Chuyển Sinh Về Thập Niên 90: Ly Hôn Và Yêu Lại Từ Đầu.
Chương 10: Cuộc Hội Ngộ Nên Duyên
Luật Sư Một Dollar
23/10/2023
"Anh Chu, ngoại trừ một số vấn đề nhỏ, chất lượng của lô hàng này không có vấn đề gì cả." Anthony cười nói.
Chu Minh An xua tay nói: "Không thành vấn đề, chỉ cần báo giá cho tôi là được!"
“Hai mươi nghìn rúp một chiếc, bạn nghĩ thế nào?” Anthony mỉm cười và báo giá.
Nghe đến giá tiền, Chu Minh An bật cười.
Vẻ mặt Anthony không thay đổi, anh chỉ mỉm cười nhìn Chu Minh An.
“Hai mươi ba nghìn rúp một chiếc, và tôi chỉ lấy đô la Mỹ thôi.” Chu Minh An cười nói giá cả.
Dù thế nào đi nữa, anh phải để lại một chút lợi nhuận cho người khác còn lấy mối làm ăn.
Lợi nhuận khổng lồ sẽ không tồn tại mãi mãi, chỉ khi học được cách kiếm lợi nhuận bền vững, bạn mới có thể trở thành một doanh nhân đủ tư cách.
Anthony cười đứng lên: "Anh Chu cái giá này e rằng không thể chấp nhận được."
Đánh giá từ thái độ của Anthony, có vẻ như vấn đề này hoàn toàn không thể thương lượng được.
Chu Minh An gật đầu, trực tiếp đứng dậy.
"Làm ăn không có thiện chí, giá cả thương lượng là chuyện bình thường. Sau đó tôi sẽ đến Công ty Thương mại Tours xem qua, có thể họ sẽ sẵn lòng trả giá cao hơn."
Nghe vậy, vẻ mặt của Anthony không hề thay đổi.
Chu Minh An bảo La Chính Thành cất hết quần áo, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.
Anthony, người không có biểu cảm gì, đưa tay ra ngăn cản La Chính Thành khi Chu Minh An đang chuẩn bị nửa chừng để rời đi.
"Anh Chu cái giá của anh thôi được rồi tôi đồng ý." Anthony thỏa hiệp.
Nếu vừa rồi Chu Minh An rời đi, Anthony nhất định sẽ không ở lại.
Anthony nhất định sẽ phái người đi theo Chu Minh An, bất kể anh bày gian hàng ở đâu, Anthony cũng sẽ tìm người phá phách, gây khó dễ.
Chu Minh An, khi đó không bán được quần áo, cuối cùng sẽ quay lại đây.
Điều Anthony không ngờ tới là Chu Minh An lại biết về Công ty Thương mại Tours.
Bạn biết đấy, Công ty Thương mại Pushkin và Công ty Thương mại Tours luôn là đối thủ không đội trời chung của nhau.
Anthony rất hài lòng với chất lượng của lô áo khoác da này. Nếu bạn có thể thu thập tất cả, bạn có thể kiếm được nhiều lợi nhuận bằng cách bán chúng.
Đối mặt với việc làm ăn như vậy, Công ty Thương mại Tours không có lý do gì để từ chối.
Đặc biệt là khi biết Chu Minh An từng đến công ty thương mại Pushkin, có lẽ họ sẽ trực tiếp đồng ý mà không cần thương lượng giá cả.
Đương nhiên, Anthony sẽ không để điều này xảy ra nếu đàm phán đổ bể và để đối thủ kiếm tiền.
Chu Minh An khẽ mỉm cười, nói với La Chính Thành: “Cậu ra cùng bọn họ kiểm tra số lượng hàng đi.”
La Chính Thành không nói gì, gật đầu và bắt đầu kiểm tra số lượng.
Anthony vỗ vào vai Chu Minh An rồi nói: "Anh Chu, xem ra anh đã chuẩn bị rất tốt."
"Làm kinh doanh quan trọng nhất chính là thông tin, nếu có đủ thông tin, liền có thể kiếm tiền." Chu Minh An bình tĩnh nói.
Anthony giơ ngón tay cái lên: "Anh Chu còn trẻ và có triển vọng rất lớn, tôi rất khâm phục anh đấy."
"Nikolai có ở đây không? Tôi muốn gặp anh ấy." Chu Minh An đổi chủ đề và nhắc đến Nikolai.
Nụ cười trên mặt Anthony lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt kinh ngạc: "Anh Chu, ông còn biết cả anh Nikolai không?"
Chu Minh An gật đầu: “Lần trước tới đây buôn tôi tình cờ quen biết anh ấy.”
