Chương 67
Mộc Qua Hoàng
28/12/2020
Dịch: LTLT
Sau khi được hạng hai của cuộc thi, Hứa Thịnh lại dựa vào sức mạnh của đồng phục tạo ra một chủ đề mới trong tieba của Lục trung.
Tức thì, nhiệt độ không ngừng tăng lên, thậm chí có xu thế vượt qua Thiệu Trạm.
– Cậu ấy mặc đồng phục làm mị quắn quéo quá!!!
– Giống lầu trên, tui không ngờ đồng phục trường chúng ta lại đẹp như thế.
– Năm ấy không bỏ phiếu cho Hứa Thịnh, con mắt của tui chắc là bị cửa kẹp rồi.
Trà trộn trong đó còn có bài viết mới của thí sinh Đoàn Diệu Thắng đến từ trường trung học thực nghiệp Anh Hoa.
Tên bài viết đơn giản rõ ràng: Hứa Thịnh là ai.
Các học sinh Lục trung bây giờ tràn ngập sư thông cảm và thương yêu với người ở hạng ba này.
Lầu 1: Tiểu Đoàn, đừng nên hỏi, hỏi rồi sợ cậu sẽ “chầm kảm” đó.
Lầu 2: Tiểu Đoàn, có đôi khi sự thật vẫn nên không biết mới tốt.
Lầu 3: Lầu trên đều ngại nói, vậy thì để tôi. Hứa Thịnh, hạng chót toàn khối của chúng tôi.
Có lẽ Đoàn Diệu Thắng bỏ qua bước “chầm kảm” mà trực tiếp điên luôn rồi.
Nhưng mà khả năng chấp nhận của Hứa Thịnh mạnh mẽ.
Hạng hai cũng đã thi được rồi, nhanh chóng phát hiện bị nhìn nhiều cũng chẳng có gì cả, với tính cách có thể làm màu bình thường trên sân khấu cuộc thi bốn trường thì mặc đồng phục tính là gì? Nếu bọn họ không nhìn quen vậy thì cậu lại mặc đồng phục thêm mấy ngày sẽ quen thôi.
Chỉ là rõ ràng Chu Viễn nghĩ giống hệt Cố Diêm Vương.
Ông kiên quyết cho rằng, học sinh của mình, thí sinh tài năng, bây giờ đã thay đổi hoàn toàn, một lần nữa làm người.
“Hứa Thịnh.” Tiết Toán thứ hai, ánh mắt của Chu Viễn nhìn Hứa Thịnh khiến cậu vô cùng hoảng sợ, “Cuối cùng cũng trông ra người ra ngợm rồi. Rất tốt, thấy em quay về con đường chính đạo, thầy rất vui mừng.”
Hứa Thịnh phối hợp, cất giọng nói: “… Cảm ơn thầy, em cũng cảm thấy mình mặc rất được.”
Chu Viễn viết một đề bài lên bảng, ông nói xong, nghiêng người: “Câu này em lên làm đi, thầy tin vào tài năng của em. Em không cần phải che giấu bản thân nữa. Nào, lên làm đi.”
Hứa Thịnh: “…”
Ngại quá.
Em không có tài năng.
Cái từ “tài năng” này xem ra không thoát được.
Hứa Thịnh hết cách, tay cậu buông xuống, kéo áo của Thiệu Trạm, thấp giọng năn nỉ hắn: “… Tôi không biết làm.”
Cậu nói rất nhỏ, chỉ có Thiệu Trạm nghe thấy.
Tất cả nguyên tắc của Thiệu Trạm đều bị bốn chữ kia quấy cho biến mất, cũng mặc kệ chuyện giúp bạn cùng bàn gian lận có tốt hay không. Hắn giải đề nhanh, cộng thêm lúc Chu Viễn viết xong đề trên bảng thì hắn đã bắt đầu giải rồi nên câu hỏi này đã làm được hơn phân nửa, dứt khoát tính nhanh hai ba bước giải xong đề bài trên giấy nháp, gấp lại đưa cho Hứa Thịnh: “Tự lựa để chép.”
Bạn cùng bàn của cậu quả nhiên là tool hack.
Hứa Thịnh cầm chặt tờ giấy kia, ra vẻ bình tĩnh đi lên.
Sau tiết học, Hứa Thịnh không có năng lực nhưng lại gánh cái danh hiệu “học bá ẩn” bất đắc dĩ này quấn lấy Thiệu Trạm để hỏi bài.
