh trả lời, bà nhỏ nôn nóng được nói ra sự thật, nhưng chồng tôi chưa về bà cũng không dám một mình manh động giữa bầy sói dữ.
Đang ngồi nói chuyện thì bà lớn đi tới, thấy hai chúng tôi ngồi cạnh nhau bà lớn thoáng chút không hài lòng, những tia mắt phức tạp hiện lên rõ mồn một.
- -Nhi.. Con chưa khỏe sao lại ra đây, ngoài này gió nhiều lắm, vào nhà đi con.
Bà nhỏ cười nhẹ, nhìn thẳng vào mắt bà lớn mà nói:
- -Chiều mát rượi có gió gì đâu chị. Cho con bé nó ra ngoài cho thoải mái, ở trong phòng bí bách sao mà chịu nổi.
Bà lớn hành động xem thường bà nhỏ ra mặt:
- -Con dâu của tôi thì tôi xót, chứ đâu phải lòng dạ như ai kia, khéo ăn khéo ở quá nên chẳng có nổi mụn con lúc về già, haizz, ta nói ăn ở làm sao mà cô quạnh thế không biết nữa.
Bà lớn khích bác như vậy nhưng bà nhỏ chẳng có chi là tức giận, trái lại còn cười thật tươi:
- - Em sống làm sao thì trời biết, đất biết, và anh Tường biết là được rồi chị ạ.. À, mà để đêm nay em bảo anh Tường sang ngủ với chị nhé, mấy tháng nay ở lì bên này, em hơi mệt, phiền chị lớn chăm sóc anh ấy một đêm nhé.
Bà lớn cứng miệng:
- -Cô…
- -À hai đêm cũng được, không phiền chứ chị?
Ánh mắt bà nhỏ đắc thắng nhìn bà lớn, trong trường hợp này bà lớn hoàn toàn thua cuộc. Bà ấy chỉ được cái danh tiếng nhưng không có miếng, đến việc vợ chồng ngủ cùng nhau cũng đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng cũng ngay sau đó, cơ mặt bà lớn giãn ra, hai đầu chân mày thả lỏng, thong thả nhếch môi:
- - Cảm ơn lòng tốt của cô, nhưng tôi không cần, tôi có 3 đứa con, sợ gì không có niềm vui, bây giờ lại có thêm đứa con dâu, kể ra nó không bị bệnh mẹ con tôi hàn huyên suốt đêm, chứ mấy chuyện tình cảm tôi sớm đã không màn, cô thích thì cố mà giữ cho chặt, nhớ, đừng tự mãn quá, 30 chưa phải là tết đâu. Hạng người giật chồng người khác sẽ không bao giờ có kết cục tốt đẹp. Cứ chờ ngày đó đi, không xa đâu.
Đang căng thẳng như thế thì con Mận nó chạy ra mời chúng tôi vào ăn cơm. Bà nhỏ nhàn nhã đi vào trước, còn tôi với bà lớn, bà mới quay qua nói với tôi rằng:
- -Nhi, con nhớ những gì con đã hứa với mẹ không? Chúng ta là người một nhà, chung một con thuyền, dù mẹ có làm gì thì cũng muốn tốt cho chồng còn thôi, con phải hiểu mình nên nói những gì, hiểu không?
Bà lớn lại tiếp lời, không cho tôi một cơ hội phản ứng:
- - Tất cả những gì trong nhà này đều là của chồng con và thằng Thịnh, mà con thừa biết thằng Thắng nó chỉ biết ăn chơi mà không biết làm, không có mẹ bên cạnh, chỉ e là cái nhà bọn con cũng không có mà ở chứ đừng nói đến cổ phần trong công ty. Con suy nghĩ kỹ, hãy làm những gì tốt nhất cho bản thân, dăm ba cái sự thật không phải là điều quan trọng, biết chưa?
Nói đoạn, bà ghé tai tôi:
- - Con cứ việc nói người hại chết con Sen là bà nhỏ, mọi việc cứ để mẹ tính. Con đàn bà đó đi rồi, cái sản nghiệp này sẽ thuộc về vợ chồng con.
Tôi nghe thì không tránh khỏi buồn cười, bà lớn muốn dùng tiền để mua chuộc tôi sao, lại còn thương chồng tôi nhất nhà nữa chứ, vãi đạn, bà ấy mà thương chắc nước mắt chảy ngược quá. Tuy biết là vậy, biết bà ấy ác độc nhưng bà ấy muốn hại người thì cũng được, tôi diễn với bà ta một chút cho vui.
Tôi liền gật đầu, thái độ ngoan ngoãn nghe lời, khuôn mặt bà lớn nhanh chóng chuyển sang trạng thái vui vẻ, hài lòng vỗ lấy vai tôi:
- - Con dâu ngoan. Thôi vào ăn cơm. Nhớ những gì mẹ dặn, xong mẹ sẽ cho con tiền gửi về quê cho anh chị thông gia.
Tôi cười khẩy một cái, những người có tiền thường đem tiền ra trao đổi, nhưng bà lớn lại quên mất có những thứ đồng tiền không bao giờ mua được, mà thứ trước mắt chính là tình cảm của ba chồng tôi.
Nói đến ba chồng tôi, chắc ông còn buồn chuyện cô Sen nên chẳng nói gì, chỉ lầm lũi ăn bát cơm của mình. Lúc này như chực nhớ, ông mới ngẩng mặt lên hỏi tôi:
- -Nhi đã khỏe hơn chưa con?
Tôi gật đầu.. Chuyện tôi nói không được bà nhỏ đã nói cho ông biết, ông thở dài thườn thượt.
- -Con ráng ăn uống cho nhanh hết bệnh. Ba mong được nghe những gì con đã biết. Rất mong.
Bà lớn nói bâng quơ:
- -úi dào nói không được nhưng vẫn viết ra hoặc chỉ đích danh được mà, lo gì.
Ba chồng hỏi tôi tiếp:
- -Được không con?
Tôi gật đầu nhẹ.. Ngó sang trên môi bà lớn thoáng nở một nụ cười.
- -Đấy, ăn xong đi rồi muốn hỏi cái gì thì hỏi.
Có lẽ vì nôn nóng được nghe sự thật nên ba chồng tôi ăn vội vã, thấy ông đang chờ đợi tôi cũng thôi không ăn nữa.
Con Mận với dì Hồng dọn dẹp xuống bếp, xong bà lớn bảo con Mận đi lấy giấy viết cho tôi.
Tất cả chúng tôi kéo nhau lên phòng khách. Bà lớn để trước mặt tôi 1 quyển vở và một cây bút. Ba chồng tôi sốt sắng hỏi ngay:
- -Con có gặp được cô Sen không.
Tôi gật đầu, ông lại hỏi:
- -Thế cô Sen nói gì.. Có nói ai là người hại chết cô ấy không, có nói nguyên nhân cụ thể không con?
