Chuyên Làm Vật Hi Sinh

Quyển 2 - Chương 41: Chủ thần không gian, vật hi sinh (3)

Nê Đản Hoàng

15/10/2014

Cổ Tiểu Ngốc run rẩy đáp: "Đúng. . ."

Sở Hiên im lặng.

Trong đầu Cổ Tiểu Ngốc lặp đi lặp lại một câu nói —— Sở Hiên đang tức giận, hậu quả thật nghiêm trọng.

Cổ Tiểu Ngốc như học sinh đứng phạt, co rúm đứng đối diện Sở Hiên, đầu cúi thấp gần như vùi vào ngực. Ý nghĩa trong đầu Cổ Tiểu Ngốc xoay chuyển liên tục, trong lòng vô cùng sợ hãi, nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt lã chã rơi xuống. O>﹏<~

"Sở Hiên. . . Sở Hiên. . . Anh đừng tức giận, tôi. . . Không phải tôi cố ý giấu diếm. . . Tôi sợ. . . Sợ sau khi anh biết. . . Tôi. . . Nếu anh tức giận thì cứ đánh tôi là được. . . Tôi sẽ không đánh lại. . . Anh đừng không để ý tôi. . . Hu hu. . ."

Cổ Tiểu Ngốc nhìn bước chân Sở Hiên tiến tới ngày càng gần. (Đang cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy chân.) Thầm nghĩ: "Sở Hiên tức giận thật rồi, không biết hắn sẽ dùng quyền cước quân đội hay súng gauss. . . Có khi dùng tín niệm lực biến ra máy móc đánh người cũng không chừng. . ." Nghĩ đến đây, Cổ Tiểu Ngốc khóc càng thương tâm. (Đầu óc nha đầu đã rối loạn ╮(╯▽╰)╭)

Sở Hien nâng tay. Cổ Tiểu Ngốc tự nói với mình "Không thể trốn, không thể trốn, cho dù Sở Hiên đánh ta tàn phế cũng không thể trốn! ≧︿≦"

Sở Hiên vươn tay lau nước mắt trên mặt Cổ Tiểu Ngốc: "Vì sao vừa rồi lại khóc? Tôi không tức giận. Cô không có nghĩa vụ phải nói với tôi, hơn nữa tiết lộ tin tức cũng có nguy hiểm."

Cổ Tiểu Ngốc tiếp tục khóc thút thít: "Tôi. . . Tôi không cố ý. . ."

Giọng nói của Sở Hiên vẫn lạnh nhạt như cũ: "Tôi có thể đoán được lí do cô giấu diếm. . . Đối với tôi mà nói, tôi tồn tại chân thật ở đây là sự thật, không cần có ý tưởng dư thừa với những việc vặt vãnh. Nhưng đối với những người khác, vẫn nên giấu kín thì tốt hơn."

Cổ Tiểu Ngốc nhu thuận gật đầu, rụt rè nói: "Sở Hiên, anh không trách tôi sao?"

Sở Hiên: "Trí tuệ của người bình thường. Vì sao tôi phải trách cô, cô gây tổn hại cho lợi ích của mọi người sao?"

Cổ Tiểu Ngốc lập tức lắc đầu như trống bỏi.

Sở Hiên: "Theo tính cách của cô, nếu không vì bất đắc dĩ, khẳng định là hận không thể nói hết tin tức hữu dụng. Trước đây là tôi đoán, bây giờ đã xác nhận. Cho nên cô không cần áy náy."

Cổ Tiểu Ngốc nín khóc mỉm cười. Sở Hiên, không ngờ anh lại an ủi tôi. Cổ Tiểu Ngốc ta thật may mắn, có thể được Sở Hiên lượng giải (hiểu và bỏ qua) và tín nhiệm. . . Cho dù chết cũng không uổng phí. . .

Sở Hiên chính là không có cảm giác, nhưng không phải không có cảm tình. Người không phải cỏ cây, làm sao có thể vô tình. Sự áy náy, nỗ lực và yêu quý từ Cổ Tiểu Ngốc, sự tin cậy của đồng đội. . . Người trí tuệ như Sở Hiên, làm sao có thể nhìn như không thấy. Thỏa mãn nguyện vọng của phụ thân, cố ý bảo vệ Cổ Tiểu Ngốc, tận tâm tận lực với đội viên, đó không phải là biểu hiện tình cảm hay sao?



Bởi vì không có được nên mới quý trọng; bởi vì thiếu thốn cảm tình nên mới toàn tâm đáp lại.

Ta im lặng không có nghĩa là ta không biết, ta chỉ biểu đạt bằng một cách khác mà thôi.

Sở Hiên Ngốc và Sở Hiên ngồi đối diện trong căn phòng hình quạt.

Sở Hiên ôm gối ôm Cổ Tiểu Ngốc, nghiêm túc nói: "Cổ Tiểu Ngốc, tôi tới tìm cô vì có chuyện quan trọng."

Cổ Tiểu Ngốc cả gan làm loạn, ôm cái mặt nghiêm túc của gối ôm Sở Hiên.

