Chương 3: Một ngày trông trẻ cùng mỹ nam tự luyến
Phong Vy
02/04/2024
Năm cô 6 tuổi, anh 16 tuổi
“Cốc, cốc, cốc”
“Hoàng Triều qua chơi hả cháu?”
“Dạ, hôm nay ba mẹ đều đi vắng nên cháu qua ăn vạ nhà bác ạ.”
“Đứa trẻ ngoan, có gì mà ăn vạ chứ. Ngày nào cháu cũng sang đây chơi, bác sớm đã xem cháu như con gái rồi.”
“Hihi, anh Minh Trí đâu bác?”
“Nó đang ngủ trên phòng ấy. Hôm nay cuối tuần được nghỉ nên chắc lại nằm nướng rồi. Cháu ở lại chơi cẩn thận để ý nó cho bác nha, hôm nay các cũng có việc phải đi ra ngoài.”
“Dạ, bác cứ yên tâm giao anh ấy cho cháu. Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ ạ.”
“Đứa trẻ ngoan!”
Cuộc trò chuyện không dài không ngắn mới sáng sớm của Hoàng Triều và mẹ anh đã dự báo cho một ngày không mấy tốt đẹp đối với Minh Trí.
Sau khi tiễn mẹ anh rời đi, cô mới âm thầm nở một nụ cười tinh quái rồi chạy lon ton lên phòng của anh cùng với những âm mưu đã ấp ủ sẵn trong đầu từ lâu.
Vào phòng, nhìn thấy Minh Trí vẫn còn ngủ say khước thì cô mới bị sự cuốn hút bởi nhan sắc của anh làm cho ngẩn người.
Thầm nghĩ chồng tương lai mình đặc cọc không ngờ lúc ngủ lại đẹp trai thế này, cô quả thật không chọn nhầm.
Hoàng Triều nhẹ nhàng tiến đến gần Minh Trí, ngồi yên ngắm anh được một lát thì lại nẩy ra ý đồ xấu xa. Cô chạy đi lấy cần câu mèo mà huơ huơ vào mặt anh khiến anh khó chịu cau mày. Nhìn khuôn mặt điển trai đang đa biểu cảm thế cô vui lắm, cười khúc khích.
“Để xem anh làm thế nào mà ngủ yên đây, hehe.”
Cảm thấy làm ngứa không được cô nhanh trí đổi trò khác, đảo mắt xung quanh một lượt liền thấy ngay cây bút cọ trên bàn học của anh, tức khắc nhoẻn miệng cười xấu xa.
“Một con rùa…”
“Hai con rùa…”
“Ba con rùa…”
“Tất cả cùng chạy vòng tròn…”
“Là lá la là la..”
“Hihi, nếu mà cô giáo thấy bức tranh vẽ bằng mặt người của mình thế này chắc chắn sẽ được khen nhất lớp cho mà xem.”
Hoàng Triều sau khi dùng cọ vẽ mấy con rùa chạy vòng tròn trên mặt anh thì liền cười khúc khích.
“Ting” điện thoại anh bỗng sáng lên, tin nhắn ai đó gửi đến.
Minh Trí, tớ đến rồi! Cậu xuống đây đi!
Người gửi “Crush”.
“C r u s h? Là ai nhỉ?” Hoàng Triều thắc mắc.
Nghĩ không ra cô liền nhỏm người lên, nhìn ra cửa sổ xuống dưới sân thì thấy một chị gái xinh đẹp đang đứng đấy đợi.
“Ồ… hoá ra là người yêu hả?”
“Chồng tương lai của mình có người yêu?”
“Ủa ủa? Ủa gì dợ? Không ổn rồi!!!!”
Khi xác định được anh có người yêu rồi thì đầu cô như rối bời. Rõ ràng đã đặc cọc trước với mẹ chồng tương lai, ngày nào cũng để ý quan sát đến mà sao người ta lại có bạn gái rồi. Đứa trẻ lên sáu như cô ngồi khóc thút thít… nhưng không quá ba giây…
“Tại sao mình phải khóc nhỉ?”
