Chương 38: chương 38
Dạ Man
26/06/2018
Lục Nam có kiêu ngạo của mình, cô ta không thể giống với những kẻ si
cuồng thường gặp, bám sát Trình Mực Lăng không nghỉ. Cho tới nay, sự ái
mộ của cô ta đối với Trình Mực Lăng vẫn sâu nặng trong lòng, sau khi
biết hai nhà cố ý tác hợp hai người, cô ta vẫn luôn âm thầm vui sướng,
là thượng đế đã nghe được tiếng lòng của cô ta. Cô ta cho là cô ta và
anh đã có thể đến với nhau, kết hôn sinh con, có một gia đình hạnh phúc.
Nhưng cô ta chưa bao giờ biết rằng, trong lòng anh đã tồn tại một người khác.
Lục Nam âm thầm hít một hơi,"Thôi, anh đừng nói gì cả. Mặc kệ như thế nào, trong mắt anh cô ta luôn là tốt nhất."
Trình Mực Lăng nhìn sự u tối trong ánh mắt xinh đẹp của cô ta, "Thanh Thử không ưu tú bằng em, nhìn thì thấy thông minh, nhưng thật ra có những lúc cô ấy rất lơ mơ. Về mặt tình cảm, cô ấy là một người hèn yếu. Nam Nam, rồi em sẽ lấy được một đức lang quân xứng đáng với em."
Lục Nam nhìn vào mắt anh, "Anh đang an ủi em à?" Cô ta nhún nhún vai, "Em nhất định sẽ gặp được một người còn ưu tú hơn cả anh.” Giọng nói cô ta có chút mơ hồ.
Trình Mực Lăng đứng đợi cùng cô ta cho tới khi bạn cô ta tới đón. Đường Linh ngồi trên xe, nhìn anh. Chờ Lục Nam lên xe rồi, cô ta hỏi, "Cậu lại đi cùng với anh ta?"
Lục Nam không để ý lắm, "Anh ấy cũng không phải là yêu ma quỷ quái, đi cùng anh ấy thì sao nào?"
Đường Linh chớp chớp mắt, cất giọng lạnh lùng, "Anh ta cũng không dễ dàng, gặp phải Thanh Thử." Lời nói này thật ra có mấy phần chua.
Lục Nam nhắm mắt lại, "Đáng đời." Cô ta sâu kín phun ra mấy chữ. “Bạn học kia của cậu trông thì dịu dàng, không ngờ tính tình cũng quật cường tới vậy."
Đường Linh cười lạnh một tiếng, "Cũng vầy vậy thôi." Cô ta không nói gì nữa. Do liên quan tới chuyện của Tống Nguyên Lê, nên cô ta đã đem tất cả mọi bất mãn với Thanh Thử bộc phát ra. Mấy năm nay vẫn cố ý không liên lạc, không ngờ rằng có nhiều thứ tình cảm vẫn không hề thay đổi.
Buổi tối hôm đó, Trình Mực Lăng liên lạc với Thanh Thử thì biết cô đã từ Ô Trấn trở về. Anh bận bịu tới mức ngay cả thời gian ngủ cũng không có. Hai ngày nay, trên dưới Trình thị đều căng thẳng.
Trình Mực Dương đã lén lút mua một ít cổ phần của tập đoàn. Những vị chú bác nhà họ Trình bên này đều biết cả, chỉ không nói ra mà thôi. Di chúc của lão gia còn chưa được công bố, không ai trong bọn họ biết được mọi chuyện sẽ ra sao?
Giọng nói rõ ràng nặng nề, "Ông nội anh sao rồi?"
Trình Mực Lăng trầm ngâm nói, "Còn chưa tỉnh lại. Thanh Thử ——"
"Sao vậy?" Anh vẫn chưa nói hết mà.
Trình Mực Lăng nuốt nước miếng một cái, "Hai ngày nay Tiểu Viễn sao rồi?" Có tới mấy ngày rồi chưa gặp cậu bé.
Thanh Thử có chút nhức đầu, bởi vì cô đột nhiên đi du lịch, cậu bé rất tức giận. Bây giờ còn không chịu về nhà."Nó vẫn đang ở nhà Viêm Viêm, lát nữa em đi đón nó về."
