Chuyện Người Không Biết

Chương 43

Dạ Man

12/06/2016

Lúc trở về từ quán cà phê, Thanh Thử tiện đường tạt vào siêu thị một chuyến. Chủ nhật, người đi siêu thị cũng nhiều. Cô đẩy xe tới khu rau dưa chọn một chút thức ăn, rồi tới khu thủy sản.

Bên cạnh là một đôi tình lữ đang chọn cá, người con trai nói khẽ, "Em phải ăn nhiều cá một chút, sẽ giúp thông minh hơn."

Cô gái kéo cổ tay anh, cười khẽ, một hồi lâu mới phản ứng kịp, "Anh bảo em đần? Anh mới nên ăn nhiều cá đấy!"

Thanh Thử buồn cười, cũng mua một con cá. Bây giờ người hai nhà lúc nào cũng nhìn chằm chằm cô muốn cô ăn thịt cá, tự nhiên cô cũng không dám tùy hứng giống như trước.

"Cô gái, con cá này là cá bắt đấy, giàu dinh dưỡng lại rất tươi."

Thanh Thử cười cười, mua nó.

Sau khi về tới nhà, cô bắt đầu nấu cơm, chờ thức ăn đều đã nấu xong xuôi, cô nhìn đồng hồ, đã hơn sáu giờ, Trình Mực Lăng vẫn chưa về.

Cô mở máy vi tính, bắt đầu viết bản thảo. Chu Mật bảo cô viết lại chuyện của cô và Trình Mực Lăng, Thanh Thử vẫn trốn tránh anh ta.

Kết quả cô viết tới lúc tám giờ, Trình Mực Lăng mới trở về.

Trình Mực Lăng vừa vào cửa, nhìn lướt qua bàn ăn, rồi nhìn người đang ngồi trên ghế salon, anh sải bước đi tới, "Sao mà vẫn chưa ăn tối? Không phải đã nói với em, tối nay anh không ăn cơm ở nhà à?"

Ánh mắt Thanh Thử dời khỏi màn hình, chợt nhớ ra, buổi sáng anh đã nói qua."Em quên ——"

Gặp Đào Nhiên, trong lòng cô suy nghĩ quá nhiều, nhất thời quên vụ này rồi. Thanh Thử để máy vi tính xuống, đứng dậy duỗi cái lưng mệt mỏi, "Không thấy đói chút nào."

Trình Mực Lăng kéo cô ngồi xuống, xới cho cô nửa chén cơm nhỏ, chính anh cũng lấy một ít canh cá.

Thanh Thử mỉm cười, "Tự em sẽ ăn, anh đi tắm đi."

"Đặc biệt nấu canh vì anh, sao anh có thể cô phụ đây." Anh cười nói.

Ăn cơm tối xong, mỗi người mình chiếm cứ một góc ghế sa lon cho mình, một viết bản thảo, một xem văn kiện.

Phòng khách an tĩnh lại ấm áp.

Thanh Thử gõ xong một câu cuối cùng, cả bản bản thảo coi như là đã viết xong. Cô ngồi ở đó, không nhúc nhích.

Trình Mực Lăng ngẩng đầu lên, "Viết xong rồi."

Thanh Thử ừ một tiếng, trầm ngâm trong một chớp mắt, "Hôm nay em đã đi gặp Đào Nhiên."

Trình Mực Lăng nhìn cô, không chút nóng nảy.

Thanh Thử hơi mím môi, ánh mắt vẫn thanh tỉnh như cũ, "Có phải là anh trai em cũng biết đúng không?"

Trình Mực Lăng gật đầu một cái.

Thanh Thử thở ra một hơi, "Em biết ngay mà." Cô giật giật khóe miệng, "Nếu như không gặp Đào Nhiên, em sẽ vĩnh viễn không biết."

Trình Mực Lăng nghiêng người nắm lấy bờ vai cô, "Không nói cho em là vì không không muốn em suy nghĩ lung tung."

Thanh Thử giật mình im lặng, "Em biết, em đều hiểu cả. Em quen biết Nguyên Lê nhiều năm như vậy, anh ấy thích người khác, em nghĩ nếu như em biết sớm hơn một chút, có lẽ ——" cô không nói tiếp.

Có lẽ kết cục bây giờ đã không phải là như thế này.

"Không có nếu nào cả, quá khứ đã qua cả rồi. Đây chính là tuổi trẻ." Trình Mực Lăng trầm trầm nói, "Trưởng thành đều phải trả giá cao. Em, Đường Linh, Đào Nhiên, còn cả Tống Nguyên Lê đều không có lỗi, đây là trời cao sắp đặt, ai cũng không thể thay đổi được. Quan trọng nhất là, bây giờ các em đều ổn cả, cuộc sống là ở hiện tại."



