Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 43: Điểm Xứng Đôi Đạt Tới Chín Mươi Sáu Điểm (2)
Nhị xà
11/05/2023
Mắc cười nhất là việc bình luận tốt đạt một trăm phần trăm. Mấy người mai mối thời buổi này trong mắt toàn tiền thôi, để có thể lấy tiền mai mối đều khoác lác, chỉ nói mấy lời tốt đẹp. Rất nhiều người lúc nghe bà mối giới thiệu đối tượng luôn cảm thấy mình sắp thoát ế, sắp có con bồng luôn rồi.
Kết quả lúc hai bên gặp mặt thì ba câu hỏi kinh điển chợt nảy ra trong đầu: Tôi là ai? Đây là đâu? Tại sao tôi phải đến xem mắt?
Do mấy bà mối lúc kết duyên thường biến khuyết điểm của đối phương thành ưu điểm, hoàn toàn không có đạo đức nghề nghiệp, cho nên mới có câu “Thà tin trên đời có quỷ, chứ không tin lời bà mối nói.”
Nếu đoạn bình luận này xuất hiện ở nơi khác, Hồ Văn Hoa chắc chắn xem hắn là kẻ lừa đảo, nhưng cái này lại xuất hiện trên truyện của anh ta, hơn nữa còn do fan trung thành theo dõi ba bốn bộ truyện của anh ta bình luận, vậy nên anh ta không thể không cân nhắc tính xác thực của bình luận này.
Thế là sau nữa ngày trời do dự, Hồ Văn Hoa lựa chọn tin tưởng fan của mình.
…
Bốn giờ rưỡi chiều, lúc Giang Phong đang ăn cơm ở chuỗi các tiệm cơm, trên wechat gửi đến tin nhắn kết bạn, sau khi xem mới biết là tác giả bộ “Trùng Sinh Nuôi Con Nít, Tôi Thành Đại Gia”, hắn liền chấp nhận kết bạn.
Giang Phong: “Xin chào tác giả đại nhân, không ngờ anh gửi kết bạn cho tôi thật, xem truyện của anh cũng mấy năm rồi nhưng vẫn chưa có dịp trò chuyện cùng anh.”
Thực Uẩn Văn Hoa: “Cảm ơn sự ủng hộ nhiều năm của cậu. Thấy tên wechat của cậu tôi cũng xem như hiểu vì sao cậu đặt tên “thiên hạ đệ nhất mỹ nam rồi”.
Giang Phong: “Hehe, khiến tác giả đại nhân chê cười rồi, tên thật của tôi thật sự giống tên vị thiên hạ đại soái trong bộ “Tuyệt Đại Song Kiêu”
Thực Uẩn Văn Hoa: “Trời ạ, thì ra tên thật của cậu là Giang Phong à?”
Giang Phong: “Đúng vậy.”
Thực Uẩn Văn Hoa: “Lợi hại (giơ ngón cái khen ngợi)”
Giang Phong: “Ba Mẹ đặt tên, tôi cũng hết cách.”
Giang Phong: “Tôi đã rõ mục đích anh tìm tôi rồi, anh yên tâm, thực lực của tôi ở mảng mai mối này rất tốt đấy. Anh gửi tài liệu sợ bộ về bản thân mình cho tôi, sau đó chú thích rõ yêu cầu của bản thân, tôi sẽ nhanh chóng tìm đối tượng phù hợp với anh.”
Thực Uẩn Văn Hoa: “Được thôi, vậy làm phiền cậu rồi. Nói thật lòng, người làm nghề này như chúng tôi đa phần đều khá thu mình, hơn nữa cũng không có nhiều mối quan hệ xã giao, muốn tìm một đối tượng thật sự không dễ.”
Giang Phong: “Tôi hiểu rồi, anh gửi tài liệu cá nhân qua cho tôi đi, nếu anh không ngại việc khác tỉnh, có lẽ ngày mai tôi đã tìm được người thích hợp với anh rồi.
Thực Uẩn Văn Hoa: “Tôi không ngại việc khác tỉnh đâu, điểm tốt của ngành chúng tôi chính là không kén thời gian và địa điểm.”
Giang Phong: “Ok, vậy ngày mai tôi sẽ báo lại với anh nhé.”
Thực Uẩn Văn Hoa: “Ừm ừm, vậy làm phiền cậu rồi.”
Giang Phong: “Đừng khách sáo, anh là một trong số ít tác giả mà tôi thích, tôi rất vui khi giúp được anh.”
