Chương 34: Vương Phi Kỷ Sự (Viii)
Cố Sở
18/05/2017
CHƯƠNG 34 : VƯƠNG PHI KỶ SỰ (VIII)
Bên trong không gian tĩnh lặng, Mạc Dật cùng Mục Kỳ đối mắt nhìn nhau, Cẩm Tú kề bên còn bất động, chỉ có thể đổ mồ hôi lạnh quan sát bên ngoài cửa.
Mục Kỳ lại đang cân nhắc xem làm sao có thể đá bay tên này. Chỉ là bên ngoài còn có Tiêu Chiến, hiện tại đi ra ngoài thực không sáng suốt nha! Nếu mà bị bắt gặp được thì sẽ không còn là chuyện đùa Vương phi ghen tuông hạ dược Ly Hiên nữa ! Mà là chuyện to đùng Vương phi nữ phẫn nam trang đi gặp “Tình nhân” mất thôi!
Nghe bên ngoài huyên náo, rõ ràng là thủ hạ được Tiêu Chiến phái đi tìm thủ phạm đã lùng đến. Lúc này lẽ ra là phần diễn gánh vác trọng tội của hắn, không phải sớm nhận sai sẽ nhận trừng phạt nhẹ sao? Nếu để chậm nữa chắc chắn là sẽ bị Ly Hiên lột da mất!
Mục Kỳ hiện tại đặc biệt hy vọng có thể huỷ diệt tên khốn trước mặt, nếu mà bị bắt tội ” thông ***”, anh mày sẽ tuyệt đối không tha thứ cho cái tội show hàng không đúng nơi của thằng này!
Mục Kỳ lạnh lùng trừng Mạc Dật, giống như là muốn trừng ra nước mắt để biểu đạt tâm tình của mình.
Chỉ trách sóng não của hai người không cùng tần số.
Mạc Dật đưa tay sờ sờ mặt, “Có phải là thấy ta rất đẹp troai hay không?” Y nhìn Mục Kỳ tràn đầy tiếu ý, “Đã sớm nói ta thực xinh đẹp mà.”
Mục Kỳ lúc này đây cũng không tỏ vẻ nóng vội, hắn chỉ lẳng lặng nhìn Mạc Dật, có chút do dự thở dốc, ánh mắt đích xác lộ ra thần sắc vài phần muốn nói lại thôi, cuối cùng hắn như là đã hạ quyết tâm, mở miệng nói: “Hình như tới lúc này, ta đều làm cho ngươi hiểu lầm , như vậy hôm nay ta liền ở trong này nói rõ ràng…”
Câu này nói vừa xong, chút do dự trong đáy mắt của hắn biến mất, trở thành lạnh lùng xa cách.
Mà ý cười trên mặt Mạc Dật lúc Mục Kỳ vừa dứt lời liền tiêu tán, hắn nhẹ nhàng nói, “Sao nào?”
Mẹ nó, Mạc Dật này đúng là không phải bị tự kỷ dạng nhẹ đâu… Đối phó với cái loại mặt dày tự cho mình là đúng này, phải tuyệt đối bình tĩnh chọt đúng tử huyệt của y thiệt là nhiều lần!
Về phần nhược điểm của y… Tuy rằng Mục Kỳ tỏ vẻ không muốn thừa nhận, nhưng mà… không phải chính là anh đây sao?
Vậy thì cứ tự nhiên chọt thôi! Anh mày ghét nhất mấy thằng hay khoe khoang! Nếu mà không dạy dỗ ngươi một chút, e rằng ngươi sẽ mãi chẳng biết biển xanh vì sao lại mặn! ! !
Mục Kỳ hơi nghiêng mặt, rũ mi lãnh đạm nói: “Nếu như nói đến ân cứu mạng trong lần đầu tiên gặp mặt, như vậy, thỉnh không cần để ở trong lòng, bởi vì khi đó cho dù là con chó con mèo, ta cũng sẽ không chút do dự cứu giúp .”
… Đúng vậy, anh đây chính là người thiện lương như vậy đó! ←← ai dám chọc anh, anh cắn chết hắn!
Mà khóe môi tươi cười của Mạc Dật thật sự tiêu biến, không khí lúc trước còn thoải mái trong nháy mắt có chút ngưng trệ.