Sở Hiên: "Cổ Tiểu Ngốc, sau khi hấp thu William, hiệu quả như thế nào?"

Cổ Tiểu Ngốc hơi nghi hoặc nói: "Cảm thấy chỉ tăng thêm một bậc, nhiều nhất cũng chỉ là tỏa hồn sử mà thôi. Nhưng kết quả tuần tra của chủ thần lại là diêm vương. Cảm giác giống với lúc ở The Grudge, nhưng tôi không bị mất khống chế. Hiện tại tôi đang nỗ lực hấp thu năng lượng chưa tiêu hóa."

Sở Hiên đẩy mắt kính: "Căn cứ theo tình huống cô nói, tôi đoán rằng cô chỉ hấp thu một bộ phận lực lượng của William mà thôi, lực lượng còn lại của hắn bị tín niệm lực của tôi ước thúc trong cơ thể cô. Nếu thật sự như phán đoán của tôi. . . Một khi cô lại đột phá, đến lúc đó cường độ thiên kiếp có khả năng làm cho cô hồn bay phách tán. Cho nên, cô phải mau chóng hấp thu năng lượng của hắn. Đây là đài sen ngọc, thuộc loại pháp bảo của thần tiên, có thể gột rửa linh hồn, lưu chuyển lực lượng, tu luyện công pháp."

Sở Hiên lấy ra một đài sen bằng ngọc lớn bằng bàn tay, ánh sáng của pháp bảo lưu chuyển dưới ánh đèn, đẹp đẽ không gì sánh nổi.

Sở Hiên tiếp tục giải thích: "Linh hồn của cô có thể tiến vào, trong thời gian ngắn thân thể sẽ không tử vong. Tôi sẽ mang đài sen ngọc bên người rồi đổi thời gian về phim kinh dị lần trước, trong thời gian đó cô hãy hấp thu toàn bộ năng lượng."

Cổ Tiểu Ngốc đỏ mặt, mình bị Sở Hiên mang theo. . . Ngượng ngùng a. . . (Lúc trước mi ỷ vào không có người thấy, ăn đậu hủ của Sở Hiên, khi đó sao lại không ngượng ngùng?)

"Khi nào thì tôi tiến vào?" Cổ Tiẻu Ngốc hỏi.

"Thân thể không có linh hồn chỉ cần được bảo quản thích đáng, sau ba ngày mới có thể tử vong. Nếu có thể, tôi hi vọng bây giờ cô đi đổi năng lực rồi tiến vào." Sở Hiên đẩy mắt kính.

Cổ Tiểu Ngốc đang định gật đầu, tiếng "ùng ục ùng ục" bỗng vang lên.

Cổ Tiểu Ngốc: "Tiếng gì vậy?"



Sở Hiên chỉ vào bụng cô.

Cổ Tiểu Ngốc 囧. "Vậy. . . Sở Hiên, anh còn chưa ăn cơm phải không, chúng ta ăn xong lại nói được chứ?"

Sở Hiên gật đầu.

Thức ăn đẹp mắt đặt lên bàn, Cổ Tiểu Ngốc nhìn tướng ăn lang thôn hổ yết của Sở Hiên, cười như người đần độn.

Sở Hiên, cho dù tôi thành bộ dáng gì, anh đều sẽ nhận ra tôi, anh đều sẽ đối với tôi như lúc đầu, đúng không? Sở Hiên, có anh ở đây, thật tốt.

Nửa đêm, quảng trường của chủ thần.

"Đổi đoạt xá cấp ba." Cô gái bị bao phủ trong hào quang của chủ thần, toát ra vẻ đẹp kỳ ảo.

Sở Hiên lẳng lặng nhìn cô gái nổi giữa không trung, dường như đang tính toán gì đó.

Đêm khuya, phòng Sở Hiên.

Cổ Tiểu Ngốc nằm trong một thiết bị giống như khoang cứu sinh.

Sở Hiên: "Bắt đầu."

Cổ Tiểu Ngốc đột nhiên nói: "Đúng rồi, Vệ Tử Tuệ kia, tôi tận mắt thấy nàng cắt tĩnh mạch Trình Khiếu, nàng. . ."

Sở Hiên ngắt lời: "Chuyện của nàng, tôi sẽ xử lý."

Cổ Tiểu Ngốc nhu thuận gật đầu, an tâm nhắm mắt lại.

Ánh sáng phát ra từ đài sen chậm rãi xoay tròn trên đỉnh đầu Cổ Tiểu Ngốc, linh hồn của Cổ Tiểu Ngốc dần rời khỏi thân thể, thu nhỏ bằng khoảng ngón tay cái, bị hút vào đài sen, cánh hoa nhẹ nhàng khép lại, ánh sáng dần biến mất.

Sở Hiên vẫy tay một cái, đài sen kia liền ngoan ngoãn tiến vào lòng bàn tay hắn. Sở Hiên lấy ra một sợi dây tơ hồng, cẩn thận đeo đài sen vào cổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chuyên Làm Vật Hi Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook