Quyển 2 - Chương 22: Vào Final Destination, đáng đời (1)
Nê Đản Hoàng
15/10/2014
Dù có trang bị, cũng không tránh khỏi cái chết.
—— Cổ Tiểu Ngốc
Buổi tối trước hôm tiến vào phim kinh dị, mọi người quyết định liên hoan ở quảng trường, giải quyết khúc mắc trong đoàn đội. Dù sao nếu không phải Trịnh Xá và Sở Hiên có mâu thuẫn ở trong The Mummy, bác sĩ lang sói sẽ không thể sống sót.
Cổ Tiểu Ngốc vô cùng vui vẻ cầm hộp thức ăn, lấy ra mỹ thực đẹp mắt làm người ta không đành lòng hạ đũa. Biểu cảm của mọi người thể hiện rõ sự sung sướng cả thể xác lẫn tinh thần, từ ((. (^_^). )) đến (⊙o⊙) đến (*@ο@*) đến (☆_☆) đến ^(oo)^ lại đến ( ̄﹁ ̄). Đồ ăn bày biện xong, mọi người nhào tới. Quả là. . . Hung mãnh như dã thú.
Trịnh Xá mở miệng trước "Sở Hiên, cám ơn những chuyện anh làm vì mọi người, tôi hi vọng chúng ta có thể trở thành đồng đội."
Sở Hiên ăn bánh ngọt, miệng đầy vụn bánh, không đáp lại.
Trịnh Xá có phần bất mãn, dù sao cũng có Tiêu Hồng Luật, không phải không thể có Sở Hiên. Mình đã nể mặt hắn lắm rồi, Sở Hiên lại vẫn tự cao tự đại. Nhìn vẻ mặt tràn đầy ao ước của Tần Chuế Ngọc, đành phải mở miệng lần nữa "Đương nhiên, nếu anh không đồng ý thì kết minh cũng được, tôi chỉ hi vọng, anh có thể để ý tới cảm thụ của mọi người một chút, dù sao ích lợi không có nghĩa là tất cả."
Sở Hiên lại cầm một miếng bánh, không nhanh không chậm nói "Bố cục của tôi, từ trước đến giờ chỉ quan tâm tới ích lợi lớn nhất, tại thế giới này, sống sót, không ngừng mạnh mẽ mới là thực tế. Về phần khác. . . Phàm nhân trí tuệ a. . ."
Trịnh Xá bực tức, quay đầu tìm kiếm, cầm gối ôm Sở Hiên, đang định lót dưới mông, gối ôm lại bị một đôi tay trắng nõn cướp mấy. Ngẩng đầu, Tần Chuế Ngọc đang lườm hắn "Anh muốn làm gì Tiểu Sở Hiên của tôi! ! !"
Mọi người bị ba chữ "Tiểu Sở Hiên" đánh ngoài khét trong sống, ngổn ngang trong gió.
Cổ Tiểu Ngốc ôm gối ôm Sở HIên, lúc này mới ý thức được mình nhất thời tức giận, mặt bỗng đỏ bừng. Cô vụng trộm nhìn Sở Hiên, hắn không có phản ứng gì, có thể yên tâm. . .
Trận chiến này kết quả cuối cùng là kết thành đồng minh, trên nguyên tắc là hoạt động cùng nhau, kế sách do Sở Hiên và Tiêu Hồng Luật cung cấp. Trừ khi có bất đồng không giải quyết được, dưới tình huống bình thường hai bên sẽ thỏa hiệp. Zero, Triệu Anh Không, Tần Chuế Ngọc và Tề Đằng Nhất đều đứng bên Sở Hiên.
Trịnh Xá hơi kinh ngạc, không rõ vì sao người lạnh lùng như Sở Hiên lại có nhiều người ủng hộ như vậy. Zero và Triệu Anh Không là sát thủ, Tần Chuế Ngọc là thích Sở Hiên, vậy Tề Đằng Nhất là vì sao? Huống chi mình còn đưa vong linh thánh kinh cho hắn. . .
Sau khi tan họp, Trịnh Xá không nhịn được, đi tìm Tề Đằng Nhất.
"Tề Đằng Nhất, anh có thể nói với tôi vì sao anh lựa chọn Sở Hiên hay không? Tôi không làm được cái gì sao?"
Tề Đằng Nhất xin lỗi cười nói "Anh có biết, tôi là người giám định đồ trộm mộ. Nghề nghiệp của tôi cũng có thể nói là một công việc quen với sinh tử, nói thật, dựa theo kinh nghiệm của tôi, tại thế giới này, chọn người như Sở Hiên thì đoàn đội mới có thể sống sót. Anh không làm gì không tốt cả, chính là, anh còn chưa hiểu rõ ý nghĩa chân chính của đoàn đội và cái gì thực sự quan trọng, cái gì cần bỏ qua. . ."
Cùng lúc đó, Cổ Tiểu Ngốc đang ở trong phòng Sở Hiên, "Sở Hiên, công năng của đồ chiến đấu tôi đã quen thuộc, hiện tại tôi đổi đoạt xá cấp hai và phệ hồn cấp ba. Còn có, ở The Grudge, tôi đã trải qua một lần thiên kiếp, hiện tại đã thành quỷ hồn."
Mắt kính của Sở Hiên lóe sáng, nhìn Cổ Tiểu Ngốc. "Cô nói tình huống cụ thể đi."
Cổ Tiểu Ngốc: "Ba ngày trước khi thiên kiếp đến, tôi đã có dự cảm, cho nên tôi chọn một chỗ thấp, đặt cột thu lôi vào trong phòng ở rồi ngồi chờ. Khi độ kiếp, trong phòng xuất hiện một đám mây lớn hình bàn tay, sau đó linh hồn tôi rời thể, bởi vì không có thân thể nên không thể mặc đồ chiến đấu. Sau đó sét đánh xuống, không thể né tránh hoặc dẫn đi, chỉ có thể hứng chịu. Uy lực cũng không mạnh, chỉ cảm thấy cả người tê dại rồi kết thúc. Nhưng tôi cũng không cảm thấy có biến hóa gì lớn, chính là sau khi sử dụng phệ hồn, hiệu quả rất tốt, có lẽ là đề cao chất lượng linh hồn."
Sở Hiên im lặng suy nghĩ, kiểm tra cho Cổ Tiểu Ngốc vài lần rồi thả cô về.
Buổi sáng, Trịnh Xá nắm tay nhỏ của La Lệ đi tới quảng trường. Ngoại trừ Trương Kiệt, những người còn lại đều có mặt, trên lưng đeo ba lô quân dụng, chỉ có Trương Hằng cầm một bao vải to hình quạt là tương đối phiền quái, trong túi kia là cung bắn thiên lang.
Chờ không lâu, Trương Kiệt cùng mỹ nữ cổ điển đi ra, hắn nhìn mọi người mỉm cười, còn gật đầu với Tần Chuế Ngọc.
Xem ra, hẳn là Trương Kiệt không có vấn đề gì nữa, Cổ Tiểu Ngốc vui mừng nghĩ.
"Trong vòng ba mươi giây tiến vào cột sáng, mục tiêu di chuyển đã khóa, bắt đầu truyền tống tới Final Destination II. . ."
Cuối cùng cũng có cơ hội tiến vào theo con đường chính quy, Cổ Tiểu Ngốc cảm thán. Cô để ý rằng Trương Kiệt vẫn chưa dẫn Na Nhi vào.
Tền Chuế Ngọc chờ mười người tỉnh lại, bọn họ đang ở trên một chiếc xe buýt. Kì quái là chiếc xe buýt này không có hành khách nào khác, chỉ có tám người cả trai cả gái nằm ngổn ngang. Tuy rằng số người tiến vào giống như nguyên tác, nhưng bởi vì có thêm bốn người vẫn sống [1], cho nên biến thành độ khó mười tám người, xem ra, độ khó của phim kinh dị đã tăng. . .