Cậu vươn tay khều vai Thiệu Trạm, sau đó nhét vở bài tập trước mặt hắn: “Anh Trạm, câu hỏi thứ ba, dạy cho tôi đi.”
Thiệu Trạm ngẩng đầu nhìn cậu: “Chẳng phải thầy mới giảng sao?”
Hứa Thịnh không thèm giấu giếm: “Ráng nghe nửa tiết học đã là cực hạn của tôi rồi, nửa tiết sau tôi không có nghe.”
Dù thái độ học tập của Hứa Thịnh quả thực có chuyển biến, bắt đầu chủ động học bù mấy tiết không học, nhưng về phương diện tiết văn hóa vẫn dễ buồn ngủ.
Khoảng thời gian này, Thiệu Trạm giảng bài cho cậu đã quen rồi, vô thức xoay bút định dạy cậu, nhưng mà nghĩ đến xưng hô vừa rồi của Hứa Thịnh: “Cậu gọi tôi là cái gì?”
Hứa Thịnh: “Học thần?”
Thiệu Trạm: “Câu vừa rồi.”
Hứa Thịnh nghĩ một chút: “Anh Trạm?”
Lúc Hứa Thịnh đọc hai chữ này, âm cuối cao lên.
Cậu hoàn toàn không có ý kiến gì về việc gọi người khác là anh, khẽ cười một tiếng, nói như đang trêu ghẹo: “Anh, anh thích nghe thì em gọi mấy lần cũng được.”
Thiệu Trạm nghi ngờ hắn đang tự tìm ngược.
Hoàn toàn khác với tình huống hành lang bỗng nhiên yên lặng trước tiết tự học buổi sáng, qua hai tiết học, người trên hành lang dần nhiều lên, còn có không ít học sinh chen chúc đứng ở cửa lớp 11-7, giả vờ nói chuyện không chịu đi.
Nữ sinh chiếm đa số.
Xuyên qua cửa sổ sau là có thể nhìn thấy Hứa Thịnh, lúc đầu cậu còn ngoan ngoãn ngồi nghe người bên cạnh giảng bài, ngoan ngoãn chưa dược 5 phút thì đã nhanh chóng nằm sấp xuống.
“Định lý này cậu tự suy ra một lần đi.”
Thiệu Trạm đẩy vở bài tập qua cho cậu, cùng lúc đó nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài cửa sổ.
Kẻ đầu têu khiến mọi người đến vây xem lại không hề hay biết chuyện này, Thiệu Trạm cong ngón tay, gõ lên mặt bàn bên phía cậu, nói: “Đồng phục, mặc đàng hoàng.”
Hứa Thịnh cúi đầu, phát hiện cổ áo của mình quả thực mở hơi lớn: “… Ờ.”
Cả buổi sáng Hứa Thịnh rất an phận, không chơi game, nhưng vẫn bị mắng vào tiết cuối cùng của buổi sáng.
Cô giáo mà đám Hầu Tuấn bàn tán ở tiệc ăn mừng, trùng hợp lại là giáo viên dạy Hứa Thịnh hồi lớp 10, hai người từng có không ít mâu thuẫn. Bình thường Hứa Thịnh sẽ không thật sự gây thù với giáo viên nào, nhưng mà giáo viên này thì khác, cô ta không thích học sinh hư, cái kiểu khinh thường theo bản năng, Hứa Thịnh đương nhiên cũng sẽ không khách sáo với cô ta.
Giáo viên dạy thay vào lớp, lúc cô ta nhìn thấy Hứa Thịnh thì mày đã nhíu lại.
“Vào lớp.” Hầu Tuấn quyết tâm để lại ấn tượng đẹp cho giáo viên dạy thay, “Đứng dậy.”
“Chào cô ạ.”
Ánh mắt giáo viên dạy thay rời khỏi người Hứa Thịnh, sắc mặt tốt hơn một chút: “Ngồi xuống đi.”
Giáo viên dạy thay học Dương, khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc đồ công sở ngay ngắn. Phong cách dạy học của cô ta giống hệt với cảm giác mà cô ta tạo cho người khác.
Hứa Thịnh sợ nhất là tiết học thế này.