Thực Uẩn Văn Hoa: “Vậy thật vinh hạnh cho tôi quá, tôi đi chỉnh lại tài liệu cá nhân một tí đây.”
Giang Phong: “Được, bữa khác nói tiếp.”
Thực Uẩn Văn Hoa: “Bữa khác nói tiếp.”
Các tác phẩm văn học internet hiện nay đã phát triển đến đỉnh cao chưa từng có, chỉ nói tới số lượng tác giả thôi đã cao tới 20 triệu người, số lượng độc giả thì đã đột phá số lượng 500 triệu người.
Nhưng vẫn câu nói kia, thu nhập của tác giả văn học trên internet luôn phân hóa lưỡng cực. Trong số lượng 20 triệu tác giả, số lượng tác giả có ký kết hợp đồng chỉ vẻn vẹn bảy, tám trăm ngàn người, đồng nghĩa với việc trong số hai mươi mấy tác giả chỉ có một tác giả là có ký kết hợp đồng.
Ngô Vũ Đình là một trong số những người may mắn đó, cô là một trong bảy, tám trăm ngàn tác giả được ký kết hợp đồng.
Nhưng Ngô Vũ Đình cũng có thể là bất hạnh, bởi vì trong số bảy, tám trăm ngàn tác giả ký kết hợp đồng, thì hơn 90% trong số đó chỉ có thể giãy giụa đau khổ ở tầng thấp nhất, hoàn toàn dựa vào việc làm việc chăm chỉ trên các trang web để duy trì phí sinh hoạt.
Thật không khéo làm sao, Ngô Vũ Đình lại là một trong những tác giả dựa vào việc làm việc chăm chỉ trên các trang web để duy trì phí sinh hoạt.
Ngô Vũ Đình nghĩ tới trước kia, khi cô vừa mới lên đại học, lúc đó cô chỉ mới tiếp xúc với văn học mạng, lúc đó có một số ít tác phẩm mặc dù chất lượng không cao, nhưng cũng có được số lượng fan đông đảo.
Thế là Ngô Vũ Đình dựa theo tâm trạng người ta được thì mình cũng phải được, bắt đầu đắm chìm vào biển văn học mạng này.
Có một câu nói rất hay: Nhìn người ta làm thì thấy nhẹ nhàng, bản thân làm mới thấy vất vả. Khi Ngô Vũ Đình tự thân ra trận, cô mới biết việc sáng tác này không hề đơn giản như mình nghĩ.
------
Dịch: MBMH Translate
Kết quả lúc hai bên gặp mặt thì ba câu hỏi kinh điển chợt nảy ra trong đầu: Tôi là ai? Đây là đâu? Tại sao tôi phải đến xem mắt?
Do mấy bà mối lúc kết duyên thường biến khuyết điểm của đối phương thành ưu điểm, hoàn toàn không có đạo đức nghề nghiệp, cho nên mới có câu “Thà tin trên đời có quỷ, chứ không tin lời bà mối nói.”
Nếu đoạn bình luận này xuất hiện ở nơi khác, Hồ Văn Hoa chắc chắn xem hắn là kẻ lừa đảo, nhưng cái này lại xuất hiện trên truyện của anh ta, hơn nữa còn do fan trung thành theo dõi ba bốn bộ truyện của anh ta bình luận, vậy nên anh ta không thể không cân nhắc tính xác thực của bình luận này.
Thế là sau nữa ngày trời do dự, Hồ Văn Hoa lựa chọn tin tưởng fan của mình.
…
Bốn giờ rưỡi chiều, lúc Giang Phong đang ăn cơm ở chuỗi các tiệm cơm, trên wechat gửi đến tin nhắn kết bạn, sau khi xem mới biết là tác giả bộ “Trùng Sinh Nuôi Con Nít, Tôi Thành Đại Gia”, hắn liền chấp nhận kết bạn.
Giang Phong: “Xin chào tác giả đại nhân, không ngờ anh gửi kết bạn cho tôi thật, xem truyện của anh cũng mấy năm rồi nhưng vẫn chưa có dịp trò chuyện cùng anh.”
Thực Uẩn Văn Hoa: “Cảm ơn sự ủng hộ nhiều năm của cậu. Thấy tên wechat của cậu tôi cũng xem như hiểu vì sao cậu đặt tên “thiên hạ đệ nhất mỹ nam rồi”.
