Chương 3
Nguyễn Thu Hương
05/08/2020
Cả người con Nga như chết lặng trước lời nói của bác sĩ. Nó tựa lưng vào tường, ngồi sụp xuống đất. Gương mặt thất thần nhìn vào bên trong, hai hàng nước mắt chảy dài hai bên má nó. Nó thương con bạn mình, hai đứa thân với nhau từ năm cấp hai. Vốn dĩ tưởng rằng nó lấy được anh Nam sẽ sung sướng, ai ngờ lại khổ như thế này. Rồi lúc Tuyết tỉnh dậy, biết con mình không còn, cô sẽ như thế nào?
Tranh thủ cô biến mất, cả gia đình không ai liên lạc được với cô. Con Vy vốn dĩ cũng không ưa cô, liền thừa nước đục thả câu:
" Mẹ kiểm tra lại đồ đạc đi. Ai biết được chị ta lại trộm đồ gì đem đi bán. Sợ quá không dám về nhà."
" Mẹ không ưa nó. Nhưng nó cũng không đến mức độ ý."
" Hừ. Mẹ đừng coi thường bọn dân tộc như nó. Con tin chắc là nó bỏ bùa anh Nam nhà mình. Con nghe bạn con kể, mấy đứa dân tộc mà lấy được trai thành phố toàn chơi bùa hết đấy. Hôm nào anh Nam về, mẹ phải đưa anh ấy đi coi thầy xem thế nào. Chứ con thấy, gái phố thiếu gì đứa xinh, con nhà giàu đâu. Sao anh Nam cứ phải đâm đầu vào một đứa dân tộc như nó."
Bà Hoa im lặng, ánh mắt híp lại nhìn ra khoảng không trước mặt. Lời con Vy nói cũng có lý, đợi thằng Nam đi công tác về, bà nhất định phải đưa nó đi coi bói xem thế nào.
" Mẹ đi ngủ đi. Kệ chị ta, chị ta có chân đi thì tự có chân về. Mẹ gọi điện chị ta cũng có thèm nghe điện thoại mẹ đâu. Vì trong mắt chị ta, mẹ cũng không là gì."
Mỗi lời con Vy nói đều như đổ thêm dầu vào chảo lửa khiến cho chảo lửa ấy càng cháy mạnh. Bà Hoa không nhịn được liền gọi điện cho con trai:
" Con Tuyết nó đi đâu mà nửa đêm rồi chưa về đấy con."
" Vợ con không có nhà ạ.?"
" Ừ. Mẹ gọi nó còn không thèm nghe máy mẹ. Con về mà dạy lại vợ con đi. Thứ con dâu gì đâu mất dạy, sáng con Vy nói nó có mấy câu mà bỏ đi mất hút."
Nam nghe mẹ mình nói liền tắt máy, anh bấm số gọi cô, dù cho anh có gọi đến cả chục cuộc, đầu dây bên kia chỉ là những tiếng " Tút" dài khó chịu.
Nam đứng ngồi không yên, cả đêm anh trằn trọc không ngủ được. Chỉ nghĩ đến cô đang bầu hơn 7 tháng, đêm hôm cô vác bụng bầu đi đâu được, liệu cô có làm sao không? Hàng loạt những câu hỏi bủa vây xung quanh anh, khiến cho anh đứng ngồi không yên.
Sáng sớm hôm sau, vẫn không liên lạc được với cô. Mẹ anh cũng nói cô chưa về, Nam không nhịn được mà đặt vé máy bay về thành phố gấp, mặc kệ cho chuyến công tác vẫn chưa kết thúc. Nếu cô có mệnh hệ gì, anh sẽ hối hận cả đời.
" Vợ con vẫn chưa về à mẹ.?"
Nam bất ngờ mở cửa vào khiến cho Bà Hoa giật mình. Bà nhìn con trai mình lắp bắp:
" Chưa, chưa về."