Nghe được câu trả lời của Chu Minh An, sắc mặt Anthony hơi thay đổi, anh ta nghĩ đến một khả năng, liền thăm dò hỏi: “Anh có phải là người đã giúp doanh nghiệp chúng tôi thoát khỏi thảm họa không?”
Chu Minh An khẽ mỉm cười: “Nếu như anh nói về vụ rượu giả, tôi chính là người đã nhắc nhở Nikolai.”
"Vậy là anh đã cứu công việc kinh doanh của chúng tôi. Tại sao anh không nói với tôi sớm hơn?" Giọng điệu của Anthony ngay lập tức thay đổi.
Chu Minh An cười xua tay: “Chuyện nhỏ, tôi chỉ đóng góp chút công sức thôi, không đáng để nhắc tới.”
"Anh Nikolai đã ra ngoài và sẽ không quay lại ngay được."
Anthony nói xong, do dự một lúc mới nói: "Anh Chu, tôi có một câu hỏi."
Chu Minh An mỉm cười nhìn Anthony lập tức nói: “Tại sao anh không liên hệ với cậu Nikolai trước khi sang đây, có phải chúng tôi còn chuẩn bị đón tiếp anh chu đáo hơn không?”
"Nếu anh nhắc đến là chỗ người quen của anh Nikolai trước khi tới đây, tôi sẽ không bao giờ mặc cả những bộ quần áo này." Anthony nghiêm túc nói.
Chu Minh An cười lắc đầu: "Kinh doanh là kinh doanh, tình bạn là tình bạn, hai thứ này không thể nhầm lẫn được."
Nghe câu trả lời này, Anthony càng ngưỡng mộ Chu Minh An hơn.
Chu Minh An thoạt nhìn thì trông rất trẻ mặc dù đã gần 30 tuổi nhưng lại rất có kinh nghiệm đối nhân xử thế.
Đặc biệt là sự cao thượng và tự tin này, điều này thực sự không thấy ở những người trẻ tuổi khác.
Nếu Chu Minh An quyết tâm thay đổi và cho anh ấy thêm thời gian, tương lai của anh ta chắc chắn sẽ rộng mở.
Điều mà Chu Minh An không biết là Anthony lại đánh giá cao anh như vậy.
Sau khi biết được mối quan hệ này, Anthony ngày càng trở nên lịch sự hơn với Chu Minh An.
Số tiền nhanh chóng được tính ra, Anthony trực tiếp thanh toán hóa đơn cho Chu Minh An theo con số này.
Giá một chiếc áo khoác da là một trăm hai mươi đô la, và tổng cộng hai trăm lẻ năm chiếc áo khoác da là hai mươi bốn nghìn sáu trăm đô la.
Sau khi loại trừ chi phí cho xưởng may, Chu Minh An còn lại hơn mười lăm nghìn đô la Mỹ.
Trong cái thời đại này mới có thể hình thành một hoạt động kinh doanh mang lại lợi nhuận khủng như vậy.
Nhìn xấp tiền trong tay Chu Minh An, La Chính Thành thường ngày vốn bình tĩnh nhưng khi thấy cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
La Chính Thành thực sự không ngờ Chu Minh An lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy từ một chuyến đi như vậy.
Khi Nikolai không quay lại sớm như vậy, Chu Minh An bắt đầu trò chuyện với Anthony về vấn đề mỳ tôm và Hàn Quốc.
Cuộc trò chuyện này càng khiến Anthony sợ hãi hơn. Chu Minh An biết quá nhiều về phong tục, tập quán của Hàn Quốc.
Anthony có nói gì thì Chu Minh An cũng có thể trả lời.
Sau khi trò chuyện thêm mười phút nữa, Nikolai từ bên ngoài quay lại.
Nhìn thấy Chu Minh An xuất hiện ở đây, Nikolai rất hưng phấn, dang tay đi về phía Chu Minh An: "Chu, anh giữ lời hứa cuối cùng cũng tới rồi! Cảm ơn anh lần trước đã giúp đỡ tôi rất nhiều mà tôi chưa có dịp để mời anh đi ăn, chuyến này nhất định phải đi ăn cùng chúng tôi đấy!"
Chu Minh An mỉm cười đứng dậy, ôm Nikolai.
“Chuyện này Anthony đã nói cho tôi biết hết cả rồi, chỉ cần công ty các anh không có tổn thất gì là được rồi.” Chu Minh An căn bản không để chuyện này vào lòng.
Nikolai cảm kích vỗ vai Chu Minh An: "Cha tôi nói, lần này Công ty Thương mại Pushkin của chúng ta nợ anh một ân huệ lớn."
