Chương 39
Nguyễn Thu Hương
07/08/2020
Ông Sơn chăm chăm nhìn bóng dáng trước mặt, bóng dáng quen thuộc ấy, sợ rằng cả đời ông cũng không thể quên được.
Con Vy bị cô doạ cho khiếp vía, mặt mũi xám xịt lại, mặt cắt không còn giọt máu. Thế nhưng, nó vẫn mạnh mồm gào lên:
“ Bố mẹ thấy chưa, chị ta định giết con đấy. Bố mẹ báo công an đi, chị ta bị điên rồi đấy.”
Tuyết gắt gao nhìn con Vy, đôi mắt vốn trong veo ngày nào giờ tràn đầy thù hận. Hơi thở cô càng lúc càng mạnh hơn, đến mức Bà Sử phải sợ hãi ôm chặt lấy cô. Bà Sử ôm lấy cô, nhẹ nhàng hỏi:
“ Có chuyện gì vậy? Nó đã nói gì với con? Rốt cuộc nó và con đã thì thầm nói chuyện gì? Tại sao con lại trở lên điên loạn như vậy?”
Cái siết tay của Bà Sử khiến cho cô thả lỏng hơn vài phần, khoé miệng cô giật giật, rồi lập tức bật khóc thành tiếng:
“ Chính nó là người đã giết con của con.”
Bờ môi xinh đẹp vừa nói ra, mọi người ai nấy cũng đều chết lặng. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía con Vy. Con Vy nhận thấy ánh mắt mọi người nhìn mình, thì trong lòng đột nhiên hoảng sợ. Nó lập tức phủ nhận:
“ Nói dối, chị nói dối. Tôi làm sao giết con chị được.”
“ Mày còn nói à? Ban nãy chính miệng mày thừa nhận, mày có gan giết con tao thì sao mày lại không dám đánh mẹ tao. Chính miệng mày đã thừa nhận, mày xay nhuyễn rau ngót và những thực phẩm có hại cho bà bầu, rồi đổ vào thuốc của tao cho tao uống để sảy thai. Mày có gan làm tại sao lại không có gan dám nhận??? Mày có còn là con người không? Rốt cuộc tao vẫn không hiểu vì sao mày lại ghét tao đến thế? Vì sao mày lại rắp tâm hại chết cháu mình. Tại sao mày lại làm như vậy hả???”
Bị cô vạch trần mọi tội lỗi, con Vy hét lên:
“ Chị đừng có điên rồ nữa. Tôi đâu có làm cái chuyện điên rồ như thế? Con chị chính là cháu tôi, làm sao tôi có thể hại cháu mình được?”
“ Mày thích thì mày vẫn hại được đấy thôi.”
Tuyết nói xong, liền thở hắt ra một tiếng, sau đó mới tiếp tục nói tiếp:
“ Tội của mày, có chết hàng trăm lần cũng không rửa hết tội. Loại ngừoi độc ác như mày, nhất định sẽ bị báo ứng sớm. Còn anh Nam, nếu anh đã vì cô ta mà đánh em, lại còn qua lại với cô ta như vậy, em nghĩ là duyên của chúng ta cũng đã hết rồi. Sống trong một gia đình mà một mình em phải đấu tranh thì em không làm được, em mệt rồi, mình dừng lại thôi.”
Hai tay Tuyết nắm chặt, ánh mắt kiên định nhìn anh, Nam từ đầu đến cuối vẫn giữ im lặng. Ông Sơn đứng bên ngoài nghe hết thảy mọi chuyện, liền lên tiếng:
“ Xin lỗi vì bố con tôi đã nghe hết câu chuyện của hai gia đình. Hôm nay, tôi đưa con Vân đến là cũng muốn nói rõ ràng mọi chuyện.”