[1] Gồm Sở Hiên, Zero, Tề Đằng Nhất, Tần Chuế Ngọc đáng nhẽ đã chết trong nguyên tác.
Cổ Tiểu Ngốc nhìn đồng hồ, nhiệm vụ lần này là sống sót năm ngày, sau năm ngày vẫn sống thì trở về chủ thần không gian, trong lúc đó, cứu sống một nhân vật trong phim thì được thưởng 500 điểm, nếu nhân vật trong phim không chết thì được 1 chi tiết cấp B và 5000 điểm, nhưng nếu thành viên tiểu đội luân hồi giết chết nhân vật thì delete một người và trừ 5000 điểm.
Nội dung không thay đổi, như vậy thay đổi chẳng lẽ là cường độ công kích của tử thần?
Bỗng nhiên, một chàng trai mặc quân trang nhanh chóng ngồi dậy, tay phải sờ hông, khi nhìn thấy Sở Hiên thì ngây ngẩn, sau đó khép hai chân lại, chào Sở Hiên theo nghi thức quân đội: "Đại tá! Trung úy Vương Hiệp đã tới, xin nêu hành động cần làm kế tiếp."
Sở Hiên đáp lại: "Nghỉ. . . Nơi này không phải quân doanh, cũng không phải thế giới hiện thực, tin tức tôi gửi cho căn cứ đã từng đề cập, người tiến vào đây tạm thời mất quân chức, lấy sống sót làm mục tiêu hàng đầu, hiện tại anh đã là thành viên của Trung Châu đội, Vương Hiệp."
"Đây là Vương Hiệp yêu nước a! Nam nhân tốt!" Cổ Tiểu Ngốc reo hò trong lòng. "Vương Hiệp quả là hình mẫu quân nhân Trung Quốc a, trung thành, vô tư, trọng tình trọng nghĩa. . ." Cổ Tiểu Ngốc vẫn cảm thấy, nếu Sở Hiên là tình yêu lí tưởng thì Vương Hiệp là lựa chọn tốt nhất trong hiện thực, là người để 'nắm tay cả đời, bên nhau đến già', sống yên ổn qua ngày.
"Đại tá cái gì? Căn cứ cái gì? Mẹ nó, chỗ này là đâu?"
Thì ra tiểu thái muội [2] trang điểm không khác gì hủy dung tỉnh lại rồi. Cô ta lập tức kiểm tra lại quần áo: "Các ngươi là ai, tại sao cứ nhìn chằm chằm ta? Nơi này là chỗ nào? Không phải ta đang chat với bạn học ở tiệm net sao?"
[1] Nữ lưu manh.
Lần này đến tổng cộng năm nam ba nữ, trong đó năm nam khoảng từ 20 đến 30 tuổi, ngoại trừ Vương Hiệp, bốn nam còn lại, bao gồm một người nhìn vô cùng bình thường, một người lịch sự đeo kính khoảng 27 28 tuổi, một thanh niên da trắng gầy yếu khoảng 24 25 tuổi, một thanh niên nhuộm tóc anh tuấn cường tráng khoảng 20 21 tuổi.
Ba cô gái còn lại, ngoại trừ tiểu thái muội kia, còn lại là một cô gái nhắm mắt xinh đẹp khoảng 20 21 tuổi, một mỹ nữ mặc đồ công sở khoảng 27 28 tuổi.
Trịnh Xá thấy bọn họ đều tỉnh, hơn nữa bắt đầu ồn áo, hắn vỗ tay nói: "Chiêm Lam, cô giải thích cho bọn họ đi. . ." Đột nhiên, hắn nhớ tới gì đó, quay đầu lại nhìn Tần Chuế Ngọc, ngượng ngùng cười "Lần này để Chiêm Lam giải thích, lần sau để cô nói, được chứ?"
Cổ Tiểu Ngốc đương nhiên sẽ không quan tâm tới việc nhỏ ấy, cười đáp "Để Lam tỷ nói đi, tôi không có ý kiến."