Trình Mực Lăng cười khẽ, "Nó tức giận cũng là điều dễ hiểu mà."
Thanh Thử không nói gì, cô im lặng trong một nháy mắt, "Sư huynh, là em không đã không suy nghĩ thỏa đáng."
"Nghỉ ngơi cho tốt nhé."
Cúp điện thoại, hai người cũng rơi vào suy tư.
Thanh Thử đã có một quyết định. Có điều cô vẫn có ý định là trước tiên phải đón Tiểu Viễn về đã. Đến nhà Tôn Viêm Viêm, hai người kia đang nằm trên ghế sa lon, trên bàn bày đủ các loại đồ ăn vặt.
Thanh Thử gọi một tiếng, "Tiểu Viễn ——"
Cậu nhóc nhắm mắt lại, giả bộ ngủ.
Tôn Viêm Viêm đá đá nó, "Tiểu Viễn, cô cháu về rồi kìa."
"Hừ, cháu chẳng cần cô." Tiểu Viễn nói giọng kiên quyết.
Thanh Thử bất đắc dĩ, "Tiểu Viễn, cô nhận lỗi với cháu. Lần này là cô không đúng."
Tiểu Viễn trở mình sang bên kia, không nói lời nào.
Thanh Thử lắc lắc cánh tay cậu bé, Tiểu Viễn rất có chí khí, không thèm để ý tới cô.
Cuối cùng thật sự không sao đưa được Tiểu Viễn về nhà.
Tôn Viêm Viêm cười không ngừng, "Ngày mai cậu lại tới thú tội chịu đòn thôi."
Thanh Thử cười cười, "Ngày mai tớ muốn tới bệnh viện."
"Ôi —— Thanh Thử, cuối cùng cậu cũng thông suốt." Tôn Viêm Viêm nhướn mày "Vậy là đúng. Bây giờ đang là lúc thái tử gia cần được an ủi."
Thanh Thử không để ý tới cô đang nhạo báng, "Giúp tớ thuyết phục Tiểu Viễn nhé."
"Yên tâm, yên tâm, ngày mai tuyệt đối giải quyết xong." Tôn Viêm Viêm ra dấu tay, "Cố gắng lên, chờ tin tức tốt của cậu, tớ muốn làm phù dâu ."
Mười giờ sáng hôm sau, Thanh Thử tới bệnh viện. Lúc vào thang máy vừa khéo gặp Phùng Tố.
"Bác gái ——" Thanh Thử lễ phép chào. “Cháu tới thăm ông Trình một chút ạ."
Phùng Tố gật đầu một cái, "Có lòng." Bà thản nhiên nói, "Từ Ô Trấn trở lại?"
Thanh Thử sững sờ, không nghĩ tới bà sẽ hỏi chuyện này.
Trong thang máy, bởi vì có người khác nữa, hai người bèn im lặng không nói gì. Lúc đến ngoài phòng bệnh ICU, có người nói, "Chị dâu cả, không phải đã nói em sẽ ở đây, hôm nay chị nghỉ ngơi sao?"
Phùng Tố nhàn nhạt trả lời, “Chị không yên lòng."
Thanh Thử đã đoán được thân phận của người đó, bà chắc hẳn là mẹ của Trình Mực Dương.
Tiếu Như Hoa quan sát Thanh Thử, "Vị này là?"
Thanh Thử chào hỏi bà ta, "Cháu là bạn của Mực Lăng, Tiêu Thanh Thử."
Tiếu Nhược Hoa sáng tỏ, "Chị dâu, chị cũng thật là, bạn gái Mực Lăng tới, chị cũng không giới thiệu một chút. Cô bé này thật xinh đẹp, khó trách Mực Lăng của chúng ta lại để ý, Tây Tạng, Ô Trấn theo sát không ngừng."
Sắc mặt Phùng Tố nhàn nhạt, "Thanh Thử, đây là thím của Mực Lăng."
Tiếu Nhược Hoa so với Phùng Tố thì có vẻ nhiệt tình hơn nhiều, "Nếu ông cụ mà biết cháu tới tận đây thăm ông thì nhất định sẽ vô cùng cao hứng, ông vẫn mong đợi Mực Lăng sớm ngày thành gia."
Phùng Tố lại nói, "Nhược Hoa, mới vừa rồi Vương viện trưởng nói là có đồ gì đó muốn giao cho chúng ra, làm phiền em đi lấy nhé."
Trong lòng Tiếu Nhược Hoa hiểu rằng Phùng Tố muốn bà ta đi ra chỗ khác."Được ạ, chị dâu, vậy em đi chút nhé, hai người cứ tán gẫu."
Phùng Tố nhìn về phía Thanh Thử, "Tiêu tiểu thư, vốn dĩ chuyện của Mực Lăng, tôi cũng không muốn nhúng tay vào. Từ nhỏ Mực Lăng đã luôn làm việc có chủ ý, chuyện gì cũng có thể xử lý tốt."
Thanh Thử trầm mặc, mười ngón tay khẽ nắm lại.
"Tôi đây là mẹ, vẫn cho rằng nó lạnh nhạt về mặt tình cảm, nhưng không ngờ nó đã đặt cô trong lòng từ mấy năm trước, từ tòa soạn, đến Tây Tạng, đến Ô Trấn, tôi có thể chấp nhận một lần, nhưng không thể nào chấp nhận được việc cô hết lần này tới lần khác bỏ đi. Tiêu tiểu thư, xin cô thứ cho tâm tình của kẻ làm mẹ này."
Sắc mặt Thanh Thử đông cứng tại chỗ .
Khi Trình Mực Lăng từ công ty tới, vừa khéo đụng phải Tiếu Nhược Hoa, “Thím hai, sao thím lại ở chỗ này?"
Tiếu Nhược Hoa nói, "Thật là đúng dịp, hôm nay các cháu đều tới."
Trình Mực Lăng không hiểu.
Tiếu Nhược Hoa giật giật khóe miệng, "Không phải là sợ mẹ cháu làm khó dễ bạn gái cháu, nên tới đây giải vây ?"
Trình Mực Lăng kinh ngạc trong lòng, Thanh Thử tới."Thím hai, cháu đi trước."
Tiếu Nhược Hoa gật đầu một cái, "Đi đi. Sắc mặt mẹ cháu không tốt lắm đâu."
Nhưng cô ta chưa bao giờ biết rằng, trong lòng anh đã tồn tại một người khác.
Lục Nam âm thầm hít một hơi,"Thôi, anh đừng nói gì cả. Mặc kệ như thế nào, trong mắt anh cô ta luôn là tốt nhất."
Trình Mực Lăng nhìn sự u tối trong ánh mắt xinh đẹp của cô ta, "Thanh Thử không ưu tú bằng em, nhìn thì thấy thông minh, nhưng thật ra có những lúc cô ấy rất lơ mơ. Về mặt tình cảm, cô ấy là một người hèn yếu. Nam Nam, rồi em sẽ lấy được một đức lang quân xứng đáng với em."
Lục Nam nhìn vào mắt anh, "Anh đang an ủi em à?" Cô ta nhún nhún vai, "Em nhất định sẽ gặp được một người còn ưu tú hơn cả anh.” Giọng nói cô ta có chút mơ hồ.
Trình Mực Lăng đứng đợi cùng cô ta cho tới khi bạn cô ta tới đón. Đường Linh ngồi trên xe, nhìn anh. Chờ Lục Nam lên xe rồi, cô ta hỏi, "Cậu lại đi cùng với anh ta?"
Lục Nam không để ý lắm, "Anh ấy cũng không phải là yêu ma quỷ quái, đi cùng anh ấy thì sao nào?"
Đường Linh chớp chớp mắt, cất giọng lạnh lùng, "Anh ta cũng không dễ dàng, gặp phải Thanh Thử." Lời nói này thật ra có mấy phần chua.
Lục Nam nhắm mắt lại, "Đáng đời." Cô ta sâu kín phun ra mấy chữ. “Bạn học kia của cậu trông thì dịu dàng, không ngờ tính tình cũng quật cường tới vậy."
