Chương 46
Mộc Qua Hoàng
28/12/2020
Dịch: LTLT
Trong phòng ngủ cách một bước chân vẫn còn loáng thoáng nghe thấy tiếng đám Hầu Tuấn vừa viết kiểm điểm vừa trò chuyện, sau đó những âm thanh này dần dần trôi xa, cuối cùng ở bên tai Hứa Thịnh chỉ còn tiếng gió nhỏ đến mức không nghe thấy được khi Thiệu Trạm tới gần cùng với tiếng hít thở nhè nhẹ của đối phương.
Hứa Thịnh mất tự nhiên, nhúc nhích ngón tay, đốt ngón tay hơi cong lên rất nhanh lại bị Thiệu Trạm duỗi thẳng ra: “Đừng lộn xộn.”
“…” Sau khi nhịp tim của mình bỗng nhiên hụt một nhịp, Hứa Thịnh đành phải tìm chuyện để nói, “Vết thương nhỏ, có thể là vừa rồi không cẩn thận cọ lên trên tường, không sao đâu.”
Động tác bôi thuốc của Thiệu Trạm rất nhẹ, hắn cầm tay Hứa Thịnh, dùng tăm bông cẩn thận xử lý vết thương từng chút một.
Mồi lúc sau, hắn hỏi: “Vì sao đánh nhau?”
Hứa Thịnh: “Đánh nhau thì làm gì có vì sao. Thấy bọn họ là khó chịu thì có tính là lý do không? Đám học sinh hư tụi tôi là vậy đó, nhìn thấy kẻ dám huênh hoang nói bậy ở trước mặt bố thì không nhịn được mà đánh người, tạo uy phong, để bọn họ biết ai mới là bá chủ Lâm Giang.”
Thiệu Trạm một tay vặn nắp bình nước thuốc, ngước mắt nhìn cậu: “Bịa.”
Hứa Thịnh: “…”
Thiệu Trạm: “Bịa tiếp đi.”
Vốn dĩ Hứa Thịnh không muốn nói, chuyện đánh nhau nghĩ thế nào cũng cảm thấy xấu hổ sao sao đấy, lúc đánh nhau thì rất thoải mái, đánh xong phải nói gì? Với lại cậu cũng không muốn nhắc đến đám người Hồng Hải ở trước mặt Thiệu Trạm.
Thiệu Trạm đóng nắp bình xong, đang định buông cổ tay của Hứa Thịnh ra, còn chưa kịp rút lại thì đã bị Hứa Thịnh trở tay tóm lấy.
“Bởi vì cậu.” Vì rất ít người qua lại nên đèn cảm ứng trong hành lang tối om. Sau khi đánh nhau xong, quần áo trên người Hứa Thịnh vẫn chưa kịp sửa sang lại, sợi dây màu đen ở giữa cổ tuột ra ngoài, xương quai xanh lõm sâu xuống, cậu nói, “Vì không muốn bọn họ nói cậu.”
“Cậu là người thế nào, so với việc nghe người khác nói ra sao thì không bằng tự mình dùng mắt nhìn.”
Hứa Thịnh không muốn nhắc chuyện đánh nhau, nhưng có vài lời không kìm nén được muốn nói cho hắn biết. Cậu gãi đầu, tâm trạng muốn bày tỏ quá phức tạp, năng lực sắp xếp ngôn ngữ đã offline: “… Không phải tất cả mọi người đều giống như đám người Hồng Hải, cậu nhìn đám Hầu Tử đi… Bọn họ…”
Mẹ nó bọn họ mới là người bình thường!
Đừng so đo với đám rác rưởi, đám rác rưởi đó cũng không xứng để đến tìm cậu gây chuyện.
Lúc này, có người từ bên ngoài trở về, tiếng bước chân vang lên, đèn cảm ứng vốn đang tắt ngóm cũng sáng lên theo.
Khoảnh khắc đèn sáng lên, Hứa Thịnh dường như nhìn thấy được trong đáy mắt Thiệu Trạm cũng lóe sáng, ánh sáng nhỏ bé kia được giấu rất sâu, cuối cùng chìm vào trong đôi mắt sâu thẳm kèm theo ý lạnh lùng của Thiệu Trạm.
Trong phòng ký túc xá.
Hầu Tuấn lần đầu tiên viết bản kiểm điểm, viết đến mức vò đầu bứt tai: “… Em sai rồi, em thật sự cảm nhận sâu sắc lỗi sai của mình… Đậu má, như này sao có thể viết đủ ba ngàn chữ đây?” Cậu ta vò đầu xong, quay mặt nhìn thấy hai người đẩy cửa bước vào, “Anh Thịnh, đến nhận giấy A4 này!”
Hứa Thịnh giật mình, sau đó mới nhận ra còn có chuyện viết bản kiểm điểm nữa.
Cậu đi ở đằng sau Thiệu Trạm, đang định vươn tay nhận lấy thì bỗng thấy Thiệu Trạm đặt túi ni lông đựng thuốc lên trên bàn, sau đó rất tự nhiên thuận tay cầm luôn xấp giấy Hầu Tuấn chuyền đến: “Có bút không?”
Hầu Tuấn: “…” Đây chẳng phải là bản kiểm điểm của Hứa Thịnh sao? Dáng vẻ muốn viết của học thần là chuyện gì thế này?
“Có.” Hầu Tuấn tìm được một cây bút ở bên cạnh, “Ở đây còn một cây.”
Thiệu Trạm nhận lấy, ngừng một lát mới nói: “Cảm ơn.”