Anh chạy thẳng lên phòng, quần áo cô vẫn nguyên vẹn, tất cả đồ đạc vẫn y nguyên như lúc anh mới đi. Nam đưa mắt liếc một vòng, điện thoại cô để trên bàn trang điểm, màn hình đã tắt ngúm từ bao giờ. Vậy cô có thể đi đâu được.
Bà Hoa thấy anh chạy lên phòng liền chạy theo sau, con Vy đứng đằng sau Bà Hoa từ bao giờ lên tiếng:
" Chị ta mang đồ đi à anh?"
" Mày im đi. Sao cái gì mày cũng nói được thế?"
Ánh mắt anh giận dữ nhìn con Vy. Đôi đồng tử con Vy co lại, lùi về phía sau hai bước, lấp sau Bà Hoa.
" Sao rồi con?"
" Không tự dưng mà vợ con biến mất như vậy, trong khi đồ đạc vẫn còn nguyên vẹn. Con đang sạc điện thoại Tuyết, xem ngày hôm qua có gọi cho những ai."
Nghe đến đó, gương mặt Bà Hoa trở nên biến sắc. Sống lưng Bà Hoa lạnh toát, mồ hôi từ hai lòng bàn tay bắt đầu rịn ra.
Lúc cô tỉnh dậy, cả người truyền đến một trận đau nhức, cô nhăn mày nhìn xung quanh. Mùi thuốc sát trùng của bệnh viện sộc vào mũi cô khiến cô vô cùng khó chịu.
" Mày tỉnh rồi à.?" Con Nga thấy cô ngọ nguậy liền chạy tới.
" Bác sĩ nói tao bị sao.?"
Con Nga nhìn cô im lặng không nói gì, bởi chính bản thân nó cũng không biết nên nói gjf với cô. Thấy con Nga im lặng, trong lòng cô xuất hiện một sự lo lắng nhẹ. Bàn tay trắng nõn bất giác sờ lên bụng, một mảng hoảng sợ lan tràn khắp gương mặt. Giọng nói hoang mang vang lên:
" Sao bụng tao lại phẳng lì như vậy? Tao sinh rồi hả? Vậy con tao đâu.?"
Khoé mắt con Nga rưng rưng, nó giữ lấy hai vai cô, nghẹn ngào:
" Mày phải bình tĩnh nghe tao nói."
" Chuyện gì, con tao đâu?"
" Mày bị vỡ ối, sinh non. Vì không cấp cứu kịp thời, nên đứa bé không giữ được."
Những lời con Nga nói như một nhát dao đâm trí mạng cô. Tuyết lắc lắc đầu, gào lên:
" Không, không thể được. Mày nói dối tao đúng không?"
" Tao biết mày khó mà chấp nhận được. Nhưng đây là sự thật."
Con Nga vừa nói vừa khóc, nó hiểu cái cảm giác đau đớn ấy của Tuyết. Cái cảm giác trái tim như bị bóp chặt lại, cả sự sống như bị dần rút mòn.
Nam vẫn chăm chú nhìn màn hình điện thoại, ngón tay lướt tìm các cuộc gọi gần nhất. Anh quay sang nhìn Bà Hoa:
" Ở nhà có chuyện gì? Tại sao hôm qua vợ con gọi mẹ nhiều như vậy mà mẹ không nghe máy???"
" Mẹ...mẹ không thấy cuộc gọi nhỡ nào cả."
Nam " Hừ" một tiếng, rồi bấm số gọi cho con Nga. Đầu dây bên kia vừa nghe máy, anh đã lo lắng hỏi:
" Anh Nam đây, hôm qua vợ anh gọi cho em. Em biết Tuyết đang ở đâu không?"
Con Nga do dự một lúc, quay sang nhìn cô đang đau khổ thu mình ngồi một góc, liền đem hết thảy mọi chuyện kể cho Nam nghe. Mỗi câu con Nga nói là mỗi lần trái tim anh nhói lên từng đợt, bàn tay anh siết chặt điện thoại, ánh mắt giận dữ nhìn mẹ mình. Rốt cuộc, anh đã gây ra chuyện gì, mà lại khiến vợ anh đau khổ như vậy.