Tiếp tục chọt nào ——
“Về chuyện lần trước tại Vương phủ… Nếu lúc đó để bọn họ phát hiện ngươi đang ở trong sương phòng ta, chỉ sợ chuyện đó mập mờ thành gian tình. Dưới tình thế cấp bách ta có hơi lỗ mãng, mới… để ngươi sinh ra hiểu lầm.” Mục Kỳ hạ mắt, làn mi khẽ run, đổ bóng dài trên da thịt xinh đẹp, “Ta lần trước giúp ngươi chỉ là do sợ Tiêu Chiến hiểu lầm.”
Ờ, nói đi nói lại, anh đây cũng chỉ là nói không thích ngươi thôi đó!
“Cẩn thận ngẫm lại, chúng ta gặp mặt bất quá cũng chỉ mấy lần, ta thành thật không có khả năng…” Mục Kỳ do dự một khắc, hàm hồ cho qua chuyện, “Cho nên, nếu còn có chỗ nào để ngươi hiểu lầm , như vậy ta thật xin lỗi… Chỉ hy vọng về sau không cần lén lút gặp mặt nữa, dù sao… Ta cũng là Chiến vương phi.”
Vẻ mặt của hắn thành khẩn còn mang theo một chút hối lỗi, hình ảnh này so với đao kiếm nào cũng sắc bén hơn, làm cho Mạc Dật trong lúc nhất thời một câu đều nói không nên lời, chỉ cảm thấy tim bị chém đến tan nát.
Mạc Dật lúc này không còn cười nổi nữa, môi thanh nhíu lại, nhưng y vẫn cố kéo khóe miệng, tựa hồ muốn giả bộ tươi tỉnh, ngược lại làm cho sắc mặt càng có vẻ khó coi hơn.
Ánh mắt của hắn sáng quắc nhìn chằm chằm vào Mục Kỳ, hỏi có chút gian nan, “Ngươi… thích Tiêu Chiến?”
Mục Kỳ nhìn đối phương lúc này, đột nhiên có chút kì quái chờ mong, hắn nuốt nước miếng, đừng nói là chọt quá tay đi! Hay là đã chọt thì làm cho tới luôn?!
Hắn dừng một chút mới mở miệng, “… Ta là công chúa Mục quốc.”
Mục Kỳ lúc này đại ý là cái gì đó “vì đại sự hiến thân” , nhưng hắn chần chờ do dự như vậy làm cho câu nói không có sức thuyết phục. Cho nên thần sắc này trong mắt Mạc Dật lại là ngầm thừa nhận, vô tình Mục Kỳ bắn nát luôn hồng tâm trong tim y!
Mạc Dật sắc mặt tái nhợt khó coi, hai tay của hắn nắm chặt, cực lực ngăn chặn lửa giận trong lòng, gằn từng chữ một như muốn giết người ——
“Hắn sẽ không thích ngươi, Tiêu Chiến thích nam nhân!”
Mục Kỳ nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu, lặng người nhìn y, đáy mắt tối đen giống như bầu trời đêm làm cho người trầm mê.
Nghĩ đến Mục Kỳ cho dù có yêu Tiêu Chiến, cũng sẽ vĩnh viễn không thể ở bên đối phương, trong nháy mắt lòng Mạc Dật thậm chí có khoái cảm ác ý.
Thật lâu sau, Mục Kỳ nhẹ nhàng thở dài ra tiếng… Cần gì chứ? Hà tất bức hắn nói đến cùng?
Y đúng là đồ trứng thúi, hắn kỳ thật đã không muốn nói đến tuyệt tình! Nhưng là…
Mục Kỳ nhẹ nhàng mỉm cười có chút ác ý, hắn vẫn còn nhớ rõ Mạc Dật lúc nãy nói hắn “Nữ phẫn nam trang”! Cho nên nói là —— do Mạc Dật ngươi buộc anh mày cởi quần đó nha! ! !
“Vậy thì thật là tốt.” khoé môi Mục Kỳ hơi run rẩy, thầm thì.
“Cái gì?” Mạc Dật trong lúc nhất thời có chút không hiểu mà truy vấn.
Mục Kỳ nhìn hắn, con ngươi đen láy lóe ra cảm xúc khó hiểu, hắn đột nhiên tiến lên hai bước, giữ chặt tay Mạc Dật đặt vào hạ bộ của mình.