Đường Linh cười lạnh một tiếng, "Cũng vầy vậy thôi." Cô ta không nói gì nữa. Do liên quan tới chuyện của Tống Nguyên Lê, nên cô ta đã đem tất cả mọi bất mãn với Thanh Thử bộc phát ra. Mấy năm nay vẫn cố ý không liên lạc, không ngờ rằng có nhiều thứ tình cảm vẫn không hề thay đổi.
Buổi tối hôm đó, Trình Mực Lăng liên lạc với Thanh Thử thì biết cô đã từ Ô Trấn trở về. Anh bận bịu tới mức ngay cả thời gian ngủ cũng không có. Hai ngày nay, trên dưới Trình thị đều căng thẳng.
Trình Mực Dương đã lén lút mua một ít cổ phần của tập đoàn. Những vị chú bác nhà họ Trình bên này đều biết cả, chỉ không nói ra mà thôi. Di chúc của lão gia còn chưa được công bố, không ai trong bọn họ biết được mọi chuyện sẽ ra sao?
Giọng nói rõ ràng nặng nề, "Ông nội anh sao rồi?"
Trình Mực Lăng trầm ngâm nói, "Còn chưa tỉnh lại. Thanh Thử ——"
"Sao vậy?" Anh vẫn chưa nói hết mà.
Trình Mực Lăng nuốt nước miếng một cái, "Hai ngày nay Tiểu Viễn sao rồi?" Có tới mấy ngày rồi chưa gặp cậu bé.
Thanh Thử có chút nhức đầu, bởi vì cô đột nhiên đi du lịch, cậu bé rất tức giận. Bây giờ còn không chịu về nhà."Nó vẫn đang ở nhà Viêm Viêm, lát nữa em đi đón nó về."
Trình Mực Lăng cười khẽ, "Nó tức giận cũng là điều dễ hiểu mà."
Thanh Thử không nói gì, cô im lặng trong một nháy mắt, "Sư huynh, là em không đã không suy nghĩ thỏa đáng."
"Nghỉ ngơi cho tốt nhé."
Cúp điện thoại, hai người cũng rơi vào suy tư.
Thanh Thử đã có một quyết định. Có điều cô vẫn có ý định là trước tiên phải đón Tiểu Viễn về đã. Đến nhà Tôn Viêm Viêm, hai người kia đang nằm trên ghế sa lon, trên bàn bày đủ các loại đồ ăn vặt.
Thanh Thử gọi một tiếng, "Tiểu Viễn ——"
Cậu nhóc nhắm mắt lại, giả bộ ngủ.
Tôn Viêm Viêm đá đá nó, "Tiểu Viễn, cô cháu về rồi kìa."
"Hừ, cháu chẳng cần cô." Tiểu Viễn nói giọng kiên quyết.
Thanh Thử bất đắc dĩ, "Tiểu Viễn, cô nhận lỗi với cháu. Lần này là cô không đúng."
Tiểu Viễn trở mình sang bên kia, không nói lời nào.
Thanh Thử lắc lắc cánh tay cậu bé, Tiểu Viễn rất có chí khí, không thèm để ý tới cô.
Cuối cùng thật sự không sao đưa được Tiểu Viễn về nhà.
Tôn Viêm Viêm cười không ngừng, "Ngày mai cậu lại tới thú tội chịu đòn thôi."
Thanh Thử cười cười, "Ngày mai tớ muốn tới bệnh viện."
"Ôi —— Thanh Thử, cuối cùng cậu cũng thông suốt." Tôn Viêm Viêm nhướn mày "Vậy là đúng. Bây giờ đang là lúc thái tử gia cần được an ủi."
Thanh Thử không để ý tới cô đang nhạo báng, "Giúp tớ thuyết phục Tiểu Viễn nhé."
"Yên tâm, yên tâm, ngày mai tuyệt đối giải quyết xong." Tôn Viêm Viêm ra dấu tay, "Cố gắng lên, chờ tin tức tốt của cậu, tớ muốn làm phù dâu ."
