Chương 45: Ngoại truyện
Dạ Man
02/01/2017
Một năm sau, Thanh Thử sinh ra một bé gái, tên là Trình Nhiễm, nhũ danh
Nhiễm Nhiễm. Hai nhà Trình Tiêu thương yêu tiểu bảo bối không để đâu cho hết, nhất là Tiểu Viễn đặc biệt thích cô em họ này.
Hiện tại Tiêu Thanh Dương và vợ cũng đã về nước, bắt đầu phát triển công ty ở thị trường trong nước. Phần lớn thời gian Tiểu Viễn ở nhà cô, điều này cũng giúp nuôi dưỡng tình cảm của cậu bé và em gái nhỏ.
Lúc Nhiễm Nhiễm đầy tháng, Trình gia tổ chức một bữa tiệc rượu đầy tháng long trong ở khách sạn. Hôm đó tiểu cô nương được mẹ mặc quần áo lộng lẫy xuất hiện trước mắt mọi người, đứa bé này là sự kết hợp hài hòa giữa ba mẹ nó, dáng dấp tinh xảo mà hoàn mỹ. Vừa xuất hiện đã làm cho thân hữu (người thân, bạn bè) yêu thích không buông tay.
Tiểu Viễn vẫn canh giữ ở bên cạnh em gái, quyết không cho bất kỳ kẻ nào hôn em gái nó. Lúc này, một dì xinh đẹp dắt một bé trai mặc tây trang đi tới, “Lâm Lạc, hãy nhìn em gái nhỏ đáng yêu của chúng ta nè.”
Bé trai vừa tới gần Nhiễm Nhiễm, ngay lập tức Tiểu Viễn tràn đầy cảnh giác.
“Mẹ, con muốn bế em gái.”
Tiểu Viễn trợn to hai mắt, nét mặt kia như muốn nói, người bạn nhỏ, cậu hãy đứng một bên đi.
“Con còn bé quá, chưa bế em được.” Người phụ nữ dịu dàng nói.
Bé trai đảo tròn mắt, “Mẹ, vậy thì con hôn em gái nhé, em gái nhỏ thật đáng yêu.” Nói xong, cậu bé cúi người hôn bẹp một cái lên khóe miệng Nhiễm Nhiễm ngay trước mặt công chúng. Nụ hôn đầu của cô bé cứ thế mất toy.
Tiểu Viễn thấy thế há to miệng kêu lên, một phát kéo lấy tay thằng bé, “Hư hỏng! Dám hôn em gái tao! Đánh mày!” Tiểu Viễn quơ múa quả đấm nhỏ kêu gào.
“Tiểu Viễn, không thể như vậy.” Thanh Thử vội vàng ngăn cản.
“Cô, nó dám hôn em gái!” Tiểu Viễn tức giận.
Thanh Thử vội vàng trấn an Tiểu Viễn, “Chị Cố, thật xin lỗi, đây là cháu trai em.” Ánh mắt Thanh Thử rơi vào trên người bé trai trên, “Đây là con trai của chị và thầy Lâm ư! Thật là đẹp trai! Rất giống thầy Lâm.”Cố Thanh bật cười một tiếng, sờ sờ bả vai con trai, “Nó bướng bỉnh lắm, Lâm Lạc mau chào đi con.”
“Dì khỏe ạ.” Lâm Lạc lễ phép chào.
“Tiểu Viễn, cháu đưa em trai đi chơi có được không?” Thanh Thử khuyên nhủ.
“Không được.” Tiểu Viễn buồn bực nói.
Lâm Lạc cũng đứng lỳ ra, “Cháu cũng không muốn đi chơi, cháu muốn ở gần em gái cơ. Dì, em gái nhỏ tên gọi là gì?”
“Em gái tên là Trình Nhiễm, nhũ danh là Nhiễm Nhiễm. Nhóc tên là gì?” Tiểu Viễn ra vẻ người lớn nói.
“Em tên là Lâm Lạc.” Lâm Lạc nói qua tên của mình.”Anh, còn anh thì sao?”
Được, Lâm Lạc, tao sẽ nhớ kỹ nhóc.
“Anh tên là Tiêu Viễn, trường tiểu học của đại học C, năm thứ hai.”
“Em mới lên lớp mầm.”
Lâm Lạc không biết, chính từ ngày đó, cái người nó gọi là anh Tiểu Viễn đã coi nó là kẻ địch. Ai bảo cái thằng nhóc này dám hôn em gái nhỏ nó thương yêu đây?