Đồng tử của Mạc Dật trong nháy mắt phóng đại, lập tức chết lặng nhìn Mục Kỳ.
Trong đầu Mục Kỳ đều có thể tưởng tượng ra cảnh tâm can Mạc Dật như thuỷ tinh vỡ tan, mà thần sắc sững sờ như bị sét đánh của đối phương lại càng làm cho Mục Kỳ thật tâm sảng khoái!
Nữ nhân mình luôn yêu thích lại biến thành nam nhân, không khác việc hắn chỉ mê gái lại cứ bị đàn ông bám theo, cực kì khó chiu!
Mục Kỳ thấy vẻ mặt khó coi chẳng khác gì táo bón này của Mạc Dật, thật sự chỉ muốn đốt pháo tung bông ăn mừng một phen —— đã biết cái tâm tình nghẹn khuất của anh đây khi bị ngươi đeo bám chưa hả?
Nhưng mà, Mạc Dật đột nhiên mở miệng nói lại làm cho Mục Kỳ có chút mờ mịt.
“Hắn đã chạm qua ngươi ?”
Mạc Dật nắm chặt tay Mục Kỳ, mắt tối sầm nhìn chằm chằm vào Mục Kỳ, cơ hồ muốn nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này. Thần sắc của hắn thật khó nhìn, thậm chí đáy mắt sâu đen cũng như vụt ra từng trận hàn khí.
Con mẹ nó, đây là cái tình tiết gì chứ? !
… Mạc Dật ngươi nguyên lai là nam nữ đều ăn được à? ! Rất không có tiết tháo! Không có tự tôn!
Mục Kỳ cố nén nội tâm bi thương vô lực, nhíu mày lạnh lùng: “Ngươi đang nói cái gì? Loại chuyện này…”
Mạc Dật đột nhiên ngầm hiểu, đối phương vẫn luôn giữ thân phận Công chúa gạt người, tự nhiên không thể tùy tiện để lộ. Nghĩ đến đây, lý trí vốn dĩ gần như bị lửa giận cùng hơn ghen cắn nuốt mới có thể hồi phục.
Hắn dừng thật lâu, trên mặt mới lần nữa tươi cười. Hắn chậm rãi tới gần Mục Kỳ, môi cơ hồ gần sát vành tai đối phương, thầm thì: “Ngươi để ta biết bí mật của ngươi… như vậy… là tỏ ý muốn ta mang ngươi đi đúng không?”
Hơi thở ấm nóng làm cho vành tai của Mục Kỳ nhanh chóng đỏ rực lên, hắn mạnh tay đẩy Mạc Dật ra.
Nhìn Mạc Dật mày kiếm can trường, sống mũi thẳng tắp, khóe môi mím lại có chút kiêu ngạo, Mục Kỳ thốn đến mức bật cười —— ha hả… Đừng nói là ngươi thật sự muốn cướp vai nam chính độc chiếm nha?
“Tiêu Chiến còn ở bên ngoài, ngươi làm sao mang ta đi? Lẽ nào ngươi không nghĩ đến chuyện bắt cóc Mục quốc công chúa sẽ làm chiến tranh phát sinh hay sao?”
Mạc Dật nhìn cách Mục Kỳ cười nhạt, ngực lại càng đau, y chỉ cảm thấy nói suông mà không thể cứu giúp ái nhân thật sự là tư vị khó chịu, khoé môi mỏng mím chặt thành đường thẳng, thâm trầm đáp: “Ta sẽ không bỏ cuộc đâu.”
Nhìn Mạc Dật nói xong liền có vẻ muốn bỏ đi, Mục Kỳ thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là y đi tới cửa sổ còn ngừng lại, quay đầu nhìn Mục Kỳ, con ngươi sâu thẳm chất chứa tình ý như sóng trào.
“Ta thích ngươi không phải là bởi vì ngươi là nam hay nữ, mà là ngươi chính là ngươi. Ta cũng tự cảm thấy kì quái, vì sao nhất định phải là ngươi? Cho dù ngươi rõ ràng đã lập gia đình, ta đều không thể kiềm chế…”
Mạc Dật đột nhiên dừng lại, lập tức ngữ điệu biến chuyển, để lộ ra một cỗ hàn ý, “Bất quá, tốt nhất vẫn đừng cho ai khác chạm vào ngươi, bởi vì ta luyến tiếc ngươi như vậy, cho nên ta nhất định sẽ giết người kia!”
