Quyển 1 - Chương 6: Vào The Grudge, xuyên thành Lục Nhân Giáp (1)
Nê Đản Hoàng
15/10/2014
Cho dù biến thành quỷ, chị đây cũng là loại bưu hãn nhất.
—— Cổ Tiểu ngốc.
“Trong vòng ba mươi giây tiến vào cột sáng, mục tiêu di chuyển đã khóa, bắt đầu truyền tống tới The Grudge. . ."
"A, thì ra mình bất tử." Bạn học Cổ Tiểu Ngốc không có tí sáng tạo nào, vẫn bay xung quanh mọi người dưới dạng linh hồn. Cổ Tiểu Ngốc nhìn bốn phía, ừm, Bá Vương vẫn chết, thật đáng tiếc. Không biết Sở Hiên và Trịnh Xá đã xích mích chưa?
Sở Hiên đúng lên: ". . . Cứ như vậy đi, phim the grudge tôi đã xem qua, tỷ lệ sống sót trong bộ phim kinh dị này không hề liên quan tới nhân số, cho dù có chạy trốn ra nước ngoài cũng bị giết, cho dù bên cạnh có mấy chục hộ vệ kết quả cũng như vậy. . . Tôi rời khỏi đoàn đội, nếu chúng ta còn sống gặp lại nhau. . . Trương Kiệt, đồ ăn chị dâu làm, màu sắc thật đẹp mắt."
Cuối cùng vẫn tách ra, đã bảo anh đừng tính kế Trịnh Xá mà vẫn không nghe, không nghe lời người già dạy thì phải chịu thiệt thôi. Thằng bé hư hỏng không tiếp thụ ý kiến này, (dám nói Sở đại tá như vậy, mi sẽ bị hắn xử lý!) Cổ Tiểu Ngốc than vãn sau đó đuổi theo Sở Hiên.
Sở hiên và Arnold đeo ba lô quân dụng tới tiệm nét, Sở Hiên ấn bàn phím cạch cạch làm Cổ Tiểu Ngốc hâm mộ rơi nước miếng tí tách. Không lâu sau, Sở Hiên tới một khách sạn gần khách sạn Dương Quang (khách sạn mà bọn Trịnh Xá ở). Sở Hiên tiếp tục lên mạng, Cổ Tiểu Ngốc tiếp tục háo sắc.
Cổ Tiểu Ngốc khoanh chân ngồi cạnh Sở Hiên, nhìn vẻ chuyên chú lúc đang nghe trộm điện thoại của hắn, tâm tình cũng bình ổn. Sở Hiên sẽ chết trong bộ phim này, ta có cứu được hắn không? Hình như ta không thể khống chế mình xuyên không, mà đối tượng xuyên không, có những điểm sau đây:
1, Đều là người mới hẳn phải chết trong nguyên tác nhưng có ảnh hưởng quan trọng tới sự phát triển của cốt truyện.
2, Xuyên khi cảm xúc của bọn hắn vô cùng kích động.
3, Đều là nam.
4, Xuyên lúc ta ở gần đó.
5, Đều rất sợ chết.
6, Tố chất thân thể rất phế vật.
7, Đều ở gần bọn Trịnh Xá.
Như vậy theo đó mà suy đoán, nếu mình còn xuyên không lần nữa, tỉ lệ lớn sẽ xuyên thành một trong ba học sinh đại học kia, vậy mình phải bay quanh bọn họ sao? Tiếc quá, nếu mình lưu lại, như vậy có khả năng sẽ xuyên thành Arnold. Cổ Tiểu Ngốc lâm vào rối rắm.
Ba ngày nhanh chóng trôi qua, Cổ Tiểu Ngốc và Sở Hiên chủ yếu ở trong khách sạn, có một lần Cổ Tiểu Ngốc đi ra ngoài để nhớ kĩ đường tới khách sạn Dương Quang. Khi ba học sinh kia cùng Minh Yên Vi dạo phố, cô bay qua một lần nhưng xuyên không thành. Cô phẫn nộ bay về, khi về lại phát hiện Sở Hiên không có ở khách sạn, cô nhớ rằng Sở Hiên có lẽ đang ở trên sân thượng liền vội bay lên, quả nhiên tìm được Sở Hiên đang nghe lén. Nhịp tim hoảng loạn của Cổ Tiểu Ngốc cuối cùng ổn định lại.
