Quyển 1 - Chương 11: Vào The Mummy, xuyên thành Tần Chuế Ngọc (3)
Nê Đản Hoàng
15/10/2014
Nửa đêm, Evelyn hồi
sinh Imhotep, Trịnh Xá bị tập kích. Không có ai biết, trong nháy mắt, Cổ Tiểu Ngốc một mực im lặng đi theo mọi người đã tìm phương hướng mà hòn
đá nhỏ phóng tới, bay về phía Ấn Châu đội, sau đó một thời gian dài đều
đứng bên cạnh bọn họ.
Người khác đã không thấy ta, hơn nữa xuyên không cũng không cần đứng bên cạnh người kia, cho nên, trước khi xuyên không, ở bên cạnh Ấn Châu đội thu thập tình báo là lựa chọn tốt nhất, ích lợi lớn nhất, đây là tiêu chuẩn của Sở Hiên, cũng là mục đích của Cổ Tiểu Ngốc.
Lúc này ở hơn vạn mét ngoài thành phố người chết, có 11 người cả trai lẫn gái đứng trên cồn cát, giữa không trung còn có một sinh vật không rõ đang giương nanh múa vuốt.
"Hòa thượng đáng chết! Cho mi sát sinh, cho mi phá giới, cho mi kiêu ngạo, cho mi bộ dáng xấu xí, cho mi ăn thịt. . ." Cổ Tiểu Ngốc đã hoàn toàn không biết mình mắng cái gì, tát liên tiếp vào mặt đội trưởng Ấn Châu đội để phát tiết sự phẫn uất vì không thể không rời khỏi Sở đại tá. (Này này, là cô tự đi theo mà. Giận chó đánh mèo là không đúng. . . ╮(╯◇╰)╭)
Mà đội trưởng Ấn Châu đội không hề hay biết đang trò chuyện với đội viên thật vui, nào ngờ có một bàn tay nhỏ trắng noãn đang từ má trái lại tát sang má phải, lại từ má phải tát sang má trái của mình.
Cuối cùng, tiểu hòa thượng dưới sự chửi rủa của Cổ Tiểu Ngốc quyết định đi tới Cairo trước, ở nơi đó tìm cơ hội tiếp xúc để giao hẹn. . . hoặc là tìm cơ hội toàn diệt Trung Châu đội.
Cổ Tiểu Ngốc cho rằng quyết sách anh minh này thật thừa thãi, lẩm bẩm "Đúng là lời vô nghĩa." Tặng thêm hai cái tát.
Đi theo Ấn Châu đội, lúc chạm mặt với Trung Châu đội, Cổ Tiểu Ngốc chọn đi theo một thành viên của Ấn Châu đội. Trong lúc đó, Trung Châu đội lấy được vong linh thánh kinh, gặp Ấn Châu đội hai lần, giết chết Iman và Mohamed, nhờ Sở Hiên mà Tề Đằng Nhất vẫn sống sót, Triệu Anh Không thì bị thương nhẹ. Nói chính xác là, Sở Hiên vừa ra khỏi phạm vi nổ mạnh, lập tức cho nổ Cairo, ba người mới của Ấn Châu đội bị xử lý, tư thâm giả tuy rằng ở bến tàu chạy thoát một kiếp nhưng đều bị thương. Tiểu hoàng thượng phát điên, nghiến răng kèn kẹt.
Mọi người cuối cùng quyết định rời khỏi thành phố người chết. Trước khi rời cảng, Tần Chuế Ngọc và Cao Hồng Lượng đi ra biển, rời khỏi đội ngủ.
Khi bọn họ rời đi, Trung Châu đội đi về khu chợ trong sa mạc, hơn mười phút sao, Tiêu Hồng Luật đoán rằng Tần Chuế Ngọc và Cao Hồng Lượng đã bị tinh thần lực của Ấn Châu đội khống chế.
Đáng tiếc Tiêu Hồng Luật đoán được mở đầu mà không đoán được kết quả. . .
"Oa ha ha. . . Ha ha ha. . . ~\(≧▽≦)/~, ta cuối cùng cũng xuyên thành nữ!" Một tiếng sói tru phát ra từ tàu chở hàng. Cổ Tiểu Ngốc kích động tới mức lệ nóng oanh tròng. Nhìn tóc dài này, khuôn mặt này, eo nhỏ này, chân dài này. . . Sau khi lần lượt trở thành đại thúc, kẻ phẫn nộ, nam đáng khinh, chị đây rốt cuộc biến thành đại mỹ nữ! ! ! o(≧v≦)o Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh, nhất định phải sống sót ở phim kinh dị này! Cổ Tiểu Ngốc vô cùng quyết tâm.
Đột nhiên, bộ đàm của Sở Hiên đi sau mọi người vang lên, bên trong truyền đến giọng của Tần Chuế Ngọc, "Sở Hiên, là tôi."
Sở Hiên cứng nhắc đáp lại, "Lần này là Tần Chuế Ngọc sao? Đã biết, nói với tôi tình huống hiện tại."
"Tôi nói tư liệu mà mình lấy được trước. Ấn Châu đội tổng cộng còn sáu người, năng lực của bọn họ là. . . Tình huống thân thể của bọn họ hiện tại là. . . Tính cách của bọn họ và quan hệ là. . . Về phần chi nhánh kịch tình của bộ phim kinh dị này có. . . Về tin tức của chủ thần không gian có. . . Về quyền hạn đội trưởng có. . ." Cổ Tiểu Ngốc nói hết tất cả những gì mình biết về Ấn Châu đội cho Sở Hiên nhưng không nói tin túc về người dẫn đường, nếu Sở Hiên biết quá nhiều, khó đảm bảo Trương Kiệt sẽ không hạ độc thủ với hắn.
"Làm tốt." Sở Hiên nhàn nhạt bình luận.
Cổ Tiểu Ngốc lập tức vui vẻ tìm không ra phương hướng: được khen, được khen, được Sở Hiên đại tá khen ngợi. . . (Lời này lặp lại 100 lần. . .)
"Sở Hiên, anh gắn bom vào người Tần Chuế Ngọc và Cao Hồng Lượng phải không?"
"Ừm." Trả lời thật ngắn gọn.
"Lấy xuống thế nào? Mà thôi, anh nói phải làm thế nào đi! Tôi nghe anh, nhưng mà, tôi hi vọng có thể sống sót ở bộ phim kinh dị này. Tôi thích thân thể này." Cổ Tiểu Ngốc nhận mệnh.
"Tôi sẽ dùng hết khả năng để bảo đảm cho cô sống sót. . . Tình huống cơ bản là như vậy."
"Ừm, Sở Hiên, tôi nhất định sẽ sống sót." Cổ Tiểu Ngốc hô to.
Người bố cục, tất cầu thiên thời, địa lợi, nhân hòa.
Thiên thời, trừ khi tới mức thiên tai, nếu không đối với tư thâm giả thì khí hậu tự nhiên cũng không ảnh hưởng tới cuộc chiến. Mà thời gian khai chiến, tuy chỉ có Ấn Châu đội mới quyết định được nhưng trước đó có khoảng sáu giờ chuẩn bị, mà sáu giờ cũng đủ để làm rất nhiều việc rồi.
Địa lợi, Ấn Châu đội nhất định sẽ nhằm vào hoàn cảnh sa mạc mà chuẩn bị, đây là ưu thế của bọn họ nhưng cũng có thể gây thương tổn lớn. Có 60%, bọn họ không có trang bị tác chiến dưới nước. Thật may mắn, hiện tại Cổ Tiểu Ngốc ở trên sông, đang không ngừng tiến vào cửa biển. Một khi chiến trường ở dưới nước, tỉ lệ sinh tồn của Cổ Tiểu Ngốc sẽ tăng 20%.
Nhân hòa, ưu thế chân chính của Cổ Tiểu Ngốc chính là biết rõ từng thành viên của Ấn Châu đội, mà bọn họ lại hoàn toàn không biết gì về Cổ Tiểu Ngốc, 50% còn cho rằng phần lớn bố cục đều dựa vào thành viên trên thuyền, Cổ Tiểu Ngốc bị bọn họ khống chế. Mà mục đích của Sở Hiên không chỉ là để Cổ Tiểu Ngốc sống sót, Ấn Châu đội vênh váo kiêu ngạo sẽ không biết rằng, trước đó, từ bố cục của Sở đại tá, Cổ Tiểu Ngốc đã vẽ xong đường chết, chờ máu tươi của bọn họ tô lên mà thôi.
Trên sông, con thuyền trôi nổi dập dờn, Tần Chuế Ngọc và Cao Hồng Lượng ngơ ngác ngồi trong khoang thuyền, một đám người vừa nói vừa cười tới bờ như đến vui chơi giải sầu. Đúng vậy a, cùng lắm chỉ là hai con dê béo bị khống chế đang đợi làm thịt mà thôi, cần để tâm làm gì chứ. Mà lúc này, một con sói đội lốt cừu đang há cái mồm to như bồn máu. . .
Người khác đã không thấy ta, hơn nữa xuyên không cũng không cần đứng bên cạnh người kia, cho nên, trước khi xuyên không, ở bên cạnh Ấn Châu đội thu thập tình báo là lựa chọn tốt nhất, ích lợi lớn nhất, đây là tiêu chuẩn của Sở Hiên, cũng là mục đích của Cổ Tiểu Ngốc.
Lúc này ở hơn vạn mét ngoài thành phố người chết, có 11 người cả trai lẫn gái đứng trên cồn cát, giữa không trung còn có một sinh vật không rõ đang giương nanh múa vuốt.
"Hòa thượng đáng chết! Cho mi sát sinh, cho mi phá giới, cho mi kiêu ngạo, cho mi bộ dáng xấu xí, cho mi ăn thịt. . ." Cổ Tiểu Ngốc đã hoàn toàn không biết mình mắng cái gì, tát liên tiếp vào mặt đội trưởng Ấn Châu đội để phát tiết sự phẫn uất vì không thể không rời khỏi Sở đại tá. (Này này, là cô tự đi theo mà. Giận chó đánh mèo là không đúng. . . ╮(╯◇╰)╭)
Mà đội trưởng Ấn Châu đội không hề hay biết đang trò chuyện với đội viên thật vui, nào ngờ có một bàn tay nhỏ trắng noãn đang từ má trái lại tát sang má phải, lại từ má phải tát sang má trái của mình.
Cuối cùng, tiểu hòa thượng dưới sự chửi rủa của Cổ Tiểu Ngốc quyết định đi tới Cairo trước, ở nơi đó tìm cơ hội tiếp xúc để giao hẹn. . . hoặc là tìm cơ hội toàn diệt Trung Châu đội.
Cổ Tiểu Ngốc cho rằng quyết sách anh minh này thật thừa thãi, lẩm bẩm "Đúng là lời vô nghĩa." Tặng thêm hai cái tát.
Đi theo Ấn Châu đội, lúc chạm mặt với Trung Châu đội, Cổ Tiểu Ngốc chọn đi theo một thành viên của Ấn Châu đội. Trong lúc đó, Trung Châu đội lấy được vong linh thánh kinh, gặp Ấn Châu đội hai lần, giết chết Iman và Mohamed, nhờ Sở Hiên mà Tề Đằng Nhất vẫn sống sót, Triệu Anh Không thì bị thương nhẹ. Nói chính xác là, Sở Hiên vừa ra khỏi phạm vi nổ mạnh, lập tức cho nổ Cairo, ba người mới của Ấn Châu đội bị xử lý, tư thâm giả tuy rằng ở bến tàu chạy thoát một kiếp nhưng đều bị thương. Tiểu hoàng thượng phát điên, nghiến răng kèn kẹt.
Mọi người cuối cùng quyết định rời khỏi thành phố người chết. Trước khi rời cảng, Tần Chuế Ngọc và Cao Hồng Lượng đi ra biển, rời khỏi đội ngủ.
Khi bọn họ rời đi, Trung Châu đội đi về khu chợ trong sa mạc, hơn mười phút sao, Tiêu Hồng Luật đoán rằng Tần Chuế Ngọc và Cao Hồng Lượng đã bị tinh thần lực của Ấn Châu đội khống chế.
Đáng tiếc Tiêu Hồng Luật đoán được mở đầu mà không đoán được kết quả. . .
"Oa ha ha. . . Ha ha ha. . . ~\(≧▽≦)/~, ta cuối cùng cũng xuyên thành nữ!" Một tiếng sói tru phát ra từ tàu chở hàng. Cổ Tiểu Ngốc kích động tới mức lệ nóng oanh tròng. Nhìn tóc dài này, khuôn mặt này, eo nhỏ này, chân dài này. . . Sau khi lần lượt trở thành đại thúc, kẻ phẫn nộ, nam đáng khinh, chị đây rốt cuộc biến thành đại mỹ nữ! ! ! o(≧v≦)o Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh, nhất định phải sống sót ở phim kinh dị này! Cổ Tiểu Ngốc vô cùng quyết tâm.
Đột nhiên, bộ đàm của Sở Hiên đi sau mọi người vang lên, bên trong truyền đến giọng của Tần Chuế Ngọc, "Sở Hiên, là tôi."
Sở Hiên cứng nhắc đáp lại, "Lần này là Tần Chuế Ngọc sao? Đã biết, nói với tôi tình huống hiện tại."
"Tôi nói tư liệu mà mình lấy được trước. Ấn Châu đội tổng cộng còn sáu người, năng lực của bọn họ là. . . Tình huống thân thể của bọn họ hiện tại là. . . Tính cách của bọn họ và quan hệ là. . . Về phần chi nhánh kịch tình của bộ phim kinh dị này có. . . Về tin tức của chủ thần không gian có. . . Về quyền hạn đội trưởng có. . ." Cổ Tiểu Ngốc nói hết tất cả những gì mình biết về Ấn Châu đội cho Sở Hiên nhưng không nói tin túc về người dẫn đường, nếu Sở Hiên biết quá nhiều, khó đảm bảo Trương Kiệt sẽ không hạ độc thủ với hắn.
"Làm tốt." Sở Hiên nhàn nhạt bình luận.
Cổ Tiểu Ngốc lập tức vui vẻ tìm không ra phương hướng: được khen, được khen, được Sở Hiên đại tá khen ngợi. . . (Lời này lặp lại 100 lần. . .)
"Sở Hiên, anh gắn bom vào người Tần Chuế Ngọc và Cao Hồng Lượng phải không?"
"Ừm." Trả lời thật ngắn gọn.
"Lấy xuống thế nào? Mà thôi, anh nói phải làm thế nào đi! Tôi nghe anh, nhưng mà, tôi hi vọng có thể sống sót ở bộ phim kinh dị này. Tôi thích thân thể này." Cổ Tiểu Ngốc nhận mệnh.
"Tôi sẽ dùng hết khả năng để bảo đảm cho cô sống sót. . . Tình huống cơ bản là như vậy."
"Ừm, Sở Hiên, tôi nhất định sẽ sống sót." Cổ Tiểu Ngốc hô to.
Người bố cục, tất cầu thiên thời, địa lợi, nhân hòa.
Thiên thời, trừ khi tới mức thiên tai, nếu không đối với tư thâm giả thì khí hậu tự nhiên cũng không ảnh hưởng tới cuộc chiến. Mà thời gian khai chiến, tuy chỉ có Ấn Châu đội mới quyết định được nhưng trước đó có khoảng sáu giờ chuẩn bị, mà sáu giờ cũng đủ để làm rất nhiều việc rồi.
Địa lợi, Ấn Châu đội nhất định sẽ nhằm vào hoàn cảnh sa mạc mà chuẩn bị, đây là ưu thế của bọn họ nhưng cũng có thể gây thương tổn lớn. Có 60%, bọn họ không có trang bị tác chiến dưới nước. Thật may mắn, hiện tại Cổ Tiểu Ngốc ở trên sông, đang không ngừng tiến vào cửa biển. Một khi chiến trường ở dưới nước, tỉ lệ sinh tồn của Cổ Tiểu Ngốc sẽ tăng 20%.
Nhân hòa, ưu thế chân chính của Cổ Tiểu Ngốc chính là biết rõ từng thành viên của Ấn Châu đội, mà bọn họ lại hoàn toàn không biết gì về Cổ Tiểu Ngốc, 50% còn cho rằng phần lớn bố cục đều dựa vào thành viên trên thuyền, Cổ Tiểu Ngốc bị bọn họ khống chế. Mà mục đích của Sở Hiên không chỉ là để Cổ Tiểu Ngốc sống sót, Ấn Châu đội vênh váo kiêu ngạo sẽ không biết rằng, trước đó, từ bố cục của Sở đại tá, Cổ Tiểu Ngốc đã vẽ xong đường chết, chờ máu tươi của bọn họ tô lên mà thôi.
Trên sông, con thuyền trôi nổi dập dờn, Tần Chuế Ngọc và Cao Hồng Lượng ngơ ngác ngồi trong khoang thuyền, một đám người vừa nói vừa cười tới bờ như đến vui chơi giải sầu. Đúng vậy a, cùng lắm chỉ là hai con dê béo bị khống chế đang đợi làm thịt mà thôi, cần để tâm làm gì chứ. Mà lúc này, một con sói đội lốt cừu đang há cái mồm to như bồn máu. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.