Chương 11
Sinh Vi Hồng Lam
22/02/2024
Thiệu Dương là người tốt, nếu dùng phép cường điệu, thì hắn chính là một người tốt hiếm thấy.
Ôn Cẩn và Thiệu Dương đều là kẻ thông minh hiếm thấy, bọn họ bắt đầu rất bình thản, kết thúc lại vội vàng.
Những năm tháng tuổi trẻ điên cuồng xốc nổi nhất, Ôn Cẩn chưa tiếp nhận vị trí gia chủ, Thiệu Dương chưa đi làm cảnh sát, cả hai là những thiếu niên không có ràng buộc gì, nói thẳng ra là cứ thoải mái làm những gì mình thích, sau đó lại vướng vào yêu hận tình thù mà vẽ lên chuyện tình bi ai giữa hai giới hắc bạch ở thành phố A, tiếc là bọn họ lại không như vậy.
Bọn họ sống quá lý trí, vì vậy cả hai đều không hẹn mà cùng đưa ra quyết định chia tay một cách dứt khoát, không một dấu hiệu tình cảm, không có nỗi đau tiếc nuối, cũng không một lời chia tay long trọng.
Một kết thúc thật vô vị, tự chọn cho nhau một con đường tốt nhất, Ôn Cẩn ở lại thành phố A làm Từ Vân Thăng, Thiệu Dương tạm theo lệnh điều chuyển công tác đi xa, đến một thành phố khác thực hiện khát vọng của bản thân.
Cuộc đối đầu ăn miếng trả miếng đáng lẽ phải nảy sinh nay lại bị cắt làm đôi, xét theo nghĩa rộng thì họ vẫn đứng trên lập trường đối lập nhau, nhưng ít nhất cả hai không phải chiến đấu đến cảnh một mất một còn.
Ôn Cẩn là một người thẳng tính, mọi chuyện ổn thỏa, anh cũng không ghi hận Thiệu Dương, anh thậm chí còn ra tay thầm trải đường cho Thiệu Dương, một mình anh nắm giữ thành phố A nhiều năm như vậy, các mối quan hệ cũng nắm chắc trong tay, Thiệu Dương lần này trở về cũng phần lớn dựa vào thế lực chính trị có quan hệ rất tốt với anh.
Không có hối hận, không có tức giận, không ai nợ ai, nhiều năm trôi qua, hai bên cùng quên nhau, người yêu cũ im lặng như xác chết mới là người yêu cũ tốt nhất.
— Từ tam gia chỉ mới thất bại trong tình đầu đã luôn khăng khăng nghĩ như thế.
Mãi đến khi anh nhận được tin nhắn, đột nhiên phát hiện ra Thiệu Dương cũng không phải thứ tốt lành gì.
Chó con nhà mình tham gia sàn đấu ngầm?
Từ tam gia lũng đoạn thị trường, nắm sáu mươi phần trăm thị phần sàn boxing ngầm ở thành phố A, cảm thấy đây là biểu hiện biết phấn đấu của Viên Chước.
Chó con nhà mình tham gia sàn đấu ngầm, tiện tay hành hiệp trượng nghĩa đấu thay người ta?
Từ tam gia đang ngồi trên giường đưa tay miết miết hình con chó thêu trên vớ chợt khựng lại.
Chó con nhà mình tham gia sàn đấu ngầm, tiện tay hành hiệp trượng nghĩa đấu thay bạn trai cũ của bạn trai mình?
Từ tam gia trầm mặc một hồi, thông qua một dãy số, gọi cho nhân viên nội bộ mà anh đã xếp vào sở cảnh sát, giao một nhiệm vụ vừa vinh quang vừa gian khổ.
Một phút sau, đàn em Giáp trung thành tận tâm ở sở cảnh sát đang chuyển bị về hưu, cuối cùng cũng nhận được điện thoại từ sếp lớn, hắn ta nghĩ rằng cuối cùng mình cũng sẽ được sếp lớn kích hoạt và giao phó những nhiệm vụ quan trọng nên hắn bật khóc vì phấn khích.
Nhưng điều hắn nhất quyết không thể ngờ tới chính là ông chủ giơ tay là hô gió gọi mưa, trăm công nghìn việc nhà hắn lại đích thân gọi tới chỉ vì bảo hắn đi chọt thủng lốp xe của Thiệu Dương.
Ôn Cẩn sống nửa đời người, chưa bao giờ làm gì trẻ con như vậy.