Cậu nghe một hồi, cúi đầu, bắt đầu tiện tay phác họa trên sách giáo khoa, lúc đầu là vẽ những vật dụng có thể nhìn thấy ở khắp bàn, sau đó vẽ được một nửa thì suy nghĩ lệch đi, phác họa vài nét gương mặt, không khống chế được mà bắt đầu vẽ Thiệu Trạm.
Mấy nét bút đó trộn lẫn trong ghi chú nguệch ngoạc và chữ của sách giáo khoa, gương mặt cậu vẽ là mặt của Thiệu Trạm.
Hứa Thịnh vẽ xong mới chợt nhận ra mình đã làm gì. Cậu ngẩn người nhìn mấy nét vẽ kia một hồi, trong lúc bối rối lật tài liệu học qua một trang. Giáo viên dạy thay đã dạy được một nửa, bắt bước Hứa Thịnh làm việc riêng, vỗ bàn nói: “Hứa Thịnh đứng lên, làm việc riêng đúng không, ra ngoài đứng.”
Hứa Thịnh thường bị mắng, thấy chẳng sao cả.
Có nhiều giáo viên từng mắng cậu.
Nhưng mà giáo viên này có lẽ muốn nhân thù mới mà trả hận cũ, không ngừng lải nhải: “Cũng không biết cậu thi thế nào được hạng hai, thái độ lên lớp như này, tôi cho rằng lên 11 thì cậu ít nhiều cũng sẽ có chút thay đổi, bây giờ trông vẫn là bộ dạng đó. Mỗi ngày cậu đều sống vật vờ đúng không? Còn cái thứ trên tai cậu…”
Sức chiến đấu của giáo viên này đáng kinh ngạc, thời gian chiến đấu dài hai phút rưỡi, các loại từ ngữ cuồn cuồn nhảy ra ngoài, dù tính cách mặc cô nói thế nào của Hứa thịnh cũng có hơi không chịu nổi.
Cả lớp lặng ngắt như tờ.
Hầu Tuấn coi như đã biết lúc nghe tin hóng hớt, vì sao người của lớp 11-4 đều ghét vị “Diệt Tuyệt sư thái” này.
Giáo viên dạy thay vẫn còn tiếp tục phát huy, định làm nổi bật học sinh xuất sắc: “Cậu nhìn Thiệu Trạm…”
Hứa Thịnh cảm thấy buồn cười, đang định nói “chẳng phải chỉ là ra khỏi lớp thôi sao, cô đừng tốn nước miếng.”
Nhưng mà cậu còn chưa nói ra thì nghe thấy tiếng ghế kéo trên mặt đất, nhìn thoáng qua thấy học sinh xuất sắc bên cạnh đã đứng dậy: “Thưa cô.”
“Vừa rồi em cũng không nghe giảng.”
Giáo viên dạy thay giật mình: “Cái gì?”
Thiệu Trạm: “Không tập trung.”
Vốn dĩ Thiệu Trạm trông lạnh lùng, giáo viên dạy thay đối diện với ánh mắt của hắn, lập tức quên mất nửa câu sau định nói gì. Câu nói này của hắn thực ra rất bình thường, nhưng sau khi hắn đứng lên thì hoàn toàn khác với lúc thường, giống như trong nháy mắt không kiềm chế được, cảm giác ớn lạnh sắc bén dính lên gương mặt, trông giống cái gọi là “anh đại” hơn Hứa Thịnh bên cạnh. Hắn nói xong, cầm sách giáo khoa trên bàn xoay người đi ra ngoài.
Hai câu nói vô cùng đơn giản của Thiệu Trạm khiến nửa câu sau của giáo viên dạy thay bị nghẹn lại, đồng thời còn vô hình trung tát cô ta một cái thật mạnh.
Trước đó cô ta nói nhiều như thế, đặc biệt là một giây trước còn cố ý nhắc Thiệu Trạm.
Hầu Tuấn nhìn rồi than thở: “Đm, từ cái hôm đọc kiểm điểm ở căn cứ Lục Châu tui đã nhìn ra được, anh Trạm của chúng ta là đàn ông đích thực.”
Đàm Khải: “Quá dữ.”
Viên Tự Cường: “Đúng là dữ thật, anh Trạm của chúng ta không nói thì thôi, một khi đã nói thì đúng là giật mình. Khí thế vừa rồi đúng đỉnh, mặt Diệt Tuyệt sư thái xanh lè luôn.”