Ánh sáng ngoài khung cửa chiếu soi nửa bên mặt phân minh của Mạc Dật, lại càng tôn thêm vẻ tuấn mỹ của y. Y nói xong rồi mới nhảy khỏi cửa sổ.
Một lúc lâu sau khi Mạc Dật ly khai, Mục Kỳ vẫn bất động tại chỗ.
… Ngươi cái tên khốn này, cái câu thoại bá đạo như vậy không phải chỉ nên để nam chính nói với nữ chính ngôn tình hay sao?
Hắn quá quen diễn cái vai cảm động cả thiếu nữ đến phụ nữ này, bây giờ lại bị người diễn ngược, nghĩ xuôi nghĩ ngược gì… vẫn thấy đắng hết cả lòng mề!
Suy nghĩ một chút, Mục Kỳ đột nhiên tỉnh lại, nãy giờ hắn có vẻ hơi quá đáng.
… Cũng nên thế mà ..nhỉ?… Cho dù là ai đi nữa thì bị một tên đồng tính quấn lấy tỏ tình mãi cũng sẽ phun lại máu chó vào mặt y như hắn thôi!
Tự mình an ủi xong, hắn mới nhớ ra là còn một cục diện rối rắm mang tên “thuốc xổ hiệu Hoa ma ma” đang chờ hắn dọn dẹp.
Mà lúc này, Cẩm Tú cũng không biết làm sao mà có thể tự giải khai huyệt đạo, lặng lẽ lau máu bên khoé môi rồi bật người chạy vội tới bên Mục Kỳ, gấp gáp nhìn qua một phen, “Vương phi, người không sao chứ? Vừa rồi người nọ là…”
Mục Kỳ lại nghĩ về đoạn đối thoại vừa rồi giữa hắn và Mạc Dật ——
Ừm, cũng tốt mà, không có thiệt hại gì! Hắn vẫn giữ được hình tượng thiện lương cao quý của mình. ╮(╯╰)╭
Hơn nữa Cẩm Tú đưa lưng về phía bọn họ, động tác lấy tay Mạc Dật tự mò người mình của hắn nàng cũng không thấy, nói cách khác là, hắn vẫn là một “Vương phi” chân chính.
Nghĩ, Mục Kỳ phất phất tay trấn an Cẩm Tú đang khẩn trương, thần sắc mệt mỏi nhìn nàng, sau đó có chút bất an mở miệng, “Ta cũng không quen biết hắn, chỉ là trong lúc vô tình đã cứu hắn hai lần, sau đó lại bị quấn lấy… Cẩm Tú, đừng cho người khác biết, ta không muốn… Vương gia hiểu lầm.”
Mục Kỳ nói xong, ngước mắt nhìn Cẩm Tú, đáy mắt đen láy như thỉnh cầu.
Cẩm Tú lập tức não bổ một phen, công chúa thiện lương cứu vớt nam nhân bị thương, sau đó nam nhân liều lĩnh yêu nàng, lại phát hiện nàng đã thành gia lập thất, từ chối tình cảm của nam nhân, bám riết dây dưa hết lần này tới lần khác, Vương phi đã yêu trượng phu của mình, trượng phu lại cầu hoan với người đàn ông khác…
… Làm sao mà chỉ hai chữ “cẩu huyết” lại có thể thành công miêu tả mọi thứ sến súa yêu đương thâm tình được một cách thần kỳ như vậy nhỉ?!
Cẩm Tú thương tiếc nhìn Mục Kỳ, sau đó thận trọng gật đầu.
Tuy rằng không hiểu thần tình quái dị của Cẩm Tú, nhưng Mục Kỳ dẹp bỏ được trở ngại liền thả lỏng, mỉm cười, “Vậy chúng ta bây giờ trở về đi… Không… Cẩm Tú, ngươi nói chúng ta bây giờ leo cửa sổ trở lại rồi thay y phục giấu giếm cách nào đây?”
Cẩm Tú nhìn đôi mắt sáng loá của Vương phi nhà mình đang chằm chặp nhìn vào đôi mắt ti hí của nàng, sáng rỡ như trời đêm không để nàng từ khước.