"Sống ở hiện tại." Thanh Thử lẩm nhẩm lại lời anh, ngẫm nghĩ mấy chữ này. Cô tựa đầu vào vai anh, "Vậy còn anh? Quá khứ của anh là như thế nào?"

Nghe cô hỏi như vậy, ngược lại Trình Mực Lăng cười. Quá khứ của anh thật sự là vô cùng bình thản, từ nhỏ ba mẹ đã yêu cầu rất nghiêm khắc với anh, cũng may coi như anh thông minh.

"Em chắc cũng nghe kể những trải nghiệm của giáo sư Lâm bọn em rồi, anh không khác cậu ta cho lắm." Trình Mực Lăng mười phần tự tin.

Lâm Mặc Tuần đại học C, là người thầy giáo được yêu thích nhất đại học C trong mấy năm gần đây.

"Anh cũng thật là không khiêm tốn, thầy Lâm không kể lể nhiều chuyện như anh đâu. Nhưng mà, thầy Lâm và vợ thầy cũng không giống như chúng ta đâu. Bọn họ may mắn hơn chúng ta nhiều." Trung học cấp 2 quen biết nhau, bảy năm sau, hai người đến với nhau.

Trình Mực Lăng nắm chặt tay cô, "Anh cũng rất may mắn."

Thanh Thử cười hiền một tiếng.

Bên dưới ánh đèn là bóng dáng hai người ôm nhau.

*****

Hôm đám cưới của hai người, thân thích hai bên đều tới cả. Họ hàng bên nhà họ Tiêu rất đông, thật may là Trình Mực Lăng đều đã sắp xếp ổn thỏa, ở tại khách sạn Trình Gia.

Ngày ấy, Thanh Thử mệt quá mức, sáng sớm đã bị Viên Hề và mẹ Tiêu lôi dậy.

Đêm hôm trước cô cũng không được ngủ nhiều lắm, bạn học thời đại học đều đã tới. Khi nhận được tin cô kết hôn, ba người kia làm loạn một trận, vừa nghe nói chú rể là Trình Mực Lăng, ba người họ lại càng khó bình tĩnh. Ai cũng muốn được làm phù dâu.

Cuối cùng Trình Mực Lăng tự tay tới cầu cạnh giúp Thanh Thử, ba người này mới miễn cương tha cho Thanh Thử.

Cô thay quần áo xong, thợ trang điểm bắt đầu hóa trang.

Thanh Thử mệt muốn chết, ba người kia lại tinh thần phấn chán, ba người trang điểm lại cho nhau.

Viên Hề ở bên ngoài tiếp đón họ hàng thân thích.

Đường Linh đi tới, Viên Hề ngây ngẩn cả người, “Ai u, Linh Linh tới à?”

“Chị Tieru Hề, đã lâu không gặp.” Đường Linh vận gọi côc giống như trước đây.

Viên Hề kéo tay cô ta, “Chị đã tới thành phố C lâu như vậy, em vẫn chưa tới gặp chị.” Viên Hề nào có thể không biết sự khúc mắc giữa cô ta và Thanh Thử, nhưng hôm nay cô ta có thể tới, đã là không dễ.

“Chắc là Thanh Thử đang trang điểm bên trong, đi vào hàn huyên một chút thôi.” Viên Hề nói.

Đường Linh gật đầu một cái, ánh mắt liếc thấy một bóng người trong phòng khách, cô ta thoáng dừng lại.

Viên Hề hỏi, “Sao vậy?”

“Đó là_____” Đường Linh nheo mắt, “À, đó là bạn học chung một trường với bọn em hồi trung học cấp 2 đấy, tên là Đào Nhiên.”

Dĩ nhiên là Đường Linh biết, nhưng Đào Nhiên và Thanh Thử vốn không qua lại, “ Tại sao cô ta lại ở chỗ này?”

Ánh mắt Viên Hề chuyển một cái, quyết định nói rõ, “Cô ấy và Nguyên Lê quen nhau, hồi ở Mỹ hai người đã có một thời gian yêu nhau.”

Trong nháy mắt sắc mặt Đường Linh biến đổi, “Chị Tiều Hề! Cô ta gần như lạc mất giọng.

Viên Hề nhìn cô ta như vậy cũng thấy đau lòng, liên tiếp nắm tay cô ta, “Linh Linh, cuộc sống còn dài, em nên giống như Thanh Thử ấy.”

