Quyển 2 - Chương 70: Resident Evil 2, chạm mặt rồi (3)
Nê Đản Hoàng
16/03/2016
Đội Trung Châu vừa đi trước vừa chú ý hình ảnh mà máy giám thị truyền đến. Trịnh Xá mở đường phía trước, tại không gian nhỏ hẹp này, số lượng quái vật công kích bị hạn chế, Trịnh Xá vung hổ phách đao, ánh hồng chợt lóe, một đám quái vật bị giết chết. Triệu Anh Không đi phía sau, làm như vậy trên cơ bản đã không có sơ hở.
“Đội Ác Ma vào rồi.” Tiêu Hồng Luật luôn chú ý tới hình ảnh giám thị lên tiếng, Chiêm Lam truyền hình ảnh vào đầu mọi người. “Đội Ác Ma tiến vào từ nơi chúng ta đi vào, bọn họ chia đội tìm kiếm. Cho nên, thừa cơ hội này. . . Chúng ta hãy tiêu diệt từng bộ phận.”
Sở Hiên suy tư trong phút chốc, đẩy mắt kính, nói: “Đội Ác Ma tiến vào có Triệu Chuế Không, nam tinh thần lực giả, người châu Âu ( Fransis ), còn có phục chế thể của tôi. Vậy thì Minh Yên Vi, nữ tinh thần lực giả và ác ma Trịnh Xá hẳn là đứng ở trạm kiểm soát. Trước mắt bọn họ chia làm ba đường, Triệu Chuế Không một mình một đường, phục chế thể của tôi và nam tinh thần lực giả một đường, người da trắng kia một đường. Phục chế thể lần này hẳn là người phụ trách tìm kiếm ở đường hầm, mà nam tinh thần lực giả phải là người liên lạc với người tìm kiếm. Vì vậy, nên giết bọn họ trước. Còn có người châu Âu kia, hẳn là điểm đột phá tốt nhất, cho nên, giết chết hắn đi. Về phần Triệu Chuế Không. . . trước hết giải quyết xong hai đội kia lại nói.
Hai người Trịnh Xá, Triệu Anh Không đi giải quyết phục chế thể của tôi và nam tinh thần lực giả. Trương Hằng, Trình Khiếu đi giải quyết người châu Âu kia. Giải quyết xong, nhanh chóng trở về, không được phép hành động một mình.”
Tay nắm hổ phách đao của Trịnh Xá hơi run, giống như chờ mong, lại giống như hưng phấn. Lúc này trong lòng hắn luôn lặp đi lặp lại một câu nói: “Sở Hiên, ông đây rốt cuộc có cơ hội tận tình đánh mi, ha ha ha ha. . .” (Trịnh Xá, mi đang giận chó đánh mèo.)
Trình Khiếu bất mãn than thở: “Đội trưởng thật bất công, vì sao đồng nhan cự nhũ lại cùng một đội với Trịnh Xá, mà tôi lại chỉ có thể cùng. . .”
Dưới cái nhìn không độ của Sở Hiên, Trình Khiếu lập tức im miệng, vẻ mặt bỗng thay đổi, quả nhiên là vô cùng nghiêm túc, chào theo nghi thức quân đội: “Vì đảng vì dân, chiến sĩ Trình Khiếu tất không làm nhục sứ mệnh.”
Đội Ác Ma, Sở Hiên phục chế thể nhìn hình ảnh giám thị chuyển hoán đến mắt kính, thầm nghĩ, đúng là phân phối như vậy, nếu thế. . . kế hoạch bắt đầu.
Hai trí giả của đội Trung Châu và đội Ác Ma sau nhiều lần giao phong và thăm dò, rốt cuộc sắp chạm mặt rồi. Đội Trung Châu tự cho là đúng đi bắt giữ con mồi rơi vào cạm bẫy bất tri bất giác trở thành con mồi bị vây bắt. Khi hai mãnh thú gặp nhau, sống sót sẽ là kẻ nào. . .