" Sao rồi con.?" Bà Hoa lo lắng hỏi.
"...."
Anh nhìn Bà Hoa không nói gì, đi thẳng đến bệnh viện. Hình ảnh người phụ nữ nhỏ bé ngồi thu mình một góc giường, bờ vai run lên bần bật. Anh gật đầu với con Nga, nhẹ nhàng tiến đến ôm lấy cô. Nhận thấy bờ vai quen thuộc, Tuyết ngẩng đầu lên nhìn anh, khóc lớn:
" Con mình không còn nữa rồi."
Anh " Ừ" nhẹ một tiếng, siết chặt lấy cô vào trong lòng mình.
Sáng hôm sau, anh đưa cô về nhà, vì là ngày nghỉ nên Ông Thắng, Bà Hoa cả con Vy cũng đều ở nhà. Nhìn thấy anh dìu cô vào trong nhà, con Vy liền lên tiếng:
" Chị không có mồm à? Bố mẹ ở nhà mà cũng không thèm chào."
" Vợ con mệt, con xin phép đưa vợ con lên phòng."
Nam nhìn bố mẹ mình nói, con Vy đứng bên cạnh bĩu môi:
" Dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về nha anh Nam. Anh đừng chiều vợ anh quá, rồi có ngày chị ta trèo lên đầu anh ngồi đấy."
" Không phải việc của mày. Im đi."
" Em việc gì phải im. Thứ đàn bà có chồng rồi, sắp làm mẹ đến nơi mà còn bỏ đi hôm sau mới về. Đúng là thứ lăng loàn."
Tuyết mệt mỏi liếc ánh mắt nhìn con Vy. Cô hận, hận không thể bóp chết nó ngay lúc này. Đúng là miệng chó không phun được ngà voi mà.
" Chát." Một tiếng bạt tai rơi vào trên gương mặt xinh đẹp của con Vy. Cái tát mạnh đến nỗi ngay lập tức hằn rõ năm ngón tay trên mặt nó, Nam nhìn nó lạnh lùng:
" Tao cấm mày xúc phạm Tuyết. Mày không biết gì thì im mồm lại. Đừng để tao thấy mày xúc phạm vợ tao lần nữa. Đến lúc đó, không phải chỉ là một cái tát này thôi đâu."
Con Vy đưa tay lên ôm lấy má, nó quay sang Bà Hoa:
" Mẹ nhìn thấy chưa? Chỉ vì nó mà anh ấy đánh con. Từ khi nó về, cái nhà này loạn rồi."
" Mau xin lỗi chị dâu con đi."
" Con không xin lỗi chị ta. Loại người vô giáo dục như chị ta không xứng đáng là chị dâu con."
" Mày....mày có biết Tuyết đi đâu không mà mở mồm ra nói thế? Vợ tao bị vỡ ối, sinh non đấy. Trong khi đó gọi điện cho mẹ thì không nghe. Giờ thì hay rồi, mẹ cũng chẳng còn cháu nội nữa đâu."
Bà Hoa nghe anh nói thì giật mình, thất thần vài giây, bàn tay nắm chặt vào thành ghế, rất lâu sau cũng không có đứng dậy.
Con Vy nghe xong, ánh mắt nó loé lên vài tia tức giận, nó nhảy bổ vào, xô ngã cô, ngón tay trỏ chỉ vào mặt cô mà nói:
" Chị nói đi. Vốn dĩ cái thai đó không phải là của anh trai tôi. Là chị cài bẫy, bắt anh trai tôi phải đổ vỏ. Rồi bây giờ chị bày kế, cố tình sinh non, để không cứu được đứa bé. Không làm xét nghiệm được ADN, có đúng không? Hay cho một kế hoạch hoàn hảo của chị che mắt cả gia đình tôi. Ai bảo dân tộc các chị là ngu, người dân tộc như chị mới cáo già đấy."