Bà lớn chen vào:
- - Kìa. Ông hỏi từng ý thôi chứ.. Hỏi dồn dập thế kia sao con bé nó trả lời kịp. Bây giờ mẹ hỏi này, con Sen nó bị người ta hại chết hay tự tử. Con ghi ra giấy đi.
Tôi làm y như lời bà lớn nói… Viết vào giấy mấy chữ "Là người ta hại chết ạ"
- - Vậy Sen có nói là ai đã giết nó không?
Tôi đưa mắt nhìn tất cả mọi người… Ba chồng tôi gần như không chớp mắt, cả bà lớn, bà nhỏ và anh Thịnh cũng đổ dồn ánh mắt về chỗ tôi, đợi tôi trả lời.
Bà lớn hối thúc:
- -Nhi.. Trả lời đi con, đừng sợ..
Tôi hít một hơi thật là sâu, trên tay vẫn cầm chiếc bút bi màu xanh, tôi nói nhất định phải nói chuyện cô Sen cho ba chồng tôi biết, cái chết của cô ấy quá tức tưởi và bi thương.
Tôi không ghi tên bà lớn vội, mà viết hẳn một đoạn dài.
"" Cô Sen bị người ta giết chết, đau đớn lắm, người ta cắt cổ cô ấy, dùng dao đâm khắp người cô ấy, đến đứa nhỏ trong bụng cũng bị rạch bắt ra ngoài, đến khi chết thì bị may miệng lại, chặt xác thành nhiều mảnh đem chôn nhiều nơi còn trấn bùa để cô ấy không báo mộng được, người ta ác lắm ba ạ. ""
Ba chồng tôi đọc xong hai tay ông liền run rẩy, quyển vở cũng rung chuyển theo cử động của ông, môi ông giật giật, mặt ông kinh hoàng pha lẫn xót xa.
- --Trời ơi.. Là ai, là ai lại tàn nhẫn và độc ác như vậy, con nói đi, người đó là ai?
Lúc này mọi người gần như không ai dám thở mạnh, một tiếng động nhỏ cũng không hề có. Tất cả đều dồn hết về tôi. Phải mấy tầm mười mấy giây như thế tôi mới đưa tay mình chỉ thẳng vào người bà lớn trước sự ngỡ ngàng tột độ của những con người ở đây, bà lớn không ngờ tôi lại phản kèo, lắp bắp:
- -Nhi… con chỉ cái gì vậy.. Mau giải thích rõ ràng cho mọi người hiểu.
Thấy tôi vẫn không lay chuyển, bà nhỏ liền tận dụng cơ hội nghìn năm có một hỏi ngay:
- -Ý con nói là bà lớn hại chết chị Sen hả? Có phải Không Nhi?
Tôi chưa kịp gật đầu thì bà lớn đã hét lớn:
- -Vớ va vớ vẩn.. Tôi không có, Nhi à con giải thích cho mọi người đi.
Anh Thịnh:
- -Đúng đấy, em nói cho rõ ràng ra. Là ai? Không được nói lung tung.
Cánh tay tôi không có dấu hiệu di chuyển sang chỗ khác, vẫn kiên định chỉ vào mặt bà lớn không thay đổi.
- -Ý con là bà ta..bà ta đã hại cô Sen?
Tôi gật đầu với ba chồng, vẫn không quên nhìn bà lớn…
Bà ấy gào to lên:
- -Không có, tôi không có làm, ông đừng nghe nói vớ vẩn. Thanh Nhi, con đang đùa đúng không? Đúng không con dâu?
Đùa, bà nhìn xem tôi có giống đang đùa không?
Ba chồng tôi chắc hẳn ông cũng tờ mờ đoán là bà lớn, nhưng khi chính mắt ông nhìn thấy cái điểm mặt tôi dành cho bà lớn thì sự thất vọng ông dành cho bà lớn càng rõ rệt, ánh mắt ông nhìn bà lớn lạnh lẽo làm sao.
- - Tôi đoán chỉ có thể là bà thôi.. Chẳng phải ai khác.. Cuộc đời bà chưa bao giờ khiến tôi hài lòng điều gì cả.. Tôi ghê tởm con người của bà.. Tôi thấy sợ vì bao năm phải sống với một con quỷ đội lốt người như bà.. Bà Ngân, bà không có trái tim hay sao?
Bà lớn gào to lên ăn vạ, khóc um lên cho rằng mình vô tội, không có làm.
- -Tôi không có làm, ông không thể vì một lời nói vô căn cứ mà buộc tội tôi, tôi không phục.
Nhưng ba chồng tôi cười chua chát, ông cười nhưng hai hàng lệ chảy xuống mặt. Tôi tưởng ông đã làm lớn chuyện, ông sẽ mắng chửi bà lớn ghê lắm, nhưng không, ông chỉ nhìn bà lớn rồi nhếch mép nói:
- - Tôi chưa bao giờ tin bà cả.
Một câu nói như ngàn mũi tên đâm vào con tim bà lớn khiến mọi hành động của bà dừng ngay tức khắc, bà lớn cười, cười trong mếu máo:
- -Ông vừa nói cái gì? Ông lập lại xem?
Đôi mắt ba chồng sắc lạnh, tựa hồ như những lớp băng, nó không đơn thuần là sự lạnh lẽo, còn chứa đựng cả một bầu trời khinh bỉ:
- - Lấy bà là do ba mẹ ép buộc, chẳng phải vì tình yêu, nhưng tôi đã nghĩ thử một lần yêu bà, thương bà, nhưng không, càng sống với nhau tôi càng thấy sợ, sợ cái con người lươn lẹo và mưu mô như bà.. Hôm nay bà có thể không nhận tội, bà có thể thoát được bản án pháp luât nhưng còn bản án lương tâm sẽ đeo bám bà cả cuộc đời này.
Bà lớn đột ngột cười to… Cười như một kẻ điên loạn.
- -Haha… Thì ra ông nghĩ về tôi như vậy, ông cho rằng tôi xấu xa như vậy.. Đúng.. Là tôi đã giết con Sen đấy, tôi giết nó vì nó cướp lấy trái tim ông, nó bỏ đi nhưng đem cả trái tim ông đi theo..ông say rượu, ông ôm lấy tôi và gọi tên nó.. Nó thì có cái đách gì hơn tôi, nó nghèo hèn, nó làm sao tương xứng với ông, tại sao, tại sao ông lại chọn nó thay vì tôi hả? Ông nói đi..!!
- -Vì cô ấy đơn thuần, không mưu mô vụ lợi như bà. Bà giết chết cô ấy, nhưng bà mãi mãi cũng không có được thứ bà muốn đâu, chỉ khiến tôi càng ghê tởm bà hơn.. Tôi ước gì không bao giờ thấy cái gương mặt đáng sợ của bà, lúc đó thì tôi mới ăn ngon ngủ yên được.