Chiêm Lam cắn môi, nhìn Trịnh Xá lại nhìn Tần Chuế Ngọc, dường như có hơi khó chịu.
—— Cổ Tiểu Ngốc
Buổi tối trước hôm tiến vào phim kinh dị, mọi người quyết định liên hoan ở quảng trường, giải quyết khúc mắc trong đoàn đội. Dù sao nếu không phải Trịnh Xá và Sở Hiên có mâu thuẫn ở trong The Mummy, bác sĩ lang sói sẽ không thể sống sót.
Cổ Tiểu Ngốc vô cùng vui vẻ cầm hộp thức ăn, lấy ra mỹ thực đẹp mắt làm người ta không đành lòng hạ đũa. Biểu cảm của mọi người thể hiện rõ sự sung sướng cả thể xác lẫn tinh thần, từ ((. (^_^). )) đến (⊙o⊙) đến (*@ο@*) đến (☆_☆) đến ^(oo)^ lại đến ( ̄﹁ ̄). Đồ ăn bày biện xong, mọi người nhào tới. Quả là. . . Hung mãnh như dã thú.
Trịnh Xá mở miệng trước "Sở Hiên, cám ơn những chuyện anh làm vì mọi người, tôi hi vọng chúng ta có thể trở thành đồng đội."
Sở Hiên ăn bánh ngọt, miệng đầy vụn bánh, không đáp lại.
Trịnh Xá có phần bất mãn, dù sao cũng có Tiêu Hồng Luật, không phải không thể có Sở Hiên. Mình đã nể mặt hắn lắm rồi, Sở Hiên lại vẫn tự cao tự đại. Nhìn vẻ mặt tràn đầy ao ước của Tần Chuế Ngọc, đành phải mở miệng lần nữa "Đương nhiên, nếu anh không đồng ý thì kết minh cũng được, tôi chỉ hi vọng, anh có thể để ý tới cảm thụ của mọi người một chút, dù sao ích lợi không có nghĩa là tất cả."
Sở Hiên lại cầm một miếng bánh, không nhanh không chậm nói "Bố cục của tôi, từ trước đến giờ chỉ quan tâm tới ích lợi lớn nhất, tại thế giới này, sống sót, không ngừng mạnh mẽ mới là thực tế. Về phần khác. . . Phàm nhân trí tuệ a. . ."
Trịnh Xá bực tức, quay đầu tìm kiếm, cầm gối ôm Sở Hiên, đang định lót dưới mông, gối ôm lại bị một đôi tay trắng nõn cướp mấy. Ngẩng đầu, Tần Chuế Ngọc đang lườm hắn "Anh muốn làm gì Tiểu Sở Hiên của tôi! ! !"
Mọi người bị ba chữ "Tiểu Sở Hiên" đánh ngoài khét trong sống, ngổn ngang trong gió.
Cổ Tiểu Ngốc ôm gối ôm Sở HIên, lúc này mới ý thức được mình nhất thời tức giận, mặt bỗng đỏ bừng. Cô vụng trộm nhìn Sở Hiên, hắn không có phản ứng gì, có thể yên tâm. . .
Trận chiến này kết quả cuối cùng là kết thành đồng minh, trên nguyên tắc là hoạt động cùng nhau, kế sách do Sở Hiên và Tiêu Hồng Luật cung cấp. Trừ khi có bất đồng không giải quyết được, dưới tình huống bình thường hai bên sẽ thỏa hiệp. Zero, Triệu Anh Không, Tần Chuế Ngọc và Tề Đằng Nhất đều đứng bên Sở Hiên.
Trịnh Xá hơi kinh ngạc, không rõ vì sao người lạnh lùng như Sở Hiên lại có nhiều người ủng hộ như vậy. Zero và Triệu Anh Không là sát thủ, Tần Chuế Ngọc là thích Sở Hiên, vậy Tề Đằng Nhất là vì sao? Huống chi mình còn đưa vong linh thánh kinh cho hắn. . .
Sau khi tan họp, Trịnh Xá không nhịn được, đi tìm Tề Đằng Nhất.