Nỗi đau mất con còn chưa nguôi ngoai, lại thêm những lời nói của con Vy khiến cho cô không thể chịu được. Hoá ra, mọi người đều hoài nghi cô, đều nghĩ rằng cô bày mưu tính kế để được bước vào cái nhà này. Nực cười thật, khoé miệng cô giương lên nụ cười yếu ớt, nhàn nhạt nói:
" Được, nếu cô đã nói vậy. Tôi sẽ đi khỏi cái nhà này."
Tranh thủ cô biến mất, cả gia đình không ai liên lạc được với cô. Con Vy vốn dĩ cũng không ưa cô, liền thừa nước đục thả câu:
" Mẹ kiểm tra lại đồ đạc đi. Ai biết được chị ta lại trộm đồ gì đem đi bán. Sợ quá không dám về nhà."
" Mẹ không ưa nó. Nhưng nó cũng không đến mức độ ý."
" Hừ. Mẹ đừng coi thường bọn dân tộc như nó. Con tin chắc là nó bỏ bùa anh Nam nhà mình. Con nghe bạn con kể, mấy đứa dân tộc mà lấy được trai thành phố toàn chơi bùa hết đấy. Hôm nào anh Nam về, mẹ phải đưa anh ấy đi coi thầy xem thế nào. Chứ con thấy, gái phố thiếu gì đứa xinh, con nhà giàu đâu. Sao anh Nam cứ phải đâm đầu vào một đứa dân tộc như nó."
Bà Hoa im lặng, ánh mắt híp lại nhìn ra khoảng không trước mặt. Lời con Vy nói cũng có lý, đợi thằng Nam đi công tác về, bà nhất định phải đưa nó đi coi bói xem thế nào.
" Mẹ đi ngủ đi. Kệ chị ta, chị ta có chân đi thì tự có chân về. Mẹ gọi điện chị ta cũng có thèm nghe điện thoại mẹ đâu. Vì trong mắt chị ta, mẹ cũng không là gì."
Mỗi lời con Vy nói đều như đổ thêm dầu vào chảo lửa khiến cho chảo lửa ấy càng cháy mạnh. Bà Hoa không nhịn được liền gọi điện cho con trai:
" Con Tuyết nó đi đâu mà nửa đêm rồi chưa về đấy con."
" Vợ con không có nhà ạ.?"
" Ừ. Mẹ gọi nó còn không thèm nghe máy mẹ. Con về mà dạy lại vợ con đi. Thứ con dâu gì đâu mất dạy, sáng con Vy nói nó có mấy câu mà bỏ đi mất hút."
Nam nghe mẹ mình nói liền tắt máy, anh bấm số gọi cô, dù cho anh có gọi đến cả chục cuộc, đầu dây bên kia chỉ là những tiếng " Tút" dài khó chịu.
Nam đứng ngồi không yên, cả đêm anh trằn trọc không ngủ được. Chỉ nghĩ đến cô đang bầu hơn 7 tháng, đêm hôm cô vác bụng bầu đi đâu được, liệu cô có làm sao không? Hàng loạt những câu hỏi bủa vây xung quanh anh, khiến cho anh đứng ngồi không yên.
Sáng sớm hôm sau, vẫn không liên lạc được với cô. Mẹ anh cũng nói cô chưa về, Nam không nhịn được mà đặt vé máy bay về thành phố gấp, mặc kệ cho chuyến công tác vẫn chưa kết thúc. Nếu cô có mệnh hệ gì, anh sẽ hối hận cả đời.
" Vợ con vẫn chưa về à mẹ.?"
Nam bất ngờ mở cửa vào khiến cho Bà Hoa giật mình. Bà nhìn con trai mình lắp bắp:
" Chưa, chưa về."
Anh chạy thẳng lên phòng, quần áo cô vẫn nguyên vẹn, tất cả đồ đạc vẫn y nguyên như lúc anh mới đi. Nam đưa mắt liếc một vòng, điện thoại cô để trên bàn trang điểm, màn hình đã tắt ngúm từ bao giờ. Vậy cô có thể đi đâu được.
Bà Hoa thấy anh chạy lên phòng liền chạy theo sau, con Vy đứng đằng sau Bà Hoa từ bao giờ lên tiếng:
" Chị ta mang đồ đi à anh?"