Hai người mạnh nhất của đội Trung Châu chạy tới mang theo khí thế sát phạt lạnh như băng, tách riêng núp ở ngã rẽ của con đường, đợi hai nhân vật mấu chốt của đội Ác Ma tới. Trịnh Xá đối phó với Sở Hiên, Triệu Anh Không đối phó với Tom. Mà thiết bị giám thị phía sau cũng đã tiết lộ một cách trung thực hành động của họ cho người đàn ông dù ở bất kỳ đội ngũ nào cũng có trí tuệ đỉnh cao.
Mục tiêu phân biệt đến gần điểm tập kích, một bước hai bước. . . Phóng ra, nhưng vừa bước ra một bước, hai người mở gien khóa chợt cảm thấy nguy hiểm, vội vàng lùi lại, mà nơi nên đến trong nháy mắt toát ra cột sáng đen nhánh, sau đó, tại chỗ chỉ còn một hố sâu không đáy, giống như bị thứ đen nhánh kia cắn nuốt. Nếu không dự cảm được, Trịnh Xá và Triệu Anh Không không chết tất bị thương, hơn nữa là trọng thương.
Lưng Trịnh Xá bất giác ướt đẫm mồ hôi lạnh, cho dù là Sở Hiên đội Ác Ma, cũng là phần tử khủng bố không thể coi thường.
Trong lúc lùi về, Triệu Anh Không bỗng bắn tơ kim loại về phía Tom, nhưng bị vòng phòng hộ của đối phương cản lại. Cho dù là đội ngũ nào, chỉ cần có Sở Hiên, trang bị cao cấp như vậy tuyệt đối đều là sản xuất với số lượng lớn.
Đã đánh lén thất bại, như vậy, liền chiến đấu, đường đường chính chính đánh một trận, lấy thân phận là kẻ địch.
Tay Sở Hiên phục chế thể cầm hai thanh súng lục Gauss, không ngừng vung hai tay khi bị ánh đao vây công, quỹ tích bắn của súng lục khắp bốn phía tạo thành những đường cong rắc rối, trực tiếp xuyên qua tường lẫn mặt đất, thậm trí ngay cả đá vụn vẩy ra đều bị súng bắn thành bụi cản lại. Uy lực của súng lục thậm chí có thể chống lại được lưỡi đao hổ phách. Sở Hiên phục chế thể chiến đấu hoàn toàn không nhìn bằng mắt, mà bằng bản năng dùng thương đấu thuật (thuật bắn súng) bắn quỹ tích, quỹ tích đó đều là phía mà hắn có khả năng lọt vào công kích.
Trịnh Xá thật kinh ngạc, ấn tượng của hắn đối với Sở Hiên luôn chỉ lưu lại ở trí tuệ, trước giờ không ý thức được thương đấu thuật của Sở Hiên mạnh đến mức này. Nói thật, lúc trước Sở Hiên được chọn làm đội trưởng hắn cũng từng không phục, dù sao hắn vẫn cảm thấy mình mạnh nhất, thân cận với mọi người nhất, cũng là người có quan hệ tốt nhất với Trương Kiệt, hắn trở thành đội trưởng là đương nhiên, nhưng kết quả cũng là để tên có tính cách tồi tệ nhất làm đội trưởng. Nhưng vì sự áy náy với Tần Chuế Ngọc và hoài nghi trước quan niệm của mình, đương nhiên quan trọng nhất là không có ai ủng hộ, cho nên hắn đè nén phần bất bình này. Hiện tại xem ra, mình hoàn toàn không biết rõ thực lực của Sở Hiên. Sở Hiên ra sức ứng phó sẽ mạnh đến mức nào? Có bao nhiêu chênh lệch với phục chế thể của hắn? Trịnh Xá cắn răng, ai quan tâm hắn mạnh thế nào, dù sao kẻ này, nhất định phải chết!