"Tề Đằng Nhất, anh có thể nói với tôi vì sao anh lựa chọn Sở Hiên hay không? Tôi không làm được cái gì sao?"
Tề Đằng Nhất xin lỗi cười nói "Anh có biết, tôi là người giám định đồ trộm mộ. Nghề nghiệp của tôi cũng có thể nói là một công việc quen với sinh tử, nói thật, dựa theo kinh nghiệm của tôi, tại thế giới này, chọn người như Sở Hiên thì đoàn đội mới có thể sống sót. Anh không làm gì không tốt cả, chính là, anh còn chưa hiểu rõ ý nghĩa chân chính của đoàn đội và cái gì thực sự quan trọng, cái gì cần bỏ qua. . ."
Cùng lúc đó, Cổ Tiểu Ngốc đang ở trong phòng Sở Hiên, "Sở Hiên, công năng của đồ chiến đấu tôi đã quen thuộc, hiện tại tôi đổi đoạt xá cấp hai và phệ hồn cấp ba. Còn có, ở The Grudge, tôi đã trải qua một lần thiên kiếp, hiện tại đã thành quỷ hồn."
Mắt kính của Sở Hiên lóe sáng, nhìn Cổ Tiểu Ngốc. "Cô nói tình huống cụ thể đi."
Cổ Tiểu Ngốc: "Ba ngày trước khi thiên kiếp đến, tôi đã có dự cảm, cho nên tôi chọn một chỗ thấp, đặt cột thu lôi vào trong phòng ở rồi ngồi chờ. Khi độ kiếp, trong phòng xuất hiện một đám mây lớn hình bàn tay, sau đó linh hồn tôi rời thể, bởi vì không có thân thể nên không thể mặc đồ chiến đấu. Sau đó sét đánh xuống, không thể né tránh hoặc dẫn đi, chỉ có thể hứng chịu. Uy lực cũng không mạnh, chỉ cảm thấy cả người tê dại rồi kết thúc. Nhưng tôi cũng không cảm thấy có biến hóa gì lớn, chính là sau khi sử dụng phệ hồn, hiệu quả rất tốt, có lẽ là đề cao chất lượng linh hồn."
Sở Hiên im lặng suy nghĩ, kiểm tra cho Cổ Tiểu Ngốc vài lần rồi thả cô về.
Buổi sáng, Trịnh Xá nắm tay nhỏ của La Lệ đi tới quảng trường. Ngoại trừ Trương Kiệt, những người còn lại đều có mặt, trên lưng đeo ba lô quân dụng, chỉ có Trương Hằng cầm một bao vải to hình quạt là tương đối phiền quái, trong túi kia là cung bắn thiên lang.
Chờ không lâu, Trương Kiệt cùng mỹ nữ cổ điển đi ra, hắn nhìn mọi người mỉm cười, còn gật đầu với Tần Chuế Ngọc.
Xem ra, hẳn là Trương Kiệt không có vấn đề gì nữa, Cổ Tiểu Ngốc vui mừng nghĩ.
"Trong vòng ba mươi giây tiến vào cột sáng, mục tiêu di chuyển đã khóa, bắt đầu truyền tống tới Final Destination II. . ."
Cuối cùng cũng có cơ hội tiến vào theo con đường chính quy, Cổ Tiểu Ngốc cảm thán. Cô để ý rằng Trương Kiệt vẫn chưa dẫn Na Nhi vào.
Tền Chuế Ngọc chờ mười người tỉnh lại, bọn họ đang ở trên một chiếc xe buýt. Kì quái là chiếc xe buýt này không có hành khách nào khác, chỉ có tám người cả trai cả gái nằm ngổn ngang. Tuy rằng số người tiến vào giống như nguyên tác, nhưng bởi vì có thêm bốn người vẫn sống [1], cho nên biến thành độ khó mười tám người, xem ra, độ khó của phim kinh dị đã tăng. . .
[1] Gồm Sở Hiên, Zero, Tề Đằng Nhất, Tần Chuế Ngọc đáng nhẽ đã chết trong nguyên tác.