" Mày im đi. Sao cái gì mày cũng nói được thế?"
Ánh mắt anh giận dữ nhìn con Vy. Đôi đồng tử con Vy co lại, lùi về phía sau hai bước, lấp sau Bà Hoa.
" Sao rồi con?"
" Không tự dưng mà vợ con biến mất như vậy, trong khi đồ đạc vẫn còn nguyên vẹn. Con đang sạc điện thoại Tuyết, xem ngày hôm qua có gọi cho những ai."
Nghe đến đó, gương mặt Bà Hoa trở nên biến sắc. Sống lưng Bà Hoa lạnh toát, mồ hôi từ hai lòng bàn tay bắt đầu rịn ra.
Lúc cô tỉnh dậy, cả người truyền đến một trận đau nhức, cô nhăn mày nhìn xung quanh. Mùi thuốc sát trùng của bệnh viện sộc vào mũi cô khiến cô vô cùng khó chịu.
" Mày tỉnh rồi à.?" Con Nga thấy cô ngọ nguậy liền chạy tới.
" Bác sĩ nói tao bị sao.?"
Con Nga nhìn cô im lặng không nói gì, bởi chính bản thân nó cũng không biết nên nói gjf với cô. Thấy con Nga im lặng, trong lòng cô xuất hiện một sự lo lắng nhẹ. Bàn tay trắng nõn bất giác sờ lên bụng, một mảng hoảng sợ lan tràn khắp gương mặt. Giọng nói hoang mang vang lên:
" Sao bụng tao lại phẳng lì như vậy? Tao sinh rồi hả? Vậy con tao đâu.?"
Khoé mắt con Nga rưng rưng, nó giữ lấy hai vai cô, nghẹn ngào:
" Mày phải bình tĩnh nghe tao nói."
" Chuyện gì, con tao đâu?"
" Mày bị vỡ ối, sinh non. Vì không cấp cứu kịp thời, nên đứa bé không giữ được."
Những lời con Nga nói như một nhát dao đâm trí mạng cô. Tuyết lắc lắc đầu, gào lên:
" Không, không thể được. Mày nói dối tao đúng không?"
" Tao biết mày khó mà chấp nhận được. Nhưng đây là sự thật."
Con Nga vừa nói vừa khóc, nó hiểu cái cảm giác đau đớn ấy của Tuyết. Cái cảm giác trái tim như bị bóp chặt lại, cả sự sống như bị dần rút mòn.
Nam vẫn chăm chú nhìn màn hình điện thoại, ngón tay lướt tìm các cuộc gọi gần nhất. Anh quay sang nhìn Bà Hoa:
" Ở nhà có chuyện gì? Tại sao hôm qua vợ con gọi mẹ nhiều như vậy mà mẹ không nghe máy???"
" Mẹ...mẹ không thấy cuộc gọi nhỡ nào cả."
Nam " Hừ" một tiếng, rồi bấm số gọi cho con Nga. Đầu dây bên kia vừa nghe máy, anh đã lo lắng hỏi:
" Anh Nam đây, hôm qua vợ anh gọi cho em. Em biết Tuyết đang ở đâu không?"
Con Nga do dự một lúc, quay sang nhìn cô đang đau khổ thu mình ngồi một góc, liền đem hết thảy mọi chuyện kể cho Nam nghe. Mỗi câu con Nga nói là mỗi lần trái tim anh nhói lên từng đợt, bàn tay anh siết chặt điện thoại, ánh mắt giận dữ nhìn mẹ mình. Rốt cuộc, anh đã gây ra chuyện gì, mà lại khiến vợ anh đau khổ như vậy.
" Sao rồi con.?" Bà Hoa lo lắng hỏi.
"...."
Anh nhìn Bà Hoa không nói gì, đi thẳng đến bệnh viện. Hình ảnh người phụ nữ nhỏ bé ngồi thu mình một góc giường, bờ vai run lên bần bật. Anh gật đầu với con Nga, nhẹ nhàng tiến đến ôm lấy cô. Nhận thấy bờ vai quen thuộc, Tuyết ngẩng đầu lên nhìn anh, khóc lớn:
" Con mình không còn nữa rồi."
