Chương 69: Công chúa cầu thân (4)
Cố Sở
13/05/2018
Tuy rằng hai người bị nhân vật chính nhìn không vừa mắt, nhưng có Ngô
Trăn Suất ở đây, Cẩm Tú cuối cùng vẫn được giữ lại, thuận tiện đem Hoa
ma ma tiến cung.
Hoa ma ma lúc nhìn thấy Ngô Trăn Suất, một phen nước mũi một phen lệ tuôn làm tâm can Ngô Trăn Suất cũng xót xa theo.
Mà Hoa ma ma cùng Cẩm Tú đã đến, lại càng chăm sóc hắn thoả đáng hơn, bất quá, có một người rõ ràng sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Mạc Dật liên tiếp vài ngày trưng cái bản mặt nặng chình chịch ra, bởi vì hắn mấy ngày nay đều không có thời gian ở riêng cùng Ngô Trăn Suất. Đầu tiên là vì thị nữ tên là Cẩm Tú, sau lại tới cái bà Hoa ma ma.
Nhưng cố tình hai người kia đều là người Kỳ coi trọng, có Kỳ ở đây, y nửa phần cũng không dám động, chỉ có thể mỗi lần đều buồn bực nội thương.
…
Mạc Dật bãi triều xong lập tức đi đến tẩm cung của Ngô Trăn Suất, dọc theo đường đi thái giám cung nữ quỳ một hàng, đại thái giám bên cạnh y vừa định mở miệng báo người nghênh đón cũng bị y ngăn lại.
“Hắn sợ là còn đang ngủ, các ngươi đều ở lại chỗ này, đừng quấy rầy hắn.”
Mạc Dật thản nhiên nói xong liền cất bước vào, cước bộ rõ ràng nhẹ nhàng chậm chạp hơn rất nhiều.
Phía sau các thái giám cung nữ âm thầm kinh hãi, hoàng thượng đến mà không cần nghênh đón, còn sợ quấy rầy giấc ngủ của hoàng hậu, chỉ sợ từ trước tới nay, cũng chỉ có một mình hoàng thượng của bọn họ.
Bên này, Mạc Dật đi qua chính điện đến hậu phòng, Ngô Trăn Suất đứng dậy rửa mặt xong, đang để cho Cẩm Tú chải tóc.
Mạc Dật âm thầm nhìn, trong lòng lửa phừng phừng cháy, biết rõ nữ nhân này mơ tưởng Kỳ, nhưng lại phải chịu đựng để đối phương ở lại bên Kỳ, nàng ta mỗi ngày còn càng lúc càng thân mật.
Mạc Dật trong lòng u uất thật muốn tìm cơ hội giết chết nàng! Nên đi vòng ra trước, muốn giành lấy lược gỗ trong tay Cẩm Tú, thản nhiên nói: “Ngươi lui ra…”
Cẩm Tú ngoắt tay tránh khỏi, lời nói cung kính mà mặt không đổi sắc: “Loại chuyện này vẫn là nô tỳ thường làm, hoàng thượng ngượng tay, sợ là công chúa không quen.”
Sắc mặt của Mạc Dật lại biến đến khó nhìn, nhìn Cẩm Tú hơi hơi díp mắt, trong nháy mắt toả ra áp khí cường đại kinh người.
Mà Ngô Trăn Suất đang thất thần không biết suy nghĩ cái gì, lúc này mới hồi phục tinh thần. Hắn nhìn hai người giằng co, không khỏi mỉm cười, “Được rồi, này có cái gì mà cũng tranh nhau.”
Hắn nói xong lại nhìn Mạc Dật, “Bãi triều? Dùng qua điểm tâm chưa?”
Biểu tình lãnh lệ của Mạc Dật liền thu hồi, đáy mắt cũng mềm dịu lại, “Còn chưa có, chờ ngươi cùng ăn.”
Ngô Trăn Suất gật đầu, đứng dậy đi ra gian ngoài, “Vậy đi thôi.”
Trên bàn giữa điện, Hoa ma ma đã cho người bố trí tốt đồ ăn sáng.
Hai người ngồi vào chỗ của mình, Ngô Trăn Suất lại giống như ăn có chút không yên lòng.
Mạc Dật ngồi ở bên cạnh hắn, có chút thân thiết thăm dò hỏi: “Kỳ, làm sao vậy? Có tâm sự sao?”