Triệu Anh Không và Tom ăn ý lựa chọn rời xa chiến trường của đội viên nhà mình, nếu không bị đạn lạc bắn trúng cũng không hay. Sát thủ phục kích từ một nơi bí mật gần đó chống lại tinh thần lực giả hiểu rõ hết thảy, kỹ xảo đánh lén này liền trở thành vật trang trí, chẳng bằng mặt đối mặt đánh một hồi. Tơ kim loại ký ức trói chặt minh hỏa nha vung trong không trung như con rắn biết nhắm người mà cắn. Cô gái có huyết thống thiểm linh vừa di chuyển liền chỉ còn tàn ảnh. Tơ kim loại ký ức vung ra ở nơi góc chết của tầm mắt, đánh úp về phía cổ họng đối phương, vốn hẳn phải thành công, nhưng trong nháy mắt bắn lại về phía chủ nhân. Hai tay linh hoạt lập tức áp chế sự phản loạn của vũ khí, nhưng vẫn để lại vết máu nhàn nhạt. Năng lực khống chế kim loại! Đội Ác Ma, chẳng sợ chỉ là tinh thần lực giả, cũng không thể khinh thường.
Vô số lưỡi đao kim loại bị Tom thả ra, tại bên người giống như gió xoáy, sinh vật nào dám can đảm tiến gần đều sẽ bị xoắn thành một đống thịt nát. Thu lại tơ kim loại trí nhớ, thiếu nữ một tay cầm chủy thủ hỏa diễm lẳng lặng đứng đó, hắc ám và ánh lửa cùng lóe ra khiến cô gái lúc ẩn lúc hiện. Người của gia tộc thích khách cũng không dễ đối phó như vậy! Đạp chân, vọt tới trước, trong nháy mắt kia rốt cuộc đã vung bao nhiêu đao? Không ai biết được. Điều chúng ta có thể thấy chỉ là một kích đâm về phía cổ họng dù bị vòng phòng hộ ngăn trở và mảnh nhỏ kim loại đầy đất.
Tom mồ hôi lạnh đầm đìa nhìn chủy thủ lạnh lẽo, đây là thực lực của em gái Triệu Chuế Không sao. . . Vòng phòng hộ có thể chắn bao nhiêu đao? Mình có thể chống đỡ đến khi cạm bẫy phát động ư?
Mà tại hình ảnh giám thị bên kia của Sở Hiên, Triệu Chuế Không lại cực kì trùng hợp mất đi tung tích.
“Đội Ác Ma vào rồi.” Tiêu Hồng Luật luôn chú ý tới hình ảnh giám thị lên tiếng, Chiêm Lam truyền hình ảnh vào đầu mọi người. “Đội Ác Ma tiến vào từ nơi chúng ta đi vào, bọn họ chia đội tìm kiếm. Cho nên, thừa cơ hội này. . . Chúng ta hãy tiêu diệt từng bộ phận.”
Sở Hiên suy tư trong phút chốc, đẩy mắt kính, nói: “Đội Ác Ma tiến vào có Triệu Chuế Không, nam tinh thần lực giả, người châu Âu ( Fransis ), còn có phục chế thể của tôi. Vậy thì Minh Yên Vi, nữ tinh thần lực giả và ác ma Trịnh Xá hẳn là đứng ở trạm kiểm soát. Trước mắt bọn họ chia làm ba đường, Triệu Chuế Không một mình một đường, phục chế thể của tôi và nam tinh thần lực giả một đường, người da trắng kia một đường. Phục chế thể lần này hẳn là người phụ trách tìm kiếm ở đường hầm, mà nam tinh thần lực giả phải là người liên lạc với người tìm kiếm. Vì vậy, nên giết bọn họ trước. Còn có người châu Âu kia, hẳn là điểm đột phá tốt nhất, cho nên, giết chết hắn đi. Về phần Triệu Chuế Không. . . trước hết giải quyết xong hai đội kia lại nói.
Hai người Trịnh Xá, Triệu Anh Không đi giải quyết phục chế thể của tôi và nam tinh thần lực giả. Trương Hằng, Trình Khiếu đi giải quyết người châu Âu kia. Giải quyết xong, nhanh chóng trở về, không được phép hành động một mình.”