Anh chỉ cảm thấy Thiệu Dương đúng là không biết xấu hổ, thế mà ỷ vào cái sắc đẹp đó mà đi quyến rũ tên chó con chưa trải hết sự đời như Viên Chước.
Đương nhiên, anh đã xem nhẹ điểm mấu chốt Thiệu Dương cùng Viên Chước đều là Alpha.
Xa cách đã lâu nay gặp lại, không phải gương vỡ lại lành mà là bạn trai cũ hăm he muốn cắm sừng mình.
Ôn Cẩn ngồi trên giường ủ rũ suốt nửa tiếng, cuối cùng, mang đôi tất chó mà Viên Chước mua cho anh, tựa vào chiếc gối mà Viên Chước đã dùng, nghiến răng nghiến lợi ngủ thiếp đi.
Đúng mười hai giờ trưa, Ôn Cẩn tỉnh ngủ mơ mơ màng màng xuống lầu, Viên Chước mua đồ ăn xong đang đưa lưng về phía cầu thang, ngồi trên cái ghế nhỏ lấy trong bếp ra mà lặt rau, ánh nắng xuyên thấu qua tấm kính màu nâu nhạt rọi lên người hắn, vẻ đẹp trai của Alpha phát huy hết mức dưới ánh sáng này, trái tim Ôn Cẩn run lên, liên tiếp lỡ mất hai nhịp.
Xương bàn tay của Viên Chước có vết thương, máu bầm tụ thành một vùng rõ ràng, xem ra cũng vì đệm tay chất lượng kém, khả năng giảm sốc không đủ.
Viên Chước đánh một trận nhiều nhất có thể kiếm được hai nghìn đồng, tuyển thủ trên sàn đấu chẳng khác gì chó hoang trong trường đấu chó, đều vì mua vui cho người ta mà thôi.
Ôn Cẩn đã từng có suy nghĩ dừng hết hoạt động mua vui kiểu này, nhưng dẫu sao thì cũng có người giống Viên Chước dựa vào tranh tài để kiếm cơm, cảm xúc nhất thời của anh có thể gạt mất chén cơm của người khác, vì vậy anh bèn coi như không thấy, chỉ bảo Hình Nham quản lí có chừng mực một chút, không thể để tình trạng lợi dụng thuốc gây hại bừa bãi như trước đây nữa.
Hai nghìn đồng, chắc là có thể mua được một cái kẹp cố định vớ và một đôi vớ cao cấp đang treo trong tủ quần áo nhà anh, Viên Chước đánh sáu trận, trận cuối cùng bị cảnh sát tập kích không lấy được tiền, năm trận đầu gộp chung lại tính đâu ra đấy chưa đến tám nghìn, không đủ để may một cái áo sơ mi cho Từ Vân Thăng mặc trong mấy dịp trang trọng nữa là.
“Ôn ca! Ôn ca, anh tỉnh rồi ha! Em mua cua bự cho anh nè, bự lắm nha! Cái con mà chân dài dài á, chút nữa hấp cho anh ăn!”
Ôn Cẩn đang thẫn thờ, Viên Chước đã men theo tiếng động quay đầu lại, thấy anh đang xuống lầu là mở miệng cười toe toét, vui vẻ huơ tay miêu tả độ lớn của con cua hoàng đế cỡ trung, trong tay còn cầm mớ hành lá, cái thứ đồ xanh lè, rẻ như cho ấy huơ qua huơ lại, trông lại đầy sức sống lạ kỳ.
Thành phố A giáp biển, giá hải sản khá phải chăng, một con cua hoàng đế tự nhiên, kích thước tốt có thể bán năm sáu trăm đồng, Viên Chước liều mạng đánh nhau nửa tháng trời, đổi được một con Từ tam gia nhìn lắm thành quen, lột cũng chả muốn lột.
Ôn Cẩn không hề bận tậm đến xuất thân của mình.
Đứng trên sảnh chờ đỏ mắt nhìn chuyến bay của Thiệu Dương, sau khi cha chết vì bệnh, thế lực khắp nơi kéo đến tận nhà tang lễ, những khoản giao dịch số liệu rối mù bị lộ, mấy tên viên chức ngã ngựa tức giận dùng súng tàng trữ dí thẳng vào đầu anh.
Trong nửa đầu cuộc đời có nhiều trải nghiệm phong phú đến nỗi có thể khiến anh căm ghét xuất thân của mình, nhưng ngay từ đầu anh luôn cảm thấy điều đó không quan trọng.
Từ Vân Thăng là vận mệnh vốn có, Ôn Cẩn là cơ hội thở dốc của anh, anh trân trọng sự thoải mái của cuộc sống nhàn nhã không có nghĩ anh sẽ trốn tránh hiện thực.
Vì một Ôn Cẩn buôn bán linh tinh cho qua ngày chỉ là vỏ bọc của anh, Từ Vân Thăng mới là linh hồn thật sự trong cơ thể máu thịt này.
Nhưng giờ phút này đây, ngay cái khoảnh khắc Viên Chước đang đắc ý khoe với anh, anh đột nhiên nảy sinh một thứ cảm xúc kỳ lạ.
Anh nghĩ, nếu như anh thật sự chỉ là Ôn Cẩn thì tốt biết mấy.
“Ôn ca… Ôn ca, sao vậy? Anh đừng lo, em chỉ đi đánh đấm hai trận thôi, không có làm chuyện gì khác hết á.”
Để đối phó với Viên Chước thì chả cần dùng đến tra tấn bức cung, chỉ cần Ôn Cẩn lơ hắn ba giây mà thôi.
Viên Chước có tật giật mình, Ôn Cẩn không nói lời nào là hắn cũng không biết nguyên do làm sao, còn tưởng Ôn Cẩn thấy hắn kiếm tiền nhanh là hiểu lầm hắn ra ngoài làm mấy chuyện bậy bạ.
Chỉ mất có nửa phút, mấy ánh sao lấp lánh trong mắt Viên Chước đã vụt tắt, hắn hốt hoảng bật dậy, luống cuống phóng đến trước người Ôn Cẩn, xí xa xí xồ khai rõ mười mươi tội trạng của mình.
“Hôm qua sàn đấu bị cảnh sát bao vây, em chạy nhanh, không có chuyện gì hết! Em, lần trước em đi mua cháo, nghe họ kể con cua đó ngon, giàu dinh dưỡng, nên mới mua… Em không có xài tiền bậy bạ, em chỉ muốn cho anh ăn ngon một chút, anh gầy quá, ăn nhiều đồ bổ một chút, Ôn ca, Ôn ca, anh đừng có bơ em… mua, tiền mua giường em sẽ để dành tiếp, anh yên tâm, Ôn ca, em sẽ kiếp tiền được mà.”
Người bị bạn trai cũ tìm tới là Ôn Cẩn, người nên tức giận là Viên Chước mới phải.
Bên dưới đầu quầy bar có hòm thuốc khẩn cấp, bên trong có một chai dầu hiệu hoa hồng sắp hết hạn, anh ấn Viên Chước ngồi xuống ghế, từ tốn xoa bóp vết bầm trên tay Viên Chước.
“Ôn ca…”
“Anh không có giận. Người hôm nay đến là người yêu cũ của anh. Hắn là cảnh sát, em tránh xa hắn ra, mấy chuyện khác, em muốn hỏi gì cứ hỏi.”
Yêu đương là chuyện của hai người, Ôn Cẩn không ngửi thấy mùi dầu hoa hồng, anh cầm tay phải của Viên Chước cẩn thận xoa bóp, nhíu mày, cụp mắt, năm tháng tĩnh lặng, mái tóc dài lưng lửng che đi chiếc cổ tái nhợt, trên đó có một vết mổ đã lành không lưu lại sẹo, có liên quan tới Thiệu Dương, mà cũng chẳng có chút liên quan gì tới hắn.
“…Hắn có làm tổn thương anh không? Nếu hắn làm tổn thương anh, anh nói với em, em báo thù cho anh. Ngoài chuyện này ra, mấy chuyện khác không có gì đáng kể.”
Giọng Viên Chước rầu rĩ, hắn sợ dùng từ không tốt chạm đến vết thương lòng của Ôn Cẩn, lúc mở miệng cảm thấy đau lòng muốn chết.
Động tác của Ôn Cẩn khựng lại, hồi lâu cũng không nói được gì.
Con hươu già phá tan bức tường, đất trời sụp đổ, không thể quay đầu.
Anh nắm chặt cổ tay Viên Chước, ngón tay dùng sức đến trắng bệch, khiến Viên Chước còn tưởng anh sắp kể chuyện ân oán huyết hải thâm cừu gì.
“Ôn… Ưm ——”
Anh không có huyết hải thâm cừu gì, chỉ có một cảm xúc không biết nên giải tỏa thế nào mới được.
Tính tình trì độn khiến anh không thể nhận ra được đây là động lòng, anh chỉ biết anh muốn dẫn Viên Chước lên lầu, hoặc là căn bản không thể kiềm đến khi lên lầu được.