“Chỉ là người yêu thôi mà..”
Cô tức giận liếc sang nhìn anh thì lại nẩy ra chủ ý xấu. Hừ, lần này cho anh mất mặt luôn cho biết. Hoàng Triều lấy hơi thật sâu rồi hét lớn vào tai anh:
“Anh Minh Trí!!!!”
“Dậy đi!!! Bạn gái đến rồi!!!”
Minh Trí bị cô hét vào tai như chấn động não, giật phắt người bật dậy hét lớn:
“Mẹ ơi! Cứu! Động đất rồi!!!”
“Cứu cái đầu anh! Động đất đâu ra, c r u s h anh đang đợi dưới nhà kìa.”
“Gì cơ?”
Nhìn theo hướng tay cô chỉ ra cửa sổ, thấy cô gái mà anh đơn phương đang đợi dưới chung cư thì vội vàng cầm túi đồ đặt trên bàn chạy đi, không hề để tâm chút gì đến sự tồn tại của Hoàng Triều nhỏ bé.
“Xì, nam nhân thối!” Cô bĩu môi giận dỗi tỏ ý chê bai.
Minh Trí tức tốc chạy nhanh xuống gặp crush, thấy người như đời nở hoa, cười tươi rạng rỡ.
“Đồ của cậu đây!”
“Cảm ơn nhé! Làm phiền cậu quá!”
“Hì hì, không có gì đâu.”
Cô gái đang vui vẻ thì khi ngẩn đầu nhìn anh liền không nhịn được mà bật cười khiến ai kia khó hiểu hỏi:
“Cậu cười gì thế?”
“Mặt cậu… haha…”
Cô gái không nói được, liền xoay cái gương trên xe ám chỉ anh hãy nhìn vào đó. Minh Trí cũng ngoan ngoãn soi mặt mình vào gương, khi biết sự thật thì mặt liền tối sầm lại.
Ba con rùa cùng dòng chữ: “Tôi là rùa! Một con rùa đẹp trai!”
Minh Trí lúc này đang load não xem chuyện gì đã xẩy ra với mình, không biết rằng ai lại to gan tới mức đó, rõ là trong nhà không có ai…
Khoan, dừng khoảng chừng là hai giây! Lúc nãy hình như có người gọi mình dậy?!
Nhìn lên cửa sổ phòng mình, anh liền thấy ngay khuôn mặt đắc ý của Hoàng Triều khiến Minh Trí tức run người mà hét lớn:
“Võ! Nữ! Hoàng! Triều!!!”
“Anh với em không đội trời chung!!!”
Cô bạn cười cười rồi vỗ vai anh.
“Nghe bảo đấy là vợ nhỏ của cậu hả? Ráng mà chăm sóc con nhà người ta cho cẩn thận nha. Tớ đi đây! Tạm biệt!”
“Ơ… ơ… không phải như cậu nghĩ đâu! Nghe tớ giải thích cái đã! Này..!!”
Bị crush hiểu nhầm khiến anh tức sôi máu, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy lên nhà hòng tìm cô trị tội.
“Võ Nữ Hoàng Triều!”
“Em bước ra đây cho anh!”
Cô nghe tiếng anh gọi liền nhanh chóng lủi thủi xuất hiện, trốn trong góc với bộ dáng tội nghiệp, đôi mắt cũng ngấn nước từ khi nào…
“Hức… anh quát em…”
“Bác trước khi đi đã bảo anh ở nhà chăm sóc cho em…”
“Mẹ em cũng gửi gắm em sang cho anh chăm một ngày…”
“Chỉ một ngày thôi mà anh cũng muốn bắt nạt em… hức…”
“Lần sau… hức… lần sau em không sang đây làm phiền anh với bạn gái thân mật nữa… hức…”
Bộ dáng khóc thút thít, hai má bánh bao đỏ ửng cùng đôi chân trần đi dưới sàn nhà của cô khiến anh mềm lòng, sót thương, không thể nào nổi giận được nữa.