Ba chồng tôi không đánh đập, không mắng chửi xối xả, nhưng những lời ông nói nó đau lắm, nó khiến những sợi mao mạch của bà lớn muốn đứt đoạn, con tim bà rỉ máu, thà ông cứ đánh bà năm ba cái, nhưng ông lại dùng bản áo cao nhất đó chính là sự hờ hững, còn gì đau bằng khi yêu một người thật nhiều, sau mấy mươi năm thì nhận lại câu nói "chưa bao giờ yêu mình", bà đau đau như chết đi sống lại. Thân thể muốn rã rời, con tim như thôi không đập nữa.
- -Hóa ra ông ghét tôi như vậy? Hoá ra tôi sinh cho ông ba đứa con thông minh khỏe mạnh cũng không bằng hai con đàn bà thấp kém đó.
- - Ba đứa con? Bà có nhầm không?
Tiếng nói cất lên kèm theo những bước chân đang tiến dứt khoát, là chồng tôi về, câu hỏi ấy cũng là do anh hỏi.
Bà lớn ngạc nhiên:
- - Thắng.. Con..
- -Tôi không phải con bà, đừng gọi con cái ở đây, chúng ta không thân thiết như vậy đâu bà lớn.
Tôi kịp thời nhìn thấy hai tay bà lớn run rẩy, mặt tái xanh, môi mấp máy nhưng không phát ra tiếng, lúc này anh Thịnh mới nói:
- -Thắng em nói gì vậy, mẹ là mẹ của chúng ta.
Chồng tôi nhếch mép, lúc này anh đã đi đến bên tôi.
- -Mẹ ai tôi không biết, nhưng chắc chắn bà ta không phải mẹ tôi.
Người không hiểu chuyện gì chính là ba chồng tôi, ông ngơ ngác:
- -Con nói gì vậy Thắng, rốt cuộc là làm sao?
- -Ba hỏi bà ta đi.. Xem con là con của ai, xem bà ta đã làm những chuyện tài trời gì?
Ba chồng nhìn bà lớn:
- -Là sao? Bà lại làm cái chuyện gì nữa?
Không đợi bà lớn trả lời, chồng tôi nói luôn:
- -Nếu mà khó nói quá thì tôi nói luôn, con không phải là con của bà ta, con là con của mẹ Như.
- -Cái gì??
Ba chồng tôi đang ngồi, nghe chồng tôi nói bỗng đứng phắt dậy, hai mắt mở to kinh ngạc, kinh ngạc đến lắp bắp:
- - Con nói.. Nói.. Cái gì.. Con là con của mẹ Như?
Ông xoay qua nhìn bà nhỏ, lúc này đôi mắt bà nhỏ đã đỏ lên, bà nhỏ gật đầu:
- -Đúng.. Thằng Thắng là con tôi..
- -Sao có thể được.. Năm đó chẳng phải đứa bé đã..
Bà nhỏ lắc đầu:
- - Năm đó con chúng ta đã bị trao đổi, sự thật là con chúng ta không có chết, nó bị người ta đánh tráo thôi, mà đứa bé năm đó chính là thằng Thắng.
- -Trời..!!
Ba chồng tôi kêu lên ngồi thụp xuống ghế. Vừa cười vừa khóc.
Bà lớn nhắm chặt mắt, sự bất lực hiện rõ trên khuôn mặt của bà ấy.
- -Bà Ngân, đừng nói với tôi những chuyện này đều do một tay bà sắp xếp, có phải không?
Ba chồng tôi không kìm nén được mà hét toáng lên giọng nói thật đáng sợ.
Chồng tôi nhàn nhã nói tiếp:
- - Mẹ, mẹ lấy giấy tờ cho ba xem đi. Để có người không phục cho rằng chúng ta nói suông.
Bà nhỏ đi về phòng lấy tờ giấy xét nghiệm cho ba chồng tôi xem qua, bên này chồng tôi quay sang nói với bà lớn:
- -Bà tưởng một tay che hết cả bầu trời hay sao, bà tưởng những việc bà làm có thể qua mặt được người khác sao.. Không đâu.. Tôi biết bà không phải mẹ tôi từ lâu rồi, bà cố tình chiều chuộng tôi để tôi hư hỏng, bà cho con bà đi học, thuê gia sư giỏi nhất về kèm cặp, còn tôi bà xúi giục tôi ăn chơi, bà xúi tôi vào con đường hư hỏng, bà sợ tôi học hành sau này sẽ tranh giành gia tài với bà chứ gì.. Hừ.. Thế lại khiến bà thất vọng, tôi biết tất đấy bà Ngân ạ..
Chồng tôi vừa dứt lời thì một bạt tai nảy lửa được ba chồng tôi giáng thẳng vào mặt bà lớn:
- -Khốn nạn.. Cái loại khốn nạn nhất tôi từng biết.. Bà không phải người, là con thú.. Cút..cút khỏi nhà tôi…
Anh Thịnh:
- -Kìa ba,, chuyện đâu còn có đó.. Ba đừng nóng vội.. Biết đâu đây chỉ là sự nhầm lẫn, biết đâu là do bệnh viện họ trao nhầm, rất nhiều trường hợp trao nhầm con lỗi từ phía bệnh viện.
Bà lớn như vớ được phao cứu sinh ôm mặt gật đầu:
- -Đúng vậy, chắc là do nhầm lẫn, tôi không có làm. Tôi không có làm!
- -Vậy sao, vậy chắc bà nhớ người này chứ nhỉ?
Chồng tôi lấy điện thoại, gọi cho ai đó, những hồi chuông bắt đầu vang lên, và màn hình liền xuất hiện một giọng nói phụ nữ:
- -Alô..
Khi giọng nói đó được cất lên, hình ảnh một phụ nữ trung tuổi hiện lên màn hình điện thoại khuôn mặt bà lớn trắng bệch, không còn một giọt máu. Bà ấy định lao đến giành lấy điện thoại thì chồng tôi quát rõ to:
- -Bà đứng yên ở đó ngay.. Bà sợ cái gì..
Anh quay vào cuộc nói chuyện điện thoại bằng face time:
- -Alô.. Cô có khỏe không ạ, cháu Thắng đây ạ.
- - Cô khỏe.. Còn cháu?
- - cháu cũng khỏe, hôm nay gọi cho cô nhờ cô đính chính một số việc ạ.
- -Ừ, cháu nói đi.
Chồng tôi đưa camera về phía bà lớn, rồi hỏi người phụ nữ trong điện thoại:
- -Cô vẫn nhớ người này chứ ạ?
- -Cô nhớ..Là bà Ngân.
- -Vâng.. Vậy còn người này. (anh quay mặt bà nhỏ)
- -Là.. Là vợ nhỏ của chồng bà Ngân.
- -Vâng.. Hôm nay cháu gọi là nhờ cô xác minh giúp cháu chuyện năm đó cô đã làm những gì, và ai đã sai khiến cô?
Người phụ nữ trong điện thoại im lặng một chút, sau đó hít một hơi thật sâu mới bắt đầu kể lại:
- -Năm đó cô là người trực tiếp sinh cho bà vợ nhỏ, nhưng bị bà Ngân uy hiếp phải đổi lấy đứa bé trai của bà vợ nhỏ sang thành con bà ấy và ngược lại, trước thế lực của bà Ngân nên cô không dám làm trái ý, cô thực sự rất ăn hận. Cô biết chính bàn tay cô đã thay đổi số phận đứa trẻ vô tội.
Bà lớn rít lên:
- - Bà nói dối.. Tôi không có quen bà!
- - Bà đừng lầm lỗi nữa, cũng đừng tìm tôi, năm đó tôi mới ra trường, bị bà uy hiếp nếu không làm sẽ mất việc, tôi vẫn còn cảm thấy tội lỗi đây này.. Bà còn tàn nhẫn nhìn đứa con gái của mình chết từ từ, nếu như năm đó bà không vì thù hằn ích kỷ, đừng đánh tráo hai đứa bé và cho bé gái đi cấp cứu có khi nó còn sống. Bà là mẹ mà nhìn con mình từ từ tắt thở cũng không rơi một giọt nước mắt, tàn nhẫn thật.
Chân tay tôi muốn rụng rời trước lời kể của người bác sĩ năm xưa, bà ấy sao cho thể ác độc như vậy? Để đạt được mục đích sẵn sàng buông bỏ tính mạng con mình..
Chồng tôi cảm ơn cô ấy rồi tắt máy.
- -Sao, nhân chứng vật chứng đều có đủ.. Bà còn chối cãi nữa không? Bà sống gần hết đời người nhưng cả cuộc đời chỉ làm việc hại người khác, bà không thấy mệt mỏi à?
Ba chồng tôi lắc đầu, bất lực:
- -Tôi không còn gì để nói với bà cả, trước khi tôi còn bình tỉnh thì bà mau dọn đồ cút khỏi đây ngay. Tôi mà điên lên tôi không đảm bảo sự an toàn của bà đâu..nhanh..
Bà nhỏ:
- -Khoan đã, tôi muốn biết đứa bé con của chị Sen đâu, bà mổ bụng bắt con rồi đứa bé đâu?
Bà lớn cười man rợ:
- -Tao đem nó đi nấu thức ăn cho bọn mày ăn rồi, bọn mày đã ăn thịt một đứa trẻ sơ sinh đấy.. Haha
Ba chồng:
- - Cút ngay…. Khốn nạn...
Ngày bà lớn đi, anh Thịnh đứng nhìn theo buồn man mác, không biết bà ấy đi đâu, nhưng dù sao bà ấy có tiền vàng, không thiếu nơi để ở, cái bà ấy không có được chính là thứ mình đã theo đuổi mấy mươi năm qua.. Cái gì không là của mình, cố chấp giành giật cũng chẳng được.
Bà lớn đi rồi căn nhà trở nên yên ắng và trầm mặc, ba chồng tôi vẫn còn buồn lắm, ông không thể hình dung nổi những việc tàn ác mà bà lớn đã làm. Ông ôm bà nhỏ vào lòng, vỗ về những thiệt thòi mà bà nhỏ đã chịu suốt thời gian qua.
____
Tôi vẫn chưa nói được, vẫn phải uống thuốc, hôm đó nhiều chuyện cần giải quyết nên quên béng việc có phải bà lớn làm tôi tắt tiếng hay không, nhưng thôi, dù sao bà ấy cũng đi rồi, tôi cũng khỏe, đợi sang đầu tuần chồng tôi đưa vào viện tái khám lại.
Mà lạ một điều mấy hôm nay con Mận nó ngủ dậy muộn, phải gọi nó mới chịu thức, nó làm thì ít mà ăn ngủ thì nhiều, hôm nay dì Hồng đi siêu thị, nó bảo:
- -Dì nhớ mua cho con mấy trái xoài xanh với cóc non nha dì, à thêm hai trái khóm nữa.
Đến mức này dì Hồng liền ngờ ngợ:
- -Mày làm sao gì mà ăn đồ chua không vậy?
- -Con thèm mà dì?
- -Thèm? Mày thèm chua?
- -Dạ.. Con thèm ăn cái gì cho thiệt là chua á, giờ này mà có trái xoài non mà chấm mắm đường là hết sẩy luôn đó dì, mợ Ba, mợ có thèm không?
Tôi lắc đầu, nhưng trong đầu lại xẹt qua một ý nghĩ, và có lẽ dì Hồng cũng nghĩ như tôi, dì ấy liền hỏi:
- -Mày thèm lâu chưa, tháng này mày có kinh chưa?
- -Con mới thèm đây hà, hình như con chưa có kinh nữa.
Dì Hồng mặt tái mét:
- -Mày chạy đi mua mấy cái que tránh thai về cho tao, nhanh lên..
- -Chi vậy dì?
- -Không hỏi, đi nhanh đi.. Nhanh..
Con Mận vội đi ngay.. Nó đem về mấy cái que đưa cho dì Hồng:
- - Đây, que đây.
- -Đưa tao làm gì. Mày đi vào nhà vệ sinh thử cho tao, nhanh lên..
Con Mận tức tốc làm theo, thấy nó lâu không ra dì Hồng liền đập cửa mấy lần nó mới tiu nghỉu đưa mấy cái que hai vạch đỏ chót, nó run hơn cầy sấy:
- -Dì ơi, mợ ơi, hình như con có thai rồi, hu hu..
Hình như gì nữa, 2 vạch đỏ đậm như này cơ mà.
- -Chắc chắc luôn rồi.. Mày ngủ với ai hả Mận, sao mày ngu vậy con ơi. Nói nói cho tao biết mày ngủ với tao, thằng đó ở đâu, con cái nhà ai để tao dắt mày đi qua đó.
Hai tay con Mận bấu vào nhau, nó ấp úng:
- -Con.. Con..
Dì Hồng quát nó:
- -Tao hỏi mày thằng đó là ai để tao còn bắt nó chịu trách nhiệm, nói nhanh coi Mận. Thằng nào?
Con Mận sợ quá hoảng hốt trả lời:
- -Là thằng cậu Hai ạ, cậu Hai Thịnh ạ.
Mà nếu như bà nhỏ đã khẳng định chồng tôi là con ba Tường, vậy thì nên chốt hạ mọi chuyện cho chuyện rõ ràng thôi. Nhưng để chắc chắn tôi vẫn phải nhắn cho chồng tôi một tin, đại khái là tôi bảo đã nói chuyện với bà nhỏ, và bà nhỏ bảo đảm chồng tôi là con của ba.. Không biết anh có đọc không nhưng mãi không thấy anh trả lời, bà nhỏ nôn nóng được nói ra sự thật, nhưng chồng tôi chưa về bà cũng không dám một mình manh động giữa bầy sói dữ.
Đang ngồi nói chuyện thì bà lớn đi tới, thấy hai chúng tôi ngồi cạnh nhau bà lớn thoáng chút không hài lòng, những tia mắt phức tạp hiện lên rõ mồn một.
- -Nhi.. Con chưa khỏe sao lại ra đây, ngoài này gió nhiều lắm, vào nhà đi con.
Bà nhỏ cười nhẹ, nhìn thẳng vào mắt bà lớn mà nói:
- -Chiều mát rượi có gió gì đâu chị. Cho con bé nó ra ngoài cho thoải mái, ở trong phòng bí bách sao mà chịu nổi.
Bà lớn hành động xem thường bà nhỏ ra mặt:
- -Con dâu của tôi thì tôi xót, chứ đâu phải lòng dạ như ai kia, khéo ăn khéo ở quá nên chẳng có nổi mụn con lúc về già, haizz, ta nói ăn ở làm sao mà cô quạnh thế không biết nữa.
Bà lớn khích bác như vậy nhưng bà nhỏ chẳng có chi là tức giận, trái lại còn cười thật tươi:
- - Em sống làm sao thì trời biết, đất biết, và anh Tường biết là được rồi chị ạ.. À, mà để đêm nay em bảo anh Tường sang ngủ với chị nhé, mấy tháng nay ở lì bên này, em hơi mệt, phiền chị lớn chăm sóc anh ấy một đêm nhé.
Bà lớn cứng miệng:
- -Cô…
- -À hai đêm cũng được, không phiền chứ chị?
Ánh mắt bà nhỏ đắc thắng nhìn bà lớn, trong trường hợp này bà lớn hoàn toàn thua cuộc. Bà ấy chỉ được cái danh tiếng nhưng không có miếng, đến việc vợ chồng ngủ cùng nhau cũng đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng cũng ngay sau đó, cơ mặt bà lớn giãn ra, hai đầu chân mày thả lỏng, thong thả nhếch môi:
- - Cảm ơn lòng tốt của cô, nhưng tôi không cần, tôi có 3 đứa con, sợ gì không có niềm vui, bây giờ lại có thêm đứa con dâu, kể ra nó không bị bệnh mẹ con tôi hàn huyên suốt đêm, chứ mấy chuyện tình cảm tôi sớm đã không màn, cô thích thì cố mà giữ cho chặt, nhớ, đừng tự mãn quá, 30 chưa phải là tết đâu. Hạng người giật chồng người khác sẽ không bao giờ có kết cục tốt đẹp. Cứ chờ ngày đó đi, không xa đâu.
Đang căng thẳng như thế thì con Mận nó chạy ra mời chúng tôi vào ăn cơm. Bà nhỏ nhàn nhã đi vào trước, còn tôi với bà lớn, bà mới quay qua nói với tôi rằng:
- -Nhi, con nhớ những gì con đã hứa với mẹ không? Chúng ta là người một nhà, chung một con thuyền, dù mẹ có làm gì thì cũng muốn tốt cho chồng còn thôi, con phải hiểu mình nên nói những gì, hiểu không?
Bà lớn lại tiếp lời, không cho tôi một cơ hội phản ứng:
- - Tất cả những gì trong nhà này đều là của chồng con và thằng Thịnh, mà con thừa biết thằng Thắng nó chỉ biết ăn chơi mà không biết làm, không có mẹ bên cạnh, chỉ e là cái nhà bọn con cũng không có mà ở chứ đừng nói đến cổ phần trong công ty. Con suy nghĩ kỹ, hãy làm những gì tốt nhất cho bản thân, dăm ba cái sự thật không phải là điều quan trọng, biết chưa?
Nói đoạn, bà ghé tai tôi:
- - Con cứ việc nói người hại chết con Sen là bà nhỏ, mọi việc cứ để mẹ tính. Con đàn bà đó đi rồi, cái sản nghiệp này sẽ thuộc về vợ chồng con.
Tôi nghe thì không tránh khỏi buồn cười, bà lớn muốn dùng tiền để mua chuộc tôi sao, lại còn thương chồng tôi nhất nhà nữa chứ, vãi đạn, bà ấy mà thương chắc nước mắt chảy ngược quá. Tuy biết là vậy, biết bà ấy ác độc nhưng bà ấy muốn hại người thì cũng được, tôi diễn với bà ta một chút cho vui.
Tôi liền gật đầu, thái độ ngoan ngoãn nghe lời, khuôn mặt bà lớn nhanh chóng chuyển sang trạng thái vui vẻ, hài lòng vỗ lấy vai tôi:
- - Con dâu ngoan. Thôi vào ăn cơm. Nhớ những gì mẹ dặn, xong mẹ sẽ cho con tiền gửi về quê cho anh chị thông gia.
Tôi cười khẩy một cái, những người có tiền thường đem tiền ra trao đổi, nhưng bà lớn lại quên mất có những thứ đồng tiền không bao giờ mua được, mà thứ trước mắt chính là tình cảm của ba chồng tôi.
Nói đến ba chồng tôi, chắc ông còn buồn chuyện cô Sen nên chẳng nói gì, chỉ lầm lũi ăn bát cơm của mình. Lúc này như chực nhớ, ông mới ngẩng mặt lên hỏi tôi:
- -Nhi đã khỏe hơn chưa con?
Tôi gật đầu.. Chuyện tôi nói không được bà nhỏ đã nói cho ông biết, ông thở dài thườn thượt.
- -Con ráng ăn uống cho nhanh hết bệnh. Ba mong được nghe những gì con đã biết. Rất mong.
Bà lớn nói bâng quơ:
- -úi dào nói không được nhưng vẫn viết ra hoặc chỉ đích danh được mà, lo gì.
Ba chồng hỏi tôi tiếp:
- -Được không con?
Tôi gật đầu nhẹ.. Ngó sang trên môi bà lớn thoáng nở một nụ cười.
- -Đấy, ăn xong đi rồi muốn hỏi cái gì thì hỏi.
Có lẽ vì nôn nóng được nghe sự thật nên ba chồng tôi ăn vội vã, thấy ông đang chờ đợi tôi cũng thôi không ăn nữa.
Con Mận với dì Hồng dọn dẹp xuống bếp, xong bà lớn bảo con Mận đi lấy giấy viết cho tôi.