Ôn Cẩn và Thiệu Dương đều là kẻ thông minh hiếm thấy, bọn họ bắt đầu rất bình thản, kết thúc lại vội vàng.
Những năm tháng tuổi trẻ điên cuồng xốc nổi nhất, Ôn Cẩn chưa tiếp nhận vị trí gia chủ, Thiệu Dương chưa đi làm cảnh sát, cả hai là những thiếu niên không có ràng buộc gì, nói thẳng ra là cứ thoải mái làm những gì mình thích, sau đó lại vướng vào yêu hận tình thù mà vẽ lên chuyện tình bi ai giữa hai giới hắc bạch ở thành phố A, tiếc là bọn họ lại không như vậy.
Bọn họ sống quá lý trí, vì vậy cả hai đều không hẹn mà cùng đưa ra quyết định chia tay một cách dứt khoát, không một dấu hiệu tình cảm, không có nỗi đau tiếc nuối, cũng không một lời chia tay long trọng.
Một kết thúc thật vô vị, tự chọn cho nhau một con đường tốt nhất, Ôn Cẩn ở lại thành phố A làm Từ Vân Thăng, Thiệu Dương tạm theo lệnh điều chuyển công tác đi xa, đến một thành phố khác thực hiện khát vọng của bản thân.
Cuộc đối đầu ăn miếng trả miếng đáng lẽ phải nảy sinh nay lại bị cắt làm đôi, xét theo nghĩa rộng thì họ vẫn đứng trên lập trường đối lập nhau, nhưng ít nhất cả hai không phải chiến đấu đến cảnh một mất một còn.
Ôn Cẩn là một người thẳng tính, mọi chuyện ổn thỏa, anh cũng không ghi hận Thiệu Dương, anh thậm chí còn ra tay thầm trải đường cho Thiệu Dương, một mình anh nắm giữ thành phố A nhiều năm như vậy, các mối quan hệ cũng nắm chắc trong tay, Thiệu Dương lần này trở về cũng phần lớn dựa vào thế lực chính trị có quan hệ rất tốt với anh.
Không có hối hận, không có tức giận, không ai nợ ai, nhiều năm trôi qua, hai bên cùng quên nhau, người yêu cũ im lặng như xác chết mới là người yêu cũ tốt nhất.
— Từ tam gia chỉ mới thất bại trong tình đầu đã luôn khăng khăng nghĩ như thế.
Mãi đến khi anh nhận được tin nhắn, đột nhiên phát hiện ra Thiệu Dương cũng không phải thứ tốt lành gì.
Chó con nhà mình tham gia sàn đấu ngầm?
Từ tam gia lũng đoạn thị trường, nắm sáu mươi phần trăm thị phần sàn boxing ngầm ở thành phố A, cảm thấy đây là biểu hiện biết phấn đấu của Viên Chước.
Chó con nhà mình tham gia sàn đấu ngầm, tiện tay hành hiệp trượng nghĩa đấu thay người ta?
Từ tam gia đang ngồi trên giường đưa tay miết miết hình con chó thêu trên vớ chợt khựng lại.
Chó con nhà mình tham gia sàn đấu ngầm, tiện tay hành hiệp trượng nghĩa đấu thay bạn trai cũ của bạn trai mình?
Từ tam gia trầm mặc một hồi, thông qua một dãy số, gọi cho nhân viên nội bộ mà anh đã xếp vào sở cảnh sát, giao một nhiệm vụ vừa vinh quang vừa gian khổ.
Một phút sau, đàn em Giáp trung thành tận tâm ở sở cảnh sát đang chuyển bị về hưu, cuối cùng cũng nhận được điện thoại từ sếp lớn, hắn ta nghĩ rằng cuối cùng mình cũng sẽ được sếp lớn kích hoạt và giao phó những nhiệm vụ quan trọng nên hắn bật khóc vì phấn khích.
Nhưng điều hắn nhất quyết không thể ngờ tới chính là ông chủ giơ tay là hô gió gọi mưa, trăm công nghìn việc nhà hắn lại đích thân gọi tới chỉ vì bảo hắn đi chọt thủng lốp xe của Thiệu Dương.
Ôn Cẩn sống nửa đời người, chưa bao giờ làm gì trẻ con như vậy.
Anh chỉ cảm thấy Thiệu Dương đúng là không biết xấu hổ, thế mà ỷ vào cái sắc đẹp đó mà đi quyến rũ tên chó con chưa trải hết sự đời như Viên Chước.