Hứa Thịnh hoàn toàn không ngờ rằng Thiệu Trạm sẽ dùng chiêu này, sau khi cậu phản ứng lại cũng cầm sách giáo khoa đi ra ngoài: “… Em cũng ra ngoài đây, cô dạy tiếp đi ạ.”
Mặt giáo viên dạy thay lúc xanh lúc trắng.
Hứa Thịnh đứng phạt vô số lần, sắp tạo thành tình hữu nghị cách mạng với bức tường và lan can bên ngoài lớp học, cũng vô cùng thân quen với cánh cửa rộng mở của lớp bên cạnh, nhưng đứng phạt cùng Thiệu Trạm vẫn là lần đầu tiên. Nếu như có học sinh đi ngang qua, thấy học thần đứng phạt ở đây có thể sẽ nghi ngờ cuộc đời.
Hai người đứng sóng vai nhau, Hứa Thịnh hỏi: “Vừa rồi cậu không tập trung à?”
Thiệu Trạm cầm sách: “Giả đó.”
Hứa Thịnh: “Tôi đứng một tiết thôi, không cần không nỡ xa tôi đến vậy.”
Thiệu Trạm muốn nói không nỡ xa cậu, cũng không nỡ để cậu bị người khác trách mắng.
Hứa Thịnh cũng không thấy xấu hổ vì mấy lời nói đó, tuy mấy lời đó có hơi quá đáng, nhưng mà thật sự là nghe quá nhiều lần rồi: “Chắc là cô Dương chướng mắt tôi, hồi lớp 10 có dạy lớp tôi, có cãi nhau với cô ấy mấy lần, thật ra cũng không có gì, với lại tôi thật sự sống vật vờ mà.”
Đặc biệt là lớp 10, sống vật vờ, không đi học.
Hành lang không có ai, chỉ có tiếng đọc bài lanh lảnh từ các lớp truyền ra, ánh nắng trên hành lang đang chói chang, xuyên qua tầng tầng lớp lớp kẽ lá, bị bể thành từng chấm ánh sáng chiếu vào hành lang.
Một lúc sau, Thiệu Trạm nói: “Tôi không thấy vậy.”
Hứa Thịnh sửng sốt: “Gì cơ?”
“Tôi không thấy cậu sống vật vờ, cũng không thấy cậu giống như lời cô ấy nói.”
Hết tiết Hóa, giáo viên dạy thay đen mặc về văn phòng.
Trước khi tan học, Cố Diêm Vương còn phát cho thí sinh dự thi không ít phần thưởng của cuộc thi. Sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối, Hứa Thịnh khiêng nửa thùng dụng cụ học tập về phòng ký túc, ban giám hiệu trường Lục trung chi hậu hĩnh, bên trong có một bộ đề thi thử Hoàng Cương, đề thi mẫu các năm, còn có một quyển lịch đếm ngược đến ngày thi đại học được làm tỉ mỉ.
Hứa Thịnh có khi nào được hưởng thụ “đãi ngộ phúc lợi” này đâu.
Cậu ném quyển lịch vào lại, sau khi tắm xong định ngủ sớm, nhưng một hồi vẫn không ngủ được.
Rõ ràng đã nhắm mắt, người nào đó lại vẫn hiện ở trước mắt.
Xuất hiện kèm theo còn có câu nói “không thấy cậu sống vật vờ” sáng hôm nay.
Thời gian quay lại, Hứa Thịnh chợt nhớ về lúc hai người vừa mới quen biết, người nào cũng ghét đối phương, lúc đó Thiệu Trạm trong mắt cậu là một học sinh ba tốt thích lo chuyện bao đồng.
Sau đó lại nhớ đến nhịp tim đập quen thuộc, và cả bàn tay từng nắm trong đêm tối.
…
Hứa Thịnh mở mắt ra, mở điện thoại lướt xem tin nhắn chưa đọc.
Sáng Trương Phong có gửi tin nhắn cho cậu, nhưng mà gần đây đi học cậu ít khi xem điện thoại, cho nên không nhận được: Đệt, mày mặc thật à? Buổi sáng tao ngồi trong phòng canh thời gian ngồi chờ, quả nhiên, lúc sắp vào học cả trường đều bùng nổ.
Hứa Thịnh trả lời: Người trông quá đẹp trai là thế đó, độ chú ý cao.
Trương Phong trả lời cũng rất nhanh: Mày còn liêm sỉ không?
Tin thứ hai là Khang Khải: Có đó không???
Khang Khải:
Khang Khải: Mai là hạn chót, tranh em bị người ta tạt nước.