Ông Sơn vừa dứt lời, thì toàn bộ mọi người đều đồng loạt quay đầu lại, và người ngạc nhiên nhất ở đây chính là Bà Sử. Bà Sử và Ông Sơn bốn mắt nhìn nhau, trong đáy mắt xuất hiện vài tia phức tạp. Thế nhưng, trong lòng Ông Sơn lại tràn ngập hạnh phúc, ông hạnh phúc vì sau bao năm cuối cùng cũng tìm được bà. Cuối cùng cũng có thể gặp lại bà, như vậy, tâm nguyện cuối đời của ông cũng sắp được thực hiện.
Con Vân và Ông Sơn tiến đến lại gần hơn, ông Sơn lại được dịp nhìn Bà Sử rõ hơn. Bao nhiêu năm trôi qua, người phụ nữ ấy vẫn xinh đẹp, duyên dáng như vậy, chỉ có điều, bàn tay đã đầy những vết chai sạn, thô ráp hơn, gương mặt cũng thêm vài phần khắc khổ.
“ Là em???”
Bà Sử nở nụ cười nhẹ nhàng, trong mát như gió xuân:
“ Vâng, là em.”
Ông Sơn liếc mắt sang nhìn cô và Ông Lía, ông Sơn lập tức nhận ra cô chính là người ông đã gặp ở nhà hàng hôm đó.
“ Đây là?”
“ Đây là con gái và bố của các con em.”
Lời Bà Sử nói khiến cho Ông Sơn chết sững. Ông ngây người một lúc lâu, hèn gì, cô lại giống Bà Sử đến như vậy.
Thế nhưng, nhìn kĩ lại, một nét giống bố cô cũng không có, trong lòng ông đột nhiên dâng lên một cảm giác mất mát lớn.
Con Vân đứng bên cạnh liền lên tiếng:
" Báo chí viết chuyện về con và anh Nam rầm rộ quá. Con và bố con sang đây để tìm cách giải quyết."
Nam nhìn sang con Vân, anh định mở miệng nói gì đó, nhưng con Vân lại nhanh miệng lên tiếng trước:
" Con với anh Nam là thật lòng yêu nhau và muốn đến với nhau. Bởi vì dù có ở cùng chị Tuyết, thì chị Tuyết cũng không thể sinh con cho anh Nam được nữa."
Bà Sử nghe con Vân nói xong, suýt chút nữa thì đứng không vững. Những lời con Vân nói cũng chính là một cú sốc cho tất cả mọi người.
Tuyết vẫn im lặng, cô nhắm nghiền hai mắt lại, khoé miệng giương lên nhàn nhạt. Ngày hôm nay, có lẽ sẽ là một ngày mà cả đời này cô không thể quên. Một ngày đau đớn nhất, một ngày mà chỉ cần một ngày cô còn sống, mãi mãi cô sẽ chẳng thể quên.
Bà Sử lắp bắp, nước mắt chảy dài hai bên má:
" Có thật không con."
Tuyết từ đầu đến cuối vẫn giữ thái độ im lặng, rồi hướng phía mẹ mình, nhẹ nhàng gật đầu.
Bà Sử đến lúc này đã không giữ được bình tĩnh. Hai chân bà run run không đứng vững, cứ thế ngã xuống dưới sàn nhà, tay bà cuộn thành nắm đấm, không ngừng đấm vào ngực mình:
" Ông trời ơi, kiếp trước tôi đã gây ra tội ác gì mà sao ông lại đối xử với con gái tôi như vậy. Nếu tôi gây tội gì thì cứ trừng phạt tôi đây này. Đừng có trừng phạt con gái tôi."
" Mẹ, mẹ dừng lại đi. Mẹ đừng như vậy mà, con xin mẹ."
Tuyết giữ lấy tay Bà Sử, ôm chầm lấy mẹ mình. Ông Sơn đứng bên cạnh, nhìn thấy bà đau khổ như vậy, cũng chỉ biết quay mặt sang một bên.
Ông Thắng thở mạnh một tiếng, nhìn anh, giọng nói lạnh lùng:
" Giờ anh định như thế nào?"
Anh bỏ lơ câu hỏi của Ông Thắng, quay sang phía cô hỏi:
" Em định như thế nào?"