Lúc Thiệu Trạm nói câu cảm ơn không hề nhìn cây bút ấy, Hấu Tuấn nhanh chóng phản ứng lại Thiệu Trạm đang cảm ơn chuyện gì: “Không sao, không sao. Nếu như đổi thành bất cứ bạn nào trong lớp thì tụi tui cũng sẽ đều xông lên.”
Đàm Khải cũng nói: “Đúng vậy, không sao thật đó. Nhưng mà cảm giác đánh nhau… thật ra rất sung sướng.”
Lúc nãy lão Mạnh đến đột ngột quá, bọn họ còn chưa kịp cảm nhận không khí, lúc này vừa viết kiểm điểm vừa nhớ lại cảnh tượng khi đó. Viên Tự Cường nói: “Anh Hầu, ôi đệt, mày đúng là mạnh mẽ thật. Tao mở to mắt nhìn chiếc dép kia của mày bay ra ngoài, sau đó mày dứt khoát tháo luôn cái dép còn lại, dùng dép tát cái tên bên Hồng Hải ngu người luôn, bình thường không nhìn ra đó, sức chiến đấu dữ dội ghê.”
Hầu Tuấn cầm bút, chắp tay: “Quá khen, quá khen.”
Không biết là ai cười thành tiếng trước, cuối cùng trong phòng ký túc xá chỉ còn lại một trận tiếng “há há há”.
Hứa Thịnh cũng cười, cậu vừa cười vừa kéo ghế ngồi xuống, hỏi: “Cậu lấy giấy bút làm gì?”
Thiệu Trạm vô cùng thành thạo viết hai chữ “Hứa Thịnh” ở góc trên cùng bên trái bằng tay trái, lúc cầm bút, khớp xương nhô lên, không ngẩng đầu nói: “Cậu muốn tự viết?”
Có người viết giùm bản kiểm điểm miễn phí, mừng còn không kịp làm gì có lý do từ chối chứ.
Hứa Thịnh: “Tôi không muốn.”
Thiệu Trạm từng làm “Hứa Thịnh” một khoảng thời gian, cũng từng viết bản kiểm điểm, bắt chước chữ của Hứa Thịnh viết thêm một bản kiểm điểm đối với hắn mà nói thì không khó, nhưng đám Hầu Tuấn thì nhìn đơ người luôn rồi. Bọn họ cùng đắm mình vào trong việc học thần thế mà giúp anh đại viết bản kiểm điểm thật, ngơ ngơ ngác ngác không thể thoát được.
Huấn luyện buổi sáng là việc mỗi ngày đều phải làm. Ngày thứ ba học quốc phòng, sau khi huấn luyện kết thúc, học sinh của bốn trường không được xếp hàng đến căn tin ăn cơm giống như hai ngày trước, mà tiến về quảng trường hôm tổ chức lễ khai mạc dưới sự hướng dẫn của giáo viên huấn luyện.
Học sinh của các trường nhìn thiết bị âm thanh quen thuộc trên quảng trường, ồn ào bàn tán: “Chẳng phải chúng ta nên đến căn tin sao?”
“Không biết nữa, chẳng lẽ lại có lãnh đạo nào muốn phát biểu hả?”
“Chắc vậy, chẳng phải ban giám hiệu trường cứ thích làm mấy màn thế này sao? Bây giờ chỉ mong kết thúc sớm, tui đói sắp chết rồi.”
“…”
Tiếng bàn tán quá lớn, tổng giáo quan quát lớn: “Im lặng nào, muốn đứng nghiêm có phải không?”
Học sinh bốn trường chia thành bốn màu, đứng xếp ngay ngắn ở trong khu vực quảng trường chờ “ban giám hiệu” phát biểu. Sau khi chỉnh xong thiết bị, quả nhiên có một vị lãnh đạo bước lên.
Sắc mặt Cố Diêm Vương tái mét, trước khi đến đây ông có linh tính Hứa Thịnh sẽ không ngoan ngoãn, không ngờ rằng tốc độ ác mộng thành sự thật lại nhanh như thế: “Rất xin lỗi đã làm chậm trễ thời gian của mọi người. Học sinh trường chúng tôi vì gây sự đánh nhau trong thời gian học quốc phòng… nên tiến hành kiểm điểm nghiêm túc trước toàn thể các học sinh.”
Từ “đánh nhau” vừa nói ra thì tất cả các trường đều xôn xao.
Người của Lục trung vẫn còn đỡ, vì đã trải qua vô số lần đọc kiểm điểm của Hứa Thịnh nên đối diện với tình huống này thì bình tĩnh hơn.
Người ngoài trường thì không giống, bọn họ làm gì từng nhìn thấy chuyện kích thích như thế chứ? Học quân sự chưa được hai ngày thì đủ cả đánh nhau đọc kiểm điểm: “Kiểm điểm?! Ai lại gan như vậy?”
Học sinh Lục trung liếc bọn họ, nói thầm trong bụng: Chuyện nhỏ, còn có thể là ai, anh đại của Lục trung Lâm Giang, ác mộng của vô số nhà giáo nhân dân…
Cố Diêm Vương bắt đầu đọc danh sách lên kiểm điểm: “Trung đội 7, Hứa Thịnh.”
Cố Diêm Vương đặt trọng phạm ở đầu tiên, đọc xong tên Hứa Thịnh lúc này mới chậm rãi đọc tiếp: “… Hầu Tuấn, Đàm Khải, Viên Tự Cường. Bốn người các em ra khỏi hàng.”
Lúc Hứa Thịnh bước ra từ trong đám đông đã làm mọi người xôn xao không kém gì Thiệu Trạm làm đại diện học sinh lên sân khấu phát biểu ở ngày đầu tiên.