Tay nắm hổ phách đao của Trịnh Xá hơi run, giống như chờ mong, lại giống như hưng phấn. Lúc này trong lòng hắn luôn lặp đi lặp lại một câu nói: “Sở Hiên, ông đây rốt cuộc có cơ hội tận tình đánh mi, ha ha ha ha. . .” (Trịnh Xá, mi đang giận chó đánh mèo.)
Trình Khiếu bất mãn than thở: “Đội trưởng thật bất công, vì sao đồng nhan cự nhũ lại cùng một đội với Trịnh Xá, mà tôi lại chỉ có thể cùng. . .”
Dưới cái nhìn không độ của Sở Hiên, Trình Khiếu lập tức im miệng, vẻ mặt bỗng thay đổi, quả nhiên là vô cùng nghiêm túc, chào theo nghi thức quân đội: “Vì đảng vì dân, chiến sĩ Trình Khiếu tất không làm nhục sứ mệnh.”
Đội Ác Ma, Sở Hiên phục chế thể nhìn hình ảnh giám thị chuyển hoán đến mắt kính, thầm nghĩ, đúng là phân phối như vậy, nếu thế. . . kế hoạch bắt đầu.
Hai trí giả của đội Trung Châu và đội Ác Ma sau nhiều lần giao phong và thăm dò, rốt cuộc sắp chạm mặt rồi. Đội Trung Châu tự cho là đúng đi bắt giữ con mồi rơi vào cạm bẫy bất tri bất giác trở thành con mồi bị vây bắt. Khi hai mãnh thú gặp nhau, sống sót sẽ là kẻ nào. . .
Hai người mạnh nhất của đội Trung Châu chạy tới mang theo khí thế sát phạt lạnh như băng, tách riêng núp ở ngã rẽ của con đường, đợi hai nhân vật mấu chốt của đội Ác Ma tới. Trịnh Xá đối phó với Sở Hiên, Triệu Anh Không đối phó với Tom. Mà thiết bị giám thị phía sau cũng đã tiết lộ một cách trung thực hành động của họ cho người đàn ông dù ở bất kỳ đội ngũ nào cũng có trí tuệ đỉnh cao.
Mục tiêu phân biệt đến gần điểm tập kích, một bước hai bước. . . Phóng ra, nhưng vừa bước ra một bước, hai người mở gien khóa chợt cảm thấy nguy hiểm, vội vàng lùi lại, mà nơi nên đến trong nháy mắt toát ra cột sáng đen nhánh, sau đó, tại chỗ chỉ còn một hố sâu không đáy, giống như bị thứ đen nhánh kia cắn nuốt. Nếu không dự cảm được, Trịnh Xá và Triệu Anh Không không chết tất bị thương, hơn nữa là trọng thương.
Lưng Trịnh Xá bất giác ướt đẫm mồ hôi lạnh, cho dù là Sở Hiên đội Ác Ma, cũng là phần tử khủng bố không thể coi thường.
Trong lúc lùi về, Triệu Anh Không bỗng bắn tơ kim loại về phía Tom, nhưng bị vòng phòng hộ của đối phương cản lại. Cho dù là đội ngũ nào, chỉ cần có Sở Hiên, trang bị cao cấp như vậy tuyệt đối đều là sản xuất với số lượng lớn.
Đã đánh lén thất bại, như vậy, liền chiến đấu, đường đường chính chính đánh một trận, lấy thân phận là kẻ địch.
Tay Sở Hiên phục chế thể cầm hai thanh súng lục Gauss, không ngừng vung hai tay khi bị ánh đao vây công, quỹ tích bắn của súng lục khắp bốn phía tạo thành những đường cong rắc rối, trực tiếp xuyên qua tường lẫn mặt đất, thậm trí ngay cả đá vụn vẩy ra đều bị súng bắn thành bụi cản lại. Uy lực của súng lục thậm chí có thể chống lại được lưỡi đao hổ phách. Sở Hiên phục chế thể chiến đấu hoàn toàn không nhìn bằng mắt, mà bằng bản năng dùng thương đấu thuật (thuật bắn súng) bắn quỹ tích, quỹ tích đó đều là phía mà hắn có khả năng lọt vào công kích.