Cho dù thời gian thay đổi, chúng ta vẫn luôn ở đây.
Hiện tại Tiêu Thanh Dương và vợ cũng đã về nước, bắt đầu phát triển công ty ở thị trường trong nước. Phần lớn thời gian Tiểu Viễn ở nhà cô, điều này cũng giúp nuôi dưỡng tình cảm của cậu bé và em gái nhỏ.
Lúc Nhiễm Nhiễm đầy tháng, Trình gia tổ chức một bữa tiệc rượu đầy tháng long trong ở khách sạn. Hôm đó tiểu cô nương được mẹ mặc quần áo lộng lẫy xuất hiện trước mắt mọi người, đứa bé này là sự kết hợp hài hòa giữa ba mẹ nó, dáng dấp tinh xảo mà hoàn mỹ. Vừa xuất hiện đã làm cho thân hữu (người thân, bạn bè) yêu thích không buông tay.
Tiểu Viễn vẫn canh giữ ở bên cạnh em gái, quyết không cho bất kỳ kẻ nào hôn em gái nó. Lúc này, một dì xinh đẹp dắt một bé trai mặc tây trang đi tới, “Lâm Lạc, hãy nhìn em gái nhỏ đáng yêu của chúng ta nè.”
Bé trai vừa tới gần Nhiễm Nhiễm, ngay lập tức Tiểu Viễn tràn đầy cảnh giác.
“Mẹ, con muốn bế em gái.”
Tiểu Viễn trợn to hai mắt, nét mặt kia như muốn nói, người bạn nhỏ, cậu hãy đứng một bên đi.
“Con còn bé quá, chưa bế em được.” Người phụ nữ dịu dàng nói.
Bé trai đảo tròn mắt, “Mẹ, vậy thì con hôn em gái nhé, em gái nhỏ thật đáng yêu.” Nói xong, cậu bé cúi người hôn bẹp một cái lên khóe miệng Nhiễm Nhiễm ngay trước mặt công chúng. Nụ hôn đầu của cô bé cứ thế mất toy.
Tiểu Viễn thấy thế há to miệng kêu lên, một phát kéo lấy tay thằng bé, “Hư hỏng! Dám hôn em gái tao! Đánh mày!” Tiểu Viễn quơ múa quả đấm nhỏ kêu gào.
“Tiểu Viễn, không thể như vậy.” Thanh Thử vội vàng ngăn cản.
“Cô, nó dám hôn em gái!” Tiểu Viễn tức giận.
Thanh Thử vội vàng trấn an Tiểu Viễn, “Chị Cố, thật xin lỗi, đây là cháu trai em.” Ánh mắt Thanh Thử rơi vào trên người bé trai trên, “Đây là con trai của chị và thầy Lâm ư! Thật là đẹp trai! Rất giống thầy Lâm.”Cố Thanh bật cười một tiếng, sờ sờ bả vai con trai, “Nó bướng bỉnh lắm, Lâm Lạc mau chào đi con.”
“Dì khỏe ạ.” Lâm Lạc lễ phép chào.
“Tiểu Viễn, cháu đưa em trai đi chơi có được không?” Thanh Thử khuyên nhủ.
“Không được.” Tiểu Viễn buồn bực nói.
Lâm Lạc cũng đứng lỳ ra, “Cháu cũng không muốn đi chơi, cháu muốn ở gần em gái cơ. Dì, em gái nhỏ tên gọi là gì?”
“Em gái tên là Trình Nhiễm, nhũ danh là Nhiễm Nhiễm. Nhóc tên là gì?” Tiểu Viễn ra vẻ người lớn nói.
“Em tên là Lâm Lạc.” Lâm Lạc nói qua tên của mình.”Anh, còn anh thì sao?”
Được, Lâm Lạc, tao sẽ nhớ kỹ nhóc.
“Anh tên là Tiêu Viễn, trường tiểu học của đại học C, năm thứ hai.”
“Em mới lên lớp mầm.”
Lâm Lạc không biết, chính từ ngày đó, cái người nó gọi là anh Tiểu Viễn đã coi nó là kẻ địch. Ai bảo cái thằng nhóc này dám hôn em gái nhỏ nó thương yêu đây?
Cho dù thời gian thay đổi, chúng ta vẫn luôn ở đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.