Sau khi được hạng hai của cuộc thi, Hứa Thịnh lại dựa vào sức mạnh của đồng phục tạo ra một chủ đề mới trong tieba của Lục trung.
Tức thì, nhiệt độ không ngừng tăng lên, thậm chí có xu thế vượt qua Thiệu Trạm.
– Cậu ấy mặc đồng phục làm mị quắn quéo quá!!!
– Giống lầu trên, tui không ngờ đồng phục trường chúng ta lại đẹp như thế.
– Năm ấy không bỏ phiếu cho Hứa Thịnh, con mắt của tui chắc là bị cửa kẹp rồi.
Trà trộn trong đó còn có bài viết mới của thí sinh Đoàn Diệu Thắng đến từ trường trung học thực nghiệp Anh Hoa.
Tên bài viết đơn giản rõ ràng: Hứa Thịnh là ai.
Các học sinh Lục trung bây giờ tràn ngập sư thông cảm và thương yêu với người ở hạng ba này.
Lầu 1: Tiểu Đoàn, đừng nên hỏi, hỏi rồi sợ cậu sẽ “chầm kảm” đó.
Lầu 2: Tiểu Đoàn, có đôi khi sự thật vẫn nên không biết mới tốt.
Lầu 3: Lầu trên đều ngại nói, vậy thì để tôi. Hứa Thịnh, hạng chót toàn khối của chúng tôi.
Có lẽ Đoàn Diệu Thắng bỏ qua bước “chầm kảm” mà trực tiếp điên luôn rồi.
Nhưng mà khả năng chấp nhận của Hứa Thịnh mạnh mẽ.
Hạng hai cũng đã thi được rồi, nhanh chóng phát hiện bị nhìn nhiều cũng chẳng có gì cả, với tính cách có thể làm màu bình thường trên sân khấu cuộc thi bốn trường thì mặc đồng phục tính là gì? Nếu bọn họ không nhìn quen vậy thì cậu lại mặc đồng phục thêm mấy ngày sẽ quen thôi.
Chỉ là rõ ràng Chu Viễn nghĩ giống hệt Cố Diêm Vương.
Ông kiên quyết cho rằng, học sinh của mình, thí sinh tài năng, bây giờ đã thay đổi hoàn toàn, một lần nữa làm người.
“Hứa Thịnh.” Tiết Toán thứ hai, ánh mắt của Chu Viễn nhìn Hứa Thịnh khiến cậu vô cùng hoảng sợ, “Cuối cùng cũng trông ra người ra ngợm rồi. Rất tốt, thấy em quay về con đường chính đạo, thầy rất vui mừng.”
Hứa Thịnh phối hợp, cất giọng nói: “… Cảm ơn thầy, em cũng cảm thấy mình mặc rất được.”
Chu Viễn viết một đề bài lên bảng, ông nói xong, nghiêng người: “Câu này em lên làm đi, thầy tin vào tài năng của em. Em không cần phải che giấu bản thân nữa. Nào, lên làm đi.”
Hứa Thịnh: “…”
Ngại quá.
Em không có tài năng.
Cái từ “tài năng” này xem ra không thoát được.
Hứa Thịnh hết cách, tay cậu buông xuống, kéo áo của Thiệu Trạm, thấp giọng năn nỉ hắn: “… Tôi không biết làm.”
Cậu nói rất nhỏ, chỉ có Thiệu Trạm nghe thấy.
Tất cả nguyên tắc của Thiệu Trạm đều bị bốn chữ kia quấy cho biến mất, cũng mặc kệ chuyện giúp bạn cùng bàn gian lận có tốt hay không. Hắn giải đề nhanh, cộng thêm lúc Chu Viễn viết xong đề trên bảng thì hắn đã bắt đầu giải rồi nên câu hỏi này đã làm được hơn phân nửa, dứt khoát tính nhanh hai ba bước giải xong đề bài trên giấy nháp, gấp lại đưa cho Hứa Thịnh: “Tự lựa để chép.”
Bạn cùng bàn của cậu quả nhiên là tool hack.
Hứa Thịnh cầm chặt tờ giấy kia, ra vẻ bình tĩnh đi lên.
Sau tiết học, Hứa Thịnh không có năng lực nhưng lại gánh cái danh hiệu “học bá ẩn” bất đắc dĩ này quấn lấy Thiệu Trạm để hỏi bài.