Ngô Trăn Suất nhìn y một cái không nói gì, Mạc Dật có chút sốt ruột. Cẩm Tú ở phía sau lên tiếng, “Điện hạ có tâm sự, ngươi không biết sao?”
Mạc Dật có chút không hiểu mà nhìn Ngô Trăn Suất, thấy hắn rõ ràng không có ý muốn mở miệng liền phải quay sang Cẩm Tú, “Nói rõ xem.”
Cẩm Tú nhìn y, gằn từng chữ một: “Mối hận sát phụ diệt quốc, tại sao có thể không báo?”
Mạc Dật hơi hơi dừng lại, Ngô Trăn Suất nhíu mày, ngắt lời nàng: “Cẩm Tú…”
Cẩm Tú há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn là mở miệng, “Công chúa, từ khi người nghe nói Tiêu Chiến muốn chuẩn bị thọ yến, đã nhiều ngày thường xuyên thất thần, Cẩm Tú không thể nhìn người băn khoăn như vậy…” Nàng dừng một chút, lạnh lùng nói với Mạc Dật: “Nếu ngươi luôn mồm nói rằng quan tâm điện hạ nhất, như vậy, ngươi có thể giúp điện hạ thực hiện hay không? Điện hạ muốn báo thù, muốn Tiêu Chiến trả giá hết thảy…”
“Được rồi.” Ngô Trăn Suất lần này là thật sự giận ngăn Cẩm Tú lại, ngược lại nói với Mạc Dật: “Ngươi không cần lo lắng, đây là chuyện của ta, ta sẽ giải quyết.”
Mạc Dật thở dài, “Kỳ, mấy ngày nay ngươi luôn phiền lòng vì việc này sao? Là ta không tốt, chỉ biết vui mừng khi gặp lại ngươi mà quên đi ngươi còn thống khổ.”
“Có chuyện gì, không cần tự mình đi làm.” Mạc Dật chậm rãi tới gần, con ngươi đen láy bình tĩnh nhìn Ngô Trăn Suất, nghiêm túc nói: “Kỳ, ngươi muốn làm cái gì, ta đều sẽ giúp ngươi.”
Ngô Trăn Suất cảm thấy chuyện Vương phi trọng sinh báo thù gì đó, hắn nguyên bản thật sự không nghĩ tới. Quốc gia đó, Tiêu Chiến thống trị cũng được.
Bất quá… Ngô Trăn Suất thật sự là có tâm sự. Hệ thống đã nhắc nhở hắn, thế giới sắp đến cực hạn, đã đợi đủ lâu, mà hắn còn chưa làm chuyện phải làm. Đó cũng là nguyên nhân hôm nay hắn vẫn luôn thất thần.
Nếu hắn không hạ thủ được, liền mượn tay người khác đi.
“… Tiêu Chiến thọ yến, là một cơ hội.” Ngô Trăn Suất dừng một chút mới mở miệng, “Ta muốn đích thân đi.”
Hiểu được ý định của Ngô Trăn Suất, Cẩm Tú lập tức ngăn cản: “Công chúa, chuyện này còn cần bàn bạc kỹ hơn.”
Ngô Trăn Suất lắc đầu, thần sắc kiên trì cố chấp, “Chờ đã đủ lâu.”
Không thương lượng được, Mạc Dật đột nhiên nắm chặt tay hắn, chậm rãi nói rằng: “Ta đi cùng ngươi.”
…
Tin tức Mạc Dật muốn đem tân hoàng hậu đi đến yến tiệc chúc thọ Tiêu Chiến thực nhanh đã truyền ra, không quản mọi người trong Mạc quốc nghĩ như thế nào, cuối cùng kết quả vẫn là Mạc Dật mang theo Ngô Trăn Suất đi trên con đường về Mục quốc.
Không thể không nói, Tiêu Chiến thật sự trị quốc rất tốt, một đường đi tới, đều là cảnh tượng phồn vinh hưng thịnh.
Nhìn cảnh tượng phồn vinh bên ngoài xe ngựa, Ngô Trăn Suất lại quay sang nhìn xem người bên cạnh, rũ mi nói: “Ngươi có phải cảm thấy ta rất ích kỷ không? Hơn nữa theo ta đến hoàng cung Mục quốc, ngươi không sợ?”