Mười giờ sáng hôm sau, Thanh Thử tới bệnh viện. Lúc vào thang máy vừa khéo gặp Phùng Tố.
"Bác gái ——" Thanh Thử lễ phép chào. “Cháu tới thăm ông Trình một chút ạ."
Phùng Tố gật đầu một cái, "Có lòng." Bà thản nhiên nói, "Từ Ô Trấn trở lại?"
Thanh Thử sững sờ, không nghĩ tới bà sẽ hỏi chuyện này.
Trong thang máy, bởi vì có người khác nữa, hai người bèn im lặng không nói gì. Lúc đến ngoài phòng bệnh ICU, có người nói, "Chị dâu cả, không phải đã nói em sẽ ở đây, hôm nay chị nghỉ ngơi sao?"
Phùng Tố nhàn nhạt trả lời, “Chị không yên lòng."
Thanh Thử đã đoán được thân phận của người đó, bà chắc hẳn là mẹ của Trình Mực Dương.
Tiếu Như Hoa quan sát Thanh Thử, "Vị này là?"
Thanh Thử chào hỏi bà ta, "Cháu là bạn của Mực Lăng, Tiêu Thanh Thử."
Tiếu Nhược Hoa sáng tỏ, "Chị dâu, chị cũng thật là, bạn gái Mực Lăng tới, chị cũng không giới thiệu một chút. Cô bé này thật xinh đẹp, khó trách Mực Lăng của chúng ta lại để ý, Tây Tạng, Ô Trấn theo sát không ngừng."
Sắc mặt Phùng Tố nhàn nhạt, "Thanh Thử, đây là thím của Mực Lăng."
Tiếu Nhược Hoa so với Phùng Tố thì có vẻ nhiệt tình hơn nhiều, "Nếu ông cụ mà biết cháu tới tận đây thăm ông thì nhất định sẽ vô cùng cao hứng, ông vẫn mong đợi Mực Lăng sớm ngày thành gia."
Phùng Tố lại nói, "Nhược Hoa, mới vừa rồi Vương viện trưởng nói là có đồ gì đó muốn giao cho chúng ra, làm phiền em đi lấy nhé."
Trong lòng Tiếu Nhược Hoa hiểu rằng Phùng Tố muốn bà ta đi ra chỗ khác."Được ạ, chị dâu, vậy em đi chút nhé, hai người cứ tán gẫu."
Phùng Tố nhìn về phía Thanh Thử, "Tiêu tiểu thư, vốn dĩ chuyện của Mực Lăng, tôi cũng không muốn nhúng tay vào. Từ nhỏ Mực Lăng đã luôn làm việc có chủ ý, chuyện gì cũng có thể xử lý tốt."
Thanh Thử trầm mặc, mười ngón tay khẽ nắm lại.
"Tôi đây là mẹ, vẫn cho rằng nó lạnh nhạt về mặt tình cảm, nhưng không ngờ nó đã đặt cô trong lòng từ mấy năm trước, từ tòa soạn, đến Tây Tạng, đến Ô Trấn, tôi có thể chấp nhận một lần, nhưng không thể nào chấp nhận được việc cô hết lần này tới lần khác bỏ đi. Tiêu tiểu thư, xin cô thứ cho tâm tình của kẻ làm mẹ này."
Sắc mặt Thanh Thử đông cứng tại chỗ .
Khi Trình Mực Lăng từ công ty tới, vừa khéo đụng phải Tiếu Nhược Hoa, “Thím hai, sao thím lại ở chỗ này?"
Tiếu Nhược Hoa nói, "Thật là đúng dịp, hôm nay các cháu đều tới."
Trình Mực Lăng không hiểu.
Tiếu Nhược Hoa giật giật khóe miệng, "Không phải là sợ mẹ cháu làm khó dễ bạn gái cháu, nên tới đây giải vây ?"
Trình Mực Lăng kinh ngạc trong lòng, Thanh Thử tới."Thím hai, cháu đi trước."
Tiếu Nhược Hoa gật đầu một cái, "Đi đi. Sắc mặt mẹ cháu không tốt lắm đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.