Trai đẹp dù đi đến đâu cũng đều hút mắt người nhìn, huống hồ là một trai đẹp đánh nhau xong. Hứa Thịnh không mang mũ quân phục, dáng vẻ bên ngoài cũng không tính là đúng chuẩn mực, ống tay áo xắn đến khuỷu tay. Thiếu niên bước hai ba bước lên trên sân khấu, đưa tay nhận lấy micro ở bên trên, sau đó chuyển micro cho Hầu Tuấn.
Lục trung sao thế nhỉ, hai lần lên sân khấu đều có giá trị nhan sắc thế này?
“Em sai rồi, em suy ngẫm sâu sắc về hành vi lần này của em.” Hầu Tuấn là người đầu tiên đọc kiểm điểm. Cậu ta không có kinh nghiệm nên khó tránh khỏi căng thẳng, nội dung kiểm điểm cũng rất tiêu chuẩn, “Em không nên làm trái quy định, làm tổn thương bạn học ở Hồng Hải…”
Bản kiểm điểm của Đàm Khải với Viên Tự Cường gần như giống hệt của Hầu Tuấn, cố gắng đọc, đọc xong bản kiểm điểm từ đầu đến cuối một lần coi như xong việc.
Theo lý mà nói thì những người khác nên sốt ruột vì tạm thời không được ăn bữa sáng, nhưng mà Hứa Thịnh đứng ở trong cùng hàng đọc bản kiểm điểm vẫn chưa đọc nên đã gánh được cục diện, không ít người âm thầm chờ cậu phát biểu.
Hơn mười phút sau, Viên Tự Cường lắp ba lắp bắp đọc xong: “Khẩu hiệu của Lục trung Lâm Giang chúng ta là văn minh, hòa giải. Trong cuộc đời học tập mai sau, em nhất định sẽ nhớ kỹ thời khắc này. Bản kiểm điểm của em kết thúc, cảm ơn mọi người.”
Lúc này micro đến tay Hứa Thịnh.
Hứa Thịnh cầm tờ bản kiểm điểm buổi sáng nộp cho Mạnh Quốc Vĩ trong tay. Trình độ viết bản kiểm điểm của Thiệu Trạm thật sự quá cao, mở đầu đã là một câu danh ngôn của người nổi tiếng, kiểm điểm thăng hoa. Ánh nắng buổi sáng quá gắt, Hứa Thịnh ở trên sân khấu bị chiếu một lúc lâu, chiếu đến mức cả người có hơi nóng lên. Cậu nhìn chằm chằm chữ trên bản kiểm điểm, cầm micro trong tay, trước khi mở miệng bỗng nhiên đổi suy nghĩ.
Thiệu Trạm đứng ở cuối hàng ngũ, vượt qua tầng tầng lớp lớp người, nhìn thấy Hứa Thịnh qua loa gấp mấy tờ giấy A4 lại, sau đó thiếu niên tay trống trơn nói: “Kính thưa các thầy cô giáo và các bạn học sinh, không chiếm nhiều thời gian của mọi người, em sẽ kiểm điểm đơn giản thôi. Em cảm thấy vô cùng xấu hổ, quả thật lần này em đã phạm một lỗi sai không nên phạm phải.”
Vẻ mặt Hứa Thịnh bình tĩnh, hoàn toàn không giống với ba người căng thẳng đọc kiểm điểm trước đó, rất có khí thế “đây là địa bàn của ông đây”.
Nửa phần đầu Hứa Thịnh nói coi như bình thường, ngay lúc tất cả mọi người đều cho rằng lần này hiếm khi cậu an phận kiểm điểm thì bỗng nhiên cậu cua gắt, cua lại “lỗi sai” mà lúc đầu nói: “Lỗi sai chủ yếu lần này của em là… không nên đánh nhau ở căn cứ Lục Châu.”
Vốn dĩ sắc mặt không tốt lắm của Cố Diêm Vương chưa kịp chuyển sang tốt hơn thì đã đen hoàn toàn rồi. Vào thời khắc nội dung kiểm điểm của Hứa Thịnh dần dần lệch đi thì ngửi thấy cái mùi quen thuộc: “Mau rút dây micro ra, bảo Hứa Thịnh xuống sân khấu! Làm phản thật mà! Bình thường làm bậy ở trong trường thì cũng thôi đi, lúc này ngay trước mặt nhiều trường như vậy nó lại muốn lên trời à?!”
Nhưng mà tốc độ rút dây micro lại không bằng tốc độ nói của Hứa Thịnh.
“Trong căn cứ Lục Châu cấm đánh nhau, học sinh có nghĩa vụ tuân thủ các điều quy định của căn cứ, đáng lẽ em nên đánh bên ngoài.”
Âm sắc của thiếu niên phô trương, có thể là do buổi sáng chưa ngủ đủ đã thức dậy ra ngoài huấn luyện, lại đứng dưới nắng uể oải phơi nửa ngày, trong giọng nói mang theo mấy phần lười nhác. Cậu cười với Dương Thế Uy đang chờ đọc kiểm điểm ở bên dưới: “Vài người nào đó lần sau nếu như nói thêm một câu không nên nói thì tao thấy một lần đánh một lần.”
“Người kiểm điểm, Hứa Thịnh.”
Hứa Thịnh vừa dứt lời, tất cả mọi người xôn xao!
Câu nói này của Hứa Thịnh hoàn toàn trái ngược với nội quy trường Lục trung Lâm Giang “văn minh, hài hòa” mà Viên Tự Cường đọc kiểm điểm trước đó dùng làm lời kết thúc.