Cậu vươn tay khều vai Thiệu Trạm, sau đó nhét vở bài tập trước mặt hắn: “Anh Trạm, câu hỏi thứ ba, dạy cho tôi đi.”
Thiệu Trạm ngẩng đầu nhìn cậu: “Chẳng phải thầy mới giảng sao?”
Hứa Thịnh không thèm giấu giếm: “Ráng nghe nửa tiết học đã là cực hạn của tôi rồi, nửa tiết sau tôi không có nghe.”
Dù thái độ học tập của Hứa Thịnh quả thực có chuyển biến, bắt đầu chủ động học bù mấy tiết không học, nhưng về phương diện tiết văn hóa vẫn dễ buồn ngủ.
Khoảng thời gian này, Thiệu Trạm giảng bài cho cậu đã quen rồi, vô thức xoay bút định dạy cậu, nhưng mà nghĩ đến xưng hô vừa rồi của Hứa Thịnh: “Cậu gọi tôi là cái gì?”
Hứa Thịnh: “Học thần?”
Thiệu Trạm: “Câu vừa rồi.”
Hứa Thịnh nghĩ một chút: “Anh Trạm?”
Lúc Hứa Thịnh đọc hai chữ này, âm cuối cao lên.
Cậu hoàn toàn không có ý kiến gì về việc gọi người khác là anh, khẽ cười một tiếng, nói như đang trêu ghẹo: “Anh, anh thích nghe thì em gọi mấy lần cũng được.”
Thiệu Trạm nghi ngờ hắn đang tự tìm ngược.
Hoàn toàn khác với tình huống hành lang bỗng nhiên yên lặng trước tiết tự học buổi sáng, qua hai tiết học, người trên hành lang dần nhiều lên, còn có không ít học sinh chen chúc đứng ở cửa lớp 11-7, giả vờ nói chuyện không chịu đi.
Nữ sinh chiếm đa số.
Xuyên qua cửa sổ sau là có thể nhìn thấy Hứa Thịnh, lúc đầu cậu còn ngoan ngoãn ngồi nghe người bên cạnh giảng bài, ngoan ngoãn chưa dược 5 phút thì đã nhanh chóng nằm sấp xuống.
“Định lý này cậu tự suy ra một lần đi.”
Thiệu Trạm đẩy vở bài tập qua cho cậu, cùng lúc đó nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài cửa sổ.
Kẻ đầu têu khiến mọi người đến vây xem lại không hề hay biết chuyện này, Thiệu Trạm cong ngón tay, gõ lên mặt bàn bên phía cậu, nói: “Đồng phục, mặc đàng hoàng.”
Hứa Thịnh cúi đầu, phát hiện cổ áo của mình quả thực mở hơi lớn: “… Ờ.”
Cả buổi sáng Hứa Thịnh rất an phận, không chơi game, nhưng vẫn bị mắng vào tiết cuối cùng của buổi sáng.
Cô giáo mà đám Hầu Tuấn bàn tán ở tiệc ăn mừng, trùng hợp lại là giáo viên dạy Hứa Thịnh hồi lớp 10, hai người từng có không ít mâu thuẫn. Bình thường Hứa Thịnh sẽ không thật sự gây thù với giáo viên nào, nhưng mà giáo viên này thì khác, cô ta không thích học sinh hư, cái kiểu khinh thường theo bản năng, Hứa Thịnh đương nhiên cũng sẽ không khách sáo với cô ta.
Giáo viên dạy thay vào lớp, lúc cô ta nhìn thấy Hứa Thịnh thì mày đã nhíu lại.
“Vào lớp.” Hầu Tuấn quyết tâm để lại ấn tượng đẹp cho giáo viên dạy thay, “Đứng dậy.”
“Chào cô ạ.”
Ánh mắt giáo viên dạy thay rời khỏi người Hứa Thịnh, sắc mặt tốt hơn một chút: “Ngồi xuống đi.”
Giáo viên dạy thay học Dương, khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc đồ công sở ngay ngắn. Phong cách dạy học của cô ta giống hệt với cảm giác mà cô ta tạo cho người khác.
Hứa Thịnh sợ nhất là tiết học thế này.
Cậu nghe một hồi, cúi đầu, bắt đầu tiện tay phác họa trên sách giáo khoa, lúc đầu là vẽ những vật dụng có thể nhìn thấy ở khắp bàn, sau đó vẽ được một nửa thì suy nghĩ lệch đi, phác họa vài nét gương mặt, không khống chế được mà bắt đầu vẽ Thiệu Trạm.