Tất cả chúng tôi kéo nhau lên phòng khách. Bà lớn để trước mặt tôi 1 quyển vở và một cây bút. Ba chồng tôi sốt sắng hỏi ngay:
- -Con có gặp được cô Sen không.
Tôi gật đầu, ông lại hỏi:
- -Thế cô Sen nói gì.. Có nói ai là người hại chết cô ấy không, có nói nguyên nhân cụ thể không con?
Bà lớn chen vào:
- - Kìa. Ông hỏi từng ý thôi chứ.. Hỏi dồn dập thế kia sao con bé nó trả lời kịp. Bây giờ mẹ hỏi này, con Sen nó bị người ta hại chết hay tự tử. Con ghi ra giấy đi.
Tôi làm y như lời bà lớn nói… Viết vào giấy mấy chữ "Là người ta hại chết ạ"
- - Vậy Sen có nói là ai đã giết nó không?
Tôi đưa mắt nhìn tất cả mọi người… Ba chồng tôi gần như không chớp mắt, cả bà lớn, bà nhỏ và anh Thịnh cũng đổ dồn ánh mắt về chỗ tôi, đợi tôi trả lời.
Bà lớn hối thúc:
- -Nhi.. Trả lời đi con, đừng sợ..
Tôi hít một hơi thật là sâu, trên tay vẫn cầm chiếc bút bi màu xanh, tôi nói nhất định phải nói chuyện cô Sen cho ba chồng tôi biết, cái chết của cô ấy quá tức tưởi và bi thương.
Tôi không ghi tên bà lớn vội, mà viết hẳn một đoạn dài.
"" Cô Sen bị người ta giết chết, đau đớn lắm, người ta cắt cổ cô ấy, dùng dao đâm khắp người cô ấy, đến đứa nhỏ trong bụng cũng bị rạch bắt ra ngoài, đến khi chết thì bị may miệng lại, chặt xác thành nhiều mảnh đem chôn nhiều nơi còn trấn bùa để cô ấy không báo mộng được, người ta ác lắm ba ạ. ""
Ba chồng tôi đọc xong hai tay ông liền run rẩy, quyển vở cũng rung chuyển theo cử động của ông, môi ông giật giật, mặt ông kinh hoàng pha lẫn xót xa.
- --Trời ơi.. Là ai, là ai lại tàn nhẫn và độc ác như vậy, con nói đi, người đó là ai?
Lúc này mọi người gần như không ai dám thở mạnh, một tiếng động nhỏ cũng không hề có. Tất cả đều dồn hết về tôi. Phải mấy tầm mười mấy giây như thế tôi mới đưa tay mình chỉ thẳng vào người bà lớn trước sự ngỡ ngàng tột độ của những con người ở đây, bà lớn không ngờ tôi lại phản kèo, lắp bắp:
- -Nhi… con chỉ cái gì vậy.. Mau giải thích rõ ràng cho mọi người hiểu.
Thấy tôi vẫn không lay chuyển, bà nhỏ liền tận dụng cơ hội nghìn năm có một hỏi ngay:
- -Ý con nói là bà lớn hại chết chị Sen hả? Có phải Không Nhi?
Tôi chưa kịp gật đầu thì bà lớn đã hét lớn:
- -Vớ va vớ vẩn.. Tôi không có, Nhi à con giải thích cho mọi người đi.
Anh Thịnh:
- -Đúng đấy, em nói cho rõ ràng ra. Là ai? Không được nói lung tung.
Cánh tay tôi không có dấu hiệu di chuyển sang chỗ khác, vẫn kiên định chỉ vào mặt bà lớn không thay đổi.
- -Ý con là bà ta..bà ta đã hại cô Sen?
Tôi gật đầu với ba chồng, vẫn không quên nhìn bà lớn…
Bà ấy gào to lên:
- -Không có, tôi không có làm, ông đừng nghe nói vớ vẩn. Thanh Nhi, con đang đùa đúng không? Đúng không con dâu?
Đùa, bà nhìn xem tôi có giống đang đùa không?
Ba chồng tôi chắc hẳn ông cũng tờ mờ đoán là bà lớn, nhưng khi chính mắt ông nhìn thấy cái điểm mặt tôi dành cho bà lớn thì sự thất vọng ông dành cho bà lớn càng rõ rệt, ánh mắt ông nhìn bà lớn lạnh lẽo làm sao.
- - Tôi đoán chỉ có thể là bà thôi.. Chẳng phải ai khác.. Cuộc đời bà chưa bao giờ khiến tôi hài lòng điều gì cả.. Tôi ghê tởm con người của bà.. Tôi thấy sợ vì bao năm phải sống với một con quỷ đội lốt người như bà.. Bà Ngân, bà không có trái tim hay sao?
Bà lớn gào to lên ăn vạ, khóc um lên cho rằng mình vô tội, không có làm.
- -Tôi không có làm, ông không thể vì một lời nói vô căn cứ mà buộc tội tôi, tôi không phục.
Nhưng ba chồng tôi cười chua chát, ông cười nhưng hai hàng lệ chảy xuống mặt. Tôi tưởng ông đã làm lớn chuyện, ông sẽ mắng chửi bà lớn ghê lắm, nhưng không, ông chỉ nhìn bà lớn rồi nhếch mép nói:
- - Tôi chưa bao giờ tin bà cả.
Một câu nói như ngàn mũi tên đâm vào con tim bà lớn khiến mọi hành động của bà dừng ngay tức khắc, bà lớn cười, cười trong mếu máo:
- -Ông vừa nói cái gì? Ông lập lại xem?
Đôi mắt ba chồng sắc lạnh, tựa hồ như những lớp băng, nó không đơn thuần là sự lạnh lẽo, còn chứa đựng cả một bầu trời khinh bỉ:
- - Lấy bà là do ba mẹ ép buộc, chẳng phải vì tình yêu, nhưng tôi đã nghĩ thử một lần yêu bà, thương bà, nhưng không, càng sống với nhau tôi càng thấy sợ, sợ cái con người lươn lẹo và mưu mô như bà.. Hôm nay bà có thể không nhận tội, bà có thể thoát được bản án pháp luât nhưng còn bản án lương tâm sẽ đeo bám bà cả cuộc đời này.
Bà lớn đột ngột cười to… Cười như một kẻ điên loạn.
- -Haha… Thì ra ông nghĩ về tôi như vậy, ông cho rằng tôi xấu xa như vậy.. Đúng.. Là tôi đã giết con Sen đấy, tôi giết nó vì nó cướp lấy trái tim ông, nó bỏ đi nhưng đem cả trái tim ông đi theo..ông say rượu, ông ôm lấy tôi và gọi tên nó.. Nó thì có cái đách gì hơn tôi, nó nghèo hèn, nó làm sao tương xứng với ông, tại sao, tại sao ông lại chọn nó thay vì tôi hả? Ông nói đi..!!