Anh luýnh quýnh tay chân mà dỗ cô:
“Anh… anh… em nín đi…”
“Anh không quát em!”
“Anh không quát em nữa là được chứ gì?”
“Đừng khóc nữa!”
“Ngoan… đừng khóc…”
Mặc cho anh nói gì nói thì cô vẫn đứng chôn chân tại chỗ với bộ dạng uỷ khuất khiến người ta không thể nào không xót thương.
Quả thật là trẻ con khó dỗ mà.
Minh Trí xuống nước, quỳ một gối ngồi xuống, giang tay về phía Hoàng Triều, ân cần bảo:
“Nào, lại đây anh rùa đẹp trai dẫn em đi chơi. Có được không?”
“Đi ăn kem!”
Hoàng Triều mếu máo nhìn anh. Mới nói thế đã vội muốn đào của anh rồi. Haiz, trách thế nào được đây? Ai bảo cô là “vợ nhỏ” trong lời đồn của anh làm gì? Anh bất lực trả lời:
“Không được ăn kem, viêm họng.”
Cô rưng rưng nước mắt nũng nịu nhìn anh: “Chỉ một cây thôi, một cây thôi mà…”
“Một cây cũng không được.” Anh lắc đầu không đồng ý.
“Oa… anh Trí bắt nạt em… anh Trí không thương Triều nữa… oaaaaa…”
Bị anh từ chối thì cô liền khóc nháo lên khiến ai kia cũng phải bất lực toàn tập, hoảng loạn hết cả lên.
“Thôi được rồi! Một cây thì một cây. Chỉ được ăn một cây thôi đó. Ăn nhiều để rồi viêm vọng xong mẹ đánh anh là không có lần sau đâu.”
“Vâng ạ! Anh Minh Trí là tuyệt nhất! Anh Minh Trí đẹp trai nhất!”
Được anh đáp ứng cô liền nhanh chóng nhẩy cẩn lên ôm lấy cổ anh mà khen lấy khen để. Được cô khen làm anh cũng vui lắm, liền vểnh mặt lên kiêu ngạo.
“Tất nhiên là anh đẹp trai nhất rồi!”
Hoàng Triều thấy thế thì cười thầm trong bụng: “Tự luyến ghê!”
Vậy là cả ngày hôm đấy Minh Trí vì để dỗ được Hoàng Triều nên đã dẫn cô đi chơi khắp nơi, mua rất nhiều đồ ăn. Cô được một mẻ ăn uống thả ga mà không cần lo bị mẹ mắng. Anh tuy bị mất tiền nhưng một ngày đi chơi cùng cô cũng rất vui và thoải mái.
…
Trước cửa nhà Hoàng Triều.
“Về trễ thế này mẹ không lo chứ?” Minh Trí ân cần quan tâm.
“Không đâu! Mẹ rất an tâm khi để anh Minh Trí trông em.” Hoàng Triều rạng rỡ đáp lại.
“Ừm! Vậy vào nhà đi, ngoan ngoãn vào đấy.”
“Dạ, cảm ơn anh vì hôm nay đã dẫn em đi chơi nha! Tuần sau lại tiếp nhé!” Cô cười híp mắt.
“Thôi thôi anh xin, tổ tông của anh ơi! Tha cho anh một ngày bình yên đi!”
“Xì, keo kiệt!”
“Sầm”
Anh nghe thấy cô muốn báo mình vào tuần sau nữa thì hoảng sợ, vội vàng muốn trốn ngay. Cô bị anh từ chối thì giận dỗi bỏ vào nhà, đóng sầm cửa lại, để lại mình anh cười bất lực.
“Con bé này thật là…”
Anh thở dài cười khổ. Vừa trở về nhà, vừa đi vừa hồi tưởng lại chuyện của nguyên ngày hôm nay lại bất giác nở nụ cười.
“Ây! Hôm nay quả là một ngày thú vị!”