Hắn ngữ điệu bình tĩnh, chỉ có hàng mi hơi rung động tiết lộ tâm tư.
“Lại đang nghĩ bậy cái gì?” Mạc Dật nghiêng người ôm lấy hắn, cười cười thầm thì vào lỗ tai: “Việc ngươi muốn làm, ta đều sẽ giúp ngươi. Đâu thèm để ý thiên hạ đại loạn, ta chỉ để ý suy nghĩ của ngươi.”
“Nhưng mà, Kỳ, đến lúc đó, ngươi thật sự muốn chính mình động thủ sao?” Đến nơi này, Mạc Dật kỳ thật vẫn thực lo lắng. Y sợ hãi… Dù sao, Ngô Trăn Suất lúc trước vẫn là Chiến vương phi một lòng yêu Tiêu Chiến.
Ngô Trăn Suất liếc mắt nhìn y, thản nhiên mở miệng, “Ngươi đang lo rằng ta không thể hạ thủ hay sao?”
“Không phải.” Mạc Dật nắm thật chặt tay hắn, “Ngươi không hạ thủ, còn có ta. Ta sẽ không thủ hạ lưu tình. Bởi vì, ngươi chỉ có thể yêu ta.”
Ngô Trăn Suất hít một hơi, Mạc Dật lại đột nhiên cười thành tiếng, trong lời nói tràn đầy đắc ý, “Kỳ, đến lúc đó nếu là hắn biết tự hắn dâng ngươi cho ta, hắn có thể hộc máu hay không.”
Ngô Trăn Suất nhìn y thật lâu, cuối cùng nâng mắt nhìn về phía xa xa, thì thầm: “Như vậy là tốt nhất.”
…
Bên kia, Tiêu Chiến nhận được tin Mạc Dật sẽ cùng Lam công tử đến dự, đôi mày nhíu thật sâu. Người nam nhân này, lại có thể khiến cho Mạc Dật làm tất cả vì hắn. Thậm chí, khi nhìn qua, thần thái cử động của người nọ thật giống, làm cho chính hắn có một cảm xúc gì đó khó hiểu vô cùng.
Nhớ lại lần gặp cuối tại buổi tiễn đưa hoà thân đó, hắn mà ẩn ẩn chờ mong tái kiến đối phương.
Chỉ là, nếu chỉ như thế thì vì sao hắn lại càng lúc càng bất an?
Hoa ma ma lúc nhìn thấy Ngô Trăn Suất, một phen nước mũi một phen lệ tuôn làm tâm can Ngô Trăn Suất cũng xót xa theo.
Mà Hoa ma ma cùng Cẩm Tú đã đến, lại càng chăm sóc hắn thoả đáng hơn, bất quá, có một người rõ ràng sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Mạc Dật liên tiếp vài ngày trưng cái bản mặt nặng chình chịch ra, bởi vì hắn mấy ngày nay đều không có thời gian ở riêng cùng Ngô Trăn Suất. Đầu tiên là vì thị nữ tên là Cẩm Tú, sau lại tới cái bà Hoa ma ma.
Nhưng cố tình hai người kia đều là người Kỳ coi trọng, có Kỳ ở đây, y nửa phần cũng không dám động, chỉ có thể mỗi lần đều buồn bực nội thương.
…
Mạc Dật bãi triều xong lập tức đi đến tẩm cung của Ngô Trăn Suất, dọc theo đường đi thái giám cung nữ quỳ một hàng, đại thái giám bên cạnh y vừa định mở miệng báo người nghênh đón cũng bị y ngăn lại.
“Hắn sợ là còn đang ngủ, các ngươi đều ở lại chỗ này, đừng quấy rầy hắn.”
Mạc Dật thản nhiên nói xong liền cất bước vào, cước bộ rõ ràng nhẹ nhàng chậm chạp hơn rất nhiều.
Phía sau các thái giám cung nữ âm thầm kinh hãi, hoàng thượng đến mà không cần nghênh đón, còn sợ quấy rầy giấc ngủ của hoàng hậu, chỉ sợ từ trước tới nay, cũng chỉ có một mình hoàng thượng của bọn họ.
Bên này, Mạc Dật đi qua chính điện đến hậu phòng, Ngô Trăn Suất đứng dậy rửa mặt xong, đang để cho Cẩm Tú chải tóc.