Trái tim của Cẩm Tú khẽ run: … Vương gia, cũng không phải nô tài bất trung, chỉ là địch nhân quá cường đại thôi! Đăng bởi: admin
Bên trong không gian tĩnh lặng, Mạc Dật cùng Mục Kỳ đối mắt nhìn nhau, Cẩm Tú kề bên còn bất động, chỉ có thể đổ mồ hôi lạnh quan sát bên ngoài cửa.
Mục Kỳ lại đang cân nhắc xem làm sao có thể đá bay tên này. Chỉ là bên ngoài còn có Tiêu Chiến, hiện tại đi ra ngoài thực không sáng suốt nha! Nếu mà bị bắt gặp được thì sẽ không còn là chuyện đùa Vương phi ghen tuông hạ dược Ly Hiên nữa ! Mà là chuyện to đùng Vương phi nữ phẫn nam trang đi gặp “Tình nhân” mất thôi!
Nghe bên ngoài huyên náo, rõ ràng là thủ hạ được Tiêu Chiến phái đi tìm thủ phạm đã lùng đến. Lúc này lẽ ra là phần diễn gánh vác trọng tội của hắn, không phải sớm nhận sai sẽ nhận trừng phạt nhẹ sao? Nếu để chậm nữa chắc chắn là sẽ bị Ly Hiên lột da mất!
Mục Kỳ hiện tại đặc biệt hy vọng có thể huỷ diệt tên khốn trước mặt, nếu mà bị bắt tội ” thông ***”, anh mày sẽ tuyệt đối không tha thứ cho cái tội show hàng không đúng nơi của thằng này!
Mục Kỳ lạnh lùng trừng Mạc Dật, giống như là muốn trừng ra nước mắt để biểu đạt tâm tình của mình.
Chỉ trách sóng não của hai người không cùng tần số.
Mạc Dật đưa tay sờ sờ mặt, “Có phải là thấy ta rất đẹp troai hay không?” Y nhìn Mục Kỳ tràn đầy tiếu ý, “Đã sớm nói ta thực xinh đẹp mà.”
Mục Kỳ lúc này đây cũng không tỏ vẻ nóng vội, hắn chỉ lẳng lặng nhìn Mạc Dật, có chút do dự thở dốc, ánh mắt đích xác lộ ra thần sắc vài phần muốn nói lại thôi, cuối cùng hắn như là đã hạ quyết tâm, mở miệng nói: “Hình như tới lúc này, ta đều làm cho ngươi hiểu lầm , như vậy hôm nay ta liền ở trong này nói rõ ràng…”
Câu này nói vừa xong, chút do dự trong đáy mắt của hắn biến mất, trở thành lạnh lùng xa cách.
Mà ý cười trên mặt Mạc Dật lúc Mục Kỳ vừa dứt lời liền tiêu tán, hắn nhẹ nhàng nói, “Sao nào?”
Mẹ nó, Mạc Dật này đúng là không phải bị tự kỷ dạng nhẹ đâu… Đối phó với cái loại mặt dày tự cho mình là đúng này, phải tuyệt đối bình tĩnh chọt đúng tử huyệt của y thiệt là nhiều lần!
Về phần nhược điểm của y… Tuy rằng Mục Kỳ tỏ vẻ không muốn thừa nhận, nhưng mà… không phải chính là anh đây sao?
Vậy thì cứ tự nhiên chọt thôi! Anh mày ghét nhất mấy thằng hay khoe khoang! Nếu mà không dạy dỗ ngươi một chút, e rằng ngươi sẽ mãi chẳng biết biển xanh vì sao lại mặn! ! !
Mục Kỳ hơi nghiêng mặt, rũ mi lãnh đạm nói: “Nếu như nói đến ân cứu mạng trong lần đầu tiên gặp mặt, như vậy, thỉnh không cần để ở trong lòng, bởi vì khi đó cho dù là con chó con mèo, ta cũng sẽ không chút do dự cứu giúp .”
… Đúng vậy, anh đây chính là người thiện lương như vậy đó! ←← ai dám chọc anh, anh cắn chết hắn!
Mà khóe môi tươi cười của Mạc Dật thật sự tiêu biến, không khí lúc trước còn thoải mái trong nháy mắt có chút ngưng trệ.