“Vợ nhỏ sao? Cũng không tồi!”
phongvy
mèo
“Cốc, cốc, cốc”
“Hoàng Triều qua chơi hả cháu?”
“Dạ, hôm nay ba mẹ đều đi vắng nên cháu qua ăn vạ nhà bác ạ.”
“Đứa trẻ ngoan, có gì mà ăn vạ chứ. Ngày nào cháu cũng sang đây chơi, bác sớm đã xem cháu như con gái rồi.”
“Hihi, anh Minh Trí đâu bác?”
“Nó đang ngủ trên phòng ấy. Hôm nay cuối tuần được nghỉ nên chắc lại nằm nướng rồi. Cháu ở lại chơi cẩn thận để ý nó cho bác nha, hôm nay các cũng có việc phải đi ra ngoài.”
“Dạ, bác cứ yên tâm giao anh ấy cho cháu. Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ ạ.”
“Đứa trẻ ngoan!”
Cuộc trò chuyện không dài không ngắn mới sáng sớm của Hoàng Triều và mẹ anh đã dự báo cho một ngày không mấy tốt đẹp đối với Minh Trí.
Sau khi tiễn mẹ anh rời đi, cô mới âm thầm nở một nụ cười tinh quái rồi chạy lon ton lên phòng của anh cùng với những âm mưu đã ấp ủ sẵn trong đầu từ lâu.
Vào phòng, nhìn thấy Minh Trí vẫn còn ngủ say khước thì cô mới bị sự cuốn hút bởi nhan sắc của anh làm cho ngẩn người.
Thầm nghĩ chồng tương lai mình đặc cọc không ngờ lúc ngủ lại đẹp trai thế này, cô quả thật không chọn nhầm.
Hoàng Triều nhẹ nhàng tiến đến gần Minh Trí, ngồi yên ngắm anh được một lát thì lại nẩy ra ý đồ xấu xa. Cô chạy đi lấy cần câu mèo mà huơ huơ vào mặt anh khiến anh khó chịu cau mày. Nhìn khuôn mặt điển trai đang đa biểu cảm thế cô vui lắm, cười khúc khích.
“Để xem anh làm thế nào mà ngủ yên đây, hehe.”
Cảm thấy làm ngứa không được cô nhanh trí đổi trò khác, đảo mắt xung quanh một lượt liền thấy ngay cây bút cọ trên bàn học của anh, tức khắc nhoẻn miệng cười xấu xa.
“Một con rùa…”
“Hai con rùa…”
“Ba con rùa…”
“Tất cả cùng chạy vòng tròn…”
“Là lá la là la..”
“Hihi, nếu mà cô giáo thấy bức tranh vẽ bằng mặt người của mình thế này chắc chắn sẽ được khen nhất lớp cho mà xem.”
Hoàng Triều sau khi dùng cọ vẽ mấy con rùa chạy vòng tròn trên mặt anh thì liền cười khúc khích.
“Ting” điện thoại anh bỗng sáng lên, tin nhắn ai đó gửi đến.
Minh Trí, tớ đến rồi! Cậu xuống đây đi!
Người gửi “Crush”.
“C r u s h? Là ai nhỉ?” Hoàng Triều thắc mắc.
Nghĩ không ra cô liền nhỏm người lên, nhìn ra cửa sổ xuống dưới sân thì thấy một chị gái xinh đẹp đang đứng đấy đợi.
“Ồ… hoá ra là người yêu hả?”
“Chồng tương lai của mình có người yêu?”
“Ủa ủa? Ủa gì dợ? Không ổn rồi!!!!”
Khi xác định được anh có người yêu rồi thì đầu cô như rối bời. Rõ ràng đã đặc cọc trước với mẹ chồng tương lai, ngày nào cũng để ý quan sát đến mà sao người ta lại có bạn gái rồi. Đứa trẻ lên sáu như cô ngồi khóc thút thít… nhưng không quá ba giây…
“Tại sao mình phải khóc nhỉ?”