Cổ Tiểu Ngốc nhìn đồng hồ, nhiệm vụ lần này là sống sót năm ngày, sau năm ngày vẫn sống thì trở về chủ thần không gian, trong lúc đó, cứu sống một nhân vật trong phim thì được thưởng 500 điểm, nếu nhân vật trong phim không chết thì được 1 chi tiết cấp B và 5000 điểm, nhưng nếu thành viên tiểu đội luân hồi giết chết nhân vật thì delete một người và trừ 5000 điểm.
Nội dung không thay đổi, như vậy thay đổi chẳng lẽ là cường độ công kích của tử thần?
Bỗng nhiên, một chàng trai mặc quân trang nhanh chóng ngồi dậy, tay phải sờ hông, khi nhìn thấy Sở Hiên thì ngây ngẩn, sau đó khép hai chân lại, chào Sở Hiên theo nghi thức quân đội: "Đại tá! Trung úy Vương Hiệp đã tới, xin nêu hành động cần làm kế tiếp."
Sở Hiên đáp lại: "Nghỉ. . . Nơi này không phải quân doanh, cũng không phải thế giới hiện thực, tin tức tôi gửi cho căn cứ đã từng đề cập, người tiến vào đây tạm thời mất quân chức, lấy sống sót làm mục tiêu hàng đầu, hiện tại anh đã là thành viên của Trung Châu đội, Vương Hiệp."
"Đây là Vương Hiệp yêu nước a! Nam nhân tốt!" Cổ Tiểu Ngốc reo hò trong lòng. "Vương Hiệp quả là hình mẫu quân nhân Trung Quốc a, trung thành, vô tư, trọng tình trọng nghĩa. . ." Cổ Tiểu Ngốc vẫn cảm thấy, nếu Sở Hiên là tình yêu lí tưởng thì Vương Hiệp là lựa chọn tốt nhất trong hiện thực, là người để 'nắm tay cả đời, bên nhau đến già', sống yên ổn qua ngày.
"Đại tá cái gì? Căn cứ cái gì? Mẹ nó, chỗ này là đâu?"
Thì ra tiểu thái muội [2] trang điểm không khác gì hủy dung tỉnh lại rồi. Cô ta lập tức kiểm tra lại quần áo: "Các ngươi là ai, tại sao cứ nhìn chằm chằm ta? Nơi này là chỗ nào? Không phải ta đang chat với bạn học ở tiệm net sao?"
[1] Nữ lưu manh.
Lần này đến tổng cộng năm nam ba nữ, trong đó năm nam khoảng từ 20 đến 30 tuổi, ngoại trừ Vương Hiệp, bốn nam còn lại, bao gồm một người nhìn vô cùng bình thường, một người lịch sự đeo kính khoảng 27 28 tuổi, một thanh niên da trắng gầy yếu khoảng 24 25 tuổi, một thanh niên nhuộm tóc anh tuấn cường tráng khoảng 20 21 tuổi.
Ba cô gái còn lại, ngoại trừ tiểu thái muội kia, còn lại là một cô gái nhắm mắt xinh đẹp khoảng 20 21 tuổi, một mỹ nữ mặc đồ công sở khoảng 27 28 tuổi.
Trịnh Xá thấy bọn họ đều tỉnh, hơn nữa bắt đầu ồn áo, hắn vỗ tay nói: "Chiêm Lam, cô giải thích cho bọn họ đi. . ." Đột nhiên, hắn nhớ tới gì đó, quay đầu lại nhìn Tần Chuế Ngọc, ngượng ngùng cười "Lần này để Chiêm Lam giải thích, lần sau để cô nói, được chứ?"
Cổ Tiểu Ngốc đương nhiên sẽ không quan tâm tới việc nhỏ ấy, cười đáp "Để Lam tỷ nói đi, tôi không có ý kiến."
Chiêm Lam cắn môi, nhìn Trịnh Xá lại nhìn Tần Chuế Ngọc, dường như có hơi khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.