Tuyết không chút do dự, thẳng thừng trả lời:
" Tôi muốn li hôn."
Con Vy bị cô doạ cho khiếp vía, mặt mũi xám xịt lại, mặt cắt không còn giọt máu. Thế nhưng, nó vẫn mạnh mồm gào lên:
“ Bố mẹ thấy chưa, chị ta định giết con đấy. Bố mẹ báo công an đi, chị ta bị điên rồi đấy.”
Tuyết gắt gao nhìn con Vy, đôi mắt vốn trong veo ngày nào giờ tràn đầy thù hận. Hơi thở cô càng lúc càng mạnh hơn, đến mức Bà Sử phải sợ hãi ôm chặt lấy cô. Bà Sử ôm lấy cô, nhẹ nhàng hỏi:
“ Có chuyện gì vậy? Nó đã nói gì với con? Rốt cuộc nó và con đã thì thầm nói chuyện gì? Tại sao con lại trở lên điên loạn như vậy?”
Cái siết tay của Bà Sử khiến cho cô thả lỏng hơn vài phần, khoé miệng cô giật giật, rồi lập tức bật khóc thành tiếng:
“ Chính nó là người đã giết con của con.”
Bờ môi xinh đẹp vừa nói ra, mọi người ai nấy cũng đều chết lặng. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía con Vy. Con Vy nhận thấy ánh mắt mọi người nhìn mình, thì trong lòng đột nhiên hoảng sợ. Nó lập tức phủ nhận:
“ Nói dối, chị nói dối. Tôi làm sao giết con chị được.”
“ Mày còn nói à? Ban nãy chính miệng mày thừa nhận, mày có gan giết con tao thì sao mày lại không dám đánh mẹ tao. Chính miệng mày đã thừa nhận, mày xay nhuyễn rau ngót và những thực phẩm có hại cho bà bầu, rồi đổ vào thuốc của tao cho tao uống để sảy thai. Mày có gan làm tại sao lại không có gan dám nhận??? Mày có còn là con người không? Rốt cuộc tao vẫn không hiểu vì sao mày lại ghét tao đến thế? Vì sao mày lại rắp tâm hại chết cháu mình. Tại sao mày lại làm như vậy hả???”
Bị cô vạch trần mọi tội lỗi, con Vy hét lên:
“ Chị đừng có điên rồ nữa. Tôi đâu có làm cái chuyện điên rồ như thế? Con chị chính là cháu tôi, làm sao tôi có thể hại cháu mình được?”
“ Mày thích thì mày vẫn hại được đấy thôi.”
Tuyết nói xong, liền thở hắt ra một tiếng, sau đó mới tiếp tục nói tiếp:
“ Tội của mày, có chết hàng trăm lần cũng không rửa hết tội. Loại ngừoi độc ác như mày, nhất định sẽ bị báo ứng sớm. Còn anh Nam, nếu anh đã vì cô ta mà đánh em, lại còn qua lại với cô ta như vậy, em nghĩ là duyên của chúng ta cũng đã hết rồi. Sống trong một gia đình mà một mình em phải đấu tranh thì em không làm được, em mệt rồi, mình dừng lại thôi.”
Hai tay Tuyết nắm chặt, ánh mắt kiên định nhìn anh, Nam từ đầu đến cuối vẫn giữ im lặng. Ông Sơn đứng bên ngoài nghe hết thảy mọi chuyện, liền lên tiếng:
“ Xin lỗi vì bố con tôi đã nghe hết câu chuyện của hai gia đình. Hôm nay, tôi đưa con Vân đến là cũng muốn nói rõ ràng mọi chuyện.”
Ông Sơn vừa dứt lời, thì toàn bộ mọi người đều đồng loạt quay đầu lại, và người ngạc nhiên nhất ở đây chính là Bà Sử. Bà Sử và Ông Sơn bốn mắt nhìn nhau, trong đáy mắt xuất hiện vài tia phức tạp. Thế nhưng, trong lòng Ông Sơn lại tràn ngập hạnh phúc, ông hạnh phúc vì sau bao năm cuối cùng cũng tìm được bà. Cuối cùng cũng có thể gặp lại bà, như vậy, tâm nguyện cuối đời của ông cũng sắp được thực hiện.