“Chỉ là người yêu thôi mà..”
Cô tức giận liếc sang nhìn anh thì lại nẩy ra chủ ý xấu. Hừ, lần này cho anh mất mặt luôn cho biết. Hoàng Triều lấy hơi thật sâu rồi hét lớn vào tai anh:
“Anh Minh Trí!!!!”
“Dậy đi!!! Bạn gái đến rồi!!!”
Minh Trí bị cô hét vào tai như chấn động não, giật phắt người bật dậy hét lớn:
“Mẹ ơi! Cứu! Động đất rồi!!!”
“Cứu cái đầu anh! Động đất đâu ra, c r u s h anh đang đợi dưới nhà kìa.”
“Gì cơ?”
Nhìn theo hướng tay cô chỉ ra cửa sổ, thấy cô gái mà anh đơn phương đang đợi dưới chung cư thì vội vàng cầm túi đồ đặt trên bàn chạy đi, không hề để tâm chút gì đến sự tồn tại của Hoàng Triều nhỏ bé.
“Xì, nam nhân thối!” Cô bĩu môi giận dỗi tỏ ý chê bai.
Minh Trí tức tốc chạy nhanh xuống gặp crush, thấy người như đời nở hoa, cười tươi rạng rỡ.
“Đồ của cậu đây!”
“Cảm ơn nhé! Làm phiền cậu quá!”
“Hì hì, không có gì đâu.”
Cô gái đang vui vẻ thì khi ngẩn đầu nhìn anh liền không nhịn được mà bật cười khiến ai kia khó hiểu hỏi:
“Cậu cười gì thế?”
“Mặt cậu… haha…”
Cô gái không nói được, liền xoay cái gương trên xe ám chỉ anh hãy nhìn vào đó. Minh Trí cũng ngoan ngoãn soi mặt mình vào gương, khi biết sự thật thì mặt liền tối sầm lại.
Ba con rùa cùng dòng chữ: “Tôi là rùa! Một con rùa đẹp trai!”
Minh Trí lúc này đang load não xem chuyện gì đã xẩy ra với mình, không biết rằng ai lại to gan tới mức đó, rõ là trong nhà không có ai…
Khoan, dừng khoảng chừng là hai giây! Lúc nãy hình như có người gọi mình dậy?!
Nhìn lên cửa sổ phòng mình, anh liền thấy ngay khuôn mặt đắc ý của Hoàng Triều khiến Minh Trí tức run người mà hét lớn:
“Võ! Nữ! Hoàng! Triều!!!”
“Anh với em không đội trời chung!!!”
Cô bạn cười cười rồi vỗ vai anh.
“Nghe bảo đấy là vợ nhỏ của cậu hả? Ráng mà chăm sóc con nhà người ta cho cẩn thận nha. Tớ đi đây! Tạm biệt!”
“Ơ… ơ… không phải như cậu nghĩ đâu! Nghe tớ giải thích cái đã! Này..!!”
Bị crush hiểu nhầm khiến anh tức sôi máu, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy lên nhà hòng tìm cô trị tội.
“Võ Nữ Hoàng Triều!”
“Em bước ra đây cho anh!”
Cô nghe tiếng anh gọi liền nhanh chóng lủi thủi xuất hiện, trốn trong góc với bộ dáng tội nghiệp, đôi mắt cũng ngấn nước từ khi nào…
“Hức… anh quát em…”
“Bác trước khi đi đã bảo anh ở nhà chăm sóc cho em…”
“Mẹ em cũng gửi gắm em sang cho anh chăm một ngày…”
“Chỉ một ngày thôi mà anh cũng muốn bắt nạt em… hức…”
“Lần sau… hức… lần sau em không sang đây làm phiền anh với bạn gái thân mật nữa… hức…”
Bộ dáng khóc thút thít, hai má bánh bao đỏ ửng cùng đôi chân trần đi dưới sàn nhà của cô khiến anh mềm lòng, sót thương, không thể nào nổi giận được nữa.