Cố Diêm Vương: “…”
Mạnh Quốc Vĩ: “…”
Tất cả giáo viên và ban giám hiệu Lục trung Lâm Giang: “…” Lục trung Lâm Giang của bọn họ, tiêu tùng rồi.
Hứa Thịnh đọc xong kiểm điểm, muốn trả micro lại cho giáo viên bên cạnh vừa rồi, nhưng giáo viên lại không dám nhận.
Tất cả học sinh của các trường dưới sân khấu bùng nổ rồi: “Đậu má các anh em, liều ghê ấy! Đây là đang đọc kiểm điểm sao?”
Có bao giờ bọn họ nghe thấy đọc kiểm điểm như này đâu, tổng kết lại là bốn chữ: Lần sau còn đánh.
Điên rồi???
Kiêu ngạo đến như vậy?
“Phục luôn.” Dưới sân khấu vậy mà có người vỗ tay, “Anh hùng không hỏi xuất thân, người anh em này tuy không phải trường chúng ta nhưng tôi phục rồi.”
Cố Diêm Vương không kìm nén cơn giận ngút trời này được nữa, cũng không nghĩ đến nhiều trường như vậy đang nhìn ở bên dưới, phải giữ gìn hình tượng tao nhã, hình tượng đã bị dăm ba câu của Hứa Thịnh phá hủy hoàn toàn rồi. Cố Diêm Vương cởi cái áo khoác dùng để che nắng trên người xuống, ném áo lên tay Mạnh Quốc Vĩ, xắn tay áo lên chạy nhanh lên sân khấu: “Hứa Thịnh! Thích đánh nhau đến vậy đúng không? Thầy để em biết cái gì gọi là đòn đánh hiểm của xã hội. Em đừng chạy, đứng lại cho thầy! Thằng oắt con! Bảo em đọc bản kiểm điểm em lên nói cái thứ gì vậy? Thầy thấy em lại quên vì sao nước biển lại mặn rồi!”
Sự xuất hiện của Cố Diêm Vương khiến hiện trường rơi vào hỗn loạn, Mạnh Quốc Vĩ lên sân khấu can ngăn: “Gì vậy, bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút…”
Mạnh Quốc Vĩ luống cuống tay chân, không phát hiện học sinh Thiệu Trạm niềm tự hào của Lục trung lúc này không nên xuất hiện trên sân khấu cũng bước ra khỏi hàng ngũ, hai ba bước nhảy lên trên sân khấu.
Người chú ý đến chỉ có các học sinh dưới sân khấu.
Học sinh các trường có ấn tượng rất sâu sắc với người đại diện học sinh trông vô cùng lạnh lùng của Lục trung hôm lễ khai mạc, đặc biệt là nữ sinh, không ít nữ sinh nhớ mãi không quên hắn, không ngờ rằng lúc này có thể nhìn thấy hắn lên sân khấu… Bọn họ nhớ đến cảm xúc ấy liền tập thể ngừng lại, mới nghĩ tiếp, hắn lên sân khấu bảo vệ cái người đánh nhau kia.
Giữa lúc hỗn loạn, bên tay có cái gì thì dùng cái đó.
Hứa Thịnh dứt khoát núp sau lưng Thiệu Trạm, vừa trốn vừa nói: “Đúng đó chủ nhiệm Cố, bình tĩnh chút đi ạ.”
“Mẹ nó sao tôi bình tĩnh?” Cố Diêm Vương vươn tay chỉ Hứa Thịnh, tìm xung quanh có thứ gì tiện tay không, “Hôm nay không phải tôi chết thì thằng oắt con em vong!”
Người anh em Trương Phong của Hứa Thịnh ở dưới sân khấu trố mắt há mồm nhìn: “Đm.”
Trận chiến hôm nay của Hứa Thịnh có thể ghi vào sử sách của trường Lục trung Lâm Giang.
Trên sân khấu thật sự quá hỗn loạn, Thiệu Trạm không đứng vững, nhanh chóng bị Hầu Tuấn đang hoảng sợ đụng trúng, Hầu Tuấn không đỡ được, đang định tìm cơ hội chuồn xuống dưới sân khấu. Trước khi xuống, Hầu Tuấn thật lòng thật dạ khen ngợi: “Anh Trạm, lúc này mà có thể đứng vững, ông là người đàn ông đích thực. Ông cố lên, tui đi đây.”
Thiệu Trạm: “…”
Dưới ánh nắng chói chang, trên quảng trường loạn thành một đống.
Vừa rồi khi Thiệu Trạm đứng ở dưới sân khấu nhìn đám người Hứa Thịnh đọc kiểm điểm thì có một khoảnh khắc thất thần, ánh mắt của hắn vượt qua đám đông, cuối cùng rơi vào người trên sân khấu.
Lục trung Lâm Giang đối với hắn mà nói chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt trước khi lên 11.
Chỉ là đổi một môi trường không ai biết hắn, thu hết tất cả tâm tư và tình cảm đặt vào việc học.
Thu lại làm một “học sinh ba tốt”.
Theo thói quen cách xa mọi người.
Là bắt đầu từ khi nào? Thiệu Trạm hỏi bản thân.
Bắt đầu từ khi nào có sự thay đổi?
Thời gian xoay vòng, quay về hôm lần đầu tiên hai người gặp nhau. Hôm ấy gió rất lớn, tiếng ve kêu của ngày hè không ngừng ồn ào, thiếu niên mặc áo thun màu đen ngồi trên tường rào cao cao nhảy xuống dưới, và nhảy luôn vào thế giới của hắn.