Giang Phong: “Hehe, khiến tác giả đại nhân chê cười rồi, tên thật của tôi thật sự giống tên vị thiên hạ đại soái trong bộ “Tuyệt Đại Song Kiêu”
Thực Uẩn Văn Hoa: “Trời ạ, thì ra tên thật của cậu là Giang Phong à?”
Giang Phong: “Đúng vậy.”
Thực Uẩn Văn Hoa: “Lợi hại (giơ ngón cái khen ngợi)”
Giang Phong: “Ba Mẹ đặt tên, tôi cũng hết cách.”
Giang Phong: “Tôi đã rõ mục đích anh tìm tôi rồi, anh yên tâm, thực lực của tôi ở mảng mai mối này rất tốt đấy. Anh gửi tài liệu sợ bộ về bản thân mình cho tôi, sau đó chú thích rõ yêu cầu của bản thân, tôi sẽ nhanh chóng tìm đối tượng phù hợp với anh.”
Thực Uẩn Văn Hoa: “Được thôi, vậy làm phiền cậu rồi. Nói thật lòng, người làm nghề này như chúng tôi đa phần đều khá thu mình, hơn nữa cũng không có nhiều mối quan hệ xã giao, muốn tìm một đối tượng thật sự không dễ.”
Giang Phong: “Tôi hiểu rồi, anh gửi tài liệu cá nhân qua cho tôi đi, nếu anh không ngại việc khác tỉnh, có lẽ ngày mai tôi đã tìm được người thích hợp với anh rồi.
Thực Uẩn Văn Hoa: “Tôi không ngại việc khác tỉnh đâu, điểm tốt của ngành chúng tôi chính là không kén thời gian và địa điểm.”
Giang Phong: “Ok, vậy ngày mai tôi sẽ báo lại với anh nhé.”
Thực Uẩn Văn Hoa: “Ừm ừm, vậy làm phiền cậu rồi.”
Giang Phong: “Đừng khách sáo, anh là một trong số ít tác giả mà tôi thích, tôi rất vui khi giúp được anh.”
Thực Uẩn Văn Hoa: “Vậy thật vinh hạnh cho tôi quá, tôi đi chỉnh lại tài liệu cá nhân một tí đây.”
Giang Phong: “Được, bữa khác nói tiếp.”
Thực Uẩn Văn Hoa: “Bữa khác nói tiếp.”
Các tác phẩm văn học internet hiện nay đã phát triển đến đỉnh cao chưa từng có, chỉ nói tới số lượng tác giả thôi đã cao tới 20 triệu người, số lượng độc giả thì đã đột phá số lượng 500 triệu người.
Nhưng vẫn câu nói kia, thu nhập của tác giả văn học trên internet luôn phân hóa lưỡng cực. Trong số lượng 20 triệu tác giả, số lượng tác giả có ký kết hợp đồng chỉ vẻn vẹn bảy, tám trăm ngàn người, đồng nghĩa với việc trong số hai mươi mấy tác giả chỉ có một tác giả là có ký kết hợp đồng.
Ngô Vũ Đình là một trong số những người may mắn đó, cô là một trong bảy, tám trăm ngàn tác giả được ký kết hợp đồng.
Nhưng Ngô Vũ Đình cũng có thể là bất hạnh, bởi vì trong số bảy, tám trăm ngàn tác giả ký kết hợp đồng, thì hơn 90% trong số đó chỉ có thể giãy giụa đau khổ ở tầng thấp nhất, hoàn toàn dựa vào việc làm việc chăm chỉ trên các trang web để duy trì phí sinh hoạt.
Thật không khéo làm sao, Ngô Vũ Đình lại là một trong những tác giả dựa vào việc làm việc chăm chỉ trên các trang web để duy trì phí sinh hoạt.
Ngô Vũ Đình nghĩ tới trước kia, khi cô vừa mới lên đại học, lúc đó cô chỉ mới tiếp xúc với văn học mạng, lúc đó có một số ít tác phẩm mặc dù chất lượng không cao, nhưng cũng có được số lượng fan đông đảo.
Thế là Ngô Vũ Đình dựa theo tâm trạng người ta được thì mình cũng phải được, bắt đầu đắm chìm vào biển văn học mạng này.
Có một câu nói rất hay: Nhìn người ta làm thì thấy nhẹ nhàng, bản thân làm mới thấy vất vả. Khi Ngô Vũ Đình tự thân ra trận, cô mới biết việc sáng tác này không hề đơn giản như mình nghĩ.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.