Nghĩ đến chuyện này, Nikolai vẫn không khỏi cảm thấy sợ hãi vì chuyện lô rượu giả đó.
Nếu lô rượu giả này thực sự tràn ra thị trường, Công ty Thương mại Pushkin sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn.
Chu Minh An cười khiêm tốn nói: “Tôi chỉ nói thôi còn làm là do các anh mà, kỳ thực tôi cũng không làm được gì nhiều cho anh cả.”
"Tôi sẽ không nói lời cảm ơn sáo rỗng. Từ giờ trở đi, anh sẽ là bạn tốt của tôi, của Công ty Thương mại Pushkin của chúng tôi nữa." Nikolai nghiêm túc nói: "Bất cứ thứ gì anh mang đến đây lần này, Công ty Thương mại Pushkin của chúng tôi đã lấy hết và kể cả lần sau cũng vậy!"
Anthony nhanh chóng đứng dậy và nói với Nikolai về việc mua lại quần áo da.
Nikolai có chút tức giận trách móc Anthony: “Đây là ân nhân lớn của công ty chúng ta, anh lại chỉ mua nó với giá một trăm ba mươi đô la, có biết anh Chu đây quan trọng với chúng ta thế nào không.”
"Không cần thiết." Chu Minh An dơ tay nhanh chóng ngăn cản Nikolai: "Việc làm ăn và tình bạn không thể nhầm lẫn cho nhau được. Tôi giúp anh vì tôi coi anh như bạn bè tốt của tôi, chứ hoàn toàn không phải để kiếm thêm tiền từ anh."
Nghe những lời này, Nikolai rất ấn tượng và đồng thời cảm động.
"Anh Chu, từ giờ cậu sẽ là bạn thân nhất của tôi!"
Những gì Chu Minh An làm khiến Nikolai cảm thấy mình là một người đáng để làm quen.
Sau đó, Nikolai chủ động mời Chu Minh An và La Chính Thành cùng đi ăn tối vào hôm đó.
Cha của Nikolai, ông Solo sẽ đích thân có mặt để bày tỏ lòng biết ơn đối với Chu Minh An.
Chu Minh An trực tiếp đồng ý lời mời này.
Nếu muốn kinh doanh thịnh vượng ở nước Nga này thì mối quan hệ là điều quan trọng nhất.
Với đủ kết nối của các mối quan hệ, bạn có thể kiếm tiền nhanh hơn và tốt hơn.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn tối.
Chu Minh An xua tay nói: "Không thành vấn đề, chỉ cần báo giá cho tôi là được!"
“Hai mươi nghìn rúp một chiếc, bạn nghĩ thế nào?” Anthony mỉm cười và báo giá.
Nghe đến giá tiền, Chu Minh An bật cười.
Vẻ mặt Anthony không thay đổi, anh chỉ mỉm cười nhìn Chu Minh An.
“Hai mươi ba nghìn rúp một chiếc, và tôi chỉ lấy đô la Mỹ thôi.” Chu Minh An cười nói giá cả.
Dù thế nào đi nữa, anh phải để lại một chút lợi nhuận cho người khác còn lấy mối làm ăn.
Lợi nhuận khổng lồ sẽ không tồn tại mãi mãi, chỉ khi học được cách kiếm lợi nhuận bền vững, bạn mới có thể trở thành một doanh nhân đủ tư cách.
Anthony cười đứng lên: "Anh Chu cái giá này e rằng không thể chấp nhận được."
Đánh giá từ thái độ của Anthony, có vẻ như vấn đề này hoàn toàn không thể thương lượng được.
Chu Minh An gật đầu, trực tiếp đứng dậy.
"Làm ăn không có thiện chí, giá cả thương lượng là chuyện bình thường. Sau đó tôi sẽ đến Công ty Thương mại Tours xem qua, có thể họ sẽ sẵn lòng trả giá cao hơn."
Nghe vậy, vẻ mặt của Anthony không hề thay đổi.
Chu Minh An bảo La Chính Thành cất hết quần áo, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.
Anthony, người không có biểu cảm gì, đưa tay ra ngăn cản La Chính Thành khi Chu Minh An đang chuẩn bị nửa chừng để rời đi.
"Anh Chu cái giá của anh thôi được rồi tôi đồng ý." Anthony thỏa hiệp.
Nếu vừa rồi Chu Minh An rời đi, Anthony nhất định sẽ không ở lại.
Anthony nhất định sẽ phái người đi theo Chu Minh An, bất kể anh bày gian hàng ở đâu, Anthony cũng sẽ tìm người phá phách, gây khó dễ.