Trong phòng ngủ cách một bước chân vẫn còn loáng thoáng nghe thấy tiếng đám Hầu Tuấn vừa viết kiểm điểm vừa trò chuyện, sau đó những âm thanh này dần dần trôi xa, cuối cùng ở bên tai Hứa Thịnh chỉ còn tiếng gió nhỏ đến mức không nghe thấy được khi Thiệu Trạm tới gần cùng với tiếng hít thở nhè nhẹ của đối phương.
Hứa Thịnh mất tự nhiên, nhúc nhích ngón tay, đốt ngón tay hơi cong lên rất nhanh lại bị Thiệu Trạm duỗi thẳng ra: “Đừng lộn xộn.”
“…” Sau khi nhịp tim của mình bỗng nhiên hụt một nhịp, Hứa Thịnh đành phải tìm chuyện để nói, “Vết thương nhỏ, có thể là vừa rồi không cẩn thận cọ lên trên tường, không sao đâu.”
Động tác bôi thuốc của Thiệu Trạm rất nhẹ, hắn cầm tay Hứa Thịnh, dùng tăm bông cẩn thận xử lý vết thương từng chút một.
Mồi lúc sau, hắn hỏi: “Vì sao đánh nhau?”
Hứa Thịnh: “Đánh nhau thì làm gì có vì sao. Thấy bọn họ là khó chịu thì có tính là lý do không? Đám học sinh hư tụi tôi là vậy đó, nhìn thấy kẻ dám huênh hoang nói bậy ở trước mặt bố thì không nhịn được mà đánh người, tạo uy phong, để bọn họ biết ai mới là bá chủ Lâm Giang.”
Thiệu Trạm một tay vặn nắp bình nước thuốc, ngước mắt nhìn cậu: “Bịa.”
Hứa Thịnh: “…”
Thiệu Trạm: “Bịa tiếp đi.”
Vốn dĩ Hứa Thịnh không muốn nói, chuyện đánh nhau nghĩ thế nào cũng cảm thấy xấu hổ sao sao đấy, lúc đánh nhau thì rất thoải mái, đánh xong phải nói gì? Với lại cậu cũng không muốn nhắc đến đám người Hồng Hải ở trước mặt Thiệu Trạm.
Thiệu Trạm đóng nắp bình xong, đang định buông cổ tay của Hứa Thịnh ra, còn chưa kịp rút lại thì đã bị Hứa Thịnh trở tay tóm lấy.
“Bởi vì cậu.” Vì rất ít người qua lại nên đèn cảm ứng trong hành lang tối om. Sau khi đánh nhau xong, quần áo trên người Hứa Thịnh vẫn chưa kịp sửa sang lại, sợi dây màu đen ở giữa cổ tuột ra ngoài, xương quai xanh lõm sâu xuống, cậu nói, “Vì không muốn bọn họ nói cậu.”
“Cậu là người thế nào, so với việc nghe người khác nói ra sao thì không bằng tự mình dùng mắt nhìn.”
Hứa Thịnh không muốn nhắc chuyện đánh nhau, nhưng có vài lời không kìm nén được muốn nói cho hắn biết. Cậu gãi đầu, tâm trạng muốn bày tỏ quá phức tạp, năng lực sắp xếp ngôn ngữ đã offline: “… Không phải tất cả mọi người đều giống như đám người Hồng Hải, cậu nhìn đám Hầu Tử đi… Bọn họ…”
Mẹ nó bọn họ mới là người bình thường!
Đừng so đo với đám rác rưởi, đám rác rưởi đó cũng không xứng để đến tìm cậu gây chuyện.
Lúc này, có người từ bên ngoài trở về, tiếng bước chân vang lên, đèn cảm ứng vốn đang tắt ngóm cũng sáng lên theo.
Khoảnh khắc đèn sáng lên, Hứa Thịnh dường như nhìn thấy được trong đáy mắt Thiệu Trạm cũng lóe sáng, ánh sáng nhỏ bé kia được giấu rất sâu, cuối cùng chìm vào trong đôi mắt sâu thẳm kèm theo ý lạnh lùng của Thiệu Trạm.
Trong phòng ký túc xá.
Hầu Tuấn lần đầu tiên viết bản kiểm điểm, viết đến mức vò đầu bứt tai: “… Em sai rồi, em thật sự cảm nhận sâu sắc lỗi sai của mình… Đậu má, như này sao có thể viết đủ ba ngàn chữ đây?” Cậu ta vò đầu xong, quay mặt nhìn thấy hai người đẩy cửa bước vào, “Anh Thịnh, đến nhận giấy A4 này!”
Hứa Thịnh giật mình, sau đó mới nhận ra còn có chuyện viết bản kiểm điểm nữa.
Cậu đi ở đằng sau Thiệu Trạm, đang định vươn tay nhận lấy thì bỗng thấy Thiệu Trạm đặt túi ni lông đựng thuốc lên trên bàn, sau đó rất tự nhiên thuận tay cầm luôn xấp giấy Hầu Tuấn chuyền đến: “Có bút không?”
Hầu Tuấn: “…” Đây chẳng phải là bản kiểm điểm của Hứa Thịnh sao? Dáng vẻ muốn viết của học thần là chuyện gì thế này?
“Có.” Hầu Tuấn tìm được một cây bút ở bên cạnh, “Ở đây còn một cây.”
Thiệu Trạm nhận lấy, ngừng một lát mới nói: “Cảm ơn.”