Trịnh Xá thật kinh ngạc, ấn tượng của hắn đối với Sở Hiên luôn chỉ lưu lại ở trí tuệ, trước giờ không ý thức được thương đấu thuật của Sở Hiên mạnh đến mức này. Nói thật, lúc trước Sở Hiên được chọn làm đội trưởng hắn cũng từng không phục, dù sao hắn vẫn cảm thấy mình mạnh nhất, thân cận với mọi người nhất, cũng là người có quan hệ tốt nhất với Trương Kiệt, hắn trở thành đội trưởng là đương nhiên, nhưng kết quả cũng là để tên có tính cách tồi tệ nhất làm đội trưởng. Nhưng vì sự áy náy với Tần Chuế Ngọc và hoài nghi trước quan niệm của mình, đương nhiên quan trọng nhất là không có ai ủng hộ, cho nên hắn đè nén phần bất bình này. Hiện tại xem ra, mình hoàn toàn không biết rõ thực lực của Sở Hiên. Sở Hiên ra sức ứng phó sẽ mạnh đến mức nào? Có bao nhiêu chênh lệch với phục chế thể của hắn? Trịnh Xá cắn răng, ai quan tâm hắn mạnh thế nào, dù sao kẻ này, nhất định phải chết!
Triệu Anh Không và Tom ăn ý lựa chọn rời xa chiến trường của đội viên nhà mình, nếu không bị đạn lạc bắn trúng cũng không hay. Sát thủ phục kích từ một nơi bí mật gần đó chống lại tinh thần lực giả hiểu rõ hết thảy, kỹ xảo đánh lén này liền trở thành vật trang trí, chẳng bằng mặt đối mặt đánh một hồi. Tơ kim loại ký ức trói chặt minh hỏa nha vung trong không trung như con rắn biết nhắm người mà cắn. Cô gái có huyết thống thiểm linh vừa di chuyển liền chỉ còn tàn ảnh. Tơ kim loại ký ức vung ra ở nơi góc chết của tầm mắt, đánh úp về phía cổ họng đối phương, vốn hẳn phải thành công, nhưng trong nháy mắt bắn lại về phía chủ nhân. Hai tay linh hoạt lập tức áp chế sự phản loạn của vũ khí, nhưng vẫn để lại vết máu nhàn nhạt. Năng lực khống chế kim loại! Đội Ác Ma, chẳng sợ chỉ là tinh thần lực giả, cũng không thể khinh thường.
Vô số lưỡi đao kim loại bị Tom thả ra, tại bên người giống như gió xoáy, sinh vật nào dám can đảm tiến gần đều sẽ bị xoắn thành một đống thịt nát. Thu lại tơ kim loại trí nhớ, thiếu nữ một tay cầm chủy thủ hỏa diễm lẳng lặng đứng đó, hắc ám và ánh lửa cùng lóe ra khiến cô gái lúc ẩn lúc hiện. Người của gia tộc thích khách cũng không dễ đối phó như vậy! Đạp chân, vọt tới trước, trong nháy mắt kia rốt cuộc đã vung bao nhiêu đao? Không ai biết được. Điều chúng ta có thể thấy chỉ là một kích đâm về phía cổ họng dù bị vòng phòng hộ ngăn trở và mảnh nhỏ kim loại đầy đất.
Tom mồ hôi lạnh đầm đìa nhìn chủy thủ lạnh lẽo, đây là thực lực của em gái Triệu Chuế Không sao. . . Vòng phòng hộ có thể chắn bao nhiêu đao? Mình có thể chống đỡ đến khi cạm bẫy phát động ư?
Mà tại hình ảnh giám thị bên kia của Sở Hiên, Triệu Chuế Không lại cực kì trùng hợp mất đi tung tích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.