Tình tiết đã phát triển tới đoạn phản bội kia sao?
-------------------
"Rời đi cái rắm! Chúng mày biết 'thứ kia' khủng bố tới mức nào không? Không có kinh phật chúng tao thà chết còn sướng hơn, mẹ nó, vì sao chúng mày lại đuổi theo? Vì sao không để tao mang kinh phật đi? Chúng mày lợi hại như vậy, vì sao không đưa kinh phật cho người yếu hơn! Phi! Cái gì mà đặt kinh phật trong phòng khách thì mọi người đều có thể phòng ngừa chứ, rõ ràng chính là mấy tên tư thâm giả (người đã trải qua mấy bộ phim kinh dị) chúng mày muốn chiếm lấy nó, ông chửi cả nhà chúng mày!"
Cổ Tiểu Ngốc đột nhiên cảm thấy hoảng hốt.
Kinh phật không thể nghịch chuyển, rơi xuống đường quốc lộ, trang giấy bay theo gió.
"Không!"
Trịnh Xá vung chủy thủ bổ về phía đầu Thuân Chúng Đình. Sau đó mắt hắn đỏ ngầy nhìn về phía Lục Nhân Giáp đang kiềm kẹp Minh Yên Vi.
Cô Tiểu Ngốc cứng người, đúng lúc này lại xuyên thành Lục Nhân Giáp, Trịnh Xá tuyệt đối không bỏ qua cho mình, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Lục Nhân Giáp đúng lúc này run rẩy không ngừng, vẻ mặt của hắn giãy dụa mà vặn vẹo, hắn nhìn chằm chằm Trịnh Xá, khó khăn mở miệng: "Mau, mau dẫn Minh Yên Vi đi, tôi không khống chế được lâu. A. . . Anh còn thất thần làm gì? Tôi không khống chế được nữa!"
Lục Nhân Giáp dường như đang dùng sức lực toàn thân di chuyển súng lục đang kề vào đầu Minh Yên Vi đi, "Tiện nhân Kayako, có giỏi thì trực tiếp giết tao, khống chế chúng tao tự giết lẫn nhau thì thú vị lắm phải không, ông đây không để mày được như ý!" Dứt lời, đẩy Minh Yên Vi ra, dí khẩu súng vào đầu mình nhưng tay lại run rẩy kịch liệt như khó khống chế được.
Tất cả mọi người bị cảnh tượng trước mặt kích động, nhất thời không phản ứng kịp. Trịnh Xá nhìn Lục Nhân Giáp hoàn toàn thay đổi như một người khác, không biết xử lý thế nào. Thì ra bọn họ bị Kayako khống chế sao?
"Trịnh đại ca, đừng giết luôn, chém tứ chi của tôi là được, nếu không anh sẽ bị delete vì trừ điểm!" Lục Nhân Giáp khó nhọc mở miệng.
Đột nhiên, vẻ mặt của hắn trở nên tà ác vặn vẹo, giọng nói cũng trở nên lanh lảnh chói tai, "Ha ha ha, không muốn chết trong tay đồng bọn sao? Ha ha, mi xem, người đồng ý bảo vệ mi đang nghĩ nên giết mi thế nào đây. Ha ha, các ngươi đều phải chết. . ."
Ngữ khí bỗng trở nên sục sôi: "Biến, tiện nữ nhân, mày bị chồng phân thây là xứng đáng, ông có chết mày cũng đừng hòng tốt hơn. . ."
Đột nhiên lại biết thành giọng nói tà ác lanh lảnh: "A! ! !. . . Thế nào? Mi định làm thế nào. . . Hừ, ta sẽ còn tìm đến các ngươi. . ."
Nói xong, Lục Nhân Giáp ngã xuống đất, dường như không còn chút sức lực nào.
Trịnh Xá đi lên phía trước nhìn thanh niên trước mắt.
Lục Nhiên Giáp cười gượng: "Đừng lo lắng, ả đã rời đi. Nhưng mà tôi nghĩ mình không thể ở lại nữa, nếu ả lại thông qua tôi làm chuyện gì thì hỏng bét."
Trịnh Xá nhìn sắc mặt trắng bệch của hắn, không biết nói gì cho phải.
"Đừng tự trách, anh làm rất đúng, là tôi lá gan nhỏ mới bị ả khống chế. Chúng ta nên vì những chuyện mình làm mà trả giá. Tôi rất hối hận, tôi không giúp được gì cả, còn làm hỏng kinh phật mà mọi người vất vả tìm. . ." Giọng nói có phần nghẹn ngào.
"Lục Nhân Giáp, đây không phải lỗi của cậu. . ." Trịnh Xá không đành lòng nhìn vẻ cố kiên cường của thanh niên.
"Trịnh đại ca, chờ tôi khôi phục sức lực, tôi liền rời đi, cám ơn mọi người đã chiếu cố tôi trong thời gian này, Lục Nhân Giáp tôi rất xin lỗi mọi người."
Mọi người thấy thanh niên kia ra sức chống người lên, bóng dáng đơn độc rời đi, ánh mắt không khỏi ướt át.
"Cậu không cần thiết phải rời đi mà." Trịnh Xá cuối cùng vẫn mềm lòng.
"Tôi không thể vì an toàn của mình mà đặt mọi người vào nguy hiểm, ừm, đưa cho tôi một cái bộ đàm đi, nếu tôi bị tập kích thì sẽ nói tình huống gặp được cho mọi người, coi như là bù lại sai lầm của tôi."
"Cậu. . ." Trịnh Xá thực sự rất muốn giữ hắn lại, nhưng hắn không thể không lo lắng cho đội viên nên đành đưa bộ đàm cho Lục Nhân Giáp.
Lục Nhân Giáp run rẩy đứng lên, thân hình yếu ớt giống như phiêu tán trong bóng đêm. "Tôi đi đây, thật sự, rất xin lỗi."
Trịnh Xá kéo lại Lục Nhân Giáp định xoay người rời đi, nhét một ít đạn dược và lá bùa vào trong tay hắn. "Nhất định phải sống sót!"
Thanh niên yếu ớt mà kiên cường cười xin lỗi, xoay người rời khỏi tầm nhìn của mọi người.
Ai cũng không ngờ, bóng dáng cô đơn kia, lúc này đang nghĩ "Kỳ thực mình nói linh tinh cũng có khả năng đoạt giải oscar a!"
—— Cổ Tiểu ngốc.
“Trong vòng ba mươi giây tiến vào cột sáng, mục tiêu di chuyển đã khóa, bắt đầu truyền tống tới The Grudge. . ."
"A, thì ra mình bất tử." Bạn học Cổ Tiểu Ngốc không có tí sáng tạo nào, vẫn bay xung quanh mọi người dưới dạng linh hồn. Cổ Tiểu Ngốc nhìn bốn phía, ừm, Bá Vương vẫn chết, thật đáng tiếc. Không biết Sở Hiên và Trịnh Xá đã xích mích chưa?
Sở Hiên đúng lên: ". . . Cứ như vậy đi, phim the grudge tôi đã xem qua, tỷ lệ sống sót trong bộ phim kinh dị này không hề liên quan tới nhân số, cho dù có chạy trốn ra nước ngoài cũng bị giết, cho dù bên cạnh có mấy chục hộ vệ kết quả cũng như vậy. . . Tôi rời khỏi đoàn đội, nếu chúng ta còn sống gặp lại nhau. . . Trương Kiệt, đồ ăn chị dâu làm, màu sắc thật đẹp mắt."
Cuối cùng vẫn tách ra, đã bảo anh đừng tính kế Trịnh Xá mà vẫn không nghe, không nghe lời người già dạy thì phải chịu thiệt thôi. Thằng bé hư hỏng không tiếp thụ ý kiến này, (dám nói Sở đại tá như vậy, mi sẽ bị hắn xử lý!) Cổ Tiểu Ngốc than vãn sau đó đuổi theo Sở Hiên.
Sở hiên và Arnold đeo ba lô quân dụng tới tiệm nét, Sở Hiên ấn bàn phím cạch cạch làm Cổ Tiểu Ngốc hâm mộ rơi nước miếng tí tách. Không lâu sau, Sở Hiên tới một khách sạn gần khách sạn Dương Quang (khách sạn mà bọn Trịnh Xá ở). Sở Hiên tiếp tục lên mạng, Cổ Tiểu Ngốc tiếp tục háo sắc.
Cổ Tiểu Ngốc khoanh chân ngồi cạnh Sở Hiên, nhìn vẻ chuyên chú lúc đang nghe trộm điện thoại của hắn, tâm tình cũng bình ổn. Sở Hiên sẽ chết trong bộ phim này, ta có cứu được hắn không? Hình như ta không thể khống chế mình xuyên không, mà đối tượng xuyên không, có những điểm sau đây:
1, Đều là người mới hẳn phải chết trong nguyên tác nhưng có ảnh hưởng quan trọng tới sự phát triển của cốt truyện.
2, Xuyên khi cảm xúc của bọn hắn vô cùng kích động.
3, Đều là nam.
4, Xuyên lúc ta ở gần đó.
5, Đều rất sợ chết.
6, Tố chất thân thể rất phế vật.
7, Đều ở gần bọn Trịnh Xá.
Như vậy theo đó mà suy đoán, nếu mình còn xuyên không lần nữa, tỉ lệ lớn sẽ xuyên thành một trong ba học sinh đại học kia, vậy mình phải bay quanh bọn họ sao? Tiếc quá, nếu mình lưu lại, như vậy có khả năng sẽ xuyên thành Arnold. Cổ Tiểu Ngốc lâm vào rối rắm.
Ba ngày nhanh chóng trôi qua, Cổ Tiểu Ngốc và Sở Hiên chủ yếu ở trong khách sạn, có một lần Cổ Tiểu Ngốc đi ra ngoài để nhớ kĩ đường tới khách sạn Dương Quang. Khi ba học sinh kia cùng Minh Yên Vi dạo phố, cô bay qua một lần nhưng xuyên không thành. Cô phẫn nộ bay về, khi về lại phát hiện Sở Hiên không có ở khách sạn, cô nhớ rằng Sở Hiên có lẽ đang ở trên sân thượng liền vội bay lên, quả nhiên tìm được Sở Hiên đang nghe lén. Nhịp tim hoảng loạn của Cổ Tiểu Ngốc cuối cùng ổn định lại.
Tình tiết đã phát triển tới đoạn phản bội kia sao?
-------------------
"Rời đi cái rắm! Chúng mày biết 'thứ kia' khủng bố tới mức nào không? Không có kinh phật chúng tao thà chết còn sướng hơn, mẹ nó, vì sao chúng mày lại đuổi theo? Vì sao không để tao mang kinh phật đi? Chúng mày lợi hại như vậy, vì sao không đưa kinh phật cho người yếu hơn! Phi! Cái gì mà đặt kinh phật trong phòng khách thì mọi người đều có thể phòng ngừa chứ, rõ ràng chính là mấy tên tư thâm giả (người đã trải qua mấy bộ phim kinh dị) chúng mày muốn chiếm lấy nó, ông chửi cả nhà chúng mày!"
Cổ Tiểu Ngốc đột nhiên cảm thấy hoảng hốt.
Kinh phật không thể nghịch chuyển, rơi xuống đường quốc lộ, trang giấy bay theo gió.
"Không!"
Trịnh Xá vung chủy thủ bổ về phía đầu Thuân Chúng Đình. Sau đó mắt hắn đỏ ngầy nhìn về phía Lục Nhân Giáp đang kiềm kẹp Minh Yên Vi.
Cô Tiểu Ngốc cứng người, đúng lúc này lại xuyên thành Lục Nhân Giáp, Trịnh Xá tuyệt đối không bỏ qua cho mình, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Lục Nhân Giáp đúng lúc này run rẩy không ngừng, vẻ mặt của hắn giãy dụa mà vặn vẹo, hắn nhìn chằm chằm Trịnh Xá, khó khăn mở miệng: "Mau, mau dẫn Minh Yên Vi đi, tôi không khống chế được lâu. A. . . Anh còn thất thần làm gì? Tôi không khống chế được nữa!"
Lục Nhân Giáp dường như đang dùng sức lực toàn thân di chuyển súng lục đang kề vào đầu Minh Yên Vi đi, "Tiện nhân Kayako, có giỏi thì trực tiếp giết tao, khống chế chúng tao tự giết lẫn nhau thì thú vị lắm phải không, ông đây không để mày được như ý!" Dứt lời, đẩy Minh Yên Vi ra, dí khẩu súng vào đầu mình nhưng tay lại run rẩy kịch liệt như khó khống chế được.