Anh " Ừ" nhẹ một tiếng, siết chặt lấy cô vào trong lòng mình.
Sáng hôm sau, anh đưa cô về nhà, vì là ngày nghỉ nên Ông Thắng, Bà Hoa cả con Vy cũng đều ở nhà. Nhìn thấy anh dìu cô vào trong nhà, con Vy liền lên tiếng:
" Chị không có mồm à? Bố mẹ ở nhà mà cũng không thèm chào."
" Vợ con mệt, con xin phép đưa vợ con lên phòng."
Nam nhìn bố mẹ mình nói, con Vy đứng bên cạnh bĩu môi:
" Dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về nha anh Nam. Anh đừng chiều vợ anh quá, rồi có ngày chị ta trèo lên đầu anh ngồi đấy."
" Không phải việc của mày. Im đi."
" Em việc gì phải im. Thứ đàn bà có chồng rồi, sắp làm mẹ đến nơi mà còn bỏ đi hôm sau mới về. Đúng là thứ lăng loàn."
Tuyết mệt mỏi liếc ánh mắt nhìn con Vy. Cô hận, hận không thể bóp chết nó ngay lúc này. Đúng là miệng chó không phun được ngà voi mà.
" Chát." Một tiếng bạt tai rơi vào trên gương mặt xinh đẹp của con Vy. Cái tát mạnh đến nỗi ngay lập tức hằn rõ năm ngón tay trên mặt nó, Nam nhìn nó lạnh lùng:
" Tao cấm mày xúc phạm Tuyết. Mày không biết gì thì im mồm lại. Đừng để tao thấy mày xúc phạm vợ tao lần nữa. Đến lúc đó, không phải chỉ là một cái tát này thôi đâu."
Con Vy đưa tay lên ôm lấy má, nó quay sang Bà Hoa:
" Mẹ nhìn thấy chưa? Chỉ vì nó mà anh ấy đánh con. Từ khi nó về, cái nhà này loạn rồi."
" Mau xin lỗi chị dâu con đi."
" Con không xin lỗi chị ta. Loại người vô giáo dục như chị ta không xứng đáng là chị dâu con."
" Mày....mày có biết Tuyết đi đâu không mà mở mồm ra nói thế? Vợ tao bị vỡ ối, sinh non đấy. Trong khi đó gọi điện cho mẹ thì không nghe. Giờ thì hay rồi, mẹ cũng chẳng còn cháu nội nữa đâu."
Bà Hoa nghe anh nói thì giật mình, thất thần vài giây, bàn tay nắm chặt vào thành ghế, rất lâu sau cũng không có đứng dậy.
Con Vy nghe xong, ánh mắt nó loé lên vài tia tức giận, nó nhảy bổ vào, xô ngã cô, ngón tay trỏ chỉ vào mặt cô mà nói:
" Chị nói đi. Vốn dĩ cái thai đó không phải là của anh trai tôi. Là chị cài bẫy, bắt anh trai tôi phải đổ vỏ. Rồi bây giờ chị bày kế, cố tình sinh non, để không cứu được đứa bé. Không làm xét nghiệm được ADN, có đúng không? Hay cho một kế hoạch hoàn hảo của chị che mắt cả gia đình tôi. Ai bảo dân tộc các chị là ngu, người dân tộc như chị mới cáo già đấy."
Nỗi đau mất con còn chưa nguôi ngoai, lại thêm những lời nói của con Vy khiến cho cô không thể chịu được. Hoá ra, mọi người đều hoài nghi cô, đều nghĩ rằng cô bày mưu tính kế để được bước vào cái nhà này. Nực cười thật, khoé miệng cô giương lên nụ cười yếu ớt, nhàn nhạt nói:
" Được, nếu cô đã nói vậy. Tôi sẽ đi khỏi cái nhà này."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.