Mạc Dật âm thầm nhìn, trong lòng lửa phừng phừng cháy, biết rõ nữ nhân này mơ tưởng Kỳ, nhưng lại phải chịu đựng để đối phương ở lại bên Kỳ, nàng ta mỗi ngày còn càng lúc càng thân mật.
Mạc Dật trong lòng u uất thật muốn tìm cơ hội giết chết nàng! Nên đi vòng ra trước, muốn giành lấy lược gỗ trong tay Cẩm Tú, thản nhiên nói: “Ngươi lui ra…”
Cẩm Tú ngoắt tay tránh khỏi, lời nói cung kính mà mặt không đổi sắc: “Loại chuyện này vẫn là nô tỳ thường làm, hoàng thượng ngượng tay, sợ là công chúa không quen.”
Sắc mặt của Mạc Dật lại biến đến khó nhìn, nhìn Cẩm Tú hơi hơi díp mắt, trong nháy mắt toả ra áp khí cường đại kinh người.
Mà Ngô Trăn Suất đang thất thần không biết suy nghĩ cái gì, lúc này mới hồi phục tinh thần. Hắn nhìn hai người giằng co, không khỏi mỉm cười, “Được rồi, này có cái gì mà cũng tranh nhau.”
Hắn nói xong lại nhìn Mạc Dật, “Bãi triều? Dùng qua điểm tâm chưa?”
Biểu tình lãnh lệ của Mạc Dật liền thu hồi, đáy mắt cũng mềm dịu lại, “Còn chưa có, chờ ngươi cùng ăn.”
Ngô Trăn Suất gật đầu, đứng dậy đi ra gian ngoài, “Vậy đi thôi.”
Trên bàn giữa điện, Hoa ma ma đã cho người bố trí tốt đồ ăn sáng.
Hai người ngồi vào chỗ của mình, Ngô Trăn Suất lại giống như ăn có chút không yên lòng.
Mạc Dật ngồi ở bên cạnh hắn, có chút thân thiết thăm dò hỏi: “Kỳ, làm sao vậy? Có tâm sự sao?”
Ngô Trăn Suất nhìn y một cái không nói gì, Mạc Dật có chút sốt ruột. Cẩm Tú ở phía sau lên tiếng, “Điện hạ có tâm sự, ngươi không biết sao?”
Mạc Dật có chút không hiểu mà nhìn Ngô Trăn Suất, thấy hắn rõ ràng không có ý muốn mở miệng liền phải quay sang Cẩm Tú, “Nói rõ xem.”
Cẩm Tú nhìn y, gằn từng chữ một: “Mối hận sát phụ diệt quốc, tại sao có thể không báo?”
Mạc Dật hơi hơi dừng lại, Ngô Trăn Suất nhíu mày, ngắt lời nàng: “Cẩm Tú…”
Cẩm Tú há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn là mở miệng, “Công chúa, từ khi người nghe nói Tiêu Chiến muốn chuẩn bị thọ yến, đã nhiều ngày thường xuyên thất thần, Cẩm Tú không thể nhìn người băn khoăn như vậy…” Nàng dừng một chút, lạnh lùng nói với Mạc Dật: “Nếu ngươi luôn mồm nói rằng quan tâm điện hạ nhất, như vậy, ngươi có thể giúp điện hạ thực hiện hay không? Điện hạ muốn báo thù, muốn Tiêu Chiến trả giá hết thảy…”
“Được rồi.” Ngô Trăn Suất lần này là thật sự giận ngăn Cẩm Tú lại, ngược lại nói với Mạc Dật: “Ngươi không cần lo lắng, đây là chuyện của ta, ta sẽ giải quyết.”
Mạc Dật thở dài, “Kỳ, mấy ngày nay ngươi luôn phiền lòng vì việc này sao? Là ta không tốt, chỉ biết vui mừng khi gặp lại ngươi mà quên đi ngươi còn thống khổ.”
“Có chuyện gì, không cần tự mình đi làm.” Mạc Dật chậm rãi tới gần, con ngươi đen láy bình tĩnh nhìn Ngô Trăn Suất, nghiêm túc nói: “Kỳ, ngươi muốn làm cái gì, ta đều sẽ giúp ngươi.”
Ngô Trăn Suất cảm thấy chuyện Vương phi trọng sinh báo thù gì đó, hắn nguyên bản thật sự không nghĩ tới. Quốc gia đó, Tiêu Chiến thống trị cũng được.