Tất cả mọi người bị cảnh tượng trước mặt kích động, nhất thời không phản ứng kịp. Trịnh Xá nhìn Lục Nhân Giáp hoàn toàn thay đổi như một người khác, không biết xử lý thế nào. Thì ra bọn họ bị Kayako khống chế sao?
"Trịnh đại ca, đừng giết luôn, chém tứ chi của tôi là được, nếu không anh sẽ bị delete vì trừ điểm!" Lục Nhân Giáp khó nhọc mở miệng.
Đột nhiên, vẻ mặt của hắn trở nên tà ác vặn vẹo, giọng nói cũng trở nên lanh lảnh chói tai, "Ha ha ha, không muốn chết trong tay đồng bọn sao? Ha ha, mi xem, người đồng ý bảo vệ mi đang nghĩ nên giết mi thế nào đây. Ha ha, các ngươi đều phải chết. . ."
Ngữ khí bỗng trở nên sục sôi: "Biến, tiện nữ nhân, mày bị chồng phân thây là xứng đáng, ông có chết mày cũng đừng hòng tốt hơn. . ."
Đột nhiên lại biết thành giọng nói tà ác lanh lảnh: "A! ! !. . . Thế nào? Mi định làm thế nào. . . Hừ, ta sẽ còn tìm đến các ngươi. . ."
Nói xong, Lục Nhân Giáp ngã xuống đất, dường như không còn chút sức lực nào.
Trịnh Xá đi lên phía trước nhìn thanh niên trước mắt.
Lục Nhiên Giáp cười gượng: "Đừng lo lắng, ả đã rời đi. Nhưng mà tôi nghĩ mình không thể ở lại nữa, nếu ả lại thông qua tôi làm chuyện gì thì hỏng bét."
Trịnh Xá nhìn sắc mặt trắng bệch của hắn, không biết nói gì cho phải.
"Đừng tự trách, anh làm rất đúng, là tôi lá gan nhỏ mới bị ả khống chế. Chúng ta nên vì những chuyện mình làm mà trả giá. Tôi rất hối hận, tôi không giúp được gì cả, còn làm hỏng kinh phật mà mọi người vất vả tìm. . ." Giọng nói có phần nghẹn ngào.
"Lục Nhân Giáp, đây không phải lỗi của cậu. . ." Trịnh Xá không đành lòng nhìn vẻ cố kiên cường của thanh niên.
"Trịnh đại ca, chờ tôi khôi phục sức lực, tôi liền rời đi, cám ơn mọi người đã chiếu cố tôi trong thời gian này, Lục Nhân Giáp tôi rất xin lỗi mọi người."
Mọi người thấy thanh niên kia ra sức chống người lên, bóng dáng đơn độc rời đi, ánh mắt không khỏi ướt át.
"Cậu không cần thiết phải rời đi mà." Trịnh Xá cuối cùng vẫn mềm lòng.
"Tôi không thể vì an toàn của mình mà đặt mọi người vào nguy hiểm, ừm, đưa cho tôi một cái bộ đàm đi, nếu tôi bị tập kích thì sẽ nói tình huống gặp được cho mọi người, coi như là bù lại sai lầm của tôi."
"Cậu. . ." Trịnh Xá thực sự rất muốn giữ hắn lại, nhưng hắn không thể không lo lắng cho đội viên nên đành đưa bộ đàm cho Lục Nhân Giáp.
Lục Nhân Giáp run rẩy đứng lên, thân hình yếu ớt giống như phiêu tán trong bóng đêm. "Tôi đi đây, thật sự, rất xin lỗi."
Trịnh Xá kéo lại Lục Nhân Giáp định xoay người rời đi, nhét một ít đạn dược và lá bùa vào trong tay hắn. "Nhất định phải sống sót!"
Thanh niên yếu ớt mà kiên cường cười xin lỗi, xoay người rời khỏi tầm nhìn của mọi người.
Ai cũng không ngờ, bóng dáng cô đơn kia, lúc này đang nghĩ "Kỳ thực mình nói linh tinh cũng có khả năng đoạt giải oscar a!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.