Con Vân và Ông Sơn tiến đến lại gần hơn, ông Sơn lại được dịp nhìn Bà Sử rõ hơn. Bao nhiêu năm trôi qua, người phụ nữ ấy vẫn xinh đẹp, duyên dáng như vậy, chỉ có điều, bàn tay đã đầy những vết chai sạn, thô ráp hơn, gương mặt cũng thêm vài phần khắc khổ.
“ Là em???”
Bà Sử nở nụ cười nhẹ nhàng, trong mát như gió xuân:
“ Vâng, là em.”
Ông Sơn liếc mắt sang nhìn cô và Ông Lía, ông Sơn lập tức nhận ra cô chính là người ông đã gặp ở nhà hàng hôm đó.
“ Đây là?”
“ Đây là con gái và bố của các con em.”
Lời Bà Sử nói khiến cho Ông Sơn chết sững. Ông ngây người một lúc lâu, hèn gì, cô lại giống Bà Sử đến như vậy.
Thế nhưng, nhìn kĩ lại, một nét giống bố cô cũng không có, trong lòng ông đột nhiên dâng lên một cảm giác mất mát lớn.
Con Vân đứng bên cạnh liền lên tiếng:
" Báo chí viết chuyện về con và anh Nam rầm rộ quá. Con và bố con sang đây để tìm cách giải quyết."
Nam nhìn sang con Vân, anh định mở miệng nói gì đó, nhưng con Vân lại nhanh miệng lên tiếng trước:
" Con với anh Nam là thật lòng yêu nhau và muốn đến với nhau. Bởi vì dù có ở cùng chị Tuyết, thì chị Tuyết cũng không thể sinh con cho anh Nam được nữa."
Bà Sử nghe con Vân nói xong, suýt chút nữa thì đứng không vững. Những lời con Vân nói cũng chính là một cú sốc cho tất cả mọi người.
Tuyết vẫn im lặng, cô nhắm nghiền hai mắt lại, khoé miệng giương lên nhàn nhạt. Ngày hôm nay, có lẽ sẽ là một ngày mà cả đời này cô không thể quên. Một ngày đau đớn nhất, một ngày mà chỉ cần một ngày cô còn sống, mãi mãi cô sẽ chẳng thể quên.
Bà Sử lắp bắp, nước mắt chảy dài hai bên má:
" Có thật không con."
Tuyết từ đầu đến cuối vẫn giữ thái độ im lặng, rồi hướng phía mẹ mình, nhẹ nhàng gật đầu.
Bà Sử đến lúc này đã không giữ được bình tĩnh. Hai chân bà run run không đứng vững, cứ thế ngã xuống dưới sàn nhà, tay bà cuộn thành nắm đấm, không ngừng đấm vào ngực mình:
" Ông trời ơi, kiếp trước tôi đã gây ra tội ác gì mà sao ông lại đối xử với con gái tôi như vậy. Nếu tôi gây tội gì thì cứ trừng phạt tôi đây này. Đừng có trừng phạt con gái tôi."
" Mẹ, mẹ dừng lại đi. Mẹ đừng như vậy mà, con xin mẹ."
Tuyết giữ lấy tay Bà Sử, ôm chầm lấy mẹ mình. Ông Sơn đứng bên cạnh, nhìn thấy bà đau khổ như vậy, cũng chỉ biết quay mặt sang một bên.
Ông Thắng thở mạnh một tiếng, nhìn anh, giọng nói lạnh lùng:
" Giờ anh định như thế nào?"
Anh bỏ lơ câu hỏi của Ông Thắng, quay sang phía cô hỏi:
" Em định như thế nào?"
Tuyết không chút do dự, thẳng thừng trả lời:
" Tôi muốn li hôn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.