Lúc Thiệu Trạm nói câu cảm ơn không hề nhìn cây bút ấy, Hấu Tuấn nhanh chóng phản ứng lại Thiệu Trạm đang cảm ơn chuyện gì: “Không sao, không sao. Nếu như đổi thành bất cứ bạn nào trong lớp thì tụi tui cũng sẽ đều xông lên.”
Đàm Khải cũng nói: “Đúng vậy, không sao thật đó. Nhưng mà cảm giác đánh nhau… thật ra rất sung sướng.”
Lúc nãy lão Mạnh đến đột ngột quá, bọn họ còn chưa kịp cảm nhận không khí, lúc này vừa viết kiểm điểm vừa nhớ lại cảnh tượng khi đó. Viên Tự Cường nói: “Anh Hầu, ôi đệt, mày đúng là mạnh mẽ thật. Tao mở to mắt nhìn chiếc dép kia của mày bay ra ngoài, sau đó mày dứt khoát tháo luôn cái dép còn lại, dùng dép tát cái tên bên Hồng Hải ngu người luôn, bình thường không nhìn ra đó, sức chiến đấu dữ dội ghê.”
Hầu Tuấn cầm bút, chắp tay: “Quá khen, quá khen.”
Không biết là ai cười thành tiếng trước, cuối cùng trong phòng ký túc xá chỉ còn lại một trận tiếng “há há há”.
Hứa Thịnh cũng cười, cậu vừa cười vừa kéo ghế ngồi xuống, hỏi: “Cậu lấy giấy bút làm gì?”
Thiệu Trạm vô cùng thành thạo viết hai chữ “Hứa Thịnh” ở góc trên cùng bên trái bằng tay trái, lúc cầm bút, khớp xương nhô lên, không ngẩng đầu nói: “Cậu muốn tự viết?”
Có người viết giùm bản kiểm điểm miễn phí, mừng còn không kịp làm gì có lý do từ chối chứ.
Hứa Thịnh: “Tôi không muốn.”
Thiệu Trạm từng làm “Hứa Thịnh” một khoảng thời gian, cũng từng viết bản kiểm điểm, bắt chước chữ của Hứa Thịnh viết thêm một bản kiểm điểm đối với hắn mà nói thì không khó, nhưng đám Hầu Tuấn thì nhìn đơ người luôn rồi. Bọn họ cùng đắm mình vào trong việc học thần thế mà giúp anh đại viết bản kiểm điểm thật, ngơ ngơ ngác ngác không thể thoát được.
Huấn luyện buổi sáng là việc mỗi ngày đều phải làm. Ngày thứ ba học quốc phòng, sau khi huấn luyện kết thúc, học sinh của bốn trường không được xếp hàng đến căn tin ăn cơm giống như hai ngày trước, mà tiến về quảng trường hôm tổ chức lễ khai mạc dưới sự hướng dẫn của giáo viên huấn luyện.
Học sinh của các trường nhìn thiết bị âm thanh quen thuộc trên quảng trường, ồn ào bàn tán: “Chẳng phải chúng ta nên đến căn tin sao?”
“Không biết nữa, chẳng lẽ lại có lãnh đạo nào muốn phát biểu hả?”
“Chắc vậy, chẳng phải ban giám hiệu trường cứ thích làm mấy màn thế này sao? Bây giờ chỉ mong kết thúc sớm, tui đói sắp chết rồi.”
“…”
Tiếng bàn tán quá lớn, tổng giáo quan quát lớn: “Im lặng nào, muốn đứng nghiêm có phải không?”
Học sinh bốn trường chia thành bốn màu, đứng xếp ngay ngắn ở trong khu vực quảng trường chờ “ban giám hiệu” phát biểu. Sau khi chỉnh xong thiết bị, quả nhiên có một vị lãnh đạo bước lên.
Sắc mặt Cố Diêm Vương tái mét, trước khi đến đây ông có linh tính Hứa Thịnh sẽ không ngoan ngoãn, không ngờ rằng tốc độ ác mộng thành sự thật lại nhanh như thế: “Rất xin lỗi đã làm chậm trễ thời gian của mọi người. Học sinh trường chúng tôi vì gây sự đánh nhau trong thời gian học quốc phòng… nên tiến hành kiểm điểm nghiêm túc trước toàn thể các học sinh.”
Từ “đánh nhau” vừa nói ra thì tất cả các trường đều xôn xao.
Người của Lục trung vẫn còn đỡ, vì đã trải qua vô số lần đọc kiểm điểm của Hứa Thịnh nên đối diện với tình huống này thì bình tĩnh hơn.
Người ngoài trường thì không giống, bọn họ làm gì từng nhìn thấy chuyện kích thích như thế chứ? Học quân sự chưa được hai ngày thì đủ cả đánh nhau đọc kiểm điểm: “Kiểm điểm?! Ai lại gan như vậy?”
Học sinh Lục trung liếc bọn họ, nói thầm trong bụng: Chuyện nhỏ, còn có thể là ai, anh đại của Lục trung Lâm Giang, ác mộng của vô số nhà giáo nhân dân…
Cố Diêm Vương bắt đầu đọc danh sách lên kiểm điểm: “Trung đội 7, Hứa Thịnh.”
Cố Diêm Vương đặt trọng phạm ở đầu tiên, đọc xong tên Hứa Thịnh lúc này mới chậm rãi đọc tiếp: “… Hầu Tuấn, Đàm Khải, Viên Tự Cường. Bốn người các em ra khỏi hàng.”
Lúc Hứa Thịnh bước ra từ trong đám đông đã làm mọi người xôn xao không kém gì Thiệu Trạm làm đại diện học sinh lên sân khấu phát biểu ở ngày đầu tiên.
Trai đẹp dù đi đến đâu cũng đều hút mắt người nhìn, huống hồ là một trai đẹp đánh nhau xong. Hứa Thịnh không mang mũ quân phục, dáng vẻ bên ngoài cũng không tính là đúng chuẩn mực, ống tay áo xắn đến khuỷu tay. Thiếu niên bước hai ba bước lên trên sân khấu, đưa tay nhận lấy micro ở bên trên, sau đó chuyển micro cho Hầu Tuấn.
Lục trung sao thế nhỉ, hai lần lên sân khấu đều có giá trị nhan sắc thế này?
“Em sai rồi, em suy ngẫm sâu sắc về hành vi lần này của em.” Hầu Tuấn là người đầu tiên đọc kiểm điểm. Cậu ta không có kinh nghiệm nên khó tránh khỏi căng thẳng, nội dung kiểm điểm cũng rất tiêu chuẩn, “Em không nên làm trái quy định, làm tổn thương bạn học ở Hồng Hải…”
Bản kiểm điểm của Đàm Khải với Viên Tự Cường gần như giống hệt của Hầu Tuấn, cố gắng đọc, đọc xong bản kiểm điểm từ đầu đến cuối một lần coi như xong việc.
Theo lý mà nói thì những người khác nên sốt ruột vì tạm thời không được ăn bữa sáng, nhưng mà Hứa Thịnh đứng ở trong cùng hàng đọc bản kiểm điểm vẫn chưa đọc nên đã gánh được cục diện, không ít người âm thầm chờ cậu phát biểu.
Hơn mười phút sau, Viên Tự Cường lắp ba lắp bắp đọc xong: “Khẩu hiệu của Lục trung Lâm Giang chúng ta là văn minh, hòa giải. Trong cuộc đời học tập mai sau, em nhất định sẽ nhớ kỹ thời khắc này. Bản kiểm điểm của em kết thúc, cảm ơn mọi người.”
Lúc này micro đến tay Hứa Thịnh.
Hứa Thịnh cầm tờ bản kiểm điểm buổi sáng nộp cho Mạnh Quốc Vĩ trong tay. Trình độ viết bản kiểm điểm của Thiệu Trạm thật sự quá cao, mở đầu đã là một câu danh ngôn của người nổi tiếng, kiểm điểm thăng hoa. Ánh nắng buổi sáng quá gắt, Hứa Thịnh ở trên sân khấu bị chiếu một lúc lâu, chiếu đến mức cả người có hơi nóng lên. Cậu nhìn chằm chằm chữ trên bản kiểm điểm, cầm micro trong tay, trước khi mở miệng bỗng nhiên đổi suy nghĩ.
Thiệu Trạm đứng ở cuối hàng ngũ, vượt qua tầng tầng lớp lớp người, nhìn thấy Hứa Thịnh qua loa gấp mấy tờ giấy A4 lại, sau đó thiếu niên tay trống trơn nói: “Kính thưa các thầy cô giáo và các bạn học sinh, không chiếm nhiều thời gian của mọi người, em sẽ kiểm điểm đơn giản thôi. Em cảm thấy vô cùng xấu hổ, quả thật lần này em đã phạm một lỗi sai không nên phạm phải.”
Vẻ mặt Hứa Thịnh bình tĩnh, hoàn toàn không giống với ba người căng thẳng đọc kiểm điểm trước đó, rất có khí thế “đây là địa bàn của ông đây”.
Nửa phần đầu Hứa Thịnh nói coi như bình thường, ngay lúc tất cả mọi người đều cho rằng lần này hiếm khi cậu an phận kiểm điểm thì bỗng nhiên cậu cua gắt, cua lại “lỗi sai” mà lúc đầu nói: “Lỗi sai chủ yếu lần này của em là… không nên đánh nhau ở căn cứ Lục Châu.”
Vốn dĩ sắc mặt không tốt lắm của Cố Diêm Vương chưa kịp chuyển sang tốt hơn thì đã đen hoàn toàn rồi. Vào thời khắc nội dung kiểm điểm của Hứa Thịnh dần dần lệch đi thì ngửi thấy cái mùi quen thuộc: “Mau rút dây micro ra, bảo Hứa Thịnh xuống sân khấu! Làm phản thật mà! Bình thường làm bậy ở trong trường thì cũng thôi đi, lúc này ngay trước mặt nhiều trường như vậy nó lại muốn lên trời à?!”
Nhưng mà tốc độ rút dây micro lại không bằng tốc độ nói của Hứa Thịnh.
“Trong căn cứ Lục Châu cấm đánh nhau, học sinh có nghĩa vụ tuân thủ các điều quy định của căn cứ, đáng lẽ em nên đánh bên ngoài.”
Âm sắc của thiếu niên phô trương, có thể là do buổi sáng chưa ngủ đủ đã thức dậy ra ngoài huấn luyện, lại đứng dưới nắng uể oải phơi nửa ngày, trong giọng nói mang theo mấy phần lười nhác. Cậu cười với Dương Thế Uy đang chờ đọc kiểm điểm ở bên dưới: “Vài người nào đó lần sau nếu như nói thêm một câu không nên nói thì tao thấy một lần đánh một lần.”
“Người kiểm điểm, Hứa Thịnh.”
Hứa Thịnh vừa dứt lời, tất cả mọi người xôn xao!
Câu nói này của Hứa Thịnh hoàn toàn trái ngược với nội quy trường Lục trung Lâm Giang “văn minh, hài hòa” mà Viên Tự Cường đọc kiểm điểm trước đó dùng làm lời kết thúc.
Cố Diêm Vương: “…”
Mạnh Quốc Vĩ: “…”
Tất cả giáo viên và ban giám hiệu Lục trung Lâm Giang: “…” Lục trung Lâm Giang của bọn họ, tiêu tùng rồi.
Hứa Thịnh đọc xong kiểm điểm, muốn trả micro lại cho giáo viên bên cạnh vừa rồi, nhưng giáo viên lại không dám nhận.
Tất cả học sinh của các trường dưới sân khấu bùng nổ rồi: “Đậu má các anh em, liều ghê ấy! Đây là đang đọc kiểm điểm sao?”
Có bao giờ bọn họ nghe thấy đọc kiểm điểm như này đâu, tổng kết lại là bốn chữ: Lần sau còn đánh.
Điên rồi???
Kiêu ngạo đến như vậy?
“Phục luôn.” Dưới sân khấu vậy mà có người vỗ tay, “Anh hùng không hỏi xuất thân, người anh em này tuy không phải trường chúng ta nhưng tôi phục rồi.”
Cố Diêm Vương không kìm nén cơn giận ngút trời này được nữa, cũng không nghĩ đến nhiều trường như vậy đang nhìn ở bên dưới, phải giữ gìn hình tượng tao nhã, hình tượng đã bị dăm ba câu của Hứa Thịnh phá hủy hoàn toàn rồi. Cố Diêm Vương cởi cái áo khoác dùng để che nắng trên người xuống, ném áo lên tay Mạnh Quốc Vĩ, xắn tay áo lên chạy nhanh lên sân khấu: “Hứa Thịnh! Thích đánh nhau đến vậy đúng không? Thầy để em biết cái gì gọi là đòn đánh hiểm của xã hội. Em đừng chạy, đứng lại cho thầy! Thằng oắt con! Bảo em đọc bản kiểm điểm em lên nói cái thứ gì vậy? Thầy thấy em lại quên vì sao nước biển lại mặn rồi!”
Sự xuất hiện của Cố Diêm Vương khiến hiện trường rơi vào hỗn loạn, Mạnh Quốc Vĩ lên sân khấu can ngăn: “Gì vậy, bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút…”
Mạnh Quốc Vĩ luống cuống tay chân, không phát hiện học sinh Thiệu Trạm niềm tự hào của Lục trung lúc này không nên xuất hiện trên sân khấu cũng bước ra khỏi hàng ngũ, hai ba bước nhảy lên trên sân khấu.
Người chú ý đến chỉ có các học sinh dưới sân khấu.
Học sinh các trường có ấn tượng rất sâu sắc với người đại diện học sinh trông vô cùng lạnh lùng của Lục trung hôm lễ khai mạc, đặc biệt là nữ sinh, không ít nữ sinh nhớ mãi không quên hắn, không ngờ rằng lúc này có thể nhìn thấy hắn lên sân khấu… Bọn họ nhớ đến cảm xúc ấy liền tập thể ngừng lại, mới nghĩ tiếp, hắn lên sân khấu bảo vệ cái người đánh nhau kia.
Giữa lúc hỗn loạn, bên tay có cái gì thì dùng cái đó.
Hứa Thịnh dứt khoát núp sau lưng Thiệu Trạm, vừa trốn vừa nói: “Đúng đó chủ nhiệm Cố, bình tĩnh chút đi ạ.”
“Mẹ nó sao tôi bình tĩnh?” Cố Diêm Vương vươn tay chỉ Hứa Thịnh, tìm xung quanh có thứ gì tiện tay không, “Hôm nay không phải tôi chết thì thằng oắt con em vong!”
Người anh em Trương Phong của Hứa Thịnh ở dưới sân khấu trố mắt há mồm nhìn: “Đm.”
Trận chiến hôm nay của Hứa Thịnh có thể ghi vào sử sách của trường Lục trung Lâm Giang.
Trên sân khấu thật sự quá hỗn loạn, Thiệu Trạm không đứng vững, nhanh chóng bị Hầu Tuấn đang hoảng sợ đụng trúng, Hầu Tuấn không đỡ được, đang định tìm cơ hội chuồn xuống dưới sân khấu. Trước khi xuống, Hầu Tuấn thật lòng thật dạ khen ngợi: “Anh Trạm, lúc này mà có thể đứng vững, ông là người đàn ông đích thực. Ông cố lên, tui đi đây.”
Thiệu Trạm: “…”
Dưới ánh nắng chói chang, trên quảng trường loạn thành một đống.
Vừa rồi khi Thiệu Trạm đứng ở dưới sân khấu nhìn đám người Hứa Thịnh đọc kiểm điểm thì có một khoảnh khắc thất thần, ánh mắt của hắn vượt qua đám đông, cuối cùng rơi vào người trên sân khấu.
Lục trung Lâm Giang đối với hắn mà nói chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt trước khi lên 11.
Chỉ là đổi một môi trường không ai biết hắn, thu hết tất cả tâm tư và tình cảm đặt vào việc học.
Thu lại làm một “học sinh ba tốt”.
Theo thói quen cách xa mọi người.
Là bắt đầu từ khi nào? Thiệu Trạm hỏi bản thân.
Bắt đầu từ khi nào có sự thay đổi?
Thời gian xoay vòng, quay về hôm lần đầu tiên hai người gặp nhau. Hôm ấy gió rất lớn, tiếng ve kêu của ngày hè không ngừng ồn ào, thiếu niên mặc áo thun màu đen ngồi trên tường rào cao cao nhảy xuống dưới, và nhảy luôn vào thế giới của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.