Mấy nét bút đó trộn lẫn trong ghi chú nguệch ngoạc và chữ của sách giáo khoa, gương mặt cậu vẽ là mặt của Thiệu Trạm.
Hứa Thịnh vẽ xong mới chợt nhận ra mình đã làm gì. Cậu ngẩn người nhìn mấy nét vẽ kia một hồi, trong lúc bối rối lật tài liệu học qua một trang. Giáo viên dạy thay đã dạy được một nửa, bắt bước Hứa Thịnh làm việc riêng, vỗ bàn nói: “Hứa Thịnh đứng lên, làm việc riêng đúng không, ra ngoài đứng.”
Hứa Thịnh thường bị mắng, thấy chẳng sao cả.
Có nhiều giáo viên từng mắng cậu.
Nhưng mà giáo viên này có lẽ muốn nhân thù mới mà trả hận cũ, không ngừng lải nhải: “Cũng không biết cậu thi thế nào được hạng hai, thái độ lên lớp như này, tôi cho rằng lên 11 thì cậu ít nhiều cũng sẽ có chút thay đổi, bây giờ trông vẫn là bộ dạng đó. Mỗi ngày cậu đều sống vật vờ đúng không? Còn cái thứ trên tai cậu…”
Sức chiến đấu của giáo viên này đáng kinh ngạc, thời gian chiến đấu dài hai phút rưỡi, các loại từ ngữ cuồn cuồn nhảy ra ngoài, dù tính cách mặc cô nói thế nào của Hứa thịnh cũng có hơi không chịu nổi.
Cả lớp lặng ngắt như tờ.
Hầu Tuấn coi như đã biết lúc nghe tin hóng hớt, vì sao người của lớp 11-4 đều ghét vị “Diệt Tuyệt sư thái” này.
Giáo viên dạy thay vẫn còn tiếp tục phát huy, định làm nổi bật học sinh xuất sắc: “Cậu nhìn Thiệu Trạm…”
Hứa Thịnh cảm thấy buồn cười, đang định nói “chẳng phải chỉ là ra khỏi lớp thôi sao, cô đừng tốn nước miếng.”
Nhưng mà cậu còn chưa nói ra thì nghe thấy tiếng ghế kéo trên mặt đất, nhìn thoáng qua thấy học sinh xuất sắc bên cạnh đã đứng dậy: “Thưa cô.”
“Vừa rồi em cũng không nghe giảng.”
Giáo viên dạy thay giật mình: “Cái gì?”
Thiệu Trạm: “Không tập trung.”
Vốn dĩ Thiệu Trạm trông lạnh lùng, giáo viên dạy thay đối diện với ánh mắt của hắn, lập tức quên mất nửa câu sau định nói gì. Câu nói này của hắn thực ra rất bình thường, nhưng sau khi hắn đứng lên thì hoàn toàn khác với lúc thường, giống như trong nháy mắt không kiềm chế được, cảm giác ớn lạnh sắc bén dính lên gương mặt, trông giống cái gọi là “anh đại” hơn Hứa Thịnh bên cạnh. Hắn nói xong, cầm sách giáo khoa trên bàn xoay người đi ra ngoài.
Hai câu nói vô cùng đơn giản của Thiệu Trạm khiến nửa câu sau của giáo viên dạy thay bị nghẹn lại, đồng thời còn vô hình trung tát cô ta một cái thật mạnh.
Trước đó cô ta nói nhiều như thế, đặc biệt là một giây trước còn cố ý nhắc Thiệu Trạm.
Hầu Tuấn nhìn rồi than thở: “Đm, từ cái hôm đọc kiểm điểm ở căn cứ Lục Châu tui đã nhìn ra được, anh Trạm của chúng ta là đàn ông đích thực.”
Đàm Khải: “Quá dữ.”
Viên Tự Cường: “Đúng là dữ thật, anh Trạm của chúng ta không nói thì thôi, một khi đã nói thì đúng là giật mình. Khí thế vừa rồi đúng đỉnh, mặt Diệt Tuyệt sư thái xanh lè luôn.”
Hứa Thịnh hoàn toàn không ngờ rằng Thiệu Trạm sẽ dùng chiêu này, sau khi cậu phản ứng lại cũng cầm sách giáo khoa đi ra ngoài: “… Em cũng ra ngoài đây, cô dạy tiếp đi ạ.”