Chu Minh An, khi đó không bán được quần áo, cuối cùng sẽ quay lại đây.
Điều Anthony không ngờ tới là Chu Minh An lại biết về Công ty Thương mại Tours.
Bạn biết đấy, Công ty Thương mại Pushkin và Công ty Thương mại Tours luôn là đối thủ không đội trời chung của nhau.
Anthony rất hài lòng với chất lượng của lô áo khoác da này. Nếu bạn có thể thu thập tất cả, bạn có thể kiếm được nhiều lợi nhuận bằng cách bán chúng.
Đối mặt với việc làm ăn như vậy, Công ty Thương mại Tours không có lý do gì để từ chối.
Đặc biệt là khi biết Chu Minh An từng đến công ty thương mại Pushkin, có lẽ họ sẽ trực tiếp đồng ý mà không cần thương lượng giá cả.
Đương nhiên, Anthony sẽ không để điều này xảy ra nếu đàm phán đổ bể và để đối thủ kiếm tiền.
Chu Minh An khẽ mỉm cười, nói với La Chính Thành: “Cậu ra cùng bọn họ kiểm tra số lượng hàng đi.”
La Chính Thành không nói gì, gật đầu và bắt đầu kiểm tra số lượng.
Anthony vỗ vào vai Chu Minh An rồi nói: "Anh Chu, xem ra anh đã chuẩn bị rất tốt."
"Làm kinh doanh quan trọng nhất chính là thông tin, nếu có đủ thông tin, liền có thể kiếm tiền." Chu Minh An bình tĩnh nói.
Anthony giơ ngón tay cái lên: "Anh Chu còn trẻ và có triển vọng rất lớn, tôi rất khâm phục anh đấy."
"Nikolai có ở đây không? Tôi muốn gặp anh ấy." Chu Minh An đổi chủ đề và nhắc đến Nikolai.
Nụ cười trên mặt Anthony lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt kinh ngạc: "Anh Chu, ông còn biết cả anh Nikolai không?"
Chu Minh An gật đầu: “Lần trước tới đây buôn tôi tình cờ quen biết anh ấy.”
Nghe được câu trả lời của Chu Minh An, sắc mặt Anthony hơi thay đổi, anh ta nghĩ đến một khả năng, liền thăm dò hỏi: “Anh có phải là người đã giúp doanh nghiệp chúng tôi thoát khỏi thảm họa không?”
Chu Minh An khẽ mỉm cười: “Nếu như anh nói về vụ rượu giả, tôi chính là người đã nhắc nhở Nikolai.”
"Vậy là anh đã cứu công việc kinh doanh của chúng tôi. Tại sao anh không nói với tôi sớm hơn?" Giọng điệu của Anthony ngay lập tức thay đổi.
Chu Minh An cười xua tay: “Chuyện nhỏ, tôi chỉ đóng góp chút công sức thôi, không đáng để nhắc tới.”
"Anh Nikolai đã ra ngoài và sẽ không quay lại ngay được."
Anthony nói xong, do dự một lúc mới nói: "Anh Chu, tôi có một câu hỏi."
Chu Minh An mỉm cười nhìn Anthony lập tức nói: “Tại sao anh không liên hệ với cậu Nikolai trước khi sang đây, có phải chúng tôi còn chuẩn bị đón tiếp anh chu đáo hơn không?”
"Nếu anh nhắc đến là chỗ người quen của anh Nikolai trước khi tới đây, tôi sẽ không bao giờ mặc cả những bộ quần áo này." Anthony nghiêm túc nói.
Chu Minh An cười lắc đầu: "Kinh doanh là kinh doanh, tình bạn là tình bạn, hai thứ này không thể nhầm lẫn được."
Nghe câu trả lời này, Anthony càng ngưỡng mộ Chu Minh An hơn.
Chu Minh An thoạt nhìn thì trông rất trẻ mặc dù đã gần 30 tuổi nhưng lại rất có kinh nghiệm đối nhân xử thế.
Đặc biệt là sự cao thượng và tự tin này, điều này thực sự không thấy ở những người trẻ tuổi khác.
Nếu Chu Minh An quyết tâm thay đổi và cho anh ấy thêm thời gian, tương lai của anh ta chắc chắn sẽ rộng mở.
Điều mà Chu Minh An không biết là Anthony lại đánh giá cao anh như vậy.
Sau khi biết được mối quan hệ này, Anthony ngày càng trở nên lịch sự hơn với Chu Minh An.
Số tiền nhanh chóng được tính ra, Anthony trực tiếp thanh toán hóa đơn cho Chu Minh An theo con số này.
Giá một chiếc áo khoác da là một trăm hai mươi đô la, và tổng cộng hai trăm lẻ năm chiếc áo khoác da là hai mươi bốn nghìn sáu trăm đô la.
Sau khi loại trừ chi phí cho xưởng may, Chu Minh An còn lại hơn mười lăm nghìn đô la Mỹ.
Trong cái thời đại này mới có thể hình thành một hoạt động kinh doanh mang lại lợi nhuận khủng như vậy.
Nhìn xấp tiền trong tay Chu Minh An, La Chính Thành thường ngày vốn bình tĩnh nhưng khi thấy cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
La Chính Thành thực sự không ngờ Chu Minh An lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy từ một chuyến đi như vậy.
Khi Nikolai không quay lại sớm như vậy, Chu Minh An bắt đầu trò chuyện với Anthony về vấn đề mỳ tôm và Hàn Quốc.
Cuộc trò chuyện này càng khiến Anthony sợ hãi hơn. Chu Minh An biết quá nhiều về phong tục, tập quán của Hàn Quốc.
Anthony có nói gì thì Chu Minh An cũng có thể trả lời.
Sau khi trò chuyện thêm mười phút nữa, Nikolai từ bên ngoài quay lại.
Nhìn thấy Chu Minh An xuất hiện ở đây, Nikolai rất hưng phấn, dang tay đi về phía Chu Minh An: "Chu, anh giữ lời hứa cuối cùng cũng tới rồi! Cảm ơn anh lần trước đã giúp đỡ tôi rất nhiều mà tôi chưa có dịp để mời anh đi ăn, chuyến này nhất định phải đi ăn cùng chúng tôi đấy!"
Chu Minh An mỉm cười đứng dậy, ôm Nikolai.
“Chuyện này Anthony đã nói cho tôi biết hết cả rồi, chỉ cần công ty các anh không có tổn thất gì là được rồi.” Chu Minh An căn bản không để chuyện này vào lòng.
Nikolai cảm kích vỗ vai Chu Minh An: "Cha tôi nói, lần này Công ty Thương mại Pushkin của chúng ta nợ anh một ân huệ lớn."
Nghĩ đến chuyện này, Nikolai vẫn không khỏi cảm thấy sợ hãi vì chuyện lô rượu giả đó.
Nếu lô rượu giả này thực sự tràn ra thị trường, Công ty Thương mại Pushkin sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn.
Chu Minh An cười khiêm tốn nói: “Tôi chỉ nói thôi còn làm là do các anh mà, kỳ thực tôi cũng không làm được gì nhiều cho anh cả.”
"Tôi sẽ không nói lời cảm ơn sáo rỗng. Từ giờ trở đi, anh sẽ là bạn tốt của tôi, của Công ty Thương mại Pushkin của chúng tôi nữa." Nikolai nghiêm túc nói: "Bất cứ thứ gì anh mang đến đây lần này, Công ty Thương mại Pushkin của chúng tôi đã lấy hết và kể cả lần sau cũng vậy!"
Anthony nhanh chóng đứng dậy và nói với Nikolai về việc mua lại quần áo da.
Nikolai có chút tức giận trách móc Anthony: “Đây là ân nhân lớn của công ty chúng ta, anh lại chỉ mua nó với giá một trăm ba mươi đô la, có biết anh Chu đây quan trọng với chúng ta thế nào không.”
"Không cần thiết." Chu Minh An dơ tay nhanh chóng ngăn cản Nikolai: "Việc làm ăn và tình bạn không thể nhầm lẫn cho nhau được. Tôi giúp anh vì tôi coi anh như bạn bè tốt của tôi, chứ hoàn toàn không phải để kiếm thêm tiền từ anh."
Nghe những lời này, Nikolai rất ấn tượng và đồng thời cảm động.
"Anh Chu, từ giờ cậu sẽ là bạn thân nhất của tôi!"
Những gì Chu Minh An làm khiến Nikolai cảm thấy mình là một người đáng để làm quen.
Sau đó, Nikolai chủ động mời Chu Minh An và La Chính Thành cùng đi ăn tối vào hôm đó.
Cha của Nikolai, ông Solo sẽ đích thân có mặt để bày tỏ lòng biết ơn đối với Chu Minh An.
Chu Minh An trực tiếp đồng ý lời mời này.
Nếu muốn kinh doanh thịnh vượng ở nước Nga này thì mối quan hệ là điều quan trọng nhất.
Với đủ kết nối của các mối quan hệ, bạn có thể kiếm tiền nhanh hơn và tốt hơn.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.