Anh luýnh quýnh tay chân mà dỗ cô:
“Anh… anh… em nín đi…”
“Anh không quát em!”
“Anh không quát em nữa là được chứ gì?”
“Đừng khóc nữa!”
“Ngoan… đừng khóc…”
Mặc cho anh nói gì nói thì cô vẫn đứng chôn chân tại chỗ với bộ dạng uỷ khuất khiến người ta không thể nào không xót thương.
Quả thật là trẻ con khó dỗ mà.
Minh Trí xuống nước, quỳ một gối ngồi xuống, giang tay về phía Hoàng Triều, ân cần bảo:
“Nào, lại đây anh rùa đẹp trai dẫn em đi chơi. Có được không?”
“Đi ăn kem!”
Hoàng Triều mếu máo nhìn anh. Mới nói thế đã vội muốn đào của anh rồi. Haiz, trách thế nào được đây? Ai bảo cô là “vợ nhỏ” trong lời đồn của anh làm gì? Anh bất lực trả lời:
“Không được ăn kem, viêm họng.”
Cô rưng rưng nước mắt nũng nịu nhìn anh: “Chỉ một cây thôi, một cây thôi mà…”
“Một cây cũng không được.” Anh lắc đầu không đồng ý.
“Oa… anh Trí bắt nạt em… anh Trí không thương Triều nữa… oaaaaa…”
Bị anh từ chối thì cô liền khóc nháo lên khiến ai kia cũng phải bất lực toàn tập, hoảng loạn hết cả lên.
“Thôi được rồi! Một cây thì một cây. Chỉ được ăn một cây thôi đó. Ăn nhiều để rồi viêm vọng xong mẹ đánh anh là không có lần sau đâu.”
“Vâng ạ! Anh Minh Trí là tuyệt nhất! Anh Minh Trí đẹp trai nhất!”
Được anh đáp ứng cô liền nhanh chóng nhẩy cẩn lên ôm lấy cổ anh mà khen lấy khen để. Được cô khen làm anh cũng vui lắm, liền vểnh mặt lên kiêu ngạo.
“Tất nhiên là anh đẹp trai nhất rồi!”
Hoàng Triều thấy thế thì cười thầm trong bụng: “Tự luyến ghê!”
Vậy là cả ngày hôm đấy Minh Trí vì để dỗ được Hoàng Triều nên đã dẫn cô đi chơi khắp nơi, mua rất nhiều đồ ăn. Cô được một mẻ ăn uống thả ga mà không cần lo bị mẹ mắng. Anh tuy bị mất tiền nhưng một ngày đi chơi cùng cô cũng rất vui và thoải mái.
…
Trước cửa nhà Hoàng Triều.
“Về trễ thế này mẹ không lo chứ?” Minh Trí ân cần quan tâm.
“Không đâu! Mẹ rất an tâm khi để anh Minh Trí trông em.” Hoàng Triều rạng rỡ đáp lại.
“Ừm! Vậy vào nhà đi, ngoan ngoãn vào đấy.”
“Dạ, cảm ơn anh vì hôm nay đã dẫn em đi chơi nha! Tuần sau lại tiếp nhé!” Cô cười híp mắt.
“Thôi thôi anh xin, tổ tông của anh ơi! Tha cho anh một ngày bình yên đi!”
“Xì, keo kiệt!”
“Sầm”
Anh nghe thấy cô muốn báo mình vào tuần sau nữa thì hoảng sợ, vội vàng muốn trốn ngay. Cô bị anh từ chối thì giận dỗi bỏ vào nhà, đóng sầm cửa lại, để lại mình anh cười bất lực.
“Con bé này thật là…”
Anh thở dài cười khổ. Vừa trở về nhà, vừa đi vừa hồi tưởng lại chuyện của nguyên ngày hôm nay lại bất giác nở nụ cười.
“Ây! Hôm nay quả là một ngày thú vị!”
“Vợ nhỏ sao? Cũng không tồi!”
phongvy
mèo
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.