Đường Kinh khó mà tin nổi, vậy hận ý bao nhiêu năm qua cô ta dành cho Thanh Thử là cái gì? Trong lồng ngực Đường Linh có thứ cảm giác khó noi, “Tiểu Hề tỳ, bọn em thật khờ. Nguyên Lê mất, lại làm cho bọn em đắm chìn trong khổ sở nhiều năm như vậy. quay đầu lại, người thật sự ở trong lòng anh ấy lại là cô ta.” Đường Linh đột nhiên cười, tiếng cười tràn đầy bi thương.

Viên Hề lôi kéo cô ta đi tới cửa phòng ngủ của Thanh Thử, bên trong không ngừng truyền ra tiếng cười. “Em xem, Thanh Thử đã buông xuống được, em cũng có thể.”



Đường Linh hít một hơi thật sâu, không nói gì, chậm rãi đi vào.

Thanh Thử nhắm hai mắt, cũng không biết người nào đang đi vào.

Thợ trang điểm đang muốn dán lông mi giả chô cô, Đường Linh vươn tay, “Để tôi.”

Cô tay cầm lấy, nhẹ nhàng giúp cô dán xong lông mi. thanh Thử có chúng không quen, bèn mở mắt ra nhìn, đột nhiên nhìn thấy người trước mắt, cô không khỏi mở miệng, “Đường Linh.”

“Đừng động, nếu không sẽ dán không đẹp đâu.” Đường Linh nói thật.

Thanh Thử từ từ bình tĩnh lại, để cô ta tiếp tục. đợi sau khi dán lông mi xong xuôi, Đường Linh đứng ở sau lưng cô, “Thế nào? Có chỗ nào thấy không thoải mái không?”

“Vô cùng tốt.” Cô trả lời.

Tầm mắt của hai người ở trong guong nhìn vào nhau. Đường linh đặt tay lên hai bả vai cô, “Rất xin lỗi, tớ đã nuốt lời. Không thể làm phù dâu cho cậu”

Đây là lời hứa bọ họ đã lập, đáng tiếc, cuối cùng vẫn không thể thực hiện được.

“Nhưng mà hôm nay nhất định tớ sẽ giúp cậu kiểm tra chú rẻ thật tốt.” Đường Linh dí dỏm nháy mắt mấy cái.

Thanh Thử vươn tay đặt lên trên mu bàn tay cô ta, hai người đã hiểu hết mọi thé.

Quả nhiên ngày ấy, khi Trình Mực Lăng đi tới, thật là phải trải qua thiên tân vạn khổ mới vào được cánh cửa kia. Đường Linh lôi tới một đám đàn ông náo loạn, chỉ hận không được phá tường, suýt chút nữa còn làm hỏng cả cửa. Tiêu Thanh Dương đứng ở ngoài cửa, chú rể còn chưa lên tiếng, không ai dám xông lên.

Cuối cùng khi Trình Mực Lăng lớn tiếng đọc diễn cảm xong đoạn tám vinh tám nhục thì mới được vào cửa.

Lấy quan tâm lão làm vẻ vang, lấy bỏ rơi lão bà làm hổ thẹn.

Lấy ca ngợi lão bà làm vẻ vang, lấy phê bình lão bà làm hổ thẹn.

Lấy giành làm việc nhà làm vẻ vang, lấy ham ăn lười biếng làm hổ thẹn.

Trở xuống ban về nhà là vẻ vang, lấy đêm không về ngủ làm hổ thẹn.

Lấy thành thực chuyên nhất làm vẻ vang, lấy trêu hoa ghẹo nguyệt làm hổ thẹn.

Lấy tuân thủ gia pháp làm vẻ vang, lấy vi phạm loạn lỳ làm hổ thẹn.

Trở lên giao nộp tiền lương là vẻ vang, lấy chứa chấp tiền thưởng làm hổ thẹn.

Bên trong phòng một mảnh cười vui, mọi người giơ ngón tay cái lên với Đường Linh.

Đại tỷ và lão Nhị nói, “Hình tượng vĩ đại của Trình tổng trong lòng chúng tôi đã hoàn toàn biến mất.”

Lão Nhị lắc lư, “Cười đến mức đau cả bụng. em sẽ copy đoạn này làm bản sao.”

Khóe mắt đại tỷ cũng co rút.

Trình Mực Lăng ôm được mỹ nhân về, hôn lễ lãng mạn hoàn hảo, Thanh Thử trực tiếp đem hoa cô dâu thả vào trong tay Đường Linh, “Ít nhất lời hứa đó chúng ta vẫn thực hiện, Đường Linh, hi vọng cậu sẽ nhanh chóng tìm được người kia.”

“Cậu cũng phải hạnh phúc nhé.”

“Tớ hiểu.” Cô nhìn Trình Mực Lăng, trong mắt không chút che giấy tình yêu.

Cô chưa nói cho anh biết, gặp anh là chuyện hạnh phúc nhất kiếp này của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chuyện Người Không Biết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook