Chương 7: Lễ hội Khai Khóa
exe_Novel
19/10/2019
"Ta ư? Ta là người sẽ trở thành Ma Vương của thế giới này, Vương Nhật Thiên!"
"Ma Vương? Ha...ha...! Ngươi vui tính thật!"- Cô nàng bật cười.
"Sao ngươi lại cười?"
"Ma vương là những người ma pháp uyên thâm, kiến thức sâu rộng và còn có nhiều dã tâm, khiến cho người đời sợ hãi. Ngươi chỉ có kiến thức thôi thì chưa đủ, nhỡ có ai đó muốn hãm hại ngươi thì đâu phải lúc nào ngươi cũng có người bảo vệ cho mình, rồi khi ngươi muốn bảo vệ ai đó thì sao? Tất cả đều cần đến một thứ, đó là thực lực."
Quả thật, bây giờ Thiên còn chưa biết sử dụng linh lực chứ nói gì đến việc thâu tóm thiên hạ. Nếu ở thế giới của hắn lấy kiến thức làm trọng tâm thì ở nơi này là sức mạnh. Điều hắn cần làm bây giờ là tìm cách để có thể tu luyện với cái tư chất Bạch sắc này. Như đã nói lúc trước, những người mang tư chất bạch sắc càng tích tụ linh lực bao nhiêu thì càng tan rã bấy nhiêu, vì vậy mà không thể dùng những phương pháp tu luyện bình thường như những tư chất khác.
Thiên biết rõ điều đó nên hắn đã suy nghĩ rất nhiều về cách thức mà những tư chất bình thường có thể tụ linh được (tụ linh là viết tắt của quá trình tích tụ linh lực) nhưng vẫn chưa phát hiện ra gì cả.
Lúc đó, một người phụ nữ trung niên hối hả chạy đến.
"Mộc tiểu thư! Ra là người ở đây,phu nhân cho gọi người, hãy mau quay về."- Có vẻ như người phụ nữ đang tìm kiếm ai đó.
Nghe tiếng gọi, cô bé đưa tay chỉnh lại gọng kính rồi nói:
"Tới lúc ta phải đi rồi, nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại."
Rồi người phụ nữ nắm lấy tay cô bé dìu đi.
"Tên ngươi là gì?"- Thiên cố gắng hỏi một câu cuối cùng.
Cô bé quay lại mỉm cười, vẫy tay chào.
"Tô Thanh Mộc!"
Cất tiếng lên lần cuối rồi hai người hòa mình vào đám đông và biến mất. Hắn cũng vẫy tay chào nhưng lẽ cô bé vẫn chưa kịp thấy.
Binh!? Một âm thanh như đi vào lòng người vang lên trong không trung, hắn gục xuống, mặt hướng địa, mông chỉ thiên.
"ĐỨA NÀO DÁM...đá...vào...mông...t...?"- Hắn ngước mặt lên, định quay sang quăng tục vài câu thì nhận ra hung thủ là Như My nên lại thôi, đi theo cô nàng là hai thằng Thản và Tiên cùng với Ái Thi.
"Rời mắt đi một lát là y như rằng đã chạy biến đi mất tiêu, ngươi là con nít sao?"- Như My phàn nàn.
Nghe vậy, cả bọn quay sang trợn mắt nhìn cô nàng.
"Bộ ngươi không phải con nít sao? Ngươi cũng chỉ 12 tuổi thôi mà?"- Thằng Thản nói đùa.
Bấy giờ Thiên mới để ý thấy hai thằng Thản và Tiên đang xách một đống đồ cao như núi. Hỏi mới biết hai người bị Như My bắt làm culi giữ đồ. Thiên trề môi lườm Như My.
"Lườm cái gì mà lườm?"
Thiên lắc đầu cho qua rồi cả bọn tiến về khu đồi gần đó theo chỉ dẫn của Ái Thi. Theo lời kể của cô bé thì đó là một nơi rất tuyệt để ngắm cảnh bao quát cả lễ hội mà nàng tình cờ tìm thấy trong một lần đi hái thảo dược trước đây. Đó là một mỏm đá trồi ra giữa vách đồi, vì vậy nên chỉ có một chiếc hang độc nhất dẫn đến đó, lối vào được che phủ bởi những sợi dây leo dài loằng ngoằng, nếu không để ý sẽ rất khó phát hiện. Lúc vừa đến nơi thì cũng là lúc mặt trời lặn hẳn, xung quanh lúc này chỉ còn một màu đen tối, thứ giúp cho cả bọn nhìn được nhau lúc này là ánh sáng mập mờ từ chiếc đèn lồng mà Ái Thi đang giữ trên tay, thằng Thản và thằng Tiên thì mệt mỏi đặt đống đồ của Như My xuống gần đó rồi ngồi nghỉ. Sẵn có mớ củi ở đó, thằng Thản định đánh đá lấy lửa nhưng lại bị Thiên nhanh tay giữ lại, hắn dùng chiếc bật lửa để sẵn trong túi của mình (cốt là để lấy le với gái), ngọn lửa nhanh chóng bùng lên soi sáng cả mỏm núi. Tất nhiên, với cái dụng cụ tạo lửa kì lạ đó, tính tò mò lại trỗi dậy, lần này không chỉ có hai bé cá xinh xinh cắn câu mà còn bonus thêm hai con cá chùi kiếng nữa.
Đang giải đáp thắc mắc của bốn người thì bụng của thằng Tiên bắt đầu có dấu hiệu của sự tăng nồng độ axit và sôi sục, mọi người chĩa mắt vào nhìn hắn, hắn ôm bụng rồi cười đánh trống lảng. Cả bọn cười ồ lên trong sự xấu hổ của thằng Tiên, rồi tiếp theo đó là tiếng phát từ bụng của Thiên, rồi đến thằng Thản, kế đến là Như My, và cuối cùng là Ái Thi, cả bọn lại nhìn nhau rồi ôm bụng lăn ra cười.
Cũng đúng! Nãy giờ cả đám đã có gì bỏ bụng đâu? Như My lúc này đứng dậy, dặn mọi người chờ mình rồi một mình tiến vào cái hang động để đến cánh rừng sau núi, tầm mười mấy phút đã quay lại với mấy con cá trên tay, con nào con nấy cũng khá to (cỡ một cẳng tay).
"Nè! Cá Vây Gai đó, nướng lên ăn ngon cực, cẩn thận mấy cái gai là được."- Vừa nói, Như My vừa dùng mấy cành cây tuốt lá rồi đâm xuyên qua con cá.
"Ngươi bắt chúng ở đâu vậy?"- Thằng Thản thắc mắc.
"Ở con suối trong khu rừng ấy, nhiều lắm, ta vơ tay thôi cũng bắt được."- Như My cắm mấy con cá xuống cạnh đống lửa rồi ngồi chờ nó chín.
Từ mỏm đá nhìn xuống, Thiên thấy một cái sân khấu bằng gỗ hình chữ nhật phẳng lì đang dần nổi lên từ lòng sông Cầu Vồng, nhưng điều kì lạ là trên đó có đặt nhiều vật hình trụ trông rất to, trên thân có hai lỗ, một lỗ to ở trên đỉnh và một lỗ nhỏ ở thân trụ. Trong số đó có một cái trụ to gấp đôi những cái còn lại, được đặt ở tâm sân khấu.
"Ô! Sắp bắt đầu rồi à?"- Thằng Thản rướn người nhìn cùng hướng với Thiên.
"Bắt đầu? Bắt đầu cái gì?"- Thiên hỏi.
"Ngươi không biết sao? Đây là tiết mục thú vị nhất của lễ hội Khai Khóa đấy!"- Ái Thi cũng hướng mắt về phía lễ hội.
"Thú vị nhất...? Là sao?"
"Cứ xem rồi sẽ biết."
Dứt câu, Ái Thi chỉ tay về phía lễ hội. Lúc này, trên những vật hình trụ bắt đầu sáng lên, ánh sáng bắt đầu hợp thành một vòng tròn trông rất giống cái vòng tròn lúc hắn được chuyển sinh, nhưng họa tiết có phần đơn giản hơn. Có lẽ đây cũng là một loại linh thuật.
Tới đây, nhiều người sẽ tự hỏi linh thuật là gì? Xin đáp: Khi một người sử dụng linh lực của mình để tác động hoặc tạo ra những hiệu ứng lên mục tiêu cụ thể (ví dụ như chữa thương, tấn công hay cường hóa cơ thể bằng linh lực), đó gọi là linh lực. Những người tu luyện và sử dụng linh lực được gọi là linh sư. Linh sư được chia thành 10 cấp bậc:
Thường nhân - Linh sĩ - Linh úy - Linh tá - Linh tướng - Linh vương - Thượng linh - Đế linh - Anh linh/Ma linh - Thần/Ma thần
Mỗi cấp bậc sẽ chia thành 3 cấp độ. Tuy nhiên, khi đạt đến độ cực hạn Anh linh (tức đang ở trạng thái sung mãn của bậc của Anh linh và không thể tụ linh được nữa) thì linh sư có thể phát triển linh lực theo hai hướng khác nhau:
Một, là tiếp tục đột phá lên lên thành Thần, linh sư lúc này có thể tụ được thần lực, thần lực là một loại linh lực cấp cao có thể được cường hóa những linh thuật để chúng phát huy tối đa uy lực của mình.
Hai, là chuyển hóa tất cả linh lực thành ma lực giống như Ma Vương tiền nhiệm, chuyển bậc thành Ma linh và phải tụ linh lại từ đầu ở mức linh lực Anh linh cấp 1. Cũng giống như Anh linh, sau khi đạt đến cực hạn Ma linh, linh sư có thể đột phá thành Ma thần, nhưng khác ở chỗ thần lực được thay thế bằng ma thần lực. Ma thần lực không thể cường hóa các linh thuật như thần lực, nhưng bù lại, linh sư có thể sử dụng những linh thuật mà chỉ có thể sử dụng bằng ma thần lực.
Trở lại với câu truyện.
Lúc này, Thiên để ý thấy phía dưới chân sân khấu có nhiều người cầm xẻng xúc những vật thể màu đen đổ vào những chiếc lỗ trên thân trụ, nhìn rất giống than đá, có lẽ đây cũng là một loại nhiên liệu.
Cứ như thế, họ thi nhau lấp đầy bên trong tất cả các vật hình trụ bằng thứ chất màu đen kì lạ kia. Sau một lúc, những chiếc trụ bắt đầu có chuyển biến, rung lắc dữ dội, vòng tròn linh thuật bắt đầu xoay nhanh dần. Cuối cùng, tất cả các trụ liên tục bắn lên trời một thứ gì đó phát sáng, bay rất nhanh, Thiên chỉ kịp nhìn thấy một vệt sáng còn dư lại trên đường đi của nó.
Đùng!
Tiếng nổ phát ra từ trụ to nhất, cùng lúc đó cũng có một vệt sáng bay lên, nhưng lần này lại kèm theo một làn khói nhỏ. Ngay lập tức, cả bầu trời lại xuất hiện một vòng tròn linh thuật nữa. Nó dần phóng to ra, bao trùm cả một khu vực rộng lớn rồi vụt tắt.
Tiếp theo, từ nơi từng là tâm của vòng linh thuật trên trời xuất hiện một đốm sáng nhỏ. Ánh sáng từ nó dần dần tỏa ra xung quanh ngày càng mạnh.
Thiên bắt đầu thấy chói, đưa tay che mắt. Khi vừa mở mắt, hắn thấy bầu trời xung quanh không còn tối nữa. Mọi thứ được phủ lên mình một thứ ánh sáng dịu nhẹ. Giờ đây, không chỉ bờ sông Cầu Vồng mà khắp nơi đều rực rỡ như ban ngày.
Chưa hết, từ trên trời xuất hiện bụi tiên nhè nhẹ hạ trần, mỗi khi tiếp xúc với thứ gì đó thì chúng đều tan biến tan biến. Cảnh tượng thật khó tin, thật đẹp! Đây là quang cảnh đẹp nhất từ lúc hắn sinh ra cho đến nay mà hắn được chứng kiến.
Rồi ánh sáng cũng nhường chỗ cho màn đêm, quang cảnh trở lại như lúc đầu, để lại trong hắn nhiều cảm xúc mới mẻ khó quên.
Xèo...! Mùi khét từ đâu đó bốc lên.
"Ấy chết! Mấy con cá của ta, nãy giờ cứ mải ngắm không thôi!"- Thản hoảng hốt.
"Này! Mấy con cá đấy do ta bắt được mà, làm gì có chuyện của ngươi!"- Như My phán.
Cả bọn cười ồ lên rồi cùng nhau ăn những con cá bị cháy xém. Vừa ăn vừa ngắm cảnh lễ hội Khai Khóa đến khi kết thúc.
Đây là khoảng khắc tuyệt vời nhất đối với Thiên từ trước đến nay. Hắn nhất định sẽ không bao giờ quên khoảng khắc này.
"Ma Vương? Ha...ha...! Ngươi vui tính thật!"- Cô nàng bật cười.
"Sao ngươi lại cười?"
"Ma vương là những người ma pháp uyên thâm, kiến thức sâu rộng và còn có nhiều dã tâm, khiến cho người đời sợ hãi. Ngươi chỉ có kiến thức thôi thì chưa đủ, nhỡ có ai đó muốn hãm hại ngươi thì đâu phải lúc nào ngươi cũng có người bảo vệ cho mình, rồi khi ngươi muốn bảo vệ ai đó thì sao? Tất cả đều cần đến một thứ, đó là thực lực."
Quả thật, bây giờ Thiên còn chưa biết sử dụng linh lực chứ nói gì đến việc thâu tóm thiên hạ. Nếu ở thế giới của hắn lấy kiến thức làm trọng tâm thì ở nơi này là sức mạnh. Điều hắn cần làm bây giờ là tìm cách để có thể tu luyện với cái tư chất Bạch sắc này. Như đã nói lúc trước, những người mang tư chất bạch sắc càng tích tụ linh lực bao nhiêu thì càng tan rã bấy nhiêu, vì vậy mà không thể dùng những phương pháp tu luyện bình thường như những tư chất khác.
Thiên biết rõ điều đó nên hắn đã suy nghĩ rất nhiều về cách thức mà những tư chất bình thường có thể tụ linh được (tụ linh là viết tắt của quá trình tích tụ linh lực) nhưng vẫn chưa phát hiện ra gì cả.
Lúc đó, một người phụ nữ trung niên hối hả chạy đến.
"Mộc tiểu thư! Ra là người ở đây,phu nhân cho gọi người, hãy mau quay về."- Có vẻ như người phụ nữ đang tìm kiếm ai đó.
Nghe tiếng gọi, cô bé đưa tay chỉnh lại gọng kính rồi nói:
"Tới lúc ta phải đi rồi, nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại."
Rồi người phụ nữ nắm lấy tay cô bé dìu đi.
"Tên ngươi là gì?"- Thiên cố gắng hỏi một câu cuối cùng.
Cô bé quay lại mỉm cười, vẫy tay chào.
"Tô Thanh Mộc!"
Cất tiếng lên lần cuối rồi hai người hòa mình vào đám đông và biến mất. Hắn cũng vẫy tay chào nhưng lẽ cô bé vẫn chưa kịp thấy.
Binh!? Một âm thanh như đi vào lòng người vang lên trong không trung, hắn gục xuống, mặt hướng địa, mông chỉ thiên.
"ĐỨA NÀO DÁM...đá...vào...mông...t...?"- Hắn ngước mặt lên, định quay sang quăng tục vài câu thì nhận ra hung thủ là Như My nên lại thôi, đi theo cô nàng là hai thằng Thản và Tiên cùng với Ái Thi.
"Rời mắt đi một lát là y như rằng đã chạy biến đi mất tiêu, ngươi là con nít sao?"- Như My phàn nàn.
Nghe vậy, cả bọn quay sang trợn mắt nhìn cô nàng.
"Bộ ngươi không phải con nít sao? Ngươi cũng chỉ 12 tuổi thôi mà?"- Thằng Thản nói đùa.
Bấy giờ Thiên mới để ý thấy hai thằng Thản và Tiên đang xách một đống đồ cao như núi. Hỏi mới biết hai người bị Như My bắt làm culi giữ đồ. Thiên trề môi lườm Như My.
"Lườm cái gì mà lườm?"
Thiên lắc đầu cho qua rồi cả bọn tiến về khu đồi gần đó theo chỉ dẫn của Ái Thi. Theo lời kể của cô bé thì đó là một nơi rất tuyệt để ngắm cảnh bao quát cả lễ hội mà nàng tình cờ tìm thấy trong một lần đi hái thảo dược trước đây. Đó là một mỏm đá trồi ra giữa vách đồi, vì vậy nên chỉ có một chiếc hang độc nhất dẫn đến đó, lối vào được che phủ bởi những sợi dây leo dài loằng ngoằng, nếu không để ý sẽ rất khó phát hiện. Lúc vừa đến nơi thì cũng là lúc mặt trời lặn hẳn, xung quanh lúc này chỉ còn một màu đen tối, thứ giúp cho cả bọn nhìn được nhau lúc này là ánh sáng mập mờ từ chiếc đèn lồng mà Ái Thi đang giữ trên tay, thằng Thản và thằng Tiên thì mệt mỏi đặt đống đồ của Như My xuống gần đó rồi ngồi nghỉ. Sẵn có mớ củi ở đó, thằng Thản định đánh đá lấy lửa nhưng lại bị Thiên nhanh tay giữ lại, hắn dùng chiếc bật lửa để sẵn trong túi của mình (cốt là để lấy le với gái), ngọn lửa nhanh chóng bùng lên soi sáng cả mỏm núi. Tất nhiên, với cái dụng cụ tạo lửa kì lạ đó, tính tò mò lại trỗi dậy, lần này không chỉ có hai bé cá xinh xinh cắn câu mà còn bonus thêm hai con cá chùi kiếng nữa.
Đang giải đáp thắc mắc của bốn người thì bụng của thằng Tiên bắt đầu có dấu hiệu của sự tăng nồng độ axit và sôi sục, mọi người chĩa mắt vào nhìn hắn, hắn ôm bụng rồi cười đánh trống lảng. Cả bọn cười ồ lên trong sự xấu hổ của thằng Tiên, rồi tiếp theo đó là tiếng phát từ bụng của Thiên, rồi đến thằng Thản, kế đến là Như My, và cuối cùng là Ái Thi, cả bọn lại nhìn nhau rồi ôm bụng lăn ra cười.
Cũng đúng! Nãy giờ cả đám đã có gì bỏ bụng đâu? Như My lúc này đứng dậy, dặn mọi người chờ mình rồi một mình tiến vào cái hang động để đến cánh rừng sau núi, tầm mười mấy phút đã quay lại với mấy con cá trên tay, con nào con nấy cũng khá to (cỡ một cẳng tay).
"Nè! Cá Vây Gai đó, nướng lên ăn ngon cực, cẩn thận mấy cái gai là được."- Vừa nói, Như My vừa dùng mấy cành cây tuốt lá rồi đâm xuyên qua con cá.
"Ngươi bắt chúng ở đâu vậy?"- Thằng Thản thắc mắc.
"Ở con suối trong khu rừng ấy, nhiều lắm, ta vơ tay thôi cũng bắt được."- Như My cắm mấy con cá xuống cạnh đống lửa rồi ngồi chờ nó chín.
Từ mỏm đá nhìn xuống, Thiên thấy một cái sân khấu bằng gỗ hình chữ nhật phẳng lì đang dần nổi lên từ lòng sông Cầu Vồng, nhưng điều kì lạ là trên đó có đặt nhiều vật hình trụ trông rất to, trên thân có hai lỗ, một lỗ to ở trên đỉnh và một lỗ nhỏ ở thân trụ. Trong số đó có một cái trụ to gấp đôi những cái còn lại, được đặt ở tâm sân khấu.
"Ô! Sắp bắt đầu rồi à?"- Thằng Thản rướn người nhìn cùng hướng với Thiên.
"Bắt đầu? Bắt đầu cái gì?"- Thiên hỏi.
"Ngươi không biết sao? Đây là tiết mục thú vị nhất của lễ hội Khai Khóa đấy!"- Ái Thi cũng hướng mắt về phía lễ hội.
"Thú vị nhất...? Là sao?"
"Cứ xem rồi sẽ biết."
Dứt câu, Ái Thi chỉ tay về phía lễ hội. Lúc này, trên những vật hình trụ bắt đầu sáng lên, ánh sáng bắt đầu hợp thành một vòng tròn trông rất giống cái vòng tròn lúc hắn được chuyển sinh, nhưng họa tiết có phần đơn giản hơn. Có lẽ đây cũng là một loại linh thuật.
Tới đây, nhiều người sẽ tự hỏi linh thuật là gì? Xin đáp: Khi một người sử dụng linh lực của mình để tác động hoặc tạo ra những hiệu ứng lên mục tiêu cụ thể (ví dụ như chữa thương, tấn công hay cường hóa cơ thể bằng linh lực), đó gọi là linh lực. Những người tu luyện và sử dụng linh lực được gọi là linh sư. Linh sư được chia thành 10 cấp bậc:
Thường nhân - Linh sĩ - Linh úy - Linh tá - Linh tướng - Linh vương - Thượng linh - Đế linh - Anh linh/Ma linh - Thần/Ma thần
Mỗi cấp bậc sẽ chia thành 3 cấp độ. Tuy nhiên, khi đạt đến độ cực hạn Anh linh (tức đang ở trạng thái sung mãn của bậc của Anh linh và không thể tụ linh được nữa) thì linh sư có thể phát triển linh lực theo hai hướng khác nhau:
Một, là tiếp tục đột phá lên lên thành Thần, linh sư lúc này có thể tụ được thần lực, thần lực là một loại linh lực cấp cao có thể được cường hóa những linh thuật để chúng phát huy tối đa uy lực của mình.
Hai, là chuyển hóa tất cả linh lực thành ma lực giống như Ma Vương tiền nhiệm, chuyển bậc thành Ma linh và phải tụ linh lại từ đầu ở mức linh lực Anh linh cấp 1. Cũng giống như Anh linh, sau khi đạt đến cực hạn Ma linh, linh sư có thể đột phá thành Ma thần, nhưng khác ở chỗ thần lực được thay thế bằng ma thần lực. Ma thần lực không thể cường hóa các linh thuật như thần lực, nhưng bù lại, linh sư có thể sử dụng những linh thuật mà chỉ có thể sử dụng bằng ma thần lực.
Trở lại với câu truyện.
Lúc này, Thiên để ý thấy phía dưới chân sân khấu có nhiều người cầm xẻng xúc những vật thể màu đen đổ vào những chiếc lỗ trên thân trụ, nhìn rất giống than đá, có lẽ đây cũng là một loại nhiên liệu.
Cứ như thế, họ thi nhau lấp đầy bên trong tất cả các vật hình trụ bằng thứ chất màu đen kì lạ kia. Sau một lúc, những chiếc trụ bắt đầu có chuyển biến, rung lắc dữ dội, vòng tròn linh thuật bắt đầu xoay nhanh dần. Cuối cùng, tất cả các trụ liên tục bắn lên trời một thứ gì đó phát sáng, bay rất nhanh, Thiên chỉ kịp nhìn thấy một vệt sáng còn dư lại trên đường đi của nó.
Đùng!
Tiếng nổ phát ra từ trụ to nhất, cùng lúc đó cũng có một vệt sáng bay lên, nhưng lần này lại kèm theo một làn khói nhỏ. Ngay lập tức, cả bầu trời lại xuất hiện một vòng tròn linh thuật nữa. Nó dần phóng to ra, bao trùm cả một khu vực rộng lớn rồi vụt tắt.
Tiếp theo, từ nơi từng là tâm của vòng linh thuật trên trời xuất hiện một đốm sáng nhỏ. Ánh sáng từ nó dần dần tỏa ra xung quanh ngày càng mạnh.
Thiên bắt đầu thấy chói, đưa tay che mắt. Khi vừa mở mắt, hắn thấy bầu trời xung quanh không còn tối nữa. Mọi thứ được phủ lên mình một thứ ánh sáng dịu nhẹ. Giờ đây, không chỉ bờ sông Cầu Vồng mà khắp nơi đều rực rỡ như ban ngày.
Chưa hết, từ trên trời xuất hiện bụi tiên nhè nhẹ hạ trần, mỗi khi tiếp xúc với thứ gì đó thì chúng đều tan biến tan biến. Cảnh tượng thật khó tin, thật đẹp! Đây là quang cảnh đẹp nhất từ lúc hắn sinh ra cho đến nay mà hắn được chứng kiến.
Rồi ánh sáng cũng nhường chỗ cho màn đêm, quang cảnh trở lại như lúc đầu, để lại trong hắn nhiều cảm xúc mới mẻ khó quên.
Xèo...! Mùi khét từ đâu đó bốc lên.
"Ấy chết! Mấy con cá của ta, nãy giờ cứ mải ngắm không thôi!"- Thản hoảng hốt.
"Này! Mấy con cá đấy do ta bắt được mà, làm gì có chuyện của ngươi!"- Như My phán.
Cả bọn cười ồ lên rồi cùng nhau ăn những con cá bị cháy xém. Vừa ăn vừa ngắm cảnh lễ hội Khai Khóa đến khi kết thúc.
Đây là khoảng khắc tuyệt vời nhất đối với Thiên từ trước đến nay. Hắn nhất định sẽ không bao giờ quên khoảng khắc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.