Tiếp tục chọt nào ——
“Về chuyện lần trước tại Vương phủ… Nếu lúc đó để bọn họ phát hiện ngươi đang ở trong sương phòng ta, chỉ sợ chuyện đó mập mờ thành gian tình. Dưới tình thế cấp bách ta có hơi lỗ mãng, mới… để ngươi sinh ra hiểu lầm.” Mục Kỳ hạ mắt, làn mi khẽ run, đổ bóng dài trên da thịt xinh đẹp, “Ta lần trước giúp ngươi chỉ là do sợ Tiêu Chiến hiểu lầm.”
Ờ, nói đi nói lại, anh đây cũng chỉ là nói không thích ngươi thôi đó!
“Cẩn thận ngẫm lại, chúng ta gặp mặt bất quá cũng chỉ mấy lần, ta thành thật không có khả năng…” Mục Kỳ do dự một khắc, hàm hồ cho qua chuyện, “Cho nên, nếu còn có chỗ nào để ngươi hiểu lầm , như vậy ta thật xin lỗi… Chỉ hy vọng về sau không cần lén lút gặp mặt nữa, dù sao… Ta cũng là Chiến vương phi.”
Vẻ mặt của hắn thành khẩn còn mang theo một chút hối lỗi, hình ảnh này so với đao kiếm nào cũng sắc bén hơn, làm cho Mạc Dật trong lúc nhất thời một câu đều nói không nên lời, chỉ cảm thấy tim bị chém đến tan nát.
Mạc Dật lúc này không còn cười nổi nữa, môi thanh nhíu lại, nhưng y vẫn cố kéo khóe miệng, tựa hồ muốn giả bộ tươi tỉnh, ngược lại làm cho sắc mặt càng có vẻ khó coi hơn.
Ánh mắt của hắn sáng quắc nhìn chằm chằm vào Mục Kỳ, hỏi có chút gian nan, “Ngươi… thích Tiêu Chiến?”
Mục Kỳ nhìn đối phương lúc này, đột nhiên có chút kì quái chờ mong, hắn nuốt nước miếng, đừng nói là chọt quá tay đi! Hay là đã chọt thì làm cho tới luôn?!
Hắn dừng một chút mới mở miệng, “… Ta là công chúa Mục quốc.”
Mục Kỳ lúc này đại ý là cái gì đó “vì đại sự hiến thân” , nhưng hắn chần chờ do dự như vậy làm cho câu nói không có sức thuyết phục. Cho nên thần sắc này trong mắt Mạc Dật lại là ngầm thừa nhận, vô tình Mục Kỳ bắn nát luôn hồng tâm trong tim y!
Mạc Dật sắc mặt tái nhợt khó coi, hai tay của hắn nắm chặt, cực lực ngăn chặn lửa giận trong lòng, gằn từng chữ một như muốn giết người ——
“Hắn sẽ không thích ngươi, Tiêu Chiến thích nam nhân!”
Mục Kỳ nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu, lặng người nhìn y, đáy mắt tối đen giống như bầu trời đêm làm cho người trầm mê.
Nghĩ đến Mục Kỳ cho dù có yêu Tiêu Chiến, cũng sẽ vĩnh viễn không thể ở bên đối phương, trong nháy mắt lòng Mạc Dật thậm chí có khoái cảm ác ý.
Thật lâu sau, Mục Kỳ nhẹ nhàng thở dài ra tiếng… Cần gì chứ? Hà tất bức hắn nói đến cùng?
Y đúng là đồ trứng thúi, hắn kỳ thật đã không muốn nói đến tuyệt tình! Nhưng là…
Mục Kỳ nhẹ nhàng mỉm cười có chút ác ý, hắn vẫn còn nhớ rõ Mạc Dật lúc nãy nói hắn “Nữ phẫn nam trang”! Cho nên nói là —— do Mạc Dật ngươi buộc anh mày cởi quần đó nha! ! !
“Vậy thì thật là tốt.” khoé môi Mục Kỳ hơi run rẩy, thầm thì.
“Cái gì?” Mạc Dật trong lúc nhất thời có chút không hiểu mà truy vấn.
Mục Kỳ nhìn hắn, con ngươi đen láy lóe ra cảm xúc khó hiểu, hắn đột nhiên tiến lên hai bước, giữ chặt tay Mạc Dật đặt vào hạ bộ của mình.
Đồng tử của Mạc Dật trong nháy mắt phóng đại, lập tức chết lặng nhìn Mục Kỳ.
Trong đầu Mục Kỳ đều có thể tưởng tượng ra cảnh tâm can Mạc Dật như thuỷ tinh vỡ tan, mà thần sắc sững sờ như bị sét đánh của đối phương lại càng làm cho Mục Kỳ thật tâm sảng khoái!
Nữ nhân mình luôn yêu thích lại biến thành nam nhân, không khác việc hắn chỉ mê gái lại cứ bị đàn ông bám theo, cực kì khó chiu!
Mục Kỳ thấy vẻ mặt khó coi chẳng khác gì táo bón này của Mạc Dật, thật sự chỉ muốn đốt pháo tung bông ăn mừng một phen —— đã biết cái tâm tình nghẹn khuất của anh đây khi bị ngươi đeo bám chưa hả?
Nhưng mà, Mạc Dật đột nhiên mở miệng nói lại làm cho Mục Kỳ có chút mờ mịt.
“Hắn đã chạm qua ngươi ?”
Mạc Dật nắm chặt tay Mục Kỳ, mắt tối sầm nhìn chằm chằm vào Mục Kỳ, cơ hồ muốn nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này. Thần sắc của hắn thật khó nhìn, thậm chí đáy mắt sâu đen cũng như vụt ra từng trận hàn khí.
Con mẹ nó, đây là cái tình tiết gì chứ? !
… Mạc Dật ngươi nguyên lai là nam nữ đều ăn được à? ! Rất không có tiết tháo! Không có tự tôn!
Mục Kỳ cố nén nội tâm bi thương vô lực, nhíu mày lạnh lùng: “Ngươi đang nói cái gì? Loại chuyện này…”
Mạc Dật đột nhiên ngầm hiểu, đối phương vẫn luôn giữ thân phận Công chúa gạt người, tự nhiên không thể tùy tiện để lộ. Nghĩ đến đây, lý trí vốn dĩ gần như bị lửa giận cùng hơn ghen cắn nuốt mới có thể hồi phục.
Hắn dừng thật lâu, trên mặt mới lần nữa tươi cười. Hắn chậm rãi tới gần Mục Kỳ, môi cơ hồ gần sát vành tai đối phương, thầm thì: “Ngươi để ta biết bí mật của ngươi… như vậy… là tỏ ý muốn ta mang ngươi đi đúng không?”
Hơi thở ấm nóng làm cho vành tai của Mục Kỳ nhanh chóng đỏ rực lên, hắn mạnh tay đẩy Mạc Dật ra.
Nhìn Mạc Dật mày kiếm can trường, sống mũi thẳng tắp, khóe môi mím lại có chút kiêu ngạo, Mục Kỳ thốn đến mức bật cười —— ha hả… Đừng nói là ngươi thật sự muốn cướp vai nam chính độc chiếm nha?
“Tiêu Chiến còn ở bên ngoài, ngươi làm sao mang ta đi? Lẽ nào ngươi không nghĩ đến chuyện bắt cóc Mục quốc công chúa sẽ làm chiến tranh phát sinh hay sao?”
Mạc Dật nhìn cách Mục Kỳ cười nhạt, ngực lại càng đau, y chỉ cảm thấy nói suông mà không thể cứu giúp ái nhân thật sự là tư vị khó chịu, khoé môi mỏng mím chặt thành đường thẳng, thâm trầm đáp: “Ta sẽ không bỏ cuộc đâu.”
Nhìn Mạc Dật nói xong liền có vẻ muốn bỏ đi, Mục Kỳ thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là y đi tới cửa sổ còn ngừng lại, quay đầu nhìn Mục Kỳ, con ngươi sâu thẳm chất chứa tình ý như sóng trào.
“Ta thích ngươi không phải là bởi vì ngươi là nam hay nữ, mà là ngươi chính là ngươi. Ta cũng tự cảm thấy kì quái, vì sao nhất định phải là ngươi? Cho dù ngươi rõ ràng đã lập gia đình, ta đều không thể kiềm chế…”
Mạc Dật đột nhiên dừng lại, lập tức ngữ điệu biến chuyển, để lộ ra một cỗ hàn ý, “Bất quá, tốt nhất vẫn đừng cho ai khác chạm vào ngươi, bởi vì ta luyến tiếc ngươi như vậy, cho nên ta nhất định sẽ giết người kia!”