- -Vì cô ấy đơn thuần, không mưu mô vụ lợi như bà. Bà giết chết cô ấy, nhưng bà mãi mãi cũng không có được thứ bà muốn đâu, chỉ khiến tôi càng ghê tởm bà hơn.. Tôi ước gì không bao giờ thấy cái gương mặt đáng sợ của bà, lúc đó thì tôi mới ăn ngon ngủ yên được.
Ba chồng tôi không đánh đập, không mắng chửi xối xả, nhưng những lời ông nói nó đau lắm, nó khiến những sợi mao mạch của bà lớn muốn đứt đoạn, con tim bà rỉ máu, thà ông cứ đánh bà năm ba cái, nhưng ông lại dùng bản áo cao nhất đó chính là sự hờ hững, còn gì đau bằng khi yêu một người thật nhiều, sau mấy mươi năm thì nhận lại câu nói "chưa bao giờ yêu mình", bà đau đau như chết đi sống lại. Thân thể muốn rã rời, con tim như thôi không đập nữa.
- -Hóa ra ông ghét tôi như vậy? Hoá ra tôi sinh cho ông ba đứa con thông minh khỏe mạnh cũng không bằng hai con đàn bà thấp kém đó.
- - Ba đứa con? Bà có nhầm không?
Tiếng nói cất lên kèm theo những bước chân đang tiến dứt khoát, là chồng tôi về, câu hỏi ấy cũng là do anh hỏi.
Bà lớn ngạc nhiên:
- - Thắng.. Con..
- -Tôi không phải con bà, đừng gọi con cái ở đây, chúng ta không thân thiết như vậy đâu bà lớn.
Tôi kịp thời nhìn thấy hai tay bà lớn run rẩy, mặt tái xanh, môi mấp máy nhưng không phát ra tiếng, lúc này anh Thịnh mới nói:
- -Thắng em nói gì vậy, mẹ là mẹ của chúng ta.
Chồng tôi nhếch mép, lúc này anh đã đi đến bên tôi.
- -Mẹ ai tôi không biết, nhưng chắc chắn bà ta không phải mẹ tôi.
Người không hiểu chuyện gì chính là ba chồng tôi, ông ngơ ngác:
- -Con nói gì vậy Thắng, rốt cuộc là làm sao?
- -Ba hỏi bà ta đi.. Xem con là con của ai, xem bà ta đã làm những chuyện tài trời gì?
Ba chồng nhìn bà lớn:
- -Là sao? Bà lại làm cái chuyện gì nữa?
Không đợi bà lớn trả lời, chồng tôi nói luôn:
- -Nếu mà khó nói quá thì tôi nói luôn, con không phải là con của bà ta, con là con của mẹ Như.
- -Cái gì??
Ba chồng tôi đang ngồi, nghe chồng tôi nói bỗng đứng phắt dậy, hai mắt mở to kinh ngạc, kinh ngạc đến lắp bắp:
- - Con nói.. Nói.. Cái gì.. Con là con của mẹ Như?
Ông xoay qua nhìn bà nhỏ, lúc này đôi mắt bà nhỏ đã đỏ lên, bà nhỏ gật đầu:
- -Đúng.. Thằng Thắng là con tôi..
- -Sao có thể được.. Năm đó chẳng phải đứa bé đã..
Bà nhỏ lắc đầu:
- - Năm đó con chúng ta đã bị trao đổi, sự thật là con chúng ta không có chết, nó bị người ta đánh tráo thôi, mà đứa bé năm đó chính là thằng Thắng.
- -Trời..!!
Ba chồng tôi kêu lên ngồi thụp xuống ghế. Vừa cười vừa khóc.
Bà lớn nhắm chặt mắt, sự bất lực hiện rõ trên khuôn mặt của bà ấy.
- -Bà Ngân, đừng nói với tôi những chuyện này đều do một tay bà sắp xếp, có phải không?
Ba chồng tôi không kìm nén được mà hét toáng lên giọng nói thật đáng sợ.
Chồng tôi nhàn nhã nói tiếp:
- - Mẹ, mẹ lấy giấy tờ cho ba xem đi. Để có người không phục cho rằng chúng ta nói suông.
Bà nhỏ đi về phòng lấy tờ giấy xét nghiệm cho ba chồng tôi xem qua, bên này chồng tôi quay sang nói với bà lớn:
- -Bà tưởng một tay che hết cả bầu trời hay sao, bà tưởng những việc bà làm có thể qua mặt được người khác sao.. Không đâu.. Tôi biết bà không phải mẹ tôi từ lâu rồi, bà cố tình chiều chuộng tôi để tôi hư hỏng, bà cho con bà đi học, thuê gia sư giỏi nhất về kèm cặp, còn tôi bà xúi giục tôi ăn chơi, bà xúi tôi vào con đường hư hỏng, bà sợ tôi học hành sau này sẽ tranh giành gia tài với bà chứ gì.. Hừ.. Thế lại khiến bà thất vọng, tôi biết tất đấy bà Ngân ạ..
Chồng tôi vừa dứt lời thì một bạt tai nảy lửa được ba chồng tôi giáng thẳng vào mặt bà lớn:
- -Khốn nạn.. Cái loại khốn nạn nhất tôi từng biết.. Bà không phải người, là con thú.. Cút..cút khỏi nhà tôi…
Anh Thịnh:
- -Kìa ba,, chuyện đâu còn có đó.. Ba đừng nóng vội.. Biết đâu đây chỉ là sự nhầm lẫn, biết đâu là do bệnh viện họ trao nhầm, rất nhiều trường hợp trao nhầm con lỗi từ phía bệnh viện.
Bà lớn như vớ được phao cứu sinh ôm mặt gật đầu:
- -Đúng vậy, chắc là do nhầm lẫn, tôi không có làm. Tôi không có làm!
- -Vậy sao, vậy chắc bà nhớ người này chứ nhỉ?
Chồng tôi lấy điện thoại, gọi cho ai đó, những hồi chuông bắt đầu vang lên, và màn hình liền xuất hiện một giọng nói phụ nữ:
- -Alô..
Khi giọng nói đó được cất lên, hình ảnh một phụ nữ trung tuổi hiện lên màn hình điện thoại khuôn mặt bà lớn trắng bệch, không còn một giọt máu. Bà ấy định lao đến giành lấy điện thoại thì chồng tôi quát rõ to:
- -Bà đứng yên ở đó ngay.. Bà sợ cái gì..
Anh quay vào cuộc nói chuyện điện thoại bằng face time:
- -Alô.. Cô có khỏe không ạ, cháu Thắng đây ạ.
- - Cô khỏe.. Còn cháu?
- - cháu cũng khỏe, hôm nay gọi cho cô nhờ cô đính chính một số việc ạ.
- -Ừ, cháu nói đi.