Mặt giáo viên dạy thay lúc xanh lúc trắng.
Hứa Thịnh đứng phạt vô số lần, sắp tạo thành tình hữu nghị cách mạng với bức tường và lan can bên ngoài lớp học, cũng vô cùng thân quen với cánh cửa rộng mở của lớp bên cạnh, nhưng đứng phạt cùng Thiệu Trạm vẫn là lần đầu tiên. Nếu như có học sinh đi ngang qua, thấy học thần đứng phạt ở đây có thể sẽ nghi ngờ cuộc đời.
Hai người đứng sóng vai nhau, Hứa Thịnh hỏi: “Vừa rồi cậu không tập trung à?”
Thiệu Trạm cầm sách: “Giả đó.”
Hứa Thịnh: “Tôi đứng một tiết thôi, không cần không nỡ xa tôi đến vậy.”
Thiệu Trạm muốn nói không nỡ xa cậu, cũng không nỡ để cậu bị người khác trách mắng.
Hứa Thịnh cũng không thấy xấu hổ vì mấy lời nói đó, tuy mấy lời đó có hơi quá đáng, nhưng mà thật sự là nghe quá nhiều lần rồi: “Chắc là cô Dương chướng mắt tôi, hồi lớp 10 có dạy lớp tôi, có cãi nhau với cô ấy mấy lần, thật ra cũng không có gì, với lại tôi thật sự sống vật vờ mà.”
Đặc biệt là lớp 10, sống vật vờ, không đi học.
Hành lang không có ai, chỉ có tiếng đọc bài lanh lảnh từ các lớp truyền ra, ánh nắng trên hành lang đang chói chang, xuyên qua tầng tầng lớp lớp kẽ lá, bị bể thành từng chấm ánh sáng chiếu vào hành lang.
Một lúc sau, Thiệu Trạm nói: “Tôi không thấy vậy.”
Hứa Thịnh sửng sốt: “Gì cơ?”
“Tôi không thấy cậu sống vật vờ, cũng không thấy cậu giống như lời cô ấy nói.”
Hết tiết Hóa, giáo viên dạy thay đen mặc về văn phòng.
Trước khi tan học, Cố Diêm Vương còn phát cho thí sinh dự thi không ít phần thưởng của cuộc thi. Sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối, Hứa Thịnh khiêng nửa thùng dụng cụ học tập về phòng ký túc, ban giám hiệu trường Lục trung chi hậu hĩnh, bên trong có một bộ đề thi thử Hoàng Cương, đề thi mẫu các năm, còn có một quyển lịch đếm ngược đến ngày thi đại học được làm tỉ mỉ.
Hứa Thịnh có khi nào được hưởng thụ “đãi ngộ phúc lợi” này đâu.
Cậu ném quyển lịch vào lại, sau khi tắm xong định ngủ sớm, nhưng một hồi vẫn không ngủ được.
Rõ ràng đã nhắm mắt, người nào đó lại vẫn hiện ở trước mắt.
Xuất hiện kèm theo còn có câu nói “không thấy cậu sống vật vờ” sáng hôm nay.
Thời gian quay lại, Hứa Thịnh chợt nhớ về lúc hai người vừa mới quen biết, người nào cũng ghét đối phương, lúc đó Thiệu Trạm trong mắt cậu là một học sinh ba tốt thích lo chuyện bao đồng.
Sau đó lại nhớ đến nhịp tim đập quen thuộc, và cả bàn tay từng nắm trong đêm tối.
…
Hứa Thịnh mở mắt ra, mở điện thoại lướt xem tin nhắn chưa đọc.
Sáng Trương Phong có gửi tin nhắn cho cậu, nhưng mà gần đây đi học cậu ít khi xem điện thoại, cho nên không nhận được: Đệt, mày mặc thật à? Buổi sáng tao ngồi trong phòng canh thời gian ngồi chờ, quả nhiên, lúc sắp vào học cả trường đều bùng nổ.
Hứa Thịnh trả lời: Người trông quá đẹp trai là thế đó, độ chú ý cao.
Trương Phong trả lời cũng rất nhanh: Mày còn liêm sỉ không?
Tin thứ hai là Khang Khải: Có đó không???
Khang Khải:
Khang Khải: Mai là hạn chót, tranh em bị người ta tạt nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.