Ánh sáng ngoài khung cửa chiếu soi nửa bên mặt phân minh của Mạc Dật, lại càng tôn thêm vẻ tuấn mỹ của y. Y nói xong rồi mới nhảy khỏi cửa sổ.
Một lúc lâu sau khi Mạc Dật ly khai, Mục Kỳ vẫn bất động tại chỗ.
… Ngươi cái tên khốn này, cái câu thoại bá đạo như vậy không phải chỉ nên để nam chính nói với nữ chính ngôn tình hay sao?
Hắn quá quen diễn cái vai cảm động cả thiếu nữ đến phụ nữ này, bây giờ lại bị người diễn ngược, nghĩ xuôi nghĩ ngược gì… vẫn thấy đắng hết cả lòng mề!
Suy nghĩ một chút, Mục Kỳ đột nhiên tỉnh lại, nãy giờ hắn có vẻ hơi quá đáng.
… Cũng nên thế mà ..nhỉ?… Cho dù là ai đi nữa thì bị một tên đồng tính quấn lấy tỏ tình mãi cũng sẽ phun lại máu chó vào mặt y như hắn thôi!
Tự mình an ủi xong, hắn mới nhớ ra là còn một cục diện rối rắm mang tên “thuốc xổ hiệu Hoa ma ma” đang chờ hắn dọn dẹp.
Mà lúc này, Cẩm Tú cũng không biết làm sao mà có thể tự giải khai huyệt đạo, lặng lẽ lau máu bên khoé môi rồi bật người chạy vội tới bên Mục Kỳ, gấp gáp nhìn qua một phen, “Vương phi, người không sao chứ? Vừa rồi người nọ là…”
Mục Kỳ lại nghĩ về đoạn đối thoại vừa rồi giữa hắn và Mạc Dật ——
Ừm, cũng tốt mà, không có thiệt hại gì! Hắn vẫn giữ được hình tượng thiện lương cao quý của mình. ╮(╯╰)╭
Hơn nữa Cẩm Tú đưa lưng về phía bọn họ, động tác lấy tay Mạc Dật tự mò người mình của hắn nàng cũng không thấy, nói cách khác là, hắn vẫn là một “Vương phi” chân chính.
Nghĩ, Mục Kỳ phất phất tay trấn an Cẩm Tú đang khẩn trương, thần sắc mệt mỏi nhìn nàng, sau đó có chút bất an mở miệng, “Ta cũng không quen biết hắn, chỉ là trong lúc vô tình đã cứu hắn hai lần, sau đó lại bị quấn lấy… Cẩm Tú, đừng cho người khác biết, ta không muốn… Vương gia hiểu lầm.”
Mục Kỳ nói xong, ngước mắt nhìn Cẩm Tú, đáy mắt đen láy như thỉnh cầu.
Cẩm Tú lập tức não bổ một phen, công chúa thiện lương cứu vớt nam nhân bị thương, sau đó nam nhân liều lĩnh yêu nàng, lại phát hiện nàng đã thành gia lập thất, từ chối tình cảm của nam nhân, bám riết dây dưa hết lần này tới lần khác, Vương phi đã yêu trượng phu của mình, trượng phu lại cầu hoan với người đàn ông khác…
… Làm sao mà chỉ hai chữ “cẩu huyết” lại có thể thành công miêu tả mọi thứ sến súa yêu đương thâm tình được một cách thần kỳ như vậy nhỉ?!
Cẩm Tú thương tiếc nhìn Mục Kỳ, sau đó thận trọng gật đầu.
Tuy rằng không hiểu thần tình quái dị của Cẩm Tú, nhưng Mục Kỳ dẹp bỏ được trở ngại liền thả lỏng, mỉm cười, “Vậy chúng ta bây giờ trở về đi… Không… Cẩm Tú, ngươi nói chúng ta bây giờ leo cửa sổ trở lại rồi thay y phục giấu giếm cách nào đây?”
Cẩm Tú nhìn đôi mắt sáng loá của Vương phi nhà mình đang chằm chặp nhìn vào đôi mắt ti hí của nàng, sáng rỡ như trời đêm không để nàng từ khước.
Trái tim của Cẩm Tú khẽ run: … Vương gia, cũng không phải nô tài bất trung, chỉ là địch nhân quá cường đại thôi! Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.