Chồng tôi đưa camera về phía bà lớn, rồi hỏi người phụ nữ trong điện thoại:
- -Cô vẫn nhớ người này chứ ạ?
- -Cô nhớ..Là bà Ngân.
- -Vâng.. Vậy còn người này. (anh quay mặt bà nhỏ)
- -Là.. Là vợ nhỏ của chồng bà Ngân.
- -Vâng.. Hôm nay cháu gọi là nhờ cô xác minh giúp cháu chuyện năm đó cô đã làm những gì, và ai đã sai khiến cô?
Người phụ nữ trong điện thoại im lặng một chút, sau đó hít một hơi thật sâu mới bắt đầu kể lại:
- -Năm đó cô là người trực tiếp sinh cho bà vợ nhỏ, nhưng bị bà Ngân uy hiếp phải đổi lấy đứa bé trai của bà vợ nhỏ sang thành con bà ấy và ngược lại, trước thế lực của bà Ngân nên cô không dám làm trái ý, cô thực sự rất ăn hận. Cô biết chính bàn tay cô đã thay đổi số phận đứa trẻ vô tội.
Bà lớn rít lên:
- - Bà nói dối.. Tôi không có quen bà!
- - Bà đừng lầm lỗi nữa, cũng đừng tìm tôi, năm đó tôi mới ra trường, bị bà uy hiếp nếu không làm sẽ mất việc, tôi vẫn còn cảm thấy tội lỗi đây này.. Bà còn tàn nhẫn nhìn đứa con gái của mình chết từ từ, nếu như năm đó bà không vì thù hằn ích kỷ, đừng đánh tráo hai đứa bé và cho bé gái đi cấp cứu có khi nó còn sống. Bà là mẹ mà nhìn con mình từ từ tắt thở cũng không rơi một giọt nước mắt, tàn nhẫn thật.
Chân tay tôi muốn rụng rời trước lời kể của người bác sĩ năm xưa, bà ấy sao cho thể ác độc như vậy? Để đạt được mục đích sẵn sàng buông bỏ tính mạng con mình..
Chồng tôi cảm ơn cô ấy rồi tắt máy.
- -Sao, nhân chứng vật chứng đều có đủ.. Bà còn chối cãi nữa không? Bà sống gần hết đời người nhưng cả cuộc đời chỉ làm việc hại người khác, bà không thấy mệt mỏi à?
Ba chồng tôi lắc đầu, bất lực:
- -Tôi không còn gì để nói với bà cả, trước khi tôi còn bình tỉnh thì bà mau dọn đồ cút khỏi đây ngay. Tôi mà điên lên tôi không đảm bảo sự an toàn của bà đâu..nhanh..
Bà nhỏ:
- -Khoan đã, tôi muốn biết đứa bé con của chị Sen đâu, bà mổ bụng bắt con rồi đứa bé đâu?
Bà lớn cười man rợ:
- -Tao đem nó đi nấu thức ăn cho bọn mày ăn rồi, bọn mày đã ăn thịt một đứa trẻ sơ sinh đấy.. Haha
Ba chồng:
- - Cút ngay…. Khốn nạn...
Ngày bà lớn đi, anh Thịnh đứng nhìn theo buồn man mác, không biết bà ấy đi đâu, nhưng dù sao bà ấy có tiền vàng, không thiếu nơi để ở, cái bà ấy không có được chính là thứ mình đã theo đuổi mấy mươi năm qua.. Cái gì không là của mình, cố chấp giành giật cũng chẳng được.
Bà lớn đi rồi căn nhà trở nên yên ắng và trầm mặc, ba chồng tôi vẫn còn buồn lắm, ông không thể hình dung nổi những việc tàn ác mà bà lớn đã làm. Ông ôm bà nhỏ vào lòng, vỗ về những thiệt thòi mà bà nhỏ đã chịu suốt thời gian qua.
____
Tôi vẫn chưa nói được, vẫn phải uống thuốc, hôm đó nhiều chuyện cần giải quyết nên quên béng việc có phải bà lớn làm tôi tắt tiếng hay không, nhưng thôi, dù sao bà ấy cũng đi rồi, tôi cũng khỏe, đợi sang đầu tuần chồng tôi đưa vào viện tái khám lại.
Mà lạ một điều mấy hôm nay con Mận nó ngủ dậy muộn, phải gọi nó mới chịu thức, nó làm thì ít mà ăn ngủ thì nhiều, hôm nay dì Hồng đi siêu thị, nó bảo:
- -Dì nhớ mua cho con mấy trái xoài xanh với cóc non nha dì, à thêm hai trái khóm nữa.
Đến mức này dì Hồng liền ngờ ngợ:
- -Mày làm sao gì mà ăn đồ chua không vậy?
- -Con thèm mà dì?
- -Thèm? Mày thèm chua?
- -Dạ.. Con thèm ăn cái gì cho thiệt là chua á, giờ này mà có trái xoài non mà chấm mắm đường là hết sẩy luôn đó dì, mợ Ba, mợ có thèm không?
Tôi lắc đầu, nhưng trong đầu lại xẹt qua một ý nghĩ, và có lẽ dì Hồng cũng nghĩ như tôi, dì ấy liền hỏi:
- -Mày thèm lâu chưa, tháng này mày có kinh chưa?
- -Con mới thèm đây hà, hình như con chưa có kinh nữa.
Dì Hồng mặt tái mét:
- -Mày chạy đi mua mấy cái que tránh thai về cho tao, nhanh lên..
- -Chi vậy dì?
- -Không hỏi, đi nhanh đi.. Nhanh..
Con Mận vội đi ngay.. Nó đem về mấy cái que đưa cho dì Hồng:
- - Đây, que đây.
- -Đưa tao làm gì. Mày đi vào nhà vệ sinh thử cho tao, nhanh lên..
Con Mận tức tốc làm theo, thấy nó lâu không ra dì Hồng liền đập cửa mấy lần nó mới tiu nghỉu đưa mấy cái que hai vạch đỏ chót, nó run hơn cầy sấy:
- -Dì ơi, mợ ơi, hình như con có thai rồi, hu hu..
Hình như gì nữa, 2 vạch đỏ đậm như này cơ mà.
- -Chắc chắc luôn rồi.. Mày ngủ với ai hả Mận, sao mày ngu vậy con ơi. Nói nói cho tao biết mày ngủ với tao, thằng đó ở đâu, con cái nhà ai để tao dắt mày đi qua đó.
Hai tay con Mận bấu vào nhau, nó ấp úng:
- -Con.. Con..
Dì Hồng quát nó:
- -Tao hỏi mày thằng đó là ai để tao còn bắt nó chịu trách nhiệm, nói nhanh coi Mận. Thằng nào?
Con Mận sợ quá hoảng hốt trả lời:
- -Là thằng cậu Hai ạ, cậu Hai Thịnh ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.