Bất quá… Ngô Trăn Suất thật sự là có tâm sự. Hệ thống đã nhắc nhở hắn, thế giới sắp đến cực hạn, đã đợi đủ lâu, mà hắn còn chưa làm chuyện phải làm. Đó cũng là nguyên nhân hôm nay hắn vẫn luôn thất thần.
Nếu hắn không hạ thủ được, liền mượn tay người khác đi.
“… Tiêu Chiến thọ yến, là một cơ hội.” Ngô Trăn Suất dừng một chút mới mở miệng, “Ta muốn đích thân đi.”
Hiểu được ý định của Ngô Trăn Suất, Cẩm Tú lập tức ngăn cản: “Công chúa, chuyện này còn cần bàn bạc kỹ hơn.”
Ngô Trăn Suất lắc đầu, thần sắc kiên trì cố chấp, “Chờ đã đủ lâu.”
Không thương lượng được, Mạc Dật đột nhiên nắm chặt tay hắn, chậm rãi nói rằng: “Ta đi cùng ngươi.”
…
Tin tức Mạc Dật muốn đem tân hoàng hậu đi đến yến tiệc chúc thọ Tiêu Chiến thực nhanh đã truyền ra, không quản mọi người trong Mạc quốc nghĩ như thế nào, cuối cùng kết quả vẫn là Mạc Dật mang theo Ngô Trăn Suất đi trên con đường về Mục quốc.
Không thể không nói, Tiêu Chiến thật sự trị quốc rất tốt, một đường đi tới, đều là cảnh tượng phồn vinh hưng thịnh.
Nhìn cảnh tượng phồn vinh bên ngoài xe ngựa, Ngô Trăn Suất lại quay sang nhìn xem người bên cạnh, rũ mi nói: “Ngươi có phải cảm thấy ta rất ích kỷ không? Hơn nữa theo ta đến hoàng cung Mục quốc, ngươi không sợ?”
Hắn ngữ điệu bình tĩnh, chỉ có hàng mi hơi rung động tiết lộ tâm tư.
“Lại đang nghĩ bậy cái gì?” Mạc Dật nghiêng người ôm lấy hắn, cười cười thầm thì vào lỗ tai: “Việc ngươi muốn làm, ta đều sẽ giúp ngươi. Đâu thèm để ý thiên hạ đại loạn, ta chỉ để ý suy nghĩ của ngươi.”
“Nhưng mà, Kỳ, đến lúc đó, ngươi thật sự muốn chính mình động thủ sao?” Đến nơi này, Mạc Dật kỳ thật vẫn thực lo lắng. Y sợ hãi… Dù sao, Ngô Trăn Suất lúc trước vẫn là Chiến vương phi một lòng yêu Tiêu Chiến.
Ngô Trăn Suất liếc mắt nhìn y, thản nhiên mở miệng, “Ngươi đang lo rằng ta không thể hạ thủ hay sao?”
“Không phải.” Mạc Dật nắm thật chặt tay hắn, “Ngươi không hạ thủ, còn có ta. Ta sẽ không thủ hạ lưu tình. Bởi vì, ngươi chỉ có thể yêu ta.”
Ngô Trăn Suất hít một hơi, Mạc Dật lại đột nhiên cười thành tiếng, trong lời nói tràn đầy đắc ý, “Kỳ, đến lúc đó nếu là hắn biết tự hắn dâng ngươi cho ta, hắn có thể hộc máu hay không.”
Ngô Trăn Suất nhìn y thật lâu, cuối cùng nâng mắt nhìn về phía xa xa, thì thầm: “Như vậy là tốt nhất.”
…
Bên kia, Tiêu Chiến nhận được tin Mạc Dật sẽ cùng Lam công tử đến dự, đôi mày nhíu thật sâu. Người nam nhân này, lại có thể khiến cho Mạc Dật làm tất cả vì hắn. Thậm chí, khi nhìn qua, thần thái cử động của người nọ thật giống, làm cho chính hắn có một cảm xúc gì đó khó hiểu vô cùng.
Nhớ lại lần gặp cuối tại buổi tiễn đưa hoà thân đó, hắn mà ẩn ẩn chờ mong tái kiến đối phương.
Chỉ là, nếu chỉ như thế thì vì sao hắn lại càng lúc càng bất an?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.