Đương nhiên, anh đã xem nhẹ điểm mấu chốt Thiệu Dương cùng Viên Chước đều là Alpha.
Xa cách đã lâu nay gặp lại, không phải gương vỡ lại lành mà là bạn trai cũ hăm he muốn cắm sừng mình.
Ôn Cẩn ngồi trên giường ủ rũ suốt nửa tiếng, cuối cùng, mang đôi tất chó mà Viên Chước mua cho anh, tựa vào chiếc gối mà Viên Chước đã dùng, nghiến răng nghiến lợi ngủ thiếp đi.
Đúng mười hai giờ trưa, Ôn Cẩn tỉnh ngủ mơ mơ màng màng xuống lầu, Viên Chước mua đồ ăn xong đang đưa lưng về phía cầu thang, ngồi trên cái ghế nhỏ lấy trong bếp ra mà lặt rau, ánh nắng xuyên thấu qua tấm kính màu nâu nhạt rọi lên người hắn, vẻ đẹp trai của Alpha phát huy hết mức dưới ánh sáng này, trái tim Ôn Cẩn run lên, liên tiếp lỡ mất hai nhịp.
Xương bàn tay của Viên Chước có vết thương, máu bầm tụ thành một vùng rõ ràng, xem ra cũng vì đệm tay chất lượng kém, khả năng giảm sốc không đủ.
Viên Chước đánh một trận nhiều nhất có thể kiếm được hai nghìn đồng, tuyển thủ trên sàn đấu chẳng khác gì chó hoang trong trường đấu chó, đều vì mua vui cho người ta mà thôi.
Ôn Cẩn đã từng có suy nghĩ dừng hết hoạt động mua vui kiểu này, nhưng dẫu sao thì cũng có người giống Viên Chước dựa vào tranh tài để kiếm cơm, cảm xúc nhất thời của anh có thể gạt mất chén cơm của người khác, vì vậy anh bèn coi như không thấy, chỉ bảo Hình Nham quản lí có chừng mực một chút, không thể để tình trạng lợi dụng thuốc gây hại bừa bãi như trước đây nữa.
Hai nghìn đồng, chắc là có thể mua được một cái kẹp cố định vớ và một đôi vớ cao cấp đang treo trong tủ quần áo nhà anh, Viên Chước đánh sáu trận, trận cuối cùng bị cảnh sát tập kích không lấy được tiền, năm trận đầu gộp chung lại tính đâu ra đấy chưa đến tám nghìn, không đủ để may một cái áo sơ mi cho Từ Vân Thăng mặc trong mấy dịp trang trọng nữa là.
“Ôn ca! Ôn ca, anh tỉnh rồi ha! Em mua cua bự cho anh nè, bự lắm nha! Cái con mà chân dài dài á, chút nữa hấp cho anh ăn!”
Ôn Cẩn đang thẫn thờ, Viên Chước đã men theo tiếng động quay đầu lại, thấy anh đang xuống lầu là mở miệng cười toe toét, vui vẻ huơ tay miêu tả độ lớn của con cua hoàng đế cỡ trung, trong tay còn cầm mớ hành lá, cái thứ đồ xanh lè, rẻ như cho ấy huơ qua huơ lại, trông lại đầy sức sống lạ kỳ.
Thành phố A giáp biển, giá hải sản khá phải chăng, một con cua hoàng đế tự nhiên, kích thước tốt có thể bán năm sáu trăm đồng, Viên Chước liều mạng đánh nhau nửa tháng trời, đổi được một con Từ tam gia nhìn lắm thành quen, lột cũng chả muốn lột.
Ôn Cẩn không hề bận tậm đến xuất thân của mình.
Đứng trên sảnh chờ đỏ mắt nhìn chuyến bay của Thiệu Dương, sau khi cha chết vì bệnh, thế lực khắp nơi kéo đến tận nhà tang lễ, những khoản giao dịch số liệu rối mù bị lộ, mấy tên viên chức ngã ngựa tức giận dùng súng tàng trữ dí thẳng vào đầu anh.
Trong nửa đầu cuộc đời có nhiều trải nghiệm phong phú đến nỗi có thể khiến anh căm ghét xuất thân của mình, nhưng ngay từ đầu anh luôn cảm thấy điều đó không quan trọng.
Từ Vân Thăng là vận mệnh vốn có, Ôn Cẩn là cơ hội thở dốc của anh, anh trân trọng sự thoải mái của cuộc sống nhàn nhã không có nghĩ anh sẽ trốn tránh hiện thực.
Vì một Ôn Cẩn buôn bán linh tinh cho qua ngày chỉ là vỏ bọc của anh, Từ Vân Thăng mới là linh hồn thật sự trong cơ thể máu thịt này.
Nhưng giờ phút này đây, ngay cái khoảnh khắc Viên Chước đang đắc ý khoe với anh, anh đột nhiên nảy sinh một thứ cảm xúc kỳ lạ.
Anh nghĩ, nếu như anh thật sự chỉ là Ôn Cẩn thì tốt biết mấy.
“Ôn ca… Ôn ca, sao vậy? Anh đừng lo, em chỉ đi đánh đấm hai trận thôi, không có làm chuyện gì khác hết á.”
Để đối phó với Viên Chước thì chả cần dùng đến tra tấn bức cung, chỉ cần Ôn Cẩn lơ hắn ba giây mà thôi.
Viên Chước có tật giật mình, Ôn Cẩn không nói lời nào là hắn cũng không biết nguyên do làm sao, còn tưởng Ôn Cẩn thấy hắn kiếm tiền nhanh là hiểu lầm hắn ra ngoài làm mấy chuyện bậy bạ.
Chỉ mất có nửa phút, mấy ánh sao lấp lánh trong mắt Viên Chước đã vụt tắt, hắn hốt hoảng bật dậy, luống cuống phóng đến trước người Ôn Cẩn, xí xa xí xồ khai rõ mười mươi tội trạng của mình.
“Hôm qua sàn đấu bị cảnh sát bao vây, em chạy nhanh, không có chuyện gì hết! Em, lần trước em đi mua cháo, nghe họ kể con cua đó ngon, giàu dinh dưỡng, nên mới mua… Em không có xài tiền bậy bạ, em chỉ muốn cho anh ăn ngon một chút, anh gầy quá, ăn nhiều đồ bổ một chút, Ôn ca, Ôn ca, anh đừng có bơ em… mua, tiền mua giường em sẽ để dành tiếp, anh yên tâm, Ôn ca, em sẽ kiếp tiền được mà.”
Người bị bạn trai cũ tìm tới là Ôn Cẩn, người nên tức giận là Viên Chước mới phải.
Bên dưới đầu quầy bar có hòm thuốc khẩn cấp, bên trong có một chai dầu hiệu hoa hồng sắp hết hạn, anh ấn Viên Chước ngồi xuống ghế, từ tốn xoa bóp vết bầm trên tay Viên Chước.
“Ôn ca…”
“Anh không có giận. Người hôm nay đến là người yêu cũ của anh. Hắn là cảnh sát, em tránh xa hắn ra, mấy chuyện khác, em muốn hỏi gì cứ hỏi.”
Yêu đương là chuyện của hai người, Ôn Cẩn không ngửi thấy mùi dầu hoa hồng, anh cầm tay phải của Viên Chước cẩn thận xoa bóp, nhíu mày, cụp mắt, năm tháng tĩnh lặng, mái tóc dài lưng lửng che đi chiếc cổ tái nhợt, trên đó có một vết mổ đã lành không lưu lại sẹo, có liên quan tới Thiệu Dương, mà cũng chẳng có chút liên quan gì tới hắn.
“…Hắn có làm tổn thương anh không? Nếu hắn làm tổn thương anh, anh nói với em, em báo thù cho anh. Ngoài chuyện này ra, mấy chuyện khác không có gì đáng kể.”
Giọng Viên Chước rầu rĩ, hắn sợ dùng từ không tốt chạm đến vết thương lòng của Ôn Cẩn, lúc mở miệng cảm thấy đau lòng muốn chết.
Động tác của Ôn Cẩn khựng lại, hồi lâu cũng không nói được gì.
Con hươu già phá tan bức tường, đất trời sụp đổ, không thể quay đầu.
Anh nắm chặt cổ tay Viên Chước, ngón tay dùng sức đến trắng bệch, khiến Viên Chước còn tưởng anh sắp kể chuyện ân oán huyết hải thâm cừu gì.
“Ôn… Ưm ——”
Anh không có huyết hải thâm cừu gì, chỉ có một cảm xúc không biết nên giải tỏa thế nào mới được.
Tính tình trì độn khiến anh không thể nhận ra được đây là động lòng, anh chỉ biết anh muốn dẫn Viên Chước lên lầu, hoặc là căn bản không thể